Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 124: Trình 6: Báo ứng (7)



"Này lớp trưởng, cậu đi nhanh vậy? Chờ tôi đã!"

"Tôi phải về nhà..."

Mấy chuyện ngày hôm nay khiến cậu không dám ở trường học thêm một giây nào. Hơn nữa, có lẽ bởi vì sợ hãi đã lui bớt, thiếu niên không còn cảm giác lạnh lẽo như trước vậy nên cậu chẳng còn lý do nào ở cạnh Triều Thiên.

"Này, dù gì hai ta cũng đồng cam cộng khổ với nhau mà. Cậu tính dùng xong rồi vứt bỏ tôi đấy à? Lớp trưởng, cậu không sợ nhỡ như lúc cậu về cũng gặp trường hợp như vừa rồi sao?"

"Nhưng hai chúng ta đi cùng nhau cũng có ích gì đâu." - Mạc Dao khó hiểu nghiêng đầu.

"Tôi không biết! Nói gì thì nói cậu phải đi cùng tôi đến một nơi đã."

Thiếu niên chớp mắt chờ người thanh niên nói tiếp.

"Thì đi mấy cửa hàng bói toán mua bùa trừ tà chứ sao. Cậu không thấy sự việc hôm nay rất tà môn à? Chúng ta vẫn nên mua bùa trừ tà phòng bên người vẫn hơn. Chờ lão già nhà tôi về, tôi kêu ông ta dỡ luôn cái tầng đấy."

Cuối cùng dưới sự đeo bám của Triều Thiên, Mạc Dao đành phải cùng hắn đi mua bùa trừ tà. Dù 197 có nói mấy thứ này 90% đều là hàng lừa đảo nhưng có tấm bùa trong người, thiếu niên cũng cảm thấy an tâm đôi phần. May mắn, sau khi rời khỏi cửa hàng, vị thiếu gia nào đó chợt nhận được điện thoại, đành phải mang khuôn mặt đen sì rời đi nếu không chắc chắn Mạc Dao sẽ bị hắn đeo bám đến nửa đêm.

[Tạm thời chương trình vẫn chưa khai máy nên có thể nói chúng ta vẫn đang ở vùng an toàn.]

"Vậy... chương trình này có ma thật sao?" - Thật ra qua sự việc ở tầng 4 thiếu niên cũng đoán được boss của chương trình lần này sẽ thuộc loại nào nhưng cậu vẫn cần sự khẳng định của quản lý nhà mình.

[Có lẽ là vậy.]

Nhưng ngay sau đó nó vội vàng an ủi.

[Tuy nhiên thông qua sự việc vừa rồi ta cũng đoán được con ma đó chỉ có thể hoạt động ở trường học. Chỉ cần ra khỏi trường học là chúng ta an toàn.]

Trừ khi ai đó mang nó ra ngoài...

Nghe đến việc ma sẽ không mò đến tìm cậu vào ban đêm, thiếu niên khẽ thở phào nhẹ nhõm. Như vậy cậu không cần bật điện cả đêm cũng không cần đặt bẫy ngăn ma quỷ tấn công mình nữa rồi.

"Vậy chỉ cần tôi không đi học thì ma quỷ sẽ không tấn công tôi phải không?"

[...]

Nó cũng không biết nữa.

"Lại là em sao? Hạ Thư Dương, tôi đã nói với em là tôi rất bận rồi. Vì sao em cứ cố chấp tìm đến tôi vậy? Do em không chịu hòa nhập với các bạn chứ liên quan gì đến tôi mà em cứ tìm tôi mãi vậy?"

Phía xa chợt vang lên giọng nói đầy tức giận của một người phụ nữ. Nghe đến cái tên quen thuộc, Mạc Dao cùng 197 không khỏi nhìn nhau rồi từ từ tiến lại gần. Người vừa lên tiếng trách móc kia là giáo viên chủ nhiệm hiện tại của cậu còn người bị cô quát tháo không ai khác chính là Hạ Thư Dương mà bọn họ đang nghĩ đến.

"Bọn họ hắt nước vào người em... Bọn họ nói em có mùi lạ..." - Không biết có phải do ngâm mình ngoài trời lạnh quá lâu hay không mà giọng nói của người thanh niên khàn đặc, tựa lâu lắm rồi chưa được uống nước.

"Có phải em quá nhạy cảm rồi không? Chỉ là trò đùa bình thường của mấy học sinh với nhau thôi mà. Nếu em chịu tắm rửa sạch sẽ thì đã không như vậy." - Giáo viên chủ nhiệm dần mất kiên nhẫn mà đáp qua loa. Chợt tầm mắt của cô va phải đôi mắt đầy tò mò của Mạc Dao, nữ giáo viên không khỏi vui vẻ vội vẫy thiếu niên về phía mình. - "A, Mạc Dao, lớp trưởng mau lại đây!"

Thiếu niên do dự một lúc vẫn tiến về phía giáo viên chủ nhiệm cùng Hạ Thư Dương. Có cậu ở đây, người phụ nữ lập tức liền đẩy vấn đề của Hạ Thư Dương cho cậu. Hiện tại cô đang bận sấp mặt để chuẩn bị cho cuộc thi giáo viên ưu tú nào có thời gian lắng nghe tâm tư của học sinh.

Sau khi đẩy hết vấn đề cho Mạc Dao, giáo viên chủ nhiệm liền cầm túi xách đi mất. Đi được được nửa bước, cô chợt dừng lại khẽ khẽ lắc đầu vài cái. Vì sao lại cảm thấy đầu nặng nề như vậy nhỉ? Thậm chí còn nghe được tiếng nước nữa. Chẳng lẽ là do dạo này thức khuya nhiều quá đâm ra sinh ảo giác?

Giáo viên chủ nhiệm đi rồi, Mạc Dao có chút xấu hổ nhìn về phía Hạ Thư Dương còn đang cúi đầu bên cạnh. Thiếu niên cắn môi, bàn tay vô thức nắm lấy khăn quàng cổ.

"Hạ... Hạ Thư Dương, để tôi đưa cậu đi mua thuốc nhé?"

"Không cần." - Người thanh niên lạnh nhạt đáp lại. - "Cho dù xoa thuốc thì ngày mai cũng lại bị đánh."

Nhìn hắn như vậy, thiếu niên không khỏi cảm thấy áy náy. Dù cậu không tham gia vào việc bắt nạt Hạ Thư Dương nhưng cậu biết hắn bị bắt nạt lại lựa chọn đứng ngoài thậm chí trước đó còn bao che cho hành vi bắt nạt. Dù ít hay nhiều, Mạc Dao là một kẻ bắt nạt. Vậy nên thiếu niên mới mong muốn có thể giúp gì đó cho người thanh niên, ít nhất không khiến hắn cảm thấy không ai đứng về phía mình.

"Lớp trưởng." - Trong lúc Mạc Dao còn đang vắt óc suy nghĩ nên làm gì cho Hạ Thư Dương, người thanh niên đã lên tiếng trước mà gọi tên cậu.

"Dạ?"

"Cậu từng nói nếu như tôi bị bắt nạt cậu sẽ đứng về phía tôi phải không? Vậy hiện tại cậu sẽ đứng về phía tôi chứ?"

"Cái này..."

[Mạc Dao không được đồng ý.]

Mạc Dao nuốt nước bọt cuối cùng cũng chỉ có thể nói nhỏ một câu "Xin lỗi". Ngược lại Hạ Thư Dương lại không ngạc nhiên mấy, hắn bình tĩnh tiến về phía cậu, thiếu niên theo bản năng sợ sệt mà lùi bước. Đến tấm lưng nhỏ bé của cậu chạm vào mặt tường phía sau, Mạc Dao mới nhẹ giọng nức nở nói với người thanh niên:

"Nếu cậu định đánh tôi... C-có thể đánh ngất tôi trước rồi mới đánh được không?"

"Lớp trưởng, cậu còn nhớ khi nhập học giáo viên chủ nhiệm đã nói gì không?" - Biết thiếu niên chắc chắn không nhớ vậy nên Hạ Thư Dương đã tự mình trả lời. - "Rằng chỉ cần có chuyện gì khó khăn có thể lập tức liên hệ với bà ta. Hiện tại thì sao? Bởi vì lo lắng gặp rắc rối, lo lắng ảnh hưởng đến tình tích của bản thân mà bà ta lựa chọn bỏ rơi tôi. Lớp trưởng, cậu cũng thắp lên hy vọng cho tôi rồi lại bỏ rơi tôi. Nhưng cậu lại khác."

Hạ Thư Dương đột nhiên nở một nụ cười quỷ dị, lúc này thiếu niên mới phát hiện đôi mắt ẩn sâu dưới tóc mái của hắn là một vành mắt thâm đen giống như kẻ đã nhiều ngày không ngủ. Con ngươi của Hạ Thư Dương vẫn là con ngươi của loài người như sắc đen trong đó ít đến đáng thương dường như sắp chuyển sang màu đỏ. Ánh đèn trên đầu hai người nhẹ chớp vài cái, những lời tiếp theo phát ra từ miệng người thanh niên lại giống như không phát ra từ miệng hắn. Rõ ràng miệng vẫn luôn cử động nhưng âm thanh ấy lại giống như không phát ra từ cổ họng, mà từ một nơi khác, rất gần thiếu niên tưởng như đang thì thầm trực tiếp bên tai cậu:

"Hắn nói, hắn hài lòng với cậu."

*****

Ngày hôm sau, Mạc Dao đến lớp học với tinh thần vô cùng uể oải. Không biết có phải do Hạ Thư Dương dọa sợ hay không mà tối hôm qua thiếu niên có giấc ngủ vô cùng không tốt. Cậu vẫn luôn cảm thấy có ánh mắt đang nhìn chằm chằm mình, cho dù đã bật toàn bộ điện trong phòng lên, cảm giác bị người nhìn trộm ấy cũng không hề biến mất.

Sáng nay, 197 đã về văn phòng để hỏi thêm thông tin về chương trình lần này cùng loại thuốc kì lạ mà người bán hàng lần trước đưa cho Mạc Dao. Vậy nên, sau khi đấu tranh tâm lý thật lâu, cuối cùng, thiếu niên vẫn quyết định đi đến trường học. Ngay lúc thiếu niên vừa mở cửa, đập vào mắt cậu chính là khuôn mặt không thể nào quen thuộc hơn của cậu ấm nổi tiếng nhất trường cùng vô số ánh mắt tò mò của các bạn học.

"Lớp trưởng! Sao cậu đi học muộn vậy? Biết tôi chờ cậu lâu lắm không?" - Triều Thiên ngồi ở vị trí bên cạnh thiếu niên khó chịu mà càm ràm.

Mạc Dao vẫn chưa hiểu mô tê gì chỉ có thể hướng mắt về phía bạn cùng bàn cũ của mình. Thiếu nữ cũng giống như cậu, hoàn toàn không biết vì sao chỗ của bản thân mình bị chiếm mất, chỉ biết ôm cặp sách đứng một góc với vẻ mặt gần như sắp khóc đến nơi.

"Vì sao cậu lại ở đây?" - Đặt cặp sách xuống, thiếu niên không hề do dự mà vào thẳng vấn đề. - "Hơn nữa đây là chỗ của bạn cùng bàn của tôi."

"Tất nhiên là tôi đến xem cậu rồi. Ngày hôm qua trở về nhà tôi gặp toàn ác mộng, vậy nên sáng nay mới đến xem tình hình của cậu đấy." - Nói đến đây người thanh niên chợt dừng lại, quay qua nhóm người đang nghển cổ muốn nghe lén cuộc trò chuyện của hai người mà quát lớn một tiếng:

"Nhìn cái mẹ gì, mau cút về chỗ!"

"Triều Thiên!"

"Được rồi, được rồi, để tôi nói tiếp. Ban đầu tôi còn cho rằng cậu sẽ không đi học. Dù sao cậu trông nhát gan như vậy, chắc chắn không dám đến trường. Nhưng tôi không biết nhà cậu ở đâu đành chạy đến trường học hỏi hiệu trưởng về địa chỉ nhà cậu." - Triều Thiên thật thà kể không sót một thứ gì. - "Ông ta có hỏi tôi nguyên nhân nên tôi có đem chuyện hai chúng ta gặp phải nói cho hiệu trưởng. Cậu biết lão già đó phản ứng thế nào không? Mẹ nó, ông ta bảo hai chúng ta gặp ảo giác. Lớp trưởng, cậu nghĩ xem làm gì có chuyện chúng ta gặp ảo giác được. Cho dù có chơi chất kích thích thì tỉ lệ gặp cùng một ảo giác cũng vô cùng hiếm."

Nghe người thanh niên nói nhiều như vậy, Mạc Dao cũng không nắm được mục đích mà hắn kể lể nhiều như vậy. Cuối cùng, thiếu niên cũng có thể hỏi thẳng:

"Rốt cuộc cậu có ý định gì?"

"Giờ nghỉ trưa hôm nay, chúng ta cùng bọn Trịnh Kiên Sâm lên tầng 4 trải nghiệm lại lần nữa. Tôi không tin tất cả sẽ cùng gặp một ảo giác giống nhau."

Thiếu niên thật sự khâm phục sự liều lĩnh của gã thanh niên trước mặt mình. Nếu là cậu, có lẽ cả đời này cậu không dám bén mảng đến đó. Nhưng, 197 nói rất có thể tình tiết tiếp theo sẽ là mấu chốt để chương trình bắt đầu. Cuối cùng, thiếu niên chỉ có thể nuốt lại lời từ chối mà đồng ý cùng Triều Thiên lên tầng 4 một lần nữa.

"Nhưng mà giờ nghỉ trưa vẫn còn lâu lắm. Nếu không cậu về trước..." - Nhìn bạn cùng bàn muốn tiến lên nhưng lại không dám, Mạc Dao nhịn không được mà ngỏ ý đuổi người thanh niên cao lớn như con voi đang ngồi ngay bàn đầu kia.

"Không được!" - Đáp lại cậu là một lời thẳng thừng từ chối. - "Cậu là người ở bên cạnh tôi ngày hôm qua. Nếu như cậu xảy ra chuyện thì tôi lấy đâu ra tư liệu để so sánh."

Biết kẻ này đang trong tuổi dậy thì muộn, thiếu niên không thèm đôi co với hắn nữa. Dù ma quỷ gì thì cậu vẫn phải học bài. Thiếu niên liền lấy sách vở trong cặp ra, bắt đầu xem lại bài giảng ngày hôm qua. Sáng nay cậu còn muốn hỏi bài Cố Diêm Vân, dù sao mối quan hệ giữa cả hai đã bớt căng thẳng hơn rất nhiều, Mạc Dao muốn nhân cơ hội đó "mượn" trí thông minh của hắn giúp bản thân giải bài tập. Đáng tiếc, giữa đường lại xuất hiện một Triều Thiên.

"Lớp trưởng, chúng ta dắt tay được không?" - Không biết có phải do quá nhàm chán hay không, kẻ bên cạnh đột nhiên hỏi một câu vu vơ.

Thiếu niên tròn mắt nhìn qua. Biết lời nói của bản thân có phần dễ gây hiểu nhầm, khuôn mặt người thanh niên liền đỏ bừng. Hắn cũng không biết vì sao bản thân mình lại muốn vậy nữa, chỉ là đột nhiên ngắm nhìn bàn tay nhỏ nhắn của thiếu niên đang cầm bút chăm chỉ viết bài, Triều Thiên rất muốn nắm nó ở trong tay. Lúng túng một hồi, cuối cùng người thanh niên cũng tìm ra lời giải thích chính đáng:

"Là do ngày hôm qua nhiệt độ cơ thể cậu đột ngột giảm xuống. Tôi chỉ muốn kiểm tra xem ngày hôm nay có như vậy không thôi. Dù gì hiện tại tôi cũng là bạn cùng bàn của cậu, lỡ cậu xảy ra chuyện gì thì sao đây?"

"Tôi cảm thấy vô cùng khỏe..."

"Khỏe? Sao tôi không thấy nhỉ. Nhìn xem, sắc mặt cậu tái hết đi rồi. Cậu vẫn nên để tôi dắt tay thì vẫn hơn. Nhiệt độ cơ thể tôi gần 38 đấy, để tôi dắt tay cậu đi mà. Len lén thôi cũng được. Tôi sẽ im lặng ngoan ngoãn không làm phiền cậu."

Cuối cùng, để đổi lấy chút bình yên, thiếu niên chỉ có thể đưa tay trái của mình cho Triều Thiên nắm. Người thanh niên sau khi đạt được mục đích cũng không im lặng ngay, hắn nhân lúc thiếu niên chưa kịp phản ứng chợt cúi đầu ngửi một chút, sau đó ngẩng đầu lên, gương mặt hồng đến lạ kỳ:

"Lớp trưởng, cậu có kem bôi tay sao? Tôi cũng muốn dùng kem bôi tay của cậu."

"Tôi không dùng. Cậu đã hứa ngồi yên rồi mà."

"Được được, ngồi yên thì ngồi yên. Nhưng cậu không dùng kem bôi tay à? Vậy nước hoa thì sao?"

Thiếu niên đưa mắt nhìn hắn một cái, Triều Thiên liền ngậm miệng vào. Không biết có phải do chiêu "liếc mắt đưa tình" của thiếu niên lợi hại hay không mà kể từ lúc đó vị trùm trường kia vẫn luôn im thin thít. Khi Mạc Dao nhịn không được đánh mắt qua, người nọ đã gối lên cặp sách mà ngủ không biết trời trăng gì. Lúc này thiếu niên mới phát hiện, dưới mắt của hắn thật sự có hai mảng thâm đen, hiển nhiên là do cả đêm qua không ngủ được.

Liệu rằng từ bây giờ bọn họ sẽ được ngủ ngon chứ?

Một suy nghĩ chợt nảy ra trong đầu thiếu niên.

Ở phía xa, Cố Diêm Vân lẳng lặng nhìn Mạc Dao cùng Triều Thiên. Bởi vì cơ thể của người thanh niên thật sự rất to lớn, vậy nên tư thế ngủ của hắn gần như chiếm hơn cả một cái bàn. Điều này cùng khiến khoảng cách giữa thiếu niên cùng hắn sát nhau hơn so với những người bạn cùng bàn khác, sát đến nỗi, bả vai của cả hai gần như sắp chạm vào nhau.

Không ít người chờ Triều Thiên ngủ rồi mới dám thì thầm bàn tán. Bọn họ đều tò mò về mối quan hệ giữa lớp trưởng và người này. Tuy nói lớp trưởng chung nhóm với bọn Triều Thiên nhưng trên thực tế cũng chẳng khác người xa lạ là bao. Thậm chí hình như trước đây hai người này còn chưa nói với nhau câu nào. Vậy mà chỉ sau hai ngày, mối quan hệ của cả hai đột nhiên thân thiết đến lạ thường. Hoặc đúng hơn, là Triều Thiên đột nhiên bám dính lấy Mạc Dao.

Cũng có người dò hỏi Cố Diêm Vân, đáng tiếc chẳng thu hoạch được gì mà còn bị lườm đến cháy mặt. Sau khi đuổi đi mấy kẻ ồn ào, người thanh niên chợt rũ mắt nhìn quyển vở đã bị ngòi bút của mình đâm thủng một lỗ to.

*****

Giờ nghỉ giữa giờ, cả Triều Thiên, Mạc Dao lẫn Cố Diêm Vân đều bị gọi lên phòng giáo viên. Nghe nói ngày hôm qua trường học mất đồ mà trùng hợp ba người bọn họ lại là những người về muộn nhất. Triều Thiên và Cố Diêm Vân thì khỏi cần nói, bọn họ toàn là con nhà giàu tất nhiên sẽ không có chuyện đi ăn trộm đồ của nhà trường.

Còn Mạc Dao, cậu là lớp trưởng và cũng là học sinh mà giáo viên chủ nhiệm tâm đắc nhất, chẳng có lý nào một đứa trẻ ngoan như cậu lại làm những việc trái đạo đức như vậy được. Nhưng phía hiệu trưởng yêu cầu phải tìm bằng được kẻ ăn trộm. Vậy nên giáo viên chủ nhiệm liền chuyển hướng sang Mạc Dao, cũng là kẻ trông có vẻ yếu mềm dễ bị tấn công tinh thần nhất trong cả ba người.

"Lớp trưởng, nghe nói em đang sống một mình. Có phải dạo này thiếu thốn quá nên em mới..."

Tuy người phụ nữ không nói hẳn ra nhưng ai nấy ở đây đều hiểu ý cô ta là gì. Gương mặt cả hai người thanh niên đều trở nên khó chịu.

"Em không..." - Mạc Dao kinh ngạc vội vàng phủ nhận.

"Nếu em khó khăn quá có thể nói với tôi. Tôi cũng không đem chuyện này ra nói với mấy bạn trong lớp đâu. Giờ em chỉ cần khai thật cho tôi thôi."

Đây rõ ràng là ép nhận tội mà!

Cuối cùng Cố Diêm Vân không nhịn được mà mở miệng:

"Ngày hôm qua cậu ấy ở cùng..."

"Mẹ nó, ngày hôm qua lớp trưởng ở cùng tôi! Hai chúng tôi đi cùng nhau cho đến lúc tối mịt. Chẳng lẽ bà cô định nói tôi là đồng lõa của cậu ấy sao? Phắc, mấy người có xem phim trinh thám bao giờ không? Điều tra hiện trường chưa, thu thập bằng chứng chưa, lấy lời khai chưa? Mẹ nó, còn chưa điều tra mà đã quy hết tội lên đầu lớp trưởng của ông đây. Bà cô già muốn nghỉ hưu sớm à?"

Mỗi một lời nói của Triều Thiên đều mang theo vài câu thô tục, nào có ý thức được việc tôn trọng giáo viên. Phải khi, Mạc Dao nhịn không được mà gọi tên hắn, người thanh niên mới giơ tay lên làm tư thế đầu hàng.

"Được rồi, không chửi tục chứ gì. Nếu bà cô không tin có thể hỏi ông già bảo vệ. Hôm qua chúng tôi ôm nhau như vậy chắc lão đó vẫn còn nhớ rõ lắm."

Giáo viên chủ nhiệm chỉ muốn giải quyết vụ này cho xong nào biết lại chọc đến vị thái tử nào đó. Cuối cùng cô chỉ có thể xuống nước nói bản thân mình sẽ điều tra thêm, yêu cầu cả hai về lớp học.

Khi tiếng bước chân rời đi, giáo viên chủ nhiệm mới ôm lấy đầu mình mà không ngừng lắc lắc. Vì sao càng ngày càng cảm thấy đầu nặng như vậy. Hơn nữa bên trong dường như chứa rất nhiều nước thậm chí, mỗi lần cô lắc đầu đều có thể nghe thấy tiếng "ọc ọc" rõ ràng. Khó chịu quá, hình như nước đã che kín màng nhĩ rồi.

- ----------------------------------------------

Tâm trạng của Cố Diêm Vân lúc này: Mẹ nó, tôi không chỉ là thế thân mà còn bị cắm sừng nữa.

Cà Phê: Công cho rằng bản thân mình là thế thân của chính bản thân mình, hơn nữa hiện tại còn bị Dao Dao chơi chán liền bỏ đi tìm Triều Thiên nhiều tiền hơn. Ha ha ha ha ha ╰(▔∀▔)╯

Cậu chủ Trình:...

[xxx]: Bác sĩ! Bác sĩ! Tác giả lại bị đánh nữa rồi (°Д°)