Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 123: Trình 6: Báo ứng (6)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

Cạch.

Cửa phòng sinh học bị mở ra một cách mạnh bạo. Triều Thiên đang cúi đầu chơi game chợt bực bội ngẩng đầu muốn mắng tên nào to gan dám xông vào nơi nghỉ ngơi của hắn. Phát hiện đó là Mạc Dao, gương mặt người thanh niên có chút cứng lại nhưng rồi hắn vẫn nhăn nhó mặt mũi nhắc nhở thiếu niên:

"Lớp trưởng, lần sau vào nhớ gõ cửa."

"Đây là phòng sinh học. Là phòng chung."

Triều Thiên không đáp lại mà chỉ hừ lạnh một tiếng, rõ ràng không cho là như vậy. Ai chẳng biết nơi này là nơi nghỉ ngơi của hắn, chỉ có thiếu niên mới dám tự tiện vào như vậy thôi. Hắn không để ý đến thiếu niên nữa mà tiếp tục chơi game. Nhưng không hiểu vì sao, cho dù tiếng game đã mở to nhất nhưng hắn vẫn có thể nghe được tiếng thở hổn hển của thiếu niên. Vị thiếu gia nào đó nhíu mày, nhìn dòng chữ thua trận hiện rõ mồn một trên màn hình. Mẹ nó, hắn mới vào trận được 3 phút thôi đấy!

"Lớp trưởng!"

Sẵn mang bực bội trong người, Triều Thiên chợt lớn tiếng gọi tên Mạc Dao, dọa cậu giật mình suýt chút nữa đánh rơi đồ trên tay. Tuy nhiên, khác với tưởng tượng của thiếu niên, vị con giời nào đó không hùng hổ lao về phía cậu rồi đấm bôm bốp như trong phim kinh dị, hắn chỉ nhăn nhó mặt mũi hỏi thiếu niên:

"Cậu vừa mới chạy ma ra tông về à?"

"Hả?"

Mạc Dao đơ người hoàn toàn không hiểu ý của người thanh niên. 197 ở bên cạnh cũng đần mặt theo thiếu niên.

"Không... không phải, chỉ là..." - Thiếu niên xấu hổ không dám nói ra nguyên nhân là do bản thân cậu tự mình dọa mình ở phòng chứa đồ nên mới vội vàng chạy sang đây. Cuối cùng cậu chỉ có thể đánh trống lảng sang chuyện khác:

"Chẳng phải cậu xin nghỉ rồi sao? Vì sao không về nhà?"

"Xin nghỉ là phải về nhà à?" - Triều Thiên nhếch khóe môi hỏi ngược lại thiếu niên.

"Nhưng nếu không bị bệnh thì cậu phải lên lớp học chứ."

"Không thích. Dù sao cũng có hiểu gì đâu." - Người thanh niên thản nhiên nhún vai.

Với một người yêu thích học tập như Mạc Dao hoàn toàn không hiểu nổi hành vi của Triều Thiên là gì. Không chung tầng sóng não, thiếu niên đành cất đồ sau đó nhanh chóng trở về nhà. Tuy nhiên, ngay lúc cậu đi ngang qua người thanh niên, người nọ chợt vươn tay giữ lấy cậu.

"Có chuyện gì không?" - Thiếu niên không vui quay sang nhìn hắn. Vừa lười học lại hay bắt nạt bạn bè, người hư như vậy cậu không thèm chơi với hắn đâu.

Chính Triều Thiên cũng không hiểu vì sao mình lại làm vậy, hắn có chút xấu hổ vội vàng ho một tiếng:

"Ở lại chơi game với tôi đi."

"Tôi không biết chơi." - Mạc Dao thật thà lắc đầu. Game mà người này chơi cậu cũng từng thấy mấy bạn học trong lớp chơi. Thao tác vừa khó khăn còn phải ghi nhớ một đống kỹ năng, Mạc Dao chỉ biết chơi game chuyển sang trái phải hoặc nhảy lên mà thôi.

"Tôi dạy cậu."

"Tôi còn còn phải về nhà làm bài tập."

"Sao còn rắc rối như vậy." - Người thanh niên khó chịu khẽ lẩm bẩm. - "Công ty ông già nhà tôi cũng đang tuyển người. Hay cậu khỏi học đến đó làm cũng được."

Thiếu niên thật sự không còn từ nào để hình dung người này nữa. Cậu quyết định không để ý đến hắn nữa. Tuy nhiên Mạc Dao nói không để ý thì Triều Thiên sẽ buông tha cho cậu sao? Hắn vẫn còn giữ chặt cánh tay thiếu niên cơ mà.

"Này, vì sao cậu lại gầy như vậy?" - Người thanh niên nhíu mày, cách lớp áo dày, nhẹ xoa nắn cánh tay của thiếu niên. - "Cảm thấy chẳng có chút thịt nào vậy. Bị suy dinh dưỡng sao?"

Tuy nói là không có chút thịt nào nhưng lại sờ lên rất mềm, giống như đang vuốt ve một con mèo vậy. Tuy nhiên, bởi vì có quần áo ngăn cản nên cảm giác sờ cũng không đã mấy. Ngay lúc Triều Thiên muốn vén áo tay áo thiếu niên lên để sờ trực tiếp, cậu đã nhanh chóng rụt tay lại.

Mạc Dao ôm lấy cánh tay vừa bị sàm sỡ của mình, trừng mắt nhìn người thanh niên cao lớn trước mặt. Bỏ lại một câu "Đồ biến thái!", thiếu niên vội vàng ôm cặp sách chạy ra ngoài.

Triều Thiên:???

"Mẹ nó, lớp trưởng! Cậu đứng lại cho tôi!"

Tất nhiên thiếu niên không ngốc mà nghe lời kẻ kia. Cậu còn lâu mới quay trở lại nơi này.

*****

"Triều Thiên đúng là trẻ hư mà. Không chỉ lười học, chuyên bắt nạt bạn bè mà còn muốn bẻ gãy tay tôi nữa. Vừa rồi hắn ta bóp tay tôi mạnh đến nỗi giờ vẫn còn đau này." - Không còn ở trước mặt cậu ấm nhà giàu nào đó, thiếu niên ngay lập tức "nói xấu" hắn với 197. - "197, chúng ta mách với phụ huynh hắn được được không?"

[Không được.]

[Mạc Dao, đừng quên hắn là kẻ bắt nạt. Nếu không phải câu... đẹp thì tên đó đã sớm đánh cậu rồi.]

Quả cầu quản lý đau đầu lên tiếng. Hóa ra xinh đẹp lại có lợi như vậy.

"Nhưng tôi cảm thấy Triều Thiên sẽ không đánh tôi." - Mạc Dao chợt nhỏ giọng phản bác.

[Hồi nhận thằng nhãi 005 tôi cũng cảm thấy hắn là nhân viên tiềm năng đấy.]

"Tôi cảm thấy thế thật mà."

[Mạc Dao, dừng lại đã.]

Thiếu niên còn đang tìm cách diễn tả cảm xúc của bản thân, nghe thấy mệnh lệnh của 197 liền vội vã dừng lại, hướng mắt về phía quả cầu màu xanh còn đang chống cằm suy tư.

[Ngẩng đầu.]

"Đây là..." - Mạc Dao tròn mắt nhìn tấm biển đề chữ "Phòng sinh học" trước mặt.

Không thể nào, rõ ràng vừa rồi cậu cùng 197 đã đi rất lâu rất lâu, vậy mà giờ lại chẳng thấy cầu thang đi xuống lầu dưới ngược lại còn quay lại điểm xuất phát. Thiếu niên run rẩy thử bước về phía trước lần nữa. Mỗi một lần bước đi cậu lại cảm thấy chân của mình mềm đi một chút.

"Không có ma. Chắc chắn không có ma. Cố Diêm Vân đã nói không có ma rồi."

Thiếu niên không ngừng lẩm bẩm tự trấn an bản thân mình nhưng nhìn hốc mắt đã dần nhuộm hồng của cậu đã cho thấy lời tự an ủi này chẳng có tác dụng tí nào.

"197, nói gì đi. Tôi sợ hãi." - Mạc Dao bất lực ngẩng đầu cầu cứu quản lý của mình. Hay là giờ cậu bảo 197 đâm mình một nhát để thoát khỏi chương trình. Cậu không muốn nhìn thấy ma nữ tóc dài đâu...

[Tôi đang suy nghĩ.]

[Có thể chúng ta bị ma dẫn đường rồi. Nói cách khác, trừ khi con ma đó chủ động thả cậu ra nếu không chúng ta sẽ cứ mãi mắc kẹt trên hành lang này.]

"Nhưng tôi có làm gì đâu chứ?" - Thiếu niên ấm ức khẽ khụt khịt mũi. Vì sao không bắt Triều Thiên lại bắt cậu chứ? Không đúng, ma cũng không thể bắt Triều Thiên được. Như vậy gọi là bắt cóc rồi.

Một lần nữa dừng trước tấm biển "Phòng sinh học", lúc này thiếu niên đã thật sự tin bản thân mình bị ma dẫn đường rồi. Mạc Dao run rẩy ôm cặp sách ngẩng đầu nhìn về phía 197.

"197, nếu tôi bị ma bắt đi cậu sẽ cứu tôi chứ?"

[Nếu cứu được thì tôi sẽ cứu.]

"Vậy là cậu không cứu được tôi rồi."

[...]

[Tuy chúng ta không có đồ vật nào thoát ra khỏi cái vòng luẩn quẩn này. Nhưng nghe nói người có dương khí cao sẽ chống lại được tà ma.]

Người có dương khí cao? Chắc chắn không phải Mạc Dao rồi. Thiếu niên bất giác nghĩ đến người thanh niên vẫn còn ở trong phòng sinh học kia. Trong tình cảnh khó khăn thì địch cũng thành bạn. Quyết tâm như vậy, thiếu niên liền đẩy cửa phòng sinh học ra, trước ánh mắt của kinh ngạc của Triều Thiên, cậu không chút do dự kéo hắn ra ngoài.

"Này lớp trưởng, cậu làm gì vậy? Mẹ nó, ông đây không về nhà với ông già kia đâu."

Mặc cho người thanh niên không ngừng la oai oái, thiếu niên vẫn nắm lấy tay hắn, thẳng tắp mà đi về phía trước. May mắn, Triều Thiên cũng không thật sự dùng sức, nếu không, chẳng sợ thoát được, thiếu niên cũng bị hắn giật đến gãy tay. Ai bảo tên này vừa to lại vừa cao đúng chuẩn con người "tràn đầy năng lượng" rồi. Tuy nhiên đến khi hai người lại một lần nữa quay lại điểm xuất phát, thiếu niên có chút thất vọng thả tay người thanh niên ra.

Khác với vẻ uể oải của thiếu niên, Triều Thiên liền mắng lên một tiếng thô tục, dường như không tin mà tiếp tục nắm tay cậu đi về phía trước. Tất nhiên, một lần nữa, hai người lại quay về vị trí ban đầu. Thấy vị thiếu gia kia vẫn muốn dung dăng dung dẻ thêm một lần nữa, Mạc Dao vội vàng rụt tay lại không để hắn nắm. Triều Thiên thấy vậy, nhăn nhó mặt mũi muốn bắt lấy tay cậu lần nữa.

"Mọi việc như cậu đã thấy đấy. Giờ có đi thêm cũng như vậy thôi." - Chưa kể đi nhiều vòng như vậy chân cậu đã sớm mỏi nhừ rồi.

"Mẹ nó, thấy là thấy cái gì. Sao trên đời lại tồn tại sự việc huyễn hoặc như vậy." - Triều Thiên bực bội vò đầu. - "Chẳng phải khoa học đã chứng minh trên đời này không có ma hay sao."

"Cậu cũng tin vào khoa học sao?" - Mạc Dao tròn mắt nhìn người thanh niên. Cậu còn cho rằng người này mắc chứng phản xã hội đến nơi rồi chứ.

"Mẹ nó lớp trưởng, đừng tưởng cậu học giỏi có quyền coi thường kẻ xếp chót như tôi." - Triều Thiên tức giận đến khuôn mặt cũng đỏ bừng. - "Tuy không hay đi học nhưng tôi cũng có lòng nhiệt tình yêu thương khoa học tự nhiên. Hồi còn nhỏ tôi còn có ước mơ làm nhà vật lý học đấy."

"Vậy quy tắc bàn tay trái là gì?"

"..."

"Được rồi kẻ học giỏi như cậu có thể tiếp tục cười tôi."

Tất nhiên giờ phút này Mạc Dao chẳng thể nhếch môi cười nổi. Thiếu niên đứng dựa vào tường lo lắng nhìn về phía hành lang sâu hun hút. Triều Thiên đứng bên cạnh cậu cũng không rảnh rang. Hắn lôi điện thoại ra, tính nhắn tin cầu cứu đám người Trịnh Kiên Sâm.

"Mẹ nó không sóng không mạng. Đây là thế kỷ bao nhiêu vậy?" - Hắn nghiến răng nghiến lợi quăng điện thoại xuống đất.

"Cậu làm gì vậy?" - Mạc Dao giật mình kinh ngạc nhìn chiếc điện thoại dưới đất.

"Không bắt được sóng cũng không có mạng. Giữ lại nặng người!"

"Lát nữa trời tối chúng ta còn cần nó để soi đường."

Nghe thiếu niên nói vậy, cơ thể người thanh niên chợt cứng đờ. Một lát sau, cậu liền thấy hắn ngồi xổm dưới mắt đất nhặt điện thoại lên, miệng vẫn không ngừng lẩm bẩm:

"Đậu xanh, điện thoại đời mới kiểu gì mà quăng một lần đã hỏng màn hình vậy!"

"..."

"Này lớp trưởng, cậu có mang điện thoại không?"

Không được đáp lại Triều Thiên lại gọi tên Mạc Dao một lần nữa. Đến lần thứ hai, hắn dần phát hiện có gì đó không đúng. Người thanh niên vội vàng đứng dậy mạnh bạo nắm lấy tay thiếu niên. Tuy nhiên, ngay sau đó hắn chợt ngẩn người. Thể chất của Mạc Dao vốn sợ lạnh, trước khi ra khỏi nhà thiếu niên đã mặc rất nhiều quần áo thậm chí gần như gấp đôi lượng áo trên người Triều Thiên. Nhưng lúc này đây, cơ thể cậu lại không ngừng run rẩy, tựa như thật sự rất lạnh vậy.

"Lớp trưởng, cậu sao vậy? Này! Đừng dọa tôi nhé!"

Nghe thấy tiếng quát của Triều Thiên, Mạc Dao mới miễn cưỡng mở to mắt ra nhìn hắn.

"Cậu... cậu không thấy lạnh sao?"

"Đúng là có hơi lạnh nhưng làm gì đến nỗi như đang sống ở bắc cực như cậu."

Dù miệng không ngừng càm ràm như vậy, Triều Thiên dùng tay bao lấy tay thiếu niên, giúp cậu làm nóng người. Phải nói tay lớp trưởng của hắn rất nhỏ, nói một bàn tay của hắn có thể bao gần hết hai nắm tay của cậu cũng không phải khoác lác. Triều Thiên sờ một lúc cũng không cảm thấy khá hơn liền trực tiếp ôm lấy thiếu niên, đặt vào trong lòng mình.

"Cậu làm gì vậy!" - Mạc Dao sợ hãi muốn giãy giụa nhưng bị người thanh niên lợi dụng sự cao lớn về hình thể của mình mà kìm lại.

"Ngồi yên nào! Thân nhiệt của tôi cao hơn người thường nhiều lắm, lo mà hưởng thụ chút hơi ấm thiếu gia đây chia sẻ cho cậu đi." - Triều Thiên bĩu môi ấn thiếu niên vào trong áo khoác của mình. - "Lần đầu nắm tay lẫn lần đầu ôm nhau của tôi đều bị cậu cướp hết rồi. Lớp trưởng cậu định báo đáp tôi thế nào đây?"

Được Triều Thiên ủ ấm, sắc mặt của thiếu niên cũng tươi tắn hơn chút. Tuy vậy cơ thể cậu vẫn hoàn toàn mềm nhũn mà dựa vào trong lòng người thanh niên.

"Cậu ồn ào quá!"

"Được rồi, tôi không nói nữa nhưng cậu đừng có ngủ đấy."

"Ừm..."

"Này lớp trưởng, sao cậu nặng vậy? Tôi còn tưởng như mình đang ôm một lúc hai người cơ đấy. Tôi không chê cậu béo đâu nhưng cho dù có nặng xương thì thế này cũng quá nặng rồi."

"..."

"Người ơi~ đáp lại tôi chút đi. Chúng ta đang trong tình trạng nay sống mai chết đấy. Nhỡ lúc này có thứ gì nhảy ra bắt tôi thì cậu làm sao kịp cứu."

Có lẽ bởi vì quá lạnh nên hai mắt Mạc Dao đã sớm díp lại nhưng Triều Thiên ở bên cạnh không ngừng lảm nhảm khiến cậu không thể chìm vào giấc ngủ được, chỉ có thể miễn cưỡng mở mắt ra đáp lại hắn:

"Cho dù tôi có chuẩn bị cũng không cứu được cậu đâu."

"Chẳng phải cậu là học sinh giỏi hay sao? Niệm chú vài câu Marx-Lenin đuổi ma đi. Nếu không cậu dạy tôi, nhân lúc cậu ngủ thì tôi đuổi nó còn lúc tôi ngủ cậu lại thức. Chúng ta cứ duy trì như vậy đến sáng hôm sau là được." - Triều Thiên cảm thấy ý tưởng của mình vô cùng hợp tình hợp lý. Suốt 12 năm đèn sách, hắn cuối cùng cũng nghĩ ra được ý tưởng hay như vậy.

"Cậu không sợ bị ma bắt lỗi sao?"

Dù sao đây cũng là trưởng học, hồn ma không phải là giáo viên thì cũng là học sinh. Mà so về kiến thức, chỉ cần vơ đại một người chắc chắn cũng giỏi hơn cậu ấm họ Triều đây. Nếu như để Triều Thiên đọc triết học, sợ rằng ma quỷ cũng khinh bỉ vì đọc sai tè le.

"Không thì tôi cùng cậu mở cửa sổ phòng sinh học rồi nhảy xuống. Cùng lắm thì gãy chân, không thì có thành ma tôi cũng đô con lực lưỡng hơn con ma đang nhốt chúng ta ở đây. Tôi phải đánh nát mặt nó mới có thể siêu thoát được."

Là ai nói trùm trường Triều Thiên ngầu đét đèn đẹt vậy? Cho dù ấn tượng đầu tiên của của cậu đối với hắn có phần sợ hãi nhưng cái kẻ đang lảm nhảm từ nãy đến giờ cũng quá phá vỡ hình tượng rồi. Thật ra cũng không thể trách Triều Thiên được, suốt mười mấy năm sống dưới ánh sáng của khoa học, đột nhiên đối diện với tình huống như thế này hắn không sợ sao được. Vậy nên hắn chỉ có thể theo bản năng mà nói nhiều hơn bình thường nhằm lôi kéo sự chú ý của bản thân sang thứ khác.

Đúng lúc Triều Thiên lại muốn tiếp tục lảm nhảm, chợt có ánh sáng hướng về phía hai người. Người thanh niên la một tiếng vội vàng ôm chặt thiếu niên vào trong lòng.

"Cái gì đây? Tan học không về nhà mà ở đây ôm ôm ấp ấp cái gì?"

Phải mất một lúc, hai người mới nhận ra thứ ánh sáng chiếu vào họ là ánh sáng từ đèn pin. Và người vừa lên tiếng chính là một trong những bảo vệ của trường học đang đi tuần tra ở đây.

"Mẹ nó lớp trưởng, chúng ta được cứu rồi. Mẹ nó, chủ nghĩa khoa học muôn năm!" - Triều Thiên là người đầu tiên phản ứng. Hắn mừng như điên mà ôm chặt Mạc Dao hơn. Phải đến khi cậu khó thở không ngừng đập bụp bụp vào cánh tay hắn, Triều Thiên mới phát hiện vội vàng thả thiếu niên ra.

"Này mấy đứa kia, mấy cậu còn chưa trả lời câu hỏi của tôi đâu. Vì sao tối mịt rồi vẫn còn ở trường học? Tính cắm trại ở đây luôn à?"

So với bảo vệ trẻ tuổi hôm qua thì bác bảo vệ này có phần khó tính hơn, ép buộc cả hai người ghi lại tên cùng giáo viên chủ nhiệm rồi mới thả đi. Cho dù Mạc Dao cùng Triều Thiên có giải thích thế nào, ông cũng không tin trên đời này có ma quỷ dẫn đường. Cuối cùng vẫn là người thanh niên vận dụng danh tiếng cậu ấm của mình thì cả hai mới được yên bình rời đi.

"Thật là... Mấy đứa học sinh cứ nghe mấy tin đồn nhảm rồi mò đến đây thử thách. Nếu không phải tôi lên kiểm tra thì ba người các cậu bị nhốt ở đây cả đêm rồi chứ."

Ba người?

Triều Thiên kinh ngạc muốn hỏi lại bảo vệ tuy nhiên người nọ đã sớm cầm đèn pin đi vào phòng khác. Cuối cùng hắn chỉ có thể cho rằng do bảo vệ nói nhầm mà rời đi cùng Mạc Dao.

*****

Cùng lúc này, tại một con ngõ nhỏ, Hạ Thư Dương đã bị đám người Trịnh Kiên Sâm đánh đến thừa sống thiếu chết. Người thanh niên nằm cạnh thùng rác, mái tóc dài quá trán đã ướt nhẹp bởi vũng nước cống bị rỉ ra. Mà nhóm người bắt nạt hắn vẫn mang tâm trạng vui vẻ không ngừng hi hi ha ha quay phim.

"Chúng ta có nên lột quần áo của nó không?"

"Thôi khỏi, người nó giờ bốc mùi lắm chạm vào nó chắc tao phải rửa tay mười lần. Chậc, nhìn nó có khác gì bãi rác không chứ."

Trịnh Kiên Sâm đứng một bên cũng vui cười cùng anh em của mình nhưng tâm trạng của hắn vẫn không thoải mái chút nào. Hắn biết đám người này đi theo hắn bắt nạt Hạ Thư Dương cũng chỉ vì muốn lấy lòng Triều Thiên. Cái tên ngạo mạn đó hiếm khi ở trường học vậy nên cơ hội làm thân của bọn họ rất ít.

Nhân lúc phát hiện Hạ Thư Dương bị Triều Thiên đánh đến bầm dập, tất cả cùng chung ý nghĩ rằng cái tên nghèo kiết xác kia chính là kẻ thù của Triều Thiên. Bọn họ lấy danh nghĩa giúp đại ca của mình xả giận mà không ngừng bắt nạt Hạ Thư Dương nhằm lấy lòng hắn. Ban đầu vốn là như vậy nhưng dần dần, cảm giác dẫm đạp lên người khác khiến Trịnh Kiên Sâm sinh nghiện. Hắn càng đánh Hạ Thư Dương hắn càng cảm thấy địa vị của bản thân mình cao hơn, có thể sánh ngang với Triều Thiên, không, thậm chí là cao hơn cả hắn.

Vậy nên hắn mới nói với tất cả, đây là mệnh lệnh của Triều Thiên.

Nhà tên đó giàu như vậy chút khiếu nại của kẻ nghèo hèn như Hạ Thư Dương chắc chắn chẳng ảnh hưởng gì đến hắn.

Nghĩ vậy, Trịnh Kiên Sâm ung dung tiến về phía Hạ Thư Dương còn đang nằm liệt dưới đất. Hắn nhẹ nhàng dẫm qua người người thanh niên, sau đó cúi người nhặt xác một con chuột chết ở cánh đó không xa.

"Thế này nhé bạn học, chỉ cần mày chịu ăn con chuột này, tụi tao sẽ tha cho mày. Được không?"

Những người khác có chút giật mình nhưng sau đó bọn họ liền cười ồ lên, không ngừng nói Trịnh Kiên Sâm thật độc ác. Tất nhiên bọn họ không cho rằng Hạ Thư Dương sẽ ăn chuột thật. Cái bọn họ mong chờ là kẻ này tuyệt vọng khóc lóc cầu xin bọn họ tha cho hắn cơ. Tuy nhiên cảnh tượng tiếp theo lại kiến tất cả trợn tròn mắt.

Rộp rộp.

Rộp rộp.

"Ơ vãi..."

"Nó ăn thật kìa!"

Trước ánh mắt của tất cả, người thanh niên thật sự đưa con chuột vào miệng nhai ngấu nghiến. Mà Trịnh Kiên Sâm ở gần hắn nhất lại có thể nhìn thấy con chuột vốn bị ai đó đập đến nát bét đầu óc lại chợt mở choàng đôi mắt đỏ lòm mà nhìn chằm chằm hắn.

- -------------------------------------------

Cà Phê: Thật ra mị cũng không nhớ quy tắc bàn tay trái là gì ᶘಠᴥಠᶅ

Cà Phê: Bạn sợ sao? Đừng lo Dao Dao sẽ sợ cùng bạn ʕ – ᴥ – ʔ