Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 88: Chương trình trực tiếp: Bệnh viện tái sinh (8)



[Lục Chi Châu, cậu cẩn thận một chút. Bên cạnh Mạc Dao dường như cũng có quả cầu hệ thống.]

Trước lời nhắc nhở của 856, Lục Chi Châu chỉ thờ ơ liếc mắt một cái. Với kẻ không biết dùng đầu óc như Mạc Dao, hắn hoàn toàn không cảm thấy lo lắng chút nào. Chưa kể Đoàn Bác Văn đã bị hắn mê hoặc, thiếu niên đã mất đi sự ưu ái duy nhất trong "Chương trình" rồi.

"Chúng tôi đang trò chuyện."

Đoàn Bác Văn biết, đáng lẽ ra hắn nên kiếm cớ đuổi Lục Chi Châu đi để tiếp tục làm việc còn đang dang dở với thiếu niên nhưng đột nhiên trong đầu hắn lại nảy ra suy nghĩ, có lẽ sự xuất hiện của Lục Chi Châu cũng không tệ.

"Cậu đến tìm tôi có chuyện gì không?"

"Phải rồi, có đồng nghiệp tặng cho em chút rượu. Em nghĩ rằng nếu chúng ta cùng nhau uống rượu và tâm sự một chút có lẽ mọi hiểu lầm có thể được cởi bỏ."

Kết quả Lục Chi Châu cùng Mạc Dao ngồi đối diện nhau ở giữa chính là Đoàn Bác Văn. Trong khi đó 005 đứng bên cạnh thiếu niên cung trừng đôi mắt bé như hạt đậu của mình, đầy thù địch mà nhìn về phía 856.

"Bởi vì có người từng nhận nhầm tôi với cậu vậy nên tôi rất tò mò về cậu đấy, Mạc Dao."

Ở chương trình này, Lục Chi Châu cùng Mạc Dao chưa bao giờ gặp nhau vậy nên hắn chỉ có thể vờ như mới quen thiếu niên, nhẹ cười với cậu.

{Còn chúng tôi chẳng lạ lẫm gì cái thứ trà xanh nhà mi. Đồ Matcha không có đa xay! Đồ hàng pha kè!}

Trước lời mắng mỏ của 005, nụ cười trên môi Lục Chi Châu trở nên cứng đờ. Nếu như Đoàn Bác Văn không ở đây, có lẽ hắn đã ném thẳng chai rượu vào quả cầu xấu xí đó rồi.

[Cậu bình tĩnh đi. Chúng tôi cũng đến đây để điều tra về mối quan hệ của nhà họ Đoàn với bệnh viện này.]

856 nhanh chóng đứng ra giải hòa. Dù sao cả hai người bọn họ cũng cần tìm kiếm manh mối để vượt qua chương trình lần này.

{Dao Dao nhà tôi ứ thèm. Dao Dao, cậu moi thông tin từ Đoàn Văn Bác đi. Hàng dupe loại ba kia không giúp ích được gì đâu.}

"Anh có biết về bệnh nhân phòng 513 không ạ?"

Nghe Mạc Dao nói vậy, Lục Chi Châu nhịn không được mà cười thầm. Quả nhiên là thứ ngu ngốc. Hỏi thẳng như vậy sẽ chỉ khiến cho npc nghi ngờ mà thôi. Nhưng có lẽ hắn đã quá coi thường mức độ ảnh hưởng của Mạc Dao lên Đoàn Bác Văn. Hắn cười nhẹ, khẽ lắc ly rượu trên tay mình.

"Muốn tìm hiểu về các mối quan hệ trong nhà họ Đoàn rồi sao? Tôi không nghĩ cậu nóng vội đến như vậy đấy. Nhưng mà bệnh nhân 513 cũng không tính là người nhà họ Đoàn nữa rồi."

"Vì sao ạ?"

"Anh ấy là con trai của viện trưởng bệnh viện này cũng là bác của tôi. Anh ấy rất tài năng, còn trẻ đã có một phòng nghiên cứu riêng, thậm chí được không ít công ty đầu tư vào. Tuy nhiên, kể từ sau sự cố nổ phòng thí nghiệm, anh họ của tôi đột nhiên hóa khùng, không ngừng làm ra hành vi tự hại bản thân."

Nói đến đây, nụ cười trên môi Đoàn Bác Văn liền biến mất:

"Anh ấy nói có sinh vật kỳ lạ đang ký sinh trên người anh ta vậy nên cần phải lấy dao xẻo nó xuống."

{Ký sinh trùng? Bệnh độc? Tang thi? Nghe ghê thế!}

[Câm mồm!]

856 bực mình liếc nhìn 005 một cái, quả cầu màu đỏ liền trợn mắt nhìn lại. Sếp của nó, nó còn dám bật, dăm ba con quản lý của AZ có là cái gì.

"Anh đừng quá đau buồn. Em tin anh họ của anh sẽ nhanh chóng khỏe lại thôi." - Lục Chi Châu vội vươn tay nắm lấy tay vị bác sĩ trẻ tuổi. Khi da thịt hai người tiếp xúc với nhau, bỗng dưng có một luồng điện xuất hiện khiến Đoàn Bác Văn theo bản năng muốn rụt tay lại. Tuy nhiên vị nam y tá kia đã nhanh chóng giữ chặt lấy tay hắn.

"Có lẽ vụ việc nổ phòng thí nghiệm đã gây ảnh hưởng đến tinh thần của anh họ anh. Chỉ cần điều trị một thời gian là anh ấy sẽ tốt lên thôi." - Lục Chi Châu tiếp tục đóng vai người bạn tâm giao mà an ủi Đoàn Bác Văn.

"Không hẳn là do vụ nổ phòng thí nghiệm. Dự án mà anh họ tôi nghiên cứu chính là tìm kiếm một sinh vật ngoài hành tinh. Ngay từ đầu anh ấy đã có những suy nghĩ lệch lạc như vậy rồi, vụ nổ ở phòng thí nghiệm có lẽ chỉ là giọt nước cuối cùng để làm tràn li."

- ---------------------------------------

Sao mình lại ở đây?

Mạc Dao mơ màng nhìn khung cảnh trước mặt. Dường như cậu đã không còn ở bệnh viên nữa mà ở một nơi có phần giống phòng thí nghiệm trong phim viễn tưởng. Ở vị trí trung tâm là một người đàn ông trẻ tuổi mặc áo blouse trắng. Người này rất giống Đoàn Bác Văn nhưng trông già dặn hơn rất nhiều.

"Tiến sĩ, các chỉ số đều thích hợp. Chúng ta có thể tiến hành cấy nó vào người tình nguyện viên."

"Vậy mau tiến hành đi. Để nó hoàn toàn trưởng thành thì chúng ta sẽ không thể khống chế nó được nữa."

Người kia gật đầu sau đó liền cầm bản báo cáo rồi rời đi.

Nó chẳng lẽ là sinh vật người ngoài hành tinh trong dự án của bệnh nhân 513? Mạc Dao nhịn không được mà chạy theo vị nghiên cứu sinh kia. Sau khi đi qua năm, sáu ngã rẽ, cuối cùng cậu cũng nhìn thấy được nơi chứa "nó".

"Nó" bị nhốt trong một căn phòng với bốn phía đều là tường sắt, hoàn toàn không có khe hở nào. Vị nghiên cứu sinh kia nhanh chóng mặc đồ bảo hộ rồi tiến vào bên trong căn phòng kia. Tuy nhiên, rất nhanh chóng, hắn ta lại vội vàng lao ra.

"Vật thí nghiệm đã biến mất!"

Biến mất?

Mạc Dao ngơ ngác nhìn các nghiên cứu sinh bắt đầu chạy tán loạn. Chuông cảnh báo ở trong phòng không ngừng nhấp nháy phát ra thứ âm thanh chói tai. Đúng lúc đó dường như có chất lỏng dinh dính chợt đổ trên vai cậu. Thiếu niên theo bản năng sờ lên nơi đó.

Thứ chất lỏng màu đỏ giống như keo men theo đầu ngón tay cậu mà dần chảy xuống lòng bàn tay. Nó có mùi ngọt ngọt giống như mùi táo nhưng lại quá dính khiến cậu không thoải mái chút nào. Chất lỏng ấy lại chảy lên đầu Mạc Dao, lần này có cậu có thể xác định chất lỏng này là từ trên cao rơi xuống. Thiếu niên hơi ngửa đầu, một chiếc xúc tu nhỏ dài chợt lao về phía cậu.

- -----------------------------------

Mạc Dao giật mình tỉnh khỏi giấc mơ kỳ quái. Cảm giác dinh dính bên má khiến thiếu niên không khỏi nghĩ đến sinh vật kỳ lạ trong giấc mơ. Hình như vừa rồi, khi cậu mở mắt, cũng có thứ gì đó lén trốn vào lỗ thông gió. Tuy nhiên, tiếng nước dính nhớp ở bên cạnh lại khiến thiếu niên không thể tiếp tục tìm tòi về thứ vừa trốn vào trong lỗ thông gió.

Cậu đưa mắt nhìn sang bên cạnh, liền bắt gặp hình ảnh Lục Chi Châu cưỡi lên người vị hôn phu của cậu mà cùng hắn cháo lưỡi. Khi nụ hôn kết thúc, giữa hai người còn cố tình kéo ra một sợi chỉ bạc. Người thanh niên với cây kẹp tóc màu tím mang gò má ửng hồng mà nhìn về thiếu niên.

"Xin lỗi nhé, Mạc Dao. Tôi lỡ cướp người yêu của cậu rồi."

*****

Mạc Dao hoàn toàn không biết làm cách nào bản thân có thể rời khỏi phòng làm việc của Đoàn Bác Văn. Đến khi thiếu niên lấy lại ý thức, cậu đã ngồi xổm ở một bồn hoa hơn nữa còn đang nghịch nghịch cánh hoa.

"Mạc Dao? Là cậu phải không?"

Một bàn tay chợt đặt lên vai thiếu niên. Mạc Dao ngơ ngác nhìn người thanh niên lạ mặt đang cười hề hề với mình.

"Tôi là Quyền Long. Hai chúng ta đã gặp nhau ở nhà ăn ấy." - Biết thiếu niên không nhớ ra mình, Quyền Long vẫn rất nhiệt tình mà giới thiệu bản thân một lần nữa.

"A tôi nhớ ra anh rồi." - Mạc Dao vui vẻ gật đầu.

Dù mắc chứng mù mặt nhưng giọng ồm ồm như sấm rền của người này cậu vẫn nhớ kỹ.

"Tôi thấy cậu bỏ chạy khỏi văn phòng của bác sĩ sau đó lại ra đây ngồi xổm. Cậu... không sao chứ?"

Cậu có sao không à? Mạc Dao cũng không biết nữa. Cậu còn đang bận suy nghĩ nên phản ứng thế nào khi thấy bạn trai mình hôn môi một người khác. Mạc Dao chưa bao giờ yêu đương... tất nhiên mấy lần yêu đương trong chương trình đều không tính, vậy nên cậu không biết nên phản ứng thế nào trước tình cảnh vừa rồi. Thiếu niên chỉ có thể học theo phim truyền hình, nhanh chóng bỏ chạy rồi kiếm một chỗ để ngồi. Hơn nữa cậu còn tính dùng tay véo đùi mình để có thể rơi chút nước mắt.

"Nếu bạn trai của tôi hôn người khác thì tôi phải làm thế nào ạ?"

Quyền Long cũng là người chơi như cậu nhưng hẳn hắn sẽ có kinh nghiệm hơn Mạc Dao rất nhiều.

"Bạn trai của cậu?" - Bằng tốc độ chóng mặt, gương mặt người thanh niên bỗng chốc tối lại. - "Mạc Dao thích hắn lắm sao?"

Thiếu niên cẩn thận suy nghĩ một lúc rồi gật đầu. Hai người có hôn ước với nhau thì chắc hẳn rất yêu nhau.

"Mạc Dao thích hắn vì chim hắn to sao?"

"Dạ?"

Cậu mới chỉ gặp Đoàn Bác Văn hai lần làm sao biết được chim hắn to hay không. Hơn nữa vì sao Quyền Long lại nói đến chuyện này cơ chứ?

Quyền Long cho rằng gương mặt thiếu niên trở nên đỏ bừng là vì nghĩ đến Đoàn Bác Văn. Sự ghen ghét trong lòng hắn ngày càng dâng cao, hận không thể bóp nát kẻ mà bạn đời tương lai của hắn thích.

"Vậy hắn có đẹp không?"

Cậu mắc chứng mù mặt làm sao biết được người này đẹp hay không. Nhưng thân là bạn trai, dù hình dạng của người yêu cậu có ra sao thì cậu cũng nên cảm thấy hắn đẹp nhỉ?

"Đoàn Bác Văn rất đẹp. Hắn là đẹp nhất."

"Hắn không đẹp, không đẹp một tí xíu nào." - Quyền Long bĩu môi vội vàng phản bác lại. - "Hơn nữa hắn ta còn phản bội Mạc Dao. Là bạn đời tương lai thì không được phản bội người yêu của mình. Hắn ta nên bị tôi bóp chết."

"Không được, nếu giết người chúng ta sẽ đi tù mất. Hay chúng ta cạo đầu hắn rồi thả trôi sông đi."

005 từ nói với cậu những người phản bội người mình yêu xứng đáng bị cạo đầu bôi vôi, cho vào lồng heo rồi thả trôi sông.

Nhưng Quyền Long vẫn không vui chút nào. Hắn không thích cái tên đó vậy nên hắn ta không được phép tồn tại. Ngay cả tồn tại trong đầu Mạc Dao cũng không được. Quyền Long muốn thiếu niên hoàn toàn quên đi Đoàn Bác Văn. Hắn nắm lấy bàn tay mềm mềm thơm tho của cậu, kéo nó đặt lên đũng quần của mình.

"Của tôi to hơn hắn rất nhiều. Mạc Dao thích tôi được không?"

Mạc Dao:???

Chẳng lẽ hắn vẫn chưa đủ đẹp khiến bạn đời tương lai chú ý sao? Quyền Long sầu não mà vò đầu bứt tai.

"Mạc Dao, chờ tôi ở đây. Tôi sẽ làm cho bản thân mình đẹp hơn."

Sau đó gã thanh niên to lớn liền chạy đi mất để lại thiếu niên ngơ ngác vẫn chưa hiểu chuyện gì. Hôm nay Quyền Long có hơi... nhiệt tình thì phải. Mạc Dao khó hiểu muốn đi tìm 005, đúng lúc này màn hình điện tử chợt nảy ra thông báo.

[Người chơi phòng 301 đã out.]

Người chơi phòng 301? Chẳng phải Quyền Long là người chơi cuối cùng của phòng 301 sao? Nhưng mà cậu vừa cùng hắn nói chuyện mà.

******

Đoàn Bác Văn không biết bản thân mình bị sao nữa. Hắn thừa nhận hắn có tình cảm với Mạc Dao nhưng hắn lại không thể ngăn được việc bản thân mình bị Lục Chi Châu quyến rũ. Đã không ít lần hắn đưa hai người lên bàn cân để so sánh nhưng hắn cũng không biết rốt cuộc người mà bản thân mình thích là ai.

Nhưng Mạc Dao cũng ngoại tình, vì sao hắn lại không thể ngoại tình cùng Lục Chi Châu? Hơn nữa Lục Chi Châu cũng nói rõ, hắn không cần danh phận khi ở bên Đoàn Bác Văn, chỉ cần để dành một góc nhỏ trong tim cho hắn là được. Người hiểu chuyện như vậy, Đoàn Bác Văn không nỡ bỏ.

Vị bác sĩ trẻ tuổi từ từ nhắm mắt lại, trong đầu hắn hiện ra vẻ mặt ngoan ngoãn của Mạc Dao nhưng rất nhanh lại bị gương mặt yêu diễm của Lục Chi Châu thế chỗ. Dù sao Mạc Dao cũng không sạch sẽ gì chi bằng...

Cộc... cộc...

"Bác sĩ Đoàn, viện trưởng đến tìm anh có việc."

Đoàn Bác Văn chỉ có thể dẹp chuyện tình cảm của mình sang một bên, vội vàng chỉnh lại quần áo rồi đi ra ngoài. Tuy nhiên hắn không ngờ tới, cho dù là Mạc Dao hay Lục Chi Châu, hắn cũng không còn cơ hội chạm vào một trong hai.

*****

"Đoàn Bác Văn bị thương?"

Khi nghe thông báo của 856, Lục Chi Châu nhịn không được mà trợn tròn mắt.

[Đúng hơn là hắn đã chết rồi. Nghe nói hắn đến phòng thí nghiệm cũ của bệnh nhân 513 sau đó vô tình ngã vào bể hóa chất. Khi được cứu lên Đoàn Bác Văn đã tắt thở, cả khuôn mặt cùng đầu tóc đã bị hóa chất ăn mòn.]

"Hắn ta là kẻ đó mà. Vì sao có thể dễ dàng chết như vậy?"

Uổng công hắn tìm mọi cách để câu dẫn tên đó! Thậm chí hắn còn tính tối nay sẽ cùng Đoàn Bác Văn làm tình trước mặt Mạc Dao.

[Chuyện này tôi làm sao biết được. Có lẽ cậu chủ Trình phát hiện một phân thân của mình có tư tưởng với người khác nên muốn tiêu hủy phân thân đó nhằm lấp liếm việc bản thân đã ngoại tình.]

"Ha, thật buồn cười! Tôi có thể câu dẫn được một phân thân của hắn ta thì những phân thân khác tôi cũng sẽ câu dẫn được. Đáng lẽ cậu chủ Trình của các người nên thừa nhận việc tôi có sức hút hơn Mạc Dao."

Trong lúc Lục Chi Châu còn đang phân vân có nên quyến rũ cặp song sinh Lê Dương Lê Dạ hay không. 856 lại nhận được một thông báo mới. Đoàn Bác Văn đã tỉnh lại, không, đúng hơn là hắn ta đã sống lại. Từ một xác chết đã bị phân hủy gần như không còn gì, hắn ta đã dần phục hồi tái tạo lại chẳng khác nào nguyên dạng lúc đầu.

Lục Chi Châu cùng 856 đưa mắt nhìn nhau. Bọn họ đột nhiên nghĩ đến tên của chương trình lần này - bệnh viện tái sinh. Hóa ra đây mới là điểm bắt đầu của chương trình.

*****

Đoàn Bác Văn sống lại, hơn nữa cơ thể hắn còn phục hồi một cách nhanh chóng. Tuy nhiên, khác với mọi khi, hắn lại không cho ai chạm vào người mình, chỉ ngồi xổm một góc ngơ ngác ngắm nhìn bông hoa trên tay. Mọi người đều nói Đoàn Bác Văn bị mất trí nhớ, hoàn toàn biến thành một kẻ ngốc.

Khi Lục Chi Châu chạy đến phòng bệnh của hắn ta. Đoàn Bác Văn đang vui vẻ trang trí bình hoa trên tay mình. Bởi vì rơi vào bể hóa chất mà màu tóc cùng màu mắt của hắn đều biến đổi. Mái tóc của hắn đã chuyển thành màu trắng tinh, con đôi mắt lại mang màu đỏ hồng giống như người bị bạch tạng. Không hiểu sao Lục Chi Châu lại cảm thấy Đoàn Bác Văn ở trong hình dạng này đẹp hơn trước rất nhiều.

"856, trên người tôi vẫn còn mùi trà đào chứ?"

[Vẫn còn.]

Nghe quản lý nói vậy, Lục Chi Châu liền bày ra điệu bộ vui vẻ quay sang y tá bên cạnh.

"Tôi là người yêu của anh ấy, có lẽ khi tiếp xúc với tôi, bác sĩ Đoàn sẽ nhớ ra gì đó."

Nữ y tá hơi do dự một chút cuối cùng cũng để người này tiến vào trong phòng bệnh. Tuy nhiên, khác với tưởng tượng của Lục Chi Châu, khi hắn chạy đến ôm Đoàn Bác Văn, cơ thể người thanh niên bất chợt run lên kịch liệt. Đoàn Bác Văn quay sang một bên, bắt đầu nôn thốc nôn tháo. Ngay lập tức đèn trong phòng vang lên tín hiệu cảnh báo, các y tá cùng bác sĩ vội vàng tiến vào trong phòng bệnh, nhanh chóng giữ chặt người thanh niên.

"Mạc Dao! Tôi muốn Mạc Dao! Khó chịu lắm, tôi muốn gặp Mạc Dao."

Đoàn Bác Văn vừa rơi nước mắt vừa gọi tên kẻ mà Lục Chi Châu ghét nhất trên đời.

Vì sao lại thành như vậy?

- -------------------------------------------

Cà Phê: Đoàn Bác Văn không phải là công nhưng "Đoàn Bác Văn" là công. (*'▽'*)

Cà Phê: *Nhìn sang 3 người còn lại* Biết ai là chính cung của thế giới này chưa?

Lê Dương:...

Lê Dạ:...

Trình Chính Khanh:...