Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 66: [Ngoại truyện]: Bạn cùng bàn đáng yêu nhất (4)



"Tụi mày nghe gì chưa hot boy độc thân vì muốn theo đuổi ai đó mà thề thốt trước toàn trường sẽ lọt vào top 100 đó."

"Hôm qua tao thấy cậu ta bị mời lên phòng giáo viên vì chuyện yêu sớm. Khi bị giáo viên phê bình mày biết Lục Bắc nói gì không? "Tình yêu của bọn em là tình yêu tích cực có đóng góp cho xã hội". Tao đang nghe lén mà không nhịn được cười luôn á."

"Rốt cuộc cô gái mà Lục Bắc thích phải cứu bao nhiêu cái tiểu hành tinh mới được là người cướp đi mọi thứ " đầu tiên" của cậu ấy nhỉ? Người ấy hẳn là xinh lắm, hơn nữa học cũng giỏi mới khiến Lục Bắc quyết tâm học hành như vậy."

Nghe những nữ sinh bên cạnh không ngừng thì thầm to nhỏ, Mạc Dao sớm đã xấu hổ đến đầu ngón tay đã đỏ bừng.

"Là cậu phải không Dao Dao?" - Yến Vi dùng ánh mắt dò xét mà đánh giá thiếu niên từ trên xuống dưới một lượt.

"Cái... cái gì cơ ạ?"

"Người khiến tên biến thái đó mê như điếu đổ chỉ có mình cậu thôi."

Làm bạn với thiếu niên lâu như vậy, Yến Vi làm sao không biết gương mặt của cậu chẳng khác nào độc dược mời gọi bao nhiêu ong bướm cơ chứ. Có lẽ vì thể chất đặc thù nên tất cả những người đó không ít thì nhiều đều là biến thái. Đầu tiên là một ông chú ba mươi tuổi ngày nào cũng rình coi thiếu niên đi học, sau đó là tên sinh viên đại học có sở thích khoe hàng, thậm chí biến thái trên xe bus cũng xuất hiện. Vì để bảo vệ bạn thân mình, Yến Vi đã sớm trở thành khách quen của sở cảnh sát.

Còn về cái tên Lục Bắc mới tới. Dù hắn chưa có biểu hiện gì là biến thái nhưng giác quan thứ sáu của cô chắc chắn so với đám người trên, Lục Bắc chỉ hơn chứ không kém. Nhưng cẩn thận nghĩ lại, ngoài việc bám dính lấy thiếu niên không rời ra thì cái tên động vật đơn bào này cũng đối xử tối với Dao Dao nhà cô. Nếu như hắn có thể thay cô bảo vệ thiếu niên khỏi mất tên đáng sợ thì cô có thể yên tâm mà đi yêu đương rồi.

"Nghĩ lại thì Lục Bắc cũng không tồi nhỉ."

"Ơ?"

"Nhìn xem, người ta nuôi cậu một tháng mà má đã có chút thịt rồi." - Yến Vi mỉm cười nhẹ kéo má thiếu niên một cái. Quả nhiên sờ thích hơn hẳn, cho Lục Bắc một điểm cộng vậy. - "Có thể cậu không để ý nhưng tên động vật đơn bào đó rất quan tâm cậu. Ví dụ như hôm nọ hắn đòi đổi chỗ với cậu là vì rèm cửa bị hỏng, nắng mặt trời chiếu vào sẽ rất khó chịu. Hoặc nếu cậu để ý thì sẽ phát hiện ra trong bàn của Lục Bắc có rất nhiều kẹo. Tớ đoán là vì lần trước cậu bị hạ đường huyết nên hắn đã chuẩn bị rất nhiều đồ ngọt để phòng trừ. Chuyện cậu không ăn được cay, ghét vị xoài, không thích ăn tôm Lục Bắc đều nắm rõ trong lòng bàn tay."

Nếu nhìn ở góc độ khác quả thực Lục Bắc là người tinh tế để ý từng chi tiết một nhưng Yến Vi chỉ cảm thấy đây là tên biến thái cuồng theo dõi mà thôi. Tuy nhiên, nói gì thì nói cô vẫn phải thừa nhận tình cảm tên động vật đơn bào này dành cho thiếu niên là thật, mọi hành động mà hắn dành cho cậu cũng là thật. Tất nhiên Yến Vi cũng không có ý định bắt ép thiếu niên phải yêu Lục Bắc. Cô chỉ giúp Mạc Dao phân tích những hành động nhỏ của người thanh niên tránh bản thân cậu bỏ lỡ người thật lòng với mình... và lại bị một đám không biết từ đâu chui ra đi rình mò.

"Nhưng mà..." - Mạc Dao rối rắm không biết nói sao cho phải. Hoá ra bạn cùng bàn làm nhiều việc như vậy cho cậu sao?

"Đừng có bài ca thầy cô cấm yêu sớm nữa nhé. Nghe này Dao Dao, cậu vì chuyện của chị cậu mà hy sinh rất nhiều rồi. Giờ là cuối cấp, sao không thử buông thả một tí."

******

Khi chuông vào lớp vang lên, Lục Bắc mới vội vàng chạy vào trong lớp. Mạc Dao len lén nhìn sắc mặt tiều tụy của người nọ thầm đoán có lẽ ngày hôm qua Lục Bắc đã thức cả đêm để ôn bài. Thiếu niên còn chưa kịp mở miệng chào hắn, người thanh niên đã nhét vào tay cậu mấy cái bánh bao nóng hổi.

"Mau ăn đi. Tôi canh giáo viên cho cậu."

Dẫu Lục Bắc bận học hành đến bỏ thời gian chơi bời cùng bạn bè nhưng việc đưa đồ ăn vào mỗi sáng cho bạn cùng bàn, hắn đều chưa bao giờ quên. Nhớ đến những lời của Yến Vi, trái tim của Mạc Dao hơi run một chút. Cậu dùng tay xoa xoa vành tai đỏ bừng, rũ mắt nhìn chằm chằm bánh bao trên tay.

Lục Bắc đang lẩm bẩm học công thức toán như phát hiện ra điều gì đó mà quay sang thiếu niên.

Bạn cùng bàn đỏ mặt? Bạn cùng bàn vì hắn mà đỏ mặt?

Cái đuôi phía sau người thanh niên liền điên cuồng vẫy. Ngay cả khuôn mặt bị đống công thức tra tấn đến méo mó cùng lấy lại sức sống như xưa. Mối quan hệ giữa hắn và Mạc Dao tiến triển nhanh như vậy hẳn là có sự tác động của cô bạn thân Yến Vi. Không uổng công hắn giúp bạn lớp kế theo đuổi Yến Vi. Công cuộc ịn tên bạn cùng bàn lên sổ hộ khẩu lại tiến thêm một bước nữa rồi.

Tuy nhiên niềm vui cũng chẳng đến được bao lâu với Lục Bắc. Ba ngày sau điểm của lần kiểm tra toàn trường đã được công bố. Tất nhiên Lục Bắc không thể vào được top 100 thậm chí đến top 200 cũng không có mặt hắn.

"Wow, Lục Bắc tăng gần 100 bậc. Mày ôn gì mà ôn ghê vậy." - Sở Vũ Đình ở bên cạnh nhịn không được mà cảm thán.

"Câm mồm. Đừng có mỉa mai tao!"

Dẫu tâm trạng không vui nhưng Lục Bắc vẫn rất nghiêm túc tra cứu thành tích của Mạc Dao. Bạn cùng bàn của hắn vẫn nằm trong top 10. Quả không hổ là người hắn yêu nhất!

Tuy nhiên khi nhìn thấy cái tên Trần Cảnh Mục ngay dưới tên Mạc Dao, tâm trạng xuất hiện chút ánh sáng mặt trời của người thanh niên liền nhanh chóng bị mây đen bao phủ. Hắn nghiến răng nghiến lợi chỉ hận không thể xé nát tờ giấy thông báo điểm thi.

"Bây giờ tao đập tiền vào ngôi trường này liệu tao có vào được top 10 không?"

"Tao biết nhà mày giàu rồi nhưng vui lòng giữ chút sự công bằng ít ỏi còn sót lại trong xã hội này đi." - Bạn hồi nhỏ khinh thường muốn xoay người bỏ đi nhưng bị người thanh niên nhanh tay túm lấy cổ áo.

"Đi đánh với tao một trận bóng rổ."

"Cuối cùng mày cũng nhận ra đâu là thế mạnh của mày rồi à?"

"Tao cần đánh bóng rổ để lấy lại sự tự tin sau đó về nhà học tiếp. Lần sau tao nhất định phải vào top 100."

"Mày... Chuyện mày nói mày đang theo đuổi ai đó là thật hả? Không ngờ thằng như mày cũng có ngày yêu đơn phương."

"Không phải đơn phương. Chúng tao là song hướng thầm mến." - Lục Bắc đỏ mặt mà cười thẹn thùng.

Sở Vũ Đình:???

Khi Mạc Dao đến sân bóng, Lục Bắc đã chơi được vài hiệp với đồng đội. Thấy thiếu niên xuất hiện, hắn không hề do dự mà ném bóng sang cho đồng đội sau đó chạy về phía thiếu niên.

"Tôi chỉ giải toả tâm trạng một tí thôi, hoàn toàn không có chuyện lơ là việc học."

Lục Bắc còn muốn giải thích thêm nhưng thiếu niên đã mở miệng trước hắn:

"Tôi vừa xin lại bài thi của cậu. Cậu có muốn so lại đáp án không?"

"Không không. Đừng so!" - Người thanh niên ủ rũ mà gục đầu lên vai thiếu niên. - "Tôi còn không vào được top 200 chứ đừng nói là top 100."

"So với lần trước cậu đã tăng 75 hạng. Nếu cứ duy trì tốc độ như vậy thì sau ba lần kiểm tra cậu sẽ lọt vào top 100."

Thiếu niên bình tĩnh mà giải thích cho Lục Bắc. Trước khi đến tìm người này cậu đã cẩn thận xem xét lại bài làm của hắn. Đa số những phần hắn làm sai là do tính ẩu đoảng mà ra chứ không phải do không hiểu vấn đề.

Vẫn còn cứu được.

Thiếu niên không khỏi vui mừng mà thay bạn cùng bàn nhẹ thở phào nhẹ nhõm.

Khi nghe Mạc Dao nói vậy, tâm trạng Lục Bắc liền trở nên sáng sủa hơn.

"Cậu... cậu muốn tôi lọt vào top 100 phải không? Cậu cũng muốn yêu đương với tôi phải không? Phải không? Phải không?"

"Cậu cứ vào top 100 đi rồi tính." - Mạc Dao xấu hổ, chỉ biết ôm lỗ tai đỏ bừng mà bỏ chạy.

Lục Bắc thấy vậy cũng hưng phấn mà đi theo thiếu niên. Hắn cảm thấy hôm nay là ngày tuyệt vời nhất của mình. Mặc kệ top 100, mặc kệ tên Trần Cảnh Mục ngu ngốc kia, trong mắt hắn chỉ có Mạc Dao mà thôi. Sau này về già hai người bọn họ sẽ đi nghỉ dưỡng ở đâu, Lục Bắc đều nghĩ xong rồi.

Những ngày tiếp theo là chuỗi ngày học tập của Lục Bắc và Mạc Dao. Lục Bắc vẫn đều đặn mang đồ ăn sáng cho thiếu niên sau đó sẽ ngồi bên cạnh lẩm nhẩm đọc thơ. Sau đó sẽ dành thời gian ăn trưa để học từ đơn tiếng anh còn tối sẽ giải đề toán. Thi thoảng hắn học không vào sẽ tìm đến thiếu niên để sạc điện, đôi khi sẽ vùi mặt vào vài cậu mà hít vài cái, cũng có lúc hắn vừa ngủ vừa dắt tay thiếu niên và việc làm không thể thiếu chính là nghĩ đến bạn cùng bàn mà tuốt bắn vài cái mới có thể vào giấc ngủ.

Tuy nhiên không đợi Lục Bắc lọt vào top 100 toàn trường, sau khi sang đến năm lớp 12, Mạc Dao đã đồng ý yêu đương với hắn. Khi ấy trường học mất điện, ai nấy đều nhễ nhại mồ hôi nằm bò ra bàn than ngắn thở dài. Lục Bắc vẫn bình tĩnh vừa học từ đơn vừa lấy vở của mình giúp thiếu niên quạt mát. Khi lướt đến dòng ví dụ, hắn hơi dừng lại một chút rồi đọc to dòng chữ đó lên:

"Do you want my love?"

Ngay lập tức đám học sinh trong lớp liền cười ầm lên. Bọn họ nửa đùa nửa thật nói giờ bọn họ chỉ muốn tình yêu với cái điều hoà thôi còn Lục Bắc thì đợi hết hè rồi tính. Trong lúc tất cả còn đang nhao nhao trò chuyện thì có một giọng nói rất nhỏ khẽ vang lên "Yes, I want". m thanh ấy nhỏ đến nỗi kể cả khi tất cả cùng im lặng cũng chưa chắc nghe thấy được, nhưng Lục Bắc lại có thể nghe rõ ràng từng chữ một.

Sau đó trước ánh mắt kinh ngạc của mọi người, khuôn mặt điển trai của người thanh niên xuất hiện hai hàng nước mắt. Hắn khóc nhưng vẫn không quên cử động tay quạt mát cho thiếu niên.

Không uổng công mỗi tuần hắn đều đi chùa cầu duyên mà.

- -------------------------------------------------------

Lục Bắc: Bài học ở đây chính là chỉ cần bạn kiên trì theo đuổi chắc chắn tình yêu đến với bạn.

Cà Phê: Cảm ơn.

Cà Phê: Vui lòng chui ra khỏi gầm giường nhà Dao Dao. Mị báo cảnh sát rồi đó. ( ̄ ¨ヽ ̄)