Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 135: Trình 6: Báo ứng (18)



*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.

[Haizz...]

197 thở dài người thanh niên to lớn đang khép nép ngồi trên giường. Nó thật sự khâm phục khả năng tự chữa lành của tên này, buổi chiều vẫn còn khóc lóc bù lu bù loa hiện tại lại giống như keo chó, không ngừng bám dính lấy Mạc Dao đòi về nhà cậu.

Mắt thấy thiếu niên bước ra khỏi nhà tắm, Triều Thiên liền vội vàng bật dậy sau đó quanh quẩn bên cạnh thiếu niên.

"Triều Thiên, tôi đang tìm quần áo cho cậu. Cậu ngồi yên được không?"

"Được được." - Người thanh niên liền gật gù nhưng cũng không chịu rời thiếu niên nửa bước.

"Triều Thiên!"

"Lớp trưởng, lát tôi dùng dầu gội đầu của cậu được không?" - Thấy thiếu niên gật đầu, người thanh niên lại bất giác đỏ mặt. Hắn cùng lớp trưởng có mùi giống nhau... Bọn họ thuộc về nhau.

[Tôi thấy sợ ánh mắt tên này rồi đấy.]

197 đứng ở bên cạnh, nhịn không được rùng mình một cái.

Phải đến khi Mạc Dao tìm được bộ đồ ngủ mà Triều Thiên miễn cưỡng có thể mặc vừa sau đó đẩy hắn vào nhà tắm, cậu mới dám thở phào nhẹ nhõm.

"197, người ta gọi đây là hội chứng vịt con mới nở sao?"

[Con vịt nào cao đến mét 9? Tôi cho rằng đây là dẫn sói vào nhà đúng hơn.]

[Lần sau đừng tự tiện dẫn người lạ về nhà. Nhỡ đâu hắn làm gì cậu thì sao?]

"Tôi không có dẫn người là về nhà mà..." - Thiếu niên oan ức mà nhỏ giọng phản bác. Cậu sẽ không dẫn Hàm Quan vào nhà cũng sẽ không dẫn Cao Uyên hay Hàn Tuyết Tuyết.

197 còn tính nhắc nhở thiếu niên thêm, tuy nhiên, lúc này cửa nhà tắm bật mở, nó chỉ có đành im lặng đứng một bên quan sát.

Triều Thiên không mặc quần áo mà thiếu niên đã chuẩn bị cho mình mà quấn tạm khăn quanh hông. Thấy hắn chầm chậm đi về phía mình, Mạc Dao nhịn không được mà mở miệng hỏi hắn:

"Triều Thiên, quần áo không vừa sao?"

Không được người nọ đáp lại, thiếu niên ngược lại bắt đầu trở nên cảnh giác.

"Đừng đùa nữa, tôi không cảm thấy vui đâu."

Người thanh niên chợt tăng tốc bước chân, giống như muốn vồ thẳng vào người cậu.

[Mạc Dao, mau chạy đi! Hắn không phải tên não ngắn kia đâu!]

Thiếu niên hoảng loạn vội chạy về phía cửa, tuy nhiên, sức của cậu làm sao sánh được với ma quỷ đã nhập vào Triều Thiên cơ chứ. Ngay khoảnh khắc thiếu niên chạm tay vào tay cửa, người thanh niên cao đã tóm được cậu. Cả người thiếu niên mất đà mà ngã xuống đất, người kia cũng theo đó mà đè lên cậu.

Ở góc độ này Mạc Dao có thể nhìn rõ biểu cảm của người thanh niên. Hai mắt hắn đỏ ngầu, hơi thở nóng hổi không ngừng phả vào mặt thiếu niên. Ánh nhìn của hắn khiến cậu cảm thấy bản thân sắp bị ăn tươi nuốt sống, trái tim thiếu niên bởi vì sợ hãi mà bắt đầu đập loạn lên.

"Triều Thiên! Triều Thiên, đừng làm vậy. 197! 197!"

[Mạc Dao nghĩ cách kéo dài thời gian đi. Tôi... tôi đang nghĩ cách.]

197 cũng hoảng loạn không kém. Nó lôi toàn bộ số bùa mình có ra, không ngừng ném về phía Triều Thiên. Tuy nhiên, số bùa này chẳng khác nào đống giấy vụn trong mắt hắn.

Biết 197 không thể cứu được mình, thiếu niên chỉ có thể cắn môi, vươn chân đá mạnh vào sườn đùi Triều Thiên. Nhưng hình thể hai người vốn chênh lệch, nếu như nhìn từ trên xuống, chỉ có thể thấy được tấm lưng rắn chắc cùng cơ bắp cuồn cuộn của người thanh niên, nào nhìn thấy thiếu niên đang nằm thọt lỏm dưới thân hắn, vậy nên chẳng khó đoán việc Mạc Dao tấn công Triều Thiên chẳng khác nào lấy trứng chọi đá.

Chân đá đến đau nhức cũng chẳng khiến Triều Thiên trong trạng thái bị ma nhập dừng lại. Thậm chí, hắn còn khẽ gầm gừ, ghé sát vào gáy thiếu niên không ngừng hít hà, sau đó há miệng, cắn vào gáy cậu. Mạc Dao ăn đau, miệng khẽ tràn ra tiếng nức nở, ai oán nhìn người thanh niên vẫn đang không ngừng liếm láp cổ cậu.

Dưới sự nhắc nhở của 197, thiếu niên cuối cùng cũng tìm được vị trí nhạy cảm của Triều Thiên, cậu không hề do dự mà đạp thẳng vào chim hắn. Quả nhiên, gã thanh niên kêu lên một tiếng. Tưởng rằng kẻ kia sẽ vì ăn đau mà buông tay, không ngờ rằng, ngay sau đó, Triều Thiên chợt lật người thiếu niên lại, sau đó một thứ cứng rắn không ngừng chèn ép giữa hai đùi thiếu niên.

[Mẹ bà, tên này chim sắt hay sao vậy!]

Tình thế cấp bách, quả cầu hệ thống nhịn không được mà mắng chửi thô tục.

[Đ-đọc kinh phật đi. Mạc Dao thử đọc kinh phật đi!]

"Tôi... tôi không nhớ. 197, cậu nhớ không?"

Không kịp để quả cầu màu xanh kịp nhớ ra, khuôn mặt thiếu niên đã bị một bàn tay to lớn nắm lấy, hai ngón tay nhẹ bóp má cậu, ép thiếu niên hé miệng. Sau đó, đầu lưỡi thuộc về người khác chợt chen vào trong miệng cậu, đè ép thiếu niên đến mức không thở nổi.

Thiếu niên sợ hãi vươn tay nắm lấy tóc người thanh niên, dùng sức kéo. Nhưng hắn dường như không có cảm giác đau, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ như thú dữ, tiếp tục bóp chặt miệng thiếu niên, ép cậu tiếp nhận nụ hôn của hắn. Phải đến khi khóe môi truyền đến cảm giác đau, Triều Thiên mới buông cậu ra.

Trong miệng hắn truyền đến vị tanh ngọt, là do vừa rồi bị thiếu niên cắn. Liếm liêm vết cắn trên môi, Triều Thiên dùng hai ngón tay ôm lấy má Mạc Dao, muốn cùng cậu trao đổi nước bọt thêm một lần nữa. Tuy nhiên, khi bắt gặp đôi mắt ngập nước chứa đầy tức giận của thiếu niên, người thanh niên lại đột nhiên khựng lại.

"Lớp... lớp trưởng?"

Sắc đỏ trong mắt hắn giảm dần, Triều Thiên ngơ ngác nhìn tình cảnh hiện tại. Tuy nhiên, rất nhanh chóng, thứ kia lần nữa lấy lại quyền kiểm soát. Người thanh niên nắm lấy quần thiếu niên, muốn kéo xuống. Đúng lúc này, một bàn tay trắng bệch chợt vươn ra kèm theo đó là giọng nói vô cùng dễ nghe:

"Cút."

Hắn vừa dứt lời, dường như có ma lực nào đó tác động lên Triều Thiên khiến mọi động tác của người thanh niên chợt dừng lại. Sau đó hắn như mất đi sức lực mà ngã sang bên cạnh.

"Đó là kết quả của việc yêu sớm đấy."

Nghe thấy tiếng thở dài phát ra từ bên trên, cơ thể cũng không cảm nhận được sức nặng của người thanh niên mét chín nữa, Mạc Dao lúc này mới dám mở mắt.

Đập vào mắt cậu là một gương mặt vô cùng ưu tú với nốt ruồi son quen thuộc dưới mắt. Thiếu niên ngơ ngác nhìn người thanh niên giống như vẫn chưa xác định lúc này bản thân mình có phải đang ở thiên đường hay không.

Có lẽ vẻ mặt ngây ngốc treo đầy nước mắt của cậu quá buồn cười, người thanh niên đẹp đến lóa mắt kia liền vươn tay búng trán thiếu niên một cái.

"Hồi thần."

"Anh... anh là Tô Đình?" - Mạc Dao vẫn còn nhớ rõ, người này chính là người kỳ lạ cậu gặp ở trong khuôn viên trường. - "Nhưng mà... nhưng mà chẳng phải anh đã..."

Chẳng phải Tô Đình đã chết rồi sao?

"Đúng vậy, tôi chết rồi nhưng tôi đi theo em." - Người thanh niên rất thoải mái thừa nhận việc mình không còn trên cõi đời này nữa, tủm tỉm đáp lại thiếu niên.

Mạc Dao ngơ ngác nhìn người thanh niên.

"Chẳng phải em khen tôi đẹp trai sao. Tôi cũng rất vừa ý em, chúng ta có thể kết duyên vợ chồng với nhau."

[Thứ này theo ngôn ngữ người trái đất hẳn gọi là "Duyên âm" đi.]

197 vừa lấy khăn lau mồ hôi vừa nói. Chuyện vừa rồi dọa nó không nhỏ, vậy nên cho dù hiện tại trước mặt nó có là một hồn ma khác, quả cầu hệ thống vẫn còn có thể bình tĩnh mở miệng.

"Xin lỗi, lúc đó tôi chỉ..." - Thiếu niên xấu hổ muốn mở miệng giải thích nhưng lại chẳng biết giải thích thế nào. Khi ấy cậu chỉ buột miệng khen một câu thôi không ngờ...

Bàn tay đang che mặt vì ngượng ngùng chợt của thiếu niên chợt bị người đối diện nắm lấy. Ngoại trừ làn da quá mức trắng bệch cùng đôi mắt màu đỏ, trông Tô Đình chẳng khác người thường là bao, thậm chí những đặc điểm khác thường này lại càng khiến hắn thêm vẻ ma mị cuốn hút, vậy nên thiếu niên cứ như vậy mặc người thanh niên nắm tay mình rồi áp lên má hắn.

"Đừng lo lắng, Dao Dao còn đi học, sẽ không được yêu sớm. Tôi sẽ không đút vào đâu."

"..."

Ý cậu không phải như vậy!

[Mạc Dao, người này giống như không có ý định làm hại cậu. Chúng ta có thể hỏi hắn một số thông tin về Hạ Thư Dương cũng như con quỷ mà hắn giao dịch.]

Nhưng lỡ như Tô Đình chính là con quỷ đó thì sao...

Mạc Dao quay sang nhìn người thanh niên, liền bắt gặp nụ cười tỏa nắng của hắn. Cậu vội vàng nhìn đi nơi khác. H-hẳn không phải là Tô Đình rồi.

"Tôi có chuyện muốn hỏi anh... Anh có biết con quỷ đã tấn công chúng tôi không?"

"Biết." - Người thanh niên gật đầu sau đó vươn tay chỉ về phía Triều Thiên đang nằm trên mặt đất. - "Là hắn."

"Ý anh là... Triều Thiên ạ?"

Lần này Tô Đình không đáp lại thiếu niên ngay, hắn bước đến bàn học của cậu dùng ngón tay bán trong suốt của mình chỉ vào bên trong.

"Căn phòng này có lắp camera."

Thiếu niên làm theo lời của người thanh niên, vội vàng mở máy tính lên. Quả nhiên, bên trong có lưu trữ rất nhiều video được gửi từ camera. Mạc Dao thử vào một video sau đó kéo đến thời điểm khi cậu đang chìm trong giấc ngủ.

Ban đầu chẳng có chuyện gì xảy ra, chỉ đơn giản là thiếu niên ghé sát vào gối đầu mà đều đều hô hấp. Phải xem lại quá trình bản thân mình ngủ, thiếu niên có chút ngượng ngùng không dám nhìn, chỉ biết cúi đầu nhìn đi chỗ khác.

Một tiếng "lục cục" chợt vang lên, Mạc Dao vội vàng nhìn vào màn hình. Khung cảnh vẫn như lúc đầu, nhưng nếu để ý kĩ, dường như có thứ gì đó đang trốn dưới giường của thiếu niên. Như muốn khẳng định phát hiện của thiếu niên là đúng, một cánh tay người chợt thò ra. Thiếu niên nhịn không được mà kêu lên một tiếng, trợn trừng mắt nhìn cả cơ thể to lớn cứ như vậy mà vặn vẹo từ từ chui ra khỏi gầm giường của cậu.

Thứ đó không có gương mặt, hoặc nói đúng hơn, hắn chỉ là một đoàn đen xù xì mang hình dạng người. Nhưng dựa vào hình dàng mơ hồ của hắn, Mạc Dao không thể không thừa nhận hắn cùng Triều Thiên có vóc dáng tương tự nhau đến 90%.

Mặc dù hiện tại đầu óc đã bị dọa đến choáng váng nhưng thiếu niên vẫn cố gắng ép bản thân tiếp tục nhìn vào màn hình máy tính. Bên trong đoạn video, "thứ đó" đã bò lên giường của thiếu niên, cũng giống lúc nó nhập vào Triều Thiên, bóng đen bắt đầu ghé sát vào cổ thiếu niên mà hít hà.

Dường như thiếu niên bị động tác của nó làm phiền, liền vươn chân ra đá, đáng tiếc lại bị "thứ đó" dễ dàng bắt được. Dù nó chỉ là một đoàn đen xì nhưng thiếu niên vẫn có thể mơ hồ đoán ra được, thứ đó đang liêm cổ chân của cậu. Thiếu niên không dám nhìn thêm nữa, vội vàng đóng video lại.

[Mạc Dao, mở video gần nhất đi.]

Thiếu niên do dự một lúc, cuối cùng cũng nghe theo 197, ấn vào đoạn ghi hình ngày hôm qua. Đó là sau khi cậu cùng Triều Thiên xảy ra tranh cãi, thiếu niên buồn tủi mà bỏ lên giường đi ngủ. Tuy nhiên, chỉ sau khoảng thời gian cậu nhắm mắt khoảng 30 phút, cửa phòng vốn đã được khóa chặt của thiếu niên chợt bật mở.

Người tiến vào không ai khác chính là Triều Thiên. Gương mặt hắn không mang bất kỳ cảm xúc gì, chỉ im lặng nhìn thiếu niên đang ngủ trên giường nhưng dần dần, hô hấp của hắn bắt đầu thô nặng, thậm chí có thể thấy đũng quần của người thanh niên nhô lên một cái lều lớn.

Đến đây, 197 liền ra hiệu cho thiếu niên tắt video.

[Tôi hiểu rồi. "Thứ đó" không có hình dạng nhưng có thể bám vào người khác. Tên Triều Thiên kia là kẻ xui xẻo bị nó bám vào nhiều nhất.]

"Xem xong rồi?" - Thấy thiếu niên đóng máy tính, Tô Đình đang dựa lưng vào tường chợt ngẩng mặt lên. - "Em biết thứ đó là gì không?"

Mạc Dao ngoan ngoãn lắc đầu.

"Là quỷ nghìn năm. Có người dùng tà thuật "Quỷ mượn xác" gọi nó đến đây. Tà thuật thuộc tộc Khan, dùng chữ khắc lên người mình để làm giao dịch với quỷ. Con quỷ sẽ đáp ứng yêu cầu của kẻ làm lễ và đổi lại, thân xác kẻ đó sẽ thuộc về quỷ. Nhưng một số người lại nhầm lẫn giữa quỷ mượn xác và nuôi quỷ. Nuôi quỷ cũng sẽ cho nó mượn xác, nhưng thay vì bản thân người thực hiện lễ tế nắm quyền chủ động thì người nắm quyền lại là quỷ. Và cho đến khi nó đủ mạnh, quỷ sẽ lấy ngược lại xác của của người làm lễ."

[Nói cách khác, Hạ Thư Dương đã mời một con quỷ ngàn năm đến đây và giờ hắn không thể kiểm soát được nó nữa.]

"Vậy... vậy chúng ta phải làm sao?"

"Chỉ cần tìm được tế đàn, tôi sẽ nghĩ cách giúp em phá giải." - Tô Đình mỉm cười trấn an thiếu niên. - "Dù sao với trách nhiệm của một người chồng, tôi phải giúp vợ mình giải quyết vận đào hoa mà."

Mặc dù khi nhắc đến hai chữ "đào hoa" nụ cười vẫn duy trì trên môi người thanh niên nhưng không hiểu sao cả 197 và Mạc Dao đều cảm thấy rùng mình.

"Nếu không phải có lá bùa dán trong phòng, tôi đã sớm nuốt chửng con quỷ ngàn năm đó rồi. Dù sao giải quyết gian phu loài người với gian phu loài quỷ sẽ khác nhau mà." - Tô Đình vừa nói vừa vươn tay chỉ vào Triều Thiên đang ngất ở bên cạnh. - "Ví dụ như tên nhóc này, chỉ cần dùng thuật che mắt để nó tự động nhảy lầu là xong."

Mạc Dao:!!!

Vì sao con quỷ nào cũng đáng sợ như con quỷ nào vậy! Thiếu niên run rẩy nuốt nước miếng. Còn 197 ở bên cạnh lại thở phào nhẹ nhõm, hóa ra không phải do lá bùa của nó phế mà là do con quỷ nó phải đối mặt là con quỷ nghìn năm.

Bởi vì Tô Đình dùng toàn lực phá bỏ lá bùa của 197 lại thêm việc tạm thời đuổi quỷ ra khỏi người Triều Thiên, hiện tại cơ thể hắn đã rất suy yếu, phải nhanh chóng ra ngoài kiếm ăn để hồi là sức lực. Tô Đình còn nán lại ở đây cũng chỉ bởi vì có thể giao lưu với thiếu niên thêm một chút.

"Nhớ rõ không được yêu sớm nhớ chưa?" - Trước khi đi người thanh niên cũng không quên dặn dò thiếu niên. - "Nếu không sẽ có người chết rất thảm đấy~"

Thiếu niên nào dám lắc đầu, liền không ngừng gật như gà mổ thóc.

"Ngoan~ Chồng yêu Dao Dao."

Nói rồi Tô Đình liền trực tiếp biến mất khỏi tầm mắt thiếu niên.

"197, có phải chúng ta vừa làm giao dịch với một con quỷ phải không?"

[C-cũng không hẳn là giao dịch. Như hắn nó ấy, nghĩa vụ của người chồng là bảo vệ vợ.]

"..."

Cùng lúc này, dưới mặt đất chợt vang lên tiếng rên rỉ đau đớn của Triều Thiên. Mạc Dao cùng 197 đều cảnh giác nhìn về phía hắn, thậm chí trên tay thiếu niên đã cầm sẵn chiếc cốc uống nước, có thể đập thẳng vào đầu người dưới đất bất cứ lúc nào. May mắn, người mở mắt ra chính là Triều Thiên hàng thật giá thật.

Ban đầu người thanh niên còn có chút ngơ ngác, sau khi phát hiện ra tình trạng bản thân trần như nhộng nằm dưới đất, hắn liền đỏ bừng mặt.

"Lớp... lớp trưởng, cậu... cậu không cần làm thế đâu. Tôi tình nguyện! Cậu có thể dùng tôi tùy thích!"

"..."

Rõ ràng là cậu mới là người bị cưỡng ép vì sao lại đổi thành Triều Thiên rồi?

Thấy thiếu niên vẫn không làm gì mình, người thanh niên có chút sốt ruột vội vàng thúc giục cậu:

"Tôi... tôi sẽ không báo cảnh sát đâu. Lớp trưởng, chúng ta mau tiếp tục."

"197, tôi đánh người được không?"

[Thoải mái, tôi phụ cậu một tay.]

Vậy nên trước ánh mắt có phần chờ mong của Triều Thiên, Mạc Dao liền ngồi lên người hắn, bắt chước theo phim truyền hình màn cuộn tròn nắm, đấm thẳng vào mặt hắn.

"Là do cậu bị ma nhập sau đó tấn công tôi! Cậu đè tôi xuống còn liếm láp linh tinh. Nhìn xem, môi tôi còn chưa hết sưng nữa. Người nên báo cảnh sát là tôi mới đúng!"

Mỗi một câu, thiếu niên đều đấm người thanh niên một cái. Tuy sức lực cậu chẳng đáng là bao nhưng trên mặt Triều Thiên đã vốn nhiều vết thương, dù chỉ chạm nhẹ cũng đau rồi chứ đừng nói là đấm như cậu.

Sau khi bình ổn lại cảm xúc, Mạc Dao có chút áy náy nhìn người thanh niên đang ôm lấy mặt mình. Dù sao chuyện này cũng không thể trách Triều Thiên được, hắn cũng là người bị hại cơ mà. Cậu làm như vậy chẳng khác nào trút giận vô cớ lên hắn. Ngay lúc thiếu niên muốn mở miệng xin lỗi người thanh niên, người nọ đã giành lời trước:

"N-ngổng..."

"Cậu nói gì cơ?" - Chẳng lẽ cậu thật sự đánh thương Triều Thiên?

"Chim ngổng." - Triều Thiên xấu hổ ôm lấy mặt mình. - "Lớp trưởng, cậu giúp tôi loát được không? Tôi sợ không phải cậu tôi không ra được."

- ----------------------------------------------

Mạc Dao: Vì sao ai cũng muốn bắt nạt tôi vậy? (。•́︿•̀。)

Cà Phê: Lý do phía dưới ✌(ツ)