Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 90: Chương trình trực tiếp: Bệnh viện tái sinh (10)



Sáng hôm sau, Mạc Dao còn đang cuộn mình trong chăn, đột nhiên bị một nhóm y tá, bác sĩ đánh thức.

"Bác sĩ Đoàn Bác Văn đã tỉnh." - Một người lạnh lùng thông báo cho thiếu niên.

Kết quả, thiếu niên còn chưa kịp hiểu chuyện gì, ngay cả dép cũng chưa kịp đi đã bị nhóm người đó xách cổ áo đưa ra ngoài.

Lạch cạch.

Sau khi ném thiếu niên vào trong phòng, đám người mặc áo trắng liền rời đi, tiện tay khóa luôn cửa phòng.

{Này! Mấy người làm gì vậy? Thả ra! Tôi sẽ kiện mấy người tội bắt cóc bất hợp pháp đấy.}

Tất nhiên cho dù 005 có gào thét thế nào thì nhóm bác sĩ cũng không thể nghe hay nhìn thấy nó. Qua camera giám sát, bọn họ chỉ có thể nhìn thấy thiếu niên xinh đẹp đang ngơ ngác đứng giữa căn phòng.

"Hắn yêu cầu người này thật sao?"

Đoàn Tất Bình thờ ơ nhìn lướt qua màn hình. Ông ta biết người này, là vị hôn thê của Đoàn Bác Văn. Nhưng vì sao "thứ đó" lại muốn tìm thiếu niên? Chẳng lẽ nó vẫn bị ý thức của Đoàn Bác Văn chi phối?

Đôi mắt một mí của Đoàn Tất Bình hơi nheo lại. Như vậy cũng tốt. Dễ khống chế hơn rất nhiều.

Phía bên kia, Mạc Dao cuối cùng cũng hoàn hồn. Thiếu niên tò mò nhìn xung quanh. Nơi này đúng là phòng bệnh, tuy nhiên căn phòng lại bị chia đôi bởi một tấm kính dày, trên mặt kính chỉ có vài lỗ nhỏ để phía bên kia có thể giao tiếp với bên này. Bởi vì bên kia phủ một tấm rèm màu trắng nên đến bây giờ, Mạc Dao cùng 005 vẫn chưa nhìn thấy Đoàn Bác Văn.

{Éc, tên kia bị nhiễm bệnh hay gì mà bị cách ly ghê vậy?}

Mạc Dao cẩn thận nghĩ lại những lời ngày hôm qua y tá đã nói với mình. Đoàn Bác Văn ngã vào bể hóa chất. Khi được cứu lên, cả cơ thể hắn đã bị hóa chất ăn mòn đến nỗi chẳng nhận ra nổi hình người. Thậm chí, khi đi cùng nữ y tá, Mạc Dao còn mơ hồ ý thức được hướng hai người đi là nhà xác chứ không phải phòng bệnh. Vậy mà chỉ một đêm mà người gần như đã chết ấy lại sống lại hơn nữa còn giao tiếp bình thường như chưa có gì.

Dưới sự chỉ đạo của Bùi Tất Bình, rèm đã bắt đầu được kéo lên, cảm giác sợ hãi trong lòng Mạc Dao cũng theo đó mà dâng cao. Mặc dù đã bị "Chương trình" xóa gần hết ký ức nhưng thiếu niên vẫn nhớ mang máng được từng có thế giới cậu đã gặp trường hợp này. Người ốm yếu đột nhiên sống lại, khỏe mạnh như thường. Không, đó không phải là nguyên bản. Hắn đã bị thay thế, bị một sinh vật khác thay thế.

Khuôn mặt thiếu niên dần trở nên tái nhợt. Trong không gian yên tĩnh, cậu có thể nghe thấy bản thân mình vì quá sợ mà nuốt nước bọt. Rèm trắng đã được kéo lên một nửa, lộ ra cánh tay trắng bệch của người bên kia. Lớp da ấy mỏng đến nỗi có thể nhìn thấy được những mạch máu dưới da khiến người khác không khỏi nghĩ rằng nó chỉ là một lớp màng mỏng thay vì gọi là da người.

"005, tôi thấy sợ..."

Trái tim trong lồng ngực thiếu niên đã bắt đầu đập loạn xạ. Cậu theo bản năng mà lùi lại, cố gắng tránh xa nguy hiểm đang cận kề mình. Cho đến khi tấm lưng mỏng manh của cậu chạm vào mặt tường, Mạc Dao mới ý thức được, bản thân mình đã hết đường trốn.

Rèm đã hoàn toàn được kéo lên. Người đứng ở bên kia chính là Đoàn Bác Văn, nhưng hắn lại không phải là Đoàn Bác Văn. Ngoại trừ ngũ quan vẫn là hình dạng như ban đầu, người thanh niên trước mặt đã hoàn toàn thay đổi so với lúc trước. Da của hắn trở nên mỏng hơn, mang một màu trắng bệnh. Đôi con ngươi là màu đỏ hồng, hoàn toàn khác với nhân loại bình thường. Thậm chí tóc của hắn cũng đã đổi sang màu trắng tinh.

Một kẻ đã chết, bị ăn mòn đến gần như chẳng còn gì. Vậy mà chỉ sau một đêm tất cả bộ phận bị khuyết thiếu trên cơ thể hắn đã tự động tái tạo lại. Đây là kỳ tích sao? Không, đây là điềm báo của ác ma.

So với bệnh nhân 513, so với việc bị nhốt lại khi đồng hồ điểm 10 giờ tối thì sinh vật trong hình hài con người này mới là thứ đáng sợ nhất.

"Hắn ta không phải là Đoán Bác Văn."

Mạc Dao khẽ lẩm bẩm trong miệng. Bởi vì bản thân rất nhút nhát, bởi vì không chưa bao giờ có tiếng nói riêng nên thiếu niên thường quan sát người khác thay vì nói chuyện. Có lẽ nhờ thói quen này mà cậu có thể nhận ra người khác có những hành động khác so với thường ngày. Đoàn Văn Bác sẽ không bao giờ nhìn cậu bằng ánh mắt đáng sợ như vậy, giống như muốn ăn tươi nuốt sống cậu.

"Mạc... Mạc Dao."

Bởi vì vừa mới tỉnh dậy nên giọng nói của người thanh niên có phần trầm khàn nhưng lại lẫn trong đó vài phần thành kính. Đoàn Bác Văn phát hiện bản thân mình đã có thể đọc tên Mạc Dao một cách bình thường, hai mắt hắn liền sáng rực, không ngừng đập tay vào mặt kính nhằm thu hút sự chú ý của thiếu niên.

"Mạc Dao. Mạc Dao. Mạc Dao."

{Gì vậy? Sao tôi thấy tên này không giống trước tí nào vậy?}

[Sau khi ngã vào bể hóa chất, bác sĩ Đoàn Bác Văn đã mất trí nhớ. Những gì anh ta nhớ được cũng chỉ có mình cậu.]

Chiếc loa đặt ở góc phòng đột nhiên vang lên giải thích cho Mạc Dao hiểu.

Đoàn Bác Văn mất trí nhớ? Đó là lý do vì sao biểu cảm của hắn lại lạ lùng như vậy sao?

Thiếu niên ngây ngốc nhìn người thanh niên cao lớn đang gần như áp sát vào mặt kính. Phát hiện ra Mạc Dao đang nhìn mình, con ngươi đỏ hồng của Đoàn Bác Văn liền sáng lên, tựa như chỉ cần thiếu niên nhìn hắn thôi cũng đủ khiến hắn vui cả ngày rồi. So với một Đoàn Bác Văn âm trầm trước đây, Đoàn Bác Văn bị mất trí nhớ này quá đỗi đơn thuần.

Sau đó, trước mặt Mạc Dao cùng camera, người thành niên đột nhiên cởi quần.

Mạc Dao:???

Bác sĩ cùng Đoàn Tất Bình:???

Đoàn Bác Văn không hề phát hiện ra hành vi của bản thân có bao nhiêu kỳ lạ. Hắn cầm lấy dương v*t của mình, hướng về phía thiếu niên. Có lẽ vì ngâm tẩm hóa chất nên bộ phận sinh dục của Đoàn Bác Văn cũng đã bị biến đối. Khác với tím đen hay sẫm màu của nam giới bình thường, bộ phận sinh dục của người thanh niên lại có màu trắng ở gốc nhưng càng về sau lại ngả sang màu đỏ hồng. Hơn nữa bởi vì làn da quá mỏng nên khiến người ta có ảo giác nó đang ở trạng thái bán trong suốt. Dù màu sắc thì trông có phần đáng yêu nhưng kích cỡ của nó... không đáng yêu chút nào.

{Dao Dao nhìn kìa, chim màu hồng.}

{Éc, không đúng! Hắn là tên biến thái thích phô dâm. Dao Dao đừng nhìn!}

005 vội vàng bay ra chắn trước tầm mắt của thiếu niên.

"Chuyện này là sao?" - Bùi Tất Bình nhíu mày nhìn chằm chằm vào màn hình.

"Tôi... tôi không biết. Hắn chưa bao giờ có hành vi kỳ lạ như vậy. Có lẽ là... đang muốn tán tỉnh đối phương. Giống như chim công, khoe thứ mà bản thân cảm thấy tự hào nhất."

Tán tỉnh đối phương? Với một nhân loại sao?

Bên trong phòng bệnh, thấy thiếu niên đột nhiên che mắt quay lưng lại với mình, Đoàn Bác Văn khó hiểu nghiêng nghiêng đầu. Vì sao bạn đời tương lai của hắn vẫn không thích vậy? Hắn đã dựa theo dáng vẻ mà bạn đời tương lai thích nhất, bởi vì bản thân vẫn đang trong thời kỳ biến đổi nên màu tóc và màu mắt của của hắn không thể hoàn toàn giống như nguyên mẫu, nhưng hắn đã cố gắng lắm lắm rồi.

Chẳng lẽ Mạc Dao vẫn không quên được cái tên đó? Trong quá trình dung nhập với Đoàn Bác Văn, hắn đã đọc được toàn bộ ký ức của cái tên xấu xa này. Rõ ràng thiếu niên thích hắn ta như vậy mà hắn ta lại trao đổi nước miếng với một tên nhân loại xấu xí, ngay cả biến cái tên đó thành thức ăn hắn còn chê chứ đừng nói là trao đổi nước miếng.

Nhưng thông qua ký ức của Đoàn Bắc Văn, hắn biết được không chỉ cọ cọ mới đem lại khoái cảm. Hắn có thể cùng bạn đời tương lai trao đổi nước miếng, còn có thể cùng nhau trao đổi sữa bò giữa hai chân thiếu niên, còn có thể... còn có thể... Nghĩ đến những tư thế bên trong quyển sách mà Đoàn Bác Văn xem được, người thanh niên tóc trắng bất giác chảy nước miếng.

"Ừm..." - Sau khi tự thuyết phục bản thân rằng hiện tại đầu óc Đoàn Bác Văn không hề bình thường, Mạc Dao xấu hổ mà tiến lại gần hắn. - "Anh có thể mặc quầ..."

"Mạc Dao, chúng ta giao phối được không?"

"..."

"Viện trưởng?" - Bác sĩ lo lắng nhìn sang Đoàn Tất Bình. - "Chúng ta có nên mở cửa kính ra không?"

"Hôm nay đến đây thôi." - Người đàn ông mang vẻ mặt mệt mỏi xoa xoa thái dương. Biểu hiện quá mức khác thường của "thứ đó" khiến tinh thần ông ta bị sốc, hiện tại Đoàn Tất Bình muốn nghỉ ngơi. - "Đóng rèm lại rồi phun thuốc mê đi."

Theo lệnh của người đàn ông, rèm trắng bị kéo xuống. Phía bên kia nhanh chóng vang lên tiếng đồ vật vỡ vụn cùng tiếng cơ thể va chạm với mặt sàn. Mạc Dao không biết chuyện gì xảy ra với Đoàn Bác Văn nhưng có vẻ hắn đang phản kháng lại đám nhân viên vừa tiến vào. Tuy nhiên, thiếu niên cũng không được ở lại để tiếp tục quan sát, một nữ y tá nhanh chóng bước vào và đưa cậu trở về phòng bệnh.

"Sau này cậu Mạc Dao sẽ phải phối hợp với chúng tôi để điều trị cho bác sĩ Đoàn. Ngày mai tôi sẽ đón cậu."

Sau khi dặn dò thiếu niên, nữ y tá liền bỏ đi.

{Dao Dao, chẳng lẽ mỗi ngày chúng ta phải cùng cái tên biến thái đó chung một phòng sao?}

005 nuốt nước miếng bay lại gần thiếu niên.

{Cái tên đó trông chả giống con người tí nào. Bảo bọn họ đi tìm Lục Chi Châu ấy, đơn hàng này chúng tôi xin trả.}

Không giống người ư? Đúng vậy, Đoàn Bác Văn của hiện tại trông chẳng giống một con người chút nào. Nhưng Mạc Dao lại chẳng biết hắn có chỗ nào không giống. Tính cách của hắn thay đổi là vì mất trí nhớ, mắt màu tóc và làn da thay đổi là vì tắm mình trong hóa chất. Nhưng so với những bệnh nhân bị dị tật hay mắc hội chứng kỳ lạ, Đoàn Bác Văn vẫn đem đến cảm giác xa lạ giống như hắn ta không phải "đồng loại" của cậu.

Bởi vì không thể tìm được nguyên do, Mạc Dao chỉ có thể cho rằng do chứng mù mặt mà "Chương trình" đã thiết lập cho cậu. Có lẽ vì dễ quên đi gương mặt một người mà Đoàn Bác Văn mới trở nên xa lạ với cậu như vậy.

"Đoàn Bác Văn là trường hợp sống lại đầu tiên. Chúng ta có thể thông qua nhưng lần tiếp xúc này để thu thập thêm thông tin cho Trình Chính Khanh."

Mạc Dao nhỏ giọng an ủi 005 đang không ngừng than vãn bên cạnh mình.

Tuy nhiên, không cần đợi đến ngày mai, Đoàn Bác Văn đã trốn khỏi phòng bệnh mà đến tìm Mạc Dao.

*****

Sau khi ra khỏi nhà tắm, thiếu niên tròn mắt nhìn người thanh niên cao lớn đang ngồi xổm trên mặt đất giống như cún con đang chờ chủ nhân của mình. Người này không ai khác chính là Đoàn Bác Văn vừa tỉnh lại. Trên người hắn vẫn là bộ quần áo bệnh nhân, bởi vì phải trốn trong các bụi cây mà cả người bắn đều lấm lem bùn đất. Tuy nhiên, khi thấy Mạc Dao, con ngươi đỏ hồng vẫn sáng ngời như trước, chất chứa vô vàn tình cảm mà thiếu niên không thể lý giải được.

"Cuối cùng cũng tìm thấy Mạc Dao rồi." - Khuôn mặt người thanh niên hơi đỏ lên, trên môi cũng là một nụ cười thẹn thùng.

Ban đầu hắn định lần theo mùi của thiếu niên nhưng bởi vì có rất nhiều nhân loại hôi thối đi trên hành lang mà mùi của bạn đời tương lai bị che mất. Đoàn Bác Văn chỉ có thể khụt khịt mũi, dựa vào trí nhớ của bản thân mà tìm đến phòng bệnh của thiếu niên.

Nếu là trước đây hắn có thể tự do chui vào ống thông gió, như vậy việc tìm được Mạc Dao sẽ dễ dàng hơn nhiều. Đáng tiếc hắn đang ở trong hình dạng của nhân loại không thể biến về như trước được. Đoàn Bác Văn ghét nhân loại... t-tất nhiên là trừ Mạc Dao của hắn!

"Vì sao anh lại ở đây?" - Thiếu niên hoang mang nhìn người thanh niên. Nếu nhóm bác sĩ kia phát hiện ra Đoàn Bác Văn ở phòng cậu, liệu họ có cho rằng cậu bắt cóc người này không?

"Không có Mạc Dao không ngủ được." - Người thanh niên tóc trắng trộm nhìn biểu cảm của thiếu niên, nhận ra cậu không tỏ ra khó chịu, hắn liền vui vẻ nói tiếp. - "Tôi muốn Mạc Dao ngủ cùng tôi. Muốn được ôm ôm Mạc Dao."

Còn cả cọ cọ nữa. Sau đó sẽ cả hai sẽ trao đổi nước miếng cùng chất dịch cơ thể.

Tất nhiên, Đoàn Bác Văn đã tiếp thu tri thức loài người nên hiểu rằng có nhiều chuyện con người sẽ ngượng ngùng nói ra, chỉ có thể che giấu ở trong lòng. Hắn không thích như vậy nhưng vì khiến bạn đời tương lai vui, sinh vật nào đó chỉ có thể học tập văn hóa loài người.

Hắn đã nỗ lực như vậy, vậy mà Mạc Dao chẳng khen thưởng hắn, người thanh niên chỉ có thể tự mình khen thưởng chính mình. Nhân lúc thiếu niên còn đang ngây người, hắn len lén ngón út của mình móc với ngón út của thiếu niên. Cảm nhận được da thịt mềm mại đang áp sát da mình, cơ thể Đoàn Bác Văn liền run lên, suýt nữa quay về nguyên hình.

Hắn làm được rồi! Hắn cuối cùng cũng nắm tay Mạc Dao. Đoàn Bác Văn phấn khởi mà đung đưa tay mình. Hai người bọn họ đã thân mật như vậy hẳn ngày mai có thể giao phối được rồi.

Trong lúc này, Mạc Dao vẫn đang mải mê bàn bạc cùng 005. Bọn họ nên báo cho người của bệnh viện hay chờ bọn họ phát hiện ra Đoàn Bác Văn ở đây rồi đưa đi đây?

{Không được! Tên này quá đáng sợ. Chúng ta không thể tiếp xúc với hắn quá nhiều. Kẹo cao su đã nhả ra rồi không nên ăn lại. Dao Dao không được quay lại với người yêu cũ đâu. Chúng ta ném hắn sang phòng Lục Chi Châu đi!}

"Nhưng mà Đoàn Bác Văn đang mất trí nhớ mà..." - Để tránh người thanh niên chú ý, thiếu niên chỉ có thể khe khẽ thì thầm với 005. - "Hơn nữa hắn rất giống một con chó lớn."

Quanh đi quẩn lại thì là do cậu thấy tên đó giống chó nên cậu mới mềm lòng muốn giữ hắn lại chứ gì?

005 thở dài nhìn biểu cảm do dự muốn xoa đầu người thanh niên nhưng lại không dám của Mạc Dao. May mắn không tên biến thái nào biết chủ nhân nhà nó rất thích chó nếu không Dao Dao sẽ bị chúng lừa vào ngõ nhỏ để làm chuyện xấu mất.

"Anh chỉ có thể chơi ở đây một lúc thôi, cho đến khi các bác sĩ tìm thấy anh." - Mạc Dao nghiêm túc mà dặn dò người thanh niên.

Không biết Đoàn Bác Văn có hiểu thiếu niên nói gì không. Chỉ biết rằng, hắn đột nhiên ngửa đầu, nhe răng cười với Mạc Dao. Sau đó người thanh niên lấy từ trong túi ra một đống kẹo, xòe ra trước mặt thiếu niên.

"Mạc Dao muốn ăn kẹo không? Ôm một cái sẽ được tặng một cái kẹo."

- ---------------------------------------

Độc giả: Lê Dương thật đáng sợ! (⊙_⊙)

Cà Phê: Không, thật ra hắn chỉ được cái miệng mà thôi.

Độc giả: Lê Dạ có vẻ hiền hơn Lê Dương. (・_・ヾ

Cà Phê: Không, hắn mới là kẻ nguy hiểm.

Độc giả: "Đoàn Bác Văn" thật ngây thơ. (っ˘ω˘ς)

Cà Phê: Không, hắn là một con bạch tuộc răm.