Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 82: Chương trình trực tiếp: Bệnh viện tái sinh (2)



[Mệnh lệnh hắc ám được kích hoạt.]

[Cậu điên thật rồi! Vật phẩm hỗ trợ quý giá như vậy mà cậu lại dùng nó để chơi trò trẻ con này.]

"Tôi hơi ngứa mắt nên muốn loại cậu ta sớm một chút. Dù sao cũng đâu thiếu kẻ cho tôi tiền."

856 bị Lục Chi Châu chọc giận. Nó đành rời khỏi "Chương trình", mặc kệ hắn thích làm gì thì làm. Mà phía bên kia, dưới sự tác động của mệnh lệnh hắc ám, đã có nhiều người có xu hướng ghét bỏ Mạc Dao. Thậm chí, người thanh niên vừa rồi còn gật đầu thề thốt với Trình Chính Khanh sẽ chăm sóc thiếu niên tạm thời cũng lúng ta lúng túng mà lùi lại phía sau.

"Xin... xin lỗi... Tôi muốn sang nhóm khác."

Mạc Dao chỉ có thể trơ mắt nhìn người bạn cùng phòng mới của cậu lẩn vào trong đám đông mà trốn tránh. Thiếu niên lần nữa trở thành "người vô gia cư". Tuy nhiên cậu không nhụt chí mà bước đến bên cạnh một thiếu nữ khác.

"Xin chào, xin hỏi là tôi có thể chung nhóm với các cậu không?"

"Xin lỗi nhóm chúng tôi đủ người rồi. Cậu tìm nhóm khác đi."

"Dạ vâng ạ."

Thiếu niên ủ rũ quay sang một nhóm khác, bọn họ liền làm ngơ tiếp tục nói cười rôm rả với nhau. Đến khi nhận được lời từ chối lần thứ tư, Mạc Dao mới ý thức được bản thân mình bị cô lập.

[Còn hơn hai phút nữa.]

Không biết từ bao giờ 000 đã bay đến gần thiếu niên. Giọng nói của nó vẫn vô cảm như vậy nhưng rõ ràng nó đang quan tâm đến thiếu niên.

"Bọn họ sẽ không để tôi vào nhóm."

Đây là lần đầu tiên Mạc Dao teamwork ở trong "Chương trình" nhưng dựa vào những chương trình trước, thiếu niên cũng biết bản thân mình có bao nhiêu vô dụng, nếu như cho cậu vào nhóm cũng chỉ kéo chân người khác. Có lẽ vì những lý do này mà mọi người không thích cậu.

[Cậu nên chứng minh cho họ thấy năng lực của bản thân.]

000 biết cho dù thiếu niên có vô dụng đến đâu nhưng chỉ cần nhìn bộ dạng tủi thân của cậu, người khác vẫn sẽ mủi lòng mà đồng ý. Thậm chí kể cả thiếu niên không mở lời vẫn sẽ có nhiều kẻ tìm đến muốn cậu gia nhập. Đột nhiên bị tất cả mọi người quay lưng như vậy chắc chắn là có người giở trò. Nhưng công việc của nó là giám sát, còn việc các người chơi lén lút chơi bẩn với nhau 000 hoàn toàn không được can dự, đây là chuyện rất bình thường ở các chương trình. Nếu thiếu niên thật sự là ngoại lệ của "vị kia" có lẽ hắn sẽ giúp cậu.

[Còn 1 phút 20 giây nữa.]

Thiếu niên cắn môi vội vàng tiến lên, nắm lấy tay áo người thanh niên đeo kính.

"Tôi... tôi biết dọn dẹp nhà cửa. Nếu như gặp người xấu tôi cũng sẽ không hét lớn. Tôi sẽ cố gắng không kéo chân mọi người. Cậu có thể cho tôi tham gia nhóm cậu được không?"

Trước đôi mắt đã sớm đỏ bừng của Mạc Dao, người thanh niên không thể dậy nổi cảm xúc ghét bỏ. Hắn không biết vì sao mình lại đột nhiên ghét cậu, rõ ràng vừa rồi hắn còn bối rối muốn mời thiếu niên chung nhóm. Ngay lúc người thanh niên đeo kính muốn gật đầu đồng ý thì người bên cạnh đã lạnh nhạt hất tay thiếu niên ra khỏi tay áo hắn.

"Đủ người rồi!"

Hi vọng cuối cùng đã bị dập tắt. Tất cả đều tránh xa cậu mà tạo thành vòng tròn cô lập. Mạc Dao chỉ có thể ngơ ngác nắm góc áo mà hơi sụt sịt mũi. 005 và 197 đã rất cố gắng để cho cậu có thể tham gia chương trình vậy mà cậu lại thất bại từ những bước đầu tiên.

Ngay lúc thiếu niên muốn xoay người tìm một chỗ để chờ 197 đến đón về, tầm mắt cậu lại dừng ở cặp anh em sinh đôi Lê Dương và Lê Dạ. Hai người bọn họ cũng đang nhìn cậu.

Sở dĩ cặp song sinh này có thể khiến nhiều người điên cuồng không chỉ vì bọn họ rất giỏi mà còn bởi vì nhan sắc của họ. Khác với vẻ đẹp mong manh dụ người sa đọa của Mạc Dao, Lê Dương và Lê Dạ lại là vẻ tinh xảo giống như một pho tượng được đúc kết từ những tỉ lệ vô cùng hoàn mỹ. Đó là lý do vì sao họ gọi cặp song sinh là thiên sứ và ác quỷ. Không phải bởi vì trong hai người tồn tại một người tốt và một người xấu, ngược lại vì thiên sứ và ác ma đều có một điểm chung là đều vô cảm. Lê Dương là ác ma. Vì sự hành hạ của hắn đều thể hiện rõ ra ngoài. Lê Dạ là thiên sứ vì hắn ngược đãi con mồi bằng sự vô cảm. Thiên sứ là tinh khiết nên nó sẽ không có cảm xúc quyến luyến yêu thương. Ác ma là dơ bẩn nên nó dẫm đạp lên những thứ tình cảm gọi là chân thành.

Vậy mà lúc này hai người bọn họ đều cùng nhìn chằm chằm về phía nhân loại yếu ớt kia.

"Tôi..." - Thiếu niên do dự không dám lên tiếng. Cậu biết, mọi người e ngại thực lực của cặp song sinh nên không dám mở lời mời họ vào nhóm. Bọn họ có bao nhiêu đáng sợ, chỉ cần nhìn thái độ của Trình Chính Khanh và Vũ Đồng là biết. Nhưng dưới sức ép về mặt thời gian, thiếu niên vẫn nhắm mắt mà đưa ra lời đề nghị:

"Có thể cho tôi chung nhóm được không ạ?"

"Chung nhóm..." - So với anh trai Lê Dạ có vẻ mặt lạnh như băng, Lê Dương lại có phần dễ nói chuyện hơn. Tất nhiên với điều kiện họ chưa nghe thấy biệt danh ác ma của hắn. - "Vì sao?"

"Tôi có thể dọn dẹp. Khi gặp kẻ xấu tôi cũng không hét lớn. Nếu... nếu có chuyện gì xảy ra tôi cũng sẽ không kéo chân hai người."

Nhìn thiếu niên nhỏ một cục đang vừa run rẩy vừa cố gắng nói tròn vành từng chữ một, sự hứng thú trong mắt người thanh niên càng trở nên rõ hơn. Tựa như hắn đã tìm ra một thứ gì đó rất thú vị, một thứ thú vị xinh đẹp.

"Nếu như có chuyện gì xảy ra..." - Lê Dương chợt vươn tay nắm lấy vòng eo quá mức nhỏ nhắn của Mạc Dao. Nụ cười trên môi hắn sâu hơn một chút, tay cũng dùng lực ấn khiến thiếu niên vốn sợ này càng sợ hơn. - "Thì tôi có hàng nghìn cách khiến anh đăng xuất khỏi chương trình trước khi trở thành vật kéo chân."

[Còn 30 giây nữa.]

Lúc này thiếu niên mới ý thức được, người thanh niên lúc nào cũng tươi cười kia có bao nhiêu xấu tính. Cậu chỉ có thể đưa mắt nhìn sang Lê Dạ đứng bên cạnh. Dẫu là cùng một khuôn mặt nhưng so với Lê Dương, Lê Dạ vẫn đem đến cảm giác trưởng thành hơn rất nhiều.

Lê Dạ rũ mắt nhìn thiếu niên đang bị em trai song sinh mình ôm lấy. Rõ ràng đang nằm trong lòng Lê Dương nhưng cậu lại hướng ánh mắt cầu xin về phía hắn. Ánh mắt người thanh niên vẫn vô cảm như vậy, môi mỏng phát ra những âm tiết đơn điệu.

"Lý do?"

Trong tất cả người chơi ở đây, chỉ cần nhặt đại một người thì họ cũng có ích hơn thiếu niên. Vì sao hai người họ phải lựa chọn Mạc Dao?

[Còn 10 giây nữa. Bắt đầu đếm ngược.]

Thời gian gần hết, Mạc Dao chỉ có thể tuyệt vọng mà bật khóc:

"Tôi có tuyến thể! Tôi có tuyến thể!"

[Thời gian chọn nhóm kết thúc. Chúc mừng tất cả người chơi. Hiện tại không có ai bị loại.]

Bên tai vang lên giọng nói lạnh băng của 000 thông báo thiếu niên đã được cặp song sinh đồng ý cho chung tổ đội. Nhưng thiếu niên lại chẳng thể nào vui nổi. Nước mắt cậu đã sớm không ngừng lại được mà rơi đầy cằm, hai mắt nhắm tịt, chóp mũi cũng đỏ au.

"Còn chưa bắt đầu chương trình mà đã khóc đến như vậy sao?" - Lê Dương phì cười ngồi xổm xuống trước mặt thiếu niên. - "Tôi bắt đầu ân hận vì nhận anh vào nhóm rồi đấy."

Dẫu miệng nói như vậy nhưng người thanh niên đã ôm thiếu niên lên, giống như gấu koala mà cùng đoàn người tiến vào chương trình. Khi nắm lấy eo nhỏ của thiếu niên, Lê Dương đã muốn làm như vậy. Quả nhiên cảm giác rất sung sướng, so với ôm gấu bông còn dễ chịu hơn rất nhiều.

******

Mạc Dao cùng cặp song sinh được xếp đến phòng 511. Người phụ trách của bọn họ là một npc y tá. Có lẽ vì đây là chương trình của người chơi nên các npc không được chăm chút tỉ mỉ, so với các chương trình trước mà Mạc Dao tham gia thì họ có phần lạnh lùng hơn nhiều.

Vì là nhân vật hàng top nên cặp song sinh được đối xử có phần khác biệt so với những người chơi khác. Phòng bệnh của họ rộng hơn cũng đầy đủ tiện nghi hơn, hơn nữa hai giường tầng đặt song song cũng được lót đệm mềm. Mà thiếu niên chung đội với họ cũng may mắn được hưởng thụ tất cả.

Khi tiến vào phòng bệnh nhân, Mạc Dao đã vội vàng thoát ra khỏi cái ôm của Lê Dương. Cậu rất thức thời mà lựa chọn giường tầng phía trên sau đó nhẹ giọng hỏi ý kiến của cặp song sinh:

"Tôi ngủ tầng trên được không ạ?"

Thiếu niên biết, ngủ ở tầng trên sẽ mất thời gian để leo xuống. Lê Dương và Lê Dạ đều là cao thủ vậy nên hẳn bọn họ rất chú trọng thời gian. Mạc Dao vốn cho rằng hai người sẽ gật đầu đồng ý nhưng Lê Dương lại hì hì tiến đến ôm lấy thiếu niên, giọng nói lại chẳng có chút gì là vui đùa:

"Nếu anh muốn đăng xuất khỏi chương trình thì anh có thể thử."

"Nhưng mà tôi... tôi cũng cần ngủ mà..."

Bọn họ không thể xấu tính bắt cậu không được ngủ được. Cậu muốn gọi 197 đến đón mình về.

"Đúng vậy, vậy nên gấu Koala sẽ ngủ với tôi." - Lê Dương vui vẻ ôm thiếu niên đến giường mình. - "Anh nhìn xem, giường tôi đang thiếu một con gấu bông."

"Tôi là Mạc Dao không phải gấu Koala cũng không phải gấu bông."

"Nếu gọi là Mạc Dao thì làm sao thể hiện được tình đồng đội của chúng ta. Tôi sẽ gọi cậu là gấu Koala mít ướt." - Lê Dương đột nhiên vươn tay nhéo vào gáy thiếu niên, dọa cậu giật nảy mình. - "Tôi vẫn luôn tò mò anh mít ướt như vậy thì làm sao vượt qua được mấy chương trình kia? Chẳng lẽ anh cũng cúi đầu lộ ra phần gáy yếu ớt mà nói "tôi có tuyến thể" sao?"

"Hừ." - Mạc Dao khẽ hừ một tiếng tỏ vẻ bản thân đang bất mãn. Cậu quyết định làm lơ tên nhóc xấu xa này, hắn ta còn đáng ghét hơn cả Trình Chính Khanh nữa.

Mặc dù thiếu niên không để ý đến mình nhưng người thanh niên vẫn không ngừng lảm nhảm bên tai cậu, dường như chỉ khi tìm ra được nguyên do hắn mới chịu ngậm miệng lại.

"Nhưng mà tôi thấy lạ lắm à nha. Vì sao anh lại nói mình có tuyến thể? Cái thứ gọi là "tuyến thể" tôi tưởng ở loài côn trùng mới có chứ. À có một thể loại trong tiểu thuyết cũng có thứ gọi là tuyến thể." - Dường như nhớ đến gì đó, tinh thần Lê Dương liền trở nên kích động. - "Gấu Koala có tuyến thể hẳn anh cũng có pheromone phải không. Nếu như tôi cắn xuống chẳng phải đã thành công đánh dấu anh rồi sao." - Như muốn kiểm chứng những lời mình nói, người thanh niên thật sự cúi xuống cắn nhẹ lên phần gáy trắng sứ trước mặt mình.

Ban đầu Lê Dương chỉ muốn đùa cợt thiếu niên một chút, hoàn toàn không tin trên đời này có thứ gọi là tuyến thể hay pheromone. Tuy nhiên khi hắn thật sự cắn xuống, chóp mũi người thanh niên thật sự có thể ngửi được mùi thơm ngon ngọt. Mùi hương giống như vị đào tươi mới cũng giống như hương trà trầm ấm.

Một cảm giác tê dại chợt trượt dài nơi sống lưng hắn, khiến cơ thể Lê Dương càng ngày càng trở nên nóng hơn, buộc hắn phải vùi mình vào vị trí phát ra hương ngọt thơm đó sau đó hít một hơi thật sâu.

Muốn nhiều hơn nữa... Cho hắn nhiều hơn nữa...

Vòng tay quấn quanh eo thiếu niên đã sớm siết chặt, răng nanh của người thanh niên đang dần đâm sâu vào gáy thiếu niên như muốn đào sâu vào trong để đòi lấy càng nhiều hơn. Vì sao lại thơm như vậy? Thân thể vừa thơm tho lại vừa mềm mại giống như cục bột, mặc cho người khác nhào nặn. Vì sao lúc này hắn mới phát hiện ra thiếu niên? Nếu phát hiện ra sớm hơn có lẽ hắn đã có thể giấu cậu ở nơi không ai biết. Đúng vậy phải giấu đi!

"Đủ rồi, Lê Dương."

Giọng nói lạnh lùng của Lê Dạ giống như gáo nước dội thẳng vào mặt Lê Dương. Hơi thở người thanh niên đã sớm trở nên thô nặng, trái tim trong lồng ngực hắn không ngừng nảy lên thể hiện lúc này hắn có bao nhiêu kích động. Khi lấy lại thần trí, Lê Dương mới phát hiện, ở thể nhỏ nhắn của Mạc Dao đã bị ôm chặt đến nỗi gần như khảm vào xương cốt của hắn, phần đùi mềm mại đã bị hai chân của hắn kẹp đến nỗi biến dạng, phình phình sang hai bên. Dù mệnh danh là ác ma nhưng dù sao Lê Dương cũng chỉ mới 18 tuổi. Đây là lần đầu tiên đối mặt với thứ cảm xúc như vậy khiến bản thân người thanh niên trở nên lúng túng không biết nên làm gì cho phải.

Nhân lúc Lê Dương rơi vào trạng thái ngơ ngác, Mạc Dao vội vàng thoát khỏi gông cùm của hắn, ngay cả việc đi dép cũng hoàn toàn quên mất, cứ như vậy mà dùng chân trần chạy đến núp sau lưng Lê Dạ.

Phát hiện thiếu niên tự tiện rời khỏi mình, hơn nữa còn nắm lấy góc áo của Lê Dạ dường như không nỡ buông, cảm giác khó chịu liền lấp đầy trái tim người thanh niên. Hắn biết thiếu niên bị vẻ bề ngoài đạo mạo của anh trai hắn đánh lừa. So với hắn, mức độ ác liệt của Lê Dạ chỉ có hơn chứ không có kém. Vậy mà thiếu niên vẫn một mực tin tưởng người này. Được rồi, có thể gấu Koala của hắn vẫn chưa biết được bộ mặt thật của anh trai nhưng chẳng phải Lê Dạ mắc bệnh sạch sẽ hay sao. Lúc này góc áo của hắn đã sớm bị mồ hôi của thiếu niên tẩm ướt, vì sao Lê Dạ không cảm thấy khó chịu rồi đẩy thiếu niên ra?

"Gấu Koala, lại đây!" - Lê Dương mang vẻ mặt đen sì mà vẫy tay gọi Mạc Dao về phía mình.

Thiếu niên kiên quyết lắc đầu. Biểu hiện vừa rồi của người thanh niên quá đáng sợ, thậm chí đến bây giờ gáy cậu vẫn thấy đau nhói cùng cảm giác dinh dính của nước bọt. Mạc Dao không muốn tiếp xúc với Lê Dương nữa, cậu thấy Lê Dạ tốt hơn.

Trong lúc thiếu niên cùng người thanh niên ngồi trên giường còn đang mắt to trừng mắt nhỏ, npc y tá bất chợt tiếng vào. Cô ta hoàn toàn không để ý không khí kỳ lạ trong phòng mà chỉ bình thản đưa ra thông báo.

"Các bệnh nhân bắt buộc phải lên giường lúc mười giờ. Sau mười giờ không ai được ra khỏi phòng." - Dừng lại một lúc, npc liền nói tiếp. - "Cho dù nghe thấy tiếng động gì thì cũng không được rời khỏi phòng."

- ---------------------------------------------------

Cà Phê: Đọc thần chú đi (¬‿¬)

Lê Dạ:...

Lê Dương: Không! Tuyệt đối không!

Lê Dương: Thẳng hay không thẳng liên quan gì đến tôi? Tôi không có hứng thú với loài người.

Cà Phê: Chúc mừng người chơi đã kích hoạt hiệu ứng "Ngay cả nhìn cũng không được đừng nói là húp" (ノ◕ヮ◕)ノ*:・゚✧

Lê Dương:???