Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 74: Chương trình 4: Đến giờ kể chuyện rồi (6)



<3p! 3p! 3p! 3p!>

<Thuyền của trưởng kỵ sĩ vùng lên. Trung khuyển công muôn năm!>





<Hoàng hậu nhỏ bị hôn đến nhũn hai chân rồi. Sau đó hai vị kỵ sĩ đẹp trai sẽ lần mò xuống dưới, mỗi người cầm một bên v* rồi *** sau đó bọn họ ***. Hoàng hậu sẽ bị bắn đến nỗi tất mèo nhỏ dính toàn chất dịch màu trắng, mỗi bước đi của cậu sẽ vang lên tiếng lép nhép của *** ***> [Bình luận này đã vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng]

<Muốn có chim.> [Bình luận này đã vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng]

<Gọi cả đoàn kỵ sĩ vào được không? *chảy nước mắt ở miệng*>

<Đây không phải chương trình "chúc bé ngủ ngon" sao? Không được, tôi phải loát một phát mới ngủ được.> [Bình luận này đã vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng]

<Đã bắn.> [Bình luận này đã vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng]

<Tôi có thể không có được em nhưng em nhất định phải kiếm thằng chim to hơn tôi!> [Bình luận này đã vi phạm tiêu chuẩn cộng đồng]

Hệ thống liên tục đưa ra thông báo khiến gân xanh trên đầu 612 không ngừng giật giật. Nó vội vàng tắt chức năng bình luận trong phòng phát sóng sau đó đưa mắt nhìn vị hoàng hậu độc ác nào đó.

Bị hai người luân phiên hôn môi, khuôn miệng nhỏ nhắn của thiếu niên đã sớm đỏ au, tựa như nụ hoa bị cưỡng ép nở rộn, dù mặt ngoài thật lộng lẫy như phần nhụy hoa đã sớm bị người vân vê đến nhàu nát, tỏa ra mùi thơm ngọt đầy hư hỏng. Hai người thanh niên trẻ tuổi giống như dã thú rơi vào kỳ động dục, nếu là trước đây, bọn họ vẫn có thể giữ lại một chút lý trí nhưng bởi vì đã nếm được chút mật ngọt tiết ra từ cơ thể thiếu niên mà dần trở nên cuồng loạn, hận không thể dùng chính mùi hương của mình để lấp đầy thiếu niên.

Trưởng kỵ sĩ vươn lưỡi nhẹ liếm phần thịt mềm trong miệng Mạc Dao, mà kỵ sĩ tóc đỏ ở phía sau thiếu niên đang không ngừng dùng răng nanh tạo ra những vòng tròn ấn ký.

"Hoàng hậu thơm quá." - Kỵ sĩ tóc đỏ dùng răng ma sát phần đầu vai tròn tròn. Bàn tay to lớn nhẹ luồn vào tất mèo, phần vải mềm bị căng ra bao trọn lấy tay người thanh niên. - "Nhìn bề ngoài hoàng hậu nhỏ nhắn như vậy hóa ra mọi dưỡng chất đều lén nuôi hai mông cùng đùi. Người nhìn xem, thịt đùi béo mềm đều tràn ra khỏi kẽ tay của ta rồi."

"Không... không có béo!" - Thiếu niên nức nở mà phản đối nhưng đầu lưỡi lần nữa lại bị người mút vào khiến cậu không còn tâm trạng quan tâm đến "em trai xấu tính" nữa.

[Mạc Dao, tôi...]

612 muốn tiến lên tiêm thuốc giải cho thiếu niên nhưng nhìn lượt xem không ngừng tăng lên ở phòng phát sóng, thậm chí số tiền donate của hôm nay cũng bằng cả một tuần đi phát sóng trực tiếp bình thường, quả cầu màu vàng bắt đầu do dự. Dù sao sau vài tiếng nữa thiếu niên cũng sẽ tự tỉnh lại. Hay là nó cứ kệ đi...

"Hoàng hậu biết cách hôn trả thần rồi. Hoàng hậu giỏi quá!" - Trưởng kỵ sĩ dịu dàng hôn lên đôi mắt hơi sưng đỏ của thiếu niên. - "Hoàng hậu không được khóc. Chẳng phải người thích lắm sao?"

Cậu được người khác khen sao? Vậy phải mỉm cười mà nói rất thích với đối phương.

Mạc Dao trong trạng thái bị thôi miên hoàn toàn đánh mất khả năng suy nghĩ bình thường. Khuôn mặt đỏ hồng của thiếu niên dần xuất hiện một nụ cười thẹn thùng:

"Đúng vậy, Dao Dao rất thích được hôn."

"Vậy hoàng hậu có thích những thứ lớn không?" - Trưởng kỵ sĩ si mê nhìn chằm chằm khuôn mặt thiếu niên, một tay của hắn đã bắt đầu vuốt ve phần dưới thân mình.

Một điểm mười thật lớn sao? Nghĩ đến một số mười màu đỏ to khổng lồ, thiếu niên liền vui vẻ cười toe toét.

"Có. Dao Dao thích những thứ lớn!"

Tay trái cùng tay phải đều được đặt vào một vật nóng hổi. Thiếu niên tò mò nhìn xuống, phản chiếu trong con ngươi đã biến dạng thành hình trái tim của cậu là hai bóng đen thô dài.

"Vậy hoàng hậu phải cầm chắc vào đấy..." - Kỵ sĩ tóc đỏ khẽ cười mà thì thầm vào tai thiếu niên.

Phòng phát sóng trực tiếp bị cưỡng chế đóng lại.

*****

Màn đêm dần buông xuống. Tác dụng của thôi miên cũng đã kết thúc vì vậy thần trí của Mạc Dao đã bắt đầu quay về.

"612?" - Thiếu niên mệt mỏi vươn tay dụi dụi mắt.

[Tôi ở đây.]

[Cậu cảm thấy thế nào?]

"Đầu hơi đau ạ. Môi cũng vậy, cả hai tay cũng mỏi nhừ nữa. Chẳng lẽ tôi bị người ta đánh sao?" - Thiếu niên khó chịu lắc lắc đầu.

[Đánh thì không đến nhưng mà...]

[Trước tiên chúng ta phải bỏ trốn đã.]

"Dạ?"

Mạc Dao muốn hỏi tại sao nhưng rất nhanh, thiếu niên đã phát hiện ra có gì đó bất thường. Cảm giác lạnh căm căm giữa hai đùi chợt ập đến. Thiếu niên hoảng sợ nhìn xuống dưới hai chân mình. Bởi vì cảm giác này đã quá quen thuộc với cậu vậy nên không khó để Mạc Dao biết bản thân mình đang trong tình cảnh như thế nào.

Cậu lại bị bắt mặc váy.

"Vì sao tôi cảm thấy đây giống như váy cưới vậy?" - Thiếu niên vừa nói vừa vươn tay sờ lên đầu mình. - "Còn có cả khăn đội đầu nữa."

[Vì đây chính là váy cưới.]

"Dạ?"

[Cái này...]

Đại khái là ngay lúc Mạc Dao sắp bị hai gã kỵ sĩ dụ dỗ muốn cởi quần, 612 liền vội vã dùng điện giật ngất cả hai sau đó đem thiếu niên đi ra ngoài. Tuy nhiên tránh vỏ dưa thì lại gặp vỏ dừa, Mạc Dao bị công chúa... à vương tử Bạch Tuyết bắt được. Vậy mà thiếu niên còn không biết sợ, cậu nhón chân áp sát mặt mình về phía Bạch Tuyết sau đó hỏi hắn có muốn ăn đầu lưỡi của mình không. Kết quả người nọ mang biểu cảm mà ôm cậu đi mất. Khi 612 đuổi đến, thiếu niên đã bị ép mặc váy cô dâu, ngoan ngoãn ngồi trên ngai vàng.

[Mạc Dao, cậu nhớ kết cục của công chúa Bạch Tuyết là gì không?]

"Tất nhiên là tôi nhớ rồi. Công chúa Bạch Tuyết được hoàng tử cứu sống sau đó cùng chàng sống hạnh phúc đến cuối đời. Còn mẹ kế phù thủy bị bắt đeo đôi giày đã được nung đỏ."

[Đó là cái kết của công chúa Bạch Tuyết. Nhưng nếu đó là vương tử Bạch Tuyết thì sao? Vương tử sẽ trở thành đức vua. Mạc Dao cậu nói xem, cách nhanh nhất để trở thành đức vua là gì? Tất nhiên là kết hôn với hoàng hậu.]

Mạc Dao:?

[Ngốc quá, cậu đang là hoàng hậu đấy!]

Thiếu niên cẩn thận suy nghĩ một lúc. Dường như đã lý giải được những gì 612 vừa nói, hai mắt cậu liền trợn tròn. Biết thiếu niên đã sốc đến nỗi không nói thành lời, 612 thở dài tiếp tục mở miệng an ủi câu.

[An tâm, chúng ta vẫn còn có cách giải quyết.]

"Tôi muốn kiện công ty bôi nhọ truyện cổ tích." - Mạc Dao bất mãn mà nhỏ giọng oán trách.

[...]

Nếu như thiếu niên biết những chuyện bản thân làm trong lúc bị thôi miên có lẽ cậu sẽ kiện sập công ty của nó cũng không chừng.

[Khụ... Được rồi, dù sao xuất diễn của chúng ta trong phần truyện này cũng sắp hết. Hiện tại cậu chỉ cần lừa vương tử Bạch Tuyết ăn táo độc là được.]

612 vừa dứt lời, trong không khí liền xuất hiện một lọ thuốc nhỏ có hình quả táo. Bên trong quả táo thủy tinh có đựng một thứ chất lỏng màu đỏ nếu nhìn từ xa quả thực giống như một quả táo nhỏ.

[Xét về khả năng phối thuốc của cậu... khụ của cả hai chúng ta thì tôi đã đặt mua ở bên ngoài.]

Như muốn cường điệu sự hào phóng của mình, 612 còn nhấn mạnh bằng một câu "đắt lắm đấy!". Tất nhiên so với số tiền donate của ngày hôm qua thì nó cũng chẳng đáng là bao...

Mạc Dao vội vàng vươn hai tay đỡ lấy lọ thuốc hình quả táo. Đến khi cầm vào cậu mới phát hiện thứ màu đỏ bên trong lọ thuốc không phải là chất lỏng như nước mà nó có chút đặc sệt hơn nữa còn khá lạnh, giống như những loại thuốc bôi da mà em họ cậu hay dùng.

[Xem nào xem nào. Theo như hướng dẫn chúng ta cần phải làm nóng nó bằng nhiệt độ cơ thể.]

Nghe quản lý chương trình nói vậy, thiếu niên liền vén váy lên, đặt lọ thuốc vào trong bụng mình.

"Như vậy phải không ạ?"

[Hình như là thế...]

[Sau đó chúng ta cần chờ thuốc tan thành chất lỏng rồi để Bạch Tuyết uống là được.]

Thiếu niên hơi đỏ mặt mà sờ sờ vị trí nhô lên ở bụng mình. Mặc dù công đoạn giống như ấp trứng thôi nhưng vì sao cậu vẫn cảm thấy kỳ quái vậy?

Trong lúc thiếu niên còn đang rối rắm về việc hòa tan thuốc, ngoài cửa điện chợt vang lên tiếng bước chân chậm rãi. Cả Mạc Dao cùng 612 đều theo trở nên căng thẳng. Đặc biệt là vị hoàng hậu nhỏ, bởi vì quá sợ hãi mà cậu theo bản năng thẳng lưng, quả táo giấu trong bụng cũng vì vậy mà dần lăn xuống dưới. Thiếu niên không còn cách nào khác, chỉ có thể dùng đùi kẹp chặt lấy thuốc.

"Hoàng hậu, người cuối cùng cũng tỉnh lại rồi." - Từ trong bóng tối, công chúa Bạch Tuyết bình thản mà bước ra.

Lúc này hắn không còn ngụy trang thành thiếu nữ đôi mươi nữa mà dùng thân phận của một vị vương tử xuất hiện trước mặt Mạc Dao. Người thanh niên vẫn để tóc dài, nó được buộc gọn gàng bằng một dải lụa màu đỏ vắt ngang qua vai. Quần áo trên người hắn cũng là quần áo của quý tộc, dù không diêm dúa như của Mạc Dao nhưng cũng vô cùng lóa mắt.

Mặc dù lúc này hoàng cung và toàn vương quốc đã nằm trong sự khống chế của Bạch Tuyết nhưng hắn vẫn kính cẩn mà quỳ gối trước thiếu niên.

"Đúng như những gì ta tưởng tượng. Hoàng hậu trong bộ váy cưới này rất đẹp mắt."

Đặc biệt là khi thiếu niên khoác lên mình bộ váy đó là vì hắn. Nụ cười trên môi vị vương tử ngày càng sâu hơn, hắn nhịn không được mà cúi xuống hôn lên mu bàn tay của thiếu niên. Khi nụ hôn vừa đặt xuống, Mạc Dao đột nhiên hô nhỏ một tiếng.

Bạch Tuyết:?

"Công... à vương tử Bạch Tuyết, chúng ta không nên như vậy. Như vậy là rất xấu." - Không biết có phải vì nhiệt độ trong phòng hay vì lý do nào khác, khuôn mặt của thiếu niên đã sớm đỏ ửng. 612 còn cho rằng Mạc Dao lại rơi vào trạng thái thôi miên, nó vội vàng tắt bình luận trong phòng phát sóng, chỉ để lại chế độ donate.

"612, vỡ rồi." - Nhân lúc Bạch Tuyết không để ý, thiếu niên mang biểu cảm đáng thương mà nhìn về phía 612.

[Cái... cái gì vỡ?]

"Lọ thuốc ạ..."

Vừa rồi, khi vương tử Bạch Tuyết hôn tay cậu, Mạc Dao sợ đến nỗi hai đùi vô thức kẹp chặt. Lọ thuốc cũng vì vậy mà bị cậu kẹp vỡ. May mắn, vỏ ngoài của thuốc không hẳn là thủy tinh mà là một dạng mật đường. Khi lọ thuốc bị vỡ, vỏ ngoài liền tan chảy hòa vào trong thuốc nên không làm thiếu niên bị thương. Tuy nhiên cũng chính vì vậy mà phần thuốc đỏ trong lọ nhanh chóng dính vào hai đùi của cậu, bởi vì tiếp xúc với nhiệt độ cơ thể con người mà thuốc bắt đầu tan ra, tạo thành chất lỏng dính nhớp, dọc theo bắp đùi của thiếu niên mà dần chảy xuống. Mạc Dao sợ nước thuốc chảy xuống tất trắng, liền kẹp chặt đùi mình lại.

"Vì sao đám kỵ sĩ đó có thể chạm vào người mà ta lại không thể?" - Bạch Tuyết đột nhiên ngẩng đầu lên, dọa thiếu niên giật mình thon thót.

"Chúng ta... chúng ta ngồi xuống cùng nhau nói chuyện được không?"

"Ta đã nhìn thấy. Mỗi đêm đám kỵ sĩ người đầy lông lá đó đều lẻn vào phòng của hoàng hậu. Hơn nữa người không màng quy tắc còn lén giấu một tên kỵ sĩ tóc đỏ vào trong hoàng cung. Bọn họ chạm vào nơi nào của người? Bàn tay, cổ chân hay thậm chí là làn môi nhỏ này cũng bị chúng ngậm lấy?"

Nghe vương tử Bạch Tuyết tố giác, Mạc Dao cảm thấy bản thân mình thật oan ức. Cậu chỉ mời trưởng kỵ sĩ đến phòng mình đúng một tối còn lại đều là hắn tự mình đến sau đó chấp nhất muốn rửa chân cho cậu. Còn kỵ sĩ tóc đỏ... cậu có đuổi hắn về lại đội kỵ sĩ nhưng hắn không chịu về đấy chứ. Mạc Dao muốn mở miệng giải thích nhưng cảm giác châm chích ở phía dưới buộc cậu vội vàng ngậm miệng lại để tránh bản thân phát ra âm thanh kỳ lạ.

[Xem ra thuốc đã tan gần hết. Mạc Dao, chúng ta cần phải để Bạch Tuyết uống thuốc.]

Nhưng mà làm cách nào mới được? Hiện tại nước thuốc đã bám đầy chân cậu, làm sao cậu có thể đưa thuốc cho vương tử Bạch Tuyết đây.

Như đoán được sự băn khoăn của thiếu niên, 612 ngập ngừng một lúc cuối cùng đưa ra quyết định:

[Cậu làm hắn liếm sạch là được.]

Mạc Dao: Dạ?

[Dù sao chúng ta đang là phản diện háo sắc mà...]

Nhưng mà...

Trước sự thúc giục của 612, Mạc Dao chỉ có thể cắn răng vươn tay nắm lấy chiếc nơ trước cổ vương tử Bạch Tuyết sau đó kéo về phía mình. Khuôn mặt vị vương tử cứ như vậy mà vùi vào lòng thiếu niên, biểu cảm sắp mất khống chế của hắn cũng vì vậy mà nhạt đi rất nhiều.

"Con... con trai của ta... So với bọn kỵ sĩ đó, ta vẫn luôn yêu thương con nhất." - Mạc Dao lắp bắp vội đọc lời thoại theo chỉ dẫn của quả cầu màu vàng.

"Đây là một lời nói dối nữa phải không?"

"Tất... tất nhiên là không rồi."

"Nếu như vậy chúng ta hãy làm một bản giao ước." - Vương tử Bạch Tuyết bất chợt rướn người, ép sát thiếu niên vào ngai vàng. - "Hãy để cho thân xác ta, linh hồn của ta, tình yêu của ta hoàn toàn thuộc về người. Nhưng đổi lại sự tự do của người thuộc về ta. Cho dù người có chạy đến nơi nào, trú ngụ ở đâu ta cũng sẽ mang người về dùng dây xích bằng vàng trói chặt người vào vương tọa này. Hãy thề đi mẹ kế của ta."

Mạc Dao hoảng sợ vội vàng nhìn sang 612. Nhận được cái gật đầu của nó, thiếu niên chỉ có thể run môi mà đồng ý. Giao ước được ký kết. Trên trán của vị vương tử liền xuất hiện một ấn ký kỳ lạ mà đồng thời lúc này, Mạc Dao cũng cảm nhận có gì đó đang được khắc trên bụng mình.

"Lúc này hai chúng ta đã thuộc về nhau rồi. Tiếp theo hẳn là động phòng." - Vương tử Bạch Tuyết hưng phấn đến nỗi đôi mắt cũng biến đỏ. - "Ta muốn lần đầu tiên của hai chúng ta là ở trên ngai vàng này."

Ngay lúc hắn muốn hôn thiếu niên, Mạc Dao vội vàng ngăn người thanh niên lại.

"Vừa rồi... vừa rồi ta không cẩn thận làm đổ mật ong ra người." - Khuôn mặt thiếu niên đã sớm đỏ lử, cậu nhẹ nhàng vén váy mình lên, để lộ toàn bộ phần dưới của mình. - "Vương tử có thể giúp ta liếm sạch mật ong được không?"

*****

[Câu chuyện đầu tiên: Công chúa Bạch Tuyết - hoàn thành]

[Câu chuyện thứ hai: Cô bé Lọ Lem.]

[Bạn đóng vai mẹ kế độc ác mang theo hai người con riêng của mình đến nhà một vị bá tước giàu có với ý đồ chiếm tất cả tài sản và hãm hại cô bé Lọ Lem lương thiện.]

Mạc Dao từ từ mở mắt. Hoàng cung nguy nga đã sớm biến mất mà thay vào đó là không gian chật hẹp của xe ngựa. Thiếu niên vừa ngáp vừa quay sang nhìn 612:

"612, chúng ta đã thoát khỏi vương tử Bạch Tuyết rồi phải không?"

[Thuốc có tác dụng khiến người nuốt phải nó rơi vào trạng thái hôn mê vài tháng. Hiện tại có thể xem như chúng ta đã an toàn.]

"Hắn cắn tôi đau quá." - Thiếu niên nhỏ giọng bất mãn. Cậu chỉ bảo Bạch Tuyết liếm thôi vì sao hắn lại nổi khùng cắn cậu cơ chứ?

[Được rồi, chúng ta đã sang câu chuyện thứ hai rồi. Lần này cậu sẽ đóng vai mẹ kế bạo hành trẻ em mà trẻ em ở đây chính là cô bé Lọ Lem... à cậu bé Lọ Lem.]

"Vì sao ngay cả Lọ Lem cũng biến thành con trai rồi? Hơn nữa hệ thống vừa thông báo tôi là mẹ kế mang theo hai đứa con riêng. Nhưng tôi làm gì có con." - Thiếu niên khó hiểu mà nghiêng đầu. Cậu không sinh được con nha!

[Hai người con của cậu... là bọn họ.]

Theo hướng chỉ của 612, lúc này Mạc Dao mới để ý trong xe ngựa còn có hai người người thiếu niên nữa. Hai thiếu niên mặc đồ giống hệt nhau, đều là áo gile mặc ngoài áo sơ mi trắng và phía dưới là quần đùi ngắn đến đầu gối. Cả hai vẫn đang ngủ ngon lành, một người tóc đỏ, một người tóc vàng càng nhìn càng giống...

"Đây không phải trưởng kỵ sĩ và kỵ sĩ tóc đỏ sao? Hơn nữa đây là phiên bản shota của hai người."

[Ờm thì... do một số lỗi mà khi đưa cậu đến câu chuyện thứ hai chúng tôi vô tình dịch chuyển luôn cả hai. Nên tổ đạo diễn quyết định để bọn họ đóng vai con riêng của cậu luôn.]

Hơn nữa fan của hai người trong phòng phát sóng trực tiếp còn khá đông, nhiều phú bà vung tiền đòi thêm xuất diễn cho cả hai...

[An tâm. Bọn họ đã bị mất trí nhớ nên sẽ không biết cậu là hoàng hậu trong câu chuyện thứ nhất đâu. Cậu có thể yên tâm mà... tái giá.]

[Còn bây giờ, câu chuyện thứ hai chính thức bắt đầu.]

- ------------------------------------------------------

Rất nhiều năm sau...

Trưởng kỵ sĩ [Yellow]: Dad, người không thương con sao~ Con có chỗ nào không tốt? Người đánh con cũng được xin đừng phớt lờ con *rơi nước mắt*.

Kỵ sĩ tóc đỏ [Red]: Đừng tưởng phớt lờ tôi là tôi sẽ để ý. Tôi... tôi không quan tâm đâu... Agrr, rốt cuộc tôi làm sai gì vậy? Tôi... hức... tôi không sợ bị Dad ghét bỏ đâu... tôi... hức...

Cà Phê: Mị biết là mấy đứa rất quan tâm Daddy Dao Dao nhưng mà hai đứa có thể đừng vờ khóc rồi đòi ngậm v*người ta cả đêm được không? Mị thấy giả trân lắm (¬_¬;)