Mộng Đẹp

Chương 46: Tôi còn có món quà cưới rất tuyệt vời muốn tặng cô



" Cô rõ ràng là kiểu người không lo chuyện bao đồng! Vì sao phải để tâm đến Đường Bích Vân? Cho dù tôi có đưa cô ta lên giường của một người đàn ông, cũng đâu liên quan gì tới cô! Tại sao cô không thể giống như mọi lần nhìn thấy nhưng giả vở không biết đi?"

" Nhưng mà chuyện của Đường Bích Vân có ích với tôi a! Lại nói cô tức giận cái gì, tôi nhớ vẻ mặt của cô rất sung sướng khi được phục vụ bởi một tên thiếu gia giỏi làm chuyện ấy mà. " Diệp Thanh bước gần tới, dùng tay kéo mạnh chiếc khăn đang quấn trên cổ Khúc Tử Yên ra, tất cả những dấu vết được phơi bày ra, chúng là kết quả của một đêm cuồng loạn. " Chà, tên Lý Kiệt đó đúng là mạnh bạo thật nha! Cũng không thèm nương tay với cô gái xinh đẹp như vậy! "

Khúc Tử Yên hoảng hốt lập tức giật khăn lại, Diệp Thanh đã nhìn thấy khung cảnh đó rồi sao, tại sao, không phải Diệp Thanh cùng Đường Bích Vân đã rời đi trước khi cô bị Lý Kiệt ném lên giường sao…

" Tất cả là tại mày…" Khúc Tử Yên lầm bầm trong miệng. Bất chợt cô ta xông tới, vẻ mặt méo mó trông cực kỳ đáng sợ. Diệp Thanh không kịp tránh liền bị Khúc Tử Yên đè ngã ra nền đất. Hai tay Khúc Tử Yên dùng sức bóp chặt cổ Diệp Thanh: " Con đ* chết tiệt! Tất cả là tại mày! Tất cả là tại mày, chính mày khiến tao bị thằng ch* bẩn thỉu kia cưỡng hiếp! Mày đi chết đi! "

Diệp Thanh bị bóp nghẹt, không thở nổi. Mà Khúc Tử Yên không có ý định dừng lại, ngược lại còn siết mạnh tay hơn, cô ta trở nên càng điên cuồng không thể kiểm soát: " Con đi*m! Tại sao thứ như mày lại được sinh ra trên đời? Tại sao mày lại có cuộc sống tốt hơn tao? Tại sao mày lại được sống lại để tiếp tục hại tao? Tao phải giết chết mày! Thứ như mày nên chết đi! Con đi*m! "

Mặc dù giọng của Khúc Tử Yên đủ lớn để bên ngoài nghe thấy, nhưng hiện tại ai nấy đều bận rộn làm việc, tụ tập ở chỗ quay phim, nên căn bản không có ai để ý tới trong phòng hóa trang có chuyện gì xảy ra.

" Khụ… cô làm gì vậy… mau… mau buông tôi ra…" Diệp Thanh nằm trên đất, sống lưng lạnh toát, vẻ mặt đầy đau đớn bị Khúc Tử Yên bóp cổ. Cô dùng hết sức bình sinh, co chân lên, đạp thật mạnh vào người Khúc Tử Yên khiến cô ta bị ngã ngược trở lại. Khó khăn ngồi lên nhìn Khúc Tử Yên. Cổ của cô vốn rất trắng, nên dấy bàn tay của Khúc Tử Yên càng hiện lên rõ ràng hơn.

Khi Khúc Tử Yên một lần nữa xông tới, Diệp Thanh lần này đã nhanh hơn một bước tránh ra, khiến cô ta bổ nhào về phía trước, ngã sõng soài ra nền đất.

" Con đ* đi*m, mày- "

Diệp Thanh không để Khúc Tử Yên nói hết câu, trực tiếp dồn hết sức vào tay, tát thật mạnh vào má phải của Khúc Tử Yên, cô ta sững sờ ôm lấy bên má đau rát, ánh mắt như vạn tiễn nhìn Diệp Thanh.

" Cô nên xem lại đi, xem từ ngữ ấy thích hợp dùng cho tôi hay là cô! Lát nữa còn phải quay phim, cô bớt điên dùm tôi! " Diệp Thanh ngồi xổm xuống, lạnh lẽo nhìn Khúc Tử Yên: " Cái miệng xinh xắn này phát ngôn mấy từ tục tĩu mà để người ngoài nghe được thì không hay đâu! Cô còn phải giữ cái hình tượng bạch ngọc thuần khiết cho tới ngày kết hơn với Mặc Hàn Lâm nữa nha, bởi vì đến hôm ấy, tôi có một món quà rất tuyệt vời để làm quà cưới dành tặng cô đấy! " nói xong, Diệp Thanh đứng dậy, nở một nụ cười không mấy thiện cảm với Khúc Tử Yên, sau đó rời đi.

Để mặc Khúc Tử Yên mất kiểm soát, liên tục gào ầm lên, không tiếc phun ra mấy lời bẩn thỉu ở phía sau. Giống một con thú dữ hoang dã.

Còn Diệp Thanh tâm trạng rất thoải mái đi ra ngoài, hình như cô vừa phát hiện ra một thú vui mới, đó là vả mặt Khúc Tử Yên, rất vui.

Cô đến bên ngoài sân, nhìn thấy một đám người nhốn nháo, mỗi người đều bận rộn thi hành nhiệm vụ của mình.

Bên trong đang tiến hành quay rồi, Đường Bích Vân ngồi trước máy giám thị, vẫn là cảnh quay dầm mưa của Đường Bích Vân, nhưng lần này cô ấy làm tốt hơn rất nhiều, đạo diễn cầm loa phóng thanh nói: “Qua.”

Mấy nhân viên làm việc đi lên, trang điểm lại, điều chỉnh đạo cụ, lại tiếp tục quay một cảnh khác.

Đường Bích Vân đánh mắt nhìn thấy Diệp Thanh, vui vẻ chạy tới: " Diệp Thanh, cảm ơn cô! Nhờ cô mà tôi đã qua được cảnh này rồi! Nhưng mà hồi nãy Tử Yên không có gây khó dễ với cô đó chứ? Cũng tại tôi mà cô ấy hiểu lầm cô rồi!"

" Không sao. "

" A, cổ của cô bị làm sao thế này? Đỏ hết lên rồi! Không lẽ Tử Yên? " Đường Bích Vân lo lắng đến rối rít lên.

" À, cái này hả, chắc là tôi bị dị ứng thôi, nãy trong phòng có con sâu! Lát tôi bảo nhân viên trang điểm giúp tôi che đi là được! Tiếp theo là đến cảnh diễn của tôi rồi, tôi đi trước. "

Diệp Thanh ngồi dựa vào trên chiếc ghế nằm, ngẩng lên một chút, nhẹ nhàng đưa đẩy chiếc ghế. Cô nhắm mắt lại, vẻ mặt bình thản.

“Action!” Bảng Clapperboard dập xuống.

Cót két… Cót két…

Chiếc ghế mây kiểu cũ trong sân nhẹ nhàng lắc lư, nghe âm thanh phát ra cũng biết nó đã được dùng lâu năm.

“ Mễ Mễ tiểu thư, Mễ Mễ tiểu thư…”

Văn Mễ Mễ chậm rãi mở mắt. Con ngươi màu nâu như được phủ một màu vàng nhàn nhạt, hai mắt trống rỗng như ánh mắt của búp bê, thông suốt mà lại cất giấu vài phần yếu ớt, làm cho người ta không thể dời mắt, nhưng cảm giác kia chỉ lướt qua trong giây lát, cô nhắm mắt lại, dùng lông mi thật dài che đi đôi mắt ấy.

Khi mở ra, trong mắt của cô dường như có cái gì đó thay đổi, sóng mắt lưu chuyển dường như có vài phần xa cách, lạnh lùng mà lại cao ngạo. Cô không hề mở miệng nói chuyện, chỉ liếc mắt nhìn người bên cạnh một cái, đối phương lập tức nơm nớp lo sợ lui ra sau vài bước.

“Tôi xin lỗi, Mễ Mễ tiểu thư…” Người tới ngập ngừng nói, không tự giác cúi đầu, dường như không dám nhìn thẳng vào Văn Mễ Mễ. Cô ấy, là sợ hãi thật sự, Văn Mễ Mễ vốn là cô gái nhỏ bé rất đáng yêu, nhưng đôi khi vẫn toát ra khí chất khiến người ta phải cảm thấy sợ hãi.

" Sao vậy an? Có chuyện gì mà bà lại gấp gáp vậy? " Văn Mễ Mễ thu lại ánh mắt, mỉm cười.

" Lưu Chân Chân, cô ấy gần đây rất hay qua lại cùng Lệ tiên sinh, nghe nói hôm nay còn hẹn nhau ăn cơm.” Đối phương cẩn thận nói, dường như đang cố nói giảm nói tránh.

“À… Thế ư?” Đôi mắt màu nâu của Văn Mễ Mễ sâu không thấy đáy, dường như có thể nhìn thấu mọi chuyện: “Vậy bà tới đây làm gì?”

“Lệ tiên sinh là vị hôn phu của Mễ Mễ tiểu thư, cho nên tôi…”

" Vị hôn phu?" Văn Mễ Mễ trào phúng nhếch môi. Cô là tiểu thư thất lạc được tìm về của Văn gia, người nào là Lệ tiên sinh còn chưa từng gặp mặt, ban đầu hắn ta là hôn phu của Văn Dương, sao bây giờ biến thành hôn phu của người sắp chết như cô rồi? Không lẽ Lệ tiên sinh gì kia cũng đoản mệnh giống cô, nên là đẩy sang cho cô?

Văn Mễ Mễ nhàn nhạt nói: “Bọn họ muốn làm gì cũng không liên quan đến tôi, bà cũng không cần phải báo cáo.”

“A, vâng! Tôi xin lỗi, Mễ Mễ tiểu thư.” Người tới kích động cúi đầu xin lỗi, sau khi thấy Văn Mễ Mễ vẫy tay thì lập tức rút lui.

" Lệ Chí và Lưu Chân Chân ư? Hừ…” Văn Mễ Mễ cười lạnh, mặt không chút thay đổi ngắm nhìn phương xa.

“Ok! Cut!”

Diệp Thanh cười cười, cả người ngả ra sau. Đường Bích Vân tuy đã nhìn thấy cô diễn rất nhiều lần, nhưng đến bây giờ vẫn ngạc nhiên với tốc độ nhập vai của cô.

“Sao? Xem đến choáng váng rồi à?” Diệp Thanh nhíu mày, ngửa đầu nhìn Đường Bích Vân.

" Diệp Thanh, cách cô nhập vai vào nhân vật rất tuyệt vời! Từ ánh mắt cũng nói lên được tất cả! "

" Yên tâm, nếu cô chăm chỉ tập luyện, chắc chắn sớm ngày cũng được như tôi thôi!"

Đường Bích Vân gật đầu: " Tôi hiểu rồi! Mà cái vết màu đỏ kia trên cổ của cô không sao chứ? "

Diệp Thanh đưa tay nhẹ nhàng xoa xoa: " Không sao. "

Lúc này Khúc Tử Yên từ phòng hóa trang đi ra, cô ta đã lấy lại tinh thần, không còn dáng vẻ điên cuồng như hồi nãy nữa, ngược lại rất điềm tĩnh. Không hổ là diễn viên chuyên nghiệp nha.

Đạo diễn cũng niềm nở ra tiếp đón, cảnh tượng này thật giống cách đối xử của người đạo diễn lúc Diệp Thanh đóng bộ phim <Hoàng hậu muốn tạo phản>, có điều đối tượng thay đổi thành Khúc Tử Yên. Cũng không biết nịnh nọt như vậy có gì hay ho.

" Cảnh ba mươi tám. Action! "

Văn Mễ Mễ cười lạnh, khóe mắt liếc nhìn mấy người gần như sắp quỳ xuống xin cô tha thứ. Chính cô cũng chẳng hiểu tình cảnh này! Bản thân vừa tới Lưu gia, cũng chưa có làm gì hết, sao đã bị đám người ở Lưu gia coi như ma quỷ mà không ngừng sợ hãi như vậy.

Cô như một người mở lòng từ bi từ trên cao nhìn xuống, chán ghét nhìn những ánh mắt đau khổ cầu xin của mọi người, thực tại khiến người ta cảm thấy phát run.

Chẳng qua, cái nhìn đó cũng chỉ thoáng qua, với việc họ quỳ xuống đất cầu xin tha thứ cô làm như không thấy, vẫn đi thẳng tới vị trí vốn có của mình. Vẻ mặt cô rất lạnh nhạt nhưng sự tức giận trong mắt như ngọn lửa đang hừng hực thiêu đốt.

Giận, phải nén giận.

Cô trông không quá phẫn nộ nhưng vẫn mang đến cảm giác áp bách rất mạnh. Tầm mắt lạnh lẽo của cô quả thực khiến họ cảm thấy dường như trong mắt cô mình chỉ như hạt bụi tầm thường, chỉ cần đụng đến cô, cô lúc nào cũng có thể khiến họ hôi phi yên diệt (chết vĩnh viễn không thể siêu sinh).

Cô chỉ ngồi một chỗ rất lâu không nói gì, dường như đã quên dưới kia còn một đám người.

“Mễ Mễ, bỏ qua đi, họ cũng không cố ý nói như vậy, hơn nữa họ cũng biết sai rồi.” Khúc Tử Yên trong vai Lưu Chân Chân có ý tốt giải vây cho những người đó.

Văn Mễ Mễ cũng không biết từ lúc nào bản thân bị biến thành hình ảnh một cô tiểu thư chua ngoa, ghê gớm, đây là cái cách Văn gia giúp cô xây dựng hình tượng sao, còn nói là muốn chăm sóc cô khoảng thời gian cuối đời. Văn Mễ Mễ thật nhớ bố mẹ nuôi của cô quá. Cũng không biết bọn họ sống ở nông thôn như thế nào rồi.

“Không cố ý? Lưu Chân Chân, cô đang giả vờ thánh thiện cái gì? Từ đầu tới cuối, cô đã thấy tôi làm gì họ chưa? "

Lưu Chân Chân biến sắc, cắn chặt môi, cúi đầu không nói gì.

“Sao? Không nói hả? Hửm…?” Văn Mễ Mễ dường như đã sớm dữ đoán được phản ứng của Lưu Chân Chân, đùa cợt nhìn cô.

“Mễ Mễ, cô để họ đi đi.” Lưu Chân Chân tội nghiệp nói.

“Lưu Chân Chân, cô biết tôi ghét nhất điều gì ở cô không?” Văn Mễ Mễ chậm rãi tới gần Lưu Chân Chân, Lưu Chân Chân lui về sau một chút mới đứng vững lại.

Văn Mễ Mễ híp mắt, cười khẽ nhìn Lưu Chân Chân: " Cô biết Lệ Chí là hôn phu của tôi nhưng vẫn cố tình thân mật với anh ấy ở bên ngoài. Lại còn luôn tỏ ra tốt bụng, đẩy tôi vào con đường phản diện mặc dù cái gì tôi cũng đều chưa làm! Sự thánh thiện của cô muốn bày cho ai xem? Công tử nhà nào đó xem ư? Tôi ghét nhất là cái cái lúc cô tỏ vẻ đáng thương trước mặt đàn ông, muốn lấy được sự thương hại sao?”

“Đủ rồi, đừng nói nữa.” Lưu Chân Chân ôm đầu nói, sau đó trừng mắt, giơ một cánh tay lên vung mạnh xuống dưới.

Diệp Thanh chưa làm động tác né tránh, Khúc Tử Yên trong lòng nghi hoặc nhưng vẫn không chút do dự vung tiếp. Diệp Thanh thấy động tác của Khúc Tử Yên, khóe miệng tựa hồ không nín được ý cười, miệng cong lên một góc độ rất nhỏ.

Bộp…

Diệp Thanh bắt được tay Khúc Tử Yên, nắm thật chặt. Khúc Tử Yên không kịp đề phòng, trên tay bị bóp chặt làm cô đau đến mức hít vào một hơi lạnh, hất tay Diệp Thanh theo phản xạ. Chờ đến khi Khúc Tử Yên phản ứng lại thì cô ta vẫn bị cô giữ tay, quên cả lời thoại cần nói: " Cô có tư cách gì mà nói tôi? "

“Cut! Cut!” Đạo diễn không ngờ Khúc Tử Yên cũng sẽ NG, hơn nữa lại còn phạm sai lầm cơ bản như vậy, ông phiền muộn hô “Ngừng”, nhanh chóng đi về phía Khúc Tử Yên: " Khúc tiểu thư, có phải hôm nay cơ thể cô không được khỏe không? Tôi thấy trạng thái của cô không được tốt lắm! "

Khúc Tử Yên cố kiềm chế cơn đau từ cổ tay, khó khăn nặn ra nụ cười: " Đạo diễn, quả thực hôm nay tôi thấy cơ thể không được khỏe, có thể lùi lại lịch quay của tôi vào hôm sau được không? "

" Được, được nếu cô nói vậy thì chúng tôi sẽ tạm lùi lịch cho cô! Khúc tiểu thư, cô cứ trở về an tâm nghỉ ngơi đi! "

" Cảm ơn! " trước khi rời đi còn không quên ném cho Diệp Thanh ánh nhìn viên đạn. Diệp Thanh cũng không ngại tiếp nhận nó. Diệp Thanh đã từng nói rồi, cô sẽ không nhân nhượng thêm lần nào nữa đâu, nếu Khúc Tử Yên vẫn cố tình gây khó dễ với cô, cô nhất định sẽ trả lại tất cả.