Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 137: Trình 6: Báo ứng (20)



"Triều Thiên, cậu xong chưa?"

"Ha... không ra... Lớp trưởng, tôi bảo cậu nhìn tôi... Hoặc cậu chạm vào nó vài cái... Cậu lại không chịu."

Theo tiếng thở thô nặng của người thanh niên, thiếu niên càng cúi thấp đầu hơn. Cậu hơi nhấp môi, rũ mắt nhìn lòng bàn tay mình, nơi đó bất giác nóng lên một chút. Hiện tại, cậu chẳng biết có phải do bản thân bị nóng đầu hay không mà chấp nhận ngồi yên đển Triều Thiên nhìn mình tự thẩm.

Mà lý do của vị trùm trường nào đó cũng vô cùng hợp lý. Nếu như hắn chạy vào nhà vệ sinh giải quyết nhu cầu mà bị nhập thì sao. Tốt nhất vẫn nên để thiếu niên ở cạnh mình thì hơn.

"Tôi đi ngủ đây!"

"Không được." - Triều Thiên hoảng loạn muốn vươn tay giữ Mạc Dao lại nhưng chợt nhớ ra trên tay mình đang dính thứ gì, hắn lại do dự không dám chạm vào cậu nhưng miệng lại vẫn không ngừng thuyết phục. - "Tôi sắp xong rồi. Cậu chờ một chút nữa thôi."

Thiếu niên hơi nhấp môi, cuối cùng cũng thỏa hiệp với người thanh niên.

"Vậy cậu nhanh một chút."

Nếu không phải Triều Thiên nói chim nếu nghẹn quá lâu sẽ tự rụng, thì còn lâu cậu mới chịu để ngồi đây chờ hắn giải quyết xong. Nhưng nam sinh bình thường đều sẽ như vậy sao? Thiếu niên chưa từng làm chuyện này, nếu là ở các thế giới trước cũng là người khác giúp cậu.

Ở thế giới thực, không phải thiếu niên chưa từng có cảm giác này, nhưng lại không mãnh liệt như Triều Thiên. Khi ấy cậu chỉ cảm thấy cơ thể có chút kỳ lạ, là cảm giác tê dại truyền từ bụng dưới đến ngón chân. Thiếu niên sẽ vươn tay đè đè lại bụng nhỏ mềm mại của mình, nhằm ngăn cản cảm giác ngứa ngáy.

Lúc này, theo tiếng thở gấp của người thanh niên cùng mùi táo xanh mang theo chút đặc trưng của phần thân dưới quanh quẩn bên cạnh, Mạc Dao theo bản năng xoa xoa lỗ tai đã bị nhuộm đỏ của mình nhưng chợt nhớ ra bàn tay mình vừa chạm vào nơi đó, dù cách một lớp vải nhưng vẫn khiến thiếu niên mất tự nhiên mà thả tay xuống. Cậu rũ mắt nhìn đầu ngón chân tròn tròn màu hồng phấn bởi vì hơi ngứa mà cọ cọ vào nhau một lúc lại nhịn không được tò mò muốn nhìn xem, rốt cuộc nam sinh sẽ làm gì để giải tỏa.

Thiếu niên len lén nhìn một chút, lại chỉ thấy một bàn tay to lớn bề mặt trên nổi lên gân guốc đang nắm chặt lấy... lấy một con khủng long! Dù đã mơ hồ thấy hình dạng của thứ đó khi chỉ cách một lớp quần nhưng Mạc Dao không ngờ rằng nó lại đáng sợ đến như vậy. Nghĩ đến chim nhỏ của mình, thiếu niên không khỏi liên tưởng đến hình ảnh gà mẹ dẫn theo gà con mới sinh đi kiếm mồi.

Không biết vì sao thiếu niên lại vô thức kẹp chặt chân, muốn giấu đi gà con của mình. Nhưng cố tình, lúc này chim nhỏ đã hơi có xu hướng ngẩng đầu, khiến thiếu niên càng thêm lúng túng hơn.

Phải làm sao đây?

Thiếu niên cho rằng Triều Thiên còn đang bận vuốt ve thứ đó của hắn chắc chắn sẽ không chú ý đến mình, cậu nhẹ nuốt nước miếng, giống như tên trộm nhỏ mà từ từ dịch chuyển tay muốn chạm thử vào thứ kia của mình. Dương v*t của Mạc Dao vốn nhỏ xinh, cho dù đã cư*ng cứng cũng chỉ nổi lên một cái mụt nhỏ, hoàn toàn không khoa trương như của Triều Thiêu.

Thiếu niên cẩn thận dùng tay chạm vào nơi đó, cảm giác ngứa càng rõ ràng hơn nhưng lại không giống như cậu tưởng tượng trước đó. Nghĩ đến những kí ức mơ hồ của mình ở thế giới trước, thiếu niên thử xoa một chút, kết quả cảm giác kỳ lạ đột nhiên đột kích khiến cậu không nhịn được mà nhỏ giọng kêu một tiếng, đầu ngón chân cũng vô thức co rụt.

Thiếu niên giống như con mèo nhỏ tò mò về sinh lý mà không ngừng tìm tòi cách khiến bản thân mình dễ chịu nhưng cũng chỉ dám cách một lớp quần xoa xoa vài cái. Cậu hoàn toàn không biết, người thanh niên ngồi ở vị trí đối diện mình đã dừng động tác, chỉ biết nắm dương v*t, ngây ngốc nhìn thiếu niên đang tìm cách chơi đùa với mình. Đến khi phát hiện có tầm mắt nóng bỏng đang dừng trên người mình, Mạc Dao mới hốt hoảng ngẩng đầu.

"Lớp... lớp trưởng cậu... cậu đang làm gì vậy?" - Triều Thiên chợt mở miệng giọng khàn đến đáng sợ.

Thiếu niên ngơ ngác sau đó dần chuyển sang xấu hổ, chỉ biết quay mặt đi chỗ khác, trong khi hai tay mình vẫn đang nắm lấy chim nhỏ. Bên tai là tiếng sột soạt nhỏ sau đó liền rơi vào im lặng. Điều này khiến Mạc Dao không khỏi tò mò mà nhìn sang, kết quả liền bị một bóng đen cao lớn bao phủ lấy.

"A..." - Thiếu niên hoàn toàn quên mất bản thân mình nên hét, chỉ biết ngơ ngác nhìn cơ thể cao lớn có thể nuốt chửng bản thân bất cứ lúc nào đang gần mình trong gang tấc.

Cậu có thể cảm nhận được bàn tay to lớn mang theo dịch nhầy kia đè lên tay mình, chỉ một bàn tay của hắn thôi lại có thể bao trọn được cả hai tay của Mạc Dao.

"Lớp trưởng cũng muốn thủ d*m sao? Thật đáng yêu~"

"Không... không có. Tôi... không..."

Thiếu niên lắp bắp muốn đẩy tay người thanh niên ra nhưng cho dù cậu có cố gắng thế nào cũng không thể di dịch được bàn tay cứng như sắt thép đó. Triều Thiên chợt cúi đầu, áp trán hai người lại với nhau. Ở khoảng cách này, Mạc Dao mới cảm nhận được hơi thở của người nọ nóng bỏng như thế nào, ngay cả con ngươi vì hưng phấn mà giống như đang phát sáng.

Biểu hiện này của Triều Thiên quá rõ ràng rồi. Đó là hắn muốn giúp cậu!

Mạc Dao bị dáng vẻ đáng sợ của hắn dọa đến run rẩy thân mình. Trông Triều Thiên lúc này chẳng khác nào mấy ông vua háo sắc thời cổ đại, thả phanh lồng ngực, dùng ánh mắt như muốn ăn tươi nuốt sống mà truy tìm mỹ nhân còn đang lẩn trốn mình. Chỉ cẩn tìm được "nàng", chắc chắn hắn sẽ mặc kệ nơi này là nơi nào, trực tiếp đè "nàng" xuống long bào đã được lót sẵn ở dưới, cứ như vậy mà bắn súng liên thanh.

Nhưng ở đây không có mỹ nhân mà chỉ có một hạt đậu nhỏ tên Mạc Dao mà thôi, cậu không phải Đát Kỷ, sẽ không câu dẫn Trụ Vương. Mà cho dù lúc này cậu có là Đát Kỷ cũng sẽ bị vẻ mặt trọng dục của Trụ Vương dọa cho lộ ra đôi tai cáo mềm mại, không ngừng ôm lấy cái đuôi hồ ly to lớn của mình, dù nó để che chắn cái bóng của "chiếc súng đại bác" đang in trên mặt mình.

Mạc Dao không muốn làm người nữa. Mạc Dao muốn hóa thành hồ ly chui lỗ chó để bỏ chạy. (TдT)

"Triều... Triều Thiên dừng lại đi..."

Mắt thấy người nọ muốn cởi quần mình, Mạc Dao chỉ biết mang vẻ mặt sắp khóc đến nơi mà giãy dụa.

"Tôi thấy kỳ lạ lắm."

"Đừng sợ lớp trưởng. Các nam sinh đều hỗ trợ nhau như vậy mà. Để tôi giúp cậu bắn." - Người thanh niên vừa nói vừa bế thiếu niên ngồi lên bàn.

Triều Thiên bình thường ở trước mặt thiếu niên rất ngoan nhưng về bản chất hắn vẫn là kẻ cứng đầu. Chỉ cần bản thân muốn làm gì, hắn tìm mọi cách để đạt được. Bất chấp thiếu niên dùng tay đánh đến lún đầu, người thanh niên cuối cùng cũng đạt được sở nguyện mà lột được quần của cậu ra.

Thiếu niên bị lột quần cũng chỉ biết đỏ lỗ tai, vội vàng kéo áo trên xuống, muốn che đi phần thân dưới của mình. Nhưng cái gì cần nhìn thì Triều Thiên cũng đã nhìn hết rồi. Từ khi hắn nhìn thấy nơi trắng nõn hồng hồng của thiếu niên liền giống như mất hồn mà không rời được mắt. Mẹ nó, không phải nói chim đều là màu sẫm và rậm rạp vào? Vì sao giữa một rừng bún bò nhiều hành lại lọt vào một bát bún nước trong vậy?

"K-không được nhìn nữa!" - Mắt thấy bàn tay to lớn kia đã nắm lấy quần mình, thiếu niên sợ hãi vươn tay muốn ngăn lại hành vi phạm pháp chuẩn bị xảy ra.

Tuy nhiên, thay vì che lại chim nhỏ hay đè lại tay người thanh nên, cậu lại lựa chọn dùng tay che mắt hắn.

Vị trùm trường nào đó: Huh?

"Lớp trưởng... cậu không muốn tôi nhìn sao?" - Người thanh niên hơi nghiêng đầu, cũng không tránh thoát khỏi bàn tay mềm mại thơm tho kia.

Tưởng rằng hành vi bất thường này sẽ dừng lại nhưng không, hắn bất chợt nở một nụ cười để lộ răng nanh:

"Vậy cậu cứ bịt mắt tôi. Còn tôi sẽ giúp cậu bắn ra."

"K-kh..."

Mạc Dao chưa kịp phản đối, người nọ đã vươn đầu lưỡi ngậm lấy phần đỉnh của chim nhỏ.

Thời gian giống như trôi qua thật lâu. Mạc Dao bởi vì bắn pháo hoa mà kiệt sức, chỉ có thể nằm ngửa trên mặt bàn, quần ngủ bị kéo đến đầu gối, áo ngủ cũng bị kéo cao để lộ chiếc bụng trắng nõn đang không ngừng lên xuống.

Mệt quá. Cậu muốn siêu sinh luôn rồi.

Mà kẻ gây ra tất cả, lại đang đứng trước mặt thiếu niên, dùng cái bóng của mình bao phủ lấy cậu, một tay không ngừng lên xuống vuốt ve phần đỉnh đầu khủng long khổng lồ đã sớm chảy nước đến ướt đẫm.

Lại một khoảng thời gian nữa trôi qua, thiếu niên cũng biết là bao lâu nữa. Chỉ biết rằng, Triều Thiên đột nhiên kêu thật lớn, lỗ hẹp nào đó phun ra chất dịch màu trắng, nhằm thẳng vào chiếc rốn nhỏ của cậu mà bắn.

*****

"Có lẽ ngày kia mới có thể nhìn thấy được đường mất." - Triều Thiên mang một bên mắt tím đen, cẩn thận giúp thiếu niên xoa thuốc. - "Lớp trưởng à, cậu mạnh tay thật đó."

"Đính chính lại. Là do cậu tự đánh vào mặt mình."

"Còn không phải do tay cậu quá yếu, chỉ đánh vài cái đã ôm tay đỏ mắt nhìn tôi nên tôi mới phải tự đánh mình để dỗ cậu." - Người thanh niên cố gắng mà cãi lý. Sau đó hắn lại cúi xuống, giúp thiếu niên thổi thổi vài cái.

Mạc Dao mất tự nhiên mà thu tay lại. Cậu vẫn còn nhớ vừa rồi tên biến thái này đáng sợ như thế nào.

"Lớp trưởng, cậu đừng nhìn tôi như thể tôi là ma quỷ đến từ địa ngục được không vậy? Tôi tuy có chút không đứng đắn nhưng tôi khẳng định bản thân mình không phải là biến thái như những lời cậu nói."

"Vậy cậu... trả lại quần áo cho tôi."

"Cái này thì không được." - Triều Thiên cẩn thận giấu quần áo của thiếu niên ra sau lưng.

"..."

Nếu không phải hiện tại đi ra ngoài cực kỳ nguy hiểm thì cậu đã kéo cổ áo người này đến đồn cảnh sát từ lâu rồi. Thiếu niên cảm thấy việc đề phòng cậu ấm nào đó còn vất vả hơn giải mười đề toán. Nhưng đợt bắn pháo hoa vừa rồi đã tiêu hao quá nhiều thể lực, cậu không còn sức để đôi co với Triều Thiên nữa.

Nếu như mai không thể giao nộp được tên tội phạm này cho đồn cảnh sát cậu sẽ đem hắn đến thẳng nhà Hạ Thư Dương và chúc hắn ăn ngon miệng.

Thiếu niên vừa mới nằm xuống giường chuẩn bị kéo chăn, Triều Thiên đã vội vàng hỏi cậu:

"Lớp trưởng, cậu muốn ngủ thật sao?"

"Ừ."

"Vậy còn tôi? Cậu muốn bỏ mặc tôi thật sao?"

Mạc Dao thở dài xoay người lại nhìn người thanh niên đang giả vờ đáng thương trước mặt. Đúng là không thể bỏ mặc được người này nhưng cả hai đã mệt lắm rồi, có cố cũng chưa chắc có thể thức đến sáng hôm sau.

Cậu cẩn thận suy nghĩ, sau đó tháo vòng cổ của Cố Diêm Vân đưa cho mình xuống.

"Thứ này có công dụng trừ tà. Cậu dùng tạm nó một đêm đi."

"Thế này càng không được." - Triều Thiên không hề do dự mà phản đối. - "Còn cậu thì sao? Nếu như thứ kia không tấn công tôi được liền chuyển sang tấn công cậu thì sao? N-nếu như cậu cũng giống như lúc tôi bị nhập, đột nhiên đè ngửa tôi ra rồi nhún nhún..."

"Triều Thiên!"

"Xin lỗi tôi không nói nữa!" - Người thanh niên vội vàng im miệng, nhưng ngay sau đó hắn lại nhịn không được mà nhỏ giọng nói tiếp. - "Nhưng mà... nếu lớp trưởng tấn công tôi thì tôi thật sự không thể phản kháng được. Cậu nhìn xem da cậu trắng như vậy, mông cậu tròn như vậy hơn nữa cậu... cậu còn mảng vẻ mặt gợi tình đó nhìn tôi... Tôi chỉ có thể nằm yên để lớp trưởng hưởng dụng thôi."

"Tôi không có mang vẻ mặt gợi tình! Cậu còn nói câu nữa tôi liền báo công an!" - Dù biết kẻ này chỉ hay bạ đâu nói đó nhưng Mạc Dao vẫn nhịn không được mà đỏ mặt, dịch vào bên trong sâu hơn.

"Được rồi, là do tôi suy nghĩ bậy bạ... Nhưng mà dù sao lớp trưởng cũng phải thi đại học, nếu như... nếu như mang thai tuổi vị thành niên sẽ... sẽ có hại cho sức khỏe..." - Triều Thiên vừa nói vừa khua khoắng tay chân.

Tuy nhiên, những ảo tưởng của hắn nhanh chóng bị đứt gãy khi thiếu niên vươn chân đá vào đầu gối của hắn.

"Tôi cho rằng cậu hổng kiến thức lớp 12 thôi không ngờ cậu còn hổng cả kiến thức sinh học 8 nữa. Con trai sẽ không mang thai!" - Lần này thiếu niên gần như gằn từng chữ mà nhắc nhở người thanh niên.

Triều Thiên ngu ngốc cả ngày chỉ nghĩ đến những thứ đen tối. Cậu ta đúng là học sinh hư, vừa hư vừa dâm!

"Nếu không... hai chúng ta dùng chung cùng được. Cậu và tôi cùng nằm lấy mặt dây."

Thấy mặt người nọ có chút hồng, Mạc Dao liền biết người này lại suy nghĩ linh tinh, cậu vội vàng cầm lấy một chiếc gối, ngăn cách giữa cả hai người.

"Chỉ nắm tay thôi. Không được đi quá giới hạn!"

Dù không biết cách này có hiệu nghiệm không nhưng so với việc thức trắng nguyên đêm mà không biết lúc nào bản thân sẽ phải chịu sự báo thù của do hồn ma của Hạ Thư Dương thì vẫn tốt hơn rất nhiều. Mạc Dao cùng Triều Thiên nằm xuống giường, ngăn cách giữa hai người bọn họ chỉ có một một chiếc gối nhỏ. Điện đã sớm tắt nhưng vị trùm trường nào đó lại không thể ngủ được, bàn tay hắn đan vào tay cậu đã sớm đổ mồ hôi đủ để biết người này lúc này có bao nhiêu căng thẳng.

Thiếu niên nhắm mắt mơ màng một lúc liền bị nóng tỉnh. Cậu mờ mịt nhìn sang người bên cạnh vẫn đang bồn chồn chưa chịu ngủ, cơ thể to lớn vì không nằm vừa chiếc giường mà đành miễn cưỡng bản thân cong như con tôm, trông vừa đáng thương vừa buồn cười.

"Lớp trưởng, cậu cười gì vậy?"

Lúc này Mạc Dao mới phát hiện, trong lúc mải mê suy nghĩ, bản thân đã lỡ cười thành tiếng lúc nào chẳng hay.

"Cậu cười thật đẹp." - Triều Thiên nhịn không được mà hơi đỏ mặt, cơ thể cũng bất giác căng chặt. - "Giống như ngày đầu tiên gặp mặt, tôi đã nghĩ lớp trưởng mà cười chắc chắn tôi sẽ giao nộp luôn sổ tiết kiệm của ông già."

"Tôi có một thắc mắc nhỏ. Vì sao cậu luôn gọi tôi là lớp trưởng vậy?" - Nhắc mới nhớ, hình như Triều Thiên chưa bao giờ gọi thẳng tên cậu ra. Hoặc hắn từng gọi nhưng vì số lần lải nhải "Lớp trưởng, lớp trưởng" quá nhiều khiến cậu không nhớ được.

"Cậu không thấy nó giống như nickname sao? Kiểu như anh yêu hay cục cưng bé bỏng của anh vậy. Có nickname chẳng phải sẽ gần gũi hơn sao? H-hơn nữa, gọi thẳng tên cậu tôi... tôi ngại."

"Nhưng cũng có rất nhiều người gọi tôi là lớp trưởng, vậy không tính là nickname riêng của hai người." - Mạc dao vừa dụi mắt vừa nói. . ngôn tình ngược

"Cũng phải. Vậy tôi gọi cậu là thỏ được không? Thật ra là kim cương hột xoàn cũng được. Trên đời này có thứ gì độc nhất vô nhị không? Lớp trưởng... a không đúng, từ giờ không thể gọi cậu là lớp trưởng được. Ừm... ấy ơi cậu thích cái tên nào nhất?"

Nhưng thiếu niên đã sớm ngủ mất trong lúc người thanh niên vẫn còn đang lải nhải. Dù vậy trong cơ mơ màng cậu vẫn có thể thấy bản thân đang bị một con Samoyed khổng lồ không ngừng chạy nhảy xung quanh.

Tuy nhiên, dần dần tiếng sủa của Samoyed nhỏ dần rồi hoàn toàn biến mất, thay vào đó là một khung cảnh lớp học. Mạc Dao nhanh chóng nhận ra đây là lớp học của mình, nhưng cũng không giống lắm... Lớp sơn tường không cũ kỹ như vậy ngay cả vị trí đồ đạc trong phòng cũng có chút thay đổi. Thiếu niên theo bản năng mà bước đến gần cửa sổ, bên ngoài lúc này tối mịt, hoàn toàn không nhìn thấy bất cứ cảnh vật nào, giống như ở nơi này thứ duy nhất có hình dạng chính là căn phòng này.

- -----------------------------------

Cà Phê: Đừng hỏi sao ngắn vì phần sau đã bị diếm rồi ଘʕ੭·͡ᴥ·ʔ ੭

Bonus một phần trong tương lai:

"Không... không tôi vấy bẩn Mạc Dao. Lớp trưởng, tôi vấy bẩn cậu." - Triều Thiên vừa khóc vừa không ngừng đưa đẩy eo. - "Tôi đã hủy hoại cậu rồi."

"Triều... Triều Thiên dừng lại đã... ha... lớn quá... Dừng lại!"

Bởi vì hình thể quá lớn, người thanh niên giống như hoàn toàn hòa làm một với màn đêm, hóa thành một con quái vật mà nuốt chửng toàn bộ cơ thể Mạc Dao.

Thứ duy nhất còn lộ ra bên ngoài có lẽ là bàn chân trắng nõn đang vô lực rũ ở khuỷu tay Triều Thiên. Tưởng rằng thiếu niên đã hoàn toàn mất đi sức lực, nhưng mỗi một cú nhấp mạnh bạo, đầu ngón chân của thiếu niên liền theo bản năng co rút.

"Triều Thiên... Triều Thiên, cậu bình tĩnh lại. Cậu chỉ đang bị ma quỷ điều khiển... Tỉnh táo lại đi. Triều Thiên... ha... đừng nha!"

Một cú thúc mạnh khiến thiếu niên rên rỉ một tiếng, cơ thể chợt nảy lên, miệng cũng há to.

Cậu sẽ chết mất. Không thể thở nổi. Câu đang bị bóng tối nuốt chửng. Cứu với... Ha...a...

"Không Dao Dao, đây là một tôi hoàn chỉnh. Bắt cóc cậu. Nhốt cậu lại, cưỡng h**p cậu. Đó là một tôi hoàn chỉnh."

Dọc theo sống lưng của thiếu niên là những giọt nước mắt to như hạt đậu của hắn. Bàn tay to lớn của kẻ kia bao phủ lên bàn tay nhỏ nhắn đang bấu chặt ga giường của Mạc Dao, sau đó là hàng loạt cú thúc thật mạnh, tưởng như muốn lôi kéo toàn bộ linh hồn của thiếu niên rồi nhét lại.

"Dao Dao xin đừng ghét tôi mà... Dao Dao đừng ghét tôi."

Nhưng hai mắt thiếu niên đã sớm rơi vào trạng thái vô hồn, hoàn toàn không nghe được những lời Triều Thiên nói.