Mộng Lai Sinh Tam Kiếp - Hải Nguyệt Mộng Đình

Chương 11: Biến cố (1)



Sau hôm Triệu Lăng rời thành Hiền Chương, tôi cũng chuẩn bị khăn gối tiếp tục cuộc hành trình của mình. Nói thật thì tôi cũng ngại khi phải ăn không ở không tại đây.

Người ta thường nói: "Ăn cơm chùa thì phải quét lá đa, xài đồ chùa thì phải làm quần quật". Còn tôi vừa ăn vừa xài mà chẳng làm được tích sự gì... há chẳng phải quá vô dụng sao!

Thời gian trải nghiệm cũng có 3 tháng, nếu giờ không xuất phát thì chưa kịp đến Biện Thành kinh đã bị sư phụ gọi hồn về rồi!

Quãng đường đến Biện Thành còn khá xa, rời khỏi thành Hiền Chương đi thêm trăm dặm tới thành Chu Tước Đề, vượt qua Chu Tước Đề lại đến thành Tây An, ra khỏi thành Tây An là đến cánh rừng Tây Lâm, sau cùng là đến Trường Lạc Môn của Biện Thành Quốc.

Tôi nghĩ tới quảng đường mình sắp phải vượt qua mà không khỏi cảm thán: " Chắc hơn tháng nữa mới đến Biện Thành, không biết Triệu Lăng giờ sao rồi?"

Lão Tần thấy tôi chuẩn bị đi có ý muốn giữ tôi lại, tôi đành từ chối là có việc gấp phải đến thành Chu Tước Đề gặp bằng hữu. Ông ấy nhiều lúc làm tôi cảm thấy có chút hoang mang với sự nhiệt tình quá mức

"La cô nương, hay để ta sai 3,4 cận vệ đi theo cô nha, đường đến đó cũng xa. Ta lo cô là con gái nhở đâu có chuyện gì sao ta có thể ăn nói với công tử." Lão Tần đề nghị.

Tôi xua tay từ chối: "Không cần đâu ạ! Cháu có chút tài lẻ bảo vệ bản thân, người yên tâm đi!"

Lão Tần ấp úng nói: "Nhưng...công tử đã dặn..."

Lão chưa kịp dứt câu tôi đã nói: "Ây da...cháu không phải tiểu thư khuê các gì, không đến nổi trối gà không chặt, vài tên thảo khấu cháu vẫn giải quyết được! Yên tâm đi ạ."

Thấy tôi cương quyết như vậy, lão Tần đành thôi. Ở cùng mấy ngày, lão biết rõ buổi tối tôi hay đói thường mò vào bếp tìm đồ ăn, nên trước khi đi, lão đã dặn nhà bếp chuẩn bị vài món đơn giản cho tôi, còn nhét vào tay nải tôi ít quà vặt ăn dọc đường.

Chẳng hiểu sao, ở một nơi xa lạ, chỉ là một vùng đất xa xôi của Biện Thành, một thành Hiền Chương có vô số những cảnh đời bất hạnh. Còn nhớ có lần tôi đi dạo phố chợ, phía trước đám đông đang láo nháo, chen chút, tò mò nên tôi tiến lại chen chân vào xem.

Ông chủ đứng phía trên, bên trái có một cái lồng rất lớn được làm bằng sắt bên trên che phủ tấm vải đen lớn. Tay hắn vừa cầm cây roi quất ngựa miệng vừa rao: "Tới xem đi, tới xem đi...nô tỳ mới về đây! Toàn là những giai nhân xinh đẹp, mại dô...mại dô..."

Một tên mập mạp, bụng phệ, vừa cầm tách trà uống dở ở quầy kế bên sang hỏi: "Ông chủ! Xinh đẹp như nào mau mở tấm vải kia ra cho bọn ta xem đi!"

Mọi người đồng thanh hò hét: "Đúng đó...mở ra cho bọn ta xem giai nhân nào!"

Ông chủ kia mở tấm vải ra, mọi người đồng loạt chen lấn. Mắt người nào người nấy như vớ được vàng, ra giá mua người đẹp. Trong cái lồng sắt kia có khoảng 10 cô nương tầm 14, 15 tuổi, quần áo rách lỗ chỗ, mặt mũi lấm lem nhìn tội vô cùng!

Chưa đầy 10 phút, từng cô nương một đều được ra giá bán cho bọn người háo sắc kia. Các cô nương ấy bị lôi sền sệt trên mặt đất mà chẳng một ai để tâm đến, ông chủ kia vừa bán hết liền ngồi xuống đếm tiền. Lòng tôi đầy câm phẫn, Biện Thành gì chứ rõ ràng là buôn người, xem con người như đồ vật muốn mua thì mua, muốn bán thì bán sao?

Tôi tức giận định bay tới đánh tên kia đang nắm tóc cô gái, vừa đánh đấm vào người cô ấy như bao tải, mặc cô ấy kêu gào thảm thiết. Bà chủ bán bánh nướng bên cạnh kéo tay tôi lại, bà ấy lắc đầu ngăn cản tôi. "Đừng làm càn, kẻo rước họa vào thân." Bà ấy nói.

"Bà buông ta ra, ta phải cho tên kia bài học. Nữ nhân không phải được đối xử như vậy, họ cũng là con người. Cả lão chủ quản kia nữa, mưu cầu trục lợi, họ không phải đồ vật!". Tôi tức giận nói.

Bà chủ vỗ vai tôi: "Từ trước đến nay, Biện Thành chính là như vậy. Kẻ có tiền, quyền cao chức trọng thì mọi thứ đều có trong tay, còn những người thấp cổ bé họng chỉ là đồ vật để chúng chà đạp. Mạng người đối với chúng chỉ là cỏ rác, huống chi là nô tì..."

"Gì mà mang lại cho người dân cơm no áo ấm, bình an, vui vẻ. Lừa bịp...người ở Biện Thành kia chắc chắn là một hôn quân, vì hắn ngồi mãi trên cao nên hắn chẳng thấy được nổi đau và sự bất hạnh của người dân." Tôi nói với vẻ khinh miệt.

Bà chủ vội đưa tay "Suỵt" một cái, rồi bảo: "Cô nói khẽ thôi, kẻo tay vách mạch rừng, cô nương là người nơi khác đến nên không biết. Những cô gái khi nảy là nô tì trong phủ các quan đại thần ở Biện Thành. Bị phạm tội nên bị bán đi, người may mắn thì được bán vào nhà nào đó được đối xử tử tế, may mắn hơn thì được các công tử nhìn trúng cưới về làm thiếp. Còn không may thì...bị bán vào lầu xanh, mua phấn bán hoa mua vui cho thiên hạ."

"Thế chẳng khác gì đổi từ cái lồng này sang cái lồng khác chứ..." Tôi bất bình đáp.

"Còn đỡ hơn là phải chết." Bà ấy tiếp tục nướng bánh.

"Nhưng...Hoàng Thượng không biết chuyện này sao?" Tôi hỏi.

Bà ấy cười đáp: "Cô nghĩ Hoàng Thượng là ai? Chỉ những chuyện cỏn con này mà người để ý sao? Vả lại Hiền Chương trước giờ do Thái Tử gia quản lý, các quan lại ở đây sợ Thái Tử 7 phần, Hoàng Thượng lại rất thương yêu và tin tưởng Thái Tử. Cô nói xem bán mấy ả nô tì có là gì chứ?"

Biện Thành trong mắt tôi dần thay đổi,

không một ai thương cảm xót xa cho số phận con người, con người đối với nhau chỉ vì tiền bạc và danh vọng. Vậy...vương pháp ở đâu? Công lý ở đâu?

☆☆☆

Thành Hiền Chương, trong một căn phòng nhỏ tại quán trọ Húc Phong. Một người đàn ông tầm 50 tuổi, đang đứng xoay lưng nhìn về phía đường lớn. Một tên thuộc hạ bước vào kính cẩn thông báo: " Đại Đương gia, cô ta đã rời khỏi thành!"

"Được! Hành động đi." Đại Đương gia kia khẽ khàng đáp.

Tên thuộc hạ vừa chuẩn bị xoay người ra khỏi phòng, hắn dặn dò: "Nhớ không được làm cô ta bị thương!"

"Thuộc hạ đã rõ!" Tên thuộc hạ chấp tay kính cẩn rời đi.

☆☆☆

Suy nghĩ miên man, tôi đã rời khỏi thành lúc nào chả hay. Càng đi nhà dân càng thưa dần, nhìn ánh mặt trời chói chang nóng bức, tôi đành tìm đại một chỗ nghĩ chân.

Đang mơ màng thì tôi nghe tiếng nhốn nháo của nhiều người. Tôi choàng mở mắt, men theo con đường mòn, tôi thấy có bốn người mặc đồ đen, che kín mặt đang vây quanh một một đại thúc.

Đại thúc kia cố gắng nài nỉ: "Đại hiệp, xin hãy tha mạng cho ta, ta không có tiền, ta còn mẹ già ở nhà, xin hãy tha cho ta..."

Một trong đám người áo đen tức giận đáp: "Không có tiền? Bọn ta đã theo dõi ngươi mấy ngày nay rồi, ngươi buôn bán rượu khắp nơi mà bảo không có tiền, ai tin?".

"Ta...ta nói thật...ta không có tiền, ta chỉ là hạ nhân đi giao rượu theo lệnh của ông chủ thôi, các người tha cho ta đi!" Đại thúc kia quỳ xuống vang xin.

"Bọn ta nói rồi một là ngươi đưa tiền, hai là chết tại đây?" Một tên quát lớn.

"Ta...ta không có..." Đại thúc kia khóc lóc.

"Là ngươi tự chuốt đấy...đừng trách bọn ta!" Một tên tức giận vung kiếm toang chém Đại thúc kia.

Nhìn thấy một màn trước mắt sao tôi có thể đứng im nhìn chúng bắt nạt người vô tội. Tôi vung kim thẳng vào cánh tay tên kia, hắn đau đớn vội buông thanh kiếm trên tay xuống. Tôi lấy đà bay đến nhặt thanh kiếm chỉ thẳng vào mặt chúng nói "Các người to gan, ban ngày ban mặt lại đi cướp bốc giữa đường?"

"Ngươi là ai? Dám phá chuyện tốt của bọn ta?" Tên cướp hỏi.

"Ta là ai không quan trọng, quan trọng là giờ các ngươi ai muốn chết trước?" Tôi từ tốn hỏi.

Một tên tức giận, vung kiếm về phía tôi, cũng may tên này không có võ công, nên tôi né tránh được đòn vừa rồi liền chém một phát lên chân hắn. Hắn đau đớn ngã quỵ la hét um sùm, tôi quát: "Hét gì mà hét, có gan đi ăn cướp mà không có gan đánh nhau à? Có tin tiểu gia chém ngươi một phát nữa không?"

Hai tên kia run rẫy, cầu xin: "Đại hiệp! Bọn ta thiếu nợ sòng bạc mấy ngày nay rồi đành làm liều, người rộng lòng tha thứ cho bọn ta đi..."

"Nếu ta tha cho các người, thì chắn sẽ có lần sau nữa..." tôi châm chọc nói.

"Sẽ không...chúng ta xin hứa không làm những chuyện này nữa, nếu chúng ta còn tái phạm thì tùy ý người xử phạt!" Bọn chúng quỳ rạp xuống vang xin tôi.

Đại thúc khi nảy vừa đứng dậy vừa run rẫy cất lời: "Bọn họ cũng chưa hại ta, hay người thả họ ra đi, họ sẽ không dám nữa đâu."

"Được! Vậy các người đi đi..." chưa kịp dứt câu một cánh tay ghì chặt, một cái khăn phũ lên mặt tôi, tôi cố chống cự vùng vẫy, nhưng mũi tôi chợt xọc lên một mùi hương tê dại, thần trí tôi lúc đó không còn tỉnh táo, tôi...dần chìm vào hôn mê bất tỉnh.

☆☆☆

"Tỷ tỷ...tỷ tỷ...đừng...đừng đi..."

Phía ngoài cửa phòng, một thiếu nữ vội vã đẩy cửa chạy vào. "Sư phụ! Người làm sao vậy?"

La Tử Ưu ngồi dậy, trán ướt đẫm mồ hôi, khuôn mặt thất thần, hoang mang. Bà khẽ hỏi: "Liên Nhi à? Mấy ngày nay ta cứ mơ thấy tỷ tỷ của ta, mơ thấy những ngày vui vẻ trước đây."

Liên Nhi khẽ đưa chén thuốc vừa mới nấu xong, khói còn lởn bởn bóc lên cho sư phụ: "Sư phụ, người uống thuốc trước đi ạ! Có lẽ do mấy ngày nay sức khỏe người không tốt nên mới mơ vậy thôi!"

"Vất vả cho con rồi Liên Nhi!" La Tử Ưu ngước nhìn Liên Nhi đáp.

Liên Nhi cười lắc đầu: "Người đừng nói vậy, đây là bổn phận của đồ nhi mà. Năm xưa nếu như không có người, thì đệ tử cũng đã chết dưới tay của bọn thảo khấu giống cha mẹ của mình rồi. Là người cưu mang con, nuôi dưỡng, dạy dỗ con đến tận bây giờ, chẳng lẽ có tí việc con cũng chẳng làm được cho người sao?"

La Tử Ưu xoa đầu Liên Nhi khẽ đáp: "Con đúng là đứa bé hiểu chuyện, haizzz."

"Sư phụ, người có chuyện gì sao? Người có thể nói cho Liên Nhi nghe được không?" Liên Nhi hỏi.

"Từ ngày tỷ tỷ ta ra đi, ta chẳng bao giờ mơ thấy tỷ ấy... ta e rằng...à, đúng rồi Tiểu Hiên mấy hôm nay có gửi thư về không?" La Tử Ưu chau mài đáp.

Liên Nhi vừa lấy khăn lau mồ hôi trên trán sư phụ vừa hỏi: "Sư phụ người nhớ Thập Tam muội rồi à? Con biết người luôn quan tâm muội ấy, lúc muội ấy còn nhỏ người luôn thương yêu, chăm sóc muội ấy, nhưng bọn con đều biết rõ thân phận của muội ấy, nhưng không khỏi ganh tị với muội ấy. Người cũng không cho bọn con nhắc đến thân phận với muội ấy, nhưng từ năm muội ấy 10 tuổi người đã bắt đầu nghiêm khắc khiến bọn con bắt đầu hoang mang, lo sợ. Rốt cuộc là vì sao vậy ạ? "

"Nó là cốt nhục của tỷ tỷ ta, ta phải bảo vệ nó, tên Đế Vương ở Tư Thục kia quá tàn nhẫn, nếu để nó xuất hiện trước nhiều người e một lần nữa sẽ có một phen sóng gió. Con bé từ nhỏ không bao giờ ra khỏi viện, nay đi ra ngoài ta có chút không yên tâm." La Tử Ưu mệt mỏi đáp.

Liên Nhi vỗ vỗ mu bàn tay sư phụ an ủi: "Nhưng muội ấy đã 17 tuổi rồi! Muội ấy cũng đã lớn, người không thể trối buộc muội ấy cả đời trong viện. Chỉ cần cả đời này sự thật kia không được phơi bày thì cả đời này của muội ấy sẽ luôn vô lo, vô nghĩ, bình an và vui vẻ thôi!"

"Haizzz....Gần đây ta có một dự cảm không lành, chẳng biết tại sao lòng ta có chút bất an...Ta mong rằng sẽ như lời con nói." La Tử Ưu đáp.

"Sư phụ đừng lo lắng nữa, người mau nghỉ ngơi đi chuyện trong phái đã có huynh đệ tỷ muội bọn con lo rồi! Người hãy tĩnh dưỡng cho khỏe, Tiểu Hiên sẽ bình an vô sự thôi!" Liên Nhi lấy chăn phũ lên người sư phụ rồi xoay bước rời khỏi phòng.

☆☆☆

Trong một căn phòng à không, đúng hơn là một cung điện rộng lớn. Tôi từ từ mở mắt, đôi mắt chưa quen với ánh sáng nên cứ đảo qua đảo lại vài vòng. Mùi hoa tử đằng đưa hương thơm thoang thoảng trong phòng, khắp nơi trong phòng đều có hoa tử đằng.

Tôi nhìn quanh thấy có bốn cô nương đang đứng xếp hàng, họ mặc y phục màu xanh biển, đầu đội một cái khăn che kín nửa khuôn mặt chỉ để hờ đôi mắt, tay và cổ đeo vòng bằng các hạt châu nhiều màu sắc lấp lánh. Cách ăn mặc này có phần lạ lẫm với tôi, tôi chưa từng nhìn thấy như vậy bao giờ. Kể cả cái giường tôi đang nằm cũng được khắc hoa văn cầu kì, công phu, tỉ mỉ lắm.

Tôi lòm còm ngồi dậy, tay đỡ đầu vì vẫn còn vương vấn bởi loại thuốc mê kia. Tôi khẽ hỏi: "Cô nương cho tôi hỏi...đây là đâu vậy?"

Một cô gái nhanh nhẹn đi lại đỡ tôi, cô ấy cung kính đáp: "Người tỉnh rồi ạ, đây là Tư Thục Quốc, người hôn mê 4 ngày rồi, Quốc Vương rất lo cho người đấy!" Nói rồi cô ấy quay sang cô gái đứng gần cửa nói: "Ngươi mau đi báo cho Quốc Vương đi!"

Tôi hốt hoảng, định co giò bỏ chạy: "Tư Thục? Sao ta lại tới Tư Thục? Ta đâu biết Quốc Vương các cô là ai đâu? Ta phải đi về nhà."

"Người bình tĩnh đi ạ!" Cô ấy kéo tay tôi ngồi xuống.

Tôi hơi sốt ruột bảo: "Đa tạ các cô đã cứu ta nhưng mà ta phải về nhà..."

"Nơi này là nhà của con, con còn muốn đi đâu?" Từ bên ngoài truyền đến một giọng nói nghiêm nghị. Một người đàn ông ngoài 50 tuổi chầm chậm bước vào, theo sau là 5 viên quan tiếp bước theo sau. Thoạt nhìn gương mặt ông ta già nua, khắc khổ, đôi mắt có phần đục ngầu, tóc đã bạc hơn nửa. Tôi ngây người nhìn theo hướng ông ta, ông ta hỏi: "Con muốn đi đâu?"

Tôi nghi hoặc đáp: "Ta muốn về nhà, nhưng ông là ai?"

"Ta là Quốc Vương Tư Thục, con muốn về Thượng Nghi?" Ông ta chậm rãi đáp.

"Sao ông biết nhà ta ở Thượng Nghi?" Tôi nghi hoặc

"La Tử Ưu bà ta chưa từng kể với con sao?" Ông ta hỏi tôi.

"Sư phụ ta? Chuyện gì chứ? Sư phụ ta có liên quan gì đến ông?" Nỗi tò mò mỗi lúc một tăng lên, tôi lân la dò hỏi.

"Con có biết La Tử Đằng?" Ông ta không trực tiếp trả lời câu hỏi của tôi.

Tôi bực bội, ông ta toàn hỏi ngược lại những câu hỏi của tôi, làm tôi tò mò chết đi được..."Biết, bà ấy là tỷ tỷ của sư phụ ta!" Tôi trả lời cụt ngủn.

"Nhưng cũng là mẹ của con, năm đó nàng vì giận dỗi ta mà bỏ về nhà mẹ, sau sinh con ra thì mất. Năm đó, đất nước loạn lạc ta chẳng tìm được tung tích gì của hai mẹ con. Đến mấy tháng trước ta nghe ngóng được nên đã quyết định đón con về!" Ông ta tiếp lời tôi.

"Ông nói gì vậy, ta chẳng biết ông nói gì? Bà ấy là tỷ tỷ của sư phụ ta, sư phụ nói bà ấy mất là vì bệnh mà!" Ông ta đang nói mớ gì vậy tôi lập tức đáp.

"La Tử Ưu cũng thật là, cháu gái ruột của mình cũng giấu nhẹm đi. Sự thật cũng chẳng thèm nói cho con biết, ta cảm thấy bất bình thay con đấy!" Ông ta khiêu khích nói.

Tôi nào để cho ông ta đạt được mục đích tôi bèn nói: "Nếu sư phụ ta đã muốn giấu thì sự thật câu chuyện còn có ẩn tình nên sự phụ chả nhắc gì đến ông trước mặt tôi!".

Đúng vậy, nếu La Tử Đằng thật sự là mẹ ruột của tôi, thì sư phụ là dì của tôi. Tại sao bấy lâu nay người luôn giấu tôi chuyện này? Ông ta là Quốc Vương sẽ không rảnh hơi với một đứa như tôi? Chắc chắn chuyện này có vấn đề! Hàng ngàn hàng vạn câu hỏi chất chứa trong đầu tôi. Rốt cuộc chuyện gì đang xảy ra vậy?

Ông ta cười xòa đáp: "Rất giống...con rất giống mẹ con ngày xưa, haha!"

"Ông tìm ta để làm gì?" Tôi nuốt nước bọt, bình tĩnh hỏi.

Ông ta không còn giở bộ mặt giả dối khi nảy nữa, ông ta trở mặt đáp gọn lỏn: "Hòa thân."

Tôi khẽ nhíu mày khó hiểu: "Ông bị bệnh à? Hòa thân thì đi gả công chúa con ông cho họ, mắc gì tìm tôi?"

Ông ta quay lưng về phía tôi nghiệm giọng đáp: "Nghe đây...ta phong cho La Tử Đằng là La Quý Phi, La Mộc Hiên là cốt nhục của ta và nàng ấy. Nó sẽ là Ngũ công chúa Tư Thục Hạ Nguyệt Châu."

Tất cả mọi người đều quỳ rạp xuống, hai tay ôm trước ngực nghe ông ta tuyên bố. Tai tôi cứ ong ong chẳng nghe rõ gì nữa, chỉ nghe tiếng "Vâng" đồng thanh của đám người kia.

Mấy ngày sau đó, tôi bị nhốt trong căn phòng ấy, những người hầu cứ thay phiên nhau đem cơm cho tôi rồi vội vã rời đi. Nhưng tôi vẫn luôn nghỉ cách thoát khỏi nơi quái quỷ này, tôi chẳng muốn sống ở đây như một tù nhân phạm tội.

Một lần tôi đánh ngất một cô người hầu đem cơm cho tôi. Mặc y phục của cô ta lẻn ra ngoài, nhưng không ngờ tôi lại làm rơi thẻ bài, thị vệ ngăn lại không cho đi. Tôi hết cách đành dùng võ công mèo cào của mình đánh nhau với chúng.

Ông ta biết được rất tức giận, cho thị vệ canh gác nhiều hơn hòng không cho tôi trốn thoát. Trước khi rời đi ông ta trừng mắt đe dọa tôi: "Ngoan ngoãn ở đây chờ ngày gả đi, bằng không đừng trách tại sao ta không niệm tình ruột thịt!"

Bao nhiêu năm qua chưa ai nói với tôi chuyện này, mọi thứ xảy ra quá đột ngột tôi chẳng biết trở tay như nào. Ông ta bải ông ta là cha tôi, tại sao lại đối xử với tôi như vậy? Dùng tôi làm bàn đạp cho con đường trị quốc của mình, đó là cách mà một Minh quân trị quốc sao? Tôi muốn về Thượng Nghi để hỏi sư phụ rốt cuộc chuyện này là sao?

Tôi không gửi thư được, cũng chẳng cầu cứu được cho đến một ngày...

"Mở cửa ra..." bên ngoài có một giọng nói vang lên

Thị vệ bên ngoài dè dặt: "Nương nương...nhưng bệ hạ đã dặn..."

Một giọng nói khác cất lên với vẻ tức giận: "To gan...dám cản đường nương nương...ngươi muốn chết à? Mau mở cửa ra!"

Bọn thị vệ bên ngoài vội mở cửa, bước vào là một người phụ nữ ngoài 40 tuổi, khuôn mặt xinh đẹp, dịu dàng, thướt tha, khoác trên người bộ y phục màu đen huyền bí. Sắc mặt có chút tái nhợt nhưng thần thái vẫn quý phái, sang trọng. Theo sau bà ta là một nữ quan cũng đã lớn tuổi nhưng nhanh nhẹn vô cùng.

Vừa bước vào thấy tôi, bà ấy chợt sựng lại một bước, vẻ mặt có chút ngạc nhiên. Nữ quan kia lớn tiếng: "Thấy Hoàng Hậu nương nương sao không hành lễ, chẳng biết phép tắc."

Hoàng Hậu xua tay: "Từ nhỏ đã không sống trong cung làm sao biết quy tắc? Ngươi đừng chấp nhất làm gì..."

Tôi nảy giờ vẫn ngồi đó nhìn bọn họ, lòng chán nản, quy tắc gì chứ ta mới chẳng thèm ở cái nơi tù túng như vậy.

Bà ta bước tới ngồi đối diện tôi nói: "Đúng là giống với La Tử Đằng năm xưa, nhưng đôi mắt bà ta khi người khác nhìn vào luôn khiến người khác có nổi bi thương khó tả."

Nữ quan khẽ đáp: "Đúng là như vậy...tiếc là..."

Hoàng hậu nhìn tôi, cười mỉa mai: "Nghe nói ngươi chẳng biết gì về mẹ của mình à?"

Tôi lắc đầu đáp: "Tôi không tin lời ông ta."

"Một người bình thường đột nhiên chẳng phải đều muốn sống trong giàu sang phú quý sao? Ngươi không muốn sống trong nhung gấm lụa là, có kẻ hầu người hạ sao?" Hoàng hậu nhướng mày hỏi.

Tôi khinh thường đáp: "Sống trong một cái lồng không bao giờ được tự do bà thật sự cảm thấy vui sao..."

Bà ta đột nhiên cười lớn: "Ngày ngày ở cạnh người mình yêu ta đã mãn nguyện rồi. Ngươi chưa có người trong lòng ngươi sẽ không biết được, dù phải sống trong gò bó trối buộc bởi nhiều quy tắc ta cũng sẽ không buông tay..."

Tôi lắc đầu, bà ta cũng điên như ông ta, bọn họ đều điên hết rồi, tôi hỏi: "Bà đến tìm ta rốt cuộc muốn nói gì?"

"Ta đến để nói cho ngươi biết sự thật... ngươi muốn biết không?" Bà ta đứng dậy, nhìn thẳng vào tôi nói.

Sự thật ư? Những gì bà ta nói sẽ đáng tin cậy hơn chứ? Tôi bình tĩnh nói: "Bà chắc chắn những điều bà nói đều là sự thật ta sẽ không tiếc thời gian ngồi nghe bà nói!"

Bà ta nhếch mép cười: "Ngươi thú vị hơn mẹ ngươi nhiều!"

"Năm đó, cha ta gả ta cho Điện hạ, lúc ấy chàng là một tướng quân tài giỏi. Ta rất thích chàng nên nhiều lần ẩn ý với cha ta, cuối cùng ta đã đạt được ý nguyện.

Sau khi ta và chàng lấy nhau, chàng đã đem quân tiến đánh La Thành lúc đó do ông ngoại ngươi là thành chủ. Bình định giang sơn trở thành Tư Thục bấy giờ.

Điện hạ mang mẹ ngươi vào cung chung sống, chàng càng lạnh nhạt với ta suốt ngày ở bên cạnh ả. Nhưng thù giết cha còn đó thì làm sao La Tử Đằng có thể ở bên cạnh chàng. Mặc cho ả lạnh nhạt, từ chối, cự tuyệt hết lần này đến lần khác, cô ta nhiều lần tìm cách trốn chạy, nhiều lần trả thù nhưng không thành.

Chàng vẫn không buông tay cô ta, cho đến một ngày cô ta mang thai. Lòng căm phẫn và ghét bỏ của cô ta ngày càng tăng lên. Còn nhớ lần cô ta uống thuốc phá thai, nhưng bị nô tì phát hiện nên cứu kịp thời. Ta cũng có góp sức trong việc đó, tiếc là việc không thành công...

Cuối cùng, Điện hạ cũng không chịu được nữa, từ bỏ ả. Ngươi có biết lúc đó ta vui như nào không? Ta ghen ghét, đố kị với cô ta, được chàng yêu thương. Còn ta thì sao? Chàng chỉ xem ta là một con cờ củng cố ngôi vị của mình...nhưng ta chấp nhận làm tất cả những gì chàng muốn, chỉ cần chàng không bỏ mặc ta, lạnh nhạt với ta..."

Tôi nhìn thấy dòng nước mắt lăn dài trên bờ má của bà ta. Vì người mình yêu hi sinh bao nhiêu thứ để có được sự quan tâm hờ hửng, đáng sao?

"Nương nương...đừng kích động quá!" Nữ quan kia đỡ Hoàng hậu ngồi xuống.

Hoàng hậu nhìn tôi với đôi mắt đẫm lệ nói: "Ngươi mạnh mẽ hơn mẹ ngươi, năm đó nếu bà ta không do dự thì đã không dằn vặt đến vậy!"

"Vì sao bà lại nói những chuyện này với ta?" Tôi thở dài hỏi.

"Vì ta không muốn chàng dính dáng gì đến mẹ con các người nữa..." Bà ta liếc mắt đáp.

"Vậy...bà thả tôi đi đi, ta không muốn làm công chúa gì đó, không muốn đi hòa thân gì đó đâu. Bà thả ta đi, ta sẽ không bao giờ quay trở lại đây nữa..." tôi đề nghị.

Bà ấy cười gian xảo rồi đáp: "Ta đến đây đâu phải chỉ đến ôn lại chuyện cũ với ngươi. Xem lúc đó ngươi có bản lĩnh trốn thoát khỏi đây không đã!"

"Bà đồng ý?" Tôi hỏi.

Bà ta đứng dậy bước ra khỏi phòng, trước khi đi nói với tôi: "Thời gian sẽ nói với ngươi sau."

Ở đây ai cũng kì lạ cả, hành vi kì quái, lời nói cũng kì quái. Kì thực tôi chẳng tiêu hóa được lời bà ta nói. Tôi không dám tin lời bà ta nói, nhưng những câu chuyện bà ta nói là có khả năng nhất. Giải thích được lý do tại sao sư phụ không kể cho tôi về tên Quốc Vương tàn bạo này.

Lòng tôi có chút nghi hoặc nhưng đành dằn xuống, trấn an bản thân: "Thà một lần liều mạng còn hơn phải đến nơi khác làm "bàn đạp chính trị" cho tên "ngụy quân tử kia." Chờ mong tin tức từ bà ấy...

(Còn tiếp)