Mộng Đẹp Như Xưa

Chương 1



Đàm Tông Minh mỉm cười, âm thầm rút tay ra khỏi cơ thể mềm mại của cô gái bên cạnh.

Nếu là những dịp khác, anh không ngại gần gũi để chào đón “một làn gió xuân” hợp ý mới. Chỉ là Đàm tổng anh mang trong mình một khối tài sản kếch xù cùng với sản nghiệp khổng lồ. Tiệc rượu nhằm ký kết dự án mới vào ngày hôm nay cũng rất quan trọng, anh không dám xem thường. Qua ba lần rượu, những gì nên nói đã nói, nên khách sáo cũng đã xong, cuối cùng cũng có thể thư thả bàn chuyện làm ăn.

Người phụ trách dự án lần này là bạn thân của Đàm Tông Minh. Hắn phấn đấu ở bên kia đại dương nhiều năm, cuối cũng lại cảm thấy mình nên cống hiến cho Xã Hội Chủ Nghĩa. Ở bên Xã Hội Tư Bản lâu như vậy mà cái gì cũng không học được ngoài chủ nghĩa anh hùng: “I have a dream”, quyết đoán tiến lên, được ăn cả ngã về không.

Mặc dù Đàm Tông Minh không tán thành phong cách làm việc điên điên khùng khùng của hắn, cũng không chịu được những ý nghĩ kỳ lạ của hắn trong dự án này. Đàm tổng tung hoành khắp thương trường nhiều năm, ngoài mặt là một con cáo già, còn sâu trong xương tủy lại là một con rắn tham lam. Chiến đấu thì phải thắng, gặp kỳ phùng địch thủ thì phải đấu thật thống khoái. Hai kẻ điên lâu ngày gặp lại, vô cũng ăn nhịp với nhau, mở đầu một màn đánh cược thật sôi nổi.

Đây là một dự án cộng đồng cao cấp, một trong những yếu tố chính là dịch vụ y tế chất lượng cao. Hắn có ý tường, còn Đàm Tông Minh có nguồn lực. Hai người họ đóng vai trò không quá quan trọng trong dự án này, trong tương lai sẽ mời thêm những nhân vật lớn khác, Phó chủ nhiệm của ba bệnh viện hàng đầu chỉ là bước đầu. Ngày hôm nay mời một vài chuyên gia có tiếng đến tham dự cũng là để giữ thể diện.

Việc thảo luận hợp tác diễn ra cực kỳ suông sẻ. Thấy thời gian cũng không còn sớm nữa, Đàm Tông Minh thông cảm cho những vị bác sĩ kia đều là người đã có tuổi, sáng mai còn phải đi làm nên chào hỏi rồi để họ về. Sau đó anh tiếp tục nói chuyện với giám đốc dự án kế tiếp, hắn ta cỏ vẻ sợ hãi, mặt mày tái mét dẫn Đàm tổng đến sảnh phụ.

Tiệc rượu được tổ chức rất chu đáo. Dù sao những vị chuyên gia này cũng là những người có học thức, luôn có một chút thanh cao. Nếu để họ bàn chuyện làm với đám lõi đời trong kinh doanh khó tránh khỏi sự lúng túng. Tốt nhất là nên phân chia rõ ràng, duy trì khoảng cách vừa đủ để có thể gắn bó lâu dài.

Vì vậy Đàm Tông Minh ung dung cầm ly rượu đi vào. Anh trẻ tuổi đầy hứa hẹn, đẹp trai lại lắm tiền, đứng giữa một rừng người hoặc mang bụng bia hoặc hói đầu quả thật là một trời một vực. Ánh mắt của giám đốc dự án hơi chuyển động, bỗng dưng nhớ đến một người. Hắn ta nhìn thấy bóng lưng nổi bật của người đó trong đám đông liền thân thiện kêu lên: “Triệu chủ nhiệm, Triệu chủ nhiệm!”

Người nọ nghe thấy liền quay đầu lại, mỉm cười nói: “Giám đốc Lưu, tôi đã từng nói rất nhiều lần làm ơn thêm chữ phó giúp tôi, cảm ơn.”

Bước chân của Đàm Tông Minh khựng lại.

Khuôn mặt quen thuộc của người nọ ngẩn ngơ, khóe miệng còn đang cười không kịp phản ứng trở nên cứng đờ, nếu chỉ liếc mắt qua thì sẽ có cảm giác cậu đang cười với Đàm Tông Minh.

Đột nhiên Đàm Tông Minh không còn nhớ hôm này là ngày nào.

Giám đốc dự án vẫn đang luyên thuyên giới thiệu mà không hề hay biết gì về cơn sóng ngầm dữ dội giữa hai người. Bọn họ, một là con cá sấu lớn của Hải thị, bối cảnh thâm hậu, ngay cả một cái hắt hơi cũng có thể dấy lên một trận cuồng phong ở Hải thị. Người còn lại là thiên chi kiêu tử, phó chủ nhiệm trẻ tuổi thứ hai trong lịch sử Hải thị, người đầu tiên bây giờ đã là viện trưởng của bệnh viện hạng ba lớn nhất thành phố, tiền đồ của cậu chỉ sợ là không thể lường được.

Hắn ta vẫn đang lưu loát thuyết trình, tranh thủ cơ hội thổi phồng lên, phát huy ổn định, tự cảm thấy hài lòng vô cùng. Nhưng khi quay đầu nhìn lại, thấy hai nhân vật chính vẫn đang bất động tại chỗ mắt to trừng mắt nhỏ, trong lòng hắn thầm kêu không ổn.

Ngay lúc lưng hắn bắt đầu đổ mồ hôi, phó chủ nhiệm Triệu lại thân thiện đưa tay: “Chào ngài, Đàm tổng.”

Cậu ta dừng lại một chút, rồi đột nhiên nở nụ cười: “Đã lâu không gặp. Đàm tổng có còn nhớ tôi không?”

Đàm Tông Minh chợt ngẩng đầu, đôi mắt lóe sáng như mãnh thú. Nhưng sự tức giận đó cũng chỉ lướt qua một chút rồi thôi. Anh làm như không có chuyện gì xảy ra, nắm chặt bàn tay của phó chủ nhiệm Triệu: “Nói đùa, một người xuất sắc như phó chủ nhiệm Triệu đây, đã gặp qua một lần thì làm sao quên được.”

Hai người không những biết phong cách nói chuyện này, mà còn rất quen thuộc nữa kìa. Nhưng làm sao giám đốc dự án nghe hiểu được, hắn chỉ cảm thấy những câu nói này có chỗ là lạ. Phó chủ nhiệm Triệu không thèm biến sắc, cười nói: “Nói ra không sợ Đàm tổng chê cười, nếu hôm nay không gặp lại thì chỉ sợ tôi đã quên luôn chuyện xưa rồi. Trí nhớ của tôi kém, cho rằng ai cũng như mình. Thật là xấu hổ quá, kính mong Đàm tổng bỏ qua cho.”

Đã đến mức này, cho dù giám đốc dự án có ngốc thì cũng nhìn ra manh mối từ khuôn mặt trầm xuống của Đàm Tông Minh. Huống chi hắn là một người khá tinh ý, chỉ trong chớp mắt liền đoán được hai người này đã từng có một quá khứ không vui vẻ gì. Cũng xem như hắn thông minh, cười haha che giấu rồi lập tức dẫn Đàm Tông Minh đến bên cạnh một chuyên gia có tiếng trong Hải thị.

Chờ đến khi tất cả trở lại bình thường, hắn mới len lén lau mồ hôi. Âm thầm quan sát một lúc lại chợt phát hiện đã sớm không thấy bóng dáng phó chủ nhiệm Triệu đâu.

Đi rồi cũng tốt. Hắn buồn bực nghĩ, nếu không may động chạm đến Đàm Tông Minh, tất cả mọi người đều phải chịu khổ.

Nhưng một lúc sau, hắn khóc không ra nước mắt phát hiện ngay cả Đàm Tông Minh cũng không thấy đâu.

Triệu Khải Bình vốc nước lạnh lên mặt. Bởi vì động tác hơi mạnh nên nước bắn tung tóe trên cổ áo, làm ướt cả cà vạt và sơ mi. Cậu mắng thầm trong lòng, cởi bỏ tây trang và cà vạt đặt trên bồn rửa tay, lại mở thêm hai nút áo sơ mi nữa mới cảm thấy cảm giác nôn nóng trong lòng giảm bớt.

Không thể như vậy được. Cậu nghĩ. Có lẽ là do lần gặp lại này quá bất ngờ và vội vàng, không kịp chừa thời gian cho cậu chuẩn bị tâm lý nên mới hơi thất lễ, để người nọ chê cười rồi.

Nghĩ đến đây cậu lại bực bội muốn hút thuốc, nhưng chợt nhớ ra vì hôm nay phải mặc tây trang chật chội nên ngoài chìa khóa xe, trong túi chẳng còn gì cả.

Những người làm trong ngành này hút thuốc cũng không ít, nhưng cũng không được xem là nhiều. Vốn cậu cũng không muốn gia nhập đội ngũ tự sát này nhưng sau đó lại có người dạy dỗ. Rãnh rỗi thì làm một điếu giải trí chứ không quá nghiện.

Nhưng khi nghĩ đến điều này, đầu cậu lại càng đau. Triệu Khải Bình không nhịn được đưa tay che mắt, sợ ánh đèn sáng chói trong nhà vệ sinh làm tổn thương đến thần kinh yếu ớt của mình.

Ngay lúc này, một điếu thuốc được đưa đến.

Triệu Khải Bình yên lặng ngẩng đầu liền nhìn thấy tên khốn đã dạy cậu hút thuốc ở ngay trước mặt.

Có một số chuyện trong quá khứ khiến cho cậu sinh ra cảm giác tự hỏi “Mẹ nó, không lẽ cái người có đầu óc ngu xuẩn lại chính là mình?”. Triệu Khải Bình từng cho rằng mình không giống với những người khác, cậu có thể nhanh chóng bỏ qua lịch sử đen tối. Nhưng sau đó lại nhận ra rằng sự ngu ngốc của mình đến quá muộn. Năm đó, cậu cùng Đàm Tông Minh ở bên nhau, sau khi làm tình xong anh đều hút thuốc. Cậu thấy vậy thì không vui, bám theo sau lải nhải cái gì mà liều lượng độc hại chết người của nicotin, cuối cùng lại bị người kia nâng cằm rót khói thuốc vào đầy miệng. Từ đó cậu bắt đầu hút thuốc. Lúc đầu cũng không biết là vì yêu thích vị cay nồng của thuốc lá hay là vì lưu luyến nụ hôn của Đàm Tông Minh. Đến khi bọn họ xa nhau, cậu mới phát hiện là mình đã không thể bỏ được nữa.

Không bỏ được thì thôi vậy, chỉ là một sở thích thôi mà, không hề liên quan đến Đàm Tông Minh.

Trong phòng rửa tay không còn ai khác, đưa một điếu thuốc đang bốc khói đến trước mặt mình là có ý gì đây? Bây giờ bọn họ chỉ là người dưng, không có lý do gì để cùng nhau chia sẻ một điếu thuốc có thể mang tất cả các loại vi khuẩn gây bệnh trong khoang miệng của người kia cả.

Nhưng khuôn mặt vô cảm của cậu lọt vào mắt Đàm Tông Minh lại có hàm nghĩa khác.

Anh thu hồi điếu thuốc bị bỏ rơi giữa không trung, không nhanh không chậm ngậm vào.

Nói thật thì nhìn từ bất kỳ phương diện nào, Đàm Tông Minh cũng là một người yêu hoàn hảo. Anh thông minh lại thú vị, chu đáo lại thỏa đáng, đẹp trai hào phóng, cho dù là trên giường hay dưới giường đều vô cùng tuyệt vời, rất ít người có thể từ chối anh.

Nhưng Triệu Khải Bình lại là ngoại lệ.

Chỉ có điều ngoại lệ này cũng chỉ có thể lĩnh ngộ được khi đã va vào bức tường phía Nam – khi ở bên Đàm Tông Minh, cho dù anh ấy có xem trọng bạn đến mức nào thì bạn cũng không thể tự xem trọng bản thân mình được.

Ví dụ như hiện tại, ngay khi Triệu Khải Bình còn đang sững sờ, Đàm Tông Minh không báo trước mà nghiên người về phía trước, phả một làn khói đầy những chất ung thư vào mặt phó chủ nhiệm Triệu.

Thái độ khiêu khích này hiển nhiên là để chọc giận Triệu Khải Bình, bởi vì khuôn mặt khi giận đó rất hấp dẫn, khiến người khác phải say mê. Trước đây, Đàm Tông Minh chưa từng gặp được cảm giác như bông tuyết rơi vào lông mi, mèo cọ vào lòng bàn tay hay lông tơ quét nhẹ vào lòng thế này, cần phải bắt lấy người này làm cho cậu đau lòng thì mới có thể nguôi ngoai. Anh cười cười, trong lòng biết rõ bộ dạng mê hoặc của mình khi cong khóe miệng, không cần nói cũng hiểu. Những chuyện xấu hổ nhất họ cũng từng làm, tâm tư nhỏ nhặt như vậy sao có thể không nhìn ra?

Năm đó, Đàm Tông Minh bị Triệu Khải Bình cám dỗ một phần là vì cậu cực kỳ đẹp trai, một phần còn lại là vì cậu quá thông minh. Giống như bây giờ vậy, chỉ cần liếc mắt liền nhìn thấu những suy nghĩ xấu xa trong đầu Đàm Tông Minh. Chỉ tiếc là vật đổi sao dời, nếu là năm đó, có lẽ Triệu Khải Bình sẽ không chờ được mà đi đào bới tâm tư của Đàm Tông Minh. Nhưng còn hiện tại, cậu thật sự chỉ muốn cho Đàm Tông Minh một cái tát.

Nhưng dù sao đi nữa thì kim chủ vẫn là kim chủ, không thể đắc tội, cũng không buông thả hay trêu chọc nổi. Bây giờ Triệu Khải Bình vẫn còn muốn ở Hải thị một thời gian, tạm thời chưa có ý muốn rời bỏ nên mặc dù nắm đấm đã rục rịch thì vẫn phải nhịn. Cậu không nói một câu nào, lo lắng sợ nói sai điều gì làm lòng tự trọng của người này bị thương, nên chỉ có thể cầm áo khoác bỏ đi.

Anh đã nhường nhịn đến vậy mà người kia vẫn không chuyển ý, Đàm Tông Minh kéo Triệu Khải Bình đang tính rời đi, thuận tay cào một cái vào lòng bàn tay của cậu. Đôi bàn tay với khớp xương thon dài kia quả thật quá tuyệt, cho dù ở thời điểm nào thì Đàm Tông Minh vẫn có cùng một suy nghĩ muốn mua bảo hiểm cho nó. Nếu năm đó Triệu Khải Bình không chạy trốn quá nhanh thì có lẽ Đàm Tông Minh đã làm như vậy thật rồi.

Bây giờ anh nắm lấy đôi tay này: “Phó chủ nhiệm Triệu, đã không gặp nhau nhiều năm rồi, hay là lát nữa chúng ta đi uống vài ly?”

Dáng vẻ đắc ý của anh khiến cho Triệu Khải Bình suýt chút nữa là bật cười. Sao có thể không buồn cười? Triệu Khải Bình cậu đã bước về phía trước rồi, tại sao Đàm Tông Minh vẫn còn như cũ dậm chân tại chỗ vậy.

Lúc còn trẻ không hiểu chuyện, ngốc ngốc một chút cũng không ảnh hưởng gì, khóc một cái, rồi lại cười vài lần, nếu ai còn nhớ thì có thể nói là quá ngây thơ. Nhưng nếu đã lớn tuổi rồi mà vẫn còn ngớ ngẩn, vậy thì không phải ngây thơ mà là đầu óc bị cửa kẹp đến hỏng đấy.

Vì vậy Triệu Khải Bình liền cười rộ lên, không nhanh không chậm rút tay về, đáp: “Ồ, được thôi.”

Đàm Tông Minh còn chưa kịp cười liền nghe cậu nói tiếp: “Có điều tôi của bây giờ không giống khi xưa, không biết Đàm tổng định giá bao nhiêu? Muốn trả luôn một lần hay là trả  góp theo kỳ đây?”

Cậu nhìn khuôn mặt âm trầm của Đàm Tông Minh, cảm thấy ngày càng buồn cười.

Chuyện năm đó cũng chỉ có như vậy, bây giờ anh ta bày ra dáng vẻ này cho ai xem? Hay là đang trách cậu là kẻ bội bạc, vong ơn phụ nghĩa, chỉ toàn nói đến công danh lợi lộc, làm tổn thương đến tâm hồn tình thánh của Đàm Tông Minh, khiến anh mất hứng rồi?

Lập tức, Triệu Khải Bình thành tâm xin lỗi: “Tôi xin lỗi vì đã làm mất sạch hứng thú của Đàm tổng. Vậy tôi xin đi trước, không cản trở Đàm tổng tìm người khác.”

Thậm chí cậu còn gật đầu tạ lỗi với Đàm Tông Minh rồi mới xoay người rời đi.

Lại nghe Đàm Tông Minh thở dài sau lưng: “Khải Bình, em đang trách tôi.”

Triệu Khải Bình quay người lại, khuôn mặt tràn đầy nghi ngờ: “Trách anh? Tôi có lập trường gì để mà trách anh? Ngay từ khi bắt đầu Đàm tổng đã rất thẳng thắn, chỉ có mình tôi là không rõ tình thế của mình. Nói mới nhớ tôi còn thiếu Đàm tổng một câu hẹn gặp lại, lúc đó trẻ tuổi không hiểu chuyện, không chào hỏi đã chạy, quả thật là quá vô lễ rồi.”

Cậu nghiêng đầu, trong mắt hiện ra một chút mệt mỏi không đúng thời điểm: “Hẹn gặp lại, Đàm tổng.”