Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 125: Trình 6: Báo ứng (8)



Sau khi bị đuổi ra khỏi phòng giáo viên, Triều Thiên chợt bị hiệu trưởng gọi lại. Hiệu trưởng năm nay đã gần 50 nhưng vẫn giữ được vẻ nhã nhặn phong độ thời còn trẻ. Thấy Mạc Dao tò mò nhìn mình, hiệu trưởng liền giương môi cười với cậu. Tuy nhiên ngay sau đó nụ cười của ông ta chợt cứng đờ, từ thái độ nhẹ nhàng giống như nhà giáo từ ái chợt chuyển thành dò xét. Thiếu niên theo bản năng rụt người nép về phía Cố Diêm Vân.

May mắn thân hình to lớn của Triều Thiên đã che lấp ánh nhìn của vị hiệu trưởng kia, mà Cố Diêm Vân của bên này cũng bắt đầu bước về lớp học, thiếu niên chỉ có thể vội vã chạy theo hắn.

Khác với tưởng tượng của Mạc Dao, người thanh niên không trở lại lớp mà bước vào nhà vệ sinh. Thiếu niên vì còn mải suy nghĩ chuyện trong phòng giáo viên nên chỉ biết lẽo đẽo theo đuôi Cố Diêm Vân. Đến khi lấy lại ý thức, cậu đã theo chân hắn vào nhà vệ sinh.

Người thanh niên lại giống như không để ý đến cậu, hắn tiến đến bồn rửa tay, mặc kệ thời tiết lúc này là mùa đông mà hất nước vào mặt. Sau đó, Cố Diêm Vân chợt ngẩng đầu lên nhìn về phía bản thân mình trong gương. Tóc mái hắn lúc này ướt nhẹp, rủ xuống trên trán, dưới cằm vẫn còn đọng lại vài giọt nước. Nhưng hắn lại không quan tâm, chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên phía sau mình đang co quắp kéo kéo khăn quàng cổ dường như không biết nên ở lại hay rời đi.

"Trêu đùa tôi vui lắm sao?" - Cố Diêm Vân chợt mở miệng.

"Dạ?" - Mạc Dao có chút ngơ ngác ngẩng đầu.

"Với Triều Thiên cũng vậy? Cậu cũng nói với hắn rằng hắn rất giống một người mà cậu quen?" - Khi nói ra những lời này, giọng nói của người thanh niên có thể xem là gần như nghiến răng nghiến lợi.

"K-không phải. Tôi chỉ cảm thấy quen thuộc với cậu. Hơn nữa những lời nói này không được tùy tiện nói nên không phải ai tôi cũng nói."

Thiếu niên cắn môi kéo kéo khăn trên cổ mình. Đến lúc này cậu vẫn không hiểu vì sao Cố Diêm Vân đột nhiên trở nên hung dữ với mình như vậy.

"Mẹ nó, tôi cần cậu cảm thấy quen thuộc với tôi sao?" - Người thanh niên đột nhiên quát to đá mạnh thùng rác nhỏ bên cạnh. May mắn trong thùng không có rác nếu không cả hai người bọn họ chắc chắn sẽ bị bắt đi dọn nhà vệ sinh. Nhưng rất nhanh Mạc Dao chẳng thể tập trung sự chú vào thùng rác được nữa mà lần nữa bị Cố Diêm Vân thu hút.

"Bám lấy tôi không buông. Tán tỉnh tôi. Dùng giọng điệu nhõng nhẽo không ngừng quấy rầy tôi. Cuối cùng cậu lại nói tôi giống một người khác? Mẹ nó, coi người khác là thế thân cậu không thấy cắn rứt lương tâm à?"

"Không phải..." - Bị khí thế của người thanh niên áp đảo, thiếu niên chỉ biết lùi về sau, hốc mắt hồng hồng, môi rủ xuống gần như muốn khóc đến nơi rồi.

"Muốn khóc sao? Vậy thì khóc đi, để tôi xem rốt cuộc cậu làm cách gì thu hút sự chú ý của Triều Thiên. Một mặt nói yêu tôi, không thể sống thiếu tôi vậy mà ngoảnh đi ngoảnh lại đã tay trong tay với thằng con trai khác. Mẹ nó, ôm ấp với nhau ở trường học. Hẳn lúc cậu gặp Triều Thiên cũng chỉ rời chỗ tôi được vài phút. Trên người cậu còn chưa tan đi mùi của tôi mà đã vội vã leo lên người thằng khác rồi sao? Mạc Dao, cậu có biết xấu hổ không?"

Vị học sinh giỏi nào đó càng nói giọng điệu càng trở nên cay nghiệt. Hắn chỉ muốn phát tiết cảm xúc bức bối trong lòng. Đến khi hắn nhận ra bản thân mình vừa nói gì, cũng là lúc, hốc mắt thiếu niên rớt ra một giọt nước lấp lánh.

Trong đầu Cố Diêm Vân chợt vang lên một tiếng "Hỏng rồi" vội vàng muốn mở miệng giải thích với thiếu niên. Tuy nhiên hắn còn chưa kịp nói gì, Mạc Dao với hai mắt hồng hồng đã lớn giọng nói ghét hắn sau đó chạy nhanh ra khỏi nhà vệ sinh.

"Mạc Dao, từ từ đã! Tôi..."

Người thanh niên vội vàng muốn đuổi theo cậu nhưng vì quá gấp gáp, hắn đã quên mất chiếc thùng rác bị đổ dưới chân mình. Không ngoài dự đoán, Cố Diêm Vân loạng choạng một chút rồi ngã xuống. Khi hắn ngẩng đầu lên sống mũi đã đau xót, thậm chí còn có máu mũi chảy ra. Nhưng người thanh niên làm gì còn tâm trạng để ý mấy thứ này. Hắn vừa ôm lấy mũi vừa đuổi theo Mạc Dao. Tuy nhiên thiếu niên đã sớm biến mất sau lỗi rẽ của hành lang.

"Chết tiệt!" - Cố Diêm Vân tức giận thầm mắng một câu. Máu mũi đã sớm thông qua kẽ tay của hắn mà tràn ra ngoài nhưng người thanh niên giống như không cảm thấy đau chỉ không ngừng suy nghĩ vì sao vừa rồi hắn lại nói những lời như vậy với cậu.

"Đúng là bị quỷ ám mà!"

*****

Mạc Dao không trở về lớp học mà chạy ra ngoài, ủ rũ trên ghế gỗ. Thiếu niên đã không còn khóc nữa, nhưng hai mắt đang hồng đến đáng thương, hoàn toàn không có sức sống. Hiện tại sợ hãi qua đi, những gì còn lại trong lòng thiếu niên chỉ là sự buồn bực. Cậu cảm thấy Cố Diêm Vân chắc chắn không phải người kia. Bởi vì người kia chắc chắn không hung dữ với cậu như vậy. Nhưng sau đó thiếu niên lại tự hỏi bản thân mình. Người kia có hung dữ với cậu bao giờ không? Hình như là có... Hơn nữa hình như người nọ không chỉ có một.

Vì sao lại như vậy?

Thiếu niên không khỏi kinh ngạc trước suy nghĩ của bản thân. Nhưng rồi cậu lựa chọn không suy nghĩ nữa. Cố Diêm Vân quát cậu, cậu sẽ không chơi với hắn nữa.

Dù trong lòng nói như vậy nhưng thiếu niên vẫn không khỏi hít hít cái mũi, cố ngăn nước mặt lại chảy ra. Cậu đâu phải loại người như hắn nói. Vì sao lại mắng cậu không biết xấu hổ cơ chứ...

Trong lúc thiếu niên lại muốn khóc lần nữa, bên má chợt truyền đến cảm giác mát lạnh. Mạc Dao kinh ngạc nhìn người thanh niên cao lớn đang ghé vào thành ghế, nghiêng đầu nhìn chằm chằm cậu. Người nọ da dẻ tái nhợt, giống như kẻ bệnh lâu ngày không ra tiếp xúc với bên ngoài, mỏng manh đến gần như trong suốt, thậm chí thiếu niên còn mơ hồ nhìn thấy được những mạch máu ẩn dưới lớp da của hắn.

"Vì sao lại trốn học? Không thích học sao?" - Không để thiếu niên kịp nhớ ra hắn là ai, người thanh niên chợt mở miệng hỏi cậu. Giọng nói của hắn tuy không mang bất kỳ cảm xúc nào nhưng lại nhẹ nhàng từ tính giống như giáo viên dạy văn, khiến người khác vô thức mà tin tưởng.

"Không phải..." - Thiếu niên xấu hổ vùi mặt vào trong khăn quàng cổ. - "Chỉ là đột nhiên không vui thôi ạ."

"Là vì bị bạn trai nhỏ từ chối tình cảm nên cáu kỉnh trốn học sao?"

Một ngón tay thon dài chợt vươn ra, đè lại lớp khăn mềm mại quấn quanh cổ thiếu niên, khiến gương mặt nhỏ nhắn tựa như búp bê sứ hoàn toàn lộ ra bên ngoài, chóp mũi nhỏ bởi vì lạnh mà có chút đỏ hồng.

"Mạc Dao, mau trả lời." - Ngón tay đặt trên môi thiếu niên nhẹ miết một chút, giống như muốn thâm nhập vào bên trong lại giống như chỉ đơn giản là muốn chạm vào cậu một chút. - "Lần sau cáu kỉnh lại muốn trốn học nữa sao?"

"Không phải..."

Mạc Dao nhỏ giọng đáp lại. Vì sao cậu lại muốn trốn học cơ chứ? Thiếu niên đã sớm nghĩ không ra. Lúc này cậu chỉ biết ngượng ngùng cúi thấp mặt không dám nhìn người thanh niên. Bị người khác chỉ trích vì trốn học đúng là xấu hổ mà. Nhưng người nọ lại giống như không phát hiện trạng thái quẫn bách của cậu, bàn tay của hắn nhẹ vuốt lên gò má đã đỏ ửng của thiếu niên, giọng nói vẫn luôn nhẹ nhàng như lúc đầu:

"Ngoan ngoãn về lớp học bài. Cũng không được yêu sớm. Được không?"

Thiếu niên liền gật gật đầu nhỏ, giống như thật sự nghe vào những lời dặn dò của người thanh niên.

"Vâng ạ."

"Để tôi đưa em về lớp. Có cần dắt tay không?"

Mạc Dao không hề do dự mà chìa bàn tay nhỏ nhắn của mình ra. Rõ ràng gương mặt của người đối diện không có bất kỳ cảm xúc gì nhưng cậu lại có thể cảm nhận được ý cười trong mắt hắn. Người nọ liền nắm lấy tay cậu, khớp ngón tay thon dài như nghệ sĩ piano nhẹ đan vào tay thiếu niên.

Người thanh niên rất cao vậy nên sải chân của hắn cũng rất dài, tuy nhiên hắn lại luôn kiên nhẫn bước đi cùng thiếu niên. Đến khi hai người sắp bước đến lớp học, đằng sau thiếu niên chợt vang lên một tiếng quát lớn:

"Đậu xanh, lớp trưởng cậu bị bị ngáo à!"

Ngay sau đó một cánh tay chợt vươn ra, nắm lấy tay còn lại của Mạc Dao rồi kéo mạnh về phía chủ nhân của giọng nói. Chóp mũi ngập tràn mùi táo xanh khiến thiếu niên nhanh chóng giật mình, ngơ ngác nhìn Triều Thiên đang ngồi dưới đất ôm lấy cậu không buông.

"Mẹ nó, mẹ nó, mẹ nó. Cậu nghĩ sao mà một mình chạy lên tầng 4 hả. Muốn thử cảm giác mạnh nữa sao?" - Người thanh niên thực sự tức giận mà mắng thiếu niên. Nếu không phải hắn phát hiện ra cậu đang đi như người mộng du bước lên cầu thang thì chắc giờ cậu tiêu tùng luôn rồi.

Tầng 4? Lúc này Mạc Dao mới ý thức được khung cảnh xung quanh cậu không còn là cảnh sắc khuôn viên trường nữa mà là một chiếc cầu thang cũ kỹ. Mà người thanh niên với gương mặt trắng quá mức vừa rồi đã biến mất hoặc có thể nói... hắn giống như chẳng tồn tại.

Đã xảy ra chuyện gì? Thiếu niên tự hỏi chính bản thân mình. Vì sao lúc đó cậu lại đi theo người nọ, hơn nữa còn cảm thấy rất tin tưởng hắn nữa? Chẳng lẽ... trong giây phút ngắn ngủi vừa rồi... cậu đã tiếp xúc với một con ma hơn nữa còn ở khoảng cách rất gần?

Nghĩ đến chỉ một chút nữa thôi con ma nào đó đã thực hiện thành công ý định của mình, trái tim thiếu niên gần như ngừng đập. Thiếu niên nuốt nước bọt, cơ thể nhỏ bé không khỏi run rẩy, hô hấp cũng dần khó khăn.

"Triều Thiên, hình như tôi vừa gặp ma..."

Thật ra khi nhìn thấy thiếu niên đưa tay về phía trước giống như đang được ai đó dắt đi, người thanh niên cũng vô tình đoán được điều này. Nhưng nghe thấy thiếu niên nói vậy, sắc mặt của hắn không khỏi cũng thay đổi theo cậu. Mẹ nó, dẹp mẹ mấy cái thử nghiệm đi. Giờ hắn chỉ muốn con quỷ khùng nào đó buông tha cho hai bọn họ mà thôi.

"Lớp trưởng, chúng ta cứ đi xuống trước đã. Tôi gọi bọn người Trịnh Kiên Sâm tới. Dù sao ma quỷ cũng sợ nơi nhiều dương khí, cậu cứ ở chỗ đông người là được. Cậu muốn uống nước ấm không?"

Triều Thiên nhẹ giọng an ủi thiếu niên vẫn còn đang sợ đến xanh mặt kia. Đây là lần đầu hắn an ủi ai đó, nên không khỏi khiến có chút vụng về. Mạc Dao tuy sợ hãi nhưng cũng biết không thể ở đây lâu, liền ngoan ngoãn đứng dậy đi theo người thanh niên.

Trước khi rời đi, Triều Thiên chợt ngẩng đầu nhìn về phía tầng 4. Ở góc độ của hắn, chỉ có thể nhìn một mảng đen sì tối tăm. Nhưng không biết vì sao người thanh niên có thể cảm nhận được, ẩn núp trong bóng tối là một đôi mắt ai oán đang hướng về phía hắn. Triều Thiên rùng mình, trong lòng thầm nhẩm triết học Marx-Lenin, sau đó vững chãi đưa thiếu niên rời khỏi đây.

*****

Nhóm người Trương Minh, Cao Uyên hoàn toàn không hiểu vì sao Triều Thiên lại tụ tập mọi người ở đây. Nhưng Trịnh Kiên Sâm lại khác, hắn có chút háo hức đứng ngồi không yên chờ mọi người đến đủ, giống như muốn cho tất cả mọi người thấy thứ gì đó.

Đến khi mọi người cùng tiến vào phòng nghỉ, ai nấy đều kinh ngạc nhìn Mạc Dao đang ngồi bên cạnh, hơn nữa trên tay còn cầm điện thoại của Triều Thiên, được hắn tận tình hướng dẫn chơi game.

Hóa ra tin đồn Triều Thiên đột nhiên đến trường học, hơn nữa còn ngồi cạnh lớp trưởng của hắn là sự thật.

Má, rốt cuộc vì sao lại có chuyện vi diệu đến như vậy? Không ít người trong phòng chợt cảm thấy tò mò. Bọn họ tốn nhiều công sức để lấy lòng Triều Thiên như vậy lại không bằng thiếu niên mới tiếp xúc với tên đại ma vương này hai ngày. Rốt cuộc cậu dùng cách nào để Triều Thiên dính mình không rời như vậy? Là dùng phía dưới sao?

Hầu như tất cả đều cho rằng như vậy. Dù sao bọn họ cũng ý thức được thiếu niên rất đẹp, nếu là bọn họ, hẳn cũng sẽ bị mê đến choáng váng như Triều Thiên đi...

Nghĩ đến đây không ít người lại len lén nhìn về phía Cố Diêm Vân đứng ở phía xa. Lúc này trên mũi hắn dán một miếng băng to đùng nhưng lại chẳng khiến vẻ đẹp của tên này giảm đi chút nào, ngược lại càng khiến hắn thêm phần nổi bật. Tuy nhiên ngoài trừ có miếng băng trông có vẻ kỳ cục, người thanh niên lại chẳng thể hiện ra bất cứ cảm xúc khác thường nào. Cũng phải thôi, Cố Diêm Vân có thích Mạc Dao thật đâu. Làm gì có chuyện tên này ghen đến nổi khùng cơ chứ.

Nhưng bọn họ không hề biết, dù ngoài mặt như vậy nhưng trong lòng người thanh niên đã cuồn cuộn sóng dữ. Hắn không để ý đến thiếu niên cùng Triều Thiên, đơn giản vì hắn còn đang suy nghĩ nên giải thích và xin lỗi thế nào với Mạc Dao.

"Triều Thiên, cậu gọi chúng tôi đến đây làm gì?" - Hàn Tuyết Tuyết là người lên tiếng đầu tiên. Rõ ràng cô nàng không mấy hài lòng trước hình ảnh trước mặt.

"Ngồi chơi thôi." - Triều Thiên hời hợt đáp lại. Cái hắn cần là nơi đông người nhiều dương khí một chút để tránh lớp trưởng bị bắt đi nên mới gọi mấy người trong nhóm đến đây, còn mấy người đó làm gì thì Triều Thiên hoàn toàn không quan tâm.

Hàn Tuyết Tuyết nhíu mày muốn mở miệng nhưng Trịnh Kiên Sâm ở bên cạnh nàng chợt la lên:

"Để tôi, tôi có thứ này cho mấy người xem." - Hắn phấn khích giơ điện thoại trong tay mình ra.

"Xem cái gì mà xem. Để khi khác đi."

"Không... không được. Các cậu phải xem. Mau mau xem đi. Thú vị lắm."

Sau đó không đợt mọi người trong phòng đổi ý, Trịnh Kiên Sâm đã nhanh tay mở đoạn video trong máy mình ra. Trong màn hình điện thoại của hắn chính là hình ảnh một người thanh niên đang nhai ngấu nghiến con chuột. Có lẽ vì mọi người trong phòng đều im lặng nên âm thanh "rộp rộp" trong đoạn video đều truyền đến tai của tất cả.

Ngày hôm qua Trương Minh đi cùng Trịnh Kiên Sâm, vậy nên hắn cũng chứng kiến cảnh này trực tiếp. Dù vậy hắn vẫn không khỏi rùng mình lần nữa. Hình ảnh này thật sự rất ghê rợn, cho dù gan có lớn đến đâu cũng khó lòng giữ được bình tĩnh. Vậy mà Trịnh Kiên Sâm còn cho bọn họ xem, hơn nữa nhìn biểu hiện của hắn, giống như đã xem đi xem lại rất nhiều lần.

Video chưa kết thúc nhưng Cao Uyên và Hàn Tuyết Tuyết đã bắt đầu nôn khan. Mạc Dao bị Triều Thiên che lại đôi mắt nên may mắn hơn hai người kia tuy nhiên âm thanh tiếng xương chuột vỡ vụn cùng nội tạng bị nhấm nuốt vẫn truyền đến tai thiếu niên khiến cổ họng của cậu không khỏi nao nao lên.

"Đ*t mẹ, tao đã nói với mày đừng có nhúng tay vào chuyện của tao với Hạ Thư Dương cơ mà!" - Triều Thiên tức giận hất văng điện thoại trên tay Trịnh Kiên Sâm. Gã mắt hí ngây ngốc muốn vươn tay nhặt điện thoại lên nhưng lại bị người thanh niên đối diện túm lấy cổ áo, đấm thẳng vào mặt. - "Vậy mà mày còn để tụi tao xem mấy thứ buồn nôn này. Trịnh Kiên Sâm, mày ngại đi bằng hai chân quá mệt nên muốn tao sắm cho cái xe lăn sao?"

Trịnh Kiên Sâm bị đánh cũng chẳng hề phản ứng lại. Hắn chỉ kinh ngạc mở to mắt, giống như rối gỗ mà ngây ngốc hỏi lại Triều Thiên:

"Chúng mày... không thích video sao?"

"Tất nhiên là đ*o rồi. Tởm bỏ mẹ!"

"Không thể nào! Không thể nào! Rõ ràng video hay như vậy. Vì sao mọi người lại không thích? A...a...a vì sao lại không thích?"

*****

Cuối cùng bởi vì Trịnh Kiên Sâm mà mọi người tan ra không vui. Xem video xong cũng chẳng còn ai có tâm trạng đi ăn trưa, tất cả đều thống nhất trở lại lớp học. Trương Minh, Hàn Tuyết Tuyết và Trịnh Kiên Sâm cùng lớp nên ba người họ đi cùng nhau. Trong lớp học cũng chẳng có ai, Hàn Tuyết Tuyết về chỗ liền lôi điện thoại ra lướt mạng xã hội. Nhìn đến tin tức mọi người thảo luận về Triều Thiên và Mạc Dao, nàng không khỏi tức giận mà siết chặt tay.

Phía bên kia, Trương Minh cũng đang bận rộn nhắn tin với bạn gái Cao Uyên. Cô không ngừng mắng chửi Trịnh Kiên Sâm là tên điên. Đột nhiên để cô xem mấy hình ảnh đó, đến giờ vẫn còn thấy buồn nôn ở cổ họng. Trương Minh kiên nhẫn dỗ dành bạn gái tiện thể nói đỡ cho người anh em tốt của mình vài câu. Nhưng Trịnh Kiên Sâm ngồi phía trước hắn vẫn luôn bật đi bật video Hạ Thư Dương ăn chuột, mỗi lần như vậy hắn ta liền phát ra điệu cười "hi hi" đầy quái lạ.

Trương Minh nghe đến sởn da gà, đá vào chân ghế hắn một cái. Âm thanh của video cuối cùng cũng dừng lại, Trịnh Kiên Sâm chợt quay lại nhìn hắn. Điều khiến Trương Minh kinh hãi là lúc này gương mặt thằng bạn chí cốt của hắn xám xịt, ánh mắt hoàn toàn vô hồn giống như đã mất đi tiêu cự, mà quỷ dị hơn, trên môi hắn vẫn là nụ cười dài đến tận mang tai.

"Mày muốn xem video không?"

Trương Minh cảm thấy có gì đó không đúng nhưng lại không biết không đúng ở đâu. Cuối cùng hắn chỉ có thể yêu cầu Trịnh Kiên Sâm vặn nhỏ âm lượng xuống vì hắn chuẩn bị ngủ trưa. Trịnh Kiên Sâm đờ đẫn "ờ" một tiếng rồi quay lên. Tuy nhiên hắn vẫn tiếp tục xem đi xem lại video và cười khúc khích một mình. Trương Minh cảm thấy bực bội, dứt khoát tắt điện thoại đi ngủ trưa.

Hắn không biết bản thân ngủ bao lâu. Khi hắn tỉnh lại, đã vào tiết buổi chiều. Giáo viên dạy bọn họ chiều nay là cô Từ cũng là giáo viên chủ nhiệm của lớp Triều Thiên. Với vị giáo viên này Trương Minh không lo lắng lắm. Hắn gãi gãi đầu ngồi dậy, vô thức đưa mắt nhìn sang Trịnh Kiên Sâm. Tên đó vẫn duy trì tư thế như lúc hắn ngủ trưa vẫn xem đi xem lại một video rồi cười khúc khích.

Tên thần kinh này. Trương Minh nhịn không được mà mắng một tiếng. Cười trong giờ như vậy không sợ bị cô Từ phát hiện sao?

Nhưng quả thực cô Từ không nghe thấy bất cứ âm thanh gì trong lớp học nữa. Lúc này, màng nhĩ của cô đã bị lấp kín, giống như quả bóng bay được bơm đầy nước, hoàn toàn nặng trĩu, mỗi lần bước đi đều phát ra tiếng ọc cọ cùng cảm giác nước đánh vào thành não.

"Cô ơi? Cô ơi!"

Cô Từ giật mình nhìn nữ sinh đầu bàn đang lo lắng nhìn mình. Việc liên tục bị làm lơ khiến không ít học sinh cảm thấy khó chịu ra mắt. Điều này khiến nữ giáo viên dần cảm thấy lo lắng. Liệu điều này có ảnh hưởng đến thành tích sắp tới của cô không?

"Xin lỗi... cô không nghe thấy..."

"Vừa rồi em đã gọi cô rất to đó ạ."

Cô Từ cắn môi, yêu cầu cả lớp ngồi tự họ. Sau đó nữ giáo viên ngồi xuống ghế, run rẩy lấy điện thoại ra. Kết quả kiểm tra của bệnh viện đã được gửi đến, đầu cô hoàn toàn bình thường, hoàn toàn không hề có nước trong đó.

Không đúng, chắc chắn có!

Người phụ nữ không ngừng phủ nhận kết quả của bệnh viện. Thậm chí còn nghi ngờ trình độ của người khám mà chất vấn ngược lại. Cuối cùng phía bệnh viện không chịu được nữa, gợi ý cô đến khoa tâm thần kiểm tra một chút. Điều này càng khiến cô Từ tức điên lên.

Cô chắc chắn bản thân mình không điên, trong đầu cô thật sự chứa rất nhiều nước.

Thật khó chịu mà...

Nữ giáo viên không ngừng moi đào tai mình.

Thật muốn đổ toàn bộ nước ra ngoài.

Trong vô thức cô chợt nhớ đến hình ảnh quả bóng nước bị thủng một lỗ, nước sẽ theo lỗ nhỏ đó mà thoát hết ra ngoài. Càng nghĩ, ngón tay đang đào tai của cô Từ càng đào sâu hơn, thậm chí máu tươi đã bắt đầu trào ra cô cũng không hề để ý.

Không. Không đủ.

Tầm mắt vị giáo viên chủ nhiệm chợt dừng lại ở chiếc bút trên mặt bàn. Không hề do dự, cô liền cầm nó lên từ từ đưa về phía tai mình.

"Aaaaaaa!"

Thật dễ chịu, nước đã thoát ra hết rồi.

- ---------------------------------------

Boss: Mọi người nhớ phải chăm chỉ học hành nếu không sẽ bị quỷ bắt đi mất đấy.

Boss: Riêng Dao Dao cho dù chăm chỉ hay không cũng sẽ bị bắt thôi *mỉm cười*.

Độc giả: *Run rẩy* bà Cà Phê đâu rồi? Ra tiếp tên này đi.

Cà Phê: ʕ '•̥̥̥ ᴥ•̥̥̥'ʔ Bye.