Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 53: Chương trình 3: Honey, muốn chơi trò chơi không (14)



Bởi vì không có đủ bằng chứng cuối cùng thiếu niên cũng được thả về nhà. Cảnh sát trẻ Chính Khanh không vui mà khuấy khuấy ly cà phê trên tay mình mà đội trưởng bên cạnh hắn lại trầm tư nhìn chằm chằm vào tấm thiệp. Không có một dấu vân tay nào ở bên trên, ngay cả xưởng sản xuất ra tấm thiệp cũng không điều tra ra. Tất cả những gì mà hung thủ để lại chính là mối quan tâm của hắn đối với người thiếu niên tên Mạc Dao này.

"Chính Khanh."

"Gì vậy đội trưởng?"

"Sau khi cậu bé đó bỏ chạy khỏi nhà vệ sinh thì camera cũng bị tắt đúng không?"

"Đúng vậy. Chẳng lẽ chú cũng nghĩ giống tôi, cho rằng tên nhóc ngốc đó là đồng phạm của hung thủ sao? Tôi đi bắt nó về đây cho chú nhé?"

"Không phải. Cậu bé hoàn toàn vô tội nhưng tôi cảm thấy hung thủ cố tình để cho chúng ta nhìn thấy Mạc Dao." - Cách một lớp ni lông, đội trưởng dùng ngón cái vuốt nhẹ cái tên hiện lên trên tấm thiệp. - "Cậu thường gửi hàng như thế nào?"

"Tôi á? Thì thông báo địa chỉ cho người giao hàng rồi để họ giao đến cho người nhận thôi."

"Đúng vậy, bây giờ chúng ta đang đóng vai trò là người giao hàng này. Hung thủ cố tình để chúng ta tìm đến cậu bé để cho cậu thấy "món quà" mà hắn tỉ mỉ chuẩn bị."

Trong lúc này Mạc Dao cùng 197 đã rời khỏi sở cảnh sát. Cậu có rất nhiều điều muốn hỏi quản lý nhưng chợt nhớ ra Doãn Hạ Chí vẫn còn đợi mình ở ngoài, thiếu niên đành phải nhanh chóng đi tìm hắn.

Mạc Dao nhanh chóng tìm được bạn cùng phòng đang đứng đợi cậu ở một góc. Vừa thấy thiếu niên đi ra, Doãn Hạ Chí liền cất điện thoại rồi tiến về phía cậu.

"Bọn họ không làm khó cậu chứ?"

"Không có." - Thiếu niên ngoan ngoãn lắc đầu. Nghĩ một lúc cậu liền nhỏ giọng hỏi người thanh niên. - "Cậu còn nhớ cái người tóc đỏ đeo khuyên mũi ngày hôm qua không?"

Dù không hiểu vì sao thiếu niên lại nhắc đến người nọ nhưng người thanh niên vẫn gật đầu tỏ vẻ bản thân mình còn nhớ.

"Hắn ta từng cùng một hội với Bùi Cảnh."

"Cảnh sát nói..."

Mạc Dao len lén nhìn xung quanh sau đó thiếu niên vẫy vẫy tay ra hiệu cho bạn cùng phòng cúi đầu. Doãn Hạ Chí cũng rất nghe lời mà cúi thấp đầu tuy nhiên vì hắn quá cao nên thiếu niên vẫn phải khiễng chân mới có thể với tới tai hắn.

"Cái này là thông tin mật thôi đừng nói cho ai nhé. Cảnh sát nói hắn ta chết rồi."

Nhìn vẻ mặt của thiếu niên như muốn nói "Tôi tin tưởng lắm mới nói cho cậu á", người thanh niên giật giật khóe môi cố gắng không để khóe môi mình cong lên. Việc gã tóc đỏ bị giết hắn đã biết từ rất sớm rồi nhưng người thanh niên lại lựa chọn không nói ra. Hắn đưa một ngón tay lên môi tỏ vẻ sẽ giữ bí mật cho thiếu niên.

"Nhưng chuyện này có liên quan gì đến cậu?"

"Tôi là người cuối cùng bị camera ghi lại tại vị trí mà hắn ta bị giết. Nhưng mà tôi không biết gì hết. Thật đấy."

"Tôi biết."

Doãn Hạ Chí mỉm cười đầu ngón tay trắng bệch của hắn nhẹ chạm vào gò má thiếu niên, lưu luyến dừng lại ở đó vài giây rồi lại thu tay về.

"Doãn Hạ Chí."

Cùng lúc này phía xa chợt có người gọi tên hắn. Cả Mạc Dao cùng người thanh niên đều nghiêng đầu nhìn sang. Một người phụ nữ xinh đẹp, mặc váy hoa trắng từ trên xe ô tô bước xuống. Mạc Dao chưa kịp kinh ngạc trước vẻ đẹp của bà thì đã bị Bùi Cảnh ở phía sau làm cho cụt hứng.

"Mạc Dao về trước đi." - Khuôn mặt vốn tái nhợt của người thanh niên nay lại càng trắng hơn.

"Dạ?"

Thiếu niên chưa kịp hiểu gì thì cả người cậu đã bị đẩy về phía trước, Bùi Cảnh cứ như vậy mà đỡ được thiếu niên. Mạc Dao muốn quay lại nhìn một chút nhưng gã thanh niên đã giữ chặt vai cậu lại, nửa cưỡng ép mà đưa thiếu niên vào trong xe. Người duy nhất có thể nắm được tình hình là 197 đi phía sau Mạc Dao. Nó nhìn Doãn Hạ Chí bị người phụ nữ thẳng tay tát trước vô vàn ánh mắt của người qua đường sau đó liền bay vào trong xe cùng chủ nhân của mình.

*****

"Muốn hỏi gì à?"

Thấy thiếu niên thấp thỏm mãi không yên Bùi Cảnh đưa mắt nhìn thoáng qua cậu sau đó lại chuyên tâm lái xe.

"Không có."

"Nói là không có mà mặt mày vẫn bí xị như vậy à?" - Gã phì cười vươn tay muốn véo má cậu nhưng thấy thiếu niên né tránh mình đành phải tiếc nuối buông tay. - "Lo lắng cho Doãn Hạ Chí? À~ chắc tôi hỏi thừa rồi. Vừa rồi hai người còn tình tứ như vậy mà."

"Chúng tôi là bạn cùng phòng."

Đáp lại lời của thiếu niên chỉ là tiếng tiếng cười nhạo vang lên rõ ràng trong ô tô. Hai người cứ như vậy mà không ai lên tiếng nữa.

Cho đến lúc chờ đèn đỏ, Bùi Cảnh vươn tay muốn tìm thuốc lá nhưng chợt nghĩ ra gì đó, gã lại thôi không tìm. Vì thèm thuốc, gã thanh niên có chút căng thẳng mà gõ liên tục lên vô lăng ô tô, cuối cùng gã vẫn mở miệng trước:

"Em đừng đặt hi vọng gì vào Doãn Hạ Chí. Sau cùng nó cũng chỉ là thằng hèn nhát mà thôi. Ai cũng cho rằng là tôi bắt nạt nó. Em cũng nghĩ như vậy phải không?"

Chẳng lẽ không phải?

Dường như đọc được suy nghĩ của thiếu niên, Bùi Cảnh chỉ cười một tiếng, cũng không vì thế mà tức giận.

"Là nó chủ động khóc lóc cầu xin tôi. Nó cầu xin tôi giữ vững cái ảo mộng của nó."

Năm đó Doãn Hạ Chí có bao nhiêu hèn nhát, có bao nhiêu yếu đuối. Hắn chỉ biết khóc lóc mà quỳ dưới chân kẻ mà trước đó hắn đã từng khinh thường, từng công khai chỉ trích tại bữa tiệc. Người như vậy có thể chống lại gã sao? Tất nhiên là không rồi. Bởi vì gã có điểm yếu của Doãn Hạ Chí.

"Người phụ nữ vừa rồi là mẹ của Doãn Hạ Chí." - Đèn đã chuyển sang xanh nhưng Bùi Cảnh vẫn thờ ơ không nổ máy. Mặc cho tiếng còi từ phía sau không ngừng vang lên, gã thanh niên vẫn thản nhiên mà cười. - "Và cũng là mẹ kế của tôi."

*****

Dưới sự phản đối kịch liệt của thiếu niên cuối cùng Bùi Cảnh vẫn phải thỏa hiệp mà thả cậu tại vị trí gần kí túc xá. Dù không làm mấy động tác thân mật như mọi khi nhưng Mạc Dao vẫn theo bản năng mà né tránh Bùi Cảnh. Hắn cố tình làm lơ sự phản kháng của thiếu niên, rút từ trong ví ra một tập tiền rồi đưa cho cậu.

"Tôi không cần mấy thứ đó." - Thiếu niên lắc đầu muốn xuống xe luôn nhưng gã thanh niên đã nhanh tay hơn mà túm lấy cậu.

"Tôi đưa thì cứ nhận đi. Cứ coi là tiền tiêu vặt của cậu."

Bùi Cảnh nhanh chóng nhét tiền vào tay cậu sau đó không thèm để ý thiếu niên có muốn hay không, gã trực tiếp phóng xe đi luôn. Mạc Dao ngơ ngác nhìn đống tiền mặt rơi trên mặt đất cuối cùng vẫn ngồi xổm xuống mà nhặt từng tờ một.

[Cậu còn nhặt làm gì?]

197 nhịn không được mà lên tiếng.

"Tờ tiền không có lỗi. Chúng ta cứ nhặt tạm sau đó lén trả lại cho Bùi Cảnh là được."

[Thật ra cậu cũng có thể tiêu nó. Dù sao sau này Bùi Cảnh cũng không đến đòi lại số tiền của cậu được.]

"Dạ?"

[Tôi đã có thông tin về kịch bản lần này. Chương trình sẽ khai máy sau khi Bùi Cảnh chết và nhiệm vụ của cậu là tìm ra hung thủ là ai.]

Mạc Dao ngồi xổm ở dưới đất, chống cằm không biết suy nghĩ gì một lúc chợt mở miệng hỏi đồng đội của mình.

"Liệu hung thủ có phải là kẻ đã giết gã tóc đỏ sáng nay không?"

[Rất có khả năng chính là hắn. Hay nói cách khác hung thủ biết cậu, thậm chí hai người cậu đã từng có tiếp xúc thậm chí nói chuyện với nhau.]

[Mạc Dao, cậu thử suy nghĩ xem. Bùi Cảnh là con ông cháu cha, nếu như hắn chết chắc chắn gia đình của hắn sẽ không để yên mọi chuyện. Hung thủ biết rõ điều này nhưng vẫn muốn giết hắn chắc chắn phải hận hắn rất nhiều. Vậy ai có thể vừa quen biết cậu nhưng lại vừa hận Bùi Cảnh sâu sắc?]

Mạc Dao cẩn thận suy nghĩ một lúc. Dưới sự dẫn dắt của 197, trong đầu cậu chợt hiện ra một cái tên nhưng thiếu niên nhanh chóng phủ nhận.

"Không thể nào là Doãn Hạ Chí được. Tôi thấy cậu ta là người tốt, cực kỳ tốt. Cậu ta còn kèm học miễn phí cho tôi nữa."

[Doãn Hạ Chí đối xử tốt với cậu không có nghĩa là bản chất của hắn là người tốt, Mạc Dao à. Thêm vào đó Bùi Cảnh cũng không phải người tốt đẹp gì. Khi bị chèn ép quá nhiều thì việc bùng nổ cảm xúc mà lỡ ra tay giết người là điều rất bình thường.]

Thiếu niên há miệng muốn phản bác lại. Vậy còn tên tóc đỏ thì sao? Doãn Hạ Chí cũng không có lý do để giết tên tóc đỏ đó. Nhưng cậu lại chợt nghĩ đến những lời mà người thanh niên nói với mình ngày hôm qua.

Mạc Dao, cậu muốn giết ai không? Nói cho tôi biết cậu muốn giết ai. Tôi giúp cậu giết Bùi Cảnh nhé.

"Nhưng... nhưng mà..."

Mạc Dao biết bản thân mình đang cố chấp bào chữa cho người thanh niên. Giống như việc một người bạn mà ta quen biết đột nhiên là kẻ giết người ai lại không sốc cho được. Chưa kể từ đầu đến cuối hắn hoàn toàn không có đặc điểm gì là kẻ giết người máu lạnh. 197 nhìn thiếu niên ủ rũ mà vẽ vài vòng tròn trên mặt đất, nó thở dài liền nói tiếp:

[Tất nhiên đó chỉ là suy nghĩ của chúng ta. Chương trình vẫn chưa bắt đầu nên chưa thể nói được gì. Tuy nhiên cậu cũng cần phải cẩn thận Doãn Hạ Chí một chút.]

"Vâng ạ." - Mạc Dao ngoan ngoãn gật đầu.

[Hiện tại 005 không thể đi làm được nên tôi sẽ là người phụ trách trông nom cậu.]

"005 làm sao vậy ạ?"

[Ngộ độc rượu.]

"..."

[Tạm thời đừng quan tâm đến tên ngốc đó. Cứ để cậu ta ở bệnh viện vài hôm cho nhớ đời. Đứng dậy đi, muỗi đốt bây giờ.]

Mạc Dao vội vàng ôm ba lô đứng dậy. Cậu đi theo 197, trong đầu vẫn không ngừng nghĩ về sự việc của Doãn Hạ Chí. Nếu như người này thật sự là hung thủ thì sao? Cậu sẽ báo cảnh sát sao? Mạc Dao không biết. Cậu chưa bao giờ trải qua sự việc như vậy nên hoàn toàn không có kinh nghiệm để ứng phó. Nếu như bạn phòng kế của cậu cũng như vậy... Không đúng, đây là thế giới ảo còn bạn phòng kế là người thật. Cậu ta chắc chắn sẽ không giết người bao giờ. Nếu cậu ấy giết người thì sẽ là đi tù thật... Nhưng mà ở trong chương trình cũng là đi tù thật mà nhỉ?

[Cẩn thận cột điện!]

Thiếu niên giật mình dừng bước chân lại, trợn mắt nhìn cây cột điện chỉ cách mình đúng năm phân trước mặt. 197 đứng bên cạnh phiền não mà vỗ đầu.

[Nếu cậu vẫn còn khúc mắc thì có thể hỏi thẳng Bùi Cảnh. Dù sao hắn ta cũng sắp chết rồi. Trước khi chết cho hắn ta tích chút đức.]

Tuy nhiên, ngày hôm sau Mạc Dao vẫn chưa kịp tìm đến Bùi Cảnh thì tai họa đã đổ ập đến đầu cậu. Đoạn video Mạc Dao cưỡi lên người Bùi Cảnh trong quán bar lần trước đã bị leak ra ngoài. Mà kẻ lan truyện đoạn video đó không ai khác chính là Bùi Cảnh.

Ban đầu thiếu niên hoàn toàn không biết chuyện gì xảy ra, chỉ khi bạn bàn trên rủ lòng thương cho cậu xem đoạn video, Mạc Dao mới sững sờ nhìn bản thân mình trên màn hình. Đoạn video đã bị cắt đi phần cuối cũng chính là đoạn cậu đẩy Bùi Cảnh ra mà bỏ chạy, thêm vào đó hình ảnh cũng bị làm mờ đi khá nhiều khiến người ta không khỏi nghĩ theo chiều hướng khác. Mạc Dao ngơ ngác trả lại điện thoại cho bạn bàn trên. Lúc này cậu mới hiểu được vì sao các bạn học lại nhìn chằm chằm cậu như vậy. Là vì bọn họ không ngờ tới, thiếu niên ngày ngày hiếu học lại có một bộ mặt như vậy. Bọn họ biết Mạc Dao thích Bùi Cảnh nhưng cũng đâu cần vì yêu mà bán rẻ bản thân đến như vậy.

"Ui da..."

Một tiếng "bộp" đột nhiên vang lên, chiếc cặp sách của thiếu niên cứ như vậy mà rơi xuống bên cạnh Lục Chi Châu ngã sõng soài bên cạnh. Tất cả đồ đạc ở trong cặp đều rơi ra tung tóe, bao gồm cả số tiền mà Bùi Cảnh đưa cho cậu.

"Mạc Dao... Chẳng phải cậu nói nhà cậu nghèo lắm sao. Số tiền này là... Chẳng lẽ cậu đi làm việc đó thật? Thảo nào mấy hôm trước tôi thấy cậu quẩn quanh ở mấy quán bar." - Lục Chi Châu kinh hãi đưa tay lên che miệng. - "Tôi... tôi xin lỗi. Coi như tôi chưa nói gì."

[F*ck! Loại người gì vậy!]

Mà thiếu niên cũng chỉ biết đứng im một góc, hứng chịu tất cả ảnh mắt hiếu kì của mọi người.

Nhiều... nhiều người nhìn quá...

Cũng giống như ở tang lễ của bố mẹ. Bọn họ cũng nhìn như vậy. Bọn họ...

[Mạc Dao rời khỏi lớp học đi. Đừng quan tâm bọn họ!]

[Mạc Dao!]

"Chúng mày làm cái gì vậy!" - Chiếc ghế giáo viên đột nhiên bị ném thật mạnh xuống dưới đất dọa tất cả đều giật mình mà nhìn lên.

Tiền trên tay Lục Chi Châu cũng bị cướp mất. Bùi Cảnh mang vẻ mặt giận dữ mà nhét nó vào tay Mạc Dao. Thiếu niên lúc này đã đánh mất đi năng lực tự hỏi, chỉ có thể máy móc cầm lấy số tiền đã bị buộc chặt lại bằng dây chun.

"Số tiền đó là tao đưa cho Mạc Dao. Như chúng mày đã thấy đấy, Mạc Dao từ giờ là người yêu của tao. Ai động đến người này chính là khiêu chiến với giới hạn của tao."

Dứt lời Bùi Cảnh liền dẫn thiếu niên đi ra ngoài. Dù đã vào học, nhưng trên hành lang vẫn còn có vô số sinh viên đang đứng. Bọn họ nhìn thấy Mạc Dao liền theo bản năng mà ghé sát đầu thì thầm. Suốt một đường đi, thiếu niên cứ như vậy mà chịu vô số ánh mắt hiếu kì.

"Muốn ăn gì?"

"Video là do anh đăng lên phải không?" - Thiếu niên đột nhiên dừng lại bước chân.

"Đúng vậy." - Gã thanh niên không hề phủ nhận. - "Đăng lên để cảnh cáo vài kẻ không biết điều thôi. Em không thích sao?"

"Không thích. Không thích một chút nào." - Thiếu niên đỏ con mắt mà lắc đầu. - "Làm ơn gỡ xuống đi..."

"Vì sao phải gỡ? Chẳng lẽ hẹn hò với tôi ghê tởm đến vậy sao? Tôi thừa nhận trước đây tôi có chút đổ đốn, em chê tôi dơ bẩn cũng được tôi có thể vì em mà thay đổi. Nhưng đó là vì tôi có hứng thú với em chứ không có nghĩa em có quyền yêu cầu tôi làm gì." - Hai má phấn mềm của Mạc Dao đột nhiên bị bóp chặt lấy, cậu bị gã ép phải ngẩng mặt lên nhìn mình. - "Không ai có quyền được ra lệnh cho tôi. Bao gồm cả em. Hiểu không bé cưng?"

Lúc này vẻ mặt của Bùi Cảnh thật sự rất đáng sợ. Nếu có thể so sánh thì Mạc Dao chỉ có thể hình dung gã giống Atula đến từ địa ngục. Thiếu niên chỉ có thể rũ mắt mà gật đầu.

Bùi Cảnh vốn muốn dẫn thiếu niên đi ăn nhưng một cuộc điện thoại đột nhiên được gửi đến, gã thanh niên chỉ có thể tiếc nuối mà ném cho thiếu niên tấm thẻ nhắc cậu muốn ăn gì thì tự mua sau đó vội vã rời đi. Nhìn tấm thẻ dưới đất, Mạc Dao không hề có ý định muốn nhặt lên mà chỉ ngồi sụp xuống bên cạnh, vùi khuôn mặt nhỏ nhắn vào giữa hai gối.

[Mạc Dao...]

"197, liệu tôi có bị đuổi học không?" - Thiếu niên rầu rĩ lên tiếng.

[Sẽ không đâu. Mạc Dao là trẻ ngoan chắc chắn sẽ không bị đuổi học.]

"Nhưng mà mọi người đều cho rằng tôi là trẻ hư."

[Bởi vì họ không biết về cậu. Nếu họ tin tưởng Mạc Dao chắc chắn họ sẽ không tin những gì mà Bùi Cảnh cắt ghép cũng sẽ không tin lời nói của Lục Chi Châu.]

"Tôi muốn về nhà..."

197 muốn mở miệng tiếp tục an ủi thiếu niên nhưng một giọng nói khác đột nhiên vang lên.

"Mạc Dao!"

Thiếu niên giật mình ngẩng đầu lên, khuôn mặt xinh đẹp vẫn còn lóng lánh nước mắt treo hai bên má. Cố Lãng vẫn mặc trên người đồng phục của đội bóng rổ, sắc mặt hắn đỏ vô cùng giống như vừa chạy thật nhanh đến đây.

"Cậu..." - Hắn há miệng cũng không biết nói gì hơn, chỉ có thể quỳ xuống giúp thiếu niên lau nước mắt.

"Cố Lãng, tôi muốn về nhà. Đưa tôi về nhà được không?"

Một khoảng im lặng kéo dài giữa hai người. Phải một lúc lâu sau Mạc Dao mới nghe thấy người kia đáp lại, giọng nói trầm thấp đến đáng sợ.

"Được, tôi đưa cậu về nhà."

—---------------------------------------

Cà Phê: Từ đó Mạc Dao và Cố Lãng sống hạnh phúc bên nhau mãi mãi. Hết chương trình ba.

Độc giả:???

Cà Phê: Ha ha đùa thôi. Thế giới này sẽ dài hơn một chút. Rốt cuộc ai là hung thủ thì mọi người có thể từ từ đoán. Mị không biết gì hết~ ( ̄▽ ̄)