Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 48: Rung động



Những lời lăng mạ vẫn không chịu dừng thế nhưng tai Tịnh Kỳ đã ù đi, cô không nghe được gì cả, chỉ nếm được vị nước mắt mặn chát.

Tịnh Kỳ không hiểu rốt cuộc cô đã sai ở đâu để hết lần này đến lần khác chịu đựng những điều bất công này.

“Xé áo nó ra!” Người phụ nữ ra lệnh cho tên xăm trổ, hắn ta nghe vậy, mắt sáng rực, bàn tay bẩn thỉu toan tiến lại Tịnh Kỳ.

“Không.” Tịnh Kỳ hét lên, loạn xạ đẩy bàn tay đang nắm áo cô, trước mắt như tối sầm lại, cô tưởng chừng như mình đã chết đi…

‘Cuộc đánh ghen’ lên tới cao trào, số người vây xem chật kín cả một con đường nhỏ. Dòng lưu thông xe cộ bị tắc nghẽn, tiếng còi xe inh ỏi, tiếng người bàn tán át đi những âm thanh nức nở của Tịnh Kỳ.

“Thẩm tổng. Tôi sẽ quay xe sang đường khác.”

“Ừ…” Mắt Thẩm Thiều Đình vẫn không rời khỏi điện thoại, hắn đã gọi ba cuộc cho Tịnh Kỳ, thế nhưng cô vẫn không nghe máy.

Thẩm Thiều Đình nhìn ra bên ngoài, nhìn đám đông ồn ào khiến hắn càng thêm bực bội, định quay mặt đi thì bỗng phía trước hỗn loạn, một người phụ nữ dáng vẻ luộm thuộm đang chen lấy đám đông mà chạy ra.

“Con đ*, mày đứng lại!” Tên đàn ông xăm trổ nắm lấy tóc Tịnh Kỳ, hình ảnh này đập vào mắt Thẩm Thiều Đình, hắn hoảng hốt đạp cửa đi ra.

Đúng là Tịnh Kỳ thật, Thẩm Thiều Đình vung đôi chân dài đạp tên xăm trổ một cước, đỡ lấy cô.

“Tịnh Kỳ…”

Sợ hãi làm Tịnh Kỳ không còn phân biệt được ai với ai, cô theo phản xạ đẩy Thẩm Thiều Đình ra, song khi phát hiện đây không phải là bàn tay bẩn thỉu với những hành động man rợ mà là một bàn tay sạch sẽ đang chạm vào má mình, Tịnh Kỳ mới mở mắt. Trong ánh nhìn nhòe nước thấp thoáng khuôn mặt của Thẩm Thiều Đình.

“Không sao rồi…” Thẩm Thiều Đình đem Tịnh Kỳ ôm vào lòng, mùi gỗ đàn hương từ cơ thể hắn khiến Tịnh Kỳ an ổn, thế nhưng nước mắt thì vẫn cứ rơi không ngừng.

Nhìn Tịnh Kỳ thế này, Thẩm Thiều Đình muốn nổi điên, hắn đặt cô xuống, đi tới chỗ của tên xăm trổ, đạp một cước nữa lên ngực hắn ta.

“Mày là ai?” Thấy cảnh này, đồng bọn của tên xăm trổ lao tới, định tung nắm đấm vào Thẩm Thiều Đình, hắn đỡ lấy, lại giữ chặt tay gã, tiếng răng rắc vang lên, cánh tay của gã đã bị bẻ gãy.

Người phụ nữ to béo sợ đến tái mặt, song bà ta không biết đây là Thẩm Thiều Đình, chỉ nghĩ là một kẻ thừa hơi rảnh chuyện, liền gào lên: “Mọi người nhìn mà xem! Ai đời lại đi bảo vệ thứ lăng loàn này!”

“Im miệng!” Thẩm Thiều Đình quát lên. Giận dữ làm mờ lý trí, lúc hắn muốn đưa tay muốn bóp cổ con mụ già này thì tài xế Lý đã ngăn cản.

“Thẩm tổng, bình tĩnh! Cảnh sát đã tới rồi!”

“Việc trước mắt là đưa cô Tịnh rời khỏi đây.”

Nhắc đến Tịnh Kỳ làm Thẩm Thiều Đình bình tĩnh lại, hắn ôm cô lên, cũng không quên nhắc nhở tài xế Lý.

“Đưa ba kẻ này về, bằng mọi giá cũng tra ra người đứng đằng sau cho tôi!”



Thẩm Thiều Đình muốn đem Tịnh Kỳ tới bệnh viện song cô lại lắc đầu, vẫn còn ám ảnh chuyện vừa xảy ra, cô không muốn gặp ai cả.

Thẩm Thiều Đình đành đưa cô về căn hộ gần nhất của mình.

Đạp cửa, Thẩm Thiều Đình đặt Tịnh Kỳ xuống sofa, còn mình thì lật đật đi tìm hộp cứu thương.

Mấy năm trong quân đội dạy cho hắn không ít kỹ năng sinh tồn, thế nên, việc sơ cứu vết thương với Thẩm Thiều Đình không có gì là khó.

“Sẽ hơi đau một chút, em chịu khó…”

Tịnh Kỳ gật đầu, ngồi yên để Thẩm Thiều Đình lấy bông băng sát trùng trên gò má dính đầy máu lẫn bụi đất của cô.

Để thuận tiện, Thẩm Thiều Đình gần như sát vào Tịnh Kỳ, lại sợ cô đau, hắn làm rất cẩn thận tỉ mỉ. Giống như đang chạm vào trân bảo, nâng sợ vỡ, ngậm trong miệng sợ tan. Tịnh Kỳ ngẩng đầu, bắt gặp ánh mắt dịu dàng của hắn, cô ngẩn người ra. Không còn là một Thẩm Thiều Đình ngang ngược, không hiểu lý lẽ, hắn trong mắt cô ôn hòa, dịu dàng, cứ như là một người hoàn toàn khác.

Tịnh Kỳ thừa nhận, vì ấn tượng xấu ban đầu, cô luôn bài xích Thẩm Thiều Đình, chưa bao giờ nhìn thẳng hắn quá mười giây, đây là lần đầu tiên nhìn hắn lâu như vậy, cũng phát hiện ra bản thân hiểu biết quá sơ sài về hắn.

Trong khi đó, Thẩm Thiều Đình vẫn đang giúp Tịnh Kỳ sát trùng vết thương một cách chuyên chú, không hề phát hiện ra việc có người đang nhìn mình. Cho đến khi ánh nhìn của Tịnh Kỳ quá lộ liễu, hắn mới phát giác ra điều bất thường, cánh tay khựng lại.

Hắn nhìn thẳng vào mắt Tịnh Kỳ, cô không tránh né, cũng đem dáng vẻ dịu dàng của hắn thu vào trong đáy mắt.

Rõ ràng chỉ là nhìn nhau song Thẩm Thiều Đình lại cảm giác đang có một tia lửa xẹt qua từng tế bào của hắn, thôi thúc hắn tiến tới càng gần cô.

Khi khoảng cách giữa hai người ngày một thu hẹp lại, Tịnh Kỳ nghĩ đáng lẽ ra cô nên tránh đi, thế nhưng chân tay lại không hề nghe theo sự điều khiển của não bộ, cô cứ ngồi im như tượng mặc Thẩm Thiều Đình tiến tới gần. Tịnh Kỳ không còn làm chủ nổi lý trí của mình, trước người đàn ông nhiều lần giúp đỡ cô thoát khỏi hiểm cảnh, cô không cự tuyệt nổi.

Thẩm Thiều Đình nâng mặt cô lên, khao khát nhìn đôi môi mà ngay cả trong giấc mơ hắn cũng muốn nếm thử vị ngọt của nó.

Ý thức của Tịnh Kỳ giờ đã trôi dạt về một nơi nào đó, cô nhắm mắt.

Đã được Tịnh Kỳ ngầm đồng ý, hắn vội vàng tiến tới, thế nhưng khi hắn vừa chạm được vào môi Tịnh Kỳ thì tiếng chuông điện thoại reo lên, phá bĩnh không khí lãng mạn hiếm hoi giữa hai người.

Nó cũng trả lại ý thức cho Tịnh Kỳ, cô tỉnh táo lại, tránh mặt đi.

Thẩm Thiều Đình khẽ ho khan, dù không muốn cũng phải tiếc nuối đứng dậy, cầm điện thoại lên nghe.

Trong phòng chỉ còn lại Tịnh Kỳ, cô cố xua mãi vẫn không làm không khí ngượng ngùng quanh đây biến mất đi.

Suýt nữa thì cô và Thẩm Thiều Đình đã hôn nhau, Tịnh Kỳ tự nhủ có lẽ là vì quá cảm kích trước hành động ra tay tương trợ của Thẩm Thiều Đình nên cô mới dễ dàng bị hắn lung lạc.



Người gọi tới cho Thẩm Thiều Đình là thân tín Lục Hòa, dưới mệnh lệnh của hắn, Lục Hòa đã đem ba người kia về, dùng những hình phạt tàn nhẫn nhất để bắt bọn chúng khai ra người đứng đằng sau.

“Là Hứa Du. Chính cô ta đã sai khiến ba người này dàn dựng cảnh đánh ghen để nhục nhã Tịnh Kỳ, muốn cô thân bại danh liệt.”

“Quả nhiên...” Độc ác nhất chính là lòng dạ đàn bà!

Giọng nói của Thẩm Thiều Đình lạnh xuống âm độ. “Liên lạc với cục trưởng cục cảnh sát thành phố Hà giúp tôi.”

Nếu cô ta đã muốn lao vào chỗ chết, hắn không ngại tiễn cô ta đi sớm một đoạn đường.

Sau khi phân phó Lục Hòa, Thẩm Thiều Đình muốn trở lại vào phòng tiếp tục chuyện vẫn còn đang làm dang dở, thế nhưng chuông điện thoại lại tiếp tục reo.

Thẩm Thiều Đình bực bội cầm lên nghe, bên kia truyền đến giọng nói hốt hoảng của Jade.

“Thẩm tông, anh biết chuyện gì chưa? Trên mạng đang đầy rẫy những video Tịnh Kỳ bị đánh ghen.”

Thẩm Thiều Đình nhíu mày, hắn nhấp vào đường link mà Jade gửi tới, video mới chỉ chạy được vài giây đâu, hắn đã tắt đi, không có dũng khí để xem hết.

“Đáng chết!” Thẩm Thiều Đình chửi thầm, chỉ đánh tàn phế mấy tên côn đồ là quá nhẹ nhàng với chúng.

Song bây giờ không phải là thời gian nghĩ đến việc râu ria, Thẩm Thiều Đình ra lệnh cho Jade.

“Liên hệ với phòng kỹ thuật trong thời gian ngắn nhất gỡ hết video này xuống cho tôi. Tìm những người tung video này, lập hồ sơ gửi cho an ninh mạng.”

“Tôi biết rồi.”

Tắt điện thoại, ngực Thẩm Thiều Đình vẫn còn đau âm ỉ, lại một lần nữa hắn hối hận khi mình đã đến muộn để Tịnh Kỳ xảy ra cơ sự này.