Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 64: [Ngoại truyện]: Bạn cùng bàn đáng yêu nhất (2)



"Lục Bắc?"

"Chuyện của bọn tao thì mà xen vào làm gì?" - u Duệ đen mặt nhìn người thanh niên có thân hình cao lớn trước mặt.

"Thích đấy." - Người thanh niên hừ lạnh mà vẩy vẩy tay mình vài cái. - "Giờ mày cút hay để tao thực hiện lời nói của mình nào?"

Mặc dù số người bên u Duệ đông hơn nhưng hắn cũng nghe danh Lục Bắc đánh nhau đến nỗi chuyển trường vậy nên chỉ có thể cắn răng mà bỏ đi. Lục Bắc nhìn đám người kia đi xa rồi mới thu lại ánh mắt. Từng người này hắn đều nhớ kỹ sau này tìm cơ hội báo thù cho bạn cùng bàn sau. Sau đó người thanh niên mới nhìn sang bạn cùng bàn của mình.

Mạc Dao gần như lung lay sắp đổ mà đứng dựa vào tường. Quần áo trên người cậu có chút rộng, áo đồng phục thể dục dài đến quá đùi mà quần dài cũng phải xắn lên vài lần mới nhìn thấy mắt cá chân. Trông bộ dạng thiếu niên lúc này thật sự quá buồn cười. Tuy nhiên Lục Bắc vẫn rất ân cần mà cúi xuống dùng bàn tay to lớn của mình đo nhiệt độ trên trán Mạc Dao.

"Cậu ấy bị hạ đường huyết. Tôi đang định đưa cậu ấy đến phòng y tế." - Yến Vi ở bên cạnh vội vàng giải thích.

Nghe vậy Lục Bắc liền lục tung túi quần mình nhanh chóng lôi ra một viên kẹo vị táo xanh. Không biết hắn đã vứt viên kẹo trong túi được bao lâu thậm chí khi bóc kẹo ra phần kẹo đã sớm tan chảy mà dính vào vỏ kẹo. Tuy nhiên người thanh niên cũng chẳng suy nghĩ nhiều đến vậy, hắn có chút thô lỗ mà nhét kẹo vào miệng thiếu niên sau đó cúi người muốn ôm cậu đi.

"Không... không được bế công chúa." - Thiếu niên hơi đỏ mặt mà kêu lên.

Lục Bắc "chậc" một tiếng sau đó dùng một tay ôm lấy mông thiếu niên rồi từ từ nâng lên. Mạc Dao cứ như vậy bị người ôm đi mất để lại Yến Vi vẫn còn ngơ ngác chưa hiểu gì.

*****

Mềm... Còn mềm hơn cả tưởng tượng...

Khác với vẻ bề ngoài bình thản của mình, bên trong Lục Bắc đã sớm kêu gào vì xúc cảm trên tay hắn. Bởi vì đồng phục thể dục được làm bằng vải mỏng giúp dễ thấm mồ hôi nên người thanh niên có thể hoàn toàn cảm nhận được độ cong của bờ mông ai kia. Hơn nữa nhờ tư thế này mà chóp mũi hắn gần như dính chặt vào áo đồng phục của thiếu niên, mùi hương trà đào ngọt ngào nhanh chóng tràn ngập khoang mũi của hắn, thậm chí Lục Bắc còn muốn há miệng ngậm luôn cả áo lẫn lớp da thịt mềm ấm của bạn cùng bàn.

Rốt cuộc người này dùng loại nước giặt gì vậy? Lần sau hắn cũng phải dùng chung loại này mới được.

"Lục... Lục Bắc... Cậu thả tôi xuống được không? Tôi đỡ hơn rồi." - Dù các lớp khác đang ở trong giờ học nhưng Mạc Dao vẫn cảm thấy vô cùng xấu hổ mà nhẹ vỗ vào vai người thanh niên.

"Đừng ngọ nguậy. Mấy con khỉ như u Duệ cậu còn không đánh được thì kêu cái gì."

"Không phải!" - Thiếu niên không vui mà phản bác. - "Tôi định nói chuyện này với thầy giáo nhưng cậu lại xuất hiện nên là..."

"Giáo viên với tôi thì ai giúp cậu báo thù? Vậy còn nói tôi xấu tính!"

"Lúc đó... lúc đó tôi cho rằng cậu muốn nói tôi ẻo lả." - Mạc Dao xấu hổ mà xin lỗi bạn cùng bàn của mình. - "Xin lỗi cậu, Lục Bắc."

"Ai nói cậu ẻo lả tôi đập chết hắn."

Lục Bắc hừ hừ vài tiếng sau đó lại vùi mặt vào áo của thiếu niên mà cọ cọ vài cái. Như phát hiện thái độ của thiếu niên đã mềm với mình hơn trước, hắn được đà lấn tới mà tiếp tục tố cáo.

"Còn nữa, mấy ngày nay cậu không thèm để ý đến tôi. Đến lớp chỉ biết vùi mặt vào học. Tôi hỏi cậu muốn ăn gì cậu còn rụt cổ mà lắc đầu. Cậu mau giải thích đi!"

"Bởi vì trông cậu rất đáng sợ." - Mạc Dao nhỏ giọng giải thích.

Mỗi lần cậu muốn hòa hoãn với bạn cùng bàn liền bị ánh mắt sáng như đèn pha của bắn doạ cho không dám nhìn sang bên cạnh. Ánh mắt ấy ám ảnh cậu đến nỗi trong giấc mơ cậu còn mơ thấy người này đang cầm dao muốn chém bay đầu mình. Nghĩ lại cơ thể nhỏ bé của thiếu niên liền run lên.

"Mọi người đều nói tôi đẹp trai có mình cậu nói tôi đáng sợ." - Lục Bắc không vui mà bĩu môi.

Lúc này hai người đã đến phòng y tế nhưng không biết giáo y đã đi đâu vậy nên người thanh niên tiếp tục duy trì tư thế ôm ấp mà cùng thiếu niên ngồi xuống giường. Khác với bề ngoài gầy gò toàn xương của mình, chỗ nào của Mạc Dao cũng mềm mềm như cục kẹo khiến hắn yêu thích không buông. Lục Bắc tựa cằm lên đầu thiếu niên miệng không ngừng lẩm bẩm.

"Cậu không thấy tôi đẹp trai là do cậu chưa thấy tôi ở trên sân bóng thôi. Cậu đi xem tôi đánh một trận đảm bảo cậu mê tít tôi. Chiều nay cậu ở lại xem tôi đánh bóng đi."

"Không được, tôi còn phải về nhà học bài." - Mạc Dao thật thà mà lắc đầu.

"Học học học. Suốt ngày chỉ thấy cậu học. Thi đại học khó đến vậy sao?"

Bởi vì xác định bản thân sẽ được tuyển thẳng nên Lục Bắc chẳng có chút lo lắng gì đối với việc thi cử. Hắn hơi rũ mắt, nhìn phần gáy xinh đẹp lộ ra trước mắt mình liền vươn lưỡi liếm lên.

"Á, cậu làm gì vậy?" - Mạc Dao giật mình vội thẳng sống lưng.

Cậu không biết người thanh niên đang dùng lưỡi liếm mình mà chỉ cho rằng hắn dùng đồ vật chọc bản thân liền hơi vặn eo muốn tránh. Lục Bắc lại chẳng cho rằng hành vi của bản thân có bao nhiêu kỳ lạ, hắn mang ánh mắt đầy tò mò mà dùng tay gẩy gẩy tai thiếu niên, nhìn nó dần dần nhiễm màu đỏ nhạt.

"Cậu định thi vào đại học nào?"

Thiếu niên mân môi suy nghĩ một hồi rồi đáp lại:

"Có lẽ là đại học A."

Đại học A là trường gì? Nhưng bạn cùng bàn cố gắng như vậy hẳn là trường xịn rồi. Lục Bắc vui vẻ mà ôm thiếu niên chặt hơn.

"Được rồi, vậy tôi giúp cậu bồi bổ trong lúc thi đại học, chỉ cần cậu hứa đến xem tôi thi đấu bóng rổ và giúp tôi vài việc trên lớp. Tôi nuôi chắc tay lắm đảm bảo vài tháng là trên mặt cậu có tí thịt liền hà."

"Nhưng mà..."

"Phản bác không thành. Từ bây giờ cái bụng của bạn Mạc Dao sẽ cho tôi phụ trách."

Khi giáo y vừa bước vào liền bắt gặp hình ảnh hai nam sinh đang ôm ấp nhau trên giường.

"..."

"Xin hỏi ai là học sinh bị bệnh ở đây?"

*****

Kể từ tiết thể dục hôm đó, quan hệ của Mạc Dao cùng Lục Bắc đã trở nên tốt hơn trước. Người thanh niên nói muốn bồi bổ cho cậu chính là mỗi sáng hắn đều sẽ mang đồ ăn sáng cho thiếu niên. Ngược lại thiếu niên sẽ giúp hắn canh giáo viên trong giờ học, thi thoảng Lục Bắc trốn học cậu cũng sẽ giúp hắn ghi chú lại một ít lưu ý quan trọng. Việc hai người hài hoà sống chung như vậy, ngay cả Yến Vi cũng nhịn không được mà tò mò hỏi.

"Chắc chắn Lục Bắc đang theo đuổi cậu."

Cô nàng chắc nịch mà đưa ra kết luận. Tặng đồ ăn vặt, không ngừng quấn lấy làm phiền con nhà người ta, thi thoảng còn liếc nhìn rồi cười ngây ngô. Đây không phải nam sinh cùng mối tình đầu thì là cái gì!

"Không phải đâu." - Mạc Dao liền xua tay phủ nhận. - "Tôi cùng cậu ấy đều là con trai làm sao thích nhau được. Chưa kể Lục Bắc nói cậu ấy giúp tôi mua đồ ăn sáng tôi giúp cậu cậu ấy chép bài thi thoảng qua xem cậu ấy chơi bóng rổ là được."

"Xì, lý do như vậy cũng chỉ có bé ngốc Dao Dao mới tin thôi. Đi! Chúng ta đến sân tập để tớ cho cậu thấy chắc chắn Lục Bắc có gì đó với cậu."

Vậy nên Mạc Dao cứ như vậy mà bị cô bạn thân kéo đi. Trong lúc này Lục Bắc đang cùng đám người Lăng Tề Minh chơi bóng rổ đến nhiệt huyết sôi trào. Xung quanh sân có rất nhiều người đến xem hơn nữa đa số là cái nữ sinh. Mắt thấy Lục Bắc đứng dưới bóng râm, cả người mồ hôi nhễ nhại đang cầm lấy vạt áo mà kéo lên lau mặt, các nữ sinh đều đồng loạt hét chói tai. Người thanh niên khó chịu từ từ thả áo xuống, che lấp phần cơ bụng săn chắc.

"Hét cái gì mà hét. Dù sao tên động vật đơn bào này cũng có người yêu rồi." - Đồng đội ở bên cạnh nhịn không được mà lên tiếng.

"Tao có người yêu?"

"Thằng Vũ Đình nói mày có rồi. Chẳng lẽ mày không có?"

"Tất nhiên là không có!"

Trước ánh mắt của nghi ngờ của đồng đội, Lục Bắc bực dọc mà phủ nhận. Thật ra hắn suy nghĩ rất đơn giản. Lục Bắc cho rằng mấy chuyện hẹn hò mà đám con trai nhắc tới là chỉ tình yêu nam nữ. Hắn không thích nữ sinh nào, cũng không có ý định yêu đương với bọn con gái. Ngay cả trong mơ hắn cũng chỉ mơ thấy bạn cùng bàn thôi vậy mà dám đồn hắn đang yêu đương. Nếu để bạn cùng bàn nghe thấy thì sao?

Nghĩ đến Mạc Dao, Lục Bắc liền sầu não mà vò đầu. Hôm nọ trong mơ bạn cùng bàn còn ngoan ngoãn cười với hắn vậy mà tối hôm qua đã làm nũng mà đòi ngồi trong lòng hắn, còn dùng gương mặt đẹp đến chết người đó ghé vào tai hắn mà thì thầm hỏi hắn có muốn xem thứ đó không. Kết quả vì giấc mơ đó mà Lục Bắc bị muộn học, quần cũng ướt đẫm vứt trong chậu quần áo. Ấy vậy mà sáng nay thiếu niên vẫn bình tĩnh làm như không có gì mà tiếp tục học tập. Hình như bạn cùng bàn không muốn chịu trách nhiệm với hắn.

"Ê kia là Yến Vi phải không? Nghe nói trong đội bóng rổ có người thích thầm cậu ấy. Người đứng bên cạnh Yến Vi là ai nhỉ? Tao chưa thấy lần nào."

Yến Vi hình như là bạn thân của bạn cùng bàn. Lục Bắc như cây ăng ten bắt được sóng nhanh chóng xác định được vị trí của Mạc Dao. Thấy đồng đội cũng nhìn về phía thiếu niên, hắn không vui mà cầm giẻ lau bên cạnh ném vào mặt đồng đội của mình.

"Nhìn cái gì mà nhìn!"

Sau đó mừng rỡ mà chạy về phía thiếu niên. Lục Bắc giống như chó lớn mà không ngừng quẩn quanh bên chân Mạc Dao, liên tục hỏi cậu hắn đánh bóng có đẹp không, lúc hắn đưa bóng vào rổ chắc chắn đẹp đến loá mắt. Thiếu niên bị sự nhiệt tình quá thái của bạn cùng bàn dọa sợ chỉ có thể nhích lại gần Yến Vi.

"Thật ra... tôi cũng vừa mới tới sân tập thôi." - Như sợ Lục Bắc sẽ buồn cậu liền nhỏ giọng nói thêm. - "Nhưng mọi người đều khen cậu đẹp trai."

"Quan tâm bọn họ làm gì! Tôi chơi bóng cho cậu xem. Không được, chỗ này nóng quá nhìn xem mặt cậu bị thiêu đến đỏ rồi." - Lục Bắc nhíu mày mà dùng thân cao che nắng giúp thiếu niên. Nơi này đông người, đều lấn át hết mùi của bạn cùng bàn, hắn không vui mà ôm lấy vai thiếu niên. - "Đi ra chỗ ghế nghỉ của bọn tôi đi. Nơi ấy mát hơn nhiều."

Sau đó không đợi Mạc Dao đồng ý liền ôm người chạy mất để lại mình thiếu nữ mắt chữ A mồm chữ O nhìn theo.

Tên biến thái này chắc chắn có ý xấu với Mạc Dao.

Yến Vi nhanh chóng đưa ra kết luận. Cô đang định chạy theo đòi lại người nhưng chợt phát hiện có người đang nhìn chằm chằm mình. Yến Vi đưa mắt nhìn sang nam sinh thuộc đội bóng rổ đối diện đang đỏ mặt đứng trước mặt cô.

"Cậu có gì muốn nói với tôi à?"

Hiệp ba của trận đấu nhanh chóng diễn ra. Tuy nhiên khác với vẻ uể oải từ đầu trận, Lục Bắc như bị tiêm máu gà mà không ngừng cướp bóng của đội bạn, thậm chí ngay cả đồng đội hắn cũng không bỏ qua. Lăng Tề Minh ở bên cạnh nhịn không được mà thầm kêu lên:

"Thằng này lén chơi chất kích thích à?"

Chất kích thích thì không có nhưng trước hiệp Lục Bắc có hít vài ngụm "Mạc Dao".

*****

Trận đấu bóng rổ kết thúc. Lục Bắc ra hiệu cho Mạc Dao ở lại chờ mình sau đó dùng tốc độ nhanh nhất mà chạy vào phòng tắm rửa qua loa, sau đó nhanh chóng mặc quần áo vào.

"Nước hoa của ai đây?" - Trước khi đi hắn nhịn không được mà đưa mắt nhìn chai nhỏ màu xanh lá trên bàn.

"Của Lăng Tề Minh. Hình như giao nhầm đồ nên nó định trả lại. Nó nói mùi táo xanh trông thiểu năng lắm."

"Bảo với nó tao lấy nhé có gì tao trả tiền sau."

Lời còn chưa dứt, người đã sớm biến mất sau cánh cửa. Sở Vũ Đình vừa lau tóc nhịn không được mà quay sang người bên cạnh mà hỏi:

"Chẳng phải thằng này nói nó không có người yêu sao?"

"Tao cũng chịu!"

Khi Lục Bắc chạy ra sân tập, Mạc Dao vẫn thẳng lưng mà ngoan ngoãn ngồi trên ghế, càng nhìn càng giống như học sinh tiểu học đang ngồi chờ bố mẹ. Thấy thiếu niên chưa đi, Lục Bắc vui mừng mà chạy đến thuận tiện cầm luôn cặp sách của cậu.

"Đi nào. Tôi mời cậu ăn kem."

"Hay để tôi mời cho. Lần nào cậu cũng mời rồi." - Mạc Dao vừa nói vừa lục lọi túi quần mình.

Tuy cậu không có nhiều tiền tiêu vặt như Lục Bắc nhưng số tiền cậu tích cóp được cũng đủ để mời bạn cùng phòng một bữa. Thiếu niên cầm lấy cái ví nhỏ hình con vịt, cẩn thận mà đưa lên bằng hai tay cho Lục Bắc. Nếu người ngoài nhìn vào còn cho rằng thiếu niên đang bị trấn lột tiền.

"Đáng yêu quá!" - Lục Bắc thích thú lắc lắc cái ví nhỏ trên tay. - "Cậu mua ở đâu vậy?"

"Ở một cửa hàng gần nhà tôi. Nếu cậu thích thì ngày mai tôi mua cho cậu một cái."

So với đống đồ ăn vặt mà Lục Bắc mua cho Mạc Dao thì cái ví nhỏ này chẳng đáng bao nhiêu. Nghĩ đến cái ví hình con chó Rottweiler màu đen, thiếu niên liền cảm thấy nó rất phù hợp với bạn cùng bàn. Lục Bắc cũng không nề hà gì mà thoải mái đồng ý. Hắn vốn định cướp luôn con vịt này nhưng nghĩ lại hắn cùng thiếu niên mua cùng một loại ví chẳng phải là đồ đôi còn gì.

Lục Bắc mang tâm trạng sung sướng bảo thiếu niên đứng dưới tán cây chờ mình sau đó đủng đỉnh đi vào trong siêu thị. Hắn tùy ý chọn vài loại kem sau đi ra quầy thanh toán. Đám trẻ trong siêu thị dùng ánh mắt đầy tò mò mà nhìn về phía con vịt vàng trên tay người thanh niên cao hơn mét tám kia. Lục Bắc lắc lắc con vịt vàng, đứa trẻ liền ê a muốn cầm lấy nhưng hắn lại đắc ý mà nhe răng cười:

"Không cho đấy. Đi mà bảo bạn gái mi mua cho."

Ngay lập tức đứa trẻ liền oà khóc.

Nhân viên thu ngân:...

"Của cậu hết năm mươi đồng."

Người thanh niên nhanh chóng mở ví của thiếu niên ra. Tuy nhiên tiền chưa kịp đến tay nhân viên hắn liền rụt lại.

"..."

Mặc kệ ánh mắt khó hiểu của người nhân viên, Lục Bắc chỉ đưa mắt nhìn chằm chằm tờ tiền trên tay mình. Đây là tiền của bạn cùng bàn như vậy hẳn có mùi của bạn cùng bàn.

Có mùi của bạn cùng bàn? Có mùi của bạn cùng bàn!

Người thanh niên nhanh chóng nhét tiền vào trong túi của mình sau đó lại lục lọi túi khác lôi ra một tờ tiền mệnh giá cao hơn.

Nhân viên thu ngân:...

Khi Lục Bắc xách túi kem đi ra ngoài, Mạc Dao vì nhàm chán đã chạy ra giữa sân mà chọc bong bóng. Lúc này trời đã không còn nắng gắt như trước nữa. Mấy nhóc học sinh tiểu học sau khi tan học liền cầm mấy bình thổi bong bóng mua ở tiệm tạp hoá ra để đùa nghịch. Mạc Dao vốn đang dựa vào gốc cây liền bị một quả bong bóng to đùng bay đến thu hút. Cậu theo bản năng mà vươn tay chọc một cái, quả bóng trong suốt liền vỡ tung thành những vụn nước nhỏ li ti. Đám nhóc tiểu học thấy thiếu niên xinh đẹp đứng một góc liền hào hứng kéo cậu chơi cùng mình. Thiếu niên bị vô vàn bong bóng to nhỏ bao vây, nắng chiều còn sót lại dừng ở một bên sườn mặt của thiếu niên, lông mi đen dài nhẹ nhàng rung lên như cánh bướm xinh đẹp. Mạc Dao vô ý thức mà đuổi theo một quả bong bóng khổng lồ. Xuyên qua màu sắc trong suốt của quả bóng là hình ảnh người thanh niên tay cầm túi kem đang đứng ngây người. Không biết Lục Bắc đã đứng ở đấy bao lâu. Kem trong túi của hắn đã sớm bị không khí nóng nực bên ngoài hoà tan thành những giọt nước nhỏ giọt xuống mặt đất. Trên đầu người thanh niên còn dính vài quả bong bóng nhỏ nhưng hắn không quan tâm mà chỉ nhìn chằm chằm thiếu niên trước mặt mình.

Nụ cười trên môi Mạc Dao vẫn chưa tắt ngược lại cậu còn cong cong mắt thành hình trăng khuyết mà cười với người thanh niên.

"Lục Bắc."

Trái tim vốn đập loạn xạ của ai kia càng trở nên rối bời hơn. Dẫu cả người đã sớm tê rần nhưng hắn vẫn ý thức được một điều.

Hắn muốn hôn người này.

- -----------------------------------------

Cà Phê: Bắc Bắc, Tô Vân Dương nhờ tôi chuyển lời đến cậu.

Lục Bắc: Tôi không nghe! Tôi không nghe!

Cà Phê: Hắn hỏi cậu có được không hay để hắn lên sàn ('• ω •')