Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 67: [Ngoại truyện]: Bạn cùng bàn đáng yêu nhất (5)



"Xin chào~"

"Quần đẹp đấy Âu Duệ."

"Trông mày vẫn phong độ như ngày nào."

"Cô bán bánh bao cứ như trẻ ra vài tuổi vậy~"

"Xin chào cậu~"

"Sao tao cảm giác thằng Lục Bắc bị quỷ nhập vậy?" - Sở Vũ Đình khinh bỉ mà nhìn người thanh niên mang gương mặt hớn hở đang tung tăng đi phía trước. Nếu đây là cảnh trong phim chắc chắn khung cảnh xung quanh tên này đã blink blink một màu hồng sáng chói. - "Chẳng lẽ mùa xuân của nó đến rồi sao?"

"Tao nghĩ là nó đến mùa động dục thì đúng hơn." - Người bên cạnh nhịn không được mà chen vào.

Đồng đội vốn định nhân lúc Lục Bắc không để ý mà lén chuồn đi chỗ khác, tốt nhất là vờ không quen tên điên này luôn, lại phát hiện ra có một bóng dáng nhỏ xinh đang đi bên cạnh hai người, hắn nhịn không được mà dựa sát thiếu niên.

"Cậu là bạn cùng lớp với Lục Bắc phải không? Lần trước tôi thấy cậu ở sân bóng."

"Vâng ạ." - Thiếu niên rụt rè nhẹ gật đầu. Cậu biết đây là bạn của Lục Bắc nhưng đây là lần đầu tiên hai người nói chuyện với nhau.

Nghe thấy giọng thiếu niên, đồng đội nhịn không được mà ôm tim. Ngoan quá! Rốt cuộc Lục Bắc trộm ở đâu ra vậy? Hắn cũng muốn đi trộm!

"Nói nhỏ với cậu cái này, hôm nay thằng Lục Bắc bị khùng đấy. Cậu tốt nhất tránh... Á đ*t!"

Đồng đội còn chưa kịp nói hết lời thì đã bị một cánh tay vươn ra gõ mạnh vào đầu. Chủ nhân của cánh tay kia không ai khác là tên khùng mà hắn nói tới. Lục Bắc hằm hằm đẩy tay đồng đội ra khỏi vai Mạc Dao, sau đó dùng áo khoác chùi chùi nơi hắn vừa chạm vào vài cái. Xong xuôi, người thanh niên liền cầm lấy cặp của thiếu niên lẫn cặp của mình rồi đưa cho người đối diện.

Sở Vũ Đình:???

"Đem lên lớp giúp tao. Tạm biệt!"

Sau đó ôm lấy thiếu niên chạy mất.

"Cái #@₫%&%-@#₫. Tao rủa mày mỗi ngày chim ngắn đi 10 phân."

Người đi bên cạnh trầm tư nhìn theo bóng hai người kia, ánh mắt hắn dần trở nên kì lạ.

"Tao hình như phát hiện ra mùa xuân nhỏ của Lục Bắc là ai rồi."

Phía bên kia, Lục Bắc vội vàng ôm người đến một góc nhỏ. Hắn không thả Mạc Dao xuống, mà dùng tư thế mặt đối mặt mà không ngừng hôn lên mặt thiếu niên. Đây là bạn trai của hắn! Đây là bạn trai ngoan ngoãn mềm mềm của hắn. Người thanh niên không kìm được phấn khích mà há miệng ngậm lấy má phấn mềm của thiếu niên, nhẹ mút vào. Mạc Dao bị Lục Bắc "moa moa" đến nỗi khắp mặt toàn là nước miếng. Mắt thấy hắn định hôn xuống môi cậu, thiếu niên vội vàng dùng tay ngăn người thanh niên lại.

"Không được hôn!"

"Vì sao?" - Lục Bắc nhướng mày, không hề có ý định dừng lại mà vươn lưỡi liếm lên lòng bàn tay của Mạc Dao sau đó dần dần di chuyển đến đầu ngón tay của cậu. Hắn dùng răng nhẹ ma sát lên phần đệm thịt của thiếu niên, mắt vẫn nhìn chằm chằm vào khuôn mặt cậu. - "Vì sao không được?"

Mạc Dao bị ánh nhìn của người thanh niên dọa sợ. Cậu hơi rụt rụt cổ lại, không dám đối diện với Lục Bắc.

"Tại vì..." - Hàng lông mi dài của thiếu niên hơi run lên, vành tai mềm như bông đã sớm đỏ ửng. - "Tôi chưa hôn ai bao giờ..."

Nghe đến đây người thanh niên liền cong mắt mà cười.

"Tôi cũng vậy mà. Hay là như vậy đi, mỗi lần tôi đạt điểm cao, tôi sẽ bỏ một viên bi vào trong lọ. Khi nào bi đầy thì cậu cho tôi hôn cậu được không? Như vậy tôi vừa có động lực học tập, cậu cũng có thời gian để chuẩn bị tâm lý."

Không hôn môi thì không hôn môi là được. Dù sao hắn cũng độc thân 18 năm, để người yêu nhỏ có thời gian chuẩn bị tâm lý vài ngày cũng chẳng đáng là gì. Tuy nhiên Lục đơn bào cũng quá tin tưởng khả năng của bản thân mình rồi. Chỉ cần nhìn thiếu niên từng miếng từng miếng đưa kem vào miệng, người thanh niên đã sớm nuốt nước miếng ừng ực nhưng nghĩ đến những gì mình đã hứa hẹn từ trước, hắn chỉ có thể nhắm mắt lẩm bẩm công thức toán học. Ngày một ngày hai hắn còn có thể chịu đựng được nhưng đến ngày thứ ba, Lục Bắc chỉ có thể vác đôi mắt thâm quầng đi học.

Nghĩ đến bình bi ở nhà vẫn chưa được một nửa, người thanh niên sầu não hận không thể đổi sang một cái bình nhỏ hơn. Tốt nhất là chỉ bằng một phần năm của cái lọ cũ là được. Chuyện sầu não thứ hai là cho dù hắn có nằng nặc bám theo các giáo viên xin được kiểm tra miệng, kiểm tra 15 phút cũng bị bọn họ đuổi như đuổi tà. Lục Bắc héo thành một cái cành cây khô cong, chỉ có thể nằm ườn ra bàn mà ngắm bạn cùng bàn để nạp năng lượng. Trời đã bắt đầu trở lạnh nên bạn cùng bàn của hắn ăn mặc kín mít, trên cổ cũng quàng một cái khăn màu đỏ nhạt không để lộ chút da thịt nào. Người đã không thể nếm vậy mà nhìn một chút cũng không được. Người thanh niên tuyệt vọng nhìn thiếu niên cúi xuống viết bài, cái cằm nhỏ hơi nghiêng ra khỏi khăn để lộ bờ môi mềm mại.

Í hình như hôm nay môi bạn cùng bàn trông bóng hơn mọi khi.

"Cậu đánh son?" - Lục Bắc vươn tay ngón cái nhẹ chạm vào môi thiếu niên. Quả nhiên có chút dính dính. Hắn nhanh chóng đưa ngón tay lên mũi. - "Là mùi đào."

"Đây son dưỡng. Tuy nhiên khi đánh lên môi sẽ có chút màu hồng nhạt." - Mạc Dao khẽ cười mà giải thích cho người thanh niên. - "Khi trời lạnh, môi tôi thường dễ bị chảy máu nên thím đưa son dưỡng cho tôi. Cậu muốn dùng không?"

Muốn! Tất nhiên là muốn rồi!

Nhưng phương thức đánh son của hắn sẽ khác với những gì thiếu niên tưởng. Hắn muốn liếm sạch đống son trên môi cậu sau đó luồn lưỡi vào trong miệng thiếu niên, ép cậu ăn nước miếng của mình.

Lục Bắc khẽ nuốt nước miếng, đỏ mặt mà đứng dậy sau đó vội vàng chạy ra ngoài. Hắn thề hắn sẽ không bao giờ thề thốt mấy chuyện như vậy nữa!

Cuối cùng Lục Bắc cũng lựa chọn đổ tất cả số bi sang một lọ nhỏ hơn thậm chí còn cho thêm vài viên bi vào để đầy bình. Sau đó hắn nhanh chóng ôm lọ bi đầy đủ sắc màu đến nhà người yêu. Trước khi đi, nghĩ đến hình ảnh trước đây thiếu niên vì vội vã chạy ra ngoài mà quên đi dép, người thanh niên liền tiện tay cầm luôn một đôi dép trong nhà rồi đi ra ngoài.

Như mọi lần, Lục Bắc chờ thiếu niên phát hiện ra mình. Dưới sự ba hoa kể khổ của hắn, Mạc Dao cuối cùng cũng đồng ý chuyện hôn môi. Dẫu trong lòng đã sớm mừng như điên nhưng bên ngoài người thanh niên vẫn ra vẻ bình tĩnh mà ôm lấy hai má thiếu niên. Chuyện hôn môi này hắn đã tưởng tượng cả trăm lần có thể nói là gần như đã nắm rõ được bước đầu nên làm gì bước cuối nên làm gì. Tuy nhiên chỉ khi môi hắn chạm vào môi bạn cùng bàn, Lục Bắc mới ý thức được rằng: Mấy thứ hắn đã chuẩn bị tốt chẳng là cái mẹ gì.

Từ việc ép sát môi hai hai người vào nhau, hấp tấp vội vàng mà bắt cậu mở miệng đón nhận mình, Lục Bắc hoàn hành động theo bản năng. Mạc Dao bị hôn đến không thở nổi, chỉ có thể sợ hãi mài lùi lại nhưng người đối diện cũng đuổi sát theo mỗi bước chân của cậu. Chẳng mấy chốc thiếu niên đã dựa sát vào tường mặc cho bạn cùng bàn ăn đầu lưỡi của mình. Nước bọt thơm ngọt không kịp nuốt vào theo khoé môi từ từ chảy xuống, phần thịt non mềm bên trong khoang miệng thiếu niên cũng sớm đau đến tê rần vậy mà Lục Bắc vẫn cảm thấy chưa đủ.

Đúng vậy chưa đủ. Không đủ một chút nào!

Vật dưới háng đã sớm hưng phấn đến nỗi cao phồng lên. Người thanh niên như động vật đến mùa giao phối mà không ngừng đỉnh thứ đó về phía eo thiếu niên. Bởi vì thiếu dưỡng khí mà Mạc Dao không hề phát hiện ra bản thân mình đang bị người thanh niên biến thái đè lên mặt tường mà dâm loạn. Cậu chỉ có thể dùng nắm tay nhỏ của mình mà không ngừng đấm vào vai người thanh niên như muốn nói hắn mau buông mình ra.

Mắt thấy thiếu niên sắp ngất vì thiếu dưỡng khí, Lục Bắc đành tiếc nuối mà tách ra. Thiếu niên dựa người vào tường mà thở hổn hển, trên trán đã sớm bị mồ hôi làm cho ướt nhẹp. Mạc Dao bị hôn đến chóp mũi đỏ bừng, khuôn mặt xinh đẹp còn treo vài giọt nước mắt, môi sưng đến đáng thương ngay cả đầu lưỡi cũng chưa thể thu vào ngay.

"Dao Dao thật ngọt~"

Lục Bắc nhìn chằm chằm vào đầu lưỡi nhỏ xinh của bạn cùng bàn, lần nữa tiến lên muốn hôn cậu nhưng bị người nọ ghét bỏ mà đẩy ra. Bởi vì đầu lưỡi bị chó hư cắn đau nên Mạc Dao không dám nói chuyện chỉ có thể trừng mắt nhìn kẻ gây ra mọi chuyện, từng giọt từng giọt nước mắt to như hạt đậu dần rơi xuống.

"Dao Dao... đừng khóc. Tôi không bắt nạt cậu nữa. Đừng mếu như vậy mà... Tôi... tôi là chó điên. Tôi là chó điên cắn bậy. Bé cưng ơi, tôi khóc theo cậu bây giờ..."

Lục Bắc vội vàng tiến lên an ủi thiếu niên, không ngừng mắng bản thân mình thô lỗ chỉ thiếu điều quỳ xuống dập đầu xin lỗi bạn trai nhỏ của mình. Tuy nhiên trong đôi mắt đen như than của kẻ kia lại chẳng có chút hối lỗi nào.

******

Kể từ lần mất nụ hôn đầu của hai người, Lục Bắc như mở ra một tân thế giới mới. Ngoại trừ việc cùng bạn cùng bàn học bài ra, đầu óc của hắn luôn quẩn quanh đủ thứ biến thái đối với thiếu niên. Nam sinh tuổi này tinh lực vốn rất dồi dào, cho dù Lục Bắc chơi bóng rổ cả một ngày nhưng đến tối hắn vẫn có đủ sức lực mà hít đất mấy trăm cái. Vì học hành mà Lục Bắc chỉ có thể chơi bóng rổ vào cuối tuần thành ra mỗi tối hắn phải chạy bộ rồi mới đi ngủ được. Người thanh niên cảm thấy chạy bộ cũng không có gì không tốt. Mỗi lần đi qua nhà bạn cùng bàn hắn sẽ gọi người nọ xuống mà ôm ôm ấp ấp, sau đó sẽ bế thiếu niên bị hôn đến miệng đều sưng đỏ chạy thêm một vòng nữa. Nhưng Mạc Dao lại cảm thấy chuyện này ảnh hưởng đến việc học của cậu vậy nên từ 8 giờ tối thiếu niên đã tắt điện thoại không nghe theo lời rủ rê của kẻ nào đó.

Buổi sáng bị bạn cùng bàn lấy lý do học tập chỉ cho nắm tay nhỏ. Buổi tối lại bị cậu ngó lơ. Lục Bắc bị Mạc Dao cướp mất sự trong trắng (?) làm sao có thể quay về như xưa được. Đặc biệt vào tiết thể dục nọ, bởi vì sự cố nhỏ mà cả người thiếu niên đều dính bẩn, chỉ có thể mượn phòng tắm của của giáo viên để tắm rửa thay đồ. Thân là bạn trai, tất nhiên Lục Bắc sẽ đi theo giúp thiếu niên canh cửa. Nhưng không biết trời xui đất khiến thế nào thành ra hắn rình coi thiếu niên tắm. Kể từ ngày đó trong não sinh vật đơn bào nào đó toàn hình ảnh trên 18. Mỗi tối d**ng vật đều cứng ngắc gần như có thể đục thủng ván giường, mỗi sáng ra hắn đều sẽ lén lút ôm chăn đi giặt. Trên lớp hắn không tài nào tập trung học hành được chỉ biết mơ mơ màng màng mà nhìn chằm chằm vào bờ mông mềm mại của bạn cùng phòng.

Vì trong lòng quá nóng mà khuôn mặt đẹp trai cũng nổi lên vài cái mụn nhỏ. Trước khi bản thân hoá khùng mà muốn bắt cóc người nào đó về nhà mà ôm ấp cả đêm, Lục Bắc chỉ có thể kéo thiếu niên xuống gầm bàn mà lén hôn môi. Mạc Dao biết tâm trạng bạn trai nhà mình mấy ngày nay không được tốt, len lén nhìn xung quanh một lúc đành để bạn cùng bàn hôn. Tuy nhiên thiếu niên lại không ngờ rằng hành động này của mình lại vô tình thả xích cho Lục Bắc.

Giờ ăn trưa hắn liền dùng hết tốc độ để chạy xuống nhà ăn mua bữa trưa cho bạn cùng bàn sau đó ôm cả người và đồ ăn đến nhà kho bỏ hoang. Hắn để Mạc Dao ngồi ăn trong lòng mình, phần phía dưới cứng ngắc bị thiếu niên ngồi lên. Lục Bắc phát ra tiếng thở dài thoả mãn, cúi xuống liếm phần gáy trắng sứ.

"Lục... Lục Bắc..." - Cả khuôn mặt thiếu niên đã đỏ như tôm luộc. Cậu muốn đứng dậy nhưng bị người phía sau giữ chặt lấy eo, nếu không phải cả hai còn đang mặc quần có lẽ Lục Bắc sẽ trực tiếp đi vào bên trong thân thể thiếu niên.

"Lục Bắc đừng như vậy."

Thiếu niên run môi trong mắt cũng đã ánh chút nước. Lục Bắc muốn làm gì tất nhiên Mạc Dao biết. Khi cậu cùng Lục Bắc yêu đương, Yến Vi đã phổ cập đủ loại kiến thức cho cậu. Cô nàng nhiều lần cảnh báo Mạc Dao cẩn thận bạn cùng bàn, đừng để hắn lừa lên giường. Nhưng lúc đó thiếu niên vẫn cho rằng Lục Bắc không đáng sợ như ông ba bị đâu. Hiện tại cậu ân hận rồi, Lục Bắc không phải là ông ba bị mà sát nhân tâm thần.

"Dao Dao thơm quá. Dù đã dùng nước giặt giống Dao Dao rồi nhưng mà vẫn không có mùi ngọt ấm như Dao Dao. Dao Dao lại dạy tôi học sinh học như trước đi. Dao Dao sẽ bẻ đùi ra chỉ từng vị trí một. Còn có lần Dao Dao là y tá nhỏ. Bởi vì làm mất miếng bọt biển nên Dao Dao chỉ có thể vừa khóc vừa dùng mông cọ rửa d**ng vật cho tôi. Còn có lần..."

"Lục Bắc, cậu suốt ngày nghĩ cái gì vậy?" - Mạc Dao tức giận muốn đẩy đầu chó xù ra khỏi vai mình nhưng người thanh niên vẫn cố chấp không buông ra.

"Tôi có muốn vậy đâu... Tại Dao Dao cứ thích bay nhảy trong đầu tôi... Tất nhiên đây không phải lỗi của Dao Dao, là lỗi của tôi. Là do tôi quá thích Dao Dao, chỉ cần nghĩ đến Dao Dao là tôi có thể động dục được." - Lục Bắc đầy tủi thân mà gục đầu bên vai thiếu niên. - "Nhưng mà cậu an tâm. Tôi sẽ không làm chuyện quá giới hạn đâu..."

"Cậu đang làm chuyện quá giới hạn đấy."

"Ai... ai bảo thế! Chuyện quá giới hạn là tôi với Dao Dao chịch nhau cơ."

"Lục Bắc!" - Mạc Dao xấu hổ vội vàng bịt miệng người thanh niên lại. - "Đừng nói chuyện thô tục!"

"Được được, không nói thì không nói. Nhưng mà tôi sẽ tôn trọng Dao Dao." - Lục Bắc nắm lấy tay thiếu niên, thích thú mà nghịch nghịch. - "Đợi đến khi tôi vào top 50 của trường được không?"

"Không được. Chúng ta đều là học sinh."

"Vậy sau khi hết học kỳ hai?"

"Chúng ta còn phải thi đại học."

"Sau khi thi đại học." - Không để thiếu niên kịp kiếm cớ, Lục Bắc liền cúi xuống hôn cậu một cái. - "Không cho đổi ý. Lúc đó Mạc Dao cũng đủ tuổi rồi."

Thiếu niên do dự một lúc cuối cùng cũng thở dài dùng tay xoa xoa đầu người thanh niên.

"Vậy thì sau khi thi đại học xong."

Lúc đó chắc chắn Lục Bắc sẽ quên chuyện này rồi. Mạc Dao an tâm mà nghĩ.

"Không được nuốt lời! Cậu mà nuốt lời tôi sẽ... sẽ chịch cậu gấp đôi."

Thiếu niên đỏ bừng mặt mũi mà đấm nhẹ vào vai bạn trai vài cái. Lục Bắc không thấy đau ngược lại còn thích thú cười híp mắt. Hắn luồn tay vào bộ đồng phục của bạn cùng bàn, bàn tay thô ráp nhẹ nhàng xoa xoa phần bụng mềm mại.

"Bạn cùng bàn của tôi no chưa?"

Mạc Dao ngoan ngoãn gật đầu. Nghĩ đến sắp vào tiết chiều mà Lục Bắc vẫn chưa có gì bỏ vào bụng, cậu đang muốn hỏi hắn có muốn ăn gì không đã bị người nọ ôm lên. Hắn cởi áo khoác ngoài ra, đặt lên mặt bàn cũ kỹ sau đó mới để thiếu niên ngồi lên.

"Nếu đã ăn xong rồi..."

Lục Bắc quỳ xuống trước mặt Mạc Dao, từ từ kéo khoá quần xuống. Vì bị áo che lấp nên cậu không nhìn thấy rõ động tác của người thanh niên. Chỉ khi hắn vén áo lên, để lộ ra phần eo săn chắc cùng đống múi cơ, Mạc Dao mới phát hiện có một con quái vật màu sẫm màu đang hướng về phía mình chảy nước. Lục Bắc nắm lấy phần cán, khuôn mặt điển trai dần nhiễm một mảng đỏ hồng. Tuy nhiên biểu cảm này của hắn lại không khiến người khác liên tưởng đến cậu nam sinh ngượng ngùng mà ngược lại có phần giống mấy tên biến thái trong phim. Lục Bắc nắm lấy cổ chân thiếu niên, đôi mắt đen láy đầy si mê mà nhìn vào khuôn mặt cậu.

"Dao Dao có thể dẫm dẫm vài cái lên nó được không?"

- -------------------------------------------------------

Cà Phê:...

Lục Bắc:...

Cà Phê: Dao Dao chưa đủ tuổi.

Lục Bắc: Nếu tôi nói Dao Dao trượt chân vô tình ngã vào cái **** của tôi, cái **** vì quá bất ngờ mà tự động đưa đẩy. Bà tin không?

Cà Phê: Tau báo cảnh sát nha (°ㅂ°╬)