Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 134: Trình 6: Báo ứng (17)



Cái chết của Trịnh Kiên Sâm thật sự rất quỷ dị. Hắn treo cổ tự sát trong tình trạng trần như nhộng nhưng điều đặc biệt ở đây là trần nhà cao như vậy, dưới chân người thanh niên lại chẳng có thứ gì giúp hắn kê chân. Mọi đồ đạc trong phòng ngủ đều bị hắn đen đi chặn cửa, đặt ở ngay vị trí hắn treo cổ là một chiếc điện thoại chứa đầy tấm ảnh của hắn.

Trước khi tự sát, Trịnh Kiên Sâm phát lên mạng xã hội rất nhiều ảnh chụp, tất cả đều là ảnh hắn trong tình trạng khỏa thân và làm những tư thế kỳ lạ. Dù những tấm ảnh này đã nhanh chóng bị xóa mất nhưng vẫn có người đã nhanh tay lưu lại về máy.

Có người nói, Trịnh Kiên Sâm không chỉ đăng ảnh nude của mình mà hắn còn chụp loạn ngóc ngách trong phòng. Không biết có phải do chất lượng máy chụp không tốt hay vì phòng quá tối mà những ảnh chụp của gã thanh niên đều rất mờ, khiến người khác không khỏi rợn gai ốc. Đến bức ảnh cuối cùng, trong màn hình điện thoại mà một màn đen tối mịt, chỉ có duy nhất một chấm đỏ. Đây cũng là tấm ảnh mà Triều Thiên nhận được từ một tên đàn em của mình.

"K-không phải do Hạ Thư Dương làm chứ... Chẳng lẽ... hắn định trả thù tất cả chúng ta sao?" - Hàm Quan nuốt nước miếng ôm chặt cặp sách hơn.

Hiện tại, bọn họ đều ở trong bệnh viện. Ngày hôm qua Hàn Tuyết Tuyết ngã cầu thang, hai chân bị thương nặng còn đầu óc cũng vì đập vào đâu đó mà trở nên không bình thường. Đến khi Cao Uyên gọi người phá cửa liền bắt gặp thiếu nữ đã cười hì hì ngồi giữa đống máu mà vẽ linh tinh trên nền đất.

"Nói cái mẹ gì vậy! Cái thằng đó còn lâu mới dám làm vậy." - Triều Thiên bực dọc đóng điện thoại lại.

"Nhưng mà... ngày hôm qua bọn tao thật sự đã tìm thấy mấy thứ tà giáo trong nhà Hạ Thư Dương. Không tin mày hỏi Cố Diêm Vân cùng lớp trưởng xem, nơi đó thật sự rất tà môn." - Suy nghĩ một lúc, gã thanh niên tóc húi cua lại nhỏ giọng lẩm bẩm. - "Chưa kể chúng ta bắt nạt nó ghê gớm đến như vậy... Nếu là tao, có lẽ tao cũng làm như vậy cũng không chừng."

Thấy Triều Thiên trừng mắt nhìn mình, Hàm Quan vội vàng rụt cổ lại. Tuy nhiên, không để vị trùm trường kịp mắng hắn, Cao Uyên ôm mặt khóc nãy giờ chợt ngẩng mặt lên, ánh mắt chứa đầy căm tức mà nhìn về phía người thanh niên.

Có lẽ bởi vì chứng kiến bạn mình hóa điên tự mình nhảy xuống cầu thang, thiếu nữ giống như hỏng mất, chỉ thẳng tay về phía Triều Thiên mà hét lớn.

"Sao cậu không chết đi!"

Đồng tử người thanh niên bỗng nhiên co rút, trước mắt hắn không phải là nữ sinh tóc ngắn với đầu tóc luộm thuộm mà là một người phụ nữ sinh đẹp, mang vẻ điên cuồng như muốn lao vào cắn xé hắn.

Triều Thiên, sao mày không chết đi?

Nhưng rất nhanh, ảo giác đó đã biến mất. Triều Thiên biết, người phụ nữ kia đã chết từ lâu rồi, ả ta chắc chắn sẽ không thể đến tìm hắn được nữa.

"Nói cái mẹ gì vậy. Đừng tưởng là con gái mà ông đây không đánh nhé."

"Đánh? Cậu định bắt nạt tôi như Hạ Thư Dương sao?" - Thiếu nữ tóc ngắn cười đầy giận dữ. - "Triều thiếu gia, là cậu mở đầu cho trò bắt nạt Hạ Thư Dương, là cậu sai Trịnh Kiên Sâm và Trương Minh đánh đập hắn, cô lập hắn. Mọi người đều nghe theo lời cậu. Giờ thì sao? Trịnh Kiên Sâm treo cổ, Tuyết Tuyết hóa điên, cả đời không thể đi lại được. Còn Trương Minh người yêu tôi thì mất liên lạc. Tiếp theo... người tiếp theo sẽ là tôi... Vì sao cậu không bị gì? Vì sao kẻ tàn ác nhất lại không bị trừng phạt?"

Những lời Cao Uyên nói ra cũng chẳng phải vì thương bạn bè gì cho cam. Đơn giản vì những người trong nhóm đã lần lượt gặp chuyện, hiện tại chỉ còn cô và những người ở đây. Cao Uyên sợ hãi người tiếp theo sẽ là bản thân, vậy nên, thiếu nữ không ngừng đổ toàn bộ tội lỗi lên những người trong nhóm, tưởng như chỉ cần làm như vậy cô sẽ hoàn toàn vô tội.

"Các người... các người cũng tham gia vào việc bắt nạt Hạ Thư Dương cơ mà! Hàm Quan, chẳng phải chính cậu đã đóng cửa nhốt hắn trong nhà vệ sinh hay sao. Mạc Dao, cậu vì thích Cố Diêm Vân mà bao che cho Triều Thiên trước mặt giáo viên. Nếu như tôi chết, các người cũng không thoát tội!"

"Cao Uyên... cậu bình tĩnh đã..." - Hàm Quan vội vàng tiến lên muốn an ủi thiếu nữ nhưng đã bị cô đẩy ra.

"Đừng chạm vào tôi! Các người đều là những kẻ bắt nạt ghê tởm!"

Triều Thiên vẫn còn choáng váng trước những lời buộc tội của thiếu nữ tóc ngắn. Hắn siết nắm tay, quay sang nhìn Hàm Quan đang cố gắng an ủi Cao Uyên:

"Chuyện này là thật sao?"

Gã đầu húi cua do dự một lúc rồi gật đầu:

"Chẳng phải lần đầu tiên gặp Hạ Thư Dương ở trường... mày đã đánh nó thừa sống thiếu chết hay sao. Sau đó, Trịnh Kiên Sâm nói Hạ Thư Dương cướp người yêu của mày, muốn bọn tao thay mặt mày trừng trị."

"Đ*t mẹ, tao không nói như vậy! Mẹ nó. Mẹ nó. Mẹ nó. Đó là chuyện của tao! Tao cần ai nhúng tay vào sao?" - Triều Thiên tức đến khó thở. - "Tao không có nói tụi nó bắt nạt Hạ Thư Dương!"

Nhưng rõ ràng, ánh mắt của Hàm Quan chẳng hề tin lời hắn nói. Triều Thiên nhịn không được muốn giơ tay lên đánh gã đầu húi cua nhưng cuối cùng hắn lại dừng lại. Bởi vì hắn vẫn luôn dùng bạo lực để giải quyết vậy nên từ lâu, trong mắt tất cả mọi người, Triều Thiên vẫn luôn là kẻ bắt nạt. Trịnh Kiên Sâm đã chết, Trương Minh thì biến mất, sẽ chẳng còn ai tin lời hắn nữa. Vậy thì giải thích có ích gì đâu?

Triều Thiên nghiến răng, đưa mắt nhìn Mạc Dao được Cố Diêm Vân bảo vệ sau lưng, cuối cùng quyết định bỏ ra ngoài. Cao Uyên còn đang ôm mắt khóc thấy hắn bỏ chạy liền hét theo:

"Triều Thiên, mau đi đầu thú đi! Kẻ giết người!"

"Đừng nói nữa, đây là bệnh viện chứ không phải ngoài đường." - Cố Diêm Vân nhíu mày nhắc nhở thiếu nữ, Hàm Quan cũng sứt đầu mẻ trán vội vàng dỗ dành cô.

Người có thể cười duy nhất lúc này có lẽ là Hàn Tuyết Tuyết. Thiếu nữ vẫn luôn cười hi hi ha ha nhưng ánh mắt lại phát ra sự khẩn khoản cầu cứu. Biết không ai chú ý đến mình, nàng chỉ có thể tuyệt vọng mà rơi nước mắt.

*****

Cố Diêm Vân lấy từ trong máy bán nước tự động ra hai lon nước sau đó đưa cho thiếu niên mang vẻ mặt trắng bệch ngồi trên ghế gỗ.

"Uống đi."

Mạc Dao còn mải đắm chìm trong suy nghĩ, chợt giật mình vội vàng đón lấy lon nước, nhỏ giọng nói cảm ơn hắn. Cố Diêm Vân ngồi xuống cạnh thiếu niên, im lặng một lúc hắn chợt mở miệng:

"Hạ Thư Dương và Triều Thiên sinh cùng một ngày."

Mạc Dao ngơ ngác ngẩng đầu. Chẳng lẽ bởi vì ngày sinh trùng nhau nên Triều Thiên mới bắt nạt Hạ Thư Dương sao? Nhưng những lời tiếp theo của người thanh niên đã giải đáp tất cả thắc mắc của cậu:

"Hai người bọn họ cũng cùng một cha."

[Nói cách khác hai người bọn họ là anh em cùng cha khác mẹ.]

Đó cũng là lý do Cố Diêm Vân là bạn của Triều Thiên từ rất lâu, biết rõ tính cách của hắn sẽ không vô cớ đánh người lại hoàn toàn tin việc Triều Thiên bắt nạt Hạ Thư Dương. Trên đời này Triều Thiên chẳng quan tâm đến thứ gì ngoại trừ mẹ mình, mà Lưu Giai Nghi lại qua đời sau khi biết đến sự tồn tại của Hạ Thư Dương. Hắn có thể không hận đôi mẹ con này được sao?

"Nhưng chúng ta... cũng là những kẻ bắt nạt." - Mạc Dao rũ mắt nhìn lon nước trên tay mình.

Có thể Triều Thiên là người khơi mào cho việc bắt nạt Hạ Thư Dương nhưng nếu như không có người ủng hộ, không có người hùa theo, liệu rằng trò bắt nạt này còn có thể tiếp tục đến hiện tại hay không?

"Đúng vậy." - Cố Diêm Vân không phủ nhận mà gật đầu. - "Đó là lý do tôi đang tìm cách cứu tất cả chúng ta. Tờ giấy ngày hôm qua tôi đã đưa cho cậu tôi, ông ấy nghiên cứu rất nhiều về tà thuật của tộc Đông Phong. Có lẽ chúng ta sẽ tìm được cách phá giải tình hình hiện tại. Vậy nên tin tôi được không, Mạc Dao?"

Thiếu niên ngoan ngoãn gật đầu. Thấy vậy, người thanh niên khẽ mỉm cười vươn tay xoa đầu cậu.

Giống như cảm nhận được sự lo lắng của Cố Diêm Vân, cậu của hắn thật sự gọi điện đến. Người thanh niên đưa lon nước cho thiếu niên, sau đó đi ra một góc nghe điện thoại.

Đợi người thanh niên đi xa, Mạc Dao đột nhiên quay sang nhỏ giọng nói chuyện với quả cầu màu xanh:

"197, tôi đi tìm Triều Thiên được không?"

[Tất nhiên là được... Từ từ, cậu tìm hắn làm gì? Hiện tại tên đó là kẻ dễ chết nhất. Nếu như chạy đi tìm hắn, bị chết trùm lúc nào cũng không hay đấy! Trước đây thì không sao, hiện tại là thời điểm căng go nhất. Tốt hơn hết vẫn nên ngồi yên một chỗ thì hơn.]

Trước thái độ gay gắt của quản lý, thiếu niên lại không biết giải thích cảm giác của mình như thế nào. Nhưng nghĩ đến ánh mắt trước khi rời đi của hắn, thiếu niên chợt nhớ đến câu hỏi ngày hôm qua:

Lớp trưởng, cậu tin tôi sao?

[Hiện tại, Cố Diêm Vân là người ít có nguy cơ bị ma quỷ tính sổ nhất. Để an toàn, chúng ta cứ đi theo hắn thì vẫn hơn. Cậu hiểu chưa Mạc Dao?]

[Mạc Dao?]

Khi 197 mở mắt ra, thiếu niên đã sớm chạy đến cuối hành lang. Nó chỉ biết thở dài, vội vàng đuổi theo cậu, trong đầu lại không ngừng cảm thán. Trẻ con bây giờ đứa nào cũng phản nghịch như đứa nào, toàn bỏ ngoài tai lời người lớn.

Thật ra thiếu niên cũng chẳng biết đi đâu tìm Triều Thiên, cậu chỉ biết ngó nghiêng lung tung mà gọi tên hắn. Đến khi có người nói rằng có tên điên bá chiếm nhà vệ sinh không chịu ra, Mạc Dao liền vội vàng chạy đến đó.

[Đứng chạy nhanh như vậy, hắn cũng có đi đâu đâu.]

Nhìn thiếu niên thở hổn hển nói không thành tiếng, 197 dù rất giận việc cậu tự ý chạy lung tung nhưng vẫn nhịn không được mà nhắc nhở. Đến khi bình ổn lại hơi thở, thiếu niên mới từ từ tiến vào trong nhà vệ sinh. Quả nhiên, khi nghe thấy bước chân người, từ trong một phòng vệ sinh chợt vươn ra tiếng quát lớn.

"Biến! Ông mày bị táo bón. Cút nhanh không ăn đập bây giờ!"

"Triều Thiên."

"..."

Người bên trong im lặng một lúc rồi mới truyền ra giọng nói rầu rĩ:

"Lớp trưởng, cậu đến đây làm gì?"

Mạc Dao không đáp lại hắn mà thẳng tay đẩy cửa nhà vệ sinh ra, 197 ở bên cạnh vội vàng lên tiếng:

[Từ từ đã, nhỡ hắn bị táo bón thật thì sao?]

May mắn, đập vào mắt cả hai không phải hình ảnh gì nhạy cảm. Nhưng hình ảnh gã thanh niên cao đến mét chín ngồi co ro trên nắp bồn cầu lại quá mức buồn cười, ngay cả chính Triều Thiên còn đang u sầu cũng ngượng ngùng mà đỏ mặt. Mẹ nó, trông hắn lúc này có giống mấy thiếu nữ buồn tình chạy vào nhà vệ sinh khóc lóc hay không?

"Cậu... không sao chứ?"

"Tôi thì có thể sao được cơ chứ! Ông già ở nhà chửi là thằng côn đồ nhiều riết cũng quen thôi." - Triều Thiên cố gắng tỏ ra bình tĩnh mà nhún vai, hắn còn cố cười với thiếu niên một cái nhưng khóe môi thật sự chẳng thể nhấc nổi.

"Tôi không biết nên tin ai nhưng mà... cảm giác không được nhưng người bên cạnh mình tin tưởng thật sự không thoải mái chút nào."

Mạc Dao chỉ mới đến thế giới này được một tuần, cậu không phải là người chứng kiến mọi việc từ đầu đến cuối nhưng cậu cảm giác ánh mắt Triều Thiên nhìn mình rất giống bản thân trước đây. Trong phiên tòa thẩm vấn hai kẻ tình nghi liên quan đến cái chết của cha mẹ cậu, Mạc Dao đã làm chứng khẳng định bọn họ vô tội, cái chết của cha mẹ cậu chỉ là tai nạn. Khi ấy Mạc Uyển cũng chỉ trích cậu là kẻ nói dối, nàng hoàn toàn không tin cậu ngược lại còn gọi cậu là kẻ giết người. Cảm giác ấy... thật sự rất khó chịu.

"Lớp trưởng." - Giọng điệu của người thanh niên chợt trở nên nghẹn ngào. - "Cậu ôm tôi một chút được không?"

"Được."

Thiếu niên không hề do dự mà vòng tay ôm lấy người thanh niên to lớn vào trong lòng.

Triều Thiên biết đến sự tồn tàn của Hạ Thư Dương là vào năm mười tuổi. Khi ấy vì vấn đề sức khỏe mà Lưu Giai Nghi nghỉ ngơi trong phòng, hắn một mình cầm máy bay đồ chơi ra sân chơi. Đập vào mắt hắn là một người phụ nữ xinh đẹp dắt theo một đứa trẻ chạc tuổi mình. Người phụ nữ xinh đẹp kia mỉm cười dắt tay đứa trẻ đến trước mặt hắn, sau đó bỏ lên vào trong phòng cùng cha hắn.

Đứa trẻ kia là Hạ Thư Dương còn người phụ nữ ấy tên Hạ Nhạc.

Từ nhỏ Hạ Thư Dương đã mang vẻ u tối khiến hắn không thoái mát chút nào. Sau khi máy bay đồ chơi bị đứa trẻ kia phá hỏng, Triều Thiên vội vàng ôm nó đi mách cha mình. Nhưng có lẽ thiếu niên ngàn vạn không ngờ tới, khi hắn mở cửa phòng ra lại bắt gặp hình ảnh người phụ nữ sinh đẹp kia ghé vào giữa hai chân mình.

Tiếng đồ chơi rơi vỡ nhanh chóng đánh thức Triều Phương Viên. Ông ta vội vàng đứng dậy, tức giận tát người phụ nữ một cái thật mạnh nói rằng ả đừng dùng bùa lên người mình nữa.

Hạ Nhạc ôm lấy má, căm giận nhìn đứa trẻ còn đang ngơ ngác đứng ngoài cửa. Khi ấy Triều Thiên hoàn toàn không biết, ác mộng của bản thân bắt đầu từ đây.

Vài ngày sau, bằng một cách nào đó, Hạ Nhạc đã đem hắn ra khỏi biệt thự nhà họ Triều. Triều Thiên bị người phụ nữ nhốt trong phòng tối chật hẹp ẩm thấp, hoàn toàn mất đi nhận thức giữa ngày và đêm. Mỗi ngày hắn đều nghe thấy những âm thanh kỳ lạ giống như tiếng gào khóc tru lên ai oán, mà người hắn duy nhất có thể cầu cứu là Hạ Thư Dương lại lựa chọn làm ngơ.

Ngay khoảnh khắc tâm trí đứa trẻ mười tuổi sắp hỏng mất, hắn cuối cùng cũng được cứu ra. Tuy nhiên, Triều Thiên lại chẳng thể sống như một đứa trẻ bình thường, mỗi ngày, hắn đều sẽ nhìn thấy những thứ kỳ lạ. Có khi là người phụ nữ không đầu, có khi là đứa trẻ vẫn còn cuống rốn. Bởi vậy mà Triều Thiên vẫn luôn bị những đứa trẻ khác xa lánh, nói hắn bị điên giống mẹ mình.

Rồi một ngày, thiếu gia nhà họ Triều ngủ mãi không thể tỉnh. Hắn vẫn luôn mặc kẹt ở trong căn phòng tối đó với vô số tiếng rên rỉ đau đớn. Nhưng rồi những âm thanh ấy cũng dừng lại, hắn cũng không nhìn thấy những thứ kỳ lạ nữa nhưng cùng lúc ấy mẹ hắn cũng ra đi. Triều Thiên biết, hắn có thể sống được là do Lưu Giai Nghi đổi mệnh cho mình.

Một thời gian sau Hạ Nhạc cũng qua đời, Triều Thiên mất đi mục tiêu sống, chỉ biết tạm bợ qua ngày. Tuy nhiên, bởi vì quá khứ bị cô lập, hắn vẫn luôn cố gắng tỏ ra "bình thường" để hòa nhập với mọi người xung quanh. Nhưng có lẽ thứ mà Triều Thiên cho là "bình thường" chẳng khác nào trò hề trong mắt những người còn lại.

Triều Thiên gặp lại Hạ Thư Dương. Việc đầu tiên mà hắn làm chính là đánh cho hắn một trận. Tuy nhiên, sau khi đánh người đến máu me be bét, hắn cũng chẳng cảm thấy sảng khoái chút nào. Cho dù có đánh nữa đánh mãi, Lưu Giai Nghi cũng đâu có sống lại. Triều Thiên dần trở nên chán nản, lại chạy đi gây sự với Triều Phương Viên rồi bị đánh đến nhập viện. Tuy nhiên hắn ngàn vạn không ngờ rằng, hắn lại mở đầu cho sự hận thù của Hạ Thư Dương.

*****

"Trương Minh à, mau mở cửa cho mẹ đi!"

"Trương Minh? Trương Minh?"

"Ồn ào quá! Im hết đi!"

Tiếng đập cửa cuối cùng cũng dừng lại, người phụ nữ do dự một lúc cuối cùng vẫn nhỏ giọng nhắc nhở:

"Mẹ để đồ ăn ở ngoài, có gì con nhớ lấy nhé."

Đợi đến khi tiếng bước chân dần nhỏ lại, gã thanh niên mới từ trên giường ngồi dậy. Hắn xoa xoa mái tóc bù xù, cũng không có tâm trạng nhìn vào màn hình điện thoại đang không ngừng phát sáng. Trương Minh chậm chạp mở cửa phòng, rũ mắt nhìn khay đồ ăn đặt dưới đất. Tất cả đều là món mà hắn rất thích.

Đói quá...

Bụng người thanh niên không ngừng biểu tình. Hắn nhịn không được dùng tay bốc lấy đồ ăn, vội vã nhét vào trong miệng. Tuy nhiên, ngay sau đó người thanh niên liền ôm lấy miệng, vội vàng chạy vào nhà vệ sinh nôn thốc nôn tháo.

Đã là lần thứ ba rồi. Cho dù đồ ăn có phong phú như thế nào, Trương Minh cũng không thể nuốt trôi mặc cho bụng hắn không ngừng biểu tình vì đói.

Đói quá. Đói quá đi mất!

Gã thanh niên đưa mắt nhìn bản thân trong gương. Hắn lúc này làm gì còn mang vẻ phong độ như mọi khi. Cho dù đã ngủ rất nhiều nhưng vành mắt hắn vẫn thâm đen, bờ môi khô khốc, gương mặt giống như phủ một lớp plastic trông vô cùng kỳ quái.

Tuy nhiên lúc này Trương Minh chẳng thể quan tâm nhiều như vậy. Hắn quá đói. Hắn muốn ăn.

"Chít!"

Trong phòng ngủ chợt truyền đến tiếng chuột kêu. Bởi vì phòng chất đầy đồ ăn ôi thiu đã vô tình thu hút một số sinh vật xuất hiện. Chúng cũng như Trương Minh, đói bụng đến nỗi muốn cắn xé tất cả.

Gã thanh niên im lặng nhìn cả đàn chuột đang bu quanh khay cơm của mình, nước bọt trong miệng bắt đầu tiết ra, cảm giác thèm ăn trỗi dậy mạnh mẽ hơn bao giờ hết.

Phía dưới lầu, Trương phu nhân ôm theo một bát canh gà từ từ đi lên lầu. Phát hiện cửa phòng ngủ của con trai đã mở, bà mừng rỡ vội vàng gọi Trương Minh.

"Trương Minh à, mau ăn canh gà đi con. Cao Uyên gọi cho mẹ mấy cuộc đấy, con bé lo cho con lắm đấy."

Tuy nhiên, khi bước vào trong phòng, nụ cười trên môi người phụ nữ liền tắt lịm. Nghe thấy có tiếng động bên ngoài, Trương Minh liền quay đầu lại. Trong miệng hắn lúc này nhét rất nhiều chuột, thậm chí có những con còn chưa chết vẫn không ngừng vùng vẫy. Máu tươi hòa cùng chất lỏng màu đen theo khóe miệng người thanh niên từ từ chảy xuống, nhỏ thành từng giọt trên nền nhà.

Xoảng.

- -------------------------------------

Cà Phê: Triều Thiên rất sợ bị bỏ rơi nên hắn cho rằng chỉ cần cho những người xung quanh thứ bọn họ muốn, bọn họ sẽ không bỏ rơi hắn. Hắn không biết bản thân mình sống làm gì nhưng vẫn cố sống vì hắn cho rằng mạng của mình là do Lưu Giai Nghi đổi lấy. Sau này, bởi vì gặp được Mạc Dao, Triều Thiên bắt đầu suy nghĩ về tương lai, lên kế hoạch thi đại học, cùng thiếu niên sống chung, thậm chí còn buông bỏ thù hận đối với mẹ con nhà họ Hạ. Đáng tiếc...