Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 138: Trình 6: Báo ứng (21)



Cạch. Cửa phòng chợt bị một cánh tay trắng bệch mở ra. Thiếu niên giật mình thon thót vội vàng tìm chỗ trốn.

Tuy nhiên, người bước vào không phải là sinh vật nguy hiểm gì mà chỉ là một nhóm học sinh với bộ đồng phục kỳ lạ. Thậm chí, bọn họ cũng không nhìn Mạc Dao lấy một cái mà đi thẳng về phía bàn học của mình.

"Vãi thật, gần nhà thằng Tô Đình lại có tang." - Một nam sinh trong nhóm người chợt lên tiếng.

"Chuyện nhà người ta mày qua tâm làm gì."

"Chậc chậc, vậy là chúng mày không biết rồi. Nó là sát tinh có số khắc chết người khác đấy nhá. Tao học cùng nó từ năm tiểu học, cha mẹ nó mất sớm thì không nói nhưng cứ vài năm nhà nó lại có người chết, không phải ông thì cũng là bà. Hiện tại họ hàng nhà nó có ai dám nhận nuôi nó đâu, giờ không có ai để hại chết nên nó quay sang ám hàng xóm nhà nó đó."

"Đ-đừng nói nữa. Tớ thấy sợ lắm..." - Nữ sinh ngồi cạnh nam sinh kia liền nhăn mặt ôm lấy cơ thể mình. - "Các cậu đừng có mà mê tín dị đoan, Tô Đình là học trò cưng của thầy giáo, nếu như để thầy nghe được thì không hay đâu."

"Do mày thích nó nên mới nói đỡ cho nó chứ gì." - Một nữ sinh khác đang ngồi vắt chéo chân, một tay cầm gương không ngừng giơ trái giơ phải nghe bạn mình nói vậy liền hạ gương xuống rồi bĩu môi.

"T-tớ không có."

"Nếu mày không tin vào mê tín dị đoan thì chút nữa Tô Đình đến, mày thử trò chuyện với nó đi." - Nữ sinh cầm gương đột nhiên nghĩ ra một trò đùa ác ý, hất cằm về phía nữ sinh đang run rẩy kia mà ra lệnh.

"Tớ... tớ ư?"

"Hên xui lắm nha. Nghe nói cha thằng Đại Hoàng chỉ tài trợ tiền học cho Tô Đình thôi mà hôm sau đã bị ngã đến chấn thương sọ não đấy. Diên Liên, mày muốn thử thật hả?"

Như sợ trò chơi không đủ kích thích, một người khác chợt xen miệng vào càng khiến vẻ mặt thiếu nữ kia càng thêm tái nhợt. Ngay lúc cô muốn mở miệng, cửa lớp học lại được mở ra.

Người bước vào là một nam sinh tóc đen. Bởi vì tóc mái quá dài, gần như che hết cả gương mặt khiến người khác nhìn rõ được diện mạo hắn ra sao. Tuy nhiên, dựa vào phản ứng của những người trong phòng lại thêm trước đó Mạc Dao đã từng tiếp xúc với người nọ, thiếu niên liền biết đây là Tô Đình. Nhưng chẳng phải người nọ đã chết rồi sao?

Thiếu niên đặt tay dưới môi suy nghĩ một hồi liền nhanh chóng hiểu ra vấn đề.

Đây có lẽ chính là quá khứ của Tô Đình! Nhưng mà sao cậu lại ở đây nhỉ? Thiếu niên bất giác nghĩ đến những lời của quản lý nhà mình. Đây là sự tương thông giữa vợ chồng sao?

Không phải, bọn họ làm gì có mối quan hệ này! Là 197 cứ nói những điều kỳ lạ ấy!.

||||| Truyện đề cử: Tổng Tài Không Nhận Ra Vợ Mình |||||

Thiếu niên đỏ mặt vươn tay vỗ vỗ vào hai má mình. Không được nghĩ linh tinh! Hiện tại cậu cần tập trung cao độ, nghĩ cách thoát ra khỏi nơi này dù sao cũng không thể để Triều Thiên ở hiện thực một mình được.

Suy nghĩ một lúc, thiếu niên liền vươn tay véo thật mạnh lên má.

"Au..."

Mạc Dao đau đến chảy nước mắt, má vốn vì vài cái vỗ vừa rồi đã có chút hồng nay lại sưng một cục trông vô cùng buồn cười. Mà khi thiếu niên sụt sịt kêu một tiếng, Tô Đình vốn đang cúi đầu đọc sách bất chợt ngẩng đầu nhìn về phía cậu, dọa thiếu niên giật mình thon thót. May mắn, người nọ giống như chỉ nhìn vẩn vơ ngay lập tức liền cúi đầu tiếp tục đọc sách.

"Diên Liên, đi đi kìa. Nó đến rồi đó."

"Nếu mày dám bắt chuyện với Tô Đình tao sẽ cho mày album của thần tượng mà mày thích."

Nhóm người xuất hiện đầu tiên vẫn luôn đứng một góc quan sát người thanh niên u ám kia. Bọn họ không ngừng dụ dỗ cô gái tên Diên Liên nhanh chóng tiếp cận Tô Đình với mục đích có thể chứng kiến được trò hề. Hiển nhiên, chiếc album của thần tượng đã khiến Diên Liên lung lay.

Cuối cùng, sau một hội đắn đo, thiếu nữ đã tiến về phía bàn của người thanh niên. Vẻ mặt của cô lúc này có thể so sánh với các nhân vật trong phim kinh dị, có thể hốt hoảng hét lên hoặc ngất ngay lập tức.

"T-t..." - Thiếu nữ lắp bắp muốn nhanh chóng kết thúc thử thách nhưng cho dù có cố gắng thể nào, trước cảm giác áp bách mà Tô Đình đem lại, cô cũng không thể mở được miệng. Trong khi đó, đám bạn của cô gái đã không nhịn nổi cười mà bắt đầu bật ra những tiếng khúc khích.

Dường như sự xuất hiện của Diên Liên cũng không ảnh hưởng nhiều đến Tô Đình nhưng cô gái vẫn luôn đứng ở đấy cũng khiến hắn không thoải mái. Người thanh niên chợt ngẩng đầu nhìn cô.

Cơ thể thiếu nữ bất giác co rúm lại. Nếu không phải mọi người đều theo dõi cô từ lúc đầu còn cho rằng Diên Liên đang phải đối mặt với quái vật nào. Bởi vì vẻ mặt của thiếu nữ bộc lộ rõ biểu cảm sợ hãi, hai mắt trừng lớn, con ngươi gần như lồi ra mà nhìn chăm chăm vào người thanh niên trước mặt.

Tách. Tách. Thiếu nữ vẫn giữ nguyên vẻ mặt kinh hoàng như trước nhưng từ hốc mắt đã trào ra vô số nước mắt, tuy nhiên cô lại giống như con robot đã ngưng hoạt động, hoàn toàn không có ý định vươn tay lau nước mặt.

Bởi vì quay lưng lại với mọi người nên không một ai, bao gồm cả Mạc Dao thấy được biểu cảm kỳ lạ của cô gái. Bọn họ dần mất kiên nhẫn trước sự chần chừ của cô, cuối cùng, một người không nhịn được mà vươn tay đẩy thiếu nữ một cái.

"Này, nhanh lên!"

Cơ thể Diên Liên lảo đảo về trước bàn của Tô Đình. Dù đã dùng tay chống, nhưng thiếu nữ không tránh nổi việc tay mình vô tình chạm phải đầu ngón tay của người thanh niên.

"A... a... a..."

Sắc mặt Diên Liên biến đổi không ngừng cuối cùng ngưng đọng lại thành tiếng hét thật to. Trước ánh mắt của tất cả mọi người, thiếu nữ chợt ngồi thụp xuống, nước mắt giàn giụa:

"Đừng... đừng giết tôi mà... A a a... mẹ ơi cứu con. Mình... mình không muốn chết! Tô Đình, cậu mau cút đi! A... a...a..."

Trước tiếng hét của cô gái, nhóm bạn của cô chỉ đứng một bên ôm bụng cười. Còn Tô Đình, hắn vẫn duy trì tư thế cầm sách, hoàn toàn không để ý đến cô gái kia cùng đám bạn của cô ta. Dáng vẻ này của người thanh niên giống như đã quá quen thuộc với tình cảnh này rồi.

Nghiêm trọng đến thế sao? Mạc Dao ngồi trên bàn quan sát mọi việc liền nhịn không được có chút bất bình thay Tô Đình. Hắn cũng đâu có làm gì cô gái, vì sao mọi người phản ứng kịch liệt như vậy? Cậu chợt nhớ đến Hạ Thư Dương, cơ thể hắn vốn chẳng có chút mùi nào nhưng lại luôn bị mọi người làm quá lên là giống như chuột cống mới từ trong thùng rác chạy ra.

Đây chính là cố ý vì muốn bắt nạt người khác mà bịa đặt như vậy!

"Tô Đình, thầy giáo tìm mày kìa."

Nghe có người gọi mình, người thanh liên liền đứng dậy, bước qua cô gái còn đang ngồi gục dưới đất mà đi thẳng đến cửa. Mạc Dao thấy vậy có chút do dự không biết có nên đi theo hắn hay không, mắt thấy nhóm người kia lại chuẩn bị nó xấu bạn học, thiếu niên nhỏ giọng nói bọn họ xấu tính sau đó liền chạy theo người thanh niên. Dù sao ở đây cậu cũng chỉ quen biết người này, chi bằng cứ đi theo hắn.

Tuy nhiên, ngay khi thiếu niên vừa đến cửa, phía sau chợt vang lên tiếng kêu hốt hoảng của những người trong lớp.

"D-Diên Liên nôn ra máu kìa! Chúng mày mau giúp tao với."

Chuyện gì vậy? Mạc Dao vội vàng quay đầu lại nhưng phía sau đã là một màn đêm u tối. Ngay khi thiếu niên còn chưa kịp hiểu chuyện gì, đèn đột nhiên bật sáng. Trước mặt cậu một người đàn ông béo tròn đeo kính, mà ngồi cạnh cậu chính là Tô Đình.

"Thầy nghe nói em muốn đăng ký trường đại học Z."

"Vâng, em muốn trở thành giáo viên." - Khi nghe đến ước mơ của mình, người thanh niên mới ngẩng đầu để lộ gương mặt điển trai so với thời điểm thiếu niên gặp hắn hoàn toàn không có chút khác biệt.

"Chà, đại học Z khó lắm. Nếu như em cần thầy giúp... thầy vẫn luôn sẵn sàng phụ đạo cho em."

Mặc dù lời nói của vị thầy giáo vô cùng đứng đắn nhưng hình ảnh trước mắt lại là ông ta đặt tay lên vai người thanh niên mà không ngừng xoa bóp. Hành vi này của ông ta rõ ràng là đã đi quá giới hạn nhưng Tô Đình lại giống như không cảm nhận được gì, vẫn im lặng không hề phản kháng.

Mạc Dao chứng kiến tất cả, chợt mơ hồ nghĩ đến một sự việc. Hình như... trong quá khứ cũng đã có người bị giáo viên quấy rối tình dục. Nghe nói ông ta đã lợi dụng niềm tin vào tín ngưỡng để tiêm vào đầu các nữ sinh rằng ông chính là Adam hoàn mỹ nhất, chỉ có ông mới tạo ra được một thế giới hoàn chỉnh. Các nữ sinh đều bị ông ta tẩy não, cho đến khi người đàn ông đó bị bắt vì chuẩn bị làm trò đồi bại với một đứa trẻ nhỏ tuổi. Các nữ sinh sau khi được điều trị tâm lý ngay lập tức quay sang tố cáo người đàn ông và phanh phui tất cả.

Chỉ trừ một người. Chính là nữ sinh đã hẹn hò với người đàn ông kia lâu nhất.

Nữ sinh kia nói rằng người đàn ông chính là gia đình của cô. Ông ta cho cô sự ấm áp. Ông ta là người duy nhất lắng nghe cô tâm sự.

Hàng loạt hình ảnh rời rạc về phiên tòa không ngừng xuất hiện trong đầu Mạc Dao khiến thiếu đau đớn ôm lấy đầu mình mà không ngừng lắc lắc. Vì sao? Vì sao lại là gia đình?

Vì gia đình tôi đã bị cướp mất rồi! Tôi phải tìm gia đình khác. Tôi phải tìm chỗ dựa khác cho bản thân mình. Là mày! Là mày cướp tất cả của tao! Là mày tống ông ấy vào tù!

Đau quá! Là ai đang nói vậy? Cứu với...

Mạc Dao, sao mày không thừa nhận? Mày đã nhìn thấy phải không? Mày bao che! Chính mày đã giết chết cha mẹ!

Kẻ giết người!

Hàng loạt hình ảnh chợt trùng điệp lên nhau sau đó lại không ngừng bị bóp méo khiến thiếu niên không thể phân biệt được bất cứ khuôn mặt nào trong căn phòng đó. Bên tai cậu chợt vang lên tiếng còi xe cùng âm thanh cãi cọ.

Sau đó chiếc xe quay mòng mòng

Tai nạn. Mẹ. Ba. Xe nổ tung.

"Hít thở. Đây chỉ là mơ mà thôi." - Một bàn tay lạnh băng chợt chạm nhẹ lên trán của thiếu niên. Cảm giác khó thở cùng cơn đau giống như muốn bóp nghẹt cậu chợt biến mất.

"T-Tô Đình?" - Mạc Dao ngơ ngác nhìn người thanh niên cao lớn với đôi mắt màu đỏ quen thuộc.

"Tôi còn chưa có biểu hiện gì mà em đã phản ứng mạnh mẽ như vậy rồi."

Tô Đình hơi nghiêng đầu nhẹ cười, sau đó hắn chợt vươn tay lau giọt nước dính trên má thiếu niên. Mạc Dao có chút giật mình. Cậu vừa khóc sao? Mà khoan nói đến chuyện đó. Tô Đình? Nhưng kia cũng là Tô Đình mà. Vì sao lại có hai người ở đây?

Ngay lúc thiếu niên sắp hóa thành con vịt bối rối, người thanh niên nọ đột nhiên dùng tay bóp lấy má thiếu niên, hơi dùng lực mà ép cậu quay lại nhìn về phía mình.

"Tôi mới là chồng em. Đừng nhìn tên Tô Đình đó."

Đều là cùng một người mà. Thiếu niên khó hiểu nhìn người thanh niên nhưng chợt nhớ ra gì đó, cậu vội vàng kéo tay Tô Đình chỉ về phía trước.

"Ông ta... ông ta định quấy rối anh đấy! Đây không phải hành động yêu thương gì đâu, là quấy rối tình dục!"

"Chỉ là quá khứ thôi, tôi làm sao thay đổi được chứ." - Trước vẻ mặt nghiêm túc giống như cậu học sinh đang dắt tay chú cảnh sát đến bắt tên trộm của thiếu niên, Tô Đình chỉ biết nở nụ cười bất đắc dĩ. - "Đừng lo, ông ta chưa kịp làm gì tôi đã phải trả giá rồi."

Vừa nói hắn kéo thiếu niên vào lòng mình, dùng cằm nhẹ đặt lên đỉnh đầu cậu.

"Kể ra tôi cũng từng có ước mơ trở thành giáo viên đấy. Nhưng nghĩ lại, nếu như tôi thành giáo viên của Dao Dao liệu tôi có giống như ông ta lúc này mà quấy rối em không. Tất nhiên, tôi sẽ không làm gì quá giới hạn. Yêu đương dưới 18 tuổi là yêu sớm vậy nên tôi sẽ chờ Dao Dao đủ tuổi mới cho vào."

Rõ ràng trước mặt là những hình ảnh đen tối trong quá khứ của Tô Đình nhưng người thanh niên lại không như chẳng mảy may để ý, chỉ một bên dùng bàn tay to lớn đan vào măng cụt của thiếu niên một bên khác lại dùng giọng điệu truyền cảm giống như giáo viên ngữ văn mà trêu chọc cậu.

"Nhưng làm giáo viên cấp ba tôi sợ rằng sẽ không chờ đến khi em tốt nghiệp được mất. Chi bằng làm giảng viên đại học, Dao Dao vì muốn qua môn của tôi sẽ dùng đủ chiêu trò để quyến rũ tôi. Mặc dù là một giáo viên đứng đắn nhưng trước sự nhiệt tình của em tôi đành phải để Dao Dao là ngoại lệ của mình vậy."

Thiếu niên bị những lời nói của Tô Đình chọc cho đỏ mặt. Cậu muốn mắng hắn nhưng lại không thể mắng giống như Triều Thiên là biến thái được. Dù sao người này cũng lớn tuổi hơn cậu rất nhiều mà. Cuối cùng thiếu niên đang ôm lấy gương mặt đỏ lên vì ngượng ngùng của mình chợt hơi hé tay ra, dùng đôi mắt hơi ẩm ướt giống như nai nhỏ mà liếc nhìn người phía sau, khó khăn mà mở miệng mắng hắn:

"Đồ người già đổ đốn!"

Tô Đình bị thiếu niên mắng là đổ đốn rõ ràng đứng hình một chút, sau đó lồng ngực của hắn không ngừng rung lên. Người thanh niên vùi mặt vào gáy thiếu niên, dùng chóp mũi nhẹ cọ cọ cậu:

"Dao Dao của tôi vì sao lại dễ thương đến như vậy chứ. Tôi sẽ không nhin được mà phá vỡ lời hứa của mình mất."

Thiếu niên được khen dễ thương cũng chẳng vui vẻ gì. Rõ ràng cậu đang mắng hắn mà. Vì sao người này lại không cảm thấy ăn năn hối lỗi vậy? Vẫn là Triều Thiên dễ bảo hơn. Dù sao đó hắn vẫn chứng nào tật nấy nhưng ít ra khi thiếu niên chống hông trách cứ hắn, người nọ sẽ biết điều mà không ngừng vâng vâng dạ dạ, một bộ dạng cún ngoan hứa sẽ thực hiện đủ 5 điều Bác Hồ dạy.

"Thằng rác rưởi nhà mày! Vì sao người gặp tai nạn không phải là mày mà lại là cha tao?"

Một tiếng động vang lên, thu hút sự chú ý của thiếu niên. Không gian lại lần nữa thay đổi. Lần này là phòng chứa đồ tầng 4. Tất nhiên, lúc này căn phòng này vẫn chưa biến thành nhà kho mà vẫn là một lớp học cũ. Mạc Dao vẫn chưa kịp thích ứng với sự thay đổi của không gian liền nghe một tiếng "rầm". Tô Đình vừa rồi vẫn còn bị thầy giáo quấy rối nay lại bị bạn học đẩy ngã sõng soài dưới đất.

Mạc Dao theo bản năng muốn đỡ lấy hắn nhưng chợt nhớ ra bản thân mình không thuộc chiều không gian này, thiếu niên chỉ có thể cứng đờ người, trơ mắt nhìn người nọ cố gắng đứng dậy nhưng lại bị người thanh niên trước mặt dùng một chân đẩy ngã.

"Cha mày ngoại tình vì bỏ trốn mà trượt chân chết. Chuyện này cũng tính lên đầu tao sao?" - Tô Đình của quá khứ lạnh nhạt đứng dậy.

"Nếu như không phải ông ta tiếp xúc với mày thì đâu đến nỗi..." - Đại Hoàng tức đến nghiến răng nghiến lợi nhịn không được mà quay sang đồng bọn của mình. - "Chúng mày còn đứng đó? Còn không mau trói nó lại?"

Đám đàn em của hắn nghe thấy vậy liền vội vàng chạy đến giữ Tô Đình lại sau đó dùng dây thừng trói hắn.

"Mẹ nó, thằng này nhìn vậy sao mà khỏe thế."

Thấy người thanh niên không ngừng giãy giụa, Đại Hoàng liền vươn chân đạp thật mạnh vào bụng người thanh niên. Đứng ở vị trí người chứng kiến nhưng Mạc Dao có thể cảm nhận được đau đớn trên mặt người thanh niên, cậu nhịn không được quay sang nhìn Tô Đình bên cạnh mình. Khác với suy nghĩ của thiếu niên, từ đầu đến cuối, người nọ vẫn luôn không bày ra bất cứ cảm xúc gì, giống như chỉ đơn thuần xem một bộ phim truyền hình mà thôi.

Tô Đình không hận bọn họ sao? Nếu là cậu có lẽ cậu đã hận chết bọn họ rồi.

Nghĩ đến đây, Mạc Dao vô thức nghĩ đến nhà chú thím của mình. Cậu có hận bọn họ không? Trước đây cậu không hiểu thì có lẽ là không nhưng hiện tại là có. Cậu sẽ không tha thứ cho những người làm tổn thương Mạc Uyển và gia đình mình.

"Mà nghe nói mày hay luyện chế mấy loại bùa kỳ lạ lắm đúng không. Vậy để tao giúp mày nhé."

Đại Hoàng khinh khỉnh nhìn người thanh niên bị mình trói dưới đất, sau đó hắn ra hiệu cho đàn em mang ra một túi bóng chứa chất lỏng màu đỏ. Hắn ngồi xổm xuống, khua khua thứ đó trước mặt người thanh niên.

"Biết gì đây không? Máu tr*nh nữ đó. Chẳng phải đám thầy bùa thích luyện mấy thứ này lắm sao. Giờ cho mày này!"

Nói rồi hắn ta bóp miệng Tô Đình từ từ rót thứ chất lỏng vào trong miệng hắn. Bình thường chất lỏng không rõ nguồn gốc đã đủ để người khác không dám bỏ vào miệng rồi chứ đừng là máu của đồng loại mình.

Người thanh niên giống như phát điên, không ngừng lắc đầu muốn thoát khỏi Đại Hoàng. Thứ chất lỏng tanh tưởi của đồng loại mình đang chảy vào trong miệng khiến hắn ghê tởm đến nỗi hai mắt mở to, phần lòng trắng hiện rõ từng tia máu đỏ sậm. Nhưng cho dù cố gắng thế nào, Tô Đình cũng không thể thoát được việc nuốt thứ máu kia vào trong miệng. Đến khi Đại Hoàng thả hắn ra, áo sơ mi của người thanh niên đã nhuộm đỏ.

"Định nôn hả mày! Tao cho mày nôn này." - Một tên đàn em liền vươn chân đá thật mạnh vào bên sườn của người thanh niên. Ngay lập tức Tô Đình liền nôn ra một búng máu, cũng không biết là máu do Đại Hoàng rót vào hay chính là máu của hắn nữa.

"Há há há, nó nghĩ nó uống máu người thật sao."

"Chỉ là máu gà thôi mà làm gì trừng tao ghê vậy. Trừng nữa tao đá mày đấy!"

Đại Hoàng thấy người thanh niên chật vật nằm trên đất giống như xác chết càng hả hê. Tuy nhiên hắn vẫn chưa có ý định buông tha cho Tô Đình. Gã thanh niên lại lấy ra một nắm gạo rồi vẩy lên người người thanh niên. Sau đó hắn lại lấy ra một lọ gốm màu nâu đặt ngay cạnh người thanh niên.

"Đại ca, cái gì vậy?" - Một đàn em nhịn không được mà mở miệng hỏi. - "Kế hoạch của chúng ta chỉ có máu gà và gạo nếp thôi mà."

"Là đồ tao trộm được từ bãi tha ma đó. Tao muốn xem xem sát tinh như nó có thắng được người âm không."

"C-cái này có quá mạo hiểm không..."

Rõ ràng mặt ai nấy đều hiện lên vẻ chần chừ nhưng Đại Hoàng đều gạt phắt qua. Hắn đốt lấy ba nén hương rồi căm lên chiếc bát đựng đầy gạo nếp. Không biết vì sao, tất cả đều vô thức mà xoa xoa cánh tay mình giống như nhiệt độ xung quanh đang dần hạ xuống.

Sau đó, Tô Đình đang nằm dưới đất bỗng nhiên co giật liên hồi. Dọa ai nấy đều hoảng hốt không thôi, ngay cả Đại Hoàng cũng giật mình nhận ra bản thân mình vừa làm gì. Hắn đang muốn rút ba nén hương ra, nhưng lại bị ánh nhìn của Tô Định dọa sợ, chỉ biết cùng anh em của mình bỏ trốn mất dạng.

Đám người kia rời đi, Tô Đình cũng thôi co giật. Tưởng rằng hắn sẽ phải ở đây một đêm, không ngờ rằng, cửa phong đột nhiên từ từ mở ra. Một bóng người chầm chậm tiến lại gần người thanh niên.

"Còn chưa đọc chú thì làm sao có chuyện em bị nhập được. Hiển nhiên là em chỉ đang giả vờ để đuổi bọn chúng đi." - Giọng nói có chút khàn của một người đàn ông chợt vang lên, khiến Mạc Dao ở trong góc chợt cảm thấy có chút quen thuộc.

"T... thầy Cao..." - Giọng nói của Tô Đình có chút suy yếu nhưng vẫn nghe ra được sự chất vấn trong đó. - "Thầy ở đây từ đầu phải không?"

"Đúng vậy. Em định trách cứ tôi sao? Trách tôi vì sao không ra cứu em?"

"Không." - Người thanh niên nặng nề thở hổn hển. - "Tôi biết rõ sẽ không ai giúp tôi."

Bao gồm cả giáo viên hay cảnh sát. Bọn họ đều sẽ không giúp hắn.

"Vậy nếu như "ngài" có thể giúp em thì sao?"

Nghe thầy Cao nhắc đến "ngài", Tô Đình có chút khó hiểu mà ngẩng đầu. "Ngài" là ai?

"Chẳng lẽ em không hận bọn chúng sao?"

"..."

"Em có biết nhóm người bắt nạt em đã sớm dùng tiền mua được một suất vào đại học Z hay không? Mà đơn điền nguyện vọng thi đại học của em cũng bị giáo viên chủ nhiệm giấu mất. Chỉ ít ngày nữa thôi, có lẽ ông ta sẽ dùng nó để uy hiếp em." - Người đàn ông ghé sát vào tai Tô Đình khẽ thì thầm. - "Vì tham lam mà chết, vì ích kỷ mà chết, vì ngoại tình mà chết. Rõ ràng những cái chết kia là do báo ứng. Vậy mà bọn chúng lại đổ hết lên đầu em, kêu em là sát tinh. Bọn họ mới là những kẻ rác rưởi. Em thấy thầy nói có đúng không?"

Chuyện gì vậy? Mạc Dao kinh ngạc nhìn người đàn ông đang không ngừng tẩy não Tô Đình trong quá khứ kia. Dù không biết mục đích của ông ta là gì nhưng thiếu niên có thể cảm nhận được người này chắc chắn không mang ý tốt.

"Đúng vậy, bọn họ là những kẻ rác rưởi." - Người thanh niên giống như không nhận ra được điều bất thường, giống như máy móc mà lặp lại lời của người đàn ông.

"Nếu như tiếp tục sống như vậy, chắc chắn cuộc sống của em sẽ bị hủy hoại. Em cũng đâu còn mục đích sống phải không? Chi bằng giao mạng sống nhỏ nhoi này cho "ngài". "ngài" sẽ giúp em trừng trị bọn họ. Sau đó em sẽ được hòa làm một với "ngài" sẽ trở thành vị thần tối thượng."

Từ từ đã chuyện này là sao...

Thiếu niên càng ngày càng cảm thấy bất ổn. Chẳng lẽ ông ta định ép Tô Đình...

Hành động tiếp theo của người đàn ông họ Cao kia đã chứng minh suy nghĩ của cậu là đúng. Ông ta đặt vào tay người thanh niên một sợi dây thừng. Hắn rũ mắt suy nghĩ một hồi, giống như ngẫm nghĩ những gì bản thân mình đã trải qua sau đó liền ngẩng đầu nhìn người đàn ông kia.

"Vậy tôi phải làm gì?"

"Rất đơn giản. Chỉ cần thực hiện nghi thức, em sẽ có thể kết nối với "ngài"."

Mục đích đã đạt được, gương mặt hiền lành đầy tri thức của người đàn ông liền xuất hiện một nụ cười thỏa mãn.

Nụ cười này... Người này không phải thầy hiện trưởng của cậu hay sao? Cuối cùng Mạc Dao đã hiểu tất cả. Tô Đình và Hạ Thư Dương giống nhau. Bọn họ chắc chắn đều bị người đàn ông này lừa để thực hiện nghi lễ.

"Không phải lừa." - Tô Đình, người vẫn luôn dùng một tay giữ cậu nhằm ngăn thiếu niên làm việc vô ích đột nhiên lên tiếng. - "Mà là tự nguyện."

Đúng vậy, bọn họ tự nguyện dùng tính mạng của mình để đánh đổi lấy cơ hội trả thù. Bọn họ không tin vào báo ứng, cũng không tin vào "Ở hiền gặp lành", vì không ai cứu bọn họ nên bọn họ mới nhờ đến sự giúp đỡ của ác quỷ.

Khi không còn ai có thể giúp được bọ họ nữa, chỉ một cành ô liu vươn ra thôi bọn họ sẽ bám thật chặt. Nhưng như vậy có đáng không? Nhóm người kia có thể bị giết chết nhưng bọn họ cũng trở thành cái xác không hồn.

"Nhưng mà sau khi chết tôi lại không kết nối được với "Ngài"." - Những lời nói tiếp theo của người thanh niên lại khiến Mạc Dao há hốc miệng. Nói như vậy cái chết của Tô Đình là vô nghĩa sao?

"Tô Đình..."

"Tôi cũng chẳng thể siêu thoát. Linh hồn vẫn luôn vất vưởng ở nơi này, cho dù có muốn đi ra ngoài cũng không thể rời đi quá lâu."

Hắn vẫn luôn ở nơi này một mình, mỗi ngày đều trôi qua giống nhau. Dần dần Tô Đình cũng mất đi nhận thức về thời gian. Ngay cả những chuyện hồi còn sống đều đã bị phủ một lớp bụi mờ trong hồi ức của hắn.

"Tôi còn chưa khóc, em khóc cái gì chứ?" - Người thanh niên chợt mỉm cười vươn tay giúp thiếu niên lau nước mắt. - "Quên mất, hồn ma thì làm sao khóc được."

Sự dịu dàng của người thanh niên lại càng khiến nước mắt Mạc Dao rơi nhiều hơn. Cậu cảm thấy Tô Đình quá khổ. Khi hắn sống lại vẫn luôn gặp vô vàn cản trở cùng xa lánh nhưng khi hắn chết đi rồi cũng chẳng có ý nghĩa gì. Nhưng kẻ kia vẫn tiếp tục sống cuộc đời của mình, thậm chí, có khi bọn họ còn chẳng nhớ ra bản thân mình đã từng là một kẻ bắt nạt. Còn Tô Đình thì sao? Liệu có ai nhớ đến hắn?

Tôi thật sự rất cô đơn.

Vậy nên hãy mau tìm được tôi.

Mạc Dao mở to đôi mắt đẫm nước mắt của mình, giống như đang cố gắng tìm kiếm giọng nói vừa thì thầm bên tai. Nhưng rất nhanh, tầm nhìn của cậu liền bị che chắn bởi một bàn tay trắng muốt.

"Tôi không biết vì sao em bị kéo vào đây nhưng nếu ngủ lâu hơn nữa chắc chắn sẽ không bao giờ dậy được nữa. Nghe lời tôi, sau khi tôi đếm từ một đến ba em phải lập tức mở mắt cho tôi. Thứ kia vẫn luôn tìm tôi vậy nên trong thời gian tới khả năng tôi không thể cứu em được. Nhớ rõ, tránh xa Triều Thiên ra."

"Một."

"Hai"

******

"Ba!"

"Cái lù má, Mạc Dao, cậu mau tỉnh lại cho tôi!"

Thiếu niên choàng mở mắt, liền bị cơn xóc nảy làm cho choáng váng. Rất nhanh, tiếng mắng chửi không ngừng của Triều Thiên khiến thiếu niên nhanh chóng tỉnh táo lại. Lúc này, cậu mới phát hiện bản thân mình đã không còn nằm trên chiếc giường êm ái nữa mà đang ở ngoài trời mà người bạn đồng hành cao to lực lưỡng đang vác cậu như bao gạo chạy thục mạng về phía trước.

"Triều... Triều... Thiên?"