Mỗi Ngày, "Mị" Đều Chăm Chỉ Làm Thêm

Chương 99: Chương trình 5: Chuyện kỳ lạ ở thôn Thủy (1)



Đã mười hai giờ trưa, cái nắng oi ả chiếu trên đỉnh đầu tưởng như có thể đốt cháy mọi thứ trên đồng ruộng. Những người nông dân khác đã sớm bỏ cuộc, lựa chọn một bóng cây râm mát rồi thảnh thơi uống nước. Dưới ruộng lúc này vắng tanh chỉ còn sót lại một người thanh niên cao lớn. Hắn mặc một chiếc áo phông đã bạc màu, đầu đội nón lá, hai bên tay áo được vén lên cao để lộ phần bắp tay to lớn bởi vì sức nóng của mặt trời mà đã nhiễm màu đỏ đồng.

"Phú Huy, lên đây uống hớp nước đã rồi hãy tiếp tục làm việc." . truyện teen hay

Mạc Phú Huy ngẩng đầu lên nhìn về phía thiếu nữ xinh đẹp đang cầm giỏ thức ăn ở dưới bóng râm. Khoảnh khắc chạm mắt hắn, trái tim thiếu nữ nhẹ hẫng một nhịp. Người này quá đẹp trai rồi. Tuy so với những ngôi sao trên tạp chí, vẻ đẹp của Mạc Phú Huy chẳng đáng bàn tới nhưng sự hoang dã, thuần tự nhiên của người này lại chính là sự khác biệt khiến hắn nổi tiếng nhất thôn Thủy.

Tuy nhiên, dù nhận được nhiều lời mời mai mối nhưng Mạc Phú Huy chưa bao giờ để tâm đến bất kỳ cô gái nào trong thôn. Đúng hơn là ngoại trừ làm việc hắn chẳng để tâm đến thứ gì khác. À hình như gần đây người thanh niên đã có thêm một vấn đề nửa để để tâm.

Bị Mạc Phú Huy làm lơ, thiếu nữ bực bội ngồi xuống cạnh nhóm nông dân trung niên. Bọn họ cũng đang bàn về người trẻ tuổi đang làm việc chăm chỉ trên đồng ruộng kia.

"Bình thường tên nhóc này vừa làm vừa chơi cũng dư dả để nuôi nó rồi. Sao dạo này lại làm việc như điên thế nhỉ?" - Một ông bác nhịn không được tò mò nhìn về phía người thanh niên.

Là người khỏe mạnh nhất thôn, Mạc Phú Huy chưa bao giờ lo lắng về vấn đề lương thực, vậy mà dạo này hắn không chỉ làm việc trên phần ruộng nhà mình, còn nhận làm thuê giúp những hộ gia đình khác. Chẳng lẽ tên nhóc này bắt đầu tích tiền muốn cưới vợ rồi?

"Ông chả biết cái gì. Nghe nói em trai bị thất lạc nhiều năm của tên nhóc này trở về vậy nên nhà nó có thêm một miệng ăn nữa. Chậc tưởng sẽ có người phụ giúp việc đồng áng, ai ngờ tên em trai đó bị bệnh chỉ có thể loanh quanh ở trong nhà. Nếu là tôi, tôi quăng nó ra ngoài đường lâu rồi."

"Cái bà này. Sau khi cha mẹ tên nhóc này mất thì nó vẫn luôn lủi thủi một mình. Có thêm đứa em có phải vui nhà vui cửa hơn không."

"Nhặt được em trai làm như nhặt được vợ không bằng." - Người phụ nữ trung niên bĩu môi. Nếu sau này Hồng Huệ con gái bà gả cho Mạc Phú Huy, chẳng lẽ phải chăm sóc cho đứa em trai bệnh tật của hắn nữa sao.

*****

Đợi đến khi tất cả mọi người đều rời đi, người thanh niên ở dưới đồng ruộng mới bắt đầu thu dọn đồ đạc trở về nhà của mình. Cầm số tiền ngày hôm nay kiếm được, hắn bắt đầu nhẩm tính. Chiều mai hắn không đi làm, bỏ ra vài đồng ngồi xe bus hẳn có thể lên được thành phố. Hắn muốn mua một cái bánh ngọt thật to, mua thêm vài bộ quần áo nữa. Điện thoại di động gì đấy có lẽ phải chờ thêm một tháng nữa mới có thể mua được.

Mải tính toán chuyện của ngày mai, Mạc Phú Huy đã về đến trước cổng lúc nào chẳng hay. Khi hắn tiến vào nhà bếp liền bắt gặp bóng dáng nhỏ bé đang cặm cụi cúi đầu thổi lửa. Bởi vì không quen với bếp củi mà thiếu niên bị khói làm sặc, bắt đầu ho không ngừng. Thấy vậy, người thanh niên vội vàng nắm lấy cánh tay mảnh khảnh kia, kéo ra khỏi nhà bếp.

"Đã dặn là mấy việc nấu nướng đó để đấy chờ anh về cơ mà."

Mạc Phú Huy nâng mặt thiếu niên lên, cẩn thận giúp cậu lau sạch tro bụi cùng nước mắt chảy ra do trận ho vừa rồi. Đống tro xám được lau sạch dần để lộ ra khuôn mặt của thiếu niên. Nếu như những người dân trong thôn ở đây, hẳn điều đầu tiên họ thốt lên sẽ là Mạc Phú Huy cùng thiếu niên này chắc chắn không phải là anh em.

Thiếu niên có làn da trắng quá mức, lại mềm mịn giống như da em bé, nhìn thế nào cũng giống như thiếu gia nhà ở trên thành thị. Chưa kể người thiếu niên rất đẹp. Nếu như không nhìn kỹ, nhóm thôn dân chỉ quen nhìn lũ thanh niên da đen nhẻm khô ráp giống như thân cây sẽ cho rằng cậu là con gái nhà ai. Có lẽ thiếu nữ Hồng Huệ đẹp nhất thôn cũng không thể xinh xắn như vậy.

"Em muốn học nấu cơm." - Thấy hai mày đen rậm của Mạc Phú Huy nhắn lại, thiếu niên chột dạ mà giải thích.

"Không cần." - Người thanh niên lắc đầu. - "Chuyện này để anh làm là được rồi. Thân thể không tốt thì ngồi im ở trong phòng là được."

Cậu đâu có yếu đến như vậy...

Mạc Dao bức xúc mà rũ môi. Cậu đã ở trong chương trình được gần một tuần nhưng vẫn chưa nhận được bất kỳ thông báo nào đến từ 197 hay 005. Thiếu niên vẫn còn nhớ như in khoảnh khắc bản thân mình mở mắt ra. Một gương mặt nhăn nheo cùng hàm răng vàng đang dí sát vào mình. Mạc Dao lúc ấy hoàn toàn rơi vào trạng thái hoảng loạn. Cậu không biết vì sao mình lại ở đây hơn nữa còn bị một người đàn ông xa lạ đè chặt lên đống rơm đã mục ruỗng. Thiếu niên chỉ có thể dùng hết sức bình sinh đạp thật mạnh vào bụng hắn sau đó trong trạng thái quần áo xộc xệch chạy về phía thôn dân.

Khi ấy trời tối thui, bởi vì mặt đường gồ ghề mà thiếu niên vấp ngã đến nỗi cả lòng bàn tay và đầu gối đều đau rát. Nhóm người phía sau vẫn không ngừng hô hào đuổi theo cậu. Lúc này đã là nửa đêm, nhà cửa của người dân đều đóng chặt, Mạc Dao chỉ có thể chạy đại vào một nhà, sợ hãi ẩn nấp trong chuồng gà. Đến khi chủ nhân của chuồng gà xuất hiện, khuôn mặt nhỏ nhắn dính đầy bùn đất của thiếu niên đã ngập tràn nước mắt. Đó cũng là lần đầu tiên Mạc Phú Huy gặp được Mạc Dao.

Thiếu niên bị dọa sợ nên quên mất khả năng nói chuyện, chỉ có thể vừa khóc lóc vừa kêu "a a" nắm lấy bàn tay to lớn của Mạc Phú Huy. Khi được người thanh niên đem vào trong nhà, thiếu niên liền ngất đi sau đó sốt liên miên mấy ngày liền. Đến khi tỉnh lại, Mạc Dao đã thành em trai của Mạc Phú Huy. Thật ra chuyện này cũng đúng thôi, để tránh ánh mắt tò mò của người dân trong thôn thì đây là lựa chọn tốt nhất.

"Dao Dao, mau vào ăn cơm."

Nghe tiếng anh trai gọi, thiếu niên giật mình vội vã bước vào trong nhà. Đồ ăn ngày hôm qua được Mạc Phú Huy hâm nóng lại, chỉnh tề đặt lên trên mặt bàn gỗ. Mạc Dao ngoan ngoãn ngồi lên ghế, chờ người thanh niên lấy quạt điện ra. Bởi vì giá điện dạo này tăng cao, dù trời nóng như đổ lửa, người dân trong thôn cũng không dám bật quạt chỉ có thể dùng mấy vật dụng khác phẩy phẩy vài cái. Tuy nhiên, bởi vì có thêm một người mà tần suất sử dụng quạt điện của Mạc Phú Huy ngày càng nhiều hơn. Thậm chí dù không phải là lúc nóng nhất trong ngày, hắn vẫn sẽ mở quạt cho thiếu niên.

Quạt hoàn toàn được hướng về phía thiếu niên, làn gió mát nhanh chóng thổi qua phần cổ sớm ướt nhẹp của thiếu niên. Mạc Phú Huy rũ mắt, toàn bộ xoang mũi đều là hương đào chín không ngừng chảy vào buồng phổi. Rõ ràng khi về nhà hắn đã tắm rửa một lần vậy mà vẫn lúc này chóp mũi đã lấm tấm mồ hôi.

Nóng.

Nhưng cũng thật ngọt.

"Ngày mai anh sẽ lên thành phố một chuyến."

Mạc Phú Huy đột nhiên mở miệng khiến Mạc Dao không kịp phản ứng, chỉ có thể ngậm thìa gỗ ngẩng đầu nhìn anh trai hờ của mình.

Thành phố? Vậy cậu có được đi cùng không nhỉ?

"Có lẽ ngày mai anh sẽ về rất muộn. Sáng mai anh đưa em qua nhà Cố Húc."

Nghe đến cái tên này, khuôn mặt nhỏ của thiếu niên hơi nhăn lại. Cố Húc là con trai của chủ một tiệm tạp hóa đầu ngõ, hồi còn trẻ chủ tiệm từng là quân y ở trong quân đội bởi vậy khi Mạc Dao bị sốt li bì chính cha của Cố Húc đã đến khám cho cậu.

"Không thích Cố Húc sao?"

"Không thích ạ."

Mạc Dao thành thật lắc đầu. Tên nhóc đó lúc nào cũng chế nhạo cậu còn luôn miệng hỏi cậu có phải là con gái hay không. Bởi vì Cố Húc ghét cậu vậy nên Mạc Dao cũng không thích hắn.

Nghe Mạc Dao bày ra vẻ ghét bỏ đối với Cố Húc, Mạc Phú Huy đột nhiên cười rộ lên. Hắn hỏi thiếu niên có ăn được nữa không, cậu liền lắc đầu nguầy nguậy. Người thanh niên không nói lời nào liền ăn hết phần cơm thừa trong bát của thiếu niên. Có lẽ bởi vì chênh lệch về thể hình nên sức ăn của hai người khác nhau hoàn toàn. Cả một nồi cơm to đùng, thiếu niên chỉ đào đào một góc nhỏ còn lại đã đổ hết vào bụng của người thanh niên. Mạc Dao nhẹ nuốt từng ngụm canh, thầm ghen tị với chiều cao của Mạc Phú Huy.

Cơm nước xong, người thanh niên cẩn thận thu dọn chén đũa chuẩn bị đem đi rửa. Thiếu niên cũng muốn giúp một tay nhưng lại bị cưỡng chế ngồi lên ghế. Hắn nói thiếu niên ngoan ngoãn chờ hắn đun nước tắm sau đó ôm toàn bộ bát đĩa vào trong bếp.

"Này! Này!"

Trong lúc Mạc Dao đang không biết làm gì để giết thời gian thì ngoài cửa vang lên giọng nói oang oang của người thiếu niên trẻ tuổi. Không cần nhìn cũng biết là Cố Húc lại tìm đến. Thiếu niên muốn lờ hắn đi nhưng Cố Húc cứ liên tục gào rú như vậy thì cũng vô cùng phiền phức. Mạc Dao thở dài, xỏ dép chạy ra ngoài cổng nhìn xem tên nhóc hư đó lại muốn làm gì.

Lúc này trời đã tối hắn nhưng may mắn nhà của Mạc Phú Huy là một trong những hộ gia đình ít ỏi có treo đèn ở trước cửa vậy nên thiếu niên mới có thể nhìn ra Cố Húc. Ai bảo hắn quá đen.

Khác với những người thanh niên trong thôn hay Mạc Phú Huy, bởi vì làm việc dưới cái nắng oi ả nên màu da ai nấy đều rám nắng, còn Cố Húc là cháy nắng luôn rồi. Tất nhiên hắn không đen đến nỗi người khác nhận nhầm là người ngoại quốc nhưng da của Cố Húc có phần sậm màu hơn những người khác, nếu như hắn được mời diễn phim có lẽ sẽ diễn vai mấy anh thổ dân cũng nên...

Người thanh niên tên Cố Húc hoàn toàn không biết bản thân mình trong mắt thiếu niên đã trở thành thổ dân bộ tộc ăn thịt người. Hắn nhăn nhó mặt mũi nhịn không được mà trách móc thiếu niên:

"Làm gì mà lâu như vậy? Chị hàng xóm đi gặp người yêu cũng không lề mề như cậu!"

Dù da có hơi đen một chút nhưng Cố Húc cũng được tính là điển trai. Hắn rất cao, tuy không đến mét chín như Mạc Phú Huy nhưng chiều cao của Cố Húc cũng áng chừng khoảng một mét tám lăm, tám sáu. Chưa kể bởi vì vào mùa hè nên người thanh niên để đầu húi cua, càng để lộ đường nét đẹp như tạc tượng của mình. Đáng tiếc, người này lại có tính tình rất xấu.

"Cậu gọi tôi ra đây làm gì?" - Thiếu niên nhăn mặt nhìn Cố Húc. Thời tiết hôm nay thật đáng sợ, mới rời khỏi quạt một tí thôi mà sau gáy thiếu niên đã ướt nhẹp mồ hôi rồi.

"Lại đây."

Cố Húc ngồi trên xe đạp vươn tay nhẹ vẫy thiếu niên. Mạc Dao khó hiểu bước lại gần hắn. Có lẽ người này vừa tắm xong nên khi về phía hắn, cậu có thể ngửi được mùi xà phòng tươi mát đầy quen thuộc. Đây là mùi táo xanh bởi vì trong phòng tắm của Mạc Phú Huy cũng có một cục xà phòng như vậy.

Khi khoảng cách cả hai đã rất gần, Cố Húc bật chợt ghé sát vào gáy thiếu niên.

"Làm... làm gì vậy?" - Thiếu niên giật mình vội vàng tránh ra.

"Toàn mùi mồ hôi. Cậu chưa tắm à? Chẳng lẽ còn phải chờ anh cậu đun nước nóng? Cậu rốt cuộc là con gái hay con trai vậy?"

Cố Húc mang vẻ mặt chê cười nhìn về phía Mạc Dao.

"Tôi là con trai!"

"Con trai nào yếu ớt như cậu."

Quả nhiên không nên nói chuyện với tên này.

Thiếu niên bực dọc hơi phồng má. Cố Húc thấy vậy liền lấy tay nhẹ chọc.

"Mới nói vài câu mà cậu đã giận rồi à? Nhìn bản thân xem có giống cá nóc không."

Có thể đầu độc cậu thì tôi là con gì cũng được. Cá nóc Mạc Dao đang không vui!

"Anh trai cậu mà biết em trai ngoan hiền của mình đang trừng mắt đe dọa người khác hẳn sốc lắm." - Cố Húc nhẹ cười vươn tay ra trước mặt thiếu niên.

Mạc Dao đang muốn hất tay người thanh niên ra nhưng tầm mắt cậu chợt dừng lại ở mấy thứ sắc màu trên tay hắn.

"Biết cái gì đây không? Là kẹo mút. Sáng nay mới nhập về."

Cố Húc vung vẩy cây kẹo trước mặt thiếu niên. Khác với loại kẹo mút tròn tròn mà Mạc Dao thường thấy ở thế giới thực, kẹo mút của Cố Húc dẹp dẹp, mang nhiều hình thù và màu sắc khác nhau.

Người thanh niên thấy thiếu niên cứ nhìn cây kẹo trên tay mình mãi, liền xé bỏ lớp vỏ trong suốt bên ngoài sau đó nhét cây kẹo vào miệng cậu. Điều đầu tiên Mạc Dao cảm nhận được là kẹo rất ngọt nhưng toàn là mùi vị của phẩm màu.

"Thế nào?" - Người thanh niên hướng ánh mắt mong chờ về phía cậu.

Thiếu niên hơi nhăn mũi nhưng cũng không lên tiếng. Dù sao lâu lắm rồi cậu cũng không được ăn đồ ngọt.

"Ở đây còn nhiều lắm. Cầm hết đi. K-không phải do tôi cố tình lấy cho cậu đâu. Tại trong thôn không mấy ai thích những thứ này mà vài ngày nữa hết hạn vứt đi thì phí lắm. Đừng có mà suy nghĩ lung tung!"

Mạc Dao:...

Tôi đã kịp nghĩ gì đâu.

"Nhưng anh trai không cho tôi ăn đồ linh tinh."

"Ai bảo cậu đem chuyện này nói cho Mạc Phú Huy đâu. Đồ ngốc!" - Cố Húc bĩu môi.

Mạc Dao không muốn tiếp chuyện với tên nhóc xấu tính Cố Húc nữa nhưng lại chợt nhớ ra chuyện của ngày mai, thiếu niên nuốt xuống một ngụm nước bọt ngọt nị sau đó quay sang người thanh niên:

"Ngày mai anh tôi phải xuống thành phố một chuyến nên muốn tôi qua nhà cậu."

"Thành phố thì có gì... từ từ, cậu qua nhà tôi?"

Mạc Dao gật đầu.

Cổ họng người thanh niên hơi động một chút, khuôn mặt hắn bỗng chốc trở nên nóng bừng. Mặc dù trong đầu không ngừng mắng bản thân phải bình tĩnh nhưng miệng hắn vẫn không ngừng nói ra những câu khó nghe.

"Q-qua nhà tôi cũng được. Nhà tôi vừa mới sửa điều hòa. Ngốc như cậu chắc không biết điều hòa là cái gì đúng không? Tôi... tôi không chê cười cậu đâu nên cứ qua đi. Tôi đến đón cậu cũng được!"

Điều hòa? Nghe đến hai từ này đôi mắt Mạc Dao liền sáng lên. Cũng phải thôi, dù sao nhà Cố Húc cũng được xem là có điều kiện nhất thôn này, chưa kể cha hắn thường xuyên đi vào thành phố nên việc đem điều hòa đến một nơi hoang sơ như ở đây cũng không có gì lạ.

Cố Húc còn tính dụ dỗ thiếu niên qua nhà mình luôn nhưng từ trong nhà đã vọng ra giọng nói không mấy vui vẻ của Mạc Phú Huy:

"Dao Dao? Ai đến vậy? Nước đã đun xong rồi."

Mắt thấy anh trai mình sắp bước ra ngoài cổng, thiếu niên lúng túng vội đưa kẹo mút trong miệng cho người thanh niên tóc húi cua.

"Anh trai sẽ phát hiện." - Cậu khẽ thì thầm với Cố Húc, sau đó nhét số kẹo còn lại đầy hai bên túi. - "Ngày mai gặp."

Nói rồi Mạc Dao liền chạy vào trong nhà để lại mình cậu thanh niên còn đứng ngẩn ngơ nhìn theo.

Cố Húc vẫn giữ nguyên tư thế ngồi trên xe đạp, một chân chống xuống đất. Trên tay hắn là cây kẹo mút ăn dở của thiếu niên, dưới ánh sáng mờ nhạt của đèn đường có thể thấy mặt trên của kẹo mút có một tầng lấp lánh ánh bạc. Buổi tối trời đã mát mẻ hơn rất nhiều nhưng cũng đủ khô nóng khiến người khác bức bối. Cố Húc ngẩn ngơ nhìn cây kẹo thật lâu rồi từ từ đưa nó lên miệng.

"Quá ngọt."