Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 122: Trình 6: Báo ứng (5)



Công việc trực nhật của Mạc Dao và Cố Diêm Vân cuối cùng cũng hoàn thành xong. Nói là hai người cùng nhau làm việc nhưng Mạc Dao chỉ có việc lau sạch bảng còn lại Cố Diêm Vân hoàn toàn không yêu cầu cậu làm thêm gì. Thiếu niên ngồi trên ghế vừa ăn kẹo vừa nhìn người nọ buộc chặt túi đựng rác. Do dự một lúc, cậu vẫn mở miệng hỏi người thanh niên:

"Cố Diêm Vân, cậu muốn ăn kẹo không?"

Động tác của người thanh niên chợt dừng lại.

Trên bàn của Mạc Dao có rất nhiều kẹo. Hắn biết số kẹo này đến từ đâu, là những nam sinh vây quanh bàn của thiếu niên vào sáng nay len lén đưa cho cậu.

Nam sinh ở tuổi này bắt đầu học cách theo đuổi đối tượng thầm thích của mình. Bọn họ biết cách dùng vật chất để khiến các nữ sinh chú ý. Dù không phải là quần áo váy vóc nhưng chút đồ ăn vặt cũng đủ khiến bọn họ ghi điểm trong mắt các cô gái. Vậy nên, không ít nam sinh trong lớp để sẵn đồ ăn vặt trong người, chỉ chờ đến khi gặp được nữ sinh mình thích liền lấy ra tặng nàng. Không ngờ rằng, bọn họ vẫn chưa kịp gặp được tình đầu của mình đã đưa toàn bộ đồ ăn vặt cho Mạc Dao.

"Ăn đi." - Cố Diêm Vân lắc đầu từ chối lời mời của thiếu niên, lồng ngực có chút khó chịu.

Không khí giữa hai người lại rơi vào yên tĩnh. Bởi vì có người thanh niên ở đây, Mạc Dao không dám trò chuyện với 197 nhưng không có việc gì làm cũng khiến cậu khó chịu. Cuối cùng thiếu niên cũng quyết định nói ra thắc mắc của bản thân mình với Cố Diêm Vân:

"Cố Diêm Vân, cậu có phải người đó không?"

[Mạc Dao, cậu nói gì vậy?]

"Người đó?"

"Chính là..." - Thiếu niên ngập ngừng không biết nên nói sao để người đối diện hiểu được. - "Chính là cái người mà tôi đã hứa là sẽ đi tìm. Cậu là người đó phải không?"

Ngay cả Mạc Dao cũng không biết bản thân mình đang nói gì thì làm sao Cố Diêm Vân làm sao hiểu được. Nhưng hắn có thể chắc chắn, hắn cùng Mạc Dao không hề có lời hứa hẹn nào cả. Vậy thiếu niên hỏi hắn như vậy là có ý gì? Trầm tư một lúc người thanh niên quyết định thử thăm dò thiếu niên một chút:

"Cậu đang muốn tìm người?"

Mạc Dao do dự một lúc rồi liền gật mạnh đầu.

"Vậy cậu nhớ rõ hình dáng hay khuôn mặt của người đó không?"

Thiếu niên cẩn thận nghĩ lại nhưng trong đầu cậu chỉ là một mảng mơ hồ. Thứ duy nhất cậu nhớ được là người nọ có giọng rất giống người thanh niên trước mặt.

"Tôi không nhớ, chỉ biết người đó có giọng rất giống cậu."

"Có rất nhiều người có giọng giống nhau. Chưa kể trong nhiều tình huống đặc biệt, bộ não có thể ghi nhớ sai thông tin giọng nói. Còn đặc điểm nào khác không?"

"Người nọ đối với tôi rất tốt."

Không chỉ chăm sóc cậu mà còn giúp cậu hoàn thành chương trình nữa.

Nghe thiếu niên nói vậy gương mặt của người thanh niên vốn không vui vì vụ cho kẹo nay càng tối tăm hơn. Mẹ nó, nếu đối với cậu rất tốt thì nói là bố mẹ cậu cũng đúng. Cố Diêm Vân không biết vì sao bản thân mình lại tức giận. Rõ ràng đây là chuyện của thiếu niên, mắc gì hắn phải quan tâm. Nhưng nghĩ đến thiếu niên tiếp cận bản thân mình chỉ vì nhầm lẫn hắn với người khác, Cố Diêm Vân liền cảm thấy tức đến khó thở.

Cho rằng bởi vì Mạc Dao ở đây nên hắn mới hành xử kỳ lạ như vậy. Người thanh niên chỉ có thể nghĩ cách tránh xa cậu càng xa càng tốt.

"Mạc Dao." - Nghe có vẻ buồn cười nhưng đây là lần đầu tiên hắn gọi tên thiếu niên. Tuy nói là lần đầu nhưng khi âm thanh bật ra khỏi miệng Cố Diêm Vân lại quen thuộc giống như đã gọi rất nhiều lần.

"Cậu cần tôi gì sao?" - Thiếu niên liền năng nổ đứng dậy, hai mắt sáng lấp lánh nhìn người thanh niên.

"Cậu... Mang cái này trả cho phòng sinh học. Sau đó có thể về được rồi."

"Phòng sinh học ở tầng bốn phải không ạ?" - Sắc mặt thiếu niên đột nhiên trắng bệch. Cậu nuốt nuốt nước miếng muốn cầm lấy túi rác trên tay người thanh niên. - "Hay để tôi vứt rác cho. C-cậu đi lên đó đi."

Cố Diêm Vân không đưa túi rác cho Mạc Dao, chỉ im lặng nhìn thiếu niên. Đoán người này đang chờ mình giải thích, Mạc Dao chỉ có thể xấu hổ nói ra nguyên nhân:

"Bởi... bởi vì ở đó có ma..."

"..."

Dường như không nhìn thấy vẻ mặt không biết nói gì hơn của Cố Diêm Vân, thiếu niên còn kín đáo liếc nhìn xung quanh giống như sợ con ma núp ở đâu đó có thể nghe được, sau đó nhỏ giọng nói tiếp:

"Thật đấy, có người từng tự tử ở đó. Chú bảo vệ nói ở đó có ma. Hay cậu cũng đừng đi lên đó, ngày mai chúng ta trả đồ cũng được."

"Tôi vẫn chưa đồng ý đổi cho cậu. Hơn nữa, trên đó không có ma cũng không có ai tự tử ở đó." - Cố Diêm Vân đau đầu dùng một tay xoa trán.

"Vậy là..."

"Đồ ngốc, cậu bị lừa rồi."

Dù học sinh top 1 của toàn khóa đã nói vậy nhưng Mạc Dao vẫn không phục mà hơi phồng má. Cậu không có ngốc. Là do Cố Diêm Vân chưa nhìn thấy ma thôi, ở thế giới trước cậu còn một mình chống lại một đám quỷ cơ mà.

Tuy nhiên, nói gì thì nói, những lời của người thanh niên đã khiến cậu bớt sợ hơn chút. Cuối cùng Mạc Dao cũng quyết định đem đồ trả lại phòng sinh học. Ma mãnh gì chứ. Cậu có quen với tà thần, cậu còn lâu mới sợ.

Nhìn thiếu niên vụng về muốn nhét kẹo vào trong túi, người thanh niên đứng bên cạnh cậu chợt mở miệng:

"Để lại kẹo đi."

"Cậu muốn ăn sao?"

"Ừ."

Bàn tay nắm kẹo của thiếu niên có chút không nỡ buông. Nhưng nghĩ đến ở thế giới trước người này đã giúp cậu vượt qua chương trình, thiếu niên chỉ có thể nén đau thả lại kẹo lên bàn. Bởi vì người này đã đối tốt với cậu nên cậu cũng sẽ đối tốt với hắn.

Nhìn thiếu niên ủ rũ rời khỏi lớp học, Cố Diêm Vân cố gắng không để khóe môi mình nhếch lên. Đợi đến khi cậu hoàn toàn biến mất, hắn mới rũ mắt nhìn số vỏ kẹo trên bàn. Không khó để đoán ra thiếu niên thích ăn kẹo socola, hơn nữa còn là loại ngọt lịm. Sau khi nhìn qua một lượt, người thanh niên liền đem toàn bộ số kẹo thiếu niên được tặng vào trong túi rác.

*****

[Mạc Dao, giải thích đi.]

So với 005 lúc nào cũng nhí nhảnh vô tư thì 197 thuộc dạng nghiêm túc, lý trí. Vậy nên Mạc Dao cũng sợ nó hơn quả cầu màu đỏ kia.

"Bởi vì... ở thế giới trước tôi đã hứa với người nọ sẽ đi tìm anh ta. Mà Cố Diêm Vân mang đến cảm giác rất giống người nọ nên là..."

[Nên là cậu trực tiếp hỏi hắn có phải cái kẻ cậu đã gặp ở chương trình trước không?]

[Mạc Dao, sao cậu không tính đến trường hợp hắn hoàn toàn không có chút ký ức nào về chương trình trước.]

Nghe quản lý của mình nói vậy thiếu niên giống như người vừa tỉnh ngủ khỏi cơn mê mà chợt kêu lên:

"Phải ha."

[...]

"Vậy làm sao để hắn nhớ lại bây giờ?"

[Mạc Dao à, nhiệm vụ của chúng ta là vượt qua chương trình chứ không phải tìm kẻ bí ẩn nào đó. Hơn nữa, chúng ta còn chưa hiểu rõ về hắn cơ mà.]

197 đau đầu dùng cánh tay người que của mình xoa xoa vị trí thái dương. Sự tồn tại của kẻ bí ẩn kia vẫn là dấu hỏi chấm đối với nó. Thậm chí nó còn không chắc kẻ đó có thuộc AZ hay không, mà nếu thuộc AZ hắn sẽ nằm về phe của ai là 856 hay 872. Tuy nhiên nó có thể chắc chắn, dám dụ dỗ Mạc Dao làm những chuyện đồi trụy chắc chắn thằng đó không ra gì!

[Mạc Dao, trước khi quyết định gì đó phải suy nghĩ thật kỹ. Cậu hứa đi tìm kẻ kia. Vậy tìm được rồi thì làm sao?]

Thiếu niên mân môi suy nghĩ một hồi rồi đáp lại:

"Đối xử thật tốt với hắn coi như báo đáp."

[Không được!]

Đối xử thật tốt gì chứ, chắc chắn sẽ bị tên khốn kia bắt lấy thân báo đáp. Hừ, một kẻ không nhà, không xe, không học vấn như hắn má dám tán tỉnh chủ nhân của nó sao. Nếu đáp ứng đủ ba thứ kia nó còn suy nghĩ... Xùy xùy, cho dù có đủ ba thứ kia nó cũng không chấp nhận!

[Được rồi, như Cố Diêm Vân nói vẫn chưa đủ thông tin để chắc chắn thằng không ra gì, à kẻ bí ẩn kia là hắn. Tạm thời cậu đừng hỏi mấy câu dễ vi phạm quy tắc của "Chương trình" như vậy, cứ tập trung làm nhiệm vụ đi còn tôi sẽ âm thầm để ý thay cậu.]

Sau khi phát hiện ra tên đó chắc chắn nó sẽ báo về tổ kỹ thuật làm hắn tránh xa Mạc Dao ra một chút. 197 siết tay âm thầm hạ quyết tâm.

Trong lúc cả hai còn đang bàn về người bí ẩn kia, Mạc Dao đã đặt chân đến tầng 4 của tòa nhà. Không khí lạnh lẽo, âm u từ hành lang truyền đến khiến thiếu niên bất giác co rúm người lại. Vì để nhanh chóng thoát khỏi cảm giác rợn người này, thiếu niên chỉ biết chạy thật nhanh đến phòng sinh học. Sau khi bàn tay mình chạm được vào nắm cửa, cậu mới thở phào nhẹ nhõm.

[Đừng vào vội. Bên trong hình như có người.]

197 đột nhiên ngăn thiếu niên lại.

Bên trong quả thật có người, hơn nữa còn hình như bọn họ còn đang to tiếng với nhau. Mạc Dao cùng 197 nhìn nhau, sau đó cả hai quyết định nhẹ nhàng mở hé cửa ra rồi ngồi xổm nghe lén.

"Trịnh Kiên Sâm, mấy ngày tao không ở trường học mày làm cái mẹ gì vậy?" - Người vừa lên tiếng là Triều Thiên. Mạc Dao nhớ rất rõ giọng của hắn. Ai bảo người này để lại ấn tượng quá sâu với cậu.

"Tao chỉ muốn thay mày dạy dỗ lại nó thôi. Đây cũng đâu phải lần đầu mày bắt nạt người khác." - Người này có lẽ là Trịnh Kiên Sâm. Thiếu niên không nhớ rõ ngoại hình hắn ra sao chỉ biết người này có đôi mắt hí rất dài cùng điệu cười có phần đáng sợ.

"Tao cần chắc! Chuyện của tao, tao tự giải quyết. Tụi mày đừng nhúng tay vào."

"Ờ được rồi. Dù gì mày cũng quay trở trường học rồi. Muốn cởi quần nó rồi quay phim thì cứ gọi anh em một tiếng."

"Mẹ nó, chúng mày bớt ghê tởm lại."

[Bọn họ sắp ra rồi.]

Cảm nhận được tiếng bước chân ngày càng gần cửa, 197 liền mở miệng nhắc nhở. Mạc Dao lúng túng muốn đứng dậy bỏ chạy nhưng bởi vì hai chân đã tê rần, thiếu niên chỉ có thể nửa bò vội vàng trốn vào phòng bên cạnh.

Đám người Trịnh Kiên Sâm cuối cùng cũng đi ra. Người thanh niên mắt hí đi đầu có chút bực bội vuốt ngược tóc mái:

"Đ*t mẹ, bực mình thật đấy. Cứ tưởng lấy lòng được nó ai ngờ lại thành như vậy."

"Đại ca, giờ chúng ta đi về sao?"

"Không. Kiếm thằng Hạ Thư Dương đi. Tâm trạng tao không vui, muốn đi xả stress cái."

"Nhưng mà chẳng phải Triều Thiên đã nói..."

"Thằng đó nói vậy thôi, chứ có đứa thay nó dạy dỗ thằng rác rưởi đó một trận nó chẳng vui vãi ra. Tao là bạn của nó bao năm tao biết mà."

"Cũng đúng. Mà dạo này thằng đó nghiên cứu cái gì ghê lắm. Bọn con gái bảo trong cặp sách của nó lúc nào cũng có mùi xác chết. Có đứa đánh liều mở ra thì chỉ thấy một túi gạo cùng nến. Thằng này định làm cái gì vậy ta?"

"Hừ, chắc định cầu ông bà tổ tiên phù hộ đây mà. Ông đây chấp tất." - Trịnh Kiên Sâm cười nhạo một tiếng, châm lửa vào điếu thuốc trên miệng mình rồi đi mất.

Khi xác định tất cả đã rời đi rồi, thiếu niên mới dám ló đầu ra. Cậu nhịn không được nhỏ giọng gọi 197.

"197, giờ chúng ta làm gì?"

[Hẳn tên Triều Thiên vẫn còn ở trong phòng sinh học. Trước đừng vào vội nếu không hắn sẽ biết cậu đã nghe được toàn bộ cuộc trò chuyện của bọn họ.]

Mạc Dao ngoan ngoãn gật đầu, kéo cao khăn quàng cổ lên. Vì sao ở tầng này lại lạnh như vậy. Lạnh đến nỗi cậu muốn đóng băng đến nơi rồi. Thiếu niên nhẹ xoa xoa hai tay vào nhau rồi đứng dậy.

Lúc này cậu mới để ý căn phòng cậu vừa tiến vào chính là phòng chứa đồ ngày hôm qua. Phòng chứa đồ ở cạnh phòng sinh học sao? Vì sao cậu không nhớ vậy. Nhưng thiếu niên chỉ cho rằng bản thân mình vẫn chưa nhớ kỹ sơ đồ của nhà trường mà ngồi xuống chiếc bàn cũ ngày hôm qua.

Chiếc bàn đã được phủi sạch bụi, dù không còn mới nhưng vẫn đem đến cảm giác sạch sẽ. Trên mặt bàn chính là tập hồ sơ màu vàng mà Mạc Dao vô tình làm bung ngày hôm qua. Có lẽ người thanh niên bảo vệ đã xếp gọn rồi đặt lên đây. Nhân lúc không có việc gì làm, thiếu niên liềm cầm tập hồ sơ lên, đặt lên đùi mình rồi bắt đầu lật từng trang một.

Bởi vì tập hồ sơ đã cũ, ảnh thẻ của các học sinh dán lên đây đã sớm bị thời gian mài mòn đến khó nhìn ra được hình ảnh. Thiếu niên chỉ có thể đọc tên của bọn họ để xác định giới tính. Lật đến một trang khác, Mạc Dao có chút ngạc nhiên vì tấm ảnh thẻ của người này rất mới, tựa như vừa mới chụp hôm qua vậy. Chẳng lẽ người này còn lén quay lại trường để đổi ảnh thẻ sao? Có cần mất thời gian vậy không?

Thiếu niên liền đánh mắt nhìn sang tên người nọ. Là Tô Đình. Phải nói cái tên này vô cùng phù hợp với gương mặt hắn. Người trong tấm ảnh thẻ toát lên phong thái nho nhã, dịu dàng giống như mấy vị thư sinh ngày xưa vậy. Nếu như có vị thầy tướng nào ở đây chắc chắn ông ta sẽ thốt lên rằng người này có tướng làm quan, phúc khí đời sau dùng không hết. Đáng tiếc, Mạc Dao chỉ là một người bình thường hoàn toàn không hiểu gì về xem tướng. Thiếu niên chỉ cảm thấy người nọ rất hút mắt nhịn không được mà khẽ cảm thán:

"Người này thật đẹp trai."

"Ha..."

"197, đừng cười. Tôi thấy anh ấy đẹp trai thật mà."

[Hả? Gì cơ?]

197 còn đang hóng hớt tình hình bên ngoài, chợt nghe thiếu niên gọi tên mình liền quay lại hỏi thiếu niên. Mạc Dao đột nhiên phát hiện ra có gì đó không đúng nhưng lại chẳng biết không đúng từ đâu. Nghĩ lại thì tiếng cười vừa rồi rất trầm thấp hoàn toàn không giống giọng nói điện tử của 197.

Vậy thì ai vừa cười? Cơ thể thiếu niên theo bản năng khẽ run rẩy. Cậu không ngừng trấn an bản thân rằng không có ma ở đây. Có lẽ vừa rồi là do cậu tưởng tượng thôi. Nhưng Mạc Dao vẫn không dám ở lại căn phòng này quá lâu. Thiếu niên gần như sắp khóc mà gọi tên quả cầu hệ thống:

"197, chúng ta qua phòng sinh học được chưa?"

[Có lẽ được rồi...]

Nghe đến đây, Mạc Dao vội vàng đặt tập hồ sơ xuống nhanh nhẹn bỏ chạy khỏi phòng chứa đồ.

- ------------------------------------------

Cà Phê: Đừng bao giờ tự tiện khen người trong một tấm ảnh xa lạ đẹp trai vì bạn không biết người ta sẽ đi theo bạn lúc nào.

005: Anh thật đẹp trai xxx (tên idol 1), anh cũng thật đẹp trai yyyy (tên idol 2), anh quá đẹp trai zzzz (tên idol 3).

Cà Phê:...

Cà Phê: Triều Thiên là công, không nhập hồn không thay thế. Triều cẩu sẽ dùng thực lực để chinh phục quý vị!