Mối Tình Âm Dương Vĩnh Cửu (Chồng Ta Là Quỷ Vương)

Chương 562



Dịch: Vi Vu

Người?

Đây là nơi giống quỷ vực, sao lại có người được?

Tiểu Nghiệt ngẩng đầu, ngửi ngửi mùi trong không khí, nói: "Có huyết khí..."

Nơi này đã bị vong hồn làm cho ô nhiễm, trong không khí đã tràn ngập hơi thở u ám, trộn lẫn quỷ khí và thối rữa, cái mũi của tôi không còn nhạy bén nữa, chỉ có Tiểu Nghiệt là dã thú mới phân biệt được mùi huyết khí.

Anh tôi lập tức dùng khẩu hình miệng, nói:" chẳng lẽ là xưởng đen trang điểm?"

phun……

Anh có thể nghiêm túc hơn không?

Nhưng khả năng này thực sự rất lớn, bây giờ xung quanh công chúa quỷ không có nhiều "người sống" đúng không?

Hay nói đúng là hoạt thi không còn mấy cái.

Lúc đến gần hơn, tôi ngửi thấy một mùi dược liệu thoang thoảng, tôi bịt mũi lại nhìn anh tôi, anh lén chọc vào ba lô lấy ra đồ dùng thường ngày — khẩu trang.

Chúng tôi đeo khẩu trang, tính toán đến gần hơn chút nữa để điều tra, nhưng Tiểu Nghiệt không chịu được mùi của dược liệu này, suýt chút nữa đã hắt hơi, làm anh tôi sợ hãi, vội vàng vùi đầu nó vào lồng ngực, cố gắng nghẹn lại.

Nó lắc đầu không dám lại gần, tôi lại lo lắng anh tôi gặp nguy hiểm không ai giúp đỡ nên đành để Tiểu Nghiệt ở đằng xa, chúng tôi nhanh chóng tới gần xem xét.

Chiêu thức của Mộ Vãn Thần rất hiệu quả, ít nhất cũng thu hút được phần lớn vong hồn, hơn nữa các Vu sư cũng được pha trộn rất nhiều pháp thuật của phái Mao Sơn Đạo giáo, có thể thu phục vong hồn phá ma trừ tà, thậm chí còn có thể tan thành tro bụi.

Mộ Vãn Thần dường như có thể điều khiển " sinh linh", đừng nói đến những thần ưng bay trên bầu trời, ngay cả linh hồn thực vật cũng có thể bị hắn điều khiển.

Những tiếng súng đồng loạt vang lên, làm lòng tôi đột nhiên căng thẳng.

Anh tôi lập tức nói nhỏ:" đừng sợ, điều đó có nghĩa là có người sống trong thành quỷ ở phía trước, anh chưa từng thấy quỷ có thể nổ súng, chúng ta mau chóng đi xem xét... "

Anh tôi vừa nói, vừa nhanh chóng đẩy cửa gian phòng kia ra.

Vừa đẩy ra một chút, chúng tôi nhìn thấy một phần làn da đã chuyển sang thi đốm xanh đen.

Dù đã chuẩn bị tinh thần nhưng đột nhiên nhìn thấy một nửa thi thể, đối với chúng tôi vẫn có một chút khó chịu.

Xác chết chất đống ở trên bàn, trên bàn có không ít nửa thân thi thể, khối thi thể này ở trên đỉnh cao nhất, rồi trượt về phía trước.

Tóc rũ ngược trên mặt đất, hai tay cứng đờ mở ra, trên cổ tay có dấu vết siết chặt rõ ràng, hẳn là những người miền núi gần đấy đã bị giết.

“… Tại sao cô ta luôn thích chia người ra làm hai đoạn?” Tôi nhịn không được mà hỏi.

Anh tôi nuốt nước bọt, giọng nói có chút khàn khàn: "... Có lẽ cô ta chết không toàn thây cho nên cũng muốn người khác chết không toàn thây...... "

Một luồng hơi lạnh đột ngột phả vào chân chúng tôi, cả hai giật mình lùi lại một bước.

Thi thể nữ bị treo ngược dưới đất di chuyển như điện giật, xác chết vùng dậy sao? Bộ dáng này còn là xác chết vùng dậy sao? Có thể doạ chúng tôi sao?

Tôi và anh trôi cả kinh rồi ngay lập tức bình tĩnh trở lại, cầm hai thanh pháp khí trừ tà phá ma, chúng tôi không hề sợ hãi.

Đầu của xác chết nữ cử động, có thể là do cương thi vẫn chưa biến mất hoàn toàn, toàn bộ cổ cứng đơ như một con rối gỗ có cái dây điều khiển sau gáy.

Cô ấy liều mạng muốn ngẩng đầu lên, tôi thậm chí còn nghe thấy hai tiếng rắc rắc xương cốt kêu

".... Người... Mộ... Gia..." Giọng nói cô ấy khàn khàn rất khó nghe, giống như xẻ gỗ vậy.

"... Quỷ bà nương, đừng dùng quỷ khí đến doạ người nữa, có bản lĩnh thì ra đây, hù doạ chúng ta lâu như vậy, chúng ta cũng nên tính sổ thôi chứ!" Anh tôi lập tức đọc danh tính của cô ấy.

Đây là quỷ khí của công chúa quỷ sao?

“ Rắc!” Sau một âm thanh bị bóp nghẹt, đầu của nữ thi bị gấp lại, cái gáy gần như áp sát vào lưng.

“A ——!!!” Tôi sửng sốt.

Ai nói tôi không sợ!

Trời ơi! Khuôn mặt này...

Khuôn mặt này đã...

Khóe miệng hai bên đều bị cắt ra, cả khuôn mặt bị xé toạc, hàm răng và lợi đều lộ ra.

Hơn nữa cái mũi cũng bị gọt đi.

Bộ dáng này.....

" Chết tiệt, ngươi thật biến thái! Ngươi có ý JB còn muốn tu đạo ư! Tu thành một đống tường cũng còn không kém nhiều lắm đâu! Thật là ghê tởm!" Anh tôi kéo tôi lại phía sau.

Cô ấy không cử động, có lẽ chỉ là một đoàn quỷ khí hỗ trợ, không có khí lực để di chuyển.

Cô ấy phát ra vài nụ cười kỳ quái kinh khủng: “ Đến đây, xem các ngươi có thể đi đến nơi nào.... Ha ha ha.... Đến đây đi.... Ta chờ các ngươi.... Còn có những người bạn tốt đang chờ các ngươi nữa đó....!"

bạn tốt?

Tôi và anh tôi hoảng sợ nhìn nhau.

Ai?

Ai rơi vào tay cô ấy?

Muốn uy hiếp chúng tôi, thì con tin kia phải đủ sức nặng mới được.

Anh tôi dùng kiếm bổ đến, kiếm khí của Càn Khôn Kiếm Pháp bổ vào thi thể, chém ra một vết rách dài, đoàn quỷ khí kia lập tức biến mất trong màn sương đen.

" Đi, đi xem quỷ bà nương kia rốt cuộc là muốn làm cái gì, mà lại kiêu ngạo như vậy, quả thật là không thể nhẫn nhịn!' Anh tôi kéo tôi đến đoái kim vị.

“ Tiểu Nghiệt, đi thôi!” Tôi hướng vào trong rừng cây, thấp giọng gọi.

Tiểu Nghiệt nhìn lên bầu trời, cổ và thân thể nó có đường nét tuyệt vời, hơn nữa còn mang theo dã tính bẩm sinh.

Nó mênh mang, giống như không nghe thấy chúng tôi gọi.

" Tiểu Nghiệt, này..." Tôi lo lắng gọi.

"Tiểu Nghiệt! Hoàn hồn đi! Nếu ngươi không hoàn hồn trở lại, tiểu gia ta sẽ đưa ngươi đến bệnh viện thú y tiêm phòng!!" Anh tôi tức giận nói.

Mối đe dọa này thật khủng khiếp!

Tiểu Nghiệt run rẩy, phản xạ có điều kiện, dựng lông lên gầm nhẹ, so với thiên địch còn sợ hãi hơn.

“… Anh, anh thật thông minh.” Tôi nhỏ giọng nói

" Vô nghĩa, nếu không phải em ngăn cản, anh thật sự sẽ túm lấy nó đi chích, quả hồng nhặt mềm nhũn, nó liền bắt nạt em!"

Sau khi hoàn hồn, Tiểu Nghiệt lắc lắc lỗ tai, nhảy đến bên cạnh chúng tôi, nhỏ giọng nói: "Đi thôi, ta luôn cảm thấy có gì đó không ổn... từ đầu đến cuối đều không ổn!"

Hướng Tây, đoái kim vị

Ngũ hành thuộc kim, đại diện cho “ thiếu nữ.” Theo lẽ thường, đó là hướng tốt.

Cổ nhân nghiên cứu kết tinh của vũ trụ, đều được phản ánh ở bát quái ngũ hành, trong phong thủy âm dương.

Không chỉ bao hàm những quy luật vận hành của tự nhiên mà còn chứa đựng triết lý về sự hòa hợp giữa con người và thiên nhiên, còn hướng đến những mong ước tốt đẹp may mắn.

Đoái vị tượng trưng cho " thu hoạch", hơn nữa cái vị trí này âm khí nặng hơn, thích hợp cho công chúa quỷ sống an thân.

Đây là một cái sân hai lối vào, phía sau có một cái nhà kho lớn, xung quanh là rất nhiều vong hồn.

Hầu hết tất cả đều mặc áo giáp rách nát, thiếu tay, gãy chân, không đầu... tất cả đều là người chết trong trận chiến.

"Một, hai, ba..." Anh tôi nheo mắt đếm: "Ít nhất phải hai mươi người, Tiểu Kiều, em đã từng thu 20 cái lão quỷ mấy trăm năm chưa?"

".... Trên đời này có bao nhiêu lão quỷ mấy trăm năm phiêu đãng? Mà còn chưa bị âm ty câu đi?"

"Vậy thì phải làm sao? Chúng ta vẽ một cái pháp trận, dẫn bọn họ lại đây, rồi câu từng nhóm đi chứ? Cái này thật khó khăn.... " Anh tôi nhíu mày nghĩ biện pháp đối phó.

Còn chưa kịp đưa ra biện pháp đối phó, Tiểu Nghiệt đột nhiên toàn thân run rẩy, lắc lắc cái đầu, làm tôi hoảng sợ, vội vàng đưa tay ôm lấy nó:" Tiểu Nghiệt, Tiểu Nghiệt ngươi làm sao vậy..... Ngươi.... A..... "

Nó cư nhiên cắn tôi một ngụm

Hàm răng xuyên qua mu bàn tay của tôi, đau đến da đầu tôi muốn nổ tung, suýt chút nữa thì kêu lên thành tiếng.

" ngươi phát điên cái gì?" Anh tôi tức giận nói.

Tiểu Nghiệt buông tay tôi ra, thanh âm có chút khổ sở nói: "... để lại dấu ấn và khí vị, miễn cho có chuyện sảy ra ngoài ý muốn.... Ta ta,..... Giống như có gì đó không ổn!"

Trời ơi, cái này là mấu chốt, Tiểu Nghiệt ngươi bị làm sao vậy?