Mối Nguy Khi Sống Một Mình

Chương 7



Khi tỉnh dậy, tôi đang nằm trên giường bệnh. Bác sĩ nói không liên lạc được với người nhà của tôi nên yêu cầu tôi thanh toán viện phí.

Mãi đến lúc này tôi mới nhận ra.

Đã rất lâu rồi, bố mẹ không liên lạc với tôi, điều này thật vô lý.

Sau khi nghĩ đến những khả năng có thể xảy ra, tôi bắt đầu điên cuồng gọi điện cho họ.

Tút tút tút…

Tôi ngay lập tức làm thủ tục xuất viện, vội vã chạy về nhà.

Về tới nơi tôi đi thẳng lên gác mái.

Đây là hiện trường xảy ra án mạ.ng, tôi rất sợ, nhưng so với chuyện ấy, tôi càng sợ rằng...

Thật không dám nghĩ xa hơn.

Tôi nín thở, bước lên đến bậc trên cùng.

Gác mái không một bóng người.

Tôi thở phào nhẹ nhõm, trái tim treo trên cổ họng cũng dần dần hạ xuống.

Ngay khi tôi quay người định bước xuống thang thì đột nhiên phía sau lưng có tiếng bước chân nhè nhẹ.

Tôi theo bản năng quay đầu lại, nhưng vẫn không có một bóng người nào.

...Vậy tiếng bước chân đó từ đâu truyền đến?

Tôi không dám ở lại thêm nữa, giả vờ như không có chuyện gì và đi xuống lầu.

Ngồi trên ghế sofa trong phòng khách suy đi nghĩ lại, trước mắt điều duy nhất có thể giải thích được chính là—

Có mật thất!!

Suy đoán này ngay lập tức khiến da đầu tôi tê rần.

Tôi gọi điện thoại báo cảnh sát, rất nhanh đã kết nối được.

“Xin chào, chúng tôi có thể giúp gì cho bạn?”

“....” Đột nhiên tôi nhận ra là trong nhà có khả năng cao đã bị theo dõi rồi.

“Thật ngại quá, tôi gọi nhầm số”

Tôi cúp điện thoại, đứng dậy đi ra ngoài, muốn đi thẳng đến đồn cảnh sát.

Nhưng ngay khi vừa đóng cửa, chuông điện thoại lại vang lên.

Là mẹ!

Tôi có chút kích động, nhấc máy.

“Mẹ làm gì mà không mãi không bắt máy thế? Làm con sợ chế.t khiếp.”

Sau vài giây im lặng, một giọng nói lạ lẫm của đàn ông truyền đến.

“Muốn đi đâu sao?”

Ban đầu, tôi bị giọng nói ấy dọa cho ngẩn cả người, nhưng sau khi ý thức được chuyện gì đang xảy ra, tôi như phát điên mà gào lên qua điện thoại:

“Rốt cuộc anh là ai? Bố mẹ tôi đâu?”

Đầu dây bên kia không nói lời nào.

Mọi chuyện vào lúc này dường như không còn quan trọng nữa rồi.

Tôi mở cửa nhà và quay trở lại gác mái.

Lần này tôi không còn chùn bước nữa, cơn giận đã lấn át nỗi sợ hãi, tôi chỉ muốn biết tên đó rốt cuộc là ai thôi.

Và cả, đã có chuyện gì xảy ra với bố mẹ tôi…

Tôi đứng vững trên gác mái, bàn tay nắm chặt lại thành nắm đấm, dùng hết sức bình sinh hét lên: “Mày bước ra đây!”

Không có phản hồi.

“Chỉ dám trốn trong bóng tối thì có bản lĩnh gì chứ? Mày đi ra đây! Bố mẹ tao bây giờ đang ở đâu?”

Tiếng hét của tôi vang vọng trên gác mái, nhưng ngoài tiếng đó ra thì chẳng còn âm thanh nào khác cả.

Hết cách rồi.

Cuối cùng, tôi chỉ có thể nhờ cảnh sát giúp đỡ.

Tôi đến đồn cảnh sát, tìm đến viên cảnh sát lúc trước đã thẩm vấn tôi.

“Trên gác mái hình như có một mật thất, tôi muốn nhờ các anh giúp tôi điều tra xem.”

“Tại sao lại nói vậy?”

“Tôi nghe thấy có tiếng bước chân….”

Cục cảnh sát ngay lập tức triển khai cuộc điều tra.

Chẳng bao lâu sau đã có kết quả điều tra—

Quả thực có mật thất.

Bởi vì chưa tu sửa lại nên ngoại trừ cửa sổ thì bốn phía đều giống hệt nhau.

Trừ khi nằm lòng cấu trúc của gác mái, nếu không thì rất khó để phát hiện ra một góc có diện tích tầm 5 mét vuông này.

Trong không gian 5 mét vuông ấy không có hung thủ.

Nhưng lại có mẹ của tôi.