Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 83: Chương trình trực tiếp: Bệnh viện tái sinh (3)



Cuối cùng, có lẽ vì áy náy trước dấu răng sau cổ của Mạc Dao mà Lê Dương đồng ý để cho cậu ngủ một mình, mặc dù kể từ lúc đó mặt hắn liền đen sì như đít nồi.

Lê Dạ đóng vai người ngoài cuộc, hoàn toàn không can thiệp vào chuyện của hai người mà bình tĩnh đem đồ đạc trong phòng rửa sạch sẽ vài lần lần. Chỉ có điều, khi hắn đi vào phòng vệ sinh hay đi ra ban công liền sẽ có một cái đuôi nhỏ lặng lẽ lẽo đẽo theo hắn.

Lê Dương bị thái độ bất công của thiếu niên chọc cho nghiến răng nghiến lợi, chỉ hận vừa rồi hắn không cắn mạnh thêm một chút, tốt nhất nên để lại sẹo để gấu Koala của hắn nhớ kỹ. Cả ba cứ người giằng co như vậy đến mười giờ.

Khi đồng hồ điểm mười giờ, ngay lập tức các y tá của bệnh viện được điều động đến từng phòng bệnh để đếm số lượng thành viên trong phòng. Sau khi đã chắc chắn phòng đó đủ người, các npc liền tắt điện trong phòng sau đó khóa cửa phòng lại rồi rời đi.

Vì là đêm đầu tiên nên cặp song sinh cũng rất phối hợp. Mạc Dao thấy hai người thật sự đi ngủ liền ngoan ngoãn nằm lên giường.. Tuy nhiên, vì thiếu kinh nghiệm với mấy chương trình như vậy nên rất khó để thiếu niên có thể thật sự chìm vào giấc ngủ. Trong đầu cậu không ngừng vang lên giọng nói lạnh băng của 000.

Những bệnh nhân ở đây, dù bệnh tình nguy kịch đến thế nào, sau khi được bệnh viện điều trị sẽ khỏe lại một cách thần kỳ.

Nhà xác trống trơn. Tỉ lệ tử vong ở bệnh viện là con số 0.

Rốt cuộc... đây là kỳ tích do thần thánh ban tặng hay là lời nguyền giáng thế của ác ma?

Đúng lúc ấy bên ngoài liền vang lên tiếng đồ vật rơi vỡ. Mạc Dao sợ hãi vội vàng trùm chăn kín đầu. Sau đó là tiếng bước chân vô cùng chậm rãi. Dường như nó đang bước từng bước tiến về phía này. Sau đó tiếng bước chân liền dừng lại... ngay trước cửa phòng của cậu. Giây phút ấy trái tim thiếu niên gần như muốn nhảy ra khỏi lồng ngực, tuy nhiên cậu vẫn cố co mình lại trong chăn nhằm tìm cảm giác an toàn.

Lạch cạch.

Có ai đó ngoài kia... Có kẻ nào đó đang cố tìm cách lẻn vào bên trong phòng. Hắn đang tìm cách mở cửa phòng. Nếu hắn mở được... nếu hắn mở được...

May mắn, kẻ đó chỉ nghịch khóa cửa một lúc. Sau khi biết được bản thân mình không thể mở được cửa phòng, hắn liền tiếp tục tiến về phía trước. Lần này là phòng 512. Quy trình vẫn được lặp lại như cũ và sau đó kẻ kia cũng rời khỏi phòng bệnh 512.

Cộc... cộc...

Tiếp theo là phòng 513.

Cộc... cộc...

Két. Mạc Dao sắp chìm vào giấc ngủ liền giật mình tỉnh lại. Cậu vừa nghe thấy tiếng cửa mở. Chẳng lẽ phòng 513 không bị khóa sao? Hay các y tá cố tình không khóa cửa để mời kẻ kia vào? Cả người thiếu niên bỗng chốc trở nên lạnh toát. Cậu run rẩy lại quấn chặt lớp chăn trên người thêm một vòng nữa.

Mau đi ngủ... Cậu phải mau đi ngủ...

*****

Ngày hôm sau, Mạc Dao bị npc y tá đánh thức. Trải qua một đêm đi từ sợ hãi này đến sợ hãi khác, khó khăn lắm thiếu niên mới có thể ngủ được, vậy nên khi bị người dựng dậy, cậu vẫn còn gật gù ngồi trên giường, tưởng như chỉ cần đưa cho thiếu niên một cái gối là cậu có thể dễ dàng mà ngủ ngồi luôn.

Thần thái của Lê Dương sáng nay cũng không tốt đẹp gì, thậm chí dưới mắt của hắn còn có hai quầng thâm rõ ràng. Tuy nhiên khác với Mạc Dao bị dọa cho không dám ngủ, Lê Dương vì chịu hiệu ứng của bệnh nhân nên mới như vậy. Vai trò bệnh nhân của hắn mắc chứng mất ngủ vậy nên cho dù Lê Dương có cố gắng thế nào cũng không thể đi vào giấc ngủ.

Nhìn thiếu niên đang lơ mơ ngồi trên giường, cảm xúc bực bội vì không được ngủ của người thanh niên đã giảm hơn nửa. Hắn vươn tay nắm lấy eo Mạc Dao, sau đó dễ dàng nhấc cậu từ trên giường trên xuống.

"Nhìn vẻ mặt anh như vậy chắc chắn là bị dọa đến nỗi chui vào trong chăn khóc thút thít rồi phải không. Đã ân hận vì không chịu ngủ cùng tôi chưa?"

Mạo Dao còn đang chìm trong cảm giác lâng lâng bỗng chốc cảm thấy tỉnh táo hơn chút. Cậu ngơ ngác ngửa đầu nhìn người thanh niên trước mặt sau đó liền lắc lắc đầu nhỏ. Đây là giọng của Lê Dương nhưng vì sao cậu lại cảm thấy gương mặt của hắn trở nên xa lạ như vậy?

Thiếu niên chớp chớp mắt cẩn thận nhìn lại. Nhưng đó vẫn là một gương mặt xa lạ có phần mờ nhạt.

"Hửm?" - Thấy biểu hiện của thiếu niên có chút bất thường, người thanh niên hơi nhướng mày vươn tay bóp bóp má cậu. - "Gấu Koala, vai trò của anh mắc bệnh gì?"

"Bệnh mù mặt."

"Ra là vậy." - Đây có thể xem là loại bệnh khá nhẹ tuy nhiên Lê Dương lại cảm thấy không vui mà bĩu môi. - "Bệnh mù mặt khiến anh gặp khó khăn trong việc nhận diện các gương mặt. Nếu như vậy có người giả mạo tôi để lừa anh thì phải làm sao đây?"

Người thanh niên vờ suy nghĩ một hồi sau đó nắm lấy gáy thiếu niên, ép cậu úp mặt vào cổ mình.

"Anh phải nhớ rõ mùi hương của tôi đấy. Đừng có ngốc ngốc mà bị người khác lừa." - Nói đến đây, khuôn mặt điển trai của Lê Dương liền xuất hiện một nụ cười rạng rỡ. - "Tất nhiên gấu Koala sẽ không có cơ hội để bị người khác lừa rồi. Vì lúc nào anh cũng phải theo sát tôi mà~"

Tất nhiên nói theo sát cũng không hẳn là theo sát 100%. Khi đến thời gian người nhà đến thăm bệnh nhân, Lê Dương liền để Mạc Dao gặp Lâm Niệm Niệm.

"Wow, em thấy mọi người đồn nhau anh cùng cặp song sinh Lê Dương Lê Dạ chung một tổ đội. Hóa ra là thật này."

Thiếu nữ không giấu được kích động mà hét toáng lên. Không ngờ có ngày cô cũng được chứng kiến sự kiện có một không hai như vậy. Giống như thái độ của Lâm Niệm Niệm lúc này, ngày hôm qua, khi topic được đưa lên, diễn đàn liền bùng nổ. Ban đầu có nhiều người tỏ ra không tin nhưng khi hình ảnh Mạc Dao cùng cặp song sinh đứng một chỗ, topic đó chính thức được đẩy lên top 1. Có người nói cặp song sinh bị tư bản mua chuộc, có người nói hai bọn họ bị ma nhập, tất nhiên cũng không ít người nói Mạc Dao ăn hại chỉ biết ôm đùi Lê Dương và Lê Dạ. Mà Lâm Niệm Niệm lại thuộc về một số người khác, những người không ngừng bàn luận xem thiếu niên hợp với Lê Dạ lạnh lùng hay Lê Dương nham hiểm.

"Được rồi cái việc này em đã gào thét cả đêm qua rồi còn gì." - Vũ Đồng đứng bên cạnh nhịn không được mà xen miệng vào. - "Chương trình mới bắt đầu nên tình tiết kinh dị chưa quá nhiều. Chi bằng chúng ta phải nhân cơ hội này đi điều tra manh mối mới được."

"Nói đến manh mối mới nhớ. Ngày hôm qua em nghe thấy tiếng bước chân đi kiểm tra từng phòng bệnh." - Nghĩ đến âm thanh tối qua, Mạc Dao liền theo bản năng mà rùng mình. - "Tuy nhiên vì tất cả các phòng bệnh đều khóa nên kẻ đó không lẻn vào được. Chỉ duy nhất có phòng 513..."

"Phòng 513 hả? Đúng rồi, vừa nãy anh ký sổ thăm người bệnh anh có để ý các bệnh nhân của phòng 513 đều chưa bao giờ được người thân thăm bệnh. Hơn nữa anh để ý tên bệnh viện ở đây không phải là "bệnh viện tái sinh" mà là một cái tên hết sức bình thường. Khi hỏi y tá ở quầy bọn họ cũng nói chưa có tình trạng bệnh nhân sống lại bao giờ."

"Nói như vậy thì có lẽ đây là khoảng thời gian trước khi sự kiện có bệnh nhân đã chết đột nhiên sống lại đầu tiên. Quả nhiên đây chính là khoảng thời gian thích hợp để tìm ra sự thật trước khi boss lớn lên sàn. Phải rồi, chuyện điều tra này có lẽ anh Mạc Dao có thể làm tốt hơn chúng ta."

Lâm Niệm Niệm vừa nói vừa lục lọi túi mình. Một lúc sau thiếu nữ liền lôi ra một khung ảnh vô cùng mới. Người trên ảnh là hai người con trai đang cười vui vẻ đứng dưới một thác nước. Chỉ nhìn động tác thân mật giữa hai người cũng đủ biết họ là một cặp đôi yêu nhau. Tuy nhiên điều khiến người khác kinh ngạc là thiếu niên có dáng vẻ thấp lùn hơn lại có gương mặt giống y hệt Mạc Dao, không, có lẽ đó chính là cậu ở thế giới này.

"Ngày hôm qua, sau khi lục tung cả căn nhà lên em mới thu thập được chút thông tin về mối quan hệ của anh. Anh Mạc Dao có một người bạn trai cũng là bác sĩ ở đây hơn nữa chức vị của hắn rất cao. Người này tên Đoàn Bác Văn."

*****

Tại phòng làm việc của bác sĩ, cửa phòng vốn im lìm nay lại hé ra một chút, sau đó một thân mình nho nhỏ lén lẻn vào trong phòng. Sau khi khép cửa phòng cẩn thận, Mạc Dao mới dám thở ra một hơi nhẹ nhõm.

Dưới sự cổ vũ của Vũ Đồng và Lâm Niệm Niệm, cuối cùng Mạc Dao cũng chấp nhận lẻn vào phòng của Đoàn Bác Văn để tìm chút manh mối.

Đến khi bước vào phòng thiếu niên mới bắt đầu cảm thấy ân hận. Phòng làm việc của người này có quá nhiều đồ. Từ các thiết bị y tế đến từng chồng giấy tờ, tất cả gần như đã ngập cả một phòng. Nó khiến Mạc Dao lúng túng không biến nên tìm manh mối ở đâu, hơn nữa nếu cậu bới lộn tùng phèo hết lên chắc chắn sẽ khiến người nọ nghi ngờ. Do dự một lúc, Mạc Dao liền tiến đến tủ quần áo của Đoàn Bác Văn. Áo blouse là thứ các bác sĩ phải luôn mặc trên người, vì vậy bọn họ sẽ có thói quen để đồ quan trọng vào túi áo. Thiếu niên liền gửi gắm hi vọng có thể tìm được chút manh mối bị bỏ quên ở trong những chiếc áo trắng này.

Lần này may mắn cuối cùng cũng mỉm cười với Mạc Dao. Khi cậu lấy chiếc áo thứ ba từ trong tủ rồi cẩn thận vói tay vào trong túi áo, bàn tay nhỏ bé nhanh chóng chạm vào mặt kim loại lạnh băng. Đến khi lấy ra, thiếu niên liền nhận ra đây là một chiếc chìa khóa hơn nữa là chìa khóa phòng 513.

"Đang làm gì vậy?" - Một bàn tay chợt đặt lên mặt tủ gỗ, giam giữ thiếu niên ở giữa cảnh của tủ.

Mạc Dao sợ đến nỗi duỗi thẳng lưng. Dù không quay lại nhưng dựa vào linh cảm, thiếu niên liền biết người này chính là bạn trai của cậu, Đoàn Bác Văn. Trái tim trong ngực thiếu niên bởi vì căng thẳng mà đập liên hồi, thậm chí nếu lúc này Đoàn Bác Văn chỉ chạm nhẹ vào cậu một chút thôi cũng có thể dọa trái tim nhát gan kia nhảy ra khỏi lồng ngực.

Mạc Dao nuốt nước miếng, chiếc áo blouse trên tay cậu đã sớm bị thiếu niên nhàu nát.

Đoàn Bác Văn biết bản thân mình có một bạn trai nhỏ. Nhưng đây là gia đình hai bên lén bàn với nhau mà không hề hỏi ý kiến hắn. Hắn cũng tính thương lượng với thiếu niên về việc khuyên nhủ hai nhà từ bỏ. Ai ngờ người tên "Mạc Dao" kia vừa nhìn thấy hắn đã nằng nặc muốn kết hôn. Dưới áp lực từ gia đình, Đoàn Bác Văn chỉ có thể chấp nhận làm người yêu thiếu niên. Tất nhiên tuy không thích cậu nhưng hắn vẫn thực hiện đúng nghĩa vụ của mình là đưa đón thiếu niên đi học, còn lại hắn đều lấy lý do công việc để tránh né. Cuối cùng người tính lại không bằng trời tính, "Mạc Dao" đột nhiên bị bệnh nên được đưa đến bệnh viện của hắn. May mắn là thiếu niên mắc bệnh mù mặt nên Đoàn Bác Văn có thể dễ dàng né tránh cậu.

Tuy nhiên, hắn không ngờ rằng thiếu niên sẽ mò đến phòng làm việc của hắn.

"Tôi... tôi đi nhầm phòng..."

Bên tai Đoàn Bác Văn chợt vang lên giọng nói mềm như bông, hoàn toàn không có chút lực nào. Trong nháy mắt bực tức trong lòng người thanh niên chợt vơi đi hơn nửa. Hắn rũ mắt nhìn vành tai đỏ bừng của thiếu niên, chợt cảm thấy cậu cũng không đáng ghét như hắn nghĩ.

"Bệnh nhân mà cũng dám nói dối bác sĩ sao? Không sợ bị tiêm bằng ống tiêm lớn à?"

Trước lời dọa nạt của hắn, hai vai nhỏ nhắn dưới lớp áo bệnh nhân khẽ run lên.

"Đây là lần thứ mấy cậu lén lẻn vào phòng của tôi rồi?"

"Lần... lần đầu tiên ạ."

"Nói dối!"

Vòng eo nhỏ nhắn của thiếu niên chợt bị người thô bạo nắm lấy, cách một lớp vải quần áo bị bàn tay thon dài của vị bác sĩ nọ nhẹ ấn vài cái.

"Không những lén vào phòng người khác mà cậu còn dám trộm mặc quần áo bác sĩ. Mau nói thật đi, có phải tất cả quần áo ở đây cậu đều mặc thử một lần rồi không? Thậm chí bộ quần áo nào cũng sẽ có mùi của cậu." - Đoàn Bác Văn vừa nói, vừa cầm lấy chiếc áo trong tay thiếu niên vừa đặt lên mũi ngửi. Không biết có phải vì lời nói của hắn quá thật hay không mà người thanh niên thật sự ngửi ra được chút hương đào. Hắn ác ý mà nhẹ cười một tiếng, con ngươi dưới chiếc kính gọng vàng dần chuyển sang màu đen sẫm. - "Không đúng, mùi nồng như vậy hẳn là do cậu lén dùng chân kẹp lấy áo mà không ngừng cọ xát."

"Không có... Tôi không có dùng chân lén cọ xát." - Hàng lông mi cong vút của thiếu niên khẽ run lên đầy yếu ớt. Rõ ràng cậu đang phủ nhận những ác ý mà Đoàn Bác Văn gắn cho mình nhưng khi lọt vào tai hắn lại là một lời phủ định nửa vời.

Hô hấp người thanh niên dần trở nên thô nặng. Hắn đột nhiên cảm thấy may mắn vì bản thân không quyết đấu với gia đình đến cùng, nếu không có lẽ hắn đã bỏ lỡ bạn trai nhỏ đáng yêu như vậy.

"Làm nhiều chuyện xấu như vậy, bạn trai nhỏ của tôi nên nhận chút trừng phạt nhỉ?"

Sau đó chiếc cằm nhọn của thiếu niên liền bị người đối diện nắm lấy, ép cậu ngẩng mặt lên. Tuy nhiên nụ hôn còn chưa kịp rơi xuống thì một y tá đã hốt hoảng tìm đến Đoàn Bác Văn nói phòng 513 xảy ra sự cố. Vị bác sĩ chỉ có thể tạm buông tha cho Mạc Dao, dặn cậu ngoan ngoãn ngồi đây chờ mình rồi nhanh chóng rời đi.

*****

Sau khi sự việc giải quyết xong xuôi, Đoàn Bác Văn trở lại phòng làm việc của mình, thiếu niên đã sớm bỏ chạy.

"Quả nhiên là bị dọa cho co chân chạy."

Hắn lắc đầu đầy bất đắc dĩ sau đó cúi người nhặt chiếc áo blouse bị vứt dưới đất lên. Lúc này cửa phòng chợt mở ra, người tiến vào là Lục Chi Châu dưới thân phận y tá.

"Bác sĩ Đoàn, đây là toàn bộ tại liệu của các bệnh nhân mới tới ạ."

"Lần sau trước khi vào nhớ gõ cửa." - Người thanh niên nhíu mày nghiêm giọng nhắc nhở.

Lục Chi Châu bị mắc liền sợ hãi, đôi mắt to tròn trở nên ướt đẫm.

"Em... em xin lỗi. Đây là lần đầu tiên em đi thực tập nên... nên em..."

"Được rồi, tôi chỉ nhắc nhở cậu như vậy cũng không có ý định phạt cậu." - Nhìn bộ dáng bị dọa sợ của người đối diện giống y hệt Mạc Dao, người thanh niên bất giác mềm lòng. - "Được rồi, cậu mau đi ra ngoài đi."

"Vâng... vâng ạ."

[Theo như thông tin tôi lấy được ở AZ, người này chính là "người đó".]

Nghe 856 nói vậy, khóe môi Lục Chi Châu bất giác cong lên. Ngay sau đó, Đoàn Bác Văn đang ngồi xem văn kiện bất giác ngẩng đầu nhìn người y tá sắp rời đi.

"Từ từ đã."

"Dạ?" - Lục Chi Châu mang bộ dạng ngơ ngác mà quay đầu lại.

"Cậu dùng nước xả vải gì vậy?"

[Mùi hương mê hoặc đã kích hoạt.]

[Loại hương thơm: Trà đào.]

- -----------------------------------------------------

Cà Phê: He he (─‿‿─)

Cà Phê: Để mọi người an tâm mị sẽ spoil một xíu. Đó là sẽ có cua. Hãy nhớ đội mũ bảo hiểm ( ' ▿ ')