Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 561



Dịch: Vi Vu

Dưới màn đêm, ánh sáng huỳnh quang mờ ảo bao phủ núi sông, nhưng trong quỷ thành của công chúa quỷ, lại tràn ngập một màu sương mù đen thối

Theo bản phác thảo mà Mộ Vãn Thần đã đưa cho tôi, trước đây khu vực này vốn là một ngôi làng có hàng trăm nhân khẩu, dân bản chủ yếu trồng dược liệu là chính, nên làng không có nhiều nhà, nhưng lại có không ít nhà kho và sân cao để phơi dược liệu.

Ở giữa còn có khoảng đất trống rộng lớn, lén đi thật bất lợi.

Chúng tôi nấp trên sườn núi, nhìn xuống, có thể nhìn thấy lối vào trong quỷ thành được trang bị vũ khí, giữa hai ngọn núi có mấy toà nhà hình tháp.

Quỷ ảnh lắc lư.

“… Anh muốn ném mấy cái bom xăng này xuống dưới, thiêu hết tất cả! " Anh tôi cắn răng nói.

"Lâm Ngôn Thấm không có ở đây, sẽ không có người cùng anh chơi lớn tay như vậy đâu, anh đừng nghĩ tới... Khi Mộ Vãn Thần tấn công trực diện hắn cũng sẽ phóng hoả, đến lúc đó có thể mượn gió, thổi bùng ngọn lửa lên, hẳn là sẽ được!" Tôi nhỏ giọng nói.

Tiểu Nghiệt hỏi: "Công chúa quỷ đâu? Trước tiên chúng ta phá vỡ pháp trận quỷ khí này!"

" Nếu nói như vậy, thì tất cả đều nằm ở chính giữa, và ở nơi hoa lệ nhất!" Anh tôi nheo mắt nhìn xuống dưới.

Trong đêm tối, chúng tôi không nhìn rõ lắm, nghiên cứu một hồi, mới nhìn thấy một ngôi nhà được xây dựng trên sườn núi, xung quanh là mấy ngôi nhà hình tháp, thoạt nhìn vị trí không bình thường

" Nhưng pháp trận không nhất định sẽ thành lập ở nơi đó, nhìn địa thế của nơi này, hẳn là chỗ đất bằng ở sau núi kia, chúng ta đến đó xem trước đã!" Tôi nói.

Tiểu Nghiệt bất ngờ dùng móng vuốt tát vào mặt của tôi, doạ tôi hoảng loạn, may mắn nó đã thu hồi móng vuốt của mình lại, chỉ dùng miếng đệm thịt tát tôi.

" Sao ngươi lại đánh ta?" Tôi hỏi.

Tiểu Nghiệt nhìn chân mình, nói:" vừa rồi ta có nhìn thấy một chút ánh sáng xuất hiện ở sườn mặt của ngươi.... Ta tưởng đó là trùng độc!"

Tôi sờ má hỏi: " Trùng độc? Có bắt được không?"

"Không có, không phải sâu, ta giống như chưa đụng phải thứ gì!' Nó nghi ngờ nhìn chằm chằm vào chân mình.

Anh tôi phun trào nói: "Tiểu Nghiệt, đừng có bán đáng yêu nữa, hiện giờ chúng ta đang nghi thần nghi quỷ, có chút động tĩnh sẽ chính là tự mình doạ mình!"

Tiểu Nghiệt lắc lắc lỗ tai: "Ta thật sự nhìn thấy. Một chút ánh huỳnh quang rơi xuống, trông giống như một con đom đóm, ta sợ một khi không cẩn thận sẽ bị mắc mưu!"

" Không sợ, ta dám cá, Giang Khởi Vân hiện giờ đang trộm nhìn chúng ta, nếu Tiểu Kiều có nguy hiểm, nhất định hắn sẽ ra tay!" Anh tôi thấp giọng nói:" không sợ hãi, cứ tự tin lên, mau chóng thu thập công chúa quỷ, để cô ta không còn gây sóng gió được nữa!"

“Bùm!” phía trước sơn cốc truyền đến một tiếng vang, rồi một ngọn lửa bùng lên ---- là Mộ Vãn Thần, bọn họ bắt đầu hành động.

“Đi, chúng ta cùng nhau rút củi dưới đáy nồi!" Anh tôi cười nói.

Hầu hết các pháp trận của Đạo Giáo đều lấy hình bát quái làm cơ sở, bát quái tượng trưng cho tám loại vật chất trong thiên nhiên: thiên, địa, lôi, phong, nước, lửa, sơn, trạch, đây là cơ sở để sinh ra vạn vật.

Vạn vật được sinh ra giữa thiên địa, nước lửa là nền tảng của âm dương, phong lôi là cổ động, sơn trạch là nuôi dưỡng sự sống.

Công chúa quỷ lúc sinh thời đã nhập đạo, có chút đạo pháp, có chút tu vi, một chút đạo thuật, dưới hoàn cảnh xã hội lúc bấy giờ, có lẽ cô ấy được miêu tả như một nữ anh hùng, nữ thần thiên mệnh, cho nên mới có nhiều người tình nguyện theo cô ấy đến vậy.

" em cảm thấy cô ấy ở phía tây, ở đoái kim vị.” Tôi thì thầm.

"Tại sao? Lý do?" Anh tôi liếc nhìn tôi.

".... Đoái Kim đại diện cho thiếu nữ, cô ấy còn là con gái út của cha cô ấy, tuy nhiên trong lịch sử chỉ có một người chết sớm, cho nên cô ấy kiêu ngạo về huyết thống của mình, vì thế sẽ có khả năng đem trọng điểm đặt ở đoái kim vị!" Tôi phân tích.

Anh tôi sờ sờ cằm: "Vẫn là một thiếu nữ sao... Cô ấy không biết đã ngủ với bao nhiêu người đàn ông rồi đâu....."

" Thiếu nữ, có nghĩa là chỉ con gái út.... Đây là nơi quỷ quái nào, mà tên tài xế già như anh còn có thể lái xe?" Tôi trừng mắt nhìn anh tôi.

Chúng tôi và Tiểu Nghiệt theo triền dốc trượt xuống dưới, cố gắng cẩn thận để không gây ra bất kì động tĩnh nào.

Tiểu Nghiệt bước chân nhẹ nhàng, hơn nữa nó còn là tiên thú, đối với những quỷ hồn đó có lực sát thương rất lớn, nhưng nó không dám cắn những xác chết thối rữa này, vì sợ lây dính thi độc.

“Phía trước dường như có vong hồn.” Nó run run lỗ tai nói: “Ta nghe được thanh âm nói chuyện..... "

Chúng tôi đến thở cũng không dám thở, nín thở lắng nghe âm thanh mà nó nói, là quỷ ngữ nỉ non thầm kín bay đến.

".... Công chúa điện hạ có lệnh, lối vào sau núi phải tăng cường lính canh, những người ở ngọn núi phía trước không cần phải lo lắng, tất cả đều là phế vật."

" Ừ... là những phế vật vẫn chưa từ bỏ ý định... Ta cảm thành phố núi Vu Vương là nơi ẩn nấp tốt... Nếu có thể xâm chiếm thành phố núi Vu Vương, thì không cần ngày nào cũng lo lắng đề phòng..... "

"Đúng vậy, thành phố núi Vu Vương hẳn có nhiều mật đạo và pháp trận..... "

Những thanh âm này mang một âm điệu sầu thảm khó tả, lại còn có giọng điệu đặc biệt của cổ nhân.

Đây hẳn là người trung thành đi theo của công chúa quỷ, đối với loại vong hồn bất mê chấp ngộ này không cần vô nghĩa, giải quyết nhanh gọn lẹ là tốt nhất.

"Tổng cộng có ba cái, tốc chiến tốc thắng, đừng làm ra động tĩnh gì lớn.... " Anh tôi ra hiệu.

Tôi gật đầu, ra hiệu cho anh tôi và Tiểu Nghiệt phân tán trốn sau gốc cây.

Tôi thấp giọng niệm chú, gọi ra đoá Ngàn Trọng Liên, Một đoá hoa sen nho nhỏ mang theo ánh huỳnh quang mờ ảo độc đáo, ở trong đem đen giống như lân hoả, lờ mờ..

Ánh sáng chói lọi lập tức thu hút sự chú ý của những vong hồn, lúc bọn họ bay đến đây, tôi lập tức nhéo tay, triệu hoán lập ngục thu tà, quỷ môn nhanh chóng mở ra, xiềng xích bay đến...

Anh tôi và Tiểu Nghiệt đồng thời xuất động, gông quỷ, trừ tà phù chú rơi xuống, ngăn hành động của bọn họ lại, Tiểu Nghiệt càng thêm hung bạo, trực tiếp cắn cổ một vong hồn, ném vào quỷ môn.

"Chi..." Tôi dùng tốc độ nhanh nhất để niệm chú, ngay lúc âm thanh rơi xuống, xiềng xích như tia chớp rụt lại.

Quỷ môn đóng chặt, mờ ảo đứng trong rừng cây sương đen tràn ngập.

Anh tôi tặc lưỡi nói: " chúng ta có thể phối hợp với thần nha, tốc độ 666, trong nháy mắt đã giết xong 3 người!"

“666 là gì?” Tiểu Nghiệt ngẩng đầu hỏi.

"... Trở về ta sẽ dạy ngươi chơi game, chơi rồi ngươi sẽ hiểu."

Tôi đưa tay sờ vào quỷ môn quan, trên cửa, phù điêu như ẩn như hiện, Cánh cửa lạnh lẽo, không bằng đồng, bằng sắt, nhưng vô cùng mạnh mẽ và uy nghiêm.

Quỷ môn mà Giang Khởi Vân triệu hồi ra để lại ấn tượng quá sắc trong tôi, không biết bao giờ tôi mới triệu hồi ra quỷ môn có pháp lực vô biên như vậy.

Chúng tôi biến thành bóng ma lẻn vào ven thôn trại, trên thân thể lây dính quá nhiều thi khí, âm khí, có thể tạm thời che dấu hơi thở của người sống.

Nhưng khi đến Đoái kim vị phía tây, chúng tôi nhìn thấy một túp lều tranh ẩn ẩn lộ ra ánh sáng mờ nhạt của ngọn đèn dầu.

Ngọn đèn dầu?

Vong hồn không cần ánh sáng, ở tại gian phòng này....... chỉ có thể là "người".