Mộng Đẹp Như Xưa

Chương 2



Đàm Tông Minh phát hiện con mồi ở quầy bar bên cạnh.

Trẻ tuổi anh tuấn, eo nhỏ chân dài, tây trang khéo léo vừa vặn thân thể, ôm lấy cái eo gầy, khiến cho người ta chỉ hận không thể hung hăng nắm lấy một phen.

Thành thật mà nói, anh không hề muốn đến đây vào hôm nay. Y dược không phải là lĩnh vực quen thuộc với anh, nhưng người khởi xướng dự án này lại là bạn của anh. Hắn ta là viện trưởng của một bệnh viện hạng ba lâu năm tại Hải thị, tuổi trẻ tài cao đầy tham vọng. Hắn tận dụng các mối quan hệ của mình, kết hợp với nguồn lực của một số bệnh viện và viện nghiên cứu trong thành phố, đồng thời hớp tác với các công ty dược phẩm địa phương để đẩy mạnh thị trường hóa. Công tác trong giai đoạn đầu đã được hoàn thành tốt nên khi đến tai Đàm Tông Minh thì mọi thứ đã chuẩn bị xong, chỉ còn thiếu mỗi tiền thôi.

Người bạn này của anh quả là một người thông minh hiếm có, mà Đàm Tông Minh cũng không ngại chi một số tiền để có thể giao hảo gắn bó với một người khôn ngoan. Huống chi, anh đã xem qua dự án, tuy không thể nói chắc là sẽ ổn định, nhưng chắc chắn sẽ không lỗ. Vì vậy anh vui vẻ thuận theo, vừa kiếm tiền lại có thể bán thêm một phần ân tình thì sao lại không làm.

Bây giờ hạng mục đã thành công tốt đẹp, đương nhiên phải tổ chức tiệc mừng để cảm ơn những vị tai to mặt lớn đã bỏ công sức ra. Đàm Tông Minh đến muộn, chào hỏi vài câu với bạn mình rồi lui ra, tự đi tìm niềm vui khác.

Tiệc mừng còn có giới thiệu sản phẩm, mời rất nhiều người mẫu và những ngôi sao nổi tiếng, người này chắc cũng là một trong số đó.

Đàm Tông Minh chưa từng chạm vào người trong vòng tròn này, vì những người này quá thực dụng, tham lam và láu lỉnh. Anh thích người đẹp, nhưng không muốn dính lên một thứ không sạch sẽ, cái được không bù nổi cái mất.

Nhưng người trước mắt này lại quá hợp ý anh, anh sang nơi đó ngồi xuống, muốn nhân cơ hội quan sát người ta. Người nọ này đã không còn là trẻ vị thành niên mềm mềm, nhưng chắc chắn cũng chưa đến hàng lão. Thấy Đàm Tông Minh ngồi vào bên cạnh mình, cậu trai hơi ngẩng người, song lại nghiêng đầu lễ phép cười với anh coi như chào hỏi rồi lại quay đi uống rượu. Chỉ vài giây ngắn ngủi nhưng đã đủ để Đàm Tông Minh thấy rõ một đôi mắt to tròn xinh đẹp, bên trong mang hương vị sạch sẽ gần như đã tuyệt chủng ở nơi này.

Không lẽ mình nhặt được bảo vật?

Đàm Tông Minh liền mở miệng: “Một mình?”

Dường như người nọ không ngờ anh sẽ chủ động tấn công, cậu sững sờ, bàn tay siết chặt ly rượu theo bản năng. Cái tay đó quả thật là một tác phẩm nghệ thuật, rất thích hợp để cầm súng, dao mổ, và cả Đàm Tông Minh.

Cả người anh nóng bừng lên, nhưng cậu trai lại không phát hiện ra những suy nghĩ hạ lưu của anh, khẽ cười: “Không, tôi đang đợi một người.”

Thanh âm của cậu ta như mang chất cồn. Người mẫu nhỏ tuyến mười tám này như được bao phủ bởi đường và mật ong, tỏa ra một loại hormone khiến cho người ta ý loạn tình mê. Cực phẩm như thế vậy mà lại không nổi tiếng. Những cô gái khác đều bị mù rồi sao?

Mù cũng tốt, vừa lúc thuận lợi cho Đàm Tông Minh anh đây.

Anh yêu cầu một ly brandy, giơ ly quay đầu đi. Từ gốc độ của đối phương có thể nhìn thấy chiếc mũi cao thẳng cùng đôi môi mỏng và nụ cười ẩn ý. Quả thật, anh rất biết cách bày ra sự mê hoặc của bản thân, nhưng lại rất ít khi làm vậy. Nếu không phải vì sợ cậu trai trẻ tuổi này chạy mất, anh cũng sẽ không đến mức đi dùng sắc đẹp dụ dỗ người ta.

Con mồi đã mắc câu. Đàm Tông Minh nhìn thấy đôi mắt hơi trợn to cùng với ánh sáng hứng thú lập lòe của người nọ, hài lòng hỏi thẳng: “Chờ ai? Chờ người đưa đi à?”

Rất ít khi nào anh hỏi thẳng như vậy. Lời vừa ra khỏi miệng liền cảm giác mình quá mức nóng lòng, quả thật là một sai lầm. Người con trai đẹp mắt nở nụ cười: “Không. Chờ người đưa tôi đến.”

Đàm Tông Minh có hơi thất vọng, nhưng lại nghe cậu nói: “Bởi vì tôi có cảm giác lát nữa hắn ta sẽ say như chó, lại được vợ hắn giao phó nên phải đuổi hết đám bám đuôi, đưa hắn ta về nhà an toàn.”

Bất luận có phải sự thật hay không thì đây vẫn là một lời từ chối vô cùng uyển chuyển, tỏ rõ rằng đêm nay cậu không muốn lên giường cùng Đàm Tông Minh.

Anh không biểu hiện sự ủ rũ hay bất mãn lên mặt mà giơ cao ly lên: “Đàm Tông Minh.”

Người kia không thể hiện một chút phản ứng nào với tên của anh. Cậu cũng giơ ly chạm vào ly anh một cái: “Triệu Khải Bình.”

Cậu uống một hơi cạn sạch rượu trong ly, đứng lên chuẩn bị rời khỏi.

Phía sau lưng, Đàm Tông Minh miễn cưỡng hỏi: “Chúng ta còn cơ hội gặp lại không?”

Triệu Khải Bình cười nói: “Ode an die Freude* – ở nơi này anh sẽ có cơ hội gặp lại tôi.”

*Khải hoàn ca

Cậu giống như một con cá trơn trượt nhẹ nhàng bơi qua tay Đàm Tông Minh, chỉ để lại một mùi hương khiến người ta khó quên.

Thật là tiếc. Có rất ít thứ Đàm tổng muốn, xinh đẹp như một con vật nhỏ như vậy, quá đáng tiếc.

Anh không nghĩ sẽ có ngày được gặp lại cậu một lần nữa.

Đàm Tông Minh có năng lực, có tình thú, yêu người đẹp, và yêu nhất là xe.

Tình nhân mới của Đàm tổng là một chiếc Koenigsegg Agera, vô cùng trẻ trung và hoang dã, tiếng động cơ lúc tăng tốc gợi cảm đến mức khiến người ta phát cuồng. Tuy Đàm Tông Minh có ý, nhưng tình hình giao thông ở Hải thị cực kỳ gay go. Cho dù có là Đàm Tông Minh thì anh cũng chỉ có thế nhân dịp trời tối, lén lút ra ngoại ô vui vẻ tận hưởng sự tăng vọt của adrenaline.

Anh đậu xe bên đường, thỏa mãn xuống xe hút một điếu thuốc. Nơi này thuộc khu vực trường đại học nên không có quá nhiều người. Nhưng dù vậy thì hình ảnh một người đàn ông anh tuấn đứng dựa vào một chiếc xe sang vẫn hấp dẫn rất nhiều ánh mắt. Đàm Tông Minh không quan tâm, sau khi an ủi trái tim liền vứt thuốc lá, chuẩn bị rời đi.

Vào lúc này, Đàm Tông Minh nhìn thấy bảng hiệu của quán bar.

Odean die Freude.

Anh chỉ hiểu một chút về tiếng Đức, nhưng đã nghe tên đầy đủ từ Triệu Khải Bình.

Chúc mừng niềm sung sướng của mình.

Thú vị đấy chứ.

Ma xui quỷ khiến, Đàm Tông Minh lại đi vào quán bar đó.

Quán bar rất yên tĩnh, không có những thứ xấu xa bẩn thỉu bình thường. Ánh đèn mơ màng, khúc nhạc ung dung, có người đang hát theo tiếng nhạc một bài tình ca.

Thật ra thì kỹ thuật của ca sĩ này chỉ ở mức trung bình, nhưng chất giọng lại rất được ông trời ưu ái, cho dù chỉ là đọc thuộc lòng điều lệ đảng cũng có thể khiến người ta hứng khởi.

Đột nhiên Đàm Tông Minh nở nụ cười.

Con cá chép nhỏ bé giảo hoạt này vẫn không thể chạy thoát khỏi lòng bàn tay anh.

Anh yên lặng đi đến quầy bar gọi một ly rượu, rồi bảo muốn gọi vị ca sĩ đang hát trên sân khấu. Người phục vụ cũng không ngạc nhiên, thậm chí mí mắt cũng thèm nhấc chỉ làm theo, chắc là do đã thấy quá nhiều người giống như anh.

Khi Triệu Khải Bình nhìn thấy Đàm Tông Minh, anh đang giơ ly ra hiệu cho cậu.

Cậu không hề ngạc nhiên về cuộc gặp gỡ bất ngờ này. Đàm Tông Minh ngồi dưới ánh đèn trong quầy bar, trong khung cảnh tối tăm chỉ có mình anh tỏa sáng. So với lần đầu gặp mặt mang dáng vẻ con người thành đạt thì lần này anh trông rất khác. Con người hoàn mỹ này hôm nay không mặc tây trang, cổ tay áo sơ mi cuộn quanh khuỷu tay ưu nhã, để lộ ra một đoạn bắp tay thon gọn và cân đối khiến cho người ta muốn cắn một miếng.

Triệu Khải Bình nâng chén về phía anh, uống cạn.

Sau này Đàm Tông Minh hỏi sao khi đó lá gan của em lớn vậy, người xa lạ mua rượu cho em mà em cũng tùy tiện uống được. Triệu Khải Bình lười biếng gối đầu lên đùi anh, nhẹ nhàng đáp: cũng phải xem là ai mua, anh đẹp trai như vậy chắc chắn là em có lời rồi.

Có điều lúc này bọn họ vẫn đang duy trì dáng vẻ mặt người dạ thú cực kỳ phong độ. Sau khi Triệu Khải Bình hát xong bài hát cuối cùng, trên người đầy mồ hôi mang theo chút hứng thú chưa tan hết ngồi xuống bên cạnh Đàm Tông Minh.

Đàm Tông Minh xin thề rằng anh cảm nhận được rất nhiều ánh mắt ghen tỵ, nhưng định lực của Đàm tổng lại rất thâm hậu. Anh bất động, chỉ cười hỏi: “Cậu thường đến đây à?”

Triệu Khải Bình cười: “Không có. Hôm nay mới là lần thứ hai.”

Cậu gọi hai ly màu đen, đẩy một ly về phía Đàm Tông Minh: “Còn anh thì sao? Nhìn giống như là khách quen vậy.”

Rượu ngon hay dở còn phải xem là uống cùng ai. Đàm Tông Minh cũng cười: “Tôi còn không bằng cậu. Nếu không phải giữa đường gặp phiền phức, sao tôi có thể chạm vào cửa của ngôi chùa lớn này.”

Duyên phận thật kỳ diệu, Đàm Tông Minh chỉ tùy ý đẩy cửa ra, liền phát hiện bảo vật cất giấu bên trong, không nắm cho chặt còn chờ gì nữa?

Anh giả vờ nhìn đồng hồ đeo tay: “Không còn sớm nữa, để tôi đưa cậu về.”

Triệu Khải Bình nghiêm túc do dự một lúc: “Nhà tôi rất gần đây.”

Cách từ chối tránh nặng tìm nhẹ này cũng không làm Đàm Tông Minh hết hy vọng: “Không mời tôi ngồi lại một chút sao?”

Anh đã thẳng thán đưa ra lời mời, Triệu Khải Bình cũng thẳng thắn không hề vòng vo: “Tôi không có thói quen lên giường cùng người lạ.”

Đàm Tông Minh bình thản trả lời: “Tôi cũng không có thói quen trao đổi họ tên với người dưng.”

Không hiểu sao sự kiên trì của anh lại khiến cho Triệu Khải Bình thích thú, thiếu niên cười híp mắt đứng dậy: “…Có thể là lần sau.”

Cậu phải đi. Cậu lại muốn đi. Nếu như đây là lạc mềm buộc chặt thì quả thật cậu sử dụng rất tốt, khiến cho Đàm Tông Minh muốn ngừng mà không thể.

Đương nhiên là anh có danh thiếp, nhưng lại cố chấp muốn viết dãy số đó trên một tờ khăn giấy. Ngòi bút máy phá vỡ sự mềm mại của giấy, làm mờ những nét mực.

Tờ giấy ăn lem nhem được nhét vào trong tay Triệu Khải Bình. Anh không giễu cợt cũng không xem trọng, chỉ phất tay, để lại một bóng lưng phóng khoáng.

Tất nhiên là Triệu Khải Bình không hề gọi đến. Về phần đích đến cuối cùng của tờ giấy kia, ai biết có phải là thùng rác hay không?

Đến lần thứ ba gặp lại, mẹ nó Đàm Tông Minh quả thật muốn cảm tạ ông trời rồi.

Ngày hôm đó anh đi bàn việc hợp tác, tuy không quá hứng thú nhưng anh vẫn tỏ ra có thành ý. Sau khi bàn bạc xong, đối phương nhiệt tình đưa ra lời mời, nhưng khi Đàm Tông Minh nhìn thấy mưa bên ngoài, hứng thú trong lòng bỗng nhiên mất sạch.

Có điều vẫn phải giữ mặt mũi cho người ta. Anh lấy lý do không khỏe, để lại vài vị giám đốc đi theo đối phương cụng chén cạn ly, còn mình thì lái xe rời khỏi. Thật ra anh cũng không biết mình muốn đi đâu, chẳng qua là so với việc ngoài cười trong không cười với đối tác thì lái xe ra ngoài đi dạo vẫn thoải mái hơn.

Sau đó anh đã nhìn thấy Triệu Khải Bình.

Cậu đang đứng ở trạm xe buýt, trời mưa to đi kèm thời tiết lạnh lẽo nhưng trên người thanh niên chỉ có một chiếc áo phông, bên ngoài là một chiếc áo bóng chày, trông giống như một sinh viên chưa tốt nghiệp.

Hôm nay chiếc Porsche tầm thấp của Đàm tổng đột nhiên chơi tạt đầu, lấn làn đường dành cho xe buýt.

Triệu Khải Bình đang cúi đầu chơi điện thoại, Đàm Tông Minh phải bóp còi hai lần cậu mới ngẩng đầu lên. Cửa kính ở ghế phụ hạ xuống, đầu Đàm Tông Minh thò ra gọi: “Triệu Khải Bình, lên xe.”

Hiển nhiên là Triệu Khải Bình bị năm lần bảy lượt những cuộc gặp gỡ không tên này làm cho bối rối không kịp phản ứng. Đàm Tông Minh không gấp, anh rất có kiên nhẫn chờ đợi. Nhưng chiếc xe buýt nóng tính đang đứng chờ ở phía sau thì lại không như vậy, tài xế đã bóp còi mấy lần rồi.

Thế nhưng Đàm Tông Minh hoàn toàn không có ý định nhường đường. Nhìn dáng vẻ của anh, nếu Triệu Khải Bình không chịu lên xe thì anh sẽ cắm trại ở đây luôn.

Nhận thức được việc mình đã trở thành thủ phạm cản trở giao thông công cộng, Triệu Khải Bình cũng không từ chối, nhấc chân lên xe. Porsche chờ được vị khách của nó, khẽ gầm một tiếng rồi nghênh ngang rời đi.

Đàm Tông Minh cũng không quá kỳ quái: “Đi đâu?”

Trên người Triệu Khải Bình có hơi lạnh và ẩm ướt, cửa kính ở ghế phụ đã xuất hiện một lớp sương mỏng. Cậu không trả lời câu hỏi của Đàm Tông Minh mà lại cười vô cớ: “Tôi muốn gọi xe nhưng không ngờ anh lại đến, thật là kỳ lạ.”

Đàm Tông Minh không hiểu, hỏi lại: “Cái gì?”

Triệu Khải Bình thay đổi đề tài: “Anh gắn định vị trên người tôi à? Tại sao đi đâu cũng gặp phải anh vậy?”

Đàm Tông Minh không nhanh không chậm đáp: “Cậu mới là người trói tôi lại phải không? Đến chỗ nào cũng phải đi theo cậu.”

Triệu Khải Bình cúi đầu bật cười.

Cậu nói địa chỉ nhà: “Đến nhà tôi đi.”

Đột nhiên Đàm Tông Minh đạp chân ga.

Dĩ nhiên là lần trước cậu nói dối rồi. Tuy đoạn đường nhà cậu không được xem là sầm uất, nhưng tốt xấu gì cũng ở trong nội thành. Đến nơi, Đàm Tông Minh dừng xe nhưng không mở khóa. Anh nghiêng đầu nhìn thẳng vào Triệu Khải Bình, lại chợt phát hiện Triệu Khải Bình cũng đang nhìn anh, trong mắt ẩn chứa ý cười thần bí.

Vì vậy anh nhàn nhạt bảo: “Quá tam ba bận.”

Ý cười trong mắt Triệu Khải Bình càng sâu hơn: “Vậy nên anh muốn đến uống ly cà phê à?”

Tất nhiên anh không muốn đi uống cà phê, nhưng vẫn gật đầu.

Lúc Đàm Tông Minh nhìn thấy Triệu Khải Bình ở trạm xe buýt liền tự hỏi không biết cậu có lạnh không, và sự thật chứng minh cậu rất lạnh. Khi anh đặt cậu lên tường, đôi bàn tay lạnh lẽo không có ý tốt của cậu tiến vào bên trong áo sơ mi của anh, kích thích đến mức da gà trên người anh nổi hết lên. Anh run run một lúc, cuối cùng không nhịn được cắn vào môi thanh niên một cái để trả thù. Triệu Khải Bình cúi đầu cười, thẳng thắn dựa cả người vào người anh. Cậu giống như một khối băng, còn Đàm Tông Minh thì đồng ý cống hiến nhiệt độ để cùng cậu hòa tan thành nước.

Nhà trọ của Triệu Khải Bình không lớn, giường cũng rất nhỏ. Nhưng như vậy cũng không sao vì họ có thể dán sát vào nhau hơn. Đàm Tông Minh không nhanh không chậm, chờ đến khi người cậu hoàn toàn ấm áp ướt đẫm mới vùi cả người mình vào. Hiển nhiên, Triệu Khải Bình là một người mới nhưng lại là một học sinh giỏi, biết cách phối hợp với tiết tấu của lão tài xế già Đàm Tông Minh, và biết làm sao để động cơ hoạt động tốt nhất có thể.

Đàm Tông Minh là người làm ăn, tất nhiên phải hiểu được cách sử dụng tài nguyên tối ưu nhất. Đối với một người xinh đẹp lại thú vị như Triệu Khải Bình, chỉ làm một lần chắc chắn quá đáng tiếc. Hơn nữa, ở dưới giường cậu là một kẻ kỳ quái nhưng khi lên giường lại vô cùng ngoan ngoãn, thông minh hiểu chuyện. Đàm Tông Minh chỉ hận không thể buộc cậu ở trên eo mang theo mỗi ngày.

Anh vô cùng thích Triệu Khải Bình nên ra tay cũng vô cùng cẩn thận. Đàm tổng vốn luôn rộng rãi, đối với người đầu ấp tay gối lại càng hào phóng. Bọn họ ở bên nhau không lâu, xe thể thao hay biệt thự cũng có quá nhiều, kèm theo một ít đồ vật nhỏ khác. Đàm Tông Minh luôn cảm thấy Triệu Khải Bình không giống những người trước kia, vì ngoài anh ra, cậu chưa từng đòi hỏi thứ gì. Nhưng cũng chính vì vậy mà anh lại càng muốn phí tâm tư lên người cậu nhiều hơn. Bất kể là anh cho cậu thứ gì, Triệu Khải Bình đều mỉm cười nhận lấy. Nhưng anh cũng chưa từng thấy cậu sử dụng thứ gì khác ngoài một cây bút máy Montblanc. Đàm Tông Minh nhìn thấy cây bút đó lúc ở sân bay, thân bút đen tuyền, nắp bút bằng bạc. Các đường nét uyển chuyển giống như một con dao mổ lanh lẽo nhưng gợi cảm, cũng giống như Triệu Khải Bình.

Thi thoảng Triệu Khải Bình cũng sẽ đưa cho anh một vài thứ, cũng có thể xem là một trải nghiệm mới mẻ với anh. Có một lần cậu đi tỉnh nhưng không nói đi làm gì, Đàm Tông Minh cũng không hỏi. Đến lúc về cậu rất vui vẻ, gặp mặt liền đưa cho anh một chiếc hộp nhỏ, bảo là mua ở một cửa hàng độc quyền tại trung tâm thành phố. Đàm Tông Minh mở hộp ra, bên trong là một cặp khuy tay áo, kiểu dáng rất đơn giản, nhưng giá cả của thương hiệu này thì chưa bao giờ rẻ. Trong khoảnh khắc đó, đột nhiên có một cảm giác không thể gọi tên xâm nhập vào lòng anh, làm tim anh đau đớn không cách nào chữa được. Anh chỉ có thể đặt Triệu Khải Bình trên giường, dạy dỗ cậu, nghe cậu thở dốc đứt quãng mới có thể giảm bớt.

Dần dần, Đàm Tông Minh cảm thấy lo sợ. Anh đã quen với việc tự mình kiểm soát tình hình. Từ trước đến nay anh luôn rất thành thạo vì đối với những người kia, anh đã có sẵn một sợi dây trong tay để dẫn dắt họ, nhưng với Triệu Khải Bình thì lại không nắm chắc được như vậy. Cậu như cá, như chim, như một linh hồn, có thể biến mất bất cứ lúc nào nếu Đàm Tông Minh không để ý, không ngừng khiêu chiến ý muốn khống chế của anh, khiến anh phát điên. Cho đến một ngày, sau khi bọn họ làm tình xong, Đàm Tông Minh ôm Triệu Khải Bình từ phía sau đột nhiên nảy ra một ý nghĩ “Nếu có thể đem cậu buộc vào người mình mãi mãi thì tốt rồi”.

Nhưng khi adrenaline mất đi, anh mới nhận ra ý nghĩ này nguy hiểm đến mức nào.

Anh đang thưởng thức một con nai xinh đẹp, sờ vào bộ lông của nó, gần gũi nó. Tuy nhiên nếu muốn ở bên cạnh nó mỗi ngày, sớm chiều ngủ chung thì không thể dùng từ ham muốn để giải thích, mà là có bệnh.

Biện pháp tốt nhất chính là kéo dãn khoảng cách, ba ngày liền anh nhịn không liên hệ với Triệu Khải Bình. Đến trưa ngày thứ ba, khi anh đang dâng trào tâm huyết xuống lầu kiếm cơm ăn thì trên màn hình lớn ở quảng trường xuất hiện show diễn quảng cáo mới nhất của Milan. Phần eo của áo sơ mi nam mỏng đến mức vô nhân đạo, vậy mà không hiểu sao anh lập tức nghĩ đến Triệu Khải Bình.

Buổi tối hôm đó, ngoại trừ khóa kéo quần tây thì Đàm Tông Minh không cởi gì cả, còn Triệu Khải Bình thì lại không mặc gì cả ngoại trừ chiếc áo sơ mi vừa ra mắt kia. Cậu kéo cà vạt của Đàm Tông Minh cưỡi điên cuồng, thở hổn hển gọi, vừa đáng yêu lại vừa đáng thương. Đàm Tông Minh thật muốn bóp chết cậu, lại càng muốn nuốt sống cậu.

Anh nhận ra rằng mình đang đứng trên một vách đá tên là Triệu Khải Bình, chỉ cần bước một bước nữa là tan xương nát thịt.

Ngay cả Andy cũng nhận ra sự bất thường của anh. Trưa hôm đó anh hẹn Triệu Khải Bình ăn cơm, anh tới trước ngồi chờ trong phòng riêng. Bỗng dưng Andy lại gọi đến, không thèm che giấu giọng điệu cười trên sự đau khổ của người khác hỏi dò: Có phải anh lỡ đầu tư thất bại, bị phong tỏa rồi không.

Đàm Tông Minh ngạc nhiên, không biết việc mình đã kỳ lạ đến mức bị người ngoài chú ý, trong lòng còn đang cáu kỉnh.Nhưng Đàm tổng chính là Đàm tổng, không thể yếu thế trước mặt cấp dưới liền giả vờ điềm tĩnh, hời hợt trả lễ Andy: Ai cũng thích sưu tầm đồ đẹp, muốn giữ riêng cho mình thì phải trả giá cao hơn.

Anh đuổi được Andy xong, Triệu Khải Bình vẫn chưa đến.

Từ trước đến nay Triệu Khải Bình vẫn luôn rất đúng giờ, dù có việc cũng sẽ báo trước, chưa từng để anh phải đợi. Nhưng lần này Đàm Tông Minh gọi điện không ai bắt máy, rồi trực tiếp tắt điện thoại luôn. Anh thấp thỏm lo lắng không biết Triệu Khải Bình xảy ra chuyện gì nên đứng lên muốn đi. Lúc này, người phục vụ mới nói cho anh biết, vừa nãy có một người đàn ông đến tìm anh, nhưng chỉ đứng ở cửa phòng riêng một lúc, không thèm gõ cửa mà rời đi luôn.

Như bị dội một chậu nước đá từ trên đầu xuống, cả người Đàm Tông Minh cứng đờ, không nói được lời nào.

Nhưng anh vẫn là Đàm Tông Minh. Từ trước đến giờ Đàm Tông Minh chỉ có thắng không có thua, làm sao có ngày xuống nước trước được.

Anh kiên nhẫn đợi một tuần, nhưng Triệu Khải Bình vẫn không chủ động liên lạc, điện thoại cũng không bắt máy. Sau đó anh chịu thua, tự thân đi bắt người, lại phát hiện nhà trọ đã được trả lại. Hàng xóm đưa chìa khóa cho anh, nói là Triệu Khải Bình đã dặn dò để anh vào lấy đồ đi, chìa khóa trả lại là được.

Thật ra trong phòng cũng chẳng có gì cả, tất cả những thứ có liên quan đến Triệu Khải Bình đều biến mất không còn một mống. Còn lại là những thứ mà Đàm Tông Minh từng đưa cho cậu được sắp xếp gọn gàng theo ngày giao hàng. Ngoài ra còn có một phong thư chứa tiền mặt, cũng không nhiều. Thứ duy nhất không tìm thấy chính là cây bút máy Montblanc kia.

Đàm Tông Minh muốn phát điên. Anh như nghẹn ở cổ họng, nuốt không trôi mà phun ra cũng không được, lại không biết nên phát hỏa với ai, ức đến khó chịu. Mẹ nó đúng là tự làm tự chịu.

Đến khi anh muốn đi tìm người thì chợt phát hiện ra, mặc dù bọn họ ở bên nhau hai tháng nhưng anh lại không biết một chút gì về Triệu Khải Bình.

Lúc đầu Đàm Tông Minh cho rằng cậu là người mẫu, nhưng chắc chắn không phải. Không có người mẫu nào có can đảm ra đường với dép lê và áo ngủ cả. Cậu hẳn cũng không phải ca sĩ hay hát ở quán bar. Người bình thường như Đàm Tông Minh còn nghe ra được trình độ của cậu có hạn, vậy nên chỉ có thể là sở thích cá nhân mà thôi. Đàm Tông Minh từng nửa thật nửa giả hỏi cậu muốn làm gì trong tương lai. Cuối cùng Triệu Khải Bình vừa cười vừa cúi xuống tháo thắt lưng của anh và nói rằng cậu là bác sĩ, chuyên chữa căn bệnh không thể nói. Sau đó Đàm Tông Minh không hỏi nữa. Triệu Khải Bình đã tham gia quá nhiều vào cuộc sống của anh, vì vậy anh không thể tham gia vào cuộc sống của cậu. Nếu không hai yếu tố này sẽ đan thành một tấm lưới khiến cho anh mãi mãi không thể thoát thân.

Anh thật sự không thể gánh nổi sự nguy hiểm này.

Vì vậy mà bây giờ anh phải đối mặt với hậu quả do mình gây ra.

Cuối cùng Đàm Tông Minh bỗng nhớ đến Triệu Khải Bình từng nhắc đến một người bạn là viện trưởng, nhớ đến dáng vẻ của người đó thông qua lời nói của cậu. Anh do dự một hồi, cuối cùng quyết định nắm lấy cọng rơm cứu mạng cuối cùng này.

Đối phương không nhận điện thoại của anh, một lúc sau, có lẽ là do thấy anh quá phiền nên rốt cuộc cũng bắt máy, dùng giọng điệu nói chuyện công việc gọi anh là Đàm tổng.

Đàm Tông Minh chợt nhận ra quan hệ của anh và Triệu Khải Bình không còn qua loa nữa. Ngay cả bạn của cậu cũng không thèm che giấu sự phẫn nộ và coi thường trong giọng nói, tỏ vẻ: Đàm tổng, một chữ về Khải Bình tôi cũng không nói, nếu như không phải ở trong điện thoại thì tôi đã đánh anh rồi.

Từ đó, Triệu Khải Bình hoàn toàn biến mất khỏi thế giới của Đàm tổng.

Cho đến khi họ gặp lại nhau trong bữa tiệc tối nọ.