Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 52: Chương trình 3: Honey, muốn chơi trò chơi không? (13)



Khi Mạc Dao tỉnh lại đã là 10 giờ sáng ngày hôm sau. Cố Lãng đã đến sân tập từ lâu. Dù phải rời đi từ sáng sớm nhưng người thanh niên cũng không quên cho người mang bữa sáng đến cho thiếu niên. Nhưng ngày hôm qua Mạc Dao đã "no bụng" nên lúc này cậu cũng không quá đói, thiếu niên sờ sờ bộ quần áo nhàu nhĩ trên người mình, hơi nhăn mặt mà kéo cổ áo lên ngửi ngửi. Cả ngày hôm qua cậu đã không tắm, dù trên người không có mùi lạ nhưng lại ngập tràn mùi táo xanh cùng chút mùi vị đặc trưng của nam tính. Không khó ngửi nhưng khiến thiếu niên có chút không quen.

Ngày hôm qua, vì kí túc xá đã đóng cửa nên Mạc Dao cùng Cố Lãng đành phải ở lại khách sạn tất nhiên việc ngủ chung một giường là không thể tránh khỏi. Bình thường nhiệt độ cơ thể của Cố Lãng đã rất cao, dù cách hai lớp quần áo vẫn khiến thiếu niên cảm nhận được cơ thể nóng hầm hập đang ép sát lưng mình. Thiếu niên vốn sợ nóng, khi cậu vô tình tỉnh lại giữa đêm cũng cảm nhận được phía sau cổ đã ướt đẫm, phần tóc ở gáy đã dán sát vào cổ khiến cậu khó chịu vô cùng. Tuy nhiên thiếu niên không biết rằng phần gáy của cậu trở nên ẩm ướt như vậy cũng không hẳn là do mồ hôi, nó còn vì nhiều nguyên nhân khác ví dụ như bị nước bọt chẳng hạn...

*****

Cao Bách sau khi được Cố Lãng gọi điện đến công ty liền vội vã bỏ ra ngoài. Bởi vì đầu óc lúc này hoàn toàn xoay quanh câu hỏi vì sao thiếu niên lại ở khách sạn, người thanh niên cũng không hề suy nghĩ xem Mạc Dao có đang làm việc gì riêng tư không mà trực tiếp dùng thẻ lấy từ nhân viên để mở cửa. May mắn lúc này thiếu niên cũng không ở phòng chính. Cao Bách đảo mắt nhìn chiếc giường duy nhất ở trong phòng sau đó dừng lại ở cửa nhà tắm. Cửa không hoàn toàn khóa, ánh đèn từ trong phòng tắm theo khe hở mà tràn ra ngoài một ít nhằm biểu thị có người ở trong nhà tắm.

Người thanh niên chợt thả nhẹ hơi thở của mình, ngay cả bước chân cũng trở nên yên lặng hơn trước rất nhiều. Cửa phòng nhà tắm từ từ đẩy ra mà thiếu niên đang đưa lưng lại với cánh cửa chẳng hề hay biết có một bóng đen đang dần bao phủ lên bản thân mình. Lúc này Mạc Dao đang chăm chỉ hì hục giặt quần áo, trên người cậu cũng chỉ có một chiếc áo khoác của đội bóng rổ do Cố Lãng để lại. Dù áo rất dài, nếu đứng dậy có thể che hết đùi thiếu niên nhưng vì tư thế ngồi mà áo bị kéo cao lên, từ góc độ của Cao Bách có thể thấy chiếc quần lót góc bẹt màu trắng. Có lẽ vì hơi nước trong nhà tắm nên quần lót trở nên bán trong suốt, ôm sát vào phần mông phì phì của Mạc Dao.

"Cậu đang làm gì vậy?"

Giọng nói trầm thấp của người thanh niên chợt vang lên, dọa thiếu niên giật nảy mình, nước trong chậu cũng vì vậy mà sóng sánh một chút, bắn lên gương mặt đỏ hồng của cậu.

"Cao... Cao Bách?"

Thiếu niên kinh ngạc nhìn người thanh niên mang vẻ mặt u ám đứng phía sau mình. Dù không hiểu vì sao Cao Bách lại ở đây nhưng Mạc Dao vẫn theo bản năng đáp lại câu hỏi của hắn:

"Tôi đang giặt quần áo."

"Vì sao lại giặt quần áo?" - Là vì tối hôm qua làm quần áo bị bẩn nên phải giặt sao?

Cao Bách đột nhiên cảm thấy khó chịu, cực kỳ khó chịu. Cho dù biết rằng hẳn có lý do nào đó thiếu niên mới cùng Cố Lãng đến đây nhưng hắn vẫn không nhịn được mà cảm thấy nghẹn ở lồng ngực. Có lẽ sự khó chịu này chỉ được giải quyết khi hắn tìm đến Cố Lãng mà đấm hắn vào cái.

"Do mồ hôi ra nhiều nên khó chịu lắm." - Mạc Dao hoàn toàn không biết suy nghĩ trong đầu bạn cùng phòng, cậu vẫn thật thà mà trả lời hắn.

"Tối qua cậu cùng Cố Lãng đã làm gì?"

Thiếu niên cẩn thận nghĩ lại, khuôn mặt trắng nõn đột nhiên đỏ bừng lên mà cùng lúc này phía người đối diện cũng dần nhiễm màu đen sì.

"Giống như chúng ta lần trước?"

Mạc Dao yên lặng gật gật đầu nhỏ. Bàn tay người thanh niên đã sớm vì động tác của cậu mà siết chặt đến trắng bệch. Hắn muốn hỏi thiếu niên rằng chẳng lẽ với ai cậu cũng có thể làm như vậy sao nhưng lại chợt nhận ra hắn chẳng có quyền gì chất vấn Mạc Dao cả. Lồng ngực giống như bị đào ra một lỗ thủng, khó chịu đến nỗi sự hô hấp cũng dần trở nên khó khăn hơn.

"Bởi vì... bởi vì lúc đó không gọi được cho cậu... nên..." - Thiếu niên ngập ngừng xoắn hai tay lại với nhau.

"Cậu gọi cho tôi?"

"Đúng vậy, cậu còn trực tiếp tắt cuộc gọi nữa."

Người chuẩn bị chất vấn cuối cùng lại thành bị chất vấn. Cao Bách há miệng cũng không biết nói gì cho phải. Hắn nên vui vì thiếu niên tìm đến mình đầu tiên hay nên tức giận vì bản thân làm mất điện thoại?

Vài giọt nước theo sườn mặt thiếu niên chảy xuống cằm, Cao Bách lại cho rằng cậu đang khóc vội vàng cúi xuống dùng tay lau sạch vệt nước.

"Tôi xin lỗi. Tôi mất điện thoại nên không biết cậu gọi cho tôi." - Đây là lần đầu tiên hắn xin lỗi người khác nên giọng nói có chút lúng túng. - "Lần sau sẽ không như vậy nữa. Tôi sẽ luôn cầm điện thoại bên mình, đi ngủ tôi cũng sẽ không tắt điện thoại. Cậu có thể gọi cho tôi bất cứ lúc nào. Được không, Mạc Dao?"

Thiếu niên ngơ ngác mà gật đầu. Cao Bách thật là người tốt.

Sau khi giải thích rõ với Cao Bách, Mạc Dao muốn tiếp tục giặt quần áo nhưng lại bị người nọ dùng một tay ôm ra ngoài. Người thanh niên đặt thiếu niên ngồi xuống ghế, sau đó nhét thìa vào tay cậu ép thiếu niên ăn cháo.

"Sẽ có dịch vụ phòng giúp cậu giặt quần áo, cậu chỉ cần ngồi đó và ăn hết phần ăn sáng của mình thôi."

"Nhưng mà cũng đâu cần phải phí tiền như vậy. Tôi cũng có thể giặt quần áo mà. Tôi từng giặt ba chậu quần áo cùng một lúc đó." - Thiếu niên đầy kiêu ngạo mà ngẩng đầu.

"Cậu giặt? Cho cả nhà cậu?"

"Đúng vậy. Cho em họ, cho cô chú thi thoảng là cho cả người làm ở tiệm của chú nữa."

Khác với vẻ thản nhiên của Mạc Dao, đôi mày rậm của người thanh niên càng ngày càng nhăn lại.

"Chẳng lẽ nhà cậu không có máy giặt sao?"

"Có nhưng mà cô nói phải tiết kiệm. Nuôi thêm tôi đã tốn cơm rồi nên phải cắt giảm nhiều chi phí hơn."

Cắt giảm chi phí? Hay là bóc lột sức lao động?

"Vậy bọn họ có biết cậu bị bệnh không?"

"Bệnh?"

"Như lần trước ấy..." - Người thanh niên có chút xấu hổ, hắn vô thức mà chạm vào vết thương đã sớm lành da trên cổ mình.

"..."

Trước đây cậu còn đau đầu không biết phải sao để giải thích với bạn cùng phòng về hiệu ứng ma cà rồng của mình nhưng không nghĩ rằng bọn họ đã tự mình lý giải mọi chuyện.

"Chẳng lẽ bọn họ không đưa cậu đi bệnh viện sao?"

"Đi bệnh viện rất tốn tiền ra hiệu thuốc mua thuốc là được rồi." - Thiếu niên vội vàng xua tay. Tiền cho Mạc Uyển đi bệnh viện đã rất tốn kém rồi giờ lại thêm cậu nữa chắc chắn cô chú sẽ không đồng ý. Chưa kể cậu cũng không có bị bệnh. - "Hơn nữa loại bệnh này chỉ ôm ôm một chút là khỏi rồi."

"Ôm ôm?" - Cao Bách cao giọng mà lặp lại. - "Những người trước đây cậu đều làm vậy?"

Mạc Dao muốn gật đầu nhưng cẩn thận nghĩ lại Lục Bắc, Dan hay Kyle đều chủ động ôm cậu trước vậy nên thiếu niên liền nhỏ giọng trả lời.

"Không có." - Dừng một lát cậu liền bổ sung. - "Tôi trở nên kỳ lạ như vậy từ sau khi gặp cậu..."

Bàn tay đang đặt trên bàn của người thanh niên chợt run lên, trái tim ở trong lồng ngực cũng bắt đầu đập bùm bùm.

*****

Sau khi quần áo được sấy khô, Cao Bách tính đưa Mạc Dao về trường học. Nhưng bởi vì đột nhiên bỏ ra khỏi công ty nên người đồng đội lần trước liền mò đến xách cổ hắn về. Hắn chỉ có thể giúp thiếu niên tìm xe, dặn dò cậu phải đi thẳng về kí túc xá sau đó mới an tâm cùng đồng đội đi mất.

Mạc Dao:...

Vì sao cậu có cảm giác được bạn cùng phòng bảo bọc quá mức vậy?

Sau khi được tài xế thả xuống trước cổng trường, Mạc Dao ôm cặp sách nhanh chóng đi vào bên trong. Vốn tưởng rằng sẽ được bình an mà quay trở lại kí túc xá lại không ngờ vừa đi được vài bước, cậu đã bị hai người đàn ông mặc đồng phục cảnh sát ngăn lại.

"Xin hỏi cậu có phải là Mạc Dao không?"

Thiếu niên ngơ ngác mà gật đầu.

"Vậy mời cậu theo tôi đến đồn cảnh sát một lát." - Vị cảnh sát trẻ tuổi chợt nắm lấy khuỷu tay thiếu niên với ý định muốn kéo cậu đi nhưng bàn tay khác đã vươn ra, ngăn cản hành động của hắn.

"Cậu ấy không phạm tội gì vì sao lại phải đi cùng mấy người?"

"Doãn Hạ Chí?" - Mạc Dao kinh ngạc nhìn người thanh niên đứng chắn trước mình.

Hắn vẫn mặc bộ quần áo của ngày hôm qua. Quần áo có chút xộc xệch nhưng vẫn không hề mất đi phong độ thường ngày của Doãn Hạ Chí. Chỉ có điều khuôn mặt hắn có chút tái nhợt trông mệt mỏi vô cùng.

"Ai bảo cậu đi cậu cũng đi sao? Sao cậu ngốc vậy Mạc Dao?" - Người thanh niên bất đắc dĩ nhìn thiếu niên sau lưng mình. - "Cậu không có tội gì thì không cần đi theo bọn họ."

"Thưa cậu, đúng là cậu đây không phạm tội nhưng cậu ấy có là một trong những nghi phạm số một của vụ giết người lần này." - Viên cảnh sát đeo kính lạnh lùng trả lời. Hắn tính bước qua Doãn Hạ Chí để tiến về phía Mạc Dao nhưng người thanh niên đã nhanh chóng giữ chặt tay thiếu niên, dùng tấm lưng cao rộng của mình để bảo vệ cậu.

"Mấy người có bằng chứng gì mà cho rằng Mạc Dao là nghi phạm? Không truy lùng ra được hung thủ nên tính bắt dân thường nhận tội thay sao?"

"Mong cậu chú ý lời nói. Nếu cậu tiếp tục gây khó dễ cho chúng tôi trong việc xét xử thì tôi buộc phải bắt cậu vì tội quấy rối người thi hành công vụ."

"Chính Khanh đủ rồi đấy."

Vị cảnh sát trung niên im lặng nãy giờ cuối cùng cũng lên tiếng. Ông ta bình tĩnh nhìn qua thiếu niên núp sau lưng người thanh niên sau đó nở một nụ cười hiền hòa với cậu:

"Chúng tôi mời cậu Mạc Dao đến đồn cảnh sát cũng không hẳn là với tư cách nghi phạm đúng hơn là nhân chứng. Chúng tôi chỉ thẩm vấn cậu chút thôi. Cậu bé không phiền chứ?" - Nghĩ một lúc người đàn ông liền bổ sung thêm. - "Nếu cậu lo lắng có thể để bạn trai nhỏ của cậu đi cùng."

Mạc Dao do dự nhìn sang Doãn Hạ Chí. Hắn nghiêm túc suy nghĩ một hồi cuối cùng cũng đồng ý để thiếu niên đi. Dù hai vị cảnh sát đã cố gắng không gây quá nhiều chú ý nhưng cảnh sát đột nhiên xuất hiện trước cổng trường quả thực quá mức nổi bật. Không ít học sinh đã tụ tập ở xung quanh mà bàn tán về hai người vừa bị mời đi. Lục Chi Châu mới đến trường cũng tò mò mà ghé lại hóng hớt.

"Mày nói xem vì sao Mạc Dao lại bị đưa đi?"

"Chắc chắn là ăn trộm nên bị người ta tóm được rồi." - Lục Chi Châu nhịn không được mà lên tiếng.

Các sinh viên xung quanh liếc nhìn hắn một chút liền nghi ngờ phản bác lại.

"Không phải chứ? Nhìn cậu ấy hiền như vậy cơ mà. Có lẽ là nạn nhân đi."

"Tôi là bạn cùng lớp của cậu ấy mà không biết sao. Nhà Mạc Dao cũng không giàu có gì ăn trộm đồ của người khác là chuyện đương nhiên."

"Tôi nghe nói là giết người đấy. Cậu đừng lan truyền linh tinh."

"Cậu... cậu ta ăn trộm tiền rồi giết cả người sao?" - Lục Chi Châu lắp bắp mà kêu lên.

Giọng hắn không nhỏ chút nào nên nhanh chóng thú hút cả sự chú ý của người qua đường. Nhiều người không biết chuyện cũng bắt đầu ghé tai nhau mà xì xào. Cậu bạn kia muốn mở miệng giải thích nhưng một người khác đã nhanh tay hơn nắm lấy cổ của người thanh niên áo tím, một tay nhấc hắn lên.

"Bùi... Bùi Cảnh?" - Lục Chi Châu run sợ mà nhìn người thanh niên với khuôn mặt hung tợn đang gần mình trong gang tấc. - "Anh... anh bỏ tay ra rồi chúng ta từ từ nói chuyện. Em... em chỉ suy đoán vậy thôi. Anh cũng biết là trước đây tính cách của Mạc Dao không tốt..."

"Im m* mồm vào!" - Bùi Cảnh thở phì phò mà ném người thanh niên xuống đất.

Hắn kêu lên một tiếng, nước mắt lưng tròng mà xoa xoa bàn tay đã bị mặt đất mà cho rách một mảng da. Nếu là trước đây... Bùi Cảnh sẽ không bao giờ đối xử thô bạo như vậy.

Gã thanh niên đỏ con mắt mà đảo qua những người trong sân trường một lượt. Hắn vươn tay, chỉ từng người một, ánh mắt hung hăng như một con thú điên.

"Từ bây giờ tao nghe thấy bất cứ ai nói xấu Mạc Dao thì hậu quả chúng mày sẽ không tưởng tượng được đâu."

*****

Trong lúc này, Mạc Dao không hề biết bản thân cậu đã trở thành tâm điểm của mọi sự chú ý. Thiếu niên bất an co quắp ngồi trên ghế, nhìn người đàn ông trung niên vừa đưa mình đến đây đang không ngừng chấn an cậu.

"Đừng sợ cậu bé, cậu biết người này không?"

Một tấm ảnh được đưa ra. Trên ảnh là một người thanh niên có mái tóc màu đỏ được vuốt ngược ra đằng sau. Mạc Dao nghi hoặc suy nghĩ một hồi đến khi nhìn thấy chiếc khuyên trên mũi của người trong ảnh cậu mới nhớ ra người này chính là người có ý đồ xấu với cậu ngày hôm qua. Thiếu niên ngoan ngoãn thả lại tấm ảnh xuống thành thật mà trả lời:

"Ngày hôm qua là ngày đầu tiên tôi gặp anh ta."

"Lần đầu tiên?"

"Vâng ạ."

"Vậy cậu có biết là người này đã chết rồi không?"

"Dạ?"

"Hắn chết trong nhà vệ sinh ở tầng một của quán bar. Sau khi trích xuất camera gần đó chúng tôi phát hiện ra trước đó cậu đã có ý định vào nhanh vệ sinh nhưng sau đó lại hoảng sợ bỏ chạy. Sau khi cậu bỏ chạy camera cũng bị người ta làm hỏng. Cậu bé, lúc đó cậu đã nhìn thấy gì?"

Lúc đó cậu nhìn thấy gì?

Cậu nhìn thấy tương lai cũng chính là cảnh kẻ giết người ở bên ngoài cửa mà chào hỏi cậu. Cậu nhìn thấy máu của người thanh niên tóc đỏ chảy lênh láng ra sàn nhà.

Nhưng tất cả những hình ảnh đó chỉ là sự việc sau đó sẽ xảy ra, cậu không thể nói cho cảnh sát biết được nếu không sẽ vi phạm nội quy của chương trình. Thiếu niên chỉ biết lắc lắc đầu không dám trả lời người đàn ông trung niên. Đúng lúc này một cốc nước đập thật mạnh xuống bàn, người cảnh sát trẻ tuổi tên Chính Khanh mặt đầy hung dữ mà nhìn chằm chằm thiếu niên.

"Cậu biết bao che cho tội phạm giết người sẽ bị tính bao nhiêu năm tù không?"

Mạc Dao nghĩ một lúc rồi lắc đầu. Trong sách công dân không có viết mấy cái này.

"Vậy cậu có thể thử rồi đấy. Phải rồi, với ngoại hình nhỏ nhắn như viên kẹo bọc đường của cậu đây rất được chào đón trong tù đấy. Cậu có muốn nghe qua một chút về cuộc sống của mình khi ở trong tù không?" - Vị cảnh sát trẻ tuổi chống tay lên bàn, hắn hơi vươn người về phía trước, ghé sát tai thiếu niên mà thì thầm gì đó, ngay lập tức khuôn mặt thiếu niên liền trở nên trắng bệch, bờ môi mềm mại cũng bị cắn ra một dấu răng mờ nhạt.

"Chính Khanh!" - Người đàn ông trung niên nhíu mày nhắc nhở cấp dưới của mình.

"Đồ nhát gan!" - Người thanh niên cười nhạo mà ngồi về chỗ của mình.

"Cậu bé, cậu đừng để ý tên nhóc này. Cậu ta mới vào nghề nên tính tình còn xốc nổi. Cậu chỉ cần nói ra lúc đó cậu nhìn thấy gì thôi, chúng tôi sẽ lập tức đưa cậu trở về trường."

[Nói với bọn họ cậu nhìn thấy gián.]

Mạc Dao kinh ngạc nhìn quả cầu màu xanh xuất hiện phía sau lưng của hai vị cảnh sát. 197 gật đầu coi như lời chào với thiếu niên. Thấy đồng đội xuất hiện, Mạc Dao cũng bớt sợ hơn phần nào mà nói theo những lời quản lý hướng dẫn.

"Tôi nhìn thấy gián."

"Gián?"

"Đúng vậy, bởi vì có gián bò trên tay nắm cửa nên tôi đã bỏ chạy." - Theo lời 197, Mạc Dao không dám rũ mắt nhìn xuống sàn nhà đưa mắt nhìn về phía một trong hai người cảnh sát mà cụ thể hơn là cái trán của vị cảnh sát tên Chính Khanh.

"Ha, trẻ con hay gì mà sợ gián." - Gã cảnh sát trẻ tuổi liền cười như được mùa, chỉ khi cấp trên nhìn thoáng qua hắn mới im lặng mà khép miệng lại.

"Chỉ vậy thôi sao?"

"Vâng ạ."

Hai người cảnh sát nhìn nhau một lúc, cuối cùng vị cảnh sát trung niên lấy ra một tấm bọc nhỏ, bên trong bọc là một tấm thiệp vẫn còn dính máu với một dòng chữ đánh máy: Gửi Mạc Dao - honey của tôi.

—-----------------------------------------------

Cao Bách: Tôi là người đầu tiên của Mạc Dao.

Lục Bắc:...

Tử Tước:...

Dan:...

Cà Phê:...

[Ở một nơi khác...]

xxx: Bác sĩ! Bác sĩ! Tinh thần của chủ nhân lại xảy ra vấn đề rồi! Σ(°△°|||)︴