Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 73: Chương trình 4: Đến giờ kể chuyện rồi (5)



"612, tôi thấy lạ quá."

Khuôn mặt thiếu niên ngày càng đỏ, đôi mắt xinh đẹp như phủ một tầng sương mù tưởng như chỉ cần chớp mắt một cái thôi sẽ có giọt nước tràn ra khỏi khóe mi. Quả cầu màu vàng hơi lúng túng mà gãi gãi cái đầu trọc lốc của mình. Nó đâu ngờ sự việc sẽ thành như vậy. Nó chỉ muốn thiếu niên đóng đạt vai phản diện bị nhiều người ghét thôi mà... Quả này 197 bóp chết nó mất!

[Lạ... là lạ thế nào?]

"Tôi không biết..."

Mạc Dao ngoan ngoãn mà lắc đầu. Dưới tác dụng của thuốc, phản ứng của cơ thể cậu cũng dần trở nên chậm chạp hơn. Cậu hơi cúi đầu, con ngươi hình trái tim nhìn chằm chằm hai chân mình.

"Tôi cảm thấy nóng lắm ạ." - Thiếu niên vừa nói vừa dùng tay câu lấy mép tất trắng bao quanh đùi. Bởi vì mồ hôi mà phần tất có chút dính, khi kéo lên liền đem đến cảm giác tê ngứa khiến cơ thể thiếu niên hơi run một chút. - "612 nhìn này. Nơi này đã ướt đẫm mồ hôi rồi."

Sau đó "bạch" một tiếng, Mạc Dao thả tay ra, phần mép tất lần nữa ôm sát thịt đùi nhưng vì phần da ấy quá non mềm nên khiến người nghe có cảm giác nơi đó vừa bị ai đó quất đánh, để lại một dấu hằn đỏ đầy đáng thương.

[Mạc Dao, bình... bình tĩnh nào. Để tôi nghĩ cách giải quyết.]

612 căng thẳng đến rụng cả tóc. Nếu như Mạc Dao mãi duy trì trạng thái như vậy chắc chắn 197 sẽ vác búa đến đập nát công ty của nó. Quả cầu màu vàng lo lắng bắt đầu lật quyển sách "Sổ tay ma thuật của Succubus" trên tay mình. Chẳng phải sách của thư viện trường luôn được chọn lọc kỹ lưỡng sao. Vì sao không có thuốc giải?

[Đây rồi. Trạng thái thôi miên sẽ kết thúc sau vài tiếng. Cậu chỉ cần ngồi yên và...]

612 tròn mắt nhìn cánh cửa tầng hầm đã bị mở toang mà thiếu niên đã sớm không thấy tăm hơi.

Giờ nó rút tiền trong ngân hàng rồi bỏ chạy liệu có kịp không?

*****

Bộp.

Tấm giẻ lau bị người thanh niên thô bạo ném xuống. Tuy nhiên nó cũng không khiến hắn cảm thấy dễ chịu hơn mà ngược lại càng khiến nỗi buồn bực trong lòng hắn càng trở nên nát bét. Kể từ sau ngày đó, hoàng hậu đã ra lệnh cho hắn mỗi ngày đều phải lau dọn hoàng cung. Kỵ sĩ tóc đỏ từ nhỏ đến lớn chỉ biết cầm kiếm bắn cung làm sao có thể tỉ mỉ lau dọn từng cốc nước li rượu. Chưa kể đứng ở vị trí này, hắn có thể nghe được âm thanh tập luyện của các đồng đội cũ. Khát khao muốn vung kiếm lên nhanh chóng chiếm cứ đầu óc hắn, khiến ngón tay người kỵ sĩ trẻ tuổi giật giật liên tục.

Tuy nhiên, chuyện luyện kiếm chỉ là chuyện nhỏ. Thứ thực sự khiến kỵ sĩ tóc đỏ tức giận là Mạc Dao cố tình trốn tránh hắn. Khi ám sát hoàng hậu, hắn đã chuẩn bị tinh thần sẽ bị gã phù thủy độc ác đó trừng trị hoặc có thể là bay đầu luôn. Nhưng ai có thể ngờ rằng hoàng hậu không chỉ tha chết cho hắn hơn nữa còn gọi hắn đến phòng ngủ, dùng thân thể mềm mềm câu dẫn hắn.

Sau đó kẻ lừa đảo ấy lại quay mông bỏ trốn!

Nghĩ đến đêm hôm ấy, người thanh niên liền tức giận đến nghiến răng nghiến lợi nhưng phần bụng dưới cũng bắt đầu nóng lên. Rõ ràng hắn bị thiếu niên trêu đùa tình cảm vậy mà kẻ kia không biết hối lỗi còn... còn ném hắn ra một góc rồi hoàn toàn quên mất sự tồn tại của hắn. Không hiểu sao kỵ sĩ tóc đỏ lại cảm thấy bản thân đáng thương vô cùng. Hắn vừa cảm thấy tủi thân lại vừa cảm thấy đau. Chim đau.

"Chắc chắn là tà thuật của phù thủy."

Kỹ sĩ tóc đỏ cắn răng ngăn cản bản thân chạm vào vị trí giữa hai chân. Đây là tà thuật của phù thủy vậy nên hắn phải dùng đồ vật của phù thủy để giải quyết. Nghĩ như vậy, kỵ sĩ tóc đỏ liền xoay người bước nhanh về phòng ngủ của hoàng hậu. Hắn tính toán mượn chút quần áo của thiếu niên để giải quyết tà thuật.

Cạch.

Cửa phòng ngủ nhẹ nhàng mở ra. Người thanh niên vốn cho rằng trong phòng không có ai, không ngờ, cửa vừa mở ra, tầm mắt của hắn liền chạm phải cặp mông tròn trịa của ai đó. Thiếu niên đang cúi người loay hoay đi tất, hoàn toàn không phát hiện ra có người đang ở phía sau lưng mình. Đến khi tất dài đã được kéo lên đến đùi, khuôn mặt đỏ ửng của thiếu niên liền xuất hiện một nụ cười đắc ý. Cậu nhanh chóng đứng thẳng người, phần lưng nhanh chóng cảm nhận được một nguồn nhiệt nóng hổi đang áp lên phía sau.

"Kẻ lừa đảo, ngươi đang làm cái gì?"

Kỵ sĩ tóc đỏ cho rằng thiếu niên sẽ giật nảy mình sau đó lại bỏ chạy như lần trước. Không ngờ, cậu lại chậm rì rì quay lại nhìn hắn. Người thanh niên nhanh chóng phát hiện ra trạng thái bất thường của Mạc Dao nhưng hắn chưa kịp mở miệng hỏi, thứ gì đó mềm mại chợt nhét vào tay hắn. Kỵ sĩ tóc đỏ theo bản năng mà nhìn xuống, ngay lập tức liền phát hiện đó là một bọc tất lụa trắng.

"Tất bị ướt nên thay ra."

Mạc Dao ngoan ngoãn mà mở miệng đáp lại người thanh niên. Như sợ hắn không tin, cậu liền hơn nâng chân lên cho hắn thấy rõ đôi tất mình vừa thay. Bình thường thiếu niên rất thích dùng tất trắng nhưng có lẽ vì đầu óc còn đang mơ mơ màng màng nên cậu tùy tiện lấy ra một đôi tất màu đen hơn nữa phần mép tất còn có hai cái tai nhỏ hình mèo. Khi thiếu niên nhấc chân lên, kỵ sĩ tóc đỏ còn có thể mơ hồ nhìn thấy phần đệm thịt hồng hồng được đính dưới gan bàn chân thiếu niên. Càng nhìn hắn càng cảm thấy hoàng hậu không phải là phủ thủy, người này chắc chắn là mèo hóa thành người. Nghĩ như vậy, cổ họng người thanh niên liền vô thức mà lên xuống, bàn tay nắm chặt tất lụa trắng đã sớm tiết ra mồ hôi, nhanh chóng thấm vào tất lụa thơm mùi cơ thể của thiếu niên.

"Kẻ lừa đảo, ngươi lại dùng tà thuật." - Khuôn mặt của kỵ sĩ tóc đỏ nhanh chóng đỏ bừng như người say rượu. Hắn lúng ta lúng túng mà vo tròn tất trắng trong tay mình, không dám nhìn thẳng vào Mạc Dao nhưng miệng vẫn không ngừng phát ra lời cảnh cáo. - "Ta... ta sẽ không khuất phục trước thế lực tà ác đâu."

"Thế lực tà ác?" - Thiếu niên ngơ ngác mà nghiêng đầu. - "Dao Dao không phải thế lực tàn ác. Dao Dao rất hiền."

"Cái... cái gì mà Dao Dao..." - Bị giọng nói mềm bụp của thiếu niên làm cho cả người tê dại, kỵ sĩ tóc đỏ chỉ có thể mang khuôn mặt đần thối mà lẩm bẩm tự hỏi. Sau đó hắn liền giật mình đỏ mặt mà kêu to:

"Đừng dùng tà thuật lên người ta!"

Bị người năm lần bảy lượt vu oan bản thân dùng tà thuật, Mạc Dao buồn bực đến nỗi khuôn mặt nhỏ nhăn lại. Người này vừa cao vừa to, hại cậu phải ngửa đầu đến đau cả cổ, vậy mà hắn lại luôn miệng nói cậu là thế lực tà ác. Mạc Dao muốn phạt hắn!

Thiếu niên chợt nhớ đến bản thân cậu có thể điều khiển người này, liền vui vẻ ra lệnh:

"Mau ngồi xuống!"

Người thanh niên không tình nguyện mà bị một lực vô hình đẩy ngã xuống đất. Hắn còn chưa kịp ngồi dậy, lồng ngực liền bị một một bàn chân nhỏ nhắn dẫm lên, cơ thể hắn ngay lập tức liền bất động.

"Cậu bao nhiêu tuổi rồi?"

"Mười bảy."

Kỵ sĩ tóc đỏ đầy tự tin mà ưỡn ngực. Nếu không tính lứa năm nay, hắn chính là vị kỵ sĩ trẻ tuổi xuất sắc nhất đội kỵ sĩ giáp vàng. Trong đội, hắn là kẻ nhanh nhẹn nhất, nhiều sức sống nhất. Thiếu niên chắc chắn sẽ hâm hộ tuổi trẻ của hắn đến đỏ mắt. Tuy nhiên lời tiếp theo của Mạc Dao nhanh chóng khiến sự tự tin của người thanh niên xẹp xuống như bóng bay bị xì hơi.

"Thì ra là em trai xấu tính." - Thiếu niên chợt bật cười khanh khách, bàn chân bọc tất đen cũng nhẹ dùng lực một chút mà nghiền phần ngực nở nang của người thanh niên. - "Mạnh miệng thế nào... hóa ra cũng chỉ là trẻ con."

"Ta không phải là trẻ con!"

Không biết là do bị thiếu niên mỉa mai hay là vì lý do nào khác mà đôi mắt của người thanh niên đã đỏ bừng, tiếng thở dốc cũng trở nên rõ rệt hơn. Mạc Dao hoàn toàn không phát hiện ra biểu hiện bất thường của kỵ sĩ tóc đỏ, cậu hoàn toàn chìm vào suy nghĩ nên trừng phạt trẻ hư như thế nào.

Tầm mắt thiếu niên chợt dừng lại ở vị trí giữa hai chân kỵ sĩ tóc đỏ, nơi ấy nhô lên một khối to đùng thậm chí phần vải trắng còn lan ra một mảng sẫm màu. Bộ não trì trệ của cậu chợt hiện lên hình ảnh thứ đó lần trước đã đánh và má cậu. Mạc Dao không vui mà ngồi xổm xuống. Cậu ngoan như vậy vì sao lại lấy thứ này đánh cậu? Thiếu niên ghét bỏ mà dùng bàn tay nhỏ nắm lấy thứ "hung khí" kia.

"Em trai xấu tính không nghe lời thì phải bị phạt~" - Thiếu niên cười đắc ý mà bóp một cái.

Cảm giác đau đớn cùng khoái cảm đồng thời xông đến khiến gã kỵ sĩ nhịn không được mà rên rỉ. Mồ hôi trên trán hắn đã chảy ròng ròng như mưa, cơ bắp trên người hắn đã sớm căng chặt, thậm chí gân xanh đã sớm nổi lên chằng chịt. Khó chịu... khó chịu vô cùng! Nếu không phải hắn đang bị vòng cổ ma thuật của hoàng hậu hạn chế có lẽ hắn đã vùng dậy mà đè thiếu niên xuống sau đó... sau đó liếm thiếu niên từ đầu đến chân, thậm chí nước bọt trong miệng thiếu niên hắn cũng sẽ hút sạch. Trước suy nghĩ biến thái của mình, kỵ sĩ tóc đỏ lại cho rằng bản thân mình đang thanh lọc cho Mạc Dao...

Phải rồi, hắn đang thanh lọc cho thiếu niên. Không chỉ bên ngoài, hắn còn phải thanh lọc cả bên trong. Thân thể của hắn nhận được sự chúc phúc của các pháp sư vậy nên hắn có thể thanh lọc thiếu niên. Nếu như hoàng hậu được thanh lọc thì cậu sẽ không bị các pháp sư truy đuổi nữa. Nhưng một lần thanh lọc chưa đủ, hắn cần phải làm mỗi ngày. Hoàng hậu sẽ phải mang cái bụng phồng lên một độ cung nho nhỏ đi khắp nơi, như vậy kẻ lừa đảo này sẽ không đi lừa người khác được nữa.

Mạc Dao không phát hiện ra đôi mắt gã kỵ sĩ trẻ tuổi đã xuất hiện những vòng lốc xoáy nho nhỏ. Động tác nuốt nước bọt của hắn cũng nhiều hơn giống như biểu hiện của bệnh dại. Thiếu niên dùng tay nghịch nghịch d**ng vật của hắn một hồi, dịch nhầy đã sớm chảy đầy tay. Mạc Dao dần mất hứng thú với nó, vội vàng lau tay lên người "em trai xấu tính" sau đó đứng dậy muốn rời đi.

"Nơi này nóng quá." - Thiếu niên nhịn không được mà cọ xát hai chân. - "Nếu như tiếp tục ở đây sẽ phải thay tất lần nữa... ngay cả quần lót cũng phải thay."

Ngay lúc cậu muốn rời khỏi phòng ngủ, eo nhỏ chợt bị người thô bạo ôm lấy. Phía sau mang tai thiếu niên vang lên tiếng thở ồ ồ của dã thú. Kỵ sĩ tóc đỏ vốn đang nằm trên mặt đất, nay lại xuất hiện phía sau Mạc Dao mà dùng tay giữ chặt cậu. Ánh sáng tím trên vòng cổ của hắn đã sớm tắt cho thấy kẻ này đã đập vỡ ma thuật của nó. Hắn đắc ý cắn lên cổ thiếu niên, mái tóc đỏ rực khẽ cọ qua mang tai của cậu.

"Tóm được ngươi rồi, kẻ lừa đảo!"

"Bị tóm?" - Mạc Dao ngơ ngác nhìn xuống rồi cánh tay đang siết chặt lấy eo mình rồi lại nghiêng đầu nhìn sang người thanh niên. - "Nếu bị tóm thì phải làm sao?"

Ánh mắt người thanh niên càng ngày càng trở nên tối tăm, có lẽ so với thiếu niên đang trong trạng thái bị thôi miên, biểu cảm của kỵ sĩ tóc đỏ lúc này cũng chẳng khác cậu là bao.

"Nếu bị tóm được... thì phải làm chủ nhân của kẻ tóm được mình. Mỗi ngày phải há miệng để cho hắn ăn đầu lưỡi."

"Phải bị ăn đầu lưỡi thật ạ?" - Thiếu niên sợ hãi hít hít mũi.

"Đúng vậy. Ai bao ngươi dám dùng tà thuật lên ta." - Kỵ sĩ tóc đỏ đầy hợp tình hợp lý mà gật đầu. Chợt nghĩ ra gì đó, hắn khẽ nuốt nước miếng. - "Chẳng phải phù thủy có khả năng khiến con trai có sữa sao. Mỗi ngày hoàng hậu cũng phải dùng hai tay ôm v* nhỏ để cho kẻ tóm được mình uống sữa."

"Nhưng mà tôi không phải phù thủy." - Thiếu niên khó xử mà hơi hé miệng ra. - "Chỉ ăn đầu lưỡi thôi, có được không?"

Nhìn đầu lưỡi nho nhỏ trước mặt, kỵ sĩ tóc đỏ làm gì còn sức nghĩ ngợi gì nữa. Hắn từ từ cúi xuống, muốn ngậm cả đầu lưỡi lẫn môi của người trước mặt. Tuy nhiên một bàn tay chợt nắm lấy vai hắn rồi đầy mạnh ra. Vị kỵ sĩ trẻ tuổi chưa kịp phản ứng liền ăn ngay một cú đấm vào mặt. Hắn ngơ ngác nhìn thiếu niên nằm trong lòng anh trai mình.

"Hoàng hậu, người có sao không? Tên đó không làm gì người chứ?" - Trưởng kỵ sĩ lo lắng kiểm tra thiếu niên một lượt. Xác nhận thiếu niên vẫn bình an, hắn mới thở phào nhẹ nhõm. - "Để thần đưa người đến nơi an toàn hơn."

"Anh..." - Kỵ sĩ tóc đỏ từ từ đứng dậy. Vừa rồi trưởng kỵ sĩ dùng toàn lực để đánh hắn, hiện tại mỗi lần nói chuyện người thanh niên vẫn cảm thấy đau ê ẩm, thậm chí máu mũi đã dần chảy đầy khuôn mặt hắn. Kỵ sĩ tóc đỏ lạnh lùng lau máu trên mặt mình.

"Đưa hoàng hậu cho em!"

"Hỗn xược! Hiện tại đức vua không còn, hoàng hậu chính là người có quyền lực cao nhất. Vì sao... vì sao các ngươi dám năm lần bảy lượt dâm loại người?" - Trưởng kỵ sĩ nghiến răng nghiến lợi ôm chặt thiếu niên hơn. - "Thân là đội trưởng, hoàng hậu ở cạnh ta là an toàn nhất."

"Chứ không phải ngươi muốn nhanh chóng giấu hoàng hậu đi sao? Anh trai yêu quý của ta, ngươi đang ghen tị. Khi hoàng hậu đích thân đeo vòng cổ ma pháp cho ta, ta biết ngươi đứng một bên mà nghiến răng nghiến lợi. Ngươi ước người được đeo vòng cổ đó là ngươi chứ không phải là ta. Đáng tiếc, hoàng hậu thích ta hơn, cho dù ngươi có bày tỏ sự trung thành tận tâm như thế nào hoàng hậu vẫn sẽ lựa chọn ta."

Trước ánh mắt ngày càng đỏ của anh trai, vị kỵ sĩ sung sướng mà cười thành tiếng. Dù đứng trên góc độ nào hắn cũng cảm thấy hoàng hậu sẽ thích hắn hơn người anh trai khô khốc của mình.

Trong lúc này, hoàng hậu Mạc Dao bị kẹp giữa hai người chỉ có thể mơ màng mà đưa mắt nhìn cả hai. Thiếu niên khẽ ngậm lấy ngón trỏ của mình, sắc đỏ trên mặt ngày càng rõ rệt hơn. Cậu đều bị hai người tóm được, chẳng lẽ phải để cho cả hai ăn đầu lưỡi sao? Thật khó nghĩ...

Thiếu niên quay sang kỵ sĩ tóc đỏ, ngón tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của hắn mà giật giật. Người nọ nhìn xuống, tuy vẫn là bản mặt cau có như bị táo bón lâu ngày nhưng ánh mắt hắn đã không còn hung dữ đáng sợ như xưa nữa.

"Ngươi cao quá. Có thể cúi xuống được không?"

Dù không biết vì sao thiếu niên lại muốn mình cúi xuống nhưng người thanh niên vẫn rất ngoan ngoãn mà làm theo. Cổ đột nhiên vị thiếu niên ôm lấy, kỵ sĩ tóc đỏ liền theo lực tay cậu mà cúi gần hơn. Sau đó chóp mũi của hắn liền ngửi được mùi hương ngọt nị, môi cũng cảm nhận có thứ gì đó mềm mềm đang đặt lên trên. Để có thể hôn được "em trai xấu tính", thiếu niên phải nhón mũi chân mới có thể với tới. Lúc này hai chân đã sớm mỏi đến nỗi run lên, Mạc Dao đành vươn lưỡi liếm liếm vài cái để hoàn thành nhiệm vụ sau đó muốn rời đi.

Kỵ sĩ tóc đỏ nhanh chóng nhận ra kẻ lừa đảo muốn từ bỏ. Hắn liền vươn tay ôm lấy hai má thiếu niên, ép chặt miệng cậu vào miệng mình. Lưỡi nhỏ xinh bị hắn ngậm trong miệng, trước ánh mắt sững sờ của trưởng kỵ sĩ, thiếu niên phát ra tiếng hừ nhỏ không biết vì bị người hôn quá mạnh dẫn đến cả miệng đều tê dại hay vì quá thích mà phát ra âm khóc. Ở góc độ của trưởng kỵ sĩ chỉ thấy thiếu niên bị ép đến há to miệng. Chóp mũi đã sớm đỏ bừng, lông mi cũng ướt nhẹp run run đầy đáng thương.

Phần gáy đột nhiên bị bàn tay to lớn nắm lấy, dùng một lực mạnh mà tách hai người ra. Thiếu niên vì thiếu dưỡng khí mà lồng ngực không ngừng lên xuống, Trưởng kỵ sĩ rũ mắt nhìn phần thịt môi sưng đỏ của Mạc Dao. Nơi ấy vẫn còn lóng lánh nước bọt, thậm chí bởi vì môi vẫn chưa thể khép lại mà phần nước bọt bị tràn ra ngoài dần chảy xuống cái cằm nhòn nhọn. Trưởng kỵ sĩ vươn tay lau sạch phần nước trên khóe môi thiếu niên sau đó dường như không thể chờ nổi nữa mà cúi xuống hôn cậu.

[Mạc Dao, tôi có cách giải rồi...]

612 vội vàng bay vào trong phòng. Tuy nhiên cảnh tượng trước mắt khiến quả cầu màu vàng sững sờ đứng im một chỗ.

Phòng phát sóng trực tiếp bùng nổ.

- ---------------------------------------------------------------------------------------

Mạc Dao: *Nhìn vòng cổ ma pháp* Chỉ những ai có tội mới phải đeo thứ này...

Kỵ sĩ tóc đỏ: Đây là vòng cổ của tôi! Không ai được tranh!

Trưởng kỵ sĩ: Em trai của thần còn nhỏ, xin hoàng hậu hãy để thần nhận phạt đeo vòng cổ thay nó.

Vương tử Bạch Tuyết:...