Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 51: Chương trình 3: Honey, muốn chơi trò chơi không? (12)



"Chúng... chúng ta phải rời khỏi đây ngay!"

Thấy Mạc Dao đột nhiên bỏ chạy, 005 vội vàng bay theo thiếu niên.

{Chuyện gì vậy?}

"Tôi đã nhìn thấy... Chúng ta cứ chạy trước đã!"

{Chẳng lẽ dị năng thấy trước tương lai của cậu lại kích hoạt?}

{Nhưng mà còn tác dụng phụ thì sao? 197 nói thời gian thấy trước tương lai càng dài thì tác dụng phụ cũng càng mạnh.}

{Mà kể cũng lạ, sao 197 vẫn chưa đưa thuốc điều trị cho chúng ta nhỉ. Dao Dao à hay là chúng ta... Dao Dao?}

005 ngơ ngác nhìn xung quanh. Cả hành lang hẹp dài giờ chỉ còn một mình nó. 005 lúng túng bay vòng vòng một hồi. Nó nhịn không được mà gọi tên thiếu niên thêm một lần nữa.

{Dao Dao?}

Trong lúc này, Mạc Dao đang loạng choạng bước đi trên một hành lang khác. Một người phục vụ va vào thiếu niên, hắn liền hốt hoảng xin lỗi cậu rồi lại vội vã bỏ đi. Hình như người phục vụ đó bị thương. Trong không khí đều lưu lại mùi máu tươi của hắn. Điều này mang lại kích thích rất lớn đối với cơ thể đang nghĩ mình là ma cà rồng của Mạc Dao. Thiếu niên chỉ có thể cắn môi, lấy tay bịt chặt mũi. Dạ dày cậu lại bắt đầu khó chịu. Nhưng lần này không chỉ do tác dụng phụ của dị năng mà còn do bản thân cậu đói thật. Dù sao cả tối nay thiếu niên vẫn chưa có gì bỏ vào bụng.

Cậu cần phải trở về nhà!

Cảm giác được cơ thể ngày càng không ổn, thiếu niên chỉ có thể mang khuôn mặt trắng bệch bước men theo tường. Bỗng nhiên, một bàn tay to lớn chợt xuất hiện bịt chặt lấy miệng thiếu niên, ép sát đến nỗi khiến cậu khó thở mà giãy giụa.

"Định chạy đi đâu?" - Bên tai chợt vang lên giọng nói âm u quen thuộc.

Mạc Dao biết đó là ai. Và cậu cũng biết rằng bản thân mình sắp chết.

"Thật sự rất giỏi đấy." - Gã thanh niên lật người thiếu niên lại ép sát cậu vào mặt cửa. - "Nói tôi nghe xem nào. Em muốn chạy đi đâu hả Mạc Dao?"

Thiếu niên bị bịt kín miệng chỉ có thể vô lực mà lắc đầu. Có lẽ vừa rồi Bùi Cảnh vừa ẩu đả với ai đó nên bàn tay của gã vẫn còn thoang thoảng mùi máu tươi. Dù máu không quá ngon miệng nhưng vẫn không ngừng kích thích vào tinh thần thiếu niên.

Đói quá...

Cảm giác chướng bụng quen thuộc lại lần nữa xuất hiện. Nhưng khác với lần đầu, lần này cơn đói cồn cào mãnh liệt hơn và tác động của nó lên ý thức của thiếu niên cũng nhanh hơn lần trước rất nhiều.

Bùi Cảnh dường như ý thức được gì đó mà từ từ buông tay. Lòng bàn tay hắn đã lấp lánh một ít nước bọt. Gã phát hiện trạng thái của Mạc Dao có gì đó không đúng nhưng lại không biết không đúng ở đâu.

"Vẻ mặt không được thoả mãn này là sao?" - Gã thanh niên vươn tay vuốt ve lớp da thịt non mềm trước mặt. - "Chẳng lẽ đằng sau lớp mặt nạ ngây ngô này là một Lilith dâm đãng sao?"

Đúng vậy, người này chính là Lilith. Vì chỉ có Lilith mới có đủ quyền năng làm gã gục ngã dưới chân mà chẳng chút oán trách nào. Bùi Cảnh si mê mà nhìn khóe mắt ướt hồng của thiếu niên, tham lam nắm bắt chút hơi thở của cậu trong không khí. Phần thân dưới đã một tuần không đạt được khoái cảm chỉ vì ngửi được hương thơm cơ thể của thiếu niên mà đạt độ cứng gần như nứt toạc quần.

Lilith... Mạc Dao chính là Lilith của gã...

Gã muốn cưỡng h**p thiếu niên. Gã muốn tất cả mọi người ở chứng kiến cảnh hắn xỏ xuyên qua người cậu để bọn họ biết người này là của ai. Gã tùy tiện kéo thiếu niên vào một phòng trống. Tuy nhiên Bùi Cảnh chưa kịp cởi quần áo đã bị Mạc Dao đẩy ngã xuống thảm. Thiếu niên ngồi khóa trên người gã, khuôn mặt xinh đẹp như phủ một lớp phấn hồng nhè nhẹ nhưng lại chẳng có chút mùi phấn son nào. Thiếu niên rũ mắt nhìn Bùi Cảnh, có lẽ đây là lần đầu tiên gã có thể cẩn thận quan sát đôi mắt của thiếu niên. Đó là một đôi mắt đào hoa với phần đuôi mắt dài hướng lên trên. Phần khoé mắt thiếu niên, dù không khóc nhưng vẫn luôn mang một màu đỏ nhàn nhạt, cũng có lẽ vì vậy mà mỗi lần Mạc Dao nhìn chăm chú vào thứ gì cũng bất giác mang đến cho người khác cảm giác trong mắt cậu có tình. Giống như Bùi Cảnh bây giờ, gã nắm chặt lấy mặt thảm, trái tim đập rộn ràng, tay chân rụng rời giống như cậu thiếu niên tuổi dậy thì lần đầu xem video nhảy cảm.

Mạc Dao hơi cúi đầu xuống, khoé môi đỏ ửng hơi nhếch lên một chút, đầu lưỡi nhỏ xinh duỗi ra mang theo chút mùi đào hoà cùng hương trà thơm ngào ngạt.

"Tôi... có thể nếm thử máu của anh được không?"

Bùi Cảnh ngơ ngác mà gật đầu. Thậm chí lúc này thiếu niên có yêu cầu gã lấy dao đâm vào cơ thể mình gã cũng nguyện ý.

Mạc Dao chống tay lên lồng ngực của Bùi Cảnh sau đó từ từ cúi xuống. Cơ thể gã thanh niên trở nên căng chặt, hô hấp cũng dồn dập hơn. Tuy nhiên đúng một phút sau, thiếu niên đột nhiên đẩy gã ra, cậu che lại mũi, khuôn mặt nhỏ nhăn nhó giống như vừa nếm thử món ăn nào đó ghê tởm lắm.

"Mùi vị... giống như đồ ăn ôi thiu vậy."

*****

"Lục Chi Châu vừa mới về à?"

Thiếu niên mặc áo khoác tím đầy mệt mỏi mà cười một cái. Hắn chỉ đăng kí với mục đích để lấy lòng Bùi Cảnh mà thôi ai ngờ bọn họ bắt hắn đi làm việc thật. Lắc lắc cánh tay vì phơi nắng mà sạm màu đi một ít, Lục Chi Châu khó chịu không có chỗ phát tiết chỉ có thể thầm mắng Mạc Dao. Nhưng mà suốt một tuần đi tình nguyện vậy mà Bùi Cảnh không thèm đoái hoài đến hắn, dù Lục Chi Châu chủ động nhắn tin thì mấy ngày sau gã ta mới đáp lại một cách lạnh nhạt. Điều này khiến hắn càng ngày càng bất an hơn. Chẳng lẽ Mạc Dao đã thành công bò lên giường của Bùi Cảnh. Lục Chi Châu cắn chặt môi.

Thứ đ* đoã đó!

"Ây mày đi đâu đấy?"

"Cao Bách để quên điện thoại trên lớp nên tao muốn đưa cho cậu ta."

Nghe thấy cái tên quen thuộc, Lục Chi Châu liền ngẩng mặt lên nhìn hai người đi phía trước mình.

"Cao Bách mà cậu nói là Cao Bách ở khoa công nghệ thông tin phải không?"

Thấy Lục Chi Châu đột nhiên bắt chuyện với mình, hai người nhìn nhau một chút rồi gật đầu.

"Tôi quen biết Cao Bách. Có thể đưa nó cho tôi được không?"

"Cậu quen biết Cao Bách thật sao?" - Có người không tin mà dò hỏi lại lần nữa.

"Đúng vậy. Mối quan hệ của chúng tôi... ừm có hơi nhạy cảm một chút..." - Lục Chi Châu đỏ mặt mà vén tóc ra sau tai.

Hai người vẫn còn nghi ngờ một chút nhưng có người giúp mình thì tội gì không nhận. Vậy nên Lục Chi Châu thuận lợi mà có được điện thoại của Cao Bách. Hắn đang định cất điện thoại vào trong túi, đúng lúc đó một cuộc điện thoại đột nhiên gọi tới. Lục Chi Châu tò mò nhìn tên người gọi, biết đó là Mạc Dao khuôn mặt hắn liền lộ rõ vẻ không cam tâm. Lục Chi Châu trực tiếp cắt đứt cuộc trò gọi. Thiếu niên cũng không bỏ cuộc mà tiếp tục gọi tới nhưng lần nữa bị "bạn thân" cũ vô tình cắt đứt.

*****

Mạc Dao năm lần bảy lượt không thể gọi được cho Cao Bách chỉ có thể tuyệt vọng gục mặt vào giữa hai chân mà nức nở vài tiếng. Mùi máu của Bùi Cảnh thật sự quá khó ngửi vậy nên càng khiến cho cơ thể cậu khó chịu hơn. Thiếu niên không còn sức lực để trở về phòng nên chỉ có thể trốn vào một góc mà gọi điện thoại cho bạn cùng phòng. Nghĩ đến hương vị ngọt ngào khi ghé sát vào cần cổ của Cao Bách, tuyến nước bọt của thiếu niên tiết ra nhiều hơn. Cậu chỉ có thể nuốt thứ chất lỏng đó xuống cổ họng với hi vọng có thể giảm bớt được cơn đói đang cồn cào trong dạ dày.

Khó chịu quá...

"Anh gì ơi. Anh có sao không?"

Mạc Dao chớp mắt từ từ ngẩng đầu lên. Một cậu học sinh cấp ba lo lắng hỏi thăm thiếu niên. Mùi kẹo ngọt theo ngón tay cậu học sinh, phảng phất trên chóp mũi thiếu niên. Mạc Dao nhịn không được mà nhìn chằm chằm đầu ngón tay thon dài của cậu thiếu niên. Cậu hơi động động mũi, ánh mắt dần trở nên mê muội. Cậu học sinh bị Mạc Dao nhìn chằm chằm cũng dần đỏ mặt, xấu hổ muốn gãi gãi đầu. Tuy nhiên cậu vừa nhấc tay lên một chút đã bị thiếu niên bắt lấy. Ngay khoảnh khắc thiếu niên muốn hé miệng ngậm lấy đầu ngón tay cậu học sinh thì cả cơ thể nhỏ bé của thiếu niên bị một bàn tay to lớn vòng qua eo, kéo mạnh về phía sau.

Cậu học sinh cấp 3 ngơ ngác nhìn người thanh niên cao đến mét chín trước mặt mình. Hắn mặc áo khoác màu lam, đội mũ lưỡi trai, vai trái đeo một ba lô màu đen. Vì người thanh niên đội mũ nên cậu không thể nhìn rõ mặt hắn nhưng dựa vào bộ đồng phục thể thao trên người thanh niên, cậu đoán người này thuộc trường thể dục thể thao.

"Đây là bạn của tôi. Cậu ấy uống say."

Sau đó không đợi cậu học sinh kịp đáp lại, người thanh niên đã nửa ôm Mạc Dao rời đi. Cậu học trò ngơ ngẩn nhìn theo một lúc cuối cùng chỉ biết gãi gãi đầu, thất vọng mà đi về hướng ngược lại.

*****

"Cậu còn đi được nữa không?"

Nghe thấy có người nói chuyện với mình, Mạc Dao mơ màng mà ngẩng đầu lên.

"Cố Lãng?"

Người thanh niên ừ một tiếng vươn tay giúp thiếu niên kiểm tra nhiệt độ trên trán. Thấy nước mắt thiếu niên đột nhiên lạch cạch mà rơi xuống, Cố Lãng lo lắng giúp cậu lau nước mắt.

"Cậu lại khó chịu à?"

Mạc Dao không không muốn khóc lóc trước mặt bạn cùng phòng chỉ có thể vừa hít hít cái mũi vừa gật đầu.

"Mùi của Bùi Cảnh ghê quá nên tôi khó chịu lắm."

Không hiểu vì sao khi nhắc đến Bùi Cảnh, bàn tay đặt lên vai thiếu niên đột nhiên siết chặt. Thấy cậu đau đến nhăn nhó mặt mũi, Cố Lãng mới vội vàng thả lỏng tay.

"Mạc Dao... cậu có thể hé miệng ra một chút được không?"

Thiếu niên khó hiểu nhìn bạn cùng phòng. Nhưng vì bị mùi máu thơm ngọt trên người Cố Lãng thu hút, Mạc Dao cũng liền ngoan ngoãn nghe theo hắn. Cố Lãng kiểm tra đầu lưỡi thiếu niên, không thấy có chất lỏng màu trắng nào mới an tâm mà thả tay ra. May mắn Bùi Cảnh vẫn chưa bắt thiếu niên ngậm thứ đó.

Người thanh niên đang muốn thu tay lại thì thiếu niên chợt ngậm lấy đầu ngón tay hắn. Bị khoang miệng ấm áp bao phủ, cơ thể người thanh niên theo bản năng mà run lên một chút.

"Mạc Dao, bẩn lắm. Nhả ra đi."

Thiếu niên bướng bỉnh mà lắc đầu, cậu dùng răng ma sát một chút phần đầu ngón tay Cố Lãng. Không biết có phải vì bản thân đang giả là ma cà rồng hay không mà thiếu niên rất nhạy cảm với nguồn nhiệt. Nhiệt độ nóng cháy từ cổ tay của Cố Lãng truyền đến khiến Mạc Dao có chút bỏng rát muốn buông tay ra. Hơi thở người thanh niên ngày càng nặng nề. Hắn đè là vai thiếu niên, con ngươi ẩn dưới mũ lưỡi trai đã đỏ bừng.

"Tìm tạm nơi nào đó đã."

Thiếu niên mơ màng bị người thanh niên kéo vào khách sạn. Đến khi cả hai đã vào trong phòng, Mạc Dao mới ý thức được bản thân mình đang ở đâu.

"Lần trước..." - Cố Lãng rũ mắt nhìn thiếu niên đang ngoan ngoãn ngồi trên giường. - "Tôi đã nhìn thấy cậu và Cao Bách..."

Thiếu niên mím môi không biết nên trả lời như thế nào. Cậu không thể nói cho bạn cùng phòng biết đó là tác dụng phụ của dị nặng được. Nói như vậy có khi còn bị tống vào bệnh viện tâm thần cũng nên.

"Là bệnh tâm lý sao?"

"Dạ?"

"Giống như một loại rối loạn tâm lý... nếu không chạm vào người khác sẽ không chịu được." - Cổ họng người thanh niên hơi lên xuống một chút. - "Tôi có thể giống như Cao Bách giúp cậu... giúp cậu..."

Mạc Dao cụp mắt do dự thật lâu mới lí nhí lên tiếng:

"Vậy cậu ngồi xuống giường..."

Cố Lãng nhanh chóng lột ra áo ngoài rồi ném sang một bên. Mắt thấy hắn muốn cởi cả quần Mạc Dao vội vàng ngăn động tác của người thanh niên lại. Đến khi hắn đã yên tĩnh ngồi trên giườnh thiếu niên mới ngập ngừng mà di chuyển đến bên cạnh. Cậu không dám nhìn thẳng bạn cùng phòng, chỉ có thể rũ mắt ngồi lên người hắn. So với Cao Bách thì cơ bắp của Cố Lãng thô cứng hơn một chút, làn da của hắn cũng sậm màu hơn, trông có phần giống bánh mì mới ra lò.

"Nếu cậu thấy khó chịu thì phải đây tôi ra ngay đấy."

Sau khi nhắc nhở bạn cùng phòng, Mạc Dao vốn đã rất đói liền không do dự ngậm lấy cổ người thanh niên. Cũng giống như lần trước, ban đầu thiếu niên sẽ cắn một cái rồi lại vươn lưỡi liếm liếm sau đó cậu sẽ yêu thích không buông mà dùng môi cọ xát vị trí vừa cắn. Lúc đầu Cố Lãng còn im lặng để thiếu niên cắn mình nhưng bàn tay đặt ở thành giường ngày càng siết chặt hơn thậm chí gân xanh đã nổi lên chẳng chịt. Mạc Dao cho rằng Cố Lãng không thoải mái liền chưa đã thèm mà nhả ra nhưng đúng một giây sau trời đất quay cuồng, thiếu niên bị lật úp xuống dưới đệm sau đó một cơ thể nóng hừng hực đè lên cơ thể nhỏ bé của cậu.

"Cố... hức..."

Sau gáy đột nhiên bị ngậm lấy rồi bị liếm láp như cây kem. Mạc Dao vùi mặt vào trong lớp chăn mềm, bởi vì thiếu dưỡng khí mà cả khuôn mặt đã đỏ bừng. Lúc này cơ thể thiếu niên đã tỉnh táo hơn chút nhưng cảm giác trướng trướng ở bụng vẫn không giảm bớt. Cậu chợt ý thức rằng cảm giác khó chịu không chỉ đến từ tác dụng phụ.

"Cố Lãng bỏ tôi ra. Tôi muốn đi vệ sinh! Cố Lãng!"

Cố Lãng vùi mặt vào hõm vai thiếu niên, lắc lắc mái tóc rối bời của mình. Trông hắn lúc này càng giống người mắc hiệu ứng ma cà rồng hơn Mạc Dao.

"Cậu có thể tiểu lên người tôi."

"Không. Cậu mê sảng à?" - Mạc Dao gấp đến độ phát khóc. - "Để tôi đi vệ sinh đi... Sau đó cậu muốn ôm tôi bao lâu cũng được."

Lần này Cố Lãng không đáp lại thiếu niên mà trực tiếp ôm cậu ngồi dậy. Đây là lần đầu tiên Mạc Dao nhìn thế giới ở độ cao như vậy, thiếu niên hốt hoảng bám chặt lấy bờ vai trần của người thanh niên. Đến khi cậu giữ được thăng bằng, Cố Lãng đã mang thiếu niên vào nhà về sinh. Hắn ôm lấy đùi thiếu niên, từ tách ra.

"Đi vệ sinh đi."

*****

Nửa đêm. Tại tầng cao nhất của tòa nhà cao ốc, Trên màn hình rộng không ngừng tua đi tua lại một đoạn video. Nếu Mạc Dao ở đây chắc chắn cậu sẽ nhận ra đây là đoạn camera được ghi vào ngày cậu giả gái bước vào cửa hàng tiện lợi. Đoạn video chợt dừng lại ở cảnh thiếu niên đỏ mặt ngượng ngùng núp sau lưng người khác. Lúc này cửa nhà tắm bật mở, một bóng đen từ từ bước ra. Dưới ánh sáng phát ra từ máy chiếu, cơ thể vạm vỡ của người thanh niên dần hiện ra. Hắn không mặc quần áo, trên người chỉ tùy tiện tròng lên một cái quần lót. Hắn dùng khăn tắm lau qua loa đầu tóc rồi vứt sang một bên. Gã thanh niên tiến về phía màn hình, si mê mà vươn tay ra khẽ chạm vào sườn mặt thiếu niên.

"Vì sao lại không nhìn thấy món quà của tôi?" - Người thanh niên đầy yêu chiều mà chất vấn thiếu niên. - "Vì sao lại không ngoan như vậy?"

Chỉ cần ngoan ngoãn ngồi yên một chỗ hưởng thụ tình yêu của tôi là được vậy mà em vẫn tìm cách đi trêu chọc những kẻ khác.

Trong bóng tôi, khóe môi người thanh niên dần cong lên.

Phải diệt lũ chuột thích dòm ngó đồ của người khác thôi~

Phập.

Con dao ghim thẳng vào hình Bùi Cảnh được dán trên tường.

*****

Ngày hôm sau, cảnh sát nhanh chóng phong tỏa khu vực nhà vệ sinh của một quán bar. Nạn nhân bị giết không những chết rất thê thảm mà cả cơ thể của hắn còn được đóng gói, cố nhét vào trong một hộp quà với người được tặng là "Honey". Cảnh sát từ từ mở hộp giấy ra, trước mặt mọi người là khuôn mặt trắng bệch của một người thanh niên tóc đỏ cũng chính là người đã trêu chọc Mạc Dao ngày hôm qua.

- ----------------------------------------------

Cà Phê: Không có nhân vật mới nào đâu... Nên mọi người hiểu ý mị mà (•́⌄•́๑)૭✧

Cà Phê: Chúc mừng 005 đã mở khóa thuộc tính mới.

005: *Hai mắt sáng trưng*.

Cà Phê: Ăn hại cấp độ trung. Chúc mừng ( ゚▽゚)

Cà Phê: Chúc mừng Dao Dao đã mở khóa thuộc tính mới.

Mạc Dao:?

Cà Phê: Badboi trong bộ váy ngắn. Chúc mừng ( ゚▽゚)