Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 63: [Ngoại truyện]: Bạn cùng bàn đáng yêu nhất (1)



Bối cảnh: Mạc Dao là học sinh cấp 3, Lục Bắc là học sinh chuyển trường.

Cảnh báo: Truyện tà răm (đã gạch bỏ), Lục Bắc x Mạc Dao

Đã một tuần kể từ khi học sinh mới chuyển đến. Tuy chỉ gặp mặt các thành viên trong lớp được vài ngày thôi nhưng hắn đã có cho mình một hội bạn chơi riêng. Lý do rất đơn giản, bởi vì hắn đẹp trai. Tất nhiên còn một lý do nữa là do hắn chơi thể thao rất giỏi nên được nhiều người lôi kéo vào đội bóng rổ. Mọi người cho rằng con trai càng đẹp trai thì sẽ không cao mà con trai có cả hai thứ là cao và đẹp trai thường không tốt tính. Tuy nhiên Lục Bắc lại là một trường hợp ngoại lệ.

Ban đầu, việc một học sinh đột nhiên chuyển đến vào cuối năm lớp 11 khiến nhiều học sinh trong lớp đoán già đoán non về hắn. Có người cho rằng Lục Bắc đánh người ta đến nhập viện mới chuyển trường, có người lại nghĩ hắn hẳn học kém lắm nên mới bị trường cũ đuổi. Tuy nhiên dù lý do có là gì thì bọn họ vẫn cho rằng Lục Bắc không phải học sinh tốt lành gì cho cam. Cho đến đầu tuần, khi giáo viên chủ nhiệm bụng phệ dẫn theo một cậu trai cao lớn bước vào trong lớp những ác cảm của nhóm nữ sinh về người tên Lục Bắc đã giảm hơn nửa.

Đơn giản là vì hắn đẹp trai.

Lục Bắc không đẹp trai giống như các minh tinh điện ảnh mà các thiếu nữ hay xem thậm chí nếu chỉ lướt qua sẽ thấy hắn có chút hung dữ. Hắn sở hữu lông mày rậm, sống mũi cao thẳng, đôi mắt màu nâu cà phê, bờ môi mỏng. Có thể nói từng đường nét trên khuôn mặt hắn đều mang đến cảm giác hoang dã khó gần nhưng mà cũng không khiến người khác nghĩ hắn là học sinh hư. Đặc điểm thứ hai để nhận biết Lục Bắc là hắn rất cao, có thể nói là cao nhất trong lớp. Đi kèm với chiều cao trên mét tám ấy là một thân hình săn chắc, dù không đô con như mấy tay boxing nhưng mỗi lần Lục Bắc mặc đồng phục của đội bóng rổ nhóm nữ sinh đều không nhịn được mà hú hét.

Ác cảm tiếp tục giảm khi mọi người nhận ra hắn cũng không quá lạnh lùng như vẻ bề ngoài. Lục Bắc rất hào phóng với bạn bè, mấy việc hậu cần trong lớp đều có mặt của hắn nhìn thế nào cũng thấy hắn là một người hoàn hảo, xứng đáng nhận danh hiệu hot boy của trường dù mới chỉ chuyển đến được một tuần lễ. Tất nhiên hắn cũng có điểm ghét, Lục Bắc quá lạnh nhạt với chuyện tình cảm. Giống như hiện tại, đồng đội của hắn ngán ngẩm nhìn thiếu nữ với gương mặt sắp khóc đến nơi đang đứng giữa trời nắng mà Lục Bắc lại vô tình cho nàng một bóng lưng lạnh lùng.

"Ôi trời, ngay cả hoa khôi trường mà mày cũng từ chối là sao. Người anh em à, rốt cuộc gu của mày là gì vậy?"

Ngửa cổ tu sạch chai nước khoáng, Lục Bắc chỉ liếc nhìn người bạn bên cạnh một cái sau đó lấy tay lau sạch chút ánh nước dính trên môi.

"Anh Lục Bắc lớn hơn chúng ta một tuổi hẳn hình mẫu bạn gái lý tưởng của anh ấy cũng khác đám học sinh choai choai chúng ta." - Người đối diện mang ánh mắt sáng rực mà nhìn chằm chằm Lục Bắc. Sau ngày đầu tiên đi học, mọi người đều biết Lục Bắc nghỉ học một năm, còn về nguyên nhân vì sao hắn chỉ bình tĩnh nói bị bệnh sau đó không để cập đến việc nghỉ học nữa. Cũng vì thế mà người thanh niên nghiễm nhiên trở thành anh lớn trong mắt một số người.

"Kiểu mấy bà chị làm ở văn phòng với thân hình nảy lửa á?" - Bạn cùng lớp Lăng Tề Minh nửa đùa nửa thật mà thốt lên. - "Hẳn kỹ thuật của mấy bà chị ấy tốt lắm."

"Cút đi."

Lục Bắc khinh thường mà đá bạn cùng lớp một cái. Yêu đương có gì thú vị mà tụi này suốt ngày nhắc tới cơ chứ! Không yêu đương, không hẹn hò thì hắn cũng không mất miếng thịt nào thậm chí một bữa vẫn ăn được năm bát cơm như thường. Người thanh niên cau có mặt mũi mà ôm bóng rổ về lớp. Khác với những gì người ta đồn đại về hot boy 5 tốt Lục Bắc, hắn không hoàn hảo như vậy mà ngược lại hắn chỉ là động vật đơn bào có niềm đam mê nhiệt tình với thể thao mà thôi.

Người thanh niên tính toán về lớp sau đó sẽ ngủ thẳng đến lúc tan học, không ngờ rằng vừa bước vào lớp học đã thấy có vài ba người vây quanh bàn học của hắn. Lục Bắc nhíu mày nhìn mấy gương mặt lạ hoắc kia. Hắn biết bọn họ là bạn cùng lớp của hắn nhưng hắn với bọn họ không thân đến như vậy.

"Mạc Dao xuất viện rồi sao? Chẳng phải bác sĩ nói cậu nên ở nhà nghỉ ngơi vài ngày rồi mới được đi học mà." - Một nữ sinh chợt mở miệng.

Mạc Dao? Trong lớp hắn có người nào tên Mạc Dao sao?

Lục Bắc còn đang mải lục lọi trí nhớ của mình liền nghe thấy giọng nói mềm như bông lọt vào trong tai.

"Bởi vì sợ không theo kịp tiến độ học tập nên tớ phải quay lại lớp học sớm nhất có thể."

Tai Lục Bắc hơi giật một chút, bằng tốc độ mắt thường khó có thể thấy được mà dần đỏ lên. Vì sao giọng lại mềm như vậy? Giống như kẹo bông gòn, nhìn thì như bông nhưng đưa vào miệng liền tan chảy thành mật đường. Hắn không nhịn được nữa, liền bước về phía bàn học của mình. Nhờ thân cao mà Lục Bắc có thể thấy được vị trí bên cạnh vốn trông không nay xuất hiện một đầu nấm lùn. Thiếu niên cũng chú ý đến sự xuất hiện của người thanh niên, hơi ngửa đầu lên nhìn hắn. Đập vào mắt Lục Bắc là một gương mặt nhỏ nhỏ xinh xắn giống búp bê sứ. Mắt thiếu niên rất to, tròn tròn giống con thỏ, lông mi cũng rất dài màu đen nhánh, càng nhìn càng thấy đáng yêu. Lục Bắc chợt phát hiện lúc này trái tim trong lồng ngực mình đập rất nhanh, mà đầu óc cũng dần choáng váng như người say xe.

"Mạc Dao nghỉ học vài tuần nên không biết Lục Bắc. Cậu ta là học sinh mới vì phòng học hết chỗ ngồi nên thầy xếp cậu ấy ngồi cạnh cậu."

Nữ sinh đứng bên cạnh nhiệt tình giải thích cho thiếu niên. Mạc Dao ngoan ngoãn nói cảm ơn, cũng không nhìn người bạn mới chuyển đến này nữa. Dù phải công nhận người này rất đẹp trai nhưng ánh mắt hắn khiến cậu hơi sợ, thiếu niên theo bản năng mà rũ mắt né tránh.

Cùng lúc này chuông báo vào lớp vang lên. Hai người bạn thân Yến Vi và Lý Giang chỉ có thể tiếc nuối mà chào tạm biệt thiếu niên. Lục Bắc rất tự nhiên mà ngồi xuống cạnh cậu, bóng rổ bị hắn tùy ý ném xuống cuối lớp. Sau khi ngồi vào chỗ tầm mắt hắn vẫn dính chặt lên người thiếu niên, giống như đánh giá cậu từ trên xuống dưới một lượt. Mạc Dao bị hắn nhìn đến đỏ mặt muốn cúi đầu tiếp tục đọc sách nhưng dù cậu có chú tâm thế nào cũng không thể làm ngơ ánh mắt nóng rực kia. Cẩn thận nghĩ lại, dù sao hai người cũng là bạn cùng bàn, không thể cư xử như người dưng nước lã được. Nghĩ vậy Mạc Dao liền bỏ sách xuống quay sang người thanh niên. Lục Bắc bị cậu nhìn lại liền giật mình lúng túng một chút nhưng hắn vẫn cố chấp mà không dịch tầm mắt đi chỗ khác.

"Xin chào, tôi là Mạc Dao. Cậu là Lục Bắc phải không?" - Mạc Dao hơi cong mắt cười với bạn cùng bàn một cái.

"Cậu bị bệnh à?"

"Dạ?"

"Da cậu trắng như vậy hẳn là do bị bệnh. Hơn nữa tay chân còn gầy như que củi chắc chắn là do cậu không chịu ăn cơm. Tôi nghe nói thức khuya cũng khiến tinh thần suy nhược dẫn đến biếng ăn. Cậu..."

Lục Bắc còn muốn càm ràm thêm vài câu nữa nhưng khuôn mặt nhỏ của thiếu niên đã sớm nhăn lại tỏ rõ sự không vui. Cậu cầm lấy sách trên bàn, dịch mông ra xa một chút, trước khi hoàn toàn làm lơ hắn liền không quên nhỏ giọng mắng một câu:

"Đồ xấu tính!"

Lục Bắc:!!!

Hắn nói gì sai sao? Hắn cảm thấy thiếu niên không đủ dinh dưỡng muốn bồi bổ cho cậu vậy mà chưa kịp nói đã chọc giận người kia. Đây là lần đầu tiên hắn quan tâm người khác vậy mà lòng tốt bị dẫm đạp. Lục Bắc sầu não mà gãi gãi đầu. Dù sao cũng chỉ là bạn cùng bàn thôi. Hắn không thèm quan tâm nữa!

Tuy là nói như vậy nhưng khi chuông báo hết tiết, Lục Bắc vẫn mò theo đám nữ sinh xuống nhà ăn. Hắn đi phía sau bọn họ, thấy những người kia chọn loại đồ ăn vặt nào liền tiện tay lấy vài ba cái. Lăng Tề Minh đi ngang qua thấy chàng hot boy nào đó đang xách túi to túi nhỏ vào trong lớp học, liền nhịn không được là lại gần.

"Anh bạn định mua đồ ăn cho cả đội bóng à?" - Vừa nói hắn vừa vươn tay muốn cầm lấy một gói đồ ăn vặt, kết quả bị Lục Bắc lạnh nhạt vỗ mạnh một cái.

"Đây là đồ của người khác. Đừng có mà táy máy!"

Người thanh niên khẽ hừ một tiếng muốn bước ngang qua Lăng Tề Minh nhưng ánh mắt hắn chợt dừng lại ở hai người đang đứng nói chuyện một góc. Một người là bạn cùng bàn của hắn còn kẻ còn lại Lục Bắc hoàn toàn không có ấn tượng. Chỉ biết hắn ta không ngừng nhét chút đồ ăn vào tay thiếu niên, khuôn mặt quá mức bình thường kia đã sớm đỏ ửng. Lục Bắc khó chịu mà kéo cổ áo Lăng Tề Minh.

"Tên kia là ai?"

"Ý mày là Trần Cảnh Mục á? Hắn là bí thư của lớp. Bởi vì cổ họng không tốt nên phải làm phẫu thuật sau khi phẫu thuật xong giọng nói của nó cứ eo éo như con gái ấy. À nghe bọn Âu Duệ nói nó là gay đấy."

Đối với mấy lời đồn gì đấy Lục Bắc không thèm quan tâm nhưng hắn vẫn không nhịn được mà có ác cảm với gã tên Trần Cảnh Mục kia.

"Hừ đám đồ ăn vặt dầu mỡ ấy có bổ béo gì đâu mà nhận cơ chứ."

Lăng Tề Minh đưa mắt nhìn hai ba túi đồ ăn dầu mỡ không chút bổ béo gì trên tay Lục Bắc.

"..."

Cuối cùng Lục Bắc cũng không đem đồ ăn vặt đưa cho Mạc Dao. Tất nhiên hắn cũng không đưa cho người khác. Đây là đồ của bạn cùng bàn cho dù bạn cùng bàn không thèm hắn vẫn sẽ không cho người khác. Người thanh niên quyết định mỗi ngày nhét vào hộc bàn thiếu niên một ít như vậy cậu sẽ không thèm nhận đồ ăn của tên Trần Cảnh Mục kia nữa, không, ngoại trừ hắn của ai thiếu niên cũng không được nhận.

Lục Bắc hoàn toàn không phát hiện kể từ lúc gặp Mạc Dao hành vi của hắn trở nên vô cùng bất thường. Hắn sẽ vì bạn cùng bàn không quan tâm bản thân mà xụ mặt cả một ngày, cũng vì bạn cùng bàn mà ngồi lại lớp học lâu hơn chút. Biểu hiện của hắn đã khiến người anh em bạn hồi nhỏ khiêm đồng đội lớp kế là Sở Vũ Đình chú ý. Vào giờ thể dục, bạn hồi nhỏ nhịn không được mà ghé sát lại gần Lục Bắc mà thì thầm.

"Nói đi! Mày đang tương tư ai phải không?"

"Thần kinh à?" - Lục Bắc khinh thường mà cười lạnh vài cái. Đến bây giờ hắn vẫn cảm thấy yêu đương là việc hết sức nhàm chán hơn nữa cũng chả có ai vừa đẹp vừa đáng yêu như bạn cùng bàn.

"Tao chắc chắn là mày rơi vào lưới tình rồi. Người này phải đẹp lắm mới giữ chân được mày ở lớp học mấy ngày qua. Chẳng lẽ là lớp trưởng Khuynh Diệp?"

Lục Bắc không hề nghĩ ngợi liền lắc đầu. Vậy mà cũng gọi là đẹp sao? Không bằng bạn cùng bàn.

"Anh bạn à, mày nhanh nhanh kiếm người yêu đi để bọn tao còn có cửa." - Sở Vũ Đình sầu não xoay xoay quả bóng rổ trên tay. - "Vậy mày nói thử gu của mày xem nào. Tao quen biết nhiều cô gái khéo khi lại tìm được nàng thơ của mày thì sao."

Gu à? Hắn chưa bao giờ nghĩ đến vấn đề này.

"Gu của tao có lẽ là tóc ngắn. Cao từng này." - Lục Bắc đưa tay để ngang trước ngực mình. - "Cả người nhỏ nhắn trông mềm mềm giống như cục bông nhỏ, tay chân có chút gầy trông sờ không được bao nhiêu thịt nhưng phần mông thì khá đầy đặn, mỗi lần đều sẽ khiến quần căng chặt. Da của cậu ấy rất trắng, mỗi lần thẹn thùng cả khuôn mặt đều sẽ hồng hồng như đánh phấn. Đầu ngón tay và đầu gối cũng là màu hồng quả đào còn ngón chân thì chưa kiểm nghiệm nếu có cơ hội thì tao sẽ bổ sung sau. Còn nữa, mỗi lần căng thẳng thì cậu ta liền trở nên lúng túng mà nắm chặt vạt áo. Trông cậu ta học hành nghiêm túc đấy nhưng mỗi lần vào tiết văn sẽ lợi dụng cơ thể nhỏ nhắn của mình mà núp sau sách giáo khoa sau đó thở đều đều mà ngủ đến hết tiết. Cậu ta ngủ rất ngoan, không chảy nước miếng cũng không nói mớ, chỉ có lồng ngực chầm chậm lên xuống, mỗi lần ngủ dậy đều sẽ ngơ ngác mà nhìn trái nhìn phải, tóc tai rối bời mà không hề phát hiện. À cậu ta một nốt ruồi sau tai..."

"Dừng... dừng lại. Mày chắc chắn là mày không phải đang không crush ai chứ?"

Lục Bắc nghĩ một lúc rồi thẳng thừng lắc đầu.

Đồng đội Sở Vũ Đình bị hành động của hắn dọa cho trợn tròn mắt. Đã theo dõi người ta như biến thái vậy rồi còn nói không thích người ta. Chẳng lẽ Lục Bắc không nhận ra cái mà hắn gọi là "gu"chính là đang mô tả lại một người bằng xương bằng thịt sao?

Tuy nhiên hắn còn chưa kịp dò hỏi lại người thanh niên thì người kia đã nhảy xuống khỏi ghế sau đó nhanh chóng chạy về phía một đám nam sinh. Đám nam sinh kia chính là bọn người Âu Duệ nổi tiếng thích bắt nạt kẻ yếu mà người bị bọn chúng vây quanh chính là Yến Vi và Mạc Dao.

*****

Giờ thể dục luôn là giờ học Mạc Dao không thích nhất. Bởi vì mỗi lần học thể dục, thầy giáo sẽ luôn bắt học sinh chạy quanh sân trường vài vòng, học sinh nam là năm vòng còn học sinh nữ là ba vòng. Thể lực của thiếu niên vốn yếu hơn những nam sinh khác, mỗi lần cậu chạy xong năm vòng đều sẽ thở hồng hộc đến nỗi đầu lưỡi cũng duỗi ra nhưng sau lần ốm này, chỉ chạy đến vòng thứ ba thôi khuôn mặt thiếu niên đã trắng bệch như người sắp chết. Cô bạn thân Yến Vi không nhịn được liền tìm đến thầy giáo để xin xỏ lại không ngờ đám người Âu Duệ lại vì lý do này mà tìm đến Mạc Dao.

"Tôi đã nói rõ với thầy là Dao Dao chưa khỏi bệnh. Mấy người có thể bớt nhỏ nhen đi được không?" - Yến Vi tức giận giơ tay chắn trước Mạc Dao. Cô biết bọn người này chỉ đơn giản muốn gây khó dễ thiếu niên, giống như với Trần Cảnh Mục, bọn họ muốn lấy chuyện giới tính ra để trêu đùa.

"Yến Vi à chẳng phải giáo viên chủ nhiệm đã nói rồi sao. Mọi người đều phải bình đẳng." - Một nam sinh cười đầy ngả ngớn mà đưa mắt nhìn Mạc Dao phía sau Yến Vi. Bởi vì hạ đường huyết mà sắc mặt thiếu niên trắng bệch, cũng vì thế mà trông bờ môi no đủ kia đỏ hơn mọi ngày. Hắn khẽ nuốt nước miếng rồi nói tiếp. - "Tôi có mấy bộ hầu gái ở nhà chỉ cần Mạc Dao mặc vào rồi nhận mình là con gái chẳng phải mọi chuyện sẽ được giải quyết hay sao."

Yến Vi còn chưa kịp nổi giận mà phản bác lại thì trên đỉnh đầu đám người Âu Duệ đã vang lên một giọng nói trầm thấp.

"Nếu giờ tao bình đẳng đấm mấy thằng vài phát hẳn mọi chuyện sẽ được giải quyết nhỉ."

- ---------------------------------------------------------

Cà Phê: Lục Bắc là chú bé đần. Trước khi yêu là động vật đơn bào, sau khi yêu là động vật đơn bào dễ động dục ٩(◕‿◕。)۶

Độc giả: Khó hiểu quá! Tác giả hãy dùng một câu để tóm gọn lại thuộc tính của Lục Bắc đi.

Cà Phê: Làm khùng làm điên tà răm công (¯▿¯)