Mỗi Ngày Tổng Tài Đều Bị Vả Mặt

Chương 49: Một nhà ba người



Lúc Thẩm Thiều Đình đi vào thì Tịnh Kỳ đã nằm mê man trên sofa, hắn đưa tay sờ lên đầu cô, đã nóng ran hết cả.

“Phải tới bệnh viện thôi!” Thẩm Thiều Đình ôm cô lên.

“Không cần…” Tịnh Kỳ bấu tay áo của hắn, ương bướng như một đứa trẻ. “Chỉ sốt nhẹ mà thôi, anh giúp tôi lấy vài viên thuốc là được.”

Lại sợ Thẩm Thiều Đình không hiểu ý mình, Tịnh Kỳ lại nói thêm. “Đừng tới bệnh viện, giờ tôi chỉ muốn về nhà thôi.”

“Ở yên đó cho tôi!” Thẩm Thiều Đình đặt Tịnh Kỳ xuống, lại gọi điện thoại cho Lăng Triệt, lôi anh ta từ bệnh viện về căn hộ của mình chỉ để khám cho Tịnh Kỳ.

Sau khi hẹn được với Lăng Triệt, hắn lại gọi điện thoại cho Jade, bảo cô đón thẳng Alice qua đây.

Ba mươi phút sau, Lăng Triệt tới căn hộ của Thẩm Thiều Đình, sau khi xem xét tình trạng của Tịnh Kỳ. Anh ta không dưới một lần khẳng định là Tịnh Kỳ chỉ là do quá mệt mỏi cộng thêm sợ hãi quá độ mới thành ra như vậy, Thẩm Thiều Đình mới yên tâm.

“Quan trọng là để cô ấy yên tĩnh nghỉ ngơi, đừng làm phiền cô ấy quá nhiều.”

Đây là Lăng Triệt nhắc khéo bạn mình, hắn sợ với cái tính ngang ngược của Thẩm Thiều Đình, lại làm Tịnh Kỳ thêm mệt mỏi hơn.

Thẩm Thiều Đình gật đầu, cũng dỗ Alice đang ngồi bên cạnh. “Mẹ đang mệt, Alice đừng làm phiền mẹ.”

“Vâng ạ.”

“Alice ngoan lắm.” Thẩm Thiều Đình xoa đầu con bé, giọng nói lại dịu dàng cực độ.

Thân là bạn thân gần ba mươi năm nhưng mới là lần đầu tiên được chứng kiến bộ mặt này của Thẩm Thiều Đình, Lăng Triệt ngạc nhiên tới mức suýt rơi cả kính.



Thẩm Thiều Đình vừa tiễn Lăng Triệt về thì điện thoại của Tịnh Kỳ reo, thấy cô đang ngủ say, hắn đi tới tắt điện thoại.

Song vừa tắt thì bên kia lại tiếp tục gọi, rất không biết điều, đến lần thứ năm, Thẩm Thiều Đình cầm máy lên nghe.

Đầu dây bên kia vừa thấy có người cầm máy, đã vội vàng: “Tịnh Kỳ, anh là Giang Khải.”

Hóa ra là cậu ta, giọng Thẩm Thiều Đình gay gắt. “Cậu còn mặt mũi mà gọi cho Tịnh Kỳ!”

Giang Khải không ngờ người nhận điện thoại là Thẩm Thiều Đình, cũng lớn giọng. “Tại sao anh lại cầm điện thoại của Tịnh Kỳ, đưa cho cô ấy!”

Thẩm Thiều Đình nhìn Tịnh Kỳ đã nằm ngủ mê mệt trên giường, không muốn tranh cãi, đưa tay che điện thoại lại, đi ra khỏi phòng.

“Tốt nhất là cậu nên tới thẳng cục cảnh sát tìm cách cứu vợ cậu đi! Đừng có làm những chuyện thừa thãi nữa!”

“Anh nói gì?”

Thẩm Thiều Đình không muốn dài dòng, nói thẳng với Giang Khải. “Giang thiếu, vợ cậu là kẻ gây ra những chuyện này!”

Thẩm Thiều Đình cúp điện thoại, đặt nó lại đầu giường của Tịnh Kỳ.

Alice vẫn ngồi bên cạnh giường, bé ngoan ngoãn nghe lời của Thẩm Thiều Đình, không làm ồn, chỉ ôm gấu bông lặng lẽ nhìn mẹ nó.

Thẩm Thiều Đình ôm con bé lên, hỏi: “Tối nay Alice muốn ăn gì?”

Alice thành thật trả lời: “Con muốn ăn sườn xào chua ngọt.”

Thẩm Thiều Đình: “...”

Cảm thấy con gái của hắn thật đáng thương, không muốn sơn hào hải vị lại chỉ muốn món ăn món ăn bình dân này.

“Được rồi, chú sẽ gọi người đem nó tới.” Thẩm Thiều Đình cầm điện thoại lên, song còn chưa kịp bấm số, Alice đã kéo ống tay áo của hắn. “Chú không biết làm?”

“Ừ thì…” Thẩm Thiều Đình dừng động tác bấm điện thoại, trước ánh mắt mong chờ của con gái, lặng lẽ nuốt từ ‘đúng vậy’ xuống.

Đã không biết sửa đồ điện tử, chẳng lẽ một món ăn đơn giản cho con gái hắn cũng không biết làm.

“Đương nhiên là biết rồi.” Thẩm Thiều Đình quả quyết. “Chú gọi người mang nguyên liệu tới thôi.”



Trong khi đó, ở bệnh viện, Giang Khải đã không còn kiên nhẫn sau cuộc điện thoại của Thẩm Thiều Đình, anh giật kim truyền, thay bộ quần áo bệnh nhân ra.

Vừa về tới nhà đã nghe thấy tiếng khóc lóc của Hứa Du.

“Mẹ...con không biết.” Hứa Du níu lấy tay Đàm Thanh, nước mắt ngắn dài. “Làm sao đây…”

Có nằm mơ cô ta cũng ngờ được Tịnh Kỳ lại có liên hệ với Thẩm Thiều Đình. Đúng là loại hồ ly thành tinh, ai cũng câu dẫn được.

Đàm Thanh cũng đang rối hết cả lên, bà ta quát Hứa Du. “Im đi! Mẹ còn đang nghĩ cách đây!”

Cần quan hệ thì bà ta cũng có, song lại không biết Thẩm Thiều Đình muốn làm tới đâu, đúng là đau đầu.

Bỗng lúc này, ‘rầm’ một tiếng, cửa bị Giang Khải đẩy mạnh ra.

Hứa Du thấy Giang Khải, nghĩ là hắn lo lắng cho mình, liền vội vàng chạy đến bên cạnh. “Giang Khải, giúp em…!”

Lời còn chưa nói xong, Giang Khải đã cho cô ta một cái tát. “Cô im đi!”

“Anh dám đánh em!” Hứa Du ôm mặt, ngỡ ngàng không tin nổi.

“Không chỉ đánh cô đâu!” Giang Khải xách Hứa Du lên. “Tôi còn muốn tống cô vào tù. Cùng là phụ nữ với nhau, sao cô có thể độc ác như vậy với Tịnh Kỳ.”

“Tịnh Kỳ...lại là Tịnh Kỳ! Anh vì nó mà về đây đánh vợ anh. Tôi làm vậy thì có gì sai!”

“Cô!” Giang Khải định vung tay lên, song cái tát này bị Đàm Thanh ngăn lại. “Con điên rồi! Vợ con đang có thai! Muốn giết luôn cả con mình hay gì?”

Hứa Du ôm bụng, tiếng khóc ngày càng lớn.

Lúc này thì ông Hứa cùng bà Hứa cũng chạy tới, thấy cảnh này thì đẩy Giang Khải ra, ôm con gái an ủi: “Con đừng lo, có bộ mẹ ở đây, không ai dám làm gì con đâu.”

Giang Khải nhìn một nhà ba người bênh vực nhau, chán chường tới mức không buồn nói, bỏ đi.



Tịnh Kỳ tỉnh lại vì tiếng ồn ào xào nấu trong bếp, dù đang mệt cũng cố đi ra phòng khách hỏi Alice đang ngồi xem hoạt hình.

“Ai ở trong bếp vậy?”

Alice: “Chú Thẩm đang nấu ăn ạ.”

Ai? Thẩm Thiều Đình? Suy nghĩ đầu tiên của Tịnh Kỳ là hắn không phá tan tành phòng bếp đó chứ.

Song ý nghĩ này mới manh nha thì đã vội bị đạp chết, bởi Thẩm Thiều Đình đang bưng một dĩa sườn xào chua ngọt đi ra, mùi thơm của nó còn lan tỏa khắp nhà.

Thẩm Thiều Đình đặt đĩa đồ ăn lên bàn, đi tới hỏi Tịnh Kỳ: “Đã ổn hơn chút nào chưa?”

“Rồi.” Tịnh Kỳ gật đầu, mắt vẫn không tin người đàn ông đang xắn tay áo nấu nướng trong nhà là Thẩm Thiều Đình.

Thẩm Thiều Đình không buồn giải thích trước sự nghi ngờ của Tịnh Kỳ, chứng minh bằng hành động trực tiếp.

Hắn gắp một miếng sườn cho Alice, hồi hộp chờ con bé cắn xong mới hỏi nó: “Alice thấy thế nào?”

“Ngon lắm ạ.” Mặc dù Alice thấy nó hơi cay, thế nhưng điều này không ảnh hưởng đến việc bé sùng bái tay nghề nấu nướng của Thẩm Thiều Đình.

Lại là một cô bé thành thật, Alice còn không quên bổ sung. “Chú nấu ngon hơn mẹ cháu nhiều.”

Lúc này Tịnh Kỳ đang uống nước, nghe xong lời con gái thì suýt sặc.

Đúng là con với chả cái!



Sau bữa tối, Thẩm Thiều Đình ngồi xuống sofa bên cạnh Tịnh Kỳ, đưa cho cô một tấm danh thiếp.

“Đây là số điện thoại của Hàn Đông.”

“Để làm gì?”

“Đâm đơn kiện Hứa Du, với tội của cô ta, hoàn toàn có thể tống cô ta vào tù.”

“Nhưng…” Tịnh Kỳ nhìn tấm danh thiếp, ngón tay run run. “Liệu có làm được không?”

Tiềm lực của Hứa gia rất mạnh trong khi cô lại thân cô thế cô, cuộc chiến này chẳng khác gì lấy trứng chọi đá.

Thấy Tịnh Kỳ lo lắng đến vậy, Thẩm Thiều Đình chỉ biết thở dài, trong khi hắn còn ngồi lù lù đây thì cô lại sợ không đấu được Hứa gia.

Thôi thì đành phải tự tiến cử mình, hắn đặt tay lên vai Tịnh Kỳ. “Không phải còn có tôi đây. Tôi làm hậu thuẫn cho em.”



Có Thẩm Thiều Đình làm hậu thuẫn, Tịnh Kỳ đâm đơn kiện Hứa Du. Tòa án tiếp nhận hồ sơ rất nhanh, thế nhưng lấy lý do vì Tịnh Kỳ không có thương tổn thân thể nặng nề, Hứa Du chỉ bị phạt chút tiền cùng một năm tù treo.

Một năm tù treo này có cũng như không, Hứa Du đang mang thai, chờ cô ta sinh được con xong thì cũng vừa hay mãn hạn.

Thẩm Thiều Đình rất không hài lòng với kết quả này, hắn hỏi Hàn Đông. “Liệu chúng ta có thể kháng cáo!”

“Vô ích thôi.” Hàn Đông lắc đầu. “Mấu chốt là Tịnh Kỳ không có thương tổn thân thể. Tội của Hứa Du chỉ có thể cấu thành tội ‘xúc phạm nhân phẩm, danh dự cá nhân’ Tội này hình phạt cao nhất chỉ là tù treo.”

Thẩm Thiều Đình nghe xong thì bực bội, hắn nhả một hơi khói: “Trả giá thể này là quá nhẹ. Xem ra phải dùng luật rừng với cô ta rồi.”

“Cậu định làm gì?”

Thẩm Thiều Đình: “Đánh vào kinh tế.”

Hứa gia không tiếc tiền tài để chạy tội cho con gái, vậy thì để xem bọn họ có thể dùng nó đấu với hắn được bao lâu.

Hàn Đông đã hiểu ý của Thẩm Thiều Đình, không nói gì, chỉ là trong lòng thầm cảm khái Thẩm Thiều Đình vì Tịnh Kỳ đúng là không ngại đổ máu.

Hứa thị có không ít công ty con có quan hệ làm ăn với Thẩm thị. Thẩm thị mất nó, cùng lắm chỉ là tróc một phần da, thế nhưng Hứa thị mất đi mối làm ăn này, e rằng tổn thương đến tận nguyên khí.



Thẩm Thiều Đình không nói đùa, hắn ngừng hết tất cả những hợp đồng làm ăn liên quan đến Hứa thị.

Mặc dù nói Thẩm thị chỉ là tróc một phần da thế nhưng hành động này cũng gây oanh động không nhỏ, những ngày qua điện thoại của phòng thư ký gần như cháy máy vì những cuộc gọi từ Hứa thị cũng như các phương tiện truyền thông.

“Cái này có nên gọi là quân vương vì mỹ nhân mà không màng đến cả giang sơn không?” Một cô gái tóc nâu tặc lưỡi. Lại nhớ cái video đánh ghen mà mình xem qua, việc boss lớn xuất hiện chẳng khác gì điểm nhấn của nó.

Thẩm Thiều Đình vì Tịnh Kỳ, đến cả hình tượng của bản thân cũng không cần, nói gì tới tiền tài ngoài thân.

Chủ đề này vốn đã rất nóng nhiều ngày qua, vừa có người khơi ra thì đã nhanh chóng có tiếng góp vào, tóc ngắn nói. “Cái cô gái ở phòng truyền thông đúng là lắm chiêu nhiều trò. Vì cô ta nắm được điểm yếu của Thẩm tổng nên boss mới lần này đến lần khác ra mặt giúp đỡ.”

“Nắm được điểm yếu?” Chuyện này làm toàn bộ gần chục người trong phòng thư ký đều muốn hóng hớt. “Có gì cô kể nhanh đi.”

“Chính tai tôi nghe thấy cô ta dùng ảnh giường chiếu để tống tiền Thẩm tổng. Hôm đó phòng làm việc của Thẩm tổng không khóa, tôi tới đưa giấy tờ thì vô tình nghe được Thẩm tổng mắng chửi cô ta là đã chuyển năm tỷ vào tài khoản rồi, tại sao vẫn chưa đưa file gốc.”

“Trời ơi!” Mọi người đồng loạt che miệng vì quá kinh hãi. Tóc ngắn thấy vậy, hả hê nói tiếp. “Chưa dừng lại đâu, nhớ vụ Bella ở phòng truyền thông chứ, cô ấy biết được quá khứ nhơ nhớp của Tịnh Kỳ nên mới bị ả trả thù. Tịnh Kỳ nổi tiếng lăng loàn từ thời còn đi học, cô ta ngủ với thầy giáo để qua điểm, nghe đâu phá thai ba bốn lần rồi, từng bị đàn chị lớp trên lột áo giữa sân trường vì mồi chài bạn trai người khác.”

Nói xong, tóc ngắn cười mỉa mai. “Chuyện bị đánh ghen lần này cũng là chuyện thường ngày ở huyện.”

Nghe đến đây, một người tóc vàng ở góc phòng cũng chì chiết. “Đúng là rắn độc! Vừa mê hoặc Thẩm tổng lại không quên quyến rũ tình cũ. Thẩm tổng thật xui xẻo!”

“Đúng là…” Mọi lời lẽ xấu xa đều là không đủ để mắng Tịnh Kỳ, tóc ngắn nghiến răng, song khi những âm thanh bẩn thỉu chuẩn bị tiếp tục tung ra thì cô ta đột ngột im bặt, cả người sững sờ.

“Thẩm tổng…”