Mộng Hoàng Đế

Chương 13



Tên gác cổng mặc áo gấm xanh, đội mũ xanh chóp bông dẫn một thiếu niên tuổi khoảng mười sáu, mười bảy đến trước một toà lầu cao. Thấy xung quanh không có ai, hắn mới yên tâm gõ cửa, nhỏ giọng thưa:

- Thái tử điện hạ, Nam Chân Quận vương đã đến rồi!

- Cho vào!

Giọng nói này so với hôm nọ có phần khàn khàn, hiển nhiên là đang bị ốm.

Nam Chân Quận vương cởi áo choàng đen đưa cho tên gác cổng, tự mình đi vào Lầu Đá xanh, vừa vào thì cửa liền đóng. Quận vương nhìn cánh cửa đã đóng lại thì mới yên tâm lên tiếng:

- Điện hạ, hay tin người ốm, ta liền vội vàng đến đây thăm người.

Lời nói thật hay giả có lẽ chỉ có một mình Ngô Thái mới biết. Thái tử Chính Dự ngồi xuống ghế đối diện, có chút không vui hỏi:

- Chỉ có vậy?

- Điện hạ, ý của người là sao?

Chính Dự úp mở trả lời:

- Ý ta như nào, ngươi biết mà?

Nam Chân mỉm cười đáp:

- Là chuyện hôm trước điện hạ nhắc đến ư? Nếu vậy thì câu trả lời chỉ có một...

Nói đến đây thì bỗng ngừng lại, Thái tử có chút khó hiểu hỏi:

- Nam Chân ngươi là đang khúc mắc điều gì?

- Cũng không có gì to tát lắm, ta chỉ là muốn biết nếu đứng về phe điện hạ, ta sẽ được lợi gì?

- Khá đấy, cũng biết đặt điều kiện với ta cơ đấy. Quả không hổ danh là cháu ngoại thương nhân nổi danh một thời. Thật sự làm ta bất ngờ đấy, Nam Chân, ta không nghĩ đây lại là điều mà một đứa trẻ mười sáu, mười bảy có thể nghĩ ra.

Thái tử uống ngụm trà, lấy từ trên thư án một xấp giấy mỏng.

- Điện hạ, đây là?

Ngô Thái đưa tay đón lấy, có chút không hiểu hỏi. Thái tử nhìn khuôn mặt khó hiểu của Thái, có chút đắc ý trả lời:

- Ta nếu không sai thì từ khi phụ hoàng có lệnh cấm cảng, ngoại tộc ngươi có chút khó khăn, hiện giờ đang thoi thóp nhỉ?

- Quả thật là có chút khó khăn.

Nam Chân Quận vương nhắc tới chuyện này có chút rầu rĩ đáp.

- Chỉ cần ngươi đồng ý ủng hộ ta, đợi khi ta đăng cơ, sẽ xoá bỏ lệnh cấm cảng, đồng thời giao ngươi quản lý ba cảng lớn nhất quốc gia.

Thái tử nói đến đây thì dừng lại, biểu cảm lộ rõ sự kỳ vọng vào quyết định của Nam Chân Quận vương. Ngô Thái nhìn mấy tờ giấy trong tay, nghĩ gì đó trong phút chốc rồi dứt khoát gật đầu:

- Được, ta đồng ý với người, Thái tử điện hạ tôn kính!

Chính Dự ngửa mặt cười ha hả:

- Ta quả thật không nhìn nhầm. Nhị thập đệ ta vẫn là sáng suốt hơn hai cái tên Minh, Ngô chỉ biết bản thân đó.

Thư đồng Quận vương nhìn chủ nhân, có chút không hiểu hỏi:

- Vương gia, người có biết làm vậy là đang đùa với lửa không?

Quận vương không nói gì, chỉ gật đầu xác nhận. Thư đồng hỏi tiếp:

- Nếu biết, sao người còn liên minh với Thái tử?

- Ngươi vậy là chưa hiểu rõ tình cảnh của chúng ta rồi. Nhị huynh là Thống lĩnh của hơn vạn quân, so với ta, chẳng khác nào là kiến đấu với voi. Còn tứ huynh ư, huynh ấy tuy kiến thức bao la, nhưng lại thiếu đi tầm nhìn xa trông rộng, hẹp hòi, ích kỷ, không phải là người có thể làm nên nghiệp lớn. Ta ư, ta chỉ hơn thập tứ huynh ở một điểm duy nhất, đó là có ngoại tộc chống lưng, nhưng tình hình gia tộc thế nào, ngươi cũng biết rồi đấy. Nếu không liên minh với Thái tử, thì chỉ có một kết cục, đó là chết.

- Vẫn là vương gia sáng suốt, tiểu nhân tầm nhìn hạn hẹp, mong vương gia trách phạt.

Ngô Thái cười:

- Có thể nhìn ra là ta đang chơi đùa với lửa, chứng tỏ tầm nhìn của ngươi cũng không hạn hẹp, không đáng trách phạt.

Thư đồng sáng mắt, nhảy cẫng lên:

- Thật sao vương gia, người không trách phạt tiểu nhân?

- Ừm.

Ngô Thái vén rèm lên, nhìn những thửa ruộng đã được cày xới, bất giác cảm thán: "Nhanh thật, mới đó đã sắp đến Tết. Nhanh thật đấy!"

Như nghĩ ra gì đó, Nam Chân Quận vương liền hỏi thư đồng:

- Đường này có dẫn vào làng Ô Mễ không?

Thư đồng đi sát bên cạnh kiệu nhìn khung cảnh xung quanh liền gật đầu:

- Vương gia, ngã tư phía trước, rẽ trái là vào làng Ô Mễ. Người không phải là muốn...?

Nam Chân Quận vương gật đầu xác nhận suy nghĩ của thư đồng là đúng:

- Phải, ta là muốn vào thăm thập tứ huynh.

Trong căn nhà đất mái tranh gần cánh đồng lau, bên phải chùa Ô Mễ.

Thư đồng vừa nhìn căn nhà, không thấy vui mà còn thấy buồn:

- Thập tứ hoàng tử sống cũng kham khổ quá rồi. Căn nhà của người còn nhỏ hơn phòng ở của gia nhân Quận vương phủ nữa. Hoàng thượng thực sự không quan tâm đến ngài ấy ư?

Nam Chân Quận vương nhìn căn nhà than:

- Đây không tính là nhà, nên gọi là túp lều thì đúng hơn?

Đức Hạo mặc áo nâu, cổ khoác khăn, tay trái cầm cuốc, tay phải cắp nách một rổ củ đi từ trong làng đi ra, vừa thấy có người đứng trước cửa nhà liền lên tiếng:

- Xin hỏi mấy vị đây là ai, sao lại đứng trước của nhà ta?

Thư đồng đưa tay bịt miệng, thảng thốt hỏi:

- Người thật sự là thập tứ hoàng tử?

- Ồ, ngươi vậy mà lại biết thân phận thật sự của ta. Không sai, chính là ta, Ngô Đức Hạo.

Hạo cười tươi rói, đưa tay vỗ ngực tự xưng. Nam Chân Quận vương chắp tay trước ngực, cúi đầu chào:

- Nhị thập hoàng đệ, Ngô Thái xin ra mắt thập tứ hoàng huynh. Hôm nay đường đột đến thăm, không kịp chuẩn bị, mong huynh đừng giận.

- Không giận, không giận - Hạo nói rồi đi vào nhà lấy ghế cho Thái - Em đích thân đến thăm anh là món quà lớn nhất rồi, nên đừng tự trách bản thân. Ngồi đi, trong nhà chỉ có vậy thôi, em đừng chê!

- Vâng, hoàng huynh.

- Hoàng huynh, hoàng đệ gì chứ, cứ anh em đi cho gần gũi.

- Vâng, hoàng... anh.