Mộng Hoàng Đế

Chương 14



Đức Hạo vào trước, Thái theo vào sau. Trên bàn đặt bàn cờ tướng. Thái nhìn nước cờ rồi nói chắc như đinh đóng cột:

- Ván cờ này, quân đen thắng chắc, nhưng người thắng chắc chắn sẽ không phải là anh.

"Nói cứ như Conan ấy nhỉ, điểm này cũng có thể nhìn thấu", nghe Thái nói vậy, Hạo dừng lại rồi bật cười:

- Bất ngờ thật đấy, em dựa vào đâu mà có thể đoán ra được anh là chọn quân đỏ chứ?

- Vết bụi. Quân đỏ không có vết bụi nào chứng tỏ anh đã lau chúng, nhưng quân đen thì không, có lẽ là vì bố cục độc nhất vô nhị này của nó nên anh sợ sẽ làm hỏng bố cục bàn cờ. Có lẽ anh đang cố tìm cách phá giải thế cục nhỉ?

Hạo hỏi dò:

- Ván cờ này mười mấy năm nay anh vẫn chưa giải được, em có cao kiến gì không?

Thái lắc đầu:

- Ván cờ này thâm sâu khó lường, cho dù có là tay cao cờ cũng chưa chắc đã giải được

Hạo có chút thất vọng, lại nhớ tới lời của sư phụ thân chủ: "Một quân cờ, thiên hạ phân thắng bại. Đi quân nào, chỉ có chân mệnh thiên tử thật sự mới biết" liền cười:

- Xem ra ta không có diễm phúc biết được bí mật ẩn chứa phía sau nó rồi!

Thái nghe lời anh nói thì nhăn mặt nghĩ thầm: "Rốt cuộc ván cờ khó này ẩn chứa bí mật gì?"

"Một ván cờ có thể bàn chuyện thiên hạ, bất ngờ thật đấy! Người của thời đại này thật là thích vòng vo, chẳng lẽ sai một chữ thì cả tam tộc sẽ bị tru di sao?"

Hạo vỗ trán, tự hỏi mình câu hỏi sẽ không bao giờ có đáp án chính xác.

Nhớ lại chuyện này, Thái có cảm giác như đã nhìn thấy ván cờ này ở đâu. Một tia sáng loé qua đầu Thái, một bàn cờ mơ hồ hiện về trong mảng ký ức.

"Phải rồi, chính là bàn cờ đó! Bàn cờ của hoàng tổ khảo. Vì hoàng tổ khảo mất khi mình còn quá nhỏ nên không biết nhiều về bàn cờ đó, mãi sau này nghe bố Tiểu Mãnh kể nên mới biết"

- Tiểu Mãnh, ngươi đi điều tra thân phận của Hoà thượng Ngộ Nhân giúp ta. Không, tất cả những người có liên quan đến thập tứ hoàng huynh"

Tiểu Mãnh, tức là thư đồng vẫn luôn đi cạnh Nam Chân Quận vương, thận trọng hỏi lại:

- Điều tra nhiều người như vậy sẽ mất rất nhiều thời gian, hoàng tử người chắc chắn muốn điều tra chứ?

Nam Chân rơi vào im lặng, chỉ khẽ gật đầu.

Tiểu Mãnh chắp tay nhận lệnh rồi rời đi.

"Rốt cuộc đã có chuyện gì xảy ra? Nếu là trước đây, ta vẫn cho là hoàng huynh bị phụ hoàng ghẻ lại, hoàng hậu truy sát, sau được nhà chùa cưu mang nên ở lại đó, cũng tức là đó là nơi hoàng huynh lớn nên. Nhưng qua chuyện ngày hôm nay, ta mơ hồ cảm thấy có điều gì đó đang bị sương mù che phủ. Sự thật cuối cùng là gì?"

...***...

Trung Đạo Vương phủ, cũng là phủ đệ của Thái tử. Một người râu tóc bạc trắng, mặc áo tía, mắt thâm hiểm nhìn ngó xung quanh cho chắc chắn mới bảo mấy tên thuộc hạ:

- Giờ Ngọ sang đón ta!

- Vâng, lão gia.

Người này nhìn cửa phủ, tự nhiên đi vào. Tên gác cổng đi trước dẫn đường, cả hai vòng qua sau bốn ngọn giả sơn, lại đi ngang hoa viên đến bên hồ nước. Một chiếc thuyền nhỏ đã đợi sẵn ở đây. Tên gác cổng cúi đầu thưa:

- Tể tướng đại nhân, điện hạ đang đợi người ở lầu Đá xanh.

- Ừm!

Thư phòng lầu Đá xanh. Thái tử ngồi ghế chủ, chỉ chiếc ghế bên phải mời Tể tướng ngồi.

- Điện hạ, người mời lão phu sang đây gấp là có chuyện gì?

Thái tử đưa chén trà lên định uống, nghe hỏi thì liền bỏ chén trà xuống, không nhanh không chậm nói:

- Hoà thượng Ngộ Nhân chính là Tứ bộ Thượng thư Phạm Văn Hoán, cũng là người đã giết chết em trai nhạc phụ để cứu mạng mẹ con tên Hạo đó.

(Quan Thượng thư đứng đầu một bộ, khi kiêm nhiệm nhiều bộ khác nhau thì sẽ gọi theo số bộ, ở đây là 4)

Càng nghe mặt Tể tướng càng biến sắc, cuối cùng không kìm được kích động mà đập tay xuống bàn.

- Hắn vậy mà còn sống! Không ngờ tiên hoàng lại bao che cho hắn! Thật là tức chết ta mà!

- Nhạc phụ không cần kích động đến thế đâu, dù gì thì hiện giờ tên Hoà thượng đó cũng đã chết rồi.

Thái tử uống cạn chén trà, mặt trầm xuống nói tiếp:

- Điều quan trọng bây giờ cần làm chính là bí ẩn của ván cờ này - Chính Dự vừa nói, vừa nhấc tờ giấy vẽ ván cờ lên - và lý do tại sao hoàng tổ khảo lại bao che cho tên họ Phạm đó, còn chọn hắn làm thầy cho tên Hạo đó.

Phó Tể tướng gật đầu, đón tờ giấy vẽ bàn cờ từ tay Thái tử.

- Nét vẽ chuẩn xác này, chẳng lẽ thằng nhóc Nam Chân đó đã đồng ý liên minh với điện hạ! Nếu thế thì quả thật bớt đi được một phiền phức rồi!

Chính Dự đan hai tay vào nhau, vắt chân tạo thành chữ ngũ nhìn ra cửa nói:

- Liên minh này chỉ là nhất thời. Phụ hoàng có lẽ sẽ nhanh thôi bỏ lệnh cấm biển, điều đó chứng tỏ phụ hoàng đang càng ngày càng sủng hạnh mẹ nó, Nam Chân cũng là tên duy nhất có đất phong.

Tể tướng không hiểu hỏi:

- Đất Nam Chân không chỉ chó ăn sỏi, gà ăn đá, mà còn đồng chua nước mặn, rốt cuộc tên đó có thể khai thác cái gì từ nơi đó?

- Khả năng phòng thủ chăng? Đất đó từng là nơi đặt cố đô của ba hoàng triều trong lịch sử buổi đầu tái thiết đất nước, với hệ thống núi sông tự nhiên, một vùng đất mà công khó thủ dễ.