Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 89: Chương trình trực tiếp: Bệnh viện tái sinh (9)



"Vũ Đồng, anh có thể ra dáng vệ sĩ một chút không?"

"Anh đang cố đây. Em đi từ từ thôi."

Để có thể đột nhập vào gia tộc họ Đoàn, Vũ Đồng cùng Lâm Niệm Niệm quyết định cải trang thành người làm ở đây. Mặc dù phong thái không giống chút nào nhưng cả hai vẫn may mắn lẻn được vào biệt thự của gia tộc.

"Phải nói nhà họ Đoàn này cũng giàu thật đấy. Bọn họ không chỉ có bệnh viện tư nhân mà còn có trụ sở nghiên cứu riêng. Anh nói xem, có khi nào nhà này buôn lậu mai thúy không?" - Thiếu nữ nửa đùa nửa thật đẩy nhẹ vai người bên cạnh.

"Hỏi anh thì anh biết hỏi ai đây?" - Vũ Đồng nhún vai.

Khi hai người đi lên tầng hai, tầm mắt của Lâm Niệm Niệm bất chợt dừng lại ở bức ảnh to đùng treo trên mặt tường. Trong ảnh là cả một đại gia đình, bởi vì kỹ thuật chụp ảnh khá tốt nên khuôn mặt của từng người trong ảnh đều vô cùng rõ nét.

"Đây hẳn là bệnh nhân 513." - Thiếu nữ vươn tay chỉ vào người thanh niên cao gầy mặc áo blouse trắng đứng bên cạnh Đoàn Bác Văn. - "Trông cũng đẹp trai đấy chứ. Chậc, đáng tiếng bây giờ da thịt héo mòn nhan sắc cũng tàn phai rồi."

"Được rồi đừng ngắm nữa. Điều hiện tại chúng ta cần làm là phải tìm được vài tư liệu về bệnh viện của Đoàn gia."

Người thanh niên Vũ Đồng đầy bất lực mà kéo tay Lâm Niệm Niệm. Đúng lúc ấy cửa phòng bên cạnh đột nhiên mở ra, hai người nhanh chóng nhập vai, Lâm Niệm Niệm xoay đóng vai người hầu đang lau mặt ảnh trong khi đó Vũ Đồng đứng bên cạnh lại vờ gọi điện báo cáo công tác.

"Viện trưởng, Đoàn Bác Văn đã tỉnh lại rồi ạ."

Vũ Đồng lén đưa mắt nhìn sang. Đi trước vị trợ lý chân dài ngực nở là một người đàn ông béo tròn với cái đầu đã rụng gần hết tóc. Khuôn mặt ông ta cũng không có gì nổi bật nhưng lại khiến người ta cảm nhận được sự uy nghiêm cùng quyền lực. Nhưng thứ thu hút Vũ Đồng hơn đó chính là bảng tên trước ngực người đàn ông - Viện trưởng: Đoàn Tất Bình.

Có lẽ tin tức cháu trai mình tỉnh lại khiến Đoàn Tất Bình quá đỗi vui sướng nên không hề chú ý hai nhân viên lạ mặt xuất hiện trong nhà mình. Ông ta nhanh chóng đi xuống lầu ra lệnh cho trợ lý mau chuẩn bị xe cho mình. Vị trợ lý chân dài ngực nở vâng dạ gật đầu nhưng ánh mắt lại dừng trên người Vũ Đồng cùng Lâm Niệm Niệm. Đến khi gáy của hai người đều chảy mồ hôi ròng ròng, cô ta mới rời mắt mà bỏ đi.

"Hú hồn, anh còn cho rằng chúng ta bị phát hiện rồi chứ." - Gã vệ sĩ fake Vũ Đồng thở phào nhẹ nhõm quay sang thiếu nữ bên cạnh mình. - "Người vừa rồi chính là viện trưởng trong truyền thuyết đấy. Vậy thư phòng hẳn là ở hướng này rồi. Niệm Niệm?"

Thấy Lâm Niệm Niệm vẫn trầm tư nhìn bức ảnh gia tộc họ Đoàn, Vũ Đồng nhịn không được mà gọi tên cô lần nữa.

"Vũ Đồng lại đây."

Khi anh thò mặt lại gần, Lâm Niệm Niệm liền vươn tay chỉ vào một người trong bức ảnh.

"Anh nhìn tay của người này đi. Nó có mấy chấm tròn màu đỏ này. Người này cũng vậy. Và cả..." - Ngón tay thiếu nữ nhanh chóng chuyển đến người thanh niên điển trai trong khung hình. - "Bệnh nhân 513 nữa. Ban đầu em còn cho rằng nó là vết bẩn nhưng lau mãi cũng không hết."

"Nó giống như... hừm giống như gì nhỉ?" - Suy nghĩ một hồi cuối cùng Vũ Đồng cũng vỗ tay một cái. - "Giống dấu ấn do giác mút của bạch tuộc để lại."

"Bạch tuộc?"

"Được rồi, muốn biết sự tình ra sao thì chúng ta vào thư phòng của Đoàn Tất Bình là rõ ngay mà."

Lâm Niệm Niệm gật đầu. Cô lấy vật phẩm hỗ trợ của mình ra. Đó là một cây súng dài, tuy nhiên thay vì bắn ra đạn, súng này chỉ có thể bắn ra loại chất keo với những màu sắc khác nhau. Khi chất keo tiếp xúc với bề mặt cứng, nó sẽ tự động nở ra và bám dính lên bề mắt đó. Thiếu nữ trong trang phục hầu gái nhanh chóng nâng súng lên, ngắm chuẩn về phía camera sau đó bắn chất keo ra.

"Chúng ta mau đi thôi."

Hai người nhanh chóng kéo nhau vào thư phòng của viện trưởng Đoàn Tất Bình. Trong lúc tìm tòi tài liệu về gia tộc họ Đoàn, Lâm Niệm Niệm nhịn không được miệng mà nói chuyện với Vũ Đồng:

"Này anh Vũ Đồng, vừa rồi ông béo nói bạn trai anh Mạc Dao vừa tỉnh lại. Không biết anh Mạc Dao có lo lắng đến ngất đi không nhỉ?"

"Xin em đấy. Hai người bọn họ chỉ là người yêu trên danh nghĩa thôi." - Vũ Đồng đau đầu nhắc nhở thiếu nữ. - "Anh nghĩ Mạc Dao không quan tâm đâu. Anh cảm thấy cậu nhóc có gì đó không ổn."

"Không ổn là không ổn thế nào?" - Thấy thiếu niên bị Vũ Đồng nói vậy, Lâm Niệm Niệm nhịn không được hóa thân thành fan mama chuẩn bị cãi nhau với người thanh niên.

"Giống như cậu nhóc bị khuyết thiếu về mặt tâm lý cảm xúc vậy."

"Anh đừng có nói như vậy!"

"Không phải, em nghĩ thử xem. Khi đưa ra một quyết định gì đó nhóc con ấy sẽ vô thức mà nhìn biểu cảm của những người xung quanh nói đúng hơn quyết định của Mạc Dao sẽ phụ thuộc rất nhiều vào người nhóc đó tin tưởng. Loại thói quen này không phải do ngày một ngày hai hình thành, có lẽ nó xuất phát từ thời thơ ấu và ảnh hưởng đến tư duy của nhóc đó."

"Anh nói như thể anh là nhà tâm lý học vậy." - Lâm Niệm Niệm không phục mà bĩu môi.

"Ừ cứ coi như là anh nói bừa đi."

Vũ Đồng thở dài tiếp tục tìm tài liệu. Bất chợt, bàn tay anh vô tình chạm vào một đồ vật cứng giấu dưới đống tài liệu.

"Niệm Niệm, mau lại đây."

"Hộp sắt?" - Thiếu nữ tóc ngắn tò mò nhìn thứ trên tay Vũ Đồng. - "Đây hẳn là bí mật mà gia tộc này đang cất giấu. Nhưng mà nó bị khóa mất tiêu rồi."

"Đành mò mật khẩu vậy. Nếu không được thì đập ra."

Vũ Đồng nửa đùa nửa thật mà nhập mật khẩu là 12345. Kết quả hòm sắt liền bật mở.

Lâm Niệm Niệm:???

Vũ Đồng:???

"Chương trình đang đùa chúng ta phải không?"

Thiếu nữ nhăn mặt lấy quyển sách từ trong hòm sắt ra. Dựa vào mặt ngoài của quyển sách cô có thể đoán ra đây là một quyển sách cổ liên quan đến ma thuật. Có lẽ Đoàn gia liên quan đến một loại phép thuật hắc ám nào đó.

"Hửm, đây là một bài báo cách đây tận 11 năm." - Vũ Đồng vươn tay cầm lấy mẩu báo kẹp trong quyển sách. - "Ngày 20 tháng 5 năm xxxx, tàu thám hiểm Moirai đã quay trở lại trái đất sau nhiều năm mất tích. Khi các nhân viên y tế tiến vào trong khoang tàu, những người trong tàu thám hiểm đang ở trong trạng thái hôn mê. Điều đặc biệt là quanh người bọn họ bị bao phủ bởi một thứ chất nhầy bán trong suốt có màu đỏ hồng. Dường như thứ chất nhầy đó đang ăn mòn cơ thể của bọn họ khiến lớp da dưới bộ đồ phi hành gia trở nên dính nhão, dần chảy ra mà hòa vào với thứ chất nhầy màu đỏ kia. Ngày 25 tháng 5 năm xxxx. Toàn bộ nhân viên y tế đã tiếp xúc với các phi hành gia lần lượt bị trúng độc. Trên tay cùng cổ của bọn họ lần lượt xuất hiện những nốt chấm đỏ kỳ lạ. Chính phủ đưa ra yêu cầu cách ly. Ngày 27 tháng 5 năm xxxx viện nghiên cứu phát nổ. Toàn bộ nhân viên y tế cùng các phi hành gia đều tử vong trong vụ nổ đó."

Lại là nổ viện nghiên cứu.

Lâm Niệm Niệm cùng Vũ Đồng đưa mắt nhìn nhau rồi lại nhìn dòng chữ được viết bằng bút lông đỏ chói lọi trên mặt còn lại của mẩu báo.

Liệu mọi việc có đơn giản như vậy?

"Sự trở lại của <Vương>?" - Lâm Niệm Niệm lẩm bẩm đọc dòng chữ trên quyển sách.

<Vương> là thực thể quyền năng nhất. Nó sẽ ban phát cho con người những năng lực vô cùng vĩ đại và tạo dựng ra một đế chế mới. <Vương> chỉ ban phát sức mạnh cho những người xứng đáng.

"Vương vương quần què! Người viết sách nghĩ bản thân mình đang ở thời phong kiến hay gì."

Cô nhịn không được thầm phỉ nhổ người viết nhưng tay vẫn lật sang mặt tiếp theo. Mặt sau là hình ảnh một sinh vật có làn da màu đỏ hồng, nửa trong suốt đang dùng những "cánh tay" của mình nhằm bám lên mặt kính. Bức ảnh này rất mờ ngay cả đường nét trên người sinh vật kia cũng không quá rõ ràng nhưng dựa vào khung cảnh xung quanh cùng vốn hiểu biết của mình, Lâm Niệm Niệm liền đoán ra đây chính là một khoang của tàu thám hiểm.

Mặc dù sinh vật kỳ lạ này có phần giống bạch tuộc nhưng nó lại không đem lại cảm giác ghê rợn cho người nhìn, một phần vì những xúc tu của nó trông rất mềm mại tựa như loại slime mà Lâm Niệm Niệm thường chơi hồi nhỏ. Một phần khác, thiếu nữ lại cảm giác sinh vật trong bức ảnh có gì đó mê hoặc cô khiến cô không thể ngừng nhìn chằm chằm nó.

"Niệm Niệm?" - Thấy đồng đội bên cạnh mình như người mất hồn mà nhìn chằm chằm vào bức ảnh, Vũ Đồng nhịn không được mà khẽ đẩy cô một cái.

"Dạ?" - Lâm Niệm Niệm giật mình quay sang nhìn người thanh. Vừa rồi cô bị sao vậy? Đột nhiên cô cảm thấy thứ sinh vật nhão nhoét màu đỏ đó rất có sức hút, khiến cô muốn phục tùng, tôn thờ nó. Cô bị bệnh rồi sao?

"Trước tiên chúng ta cứ mang quyển sách ra khỏi đây đã. Anh có linh cảm đám người hầu của Đoàn gia sắp ập vào đây."

Lâm Niệm Niêm rũ mắt, vô thức gãi lên mu bàn tay của mình:

"Vâng."

******

"Nghe nói cả phòng 301 đều đã out hết rồi."

"Hẳn là do đắc tội với cặp song sinh. Còn lý do vì sao đắc tội thì..."

{Dao Dao không ăn khoai tây à?}

005 ở dưới gầm bàn đột nhiên thò mặt lên. Mạc Dao liền gắp một miếng khoai tây lén đưa cho nó. Quả cầu màu đỏ liền vui vẻ cho cả miếng khoai tây vào trong miệng.

"005, hình như mọi người đều ghét tôi rồi." - Thiếu niên có chút buồn bã mà tâm sự với trợ lý của mình.

{Kệ bọn họ đi. 005 cũng bị nhiều người ghét lắm nhưng 005 vẫn sống khỏe sống vui sống có ích cho đời đấy thôi. Chỉ cần Dao Dao nhớ rằng, có 005 có 197 hừm tính thêm tên nhóc hư đốn Trình Chính Khanh nữa thương Dao Dao là đủ rồi.}

005 vừa nói vừa lăn lộn trên đùi của thiếu niên nhằm giúp cậu cảm thấy dễ chịu hơn. Thiếu niên cũng bất giác mà nở nụ cười với nó.

"Này có manh mối mới đấy."

{Hử manh mối!}

005 nhanh chóng bắt được "sóng" của bàn bên. Nó dỏng tai lên cố gắng giúp chủ nhân nhà mình thu thập thông tin.

"Sáng nay, phía người chơi có vai trò y tá đã phát hiện ra một xác chết đã phân hủy ở phía sau bệnh viện. Theo như giám định thì đây là của một nam y tá."

Nam y tá?

Mạc Dao cùng 005 đưa mắt nhìn nhau. Liệu có phải là vị y tá hôm nọ không?

"Hắn chết được bao lâu rồi?" - Một người trong nhóm mang vẻ mặt tò mò hỏi người vừa bước vào.

"Đấy mới là thứ ly kỳ của câu chuyện lần này." - Người kể chuyện vừa gãi mu bàn tay của mình vừa nói. - "Theo giám định, hắn ta mới chết tối hôm qua thôi nhưng cơ thể lại phân hủy như chết lâu lắm rồi ấy. Nếu tôi đoán không lầm, con 000 sắp xuất hiện để công bố nhiệm vụ tiếp theo rồi đó."

Người nọ vừa dứt lời thì cửa nhà ăn chợt mở ra. Tuy nhiên thứ xuất hiện không phải là quả cầu màu trắng 000 mà là một nữ y tá npc. Cô ta nói bác sĩ Đoàn Bác Văn xảy ra chuyện vậy nên muốn Mạc Dao đến đó một chuyến.

{Ê ê thằng chả đó xảy ra chuyện thì đi mà tìm cái tên tím nguyên con kia kìa. Bây giờ Dao Dao nhà tôi độc thân rồi không dính dáng gì hết nhé. Xin đừng cue.}

"Nhưng mà đây có thể là manh mối quan trọng thì sao..."

Do dự một hồi, cuối cùng Mạc Dao vẫn quyết định cùng nữ y tá.

{Tên Đoàn Bác Văn đó bị thế là đáng lắm. Cái thứ cặn bã có người yêu... dù là trên danh nghĩa đi chăng nữa mà cứ tòm tem với tuesday thì thể nào cũng bị trời phạt.}

{Mà tên Lục Chi Châu gì đó âm khí cũng nặng ghê. Giờ Bùi Cảnh cùng Đoàn Bác Văn sắp được về chung một nhà rồi.}

{Này Dao Dao, hay chúng ta bảo tên tím nguyên con đó hôn boss lớn đi. Có khi boss lớn uống miếng nước cũng bị âm khí của Lục Chi Châu hại nghẹn chết.}

Không thấy chủ nhân nhà mình đáp lại, 005 tò mò quay đầu lại. Tuy nhiên, bóng dáng nhỏ bé xinh xinh của Mạc Dao đã biến mất không thấy tăm hơi.

{Dao Dao! Dao Dao? Éc, Dao Dao nhà tôi đâu?}

Trong lúc này, thiếu niên đang bị một bóng dáng cao lớn ép chặt vào tường. Bởi vì miệng bị bịt chặt, Mạc Dao chỉ có thể mở to mắt, sợ hãi nhìn kẻ kia đang không ngừng ghé sát cổ mình mà thở dốc.

Cảm nhận được sự run rẩy của thiếu niên, kẻ kia theo bản năng vươn tay nhẹ nhàng vuốt ve eo cậu.

"Gấu Koala... ha đừng sợ."

Nghe thấy danh xưng quen thuộc, vẻ mặt kinh hoàng của Mạc Dao mới thoáng dịu đi một chút. Là Lê Dương. Nhưng hôm nay hắn có chút là lạ.

Không, không chỉ là lạ mà là quá khác thường!

Lúc này đầu của Lê Dương đau như búa bổ. Cảm giác thiếu ngủ hành hạ lại thêm việc cơ thể không được thỏa mãn khiến hai mắt nóng rực, tưởng như, chỉ cần chớp mắt một cái, máu tươi có thể chảy ra khỏi hốc mắt.

"Cậu... có ổn không?"

Mạc Dao lo lắng vỗ vỗ vai Lê Dương. Dù cách một lớp quần áo nhưng thiếu niên vẫn có thể cảm nhận được sức nóng kinh truyền từ cơ thể Lê Dương. Người này bị sốt sao? Cậu có nên gọi bác sĩ không?

"Mạc... Dao..."

Không còn là giọng điệu ngả ngớn nữa mà thay vào đó là tiếng hừ nhỏ. Phòng bệnh trống không dần bị lấp đầy bởi mùi hương táo xanh. Tiếng thở dốc của Lê Dương ngày càng trở nên thô nặng, hắn ghé sát cổ thiếu niên, dùng răng nhẹ ma sát phần cổ nhưng lại không thật sự cắn xuống. Bởi vì không được cắn cổ, không thể đánh dấu được nên cảm xúc của người thanh niên trở nên vô cùng bất an.

"Mạc Dao... Dao Dao, tôi liếm một chút được không? Chỉ một chút thôi. Nếu không, tôi cảm thấy bản thân mình sẽ chết."

Ai có thể nghĩ rằng, Lê Dương nổi tiếng kiêu ngạo giờ đây lại thấp hèn cầu xin thiếu niên.

Hắn muốn cắn tuyến thể, muốn dùng răng nanh đâm sâu vào lớp da thịt kia.

"Lê Dương?"

Mặc cho thiếu niên gọi tên mình, Lê Dương đã rơi vào trạng thái gần như mất trí không ngừng lẩm bẩm gọi tên cậu. Hắn biết Mạc Dao có bao nhiêu mỏng manh nhưng dù cố gắng dằn lòng, gã thanh niên vẫn không kìm được ham muốn cắn vào phầm gáy xinh đẹp ấy.

Hắn chỉ cắn một chút thôi... sẽ không làm tổn thương Mạc Dao. Chỉ một chút thôi...

Bàn tay to lớn nhanh chóng đè lên phần đuôi tóc của thiếu niên. Ở góc độ mà Mạc Dao không thấy, răng nanh của Lê Dương bắt đầu lộ ra, thậm chí nước bọt còn theo nó mà dần chảy xuống.

[Tuyến thể Omega kích hoạt: Trấn an bạn tình.]

Trong đầu Mạc Dao chợt vang lên giọng nói lạnh băng của robot. Ngay sau đó, Lê Dương còn đang còn đang đè nặng lên người cậu bỗng dưng ngã xuống. Trong lúc thiếu niên còn hoang mang chưa hiểu chuyện gì, cửa phòng lại bật mở, nương theo ánh sáng bên ngoài có thể thấy rõ người tiến vào có mặt giống y hệt người đang nằm trên mặt đất.

Dù biết Lê Dạ không phải là Lê Dương nhưng Mạc Dao vẫn theo bản năng co rúm người lắp bắp nói:

"Gáy... gáy rất nhạy cảm. Không được liếm!"

Dù không nhìn thấy rõ gương mặt thiếu niên nhưng Lê Dạ biết hẳn lúc này khuôn mặt đối phương đã đầy nước mắt, thậm chí bởi vì không dám khóc thành tiếng mà chóp mũi đã đỏ ửng, đầu ngón chân cũng co quắp lại.

Mạc Dao sợ hãi như vậy... giống như càng ngày càng thơm.

"Hắn thiếu ngủ." - Lê Dạ bình tĩnh mở miệng giải thích cho thiếu niên. Sau đó hắn dùng một tay kéo Lê Dương trên mặt đất dậy.

Chỉ là thiếu ngủ thôi sao? Như vậy cũng đáng sợ quá rồi...

Thiếu niên vô thức chạm vào gáy mình. Nơi ấy lúc này nóng rực dường như... có thứ gì đó ẩn dưới lớp da đang sưng lên.

Ở trên cao, 000 đang dùng tay bịt chặt miệng 005, khiến nó không thể lên tiếng được. Đợi đến khi thiếu niên lúng túng chạy theo Lê Dạ, quả cầu màu đỏ mới được thả ra.

{Ê ê đại ca, cho dù ngài có là cấp cao đi chăng nữa cũng không được ngăn tôi cứu chủ nhân của mình chứ. Tí nữa thì chủ nhân của tôi đã bị tên đó mờ lèm rồi.}

[Nếu như lúc đó mi chạy đến đấy chắc chắn sẽ bị hắn ta bóp chết.]

000 đưa mắt nhìn 005 đầy khinh bỉ. Cái thứ này thật sự là 197 thật sao?

[Hiện tại, hắn không chỉ là con người mà còn là một Alpha.]

Tuyến thể Omega sẽ thu hút những kẻ mạnh nhất, dần dần biến đổi họ thành Alpha. Ví dụ điển hình chính là Lê Dương. Nếu như tiếp tục để như vậy sẽ càng nhiều Alpha ra đời, mà thân là Omega duy nhất, Mạc Dao sẽ là người hứng chịu thứ gọi là kỳ phát tình của Alpha.

Chưa kể, nếu tiếp tục ở lâu trong chương trình này... Rất có thể, thiếu niên có khoang sinh sản.

- ------------------------------------

Độc giả: Khoang sinh sản?

Người bán hàng: Đó là một bộ phận nằm dưới dương v*t của Omega khá nhỏ, hẹp dài và chỉ mở ra khi động tình. Nếu chưa sử dụng sẽ có màu hồng nhạt mềm mềm, còn một khi đã quan hệ sẽ lộ ra màu đỏ tươi diễm lệ. Khoang sinh sản của của Omega có thể chứa được bất kỳ kích cỡ nào của Alpha. Nói chung là các bạn có thể gọi đây là song tí...

Cà Phê: Ha ha ha, khoang sinh sản là cái gì? Đây là loại nước hoa bình thường thôi chứ Omega, Alpha gì ở đây. Ha ha ha. ( ͡° ͜ʖ ͡°)