Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 98: Chương trình trực tiếp: Bệnh viện tái sinh (18) - End



"Niệm Niệm, chẳng phải em... bị thôi miên sao?"

"Đúng là em có bị thôi miên nhưng mà anh Vũ Đồng dùng vật phẩm hỗ trợ để đưa em về trạng thái trước khi bị thôi miên."

Vật phẩm hỗ trợ của Vũ Đồng là một loại vật phẩm thuộc thời gian và không gian. Tuy nhiên để sử dụng được nó cũng khá là nhân phẩm. Trừ khi anh đẩy cần gạt trên đồng hồ quả quýt của mình mà ra được ba con số trùng nhau, đồng hồ mới chịu hoạt động. Đối với loại vật phẩm hỗ trợ y như chơi xổ số như vậy, người thanh niên quyết định quăng nó vào một góc. May mắn, khi giải cứu cho Lâm Niệm Niệm, đồng hồ cuối cùng cũng chịu hoạt động.

"Khi tỉnh lại em không ngờ là mọi chuyện lại trở nên như vậy. Có cả chính phủ cùng quân đội cũng tham gia. Còn hot hơn cả phim hành động hollywood."

"Được rồi, chúng ta cứ rời khỏi đây đã. 000 đã công bố nhiệm vụ cuối rồi. Nếu như mấy đứa không muốn giết quái vật thì đứng xem thôi"

"Nhiệm vụ cuối là giết quái vật ạ?" - Mạc Dao cẩn thận hỏi lại Vũ Đồng.

"Cũng không phải vậy..." - Người thanh niên sầu não mà gãi đầu. - "Nhiệm vụ cuối là sự lựa chọn của <Vương>. Nhưng mà bọn anh chẳng hiểu gì. Con 000 chỉ úp úp mở mở nói là kết thúc chương trình chính là vương quốc sẽ được tạo ra hoặc không. Vậy nên mọi người đều cho rằng chỉ cần giết <Vương>. vương quốc mới sẽ không được tạo ra."

"Ài nghĩ nhiều làm gì dù sao boss chết thì người được hưởng là chúng ta thôi. Phải không anh Mạc Dao? Ơ Anh Mạc Dao? Sao trông anh buồn vậy?"

Cậu buồn ư? Thiếu niên vô thức đưa tay sờ lên mặt mình.

Tuy nhiên thiếu niên chưa kịp tự hỏi vì sao bản thân mình buồn. Phía sau liền vang lên tiếng rống thật to. Bạch tuộc trắng đã ngã xuống. Ngay lúc nhóm người muốn nhân cơ hội giết chết nó thì một con bạch tuộc màu đỏ chợt xuất hiện đập vỡ chiếc trực thăng gần nhất.

"Chúng ta mau rời khỏi đây thôi."

Vũ Đồng che lại hai tai, hét thật to với hai người đồng đội của mình. Mạc Dao bị hai người lôi kéo ra khỏi khu vực chiến đấu của nhóm người chơi. Khi ra khỏi vùng băng đô vàng do cảnh sát quây vào, tay thiếu niên bất giác bị một người nắm lấy.

"Mạc Dao, Mạc Dao mau cứu tôi." - Một người thanh niên đầu tóc bù xù chợt siết chặt lấy tay thiếu niên.

"Mùi gì vậy?" - Lâm Niệm Niệm vội vàng đưa tay lên che mũi. - "Mùi vị giống như hoa quả thối vậy."

Nghe đến "mùi hoa quả thối", người thanh niên giống như phát điên mà đẩy mạnh thiếu nữ ra.

"Không phải tôi. Mùi hương đó không phát ra từ người tôi! Mạc Dao... Mạc Dao, cậu mau cứu tôi đi. Bọn họ đánh tôi đau quá!"

Bởi vì có mùi hương trà đào mà Lục Chi Châu được nhóm người chơi yêu chiều. Nhưng dần dần mùi hương ấy càng biến chất thậm chí có kẻ chỉ cần ngửi mùi hương sau gáy hắn liền nôn mửa. Cảm xúc không được đến an ủi, bọn họ bắt đầu chuyển sang kiểu phát tiết cảm xúc khác. Đó chính là đánh đập Lục Chi Châu. Mà cặp song sinh Lê Dương, Lê Dạ lại hoàn toàn làm lơ chuyện này.

Lục Chi Châu đau đớn ôm lấy thân thể đầy vết thương của mình. Hắn đã cho rằng thiếu niên biến mất thì những phân thân của "người đó" sẽ chú ý đến mình. Nhưng cặp song sinh thà dùng dao rạch lên tay mình cũng không muốn chạm vào hắn. Lúc này gã thanh niên mới hiểu ra, cho dù không kí ức, cho dù có ai đó bắt chước tương tự thiếu niên, kẻ đó vẫn chỉ mê mẩn có mình cậu.

Đến giờ phút này, Lục Chi Châu làm gì còn suy nghĩ ganh đua với thiếu niên nữa. Hắn chỉ muốn nhanh chóng thoát khỏi chương trình ma quỷ này. Nhưng cho dù hắn muốn tự sát đến bao nhiêu lần, vẫn sẽ có gì đó ngăn cản hắn tự sát. Kẻ kia đang trừng phạt hắn, muốn hắn ở trong chương trình trực tiếp này cảm nhận được vô hạn giày vò.

"Mạc Dao, tôi biết cậu lương thiện nhất mà. Cậu mau cứu tôi đi."

Thiếu niên rũ mắt nhìn gương mặt đầy nước mắt của Lục Chi Châu, có chút ngơ ngác mà hỏi hắn:

"Vì sao tôi phải cứu cậu?"

"Tôi biết... tôi năm lần bảy lượt gây khó dễ cho cậu. Tôi còn cướp người yêu của cậu. Nhưng mà Mạc Dao, tôi biết lỗi rồi. Cậu tha thứ cho tôi được không?"

"Mấy chuyện đó tôi không để tâm đâu ạ." - Cậu cũng không thích Đoàn Bác Văn nên cậu không để ý mấy chuyện đó. - "Nhưng chúng ta đâu có quen thuộc. Vì sao tôi phải giúp cậu?"

Ở thế giới trước, thiết lập của cậu và Lục Chi Châu là bạn thân nên thiếu niên mới giúp hắn. Nhưng ở thế giới này bọn họ không hề có quan hệ gì hết. Thật ra thiếu niên vẫn luôn suy nghĩ đơn giản như vậy. Bởi vì mẹ cậu vẫn luôn dạy chỉ nên tin tưởng những người thân cận đầu tiên là gia đình sau đó là bạn bè. Sau này Mạc Dao lại mở rộng vòng tin tưởng của mình ra đó là người xa lạ nhưng là người tốt. Vậy nên đối với một Lục Chi Châu không phải người thân cận cũng không phải người tốt, Mạc Dao không tìm được lý do để giúp hắn. Hơn nữa cậu cũng không biết giúp thế nào.

Thiếu niên không hề biết rằng, khi bản thân nói những lời này đã vô tình kích phát sự thù hận của Lục Chi Châu. Vũ Đồng nhanh chóng phát hiện điểm bất thường. Lục Chi Châu lấy từ trong người ra một loại bom tự chế. Loại bom này được dùng để tất công bọn quái vật nên có sức công phá rất lớn.

"Mạc Dao cẩn thận!" - Người thanh niên chỉ kịp kêu một tiếng. Quả bom liền phát nổ.

*****

{Mẹ nó, tên trà xanh à không trà thối, trà khắm, trà mắm tôm chết tiệt! Biết thế chúng ta bảo hai con bạch tuộc đấm nát mỏ hắn rồi.}

005 vừa lầm bẩm vừa lồm cồm bò dậy.

{Ớ, Dao Dao! Chúng ta còn sống. Éc tôi vẫn chưa thành đống sắt vụn!}

Tiếng kêu của quả cầu màu đỏ nhanh chóng đánh thức thiếu niên. Mạc Dao xoa xoa trán. Vụ nổ xảy ra quá nhanh khiến cậu chưa kịp cảm nhận được đau đớn. Thậm chí khi tỉnh dậy cơ thể cũng không có chút nhức mỏi nào.

"Chúng ta... chúng ta đang ở đâu đây?" - Thiếu niên lắc lắc đầu theo bản năng lần mò tìm hai quả trứng.

Tuy nhiên thứ cậu mò được chỉ là vỏ trứng đã bị nứt vỡ.

"Xì... xì..." - Một con bạch tuộc trắng tí hon từ trên đầu 005 xuất hiện.

Nó quá nhỏ, có lẽ chỉ bằng bàn tay một người bình thường. Con bạch tuộc trắng phát hiện ra Mạc Dao đang nhìn chằm chằm mình liền cười tít mắt.

{Nó như "Trình Chính Khanh" thu nhỏ vậy. Tôi đấm nó được không Dao Dao?}

005 vẫn còn mang thù vụ bị xúc tu của bạch tuộc trắng đánh ngất một ngày một đêm. Khi nó vươn tay định đẩy con bạch tuộc nhỏ, sinh vật ấy liền dùng xúc tu chóc vào mắt quả cầu màu đỏ hại 005 ôm mắt lăn lội một bên.

"Xin chào." - Có lẽ "Trình Chính Khanh" phiên bản tí hon quá dễ thương nên Mạc Dao liền mỉm cười khẽ chạm vào nó.

"Xì... xì..."

Một quả trứng đã nở rồi. Còn một quả trứng nữa...

Mạc Dao ngơ ngác nhìn xung quanh nhưng chỉ phát hiện ra một chiếc đồng hồ quả quýt. Thiếu niên nhanh chóng nhớ ra đó chính là vật phẩm hỗ trợ của Vũ Đồng. Cậu muốn tiếp tục tìm quả trứng của "Đoàn Bác Văn". Đúng lúc này cửa phòng chợt mở, Mạc Dao vội vàng ôm lấy bạch tuộc trắng rồi nút xuống gầm giường.

"Ngài Đoàn Tất Bình, chúng tôi thật sự không ngờ mọi chuyện lại thành ra như vậy. Chúng ta đã làm theo lời ngài, mua chuộc đám phi hành gia để bọn họ diễn trò với chính phủ làm như bọn họ thật sự bị sinh vật ký sinh lên người sau đó âm thầm đưa nhóm người biến dị mà chúng ta tạo ra để bán cho chính phủ. Tuy nhiên bọn họ lại dám chơi thuốc ở trong bệnh viện dẫn đến nổ bệnh viện. Chúng tôi chỉ có thể lấp liếm rằng đó là do lũ quái vật gây ra."

Bọn họ đang nói gì vậy? Chẳng lẽ là vụ việc nhóm phi hành gia mấy năm trước.

"Thuê cánh nhà báo thêm mắm thêm muối một chút. Ít nhất là phải gây áp lực lên chính phủ để bọn họ thu mua nhóm người biến dị của chúng ta. Mẹ nó, nếu không phải các thí nghiệm lên người lũ bệnh nhân tâm thần kia liên tục thất bại chúng ta đã không phải dựng chuyện để tránh nhóm người chính phủ để ý như vậy."

{Trời đất! Chẳng lẽ bọn họ tiến hành những thí nghiệm phi nhân tính lên người các bệnh nhân sao?}

005 kinh hãi kêu lên. Nó còn cho rằng mỗi tối bọn họ đều khóa cửa phòng lúc 10 giờ là để bảo về các bệnh nhân. Ai ngờ bọn chúng làm vậy để ngăn cản bọn họ chạy trốn.

{Như vậy hai con bạch tuộc nhà chúng ta bị oan rồi.}

"Xì... xì..."

Đoàn Tất Bình cùng trợ lý chỉ ở đây một lúc sau đó liền rời đi. Mạc Dao cũng nhân cơ hội đó mà chui ra khỏi gầm giường. Cậu muốn đi ra khỏi phòng ngủ để tìm nốt quả trứng màu đỏ tuy nhiên trước khi rời khỏi phòng tầm mắt của Mạc Dao lại rơi trên tờ lịch.

{Sao vậy Dao Dao?}

"005, nhìn này."

Quả cầu màu đỏ khó hiểu bay đến gần tờ lịch mà thiếu niên chỉ. Nó nhanh chóng nhận ra số năm trên tờ lịch hoàn toàn khác với thời gian nó cùng Mạc Dao tham gia vào chương trình. Nói cách khác thời gian đã lùi lại vài năm, đúng vào thời gian trên tờ báo của Vũ Đồng.

{Mị hiểu ra rồi! Khi tên trà mắm tôm đó dùng quả bom muốn nổ chết cậu, Vũ Đồng đã dùng đồng hồ quả quýt quay ngược thời gian. Vậy chúng ta chỉ cần dùng đồng hồ quả quýt xoay vài vòng để quay lại hiện thực là được.}

005 vui vẻ cầm lấy đồng hồ quả quýt mà gạt cái cần màu đỏ. Ba ô xổ số xoay vài vòng liền hiện ra các con số 2, 3,4.

{Phải ra ba số trùng nhau phải không?}

005 nghiến răng nghiến lợi tiếp tục xoay. Nó cho rằng chỉ mất một lúc liền có thể trở về hiện thực tuy nhiên ba ngày trôi qua, Mạc Dao cùng nó vẫn ở trong quá khứ.

Để tránh bị người trong bệnh viện bắt gặp, Mạc Dao chỉ có thể trốn vào một phòng bệnh cũ, nhân lúc người khác không chú ý liền lén lấy ít thức ăn.

"Xì... Dao..." - Bạch tuộc trắng lớn rất nhanh. Hiện tại nó đã to ngang một em bé 4, 5 tuổi.

"Là Mạc Dao." - Mạc Dao cẩn thận dạy bạch tuộc trắng đọc tên mình.

Đến lúc này cậu đã mơ hồ đoán ra con bạch tuộc trắng chính là "Trình Chính Khanh" ở hiện tại. Đó cũng là lý do vì sao gã sinh vật ngoài hành tinh nói hai người đã gặp nhau từ rất lâu hơn nữa cũng không sợ con robot kì lạ 005.

{Con bạch tuộc này mau tránh ra! Không thấy ta đang quay xổ số à.}

Suốt mấy ngày qua 005 chưa từng rời tay khỏi chiếc đồng hồ quả quýt. Đáng tiếc nó vẫn chưa quay ra ba số trùng nhau lần nào.

"Nếu như "Trình Chính Khanh" ở đây." - Mạc Dao vươn tay chỉ về phía bạch tuộc trắng, nó liền cong mắt dùng xúc tu chạm vào ngón tay cậu. - "Vậy thì "Đoàn Bác Văn" sẽ ở đâu được?"

{Chúng ta có thể đến chỗ Đoàn Tất Bình xem thử. Theo như ở thực tại thì con bạch tuộc đỏ đó sẽ ở trong phòng thí nghiệm.}

Nghe 005 nói vậy, Mạc Dao liền quyết định đi đến văn phòng của Đoàn Tất Bình. Đối với đồng loại của mình gã viện trưởng còn có thể ra tay khiến bọn họ trở thành sinh vật biến dị, một sinh vật khác loài như bạch tuộc đỏ chắc chắn sẽ bị ông ta hành hạ. Thiếu niên quyết định rồi, cậu phải thay đổi quá khứ của cả người này. Mặc cho có thể thay đổi dòng thời gian, cậu cũng muốn đưa "Đoàn Bác Văn" cùng "Trình Chính Khanh" về hiện thực.

"Tôi đi tìm "Đoàn Bác Văn" xong chúng ta cùng về nhà." - Thiếu niên vươn tay nắm lấy xúc tu của bạch tuộc trắng.

"Xì xì... nhà?"

Dù biết bạch tuộc trắng không hiểu nhà là gì, Mạc Dao vẫn gật đầu với nó. Sau đó cậu để lại bạch tuộc trắng ở trong phòng, ôm 005 xâm nhập vào phòng của Đoàn Tất Bình. Quả nhiên quả trứng màu đỏ ở đây.

{Éc nó vẫn chưa nở à?}

Thiếu niên cẩn thận lấy quả trứng ra khỏi dịch dinh dưỡng. Phía trên mặt trứng đã xuất hiện một vết nứt báo hiệu quả trứng chuẩn bị nở ra. Mạc Dao không biết cảm xúc hiện tại của bản thân là gì. Đây chính là quả trứng mà cậu đã dùng tuyến thể của mình ấp nở. Sau này chúng sẽ bị vô vàn quả bom rơi vào người, bị mang những tội danh mà bản thân chưa bao giờ làm.

"Chúng ta về nhà thôi." - Thiếu niên khẽ lẩm bẩm với quả trứng. Nó giống như có sinh mệnh mà khẽ run lên.

{Dao Dao, chúng ta phải mau rời khỏi đây.}

"Ai vậy?"

005 vừa dứt lời, ngoài cửa chợt vang lên giọng nói của Đoàn Tất Bình. Khi Mạc Dao lúng túng không biết nên trốn đâu, cửa phòng đã bật mở. Người đàn ông trung niên lạnh lùng nhìn thiếu niên cùng quả trứng trên tay.

"Mi là ai? Bảo vệ! Bảo vệ!"

Mạc Dao không hề do dự đạp thẳng vào bộ phận nhảy cảm của Đoàn Tất Bình. Nhân lúc ông ta gục xuống vì đau, cậu liền ôm quả trứng chạy mất.

"005, mau kích hoạt đồng hồ quả quýt."

{Tôi đang cố đây. 5 5 3... Éc không phải! 6 1 3. Cũng không được!}

Bởi vì mải chú ý đến 005, thiếu niên hoàn toàn không chú ý đến đám bảo vệ phía trước. Cậu bị nhóm người to con tóm được, mạnh mẽ bẻ tay thiếu niên ra sau.

{Dao Dao!}

Ngay lúc đó, một sinh vật màu trắng chợt nhảy ra, túm lấy đầu gã đàn ông.

"Là sinh vật ngoài hành tinh... Nó thực sự tồn tại..." - Đoàn Tất Bình vừa ôm chim hai mắt long lanh nhìn về phía bạch tuộc trắng. - "Mau! Mau bắt lấy nó!"

Mạc Dao hốt hoảng vội cắn mạnh vào tay tên bảo vệ, kết quả bị hắn ta hất ngã, quả trứng màu đỏ nhanh chóng bị rơi ra khỏi tay. Thiếu niên vội vàng bò dậy, muốn nhặt lấy quả trứng, không ngờ rằng ở phía xa Đoàn Tất Bình đã cho người giơ súng nhắm thẳng về phía cậu.

Một tiếng nổ chợt vang lên, Mạc Dao cùng 005 lần nữa bị đẩy ngã mà nằm ở bên cạnh là bạch tuộc trắng với chiếc xúc tu đứt lìa. Thiếu niên cuối cùng cũng hiểu, năm đó "Trình Chính Khanh" mất đi một phần cơ thể là vì cậu, hắn ở lại bệnh viện này cũng là vì... chờ Mạc Dao.

Đồng hồ quả quýt vì lần va chạm vừa rồi mà tự động nảy số dừng lại ở số 555. Mạc Dao và 005 cứ như vậy mà được đưa về thực tại. Xung quanh cậu vẫn còn dư âm của vụ nổ tuy nhiên Lâm Niệm Niệm, Vũ Đồng và cả Lục Chi Châu đều đã biến mất. Có lẽ bọn họ đã bị out khỏi chương trình.

[Chương trình đã đến hồi kết rồi.]

Bên cạnh thiếu niên chợt xuất hiện quả cầu màu trắng với giọng nói điện tử quen thuộc.

"000, bọn họ sẽ chết sao?"

[Tôi không biết. Ở chương trình này, mọi thứ đều có thể xảy ra.]

Mạc Dao biết bạch tuộc trắng và bạch tuộc đỏ rất mạnh nhưng bọn còn phải bảo vệ "tổ" của mình, tránh cho đống bom đạn kia rơi xuống nơi đó. Có lẽ... cả hai vẫn còn nghĩ rằng cậu vẫn ở trong đó.

Thiếu niên biết mình không nên cảm thông cho quái vật, cậu nên đứng về phe của những người chơi. Nhưng... nghĩ đến sau này sẽ không còn ai mang khuôn mặt cáu kỉnh ép cậu đọc truyện cho hắn mỗi đêm, sẽ vì cậu giận dỗi không chịu nói chuyện với mình mà sầu não gãi đầu gãi tai, cũng không còn ai len lén viết thư tình cho cậu, mỗi lần đầu cười hề hề lấy lòng thiếu niên. Mạc Dao nhẹ sờ lên lồng ngực mình.

"005, tôi đau quá."

{Sao vậy Dao Dao? Cậu có sao không Dao Dao? Đừng khóc mà. Nói với 005 xem cậu bị làm sao được không?}

000 chứng kiến tất cả lại chỉ bình tĩnh mở miệng.

[Mạc Dao, đôi khi gia đình không nhất thiết là máu mủ ruột già, không nhất thiết phải chung một chủng loài. Cậu luyến tiếc bọn họ không?]

"Tôi không biết." - Thiếu niên nghe thấy bản thân mình đáp lại. - "Nhưng ngực rất khó chịu."

[Bởi vì cậu coi bọn họ là gia đình.]

[Giống như khi cậu quyết định muốn đưa hai quả trứng về thế giới thực, cậu đã có lựa chọn của riêng mình mà không phụ thuộc vào ai. Mạc Dao, nếu cậu là <Vương> cậu sẽ đứng về bên nào?]

Ngay từ đầu chương trình chưa bao giờ nói <Vương> là một trong hai sinh vậy ngoài hành tinh kia. <Vương> là có nhiều quyền năng nhất bởi vì có thể điều khiển hai thực thể vô cùng mạnh đến từ sự vô hạn tuần hoàn của thời gian. Bởi vì Mạc Dao xuất hiện nên mới có sự tồn tại của bạch tuộc trắng và bạch tuộc đỏ.

Mạc Dao chính là <Vương> vì cậu là người bắt đầu cũng là người kết thúc.

"Lựa chọn của tôi ạ?"

Mạc Dao nghiêng đầu suy nghĩ.

"Lựa chọn của tôi là..."

Bùm.

Khi cậu dứt lời, một tiếng nổ vang chở vang lên sau đó các tòa nhà cao lớn bắt đầu sụp đổ thành các số liệu 0,1. Một số người chơi vẫn chưa hiểu chuyện gì đã lập tức bị cưỡng chế thoát li chương trình.

Lựa chọn của Mạc Dao chính là phá hủy chương trình này.

Thế giới này đã đối xử quá tàn nhẫn với "Trình Chính Khanh" và "Đoàn Bác Văn" vậy nên cậu lựa chọn phá hủy đi thế giới cũ và tạo lập ra thế giới mới. Như vậy bọn họ có thể bắt đầu xây dựng "nhà" cho riêng mình. Và có lẽ sẽ không có cậu.

Ngay lúc Mạc Dao sắp rời đi, chợt có một bàn tay vươn ra giúp thiếu niên lau nước mắt.

"Đừng lo lắng. Dù ở thế giới nào tôi cũng sẽ tìm được em. Bởi vì chúng ta là định mệnh."

- ------------------Chương trình trực tiếp. End----------

Cà Phê: Muốn nói gì hông?

Bạch tuộc trắng: Hết chương trình rồi. Không được vỗ mông em iêu nữa.

Bạch tuộc đỏ: Tôi còn chưa được giao phối với Dao Dao!

Lê Dạ:...

Lê Dương:...