Mộng Đẹp

Chương 45



Diệp Thanh sau khi thấy Đường Bích Vân thở đều nằm ngủ trên giường, cô mới an tâm đi ra bên ngoài.

Cơn buồn ngủ ập đến khiến hai hàng mi của Diệp Thanh khép chặt lại, một lúc sau, cũng chỉ còn khoảng không gian tĩnh lặng với tiếng thở đều của Diệp Thanh.

Một lúc sau…

Lộp cộp, lộp cộp. Có tiếng bước chân vang lên.

Hạ Cảnh Đình đến gần cô, ngay sau lưng gần trong gang tấc đứng đấy, ánh mắt hạ xuống, dừng lại trên bờ vai cô, chăm chú nhìn.

Không có tiếp xúc thân thể, nhưng chỉ qua một ánh mắt này thôi cũng đủ mập mờ. Lông mi của anh quá dài, khi rũ xuống luôn có cảm giác thâm tình rất đỗi chân thành.

Dường như Diệp Thanh cũng cảm nhận được ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô, Diệp Thanh khẽ động mắt, hàng mi rung rung mở ra.

Một bóng dáng cao lớn lờ mờ dần dần hiện ra trước mắt cô.

" Hạ Cảnh Đình? " Diệp Thanh dịu mắt ngồi dậy: " Anh làm gì mà lén lút giống như trộm thế? "

" Còn không phải tại em đưa người khác tới phòng em ư? Báo hại anh không thể đường đường chính chính xuất hiện! " Bộ dạng oan ức nhưng âm thầm chịu đựng, so với Hạ Cảnh Đình lúc trước khí chất cao ngạo, rõ ràng khác một trời một vực.

Diệp Thanh bất đắc dĩ đặt lên trán anh một nụ hôn, giọng nói đầy yêu chiều: " Ngoan nào, anh trở về đi, để sau khi xong việc em bù cho anh sau được không? "

Hạ Cảnh Đình bất chợt lật người, đè cô dưới thân mình.

" Anh- " Âm thanh chưa thoát ra khỏi miệng đã bị nghẹn trong cổ họng.

“Em biết thế nào gọi là đùa với lửa không?” Giọng nói trầm thấp của Hạ Cảnh Đình lọt vào tai cô, ánh mắt sâu thăm thẳm, cất giấu tia nóng bỏng khôn cùng… rồi anh cúi đầu xuống, rồi hôn lên môi cô.

Anh ngậm lấy bờ môi cô, đầu lưỡi phác họa viền môi ấy, hôn đến nỗi cả người cô mềm nhũn mới cạy mở hàm răng cô, bá đạo tiến vào thăm dò, đánh chiếm thành trì.

Hơi thở của anh phả vào cổ cô, thấp giọng tuyên bố từng chữ: " Hay là bù đắp luôn cho anh được không? Anh sắp nhịn đến hỏng rồi! "

" Lúc anh không đứng đắn thật sự quá đáng ghét…" Dưới ánh mắt ẩn giấu vài tia cười cợt của anh, cô không kìm được mà lầm bầm, lườm anh một cái rồi xoay mặt rời đi.

“Chỉ không đứng đắn với mình em thôi, em còn uất ức cái gì?”

Diệp Thanh hừ một tiếng…

Trái tim khẽ rung động…

" Thanh Thanh. Vợ ơi! "

" Anh mau đi đi! Em nói bù đắp là sẽ làm mà! "

" Được! Anh nhớ lời này của em rồi! " Hạ Cảnh Đình nhẹ nhàng hôn lên tóc cô rồi rời đi.

Căn phòng lúc này cũng quay trở về yên tĩnh.

Gò má Diệp Thanh không nhịn được đỏ bừng, cô phụng phịu đập tay vào nệm: " Tên đáng ghét! Phá giấc ngủ của mình, giờ làm sao lại giấc đây…"



Sáng sớm ngày hôm sau.

Đường Bích Vân bỗng bừng tỉnh. Cô vẫn còn hơi hoảng hốt, thả lỏng một lúc cô mới đưa tay cầm điện thoại, mới hơn bốn giờ.

Bên cạnh không có ai, trống không. Cô ngồi dậy, nhìn quanh bốn phía, vuốt vuốt đầu tóc lại.

Xuống giường đi dép lê rồi cô cầm áo khoác mặc vào. Đường Bích Vân ra khỏi phòng ngủ, bên ngoài một màu đen kịt. Đi tìm một vòng, bỗng nhìn thấy rèm che của cửa sổ sát mặt đất bị gió thổi nhẹ đung đưa, cô đi đến đẩy cửa ban công ra, ban công ở chỗ này cũng có một chiếc rổ ghế ngồi thư giãn.

Diệp Thanh đang ngồi ở trong đó, cô mặc đồ ngủ, cầm điện thoại di động trong tay, ngẩng đầu lên nhìn cô.

" Dậy sớm thế? Không ngủ được à? "

" À không phải. Nhờ cô mà tối qua tôi ngủ rất ngon, chỉ là theo thói quen dậy vào giờ này… mà cô cũng dậy sớm thế? " Đường Bích Vân ngại ngùng gãi đầu.

" Tôi không ngủ được. "

Đường Bích Vân lo lắng hỏi: " Có phải tại tôi ở đây nên làm phiền đến giấc ngủ của cô rồi không? "

" Không. " Đúng là có người làm phiền đến giấc ngủ của tôi nhưng không phải cô. Câu nói này tuyệt nhiên không thể nói ra.

Mặt trời lên, đầu đường bắt đầu nhộn nhịp, người người qua lại. Dưới ánh nhìn chăm chú của Diệp Thanh, Đường Bích Vân hân hoan cầm chiếc váy đứng trước gương ngắm nghía.

" Cái váy này trông đắt tiền như vậy, cô có chắc là đưa nó cho tôi dùng không? "

" Ừ. "

" Cảm ơn cô. "

" Phục vụ sắp mang đồ ăn lên rồi, cô ở lại ăn rồi hãy đi. "

" Thôi, hôm nay tôi có nhiều cảnh quay nên phải đi sớm. Với cả chị Chi đã đợi tôi từ sớm ở dưới sảnh khách sạn rồi! Tôi đi trước. "

Hôm nay cảnh quay của Đường Bích Vân hơi nhiều nên cô ấy đi sớm hơn một chút. Diệp Thanh thì đầu giờ chiều mới đếm trường quay, cô ngồi đợi tại chỗ, ngẫu nhiên thoáng thấy dáng vẻ Đường Bích Vân không đúng lắm. Thân hình nhỏ bé ngồi một chỗ, quần áo trên người cũng ướt sũng.

" Cô làm sao vậy? Quần áo ướt rồi mà không đi thay?"

" Tôi phải quay cảnh đứng dưới mưa, vừa nãy bị NG mấy lần nên phải tạm dừng để nghỉ ngơi một chút để lấy lại tinh thần."

" Chị Chi đâu?"

" Tôi không biết, sau khi đưa tôi tới đây thì cũng không thấy bóng dáng chị ấy đâu. "

Quản lí của Đường Bích Vân, nói cách khác là Tĩnh Chi biết rõ hôm nay cô ấy quay cảnh mưa nhưng không giúp Đường Bích Vân giữ ấm, lúc nghệ sĩ cần nhất chị ta cũng không xuất hiện. Ha, cái gì mà gọi là quản lý kim bài của Giải Trí Tinh Dạ Quang chứ. Diệp Thanh trào phúng lắc đầu.

Diệp Thanh đứng dậy, rót ít nước ấm, mở túi trà gừng ra pha cho Đường Bích Vân.

Khi cô đưa ly trà cho Đường Bích Vân thuận tiện cầm lấy tay cô ấy, tay… lạnh như băng.

" Ít ra cũng phải thay đồ đi chứ! Đây, cô uống đi, trà gừng giúp làm ấm người. "

" Cám ơn. Nãy đạo diễn nói cứ để như vậy, nó sẽ có tác dụng cho việc láy cảm xúc hơn. " Đường Bích Vân để ly trà sang một bên, giọng nói ngọt ngào như kẹo đường pha thêm chút run rẩy.

Diệp Thanh sờ trán cô ấy, may mà không nóng, chắc sẽ không phát sốt. Thở phào nhẹ nhõm, cô đứng lên: “Tôi đi lấy giúp cô cái chăn…” Đã lo một chuyện rồi thì lo hết luôn vậy.

“Không cần!” Đường Bích Vân nắm chặt lấy tay áo Diệp Thanh: “Như thế này được rồi…”

Ngón tay Đường Bích Vân run rẩy rất mạnh, dường như bị hoảng sợ quá độ. Diệp Thanh nhăn lại mi, trong lòng lại không rõ rốt cuộc thì cô ấy bị làm sao: " Cô cứ như vậy thì lát nữa sẽ không thể quay phim tiếp đâu. Đừng nói đến lấy được cảm xúc, có khi còn bị ốm chẳng thể diễn nữa! "

“Tôi…” Đường Bích Vân buông lỏng tay áo Diệp Thanh, đầu cúi càng thấp: “Cảnh vừa rồi tôi diễn không tốt, trước khi tìm được cảm giác em không thể lau khô.”

“Ai dạy cô cách nhập vai như thế?” Diệp Thanh nhíu mày thật sâu. Đúng vậy, có cùng hoàn cảnh với nhân vật thì càng dễ nhập vai hơn. Khi cô mới vào nghề cũng từng làm như vậy, nhưng sau cô mới biết, đối với diễn viên mà nói có nhập vai được hay không là vô cùng quan trọng, nhưng cơ thể khỏe mạnh lại còn quan trọng hơn. Bị bệnh thì sao có thể quay phim được nữa, đừng tưởng rằng diễn viên nhờ vào sự kiên cường chống đỡ là có thể diễn xong, có đôi khi thân thể còn yếu ớt hơn so với sự tưởng tượng của bản thân.

“Diệp Thanh, tôi có thể làm được, cô không cần để ý đến tôi, tôi có thể mà.” Lúc nói chuyện giọng nói Đường Bích Vân vẫn còn run rẩy, cơ thể cũng vẫn run không ngừng nhưng lại để lộ sự quật cường.

Diệp Thanh đứng thẳng lên, đi nhanh ra ngoài. Chắc là… bị ghét rồi… Đường Bích Vân cúi đầu xuống.

Đột nhiên một chiếc khăn lớn từ trên trời rơi xuống, trùm lấy cơ thể Đường Bích Vân. Cô ấy ôm khăn ngồi trên ghế, mờ mịt nhìn Diệp Thanh, giống một con chó nhỏ bị lạc đang ngồi đợi chủ nhân của nó.

"Sức khỏe mới quan trọng, không có sức khỏe, cho dù cô có thể kiên cường diễn cũng sẽ làm bạn diễn của cô bị phân tâm, lo lắng cho cô. Nếu cô còn muốn ở lại trường quay thì giữ ấm cho tôi, còn nếu không muốn chỉ ngồi im ở đây thì về luôn đi.”

Diệp Thanh nhìn vẻ mặt mờ mịt của Đường Bích Vân rồi thở dài, cầm lấy chiếc khăn nhẹ nhàng chà lau tóc giúp cô ấy.

“Đúng là đó cũng là một cách để có thể nhập vai, nhưng trong tương lai cô sẽ còn diễn nhiều nhân vật có tính cách khác hẳn tính cách thật của cô, những chuyện nhân vật làm không phải tất cả cô đều làm được. Nếu cô diễn một kẻ sát nhân, cô sẽ đi giết người sao?” Diệp Thanh dừng một chút, nhìn Đường Bích Vân lắc đầu cô mới tiếp tục nói: "Cô thấy chưa, cô cũng biết không thể nào đúng không, cho nên có vài thứ không chỉ dựa vào kinh nghiệm tích lũy cùng thực tiễn mà còn cần năng lực tưởng tượng. Nhân vật trong phim sở dĩ có lực hấp dẫn vì từng nhân vật trong đó đều có sự sáng tạo độc đáo của diễn viên.”

Diệp Thanh cũng không quan tâm Đường Bích Vân nghe có hiểu hay không, chỉ vừa lau tóc vừa giảng giải cho cô ấy.

“Hôm nay cảnh của tôi diễn là nhân vật gặp mưa rồi phát sốt, lẩm bẩm ‘Mẹ, chúng ta trở về đi…’ … tôi không biết phải diễn đạt như thế nào…"

" Khi cô nói câu đó hơi thở mỏng manh, yếu ớt một chút, ánh mắt cũng phải trống rỗng. Sức khỏe bệnh nhân sẽ không thể mạnh khỏe mà rất suy yếu, vì vậy khi đứng thì hơi lảo đảo, không cần đứng thẳng.” Diệp Thanh từ tốn phân tích lời thoại của Đường Bích Vân.

Đường Bích Vân kinh ngạc, cô không ngờ Diệp Thanh đã nhớ hết lời thoại của mọi người, nghe Diệp Thanh phân tích dễ hiểu, cô đã biết cảnh kia nên diễn như thế nào.

Trà gừng đã hơi nguội, Diệp Thanh đổ đi rồi lại để ít nước ấm vào tay Đường Bích Vân, Đường Bích Vân nhẹ nhàng thở ra, uống một ít cả người cũng cảm thấy ấm áp lên. Những lời Diệp Thanh đã nói cô cũng không hoàn toàn hiểu hết nhưng cũng hiểu ra vài vấn đề.

" Diệp Thanh? Cô làm gì vậy? " Khúc Tử Yên vừa tới, thấy Đường Bích Vân cầm trà nóng, cô ta tức giận đến mức giọng nói cũng thay đổi, cô ta lập tức giật lấy ly trà trong tay Đường Bích Vân ném đi, cũng không biết cố ý hay vô tình mà ly trà kia bay về phía Diệp Thanh.

Khoảng cách quá gần khiến Diệp Thanh không kịp tránh. Nước trà nóng dội lên mu bàn tay phải Diệp Thanh làm cho cô đau đến mức thu tay lại, nhíu mày thật sâu.

Khúc Tử Yên nhìn mu bàn tay sưng đỏ của Diệp Thanh, đắc ý giơ lên khóe miệng. Cả người chắn trước Đường Bích Vân, ra vẻ là chỗ dựa của Đường Bích Vân: " Cô cố ý pha cốc nước nóng này đưa cho Bích Vân làm cái gì? Có phải cố tình khiến tay cô ấy bị bỏng phải không? "

"Không có gì, chỉ là có một chút kinh nghiệm của tiền bối đi trước muốn truyền đạt lại mà thôi. " Diệp Thanh thản nhiên nói. Chẳng qua ánh mắt cô nhìn Khúc Tử Yên không mang theo chút ấm áp nào.

" Chị Chi, chị mau đưa Bích Vân ra chuẩn bị quay phim đi! Em có chút chuyện cần nói với Diệp Thanh. " Khúc Tử Yên cau mày lại.

" Khoan đã, không phải như cô nghĩ đâu! Diệp Thanh- " Đường Bích Vân chưa kịp nói hết câu đã bị Khúc Tử Yên chặn họng lại, cô ta xoay người ôm Đường Bích Vân vào lòng, vỗ nhẹ mấy cái vào lưng: " Bích Vân, chuyện ngày hôm qua cho tôi xin lỗi nhé, váy của tôi bị hỏng nên phải mất rất nhiều thời gian mới sửa được, khi ra bên ngoài thì không thấy cô đâu, nghe mọi người kể lại thì tôi mới biết chuyện. Chắc là cô sợ lắm! Tôi xin lỗi vì đã không có mặt lúc ấy để bảo vệ cô! "

" Tôi- "

" Tôi biết là Bích Vân giận tôi lắm, nhưng hiện tại cô cứ theo chị Chi làm việc trước! Chuyện tối hôm qua tôi sẽ tiếp tục giải thích với cô sau! Chị Chi, phiền chị. " Khúc Tử Yên mỉm cười.

" À Không, tôi muốn nói là Diệp Thanh- "

" Bích Vân, đi theo chị! Đạo diễn đang chờ em! "

" A…" Đường Bích Vân ánh mắt khó xử nhìn Diệp Thanh, khi thấy Diệp Thanh ra dấu hiệu không sao thì cô ấy mới thở dài đi theo sau Tĩnh Chi.

Diệp Thanh đưa ánh mắt quét qua một lượt trên người Khúc Tử Yên từ đầu tới chân. Khúc Tử Yên hôm nay phong cách ăn mặc cũng khác ngày thường, khá kín đáo, cổ cũng cuốn khăn, chắc là đang che đi vết tích của một đêm *** loạn với Lý Kiệt. Nhưng Diệp Thanh cao hơn Khúc Tử Yên, nhìn từ trên xuống, cô thấy lấp ló đằng sau chiếc khăn, có rất nhiều dấu vết màu đỏ trên chiếc cổ trắng nõn nà kia,à để ý mới thấy Khúc Tử Yên hôm nay gương mặt dường như thiếu sức sống.

" A, tôi cảm thấy cô đâu có dáng vẻ gì là lo lắng cho Đường Bích Vân đâu! " khóe miệng Diệp Thanh cong lên nụ cười trào phúng.

Ánh mắt Khúc Tử Yên u mịch mà nhìn Diệp Thanh: " Tại sao cô cứ phải năm lầm bảy lượt xuất hiện phá hoại kế hoạch của tôi? "

Đúng vậy, đáng ra kế hoạch tối hôm qua là để Đường Bích Vân bị Lý Kiệt cưỡng hiếp, sau đó cô sẽ dùng điện thoại quay lại, sự trong sạch của Đường Bích Vân bị hủy hoại hoàn toàn, Mặc Hàn Lâm khẳng định cũng không thèm liếc mắt tới Đường Bích Vân nữa. Từ đó mối nguy hiểm trong lòng Khúc Tử Yên mới được đẩy lùi.

Kế hoạch sắp thành công, ai ngờ Diệp Thanh lại xuất hiện đưa Đường Bích Vân đi, còn khiến cho Lý Kiệt tức giận phát tiết lên người cô. Kẻ bị hãm hiếp phải là một người khác nhưng cuối cùng lại đổi thành cô, sự trong trắng của cô bấy lâu nay luôn giữ gìn lại bị hủy hoại dưới thân của một tên thiếu gia thói trăng hoa, háo sắc. Đã vậy, sau khi “xơi” được cô, hắn ta còn để lại một xấp tiền, còn nói cô phục vụ rất tốt, hắn ta rất hài lòng. Thằng khốn cặn bã đó lại dám đưa cô ra, cùng với bọn gái điếm cho vào một loại.

Cả cơ thể đều lưu lại dấu vết của thằng khốn kia, thật kinh tởm, thật bẩn thỉu, Khúc Tử Yên không cách nào tắm sạch được.

Hắn ta sau khi rời đi, cô cũng gọi Tĩnh Chi tới đón cô. Đến trường quay lại nhìn thấy gương mặt của Diệp Thanh- nguồn cơn của mọi chuyện, chính Diệp Thanh đã đẩy cô thế vào chỗ của Đường Bích Vân, chính tại Diệp Thanh mà cơ thể cô đã bị nhiễm bẩn, chính tại Diệp Thanh, một lần nữa lại đẩy cô vào con đường bần cùng giống kiếp trước.

Đôi mắt Khúc Tử Yên hằn tia máu, ngón tay nhọn hoắt cắm chặt vào da thịt đến rướm máu. Không được, cho dù có mất đi sự trong trắng, cô nhất quyết cũng không để nó làm vật cản bước cô trên con đường đi tới đỉnh cao.

" Phá hoại kế hoạch? Tôi đâu có làm gì! Chỉ là thấy cô gái của chúng ta ở một mình quá đáng thương nên mới ra tay giúp đỡ một chút nha! Tôi đâu có biết cô đang có ý định đưa Đường Bích Vân lên giường của một người đàn ông khác đâu! "