Mộng Lai Sinh Tam Kiếp - Hải Nguyệt Mộng Đình

Chương 12: Biến cố (2)



Vương Khôi, ngươi vốn là Thái Tử đương triều, sao có thể làm những chuyện bại hoại như vậy hả?" Trên đại điện, Hoàng đế Biện Thành tức giận đùng đùng khi nhìn thấy vô số tấu chương đều tố cáo tội ác của con trai mình luôn sủng ái. Trước khi Vương Khôi được phong Thái Tử hắn vốn là một người ngạo mạng, tàn bạo đến khi lên được vị trí này hắn càng hóng hách, không để ai lọt vào mắt.

Thêm vào đó hắn là nhi tử mà Hoàng hậu nương nương cưng chiều hết mực. Hoàng thượng biết rõ những việc hắn làm nhưng mắt nhắm mắt mở cho qua. Vì phía sau hắn không chỉ có Hoàng hậu mà là cả gia tộc họ Thục. Bà ta là con gái lớn của Thừa Tướng Thục Tử, 15 tuổi đã vào cung, cùng đồng cam cộng khổ với Hoàng thượng từ khi ông ấy còn là Bảo Thân Vương.

Một gia tộc luôn phụng sự hết mình cho triều đình, lê dân, bách tính nhưng đằng sau đó là đầy rẫy âm mưu xấu xa, hiểm độc. Bè phái trong triều của Thục gia không hề nhỏ, bén rễ hết mọi ngóc ngách trong triều đình.

Từ trước đến nay, Hoàng thượng rất hận những kẻ nào trong triều đình chia bè kết phái. Giang sơn xã tắc là của Vương triều, sao phải để cho những kẻ khác mưu cầu trục lợi, dần dà há chẳng phải Vương tộc đổi sang họ khác sao?

Mấy năm nay Hoàng thượng luôn gắt gao truy xét, trừng phạt những kẻ chia bè kết phái. Nên bè phái của Thục gia cũng kiên dè hơn trước rất nhiều. Nhưng nếu nói là muốn diệt được gốc rễ thì e là Hoàng thượng phải tốn chút tâm tư.

Nhưng cho đến hiện tại, mọi việc quá sức nhẫn nại. Tấu sớ chất chòng thành núi, tham ô; vơ vét của dân; cấu kết quan viên trong triều; thiên tai hạn hán lũ lụt liên miên triều đình trích góp lương thực cứu tế cho dân sau khi đến tay người dân thì lại chỉ có cháo loãng; giết hại vô số người dân vô tội chỉ vì lấy thuế vô cớ ở thành Hiền Chương; buôn bán nô tì; và cả tội ám sát huynh đệ,...bao nhiêu tội trạng cũng không kể siết.

"Phụ hoàng...nhi thần không có!" Vương Khôi phản kháng.

Hoàng Thượng giận dữ quát: "Không có? Vậy đống tấu chương này là giấy trắng à? Ngươi nhìn đi, từng chữ từng chữ đều nói lên "công trạng" mà ngươi đã tạo ra đấy! Ngươi là đứa con mà ta thương yêu nhất nhưng đến cuối cùng ngươi khiến ta ấu thất vọng. Những gì ngươi làm sao ta còn có mặt mũi đi nhìn liệt tổ liệt tông đây!"

"Hoàng Thượng xin bớt giận...bảo trọng long thể." Chúng thần đồng loạt quỳ rạp xuống đất đồng thanh nói.

Vương Khôi vội vàng dập đầu tạ tội: "Phụ Hoàng! Nhi thần sai rồi, con sẽ không dám như vậy nữa..."

Hoàng Thượng cười nhạt: "Sai? Một chữ sai của ngươi hại biết bao nhiêu bá tánh vô tội? Ngươi còn tàn ác hơn là ám sát giết hại cả huynh đệ ruột của mình? Kết bè phái trong triều là điều trước nay ta vô cùng ghét, ngươi muốn tạo phản ư? Ngươi làm những chuyện táng tận lương tâm như vậy mà chỉ một chữ "sai" là có thể rửa sạch hết tội danh này sao?".

Nói rồi Hoàng thượng lạnh nhạt nói: "Truyền chỉ....Vương Khôi tính tình bạo ngược, chia bè xẻ cánh, bất trung, bất hiếu, bất nhân, bất nghĩa. Nay trẫm bãi bỏ tước vị Thái Tử, cắt giảm bổng lộc 1 năm... niệm tình có công bình định Hiền Chương mở rộng đất nước không ban cái chết. Tư Thục Quốc đã quyết định hòa thân với Biện Thành ta, ngươi sẽ là sứ thần thay mặt Biện Thành ta đi hòa thân Ngũ công chúa Tư Thục, 10 ngày sau khởi hành xuất phát. Sau khi trở về, cấm túc ở phủ không có lệnh của ta không được phép ra ngoài! Bãi triều."

Vương Khôi bị binh lính kéo lên trên đại điện hắn càng la hét vang vọng khắp nơi trong đại điện: "Phụ hoàng người sao lại phế con, con là đứa con trai người yêu thương nhất, con là Thái Tử hoàng triều, chỉ có con mới ngồi được ở vị trí này thôi, người không được làm vậy. Phụ hoàng...phụ hoàng..."

Các quan đại thần một phen hốt hoảng vì quyết định này của Hoàng thượng. Trên triều đình Thừa Tướng Thục Tử cũng chẳng dám hé răng bênh vực cho Vương Khôi nửa lời. Lão ta biết rõ, tước bỏ ngôi vị là phụ còn việc chính đó là nhắc nhở lão đừng vượt quá chức phận của mình.

Sự việc hôm nay quá đổi kinh ngạc khiến ai ai cũng hoang mang, lo sợ. Duy chỉ có một người từ đầu đến cuối khuôn mặt không chút biểu cảm nào, đó là Vương Đằng. Vừa ra khỏi đại điện hắn nở một nụ cười nhạt, thong dong bước đi.

☆☆☆

Tại Vân Hoa cung, một cung nữ hốt hoảng chạy vào điện chính, không may vấp ngã ở cửa chính. Nô tì thân cận của Hoàng hậu A Liên vội vã chạy lại, nhéo vào cánh tay của nô tì kia khẽ quát: "Ngươi chán sống à? Nương nương vừa mới ngủ, cẩn thận ta xé rách da ngươi đấy!"

"A Liên cô cô, ta có việc muốn bẩm báo cho nương nương biết..." nô tì kia xoa xoa cánh tay lòm còm bò dậy đáp.

"Có việc gì gấp đến vậy, mai rồi hẵng nói!" A Liên cau có đáp

"Nhưng...nhưng..." nô tì kia ấp úng đáp.

"A Liên để cho cô ấy vào!" Bên trong vọng ra giọng nói nhỏ nhẹ nhưng đầy uy quyền.

Nô tì kia vội vàng khẩn trương đi vào trong điện, cung kính quỳ rạp người xuống nền đất lạnh lẽo.

Bên trong điện Thục Miên Hoàng Hậu đang nằm nghiêng người tay chóng trên đầu, tay kia đang cầm tách trà bằng lưu ly nhàn rỗi nhấp từng ngụm nhỏ, đôi mắt nhắm hờ. Thục Miên Hoàng Hậu là một người rất xinh đẹp, một nét đẹp có chút dịu dàng nhưng lại rất quyến rũ, Hoàng Hậu chầm chậm hỏi: "Có chyện gì mà hốt hoảng như vậy?

Nô tì kia lúng túng nói: "Nương nương, có chuyện không hay rồi. Hôm nay trên triều đường trước mặt bá quan văn võ, Hoàng Thượng đã hạ chỉ...hạ chỉ phế bỏ Thái Tử."

Cánh tay đang nâng tách trà khựng lại giữa không trung, tách trà lưu ly bị rơi xuống vỡ tan tành. Hoàng Hậu khẽ nhíu mày hỏi: "Sao lại như vậy? Vương Khôi nó đang làm gì vậy? Mau truyền nó đến gặp ta."

Nô tì kia sợ sệt kể lại hết tội trạng mà Vương Khôi đã làm cho Hoàng Hậu nghe. Bà ta hết sức kinh ngạc với quyết định này của Hoàng Thượng. Tuy Vương Khôi là con ruột của bà, từ nhỏ bà luôn thương yêu chiều chuộng đứa con trai này. Nên việc phế ngôi Thái Tử sẽ ảnh hưởng đến ngôi vị Mẫu nghi thiên hạ kể cả Thục gia.

Hoàng hậu ngồi bật dậy lo lắng hỏi: "Trên triều lão gia có nói đỡ cho Thái Tử không?"

"Bẩm nương nương, lão gia không nói gì cả. Có điều trước lúc xuất cung, người có căn dặn nô tì nói với nương nương. Việc phế Thái Tử chỉ là chuyện đương nhiên, ngoài ra Hoàng Thượng còn đang răng đe chúng thần trong triều đừng tơ tưởng đến việc kết bè phái mưu cầu lợi lộc." Nô tì kia rụt rè đáp.

Hoàng Hậu lo lắng thở dài, đôi mắt lóe lên vẻ nham hiểm, tàn độc bà ta suy nghĩ hồi lâu sau cùng ra quyết định: "Đã vô dụng như vậy thì giữ lại có ích lợi gì."

A Liên bên cạnh không hiểu ý tứ trong câu nói của bà ta bèn hỏi: "Nương nương người đang muốn làm gì?"

Hoàng Hậu cười lạnh lẽo: "Dọn đường."

A Liên và nô tì kia thất kinh trước ý tứ trong lời nói của Hoàng Hậu nương nương, đi theo nương nương đã lâu chuyện gì họ cũng có thể hiểu được Hoàng hậu là một người yêu chiều Thái Tử, có thể diệt mọi hòn đá cản đường nào của Thái Tử. Nhưng không ngờ bà ta lại...

☆☆☆

Cung Thái Hòa Hy một người phụ nữ đang được nô tỳ đỡ ngồi dậy sau mấy ngày mê man. Tuy dung mạo bà ấy xinh đẹp động lòng người nhưng thần sắc tiều tụy, thiếu sức sống, đôi môi khô nứt nẻ, ánh mắt thiếu hồn, bà ấy mấp mái hỏi: "A Cẩm...Tam Hoàng tử đã về chưa?"

Người tên A Cẩm khẽ đáp: "Bẩm nương nương! Đã về rồi ạ! Điện hạ đang Hoàng Thượng thượng triều, có lẽ lát nữa sẽ đến thăm người."

"Được, ngươi mau chóng dặn nhà bếp chuẩn bị ít món cho Đằng Nhi đi, à chuẩn bị bánh quế hoa phù dung, nó thích món đó lắm!" Du phi nương nương (Du Hiểu Tâm) dặn dò.

"Vâng, nô tỳ sẽ đi dặn nhà bếp chuẩn bi. Nương nương...người nghỉ ngơi đi!" A Cẩm vâng dạ rồi xoay bước rời đi.

Vừa đi được mấy bước thì..."khụ...khụ...". Du Phi phun ra một ngụm máu đỏ tươi. A Cẩm vội chạy lại đỡ Du Phi "Nương nương...người làm sao vậy? Để nô tì đi mời Thái y."

Du phi ngăn cản: "Ta không sao...chắc do ta mấy ngày nay nằm nhiều, máu huyết không lưu thông nên bị vậy thôi!"

Lúc này, Vương Đằng đột nhiên bước vào, thấy trên mẫu thân mình nửa nằm nửa ngồi trên giường bệnh. Sàn thì có vết máu mới, hắn vội vàng chạy đến chỗ của mẫu thân, lo lắng hỏi: "Mẫu thân...người bị sao vậy?"

Du phi không trực tiếp trả lời câu hỏi của Vương Đằng, còn hỏi ngược lại hắn: "Ta không sao...Con về rồi à? Đã ăn gì chưa?"

"Con vừa lên triều về ạ! Nhưng mà mấy tháng không gặp người ốm đi nhiều rồi. Khi nảy người còn thổ huyết nữa...rốt cuộc người bị sao vậy?" Vương Đằng lo lắng đáp.

"Bệnh phong hàn thông thường thôi không sao đâu!" Du phi mệt mỏi đáp.

Vương Đằng vội vã nói: "Không được, phong hàn bình thường sẽ không như vậy. Khi nảy còn thổ huyết, mau...truyền Thái y."

Du phi can ngăn vừa nói: "Không cần..." đã ngất lịm đi. Vương Đằng hốt hoảng hét lớn: "Truyền Thái y! Người đâu truyền Thái y."

Lát sau 4 vị thái y hối hả đi đến chẩn đoán bệnh tình của Du phi. Họ đều lắc đầu ngao ngán. "Các người làm Thái y kiểu gì vậy, cút hết đi!" Vương Đằng tức giận quát.

"Truyền Lưu Thái y". Vương Đằng hấp tấp nói.

Lát sau Lưu Thái y đến, ông ta là một ông lão đã ngoài 60, làm việc trong cung hơn 30 năm không bệnh nào mà không biết. Vương Đằng rất tin tưởng ông ta.

"Hồi bẩm Tam hoàng tử, theo mạch tượng nương nương chỉ bị phong hàn nhưng có điều...mạch tượng này rất kì lạ giống một người trúng độc vậy." Lưu Thái y cẩn thận hồi báo.

Vương Đằng khẽ nhíu mày, lo lắng hỏi: "Độc? Là loại độc gì?"

"Loại độc này khá là lạ, dường như nương nương đã tiếp xúc với loại độc này đã rất lâu rồi, độc tố đã ăn sâu vào nội tạng và đi theo máu đi khắp cơ thể e rằng..." ông ta ấp úng đáp.

"Sao lại như thế được, mọi thức ăn của phi tầng đều được kiểm chứng độc tố. Mẫu thân ta sao lại trúng độc lạ lùng vậy được? A Cẩm ngươi hầu hạ mẫu thân ta bấy lâu nay, ngươi không thử độc cho người à?" Vường Đằng khó hiểu hỏi A Cẩm.

A Cẩm vội vả quỳ xuống, khóc lóc: "Điện hạ, chuyện này nô tì thực sự không biết. Nhà bếp mang thức ăn đến nô tì luôn cẩn thận thử độc nhưng không biết tại sao nương nương lại..."

"Điện hạ, có một loại độc không màu không mùi không vị, thử độc thông thường sẽ không thử ra. Thần nhớ năm ấy đến Tư Thục có một người nói Tác Nhĩ là loại độc trong các loại cực độc. Không có thuốc giải, người trúng độc lâu lục phủ ngũ tạng đều bị ăn mòn, thổ huyết mà chết." Lưu Thái y khẽ bẩm

"Mẫu thân ta bị bệnh bấy lâu nay, chẳng lẽ ngươi xem bệnh không nhận ra mẫu thân ta trúng độc sao? Cớ sao đến giờ mới phát hiện." Vương Đằng dò hỏi.

"Hồi bẩm điện hạ...do...là vì...." Ông ta ấp úng đáp.

Vương Đằng nhíu mày, mất kiên nhẫn hỏi: "Nói..."

"Thần không dám nói...xin điện hạ tha mạng!" Ông ta quỳ rạp xuống đất run rẫy vang xin.

"Ai đã ngăn cản ông?" Vương Đằng nhíu mày như đã hiểu ra vấn đề bèn thấp giọng hỏi.

"Là...là Hoàng hậu nương nương không có cho thân đến xem bệnh cho Du phi nương nương!" Ông ta run rẫy đáp.

Vương Đằng nắm chặt nắm đấm trong tay, lửa giận ngùn ngụt, hắn cố trấn tỉnh nói: "Được! Ta biết rồi. Ông về đi, ông biết chuyện ngày hôm nay nên làm gì rồi chứ..."

"Lão thần biết rõ...chuyện này sẽ giữ bí mật tuyệt đối." Lưu Thái y sợ hãi nói.

Vương Đằng không nói gì, chỉ khẽ gật đầu. "Đằng nhi...khụ" Du phi dần tỉnh lại, mệt mỏi gọi.

Hắn lại gần mẫu thân, nắm đôi tay đang dần lạnh đi của người. Cảm giác một thứ trong tay dần vụt mất bởi cánh tay tàn độc của người phụ nữ kia. Bao nhiêu chuyện bà ta làm trong hậu cung này, những chuyện bà ta làm với mẫu thân hắn, hắn sẽ trả lại từng chút một.

"Mẫu thân...người sẽ ổn thôi!" Nhìn thấy sắc mặt ngày càng biến sắc của Du phi, hắn vừa lo vừa sợ nhưng Vương Đằng cố gắng trấn an.

"Mẫu thân biết rõ cơ thể mình hơn ai hết...lúc con đi mẫu thân chỉ sợ không thể gặp con lần cuối. May thay...con đã về ta cũng không còn hối tiếc gì nữa!" Du phi ngập ngừng nói.

"Người đừng nói vậy..." Hắn chợt nghẹn ngào chua chát, mẫu thân hắn chưa từng hại người, thương các huynh đệ khác như con, vậy mà...nực cười thay họ luôn tính kế sau lưng người.

Du phi từ từ rút dưới gối ra một chiếc vòng tay cẩm thạch màu xanh ngọc, ở giữa có một con hồ điệp màu đỏ sẫm nhìn rất lạ mắt, Du phi nói: "Chiếc vòng tay này là vật mà mẹ ta để lại cho ta, ta luôn mang theo nó bên người. Nay ta đưa nó cho con, sau này con mang chiếc vòng ấy tặng người con gái con yêu thương."

Hắn chậm rãi nhận chiếc vòng, cười chua xót nói: "Mẫu thân...con đã tìm được người con gái ấy, chỉ cần nàng đồng ý còn sẽ luôn bảo vệ, che chở cho nàng."

"Là Lương cô nương con gái của Lương Nhậm Quốc tướng quân à?" Du phi cười hỏi.

"Cô ấy là một cô gái hoạt bát, vui vẻ, lương thiện rất thích giúp đỡ người khác, hành hiệp trượng nghĩa, mặc dù bản thân năng lực chẳng bằng ai, trêu chọc cô ấy cũng thú vị lắm ạ!" Vương Đằng đôi mắt nhìn xa xăm như hình dung dáng vẻ người con gái ấy cười đáp.

"Con gái nhà Lương gia hình như rất dịu dàng, tuân thủ lễ nghi, chân yếu tay mềm...Cô nương con nói đến là ai? Ta cũng muốn xem thử là cô nương nhà nào đã chinh phục con trai ta!" Du phi vỗ nhẹ vào mu bàn tay của hắn nói.

"Mẫu thân yên tâm đến khi đó con sẽ dẫn cô ấy về ra mắt người!" Vương Đằng chắc nịch khẳng định.

"Ta rất vui vì con đã có người trong lòng, nhưng mà...ta cũng lo lắng rằng từ trước đến nay, hoàng tộc đầy rẫy âm mưu, dối trá và quyền lực không có chỗ đứng cho tình cảm. Con hiểu đạo lý này đúng không? " Du phi khó nhọc dặn dò

Vương Đằng khẽ gật đầu, hắn định nói điều gì đó thì bên ngoài truyền đến: "Hoàng Thượng giá đáo."

Hoàng Thượng vừa bước vào, Vương Đằng vội đứng dậy hành lễ, ông ấy bước thẳng đến chỗ giường của Du phi, nắm lấy đôi tay lạnh toát đang run rẫy của bà ấy, Hoàng Thượng khẽ hỏi: "Nàng...sao lại thành ra thế này, chẳng phải mấy hôm trước đã đỡ rồi sao?"

Du phi mỉm cười, mấp mái môi nói: "Thần thiếp không sao, thiếp sắp phải đến một nơi rất xa có lẽ sẽ không trở lạo thăm người nữa..."

"Nàng đừng có mà nói gỡ, sẽ hết thôi. Ta sẽ truyền toàn bộ Thái y viện đến chữa trị cho nàng. Không được thì tìm thần y dân gian, chắc chắn họ sẽ chữa khỏi cho nàng. Tin ta đi..." Hoàng Thượng vội bác bỏ.

Nhìn người đàn ông trước mặt, Du phi cảm giác người ấy chẳng còn là Hoàng đế cao cao tại thượng, quyền cao chức trọng nữa...Mà chỉ là một Vương Triệt tay cầm kiếm anh dũng xông pha không ngại nguy hiểm, cứu nàng ra khỏi vòng vây đao kiếm.

Nói về thân phận của Du Phi, bà xuất thân là trong một gia đình bình thường. Phụ thân chỉ là một tú tài sau này trở thành thầy dạy học ở một thôn nhỏ ở Biện Thành. Từ nhỏ đã được phụ thân dạy bảo, trở thành một người hiểu lễ nghĩa phép tắc và có học thức.

Năm ấy lúc còn loạn lạc, quê nhà bị cháy, bọn thảo khấu giết hại dân làng, cha nàng cũng chết dưới tay của bọn gian ác này. Chúng thấy nàng xinh đẹp định bức nàng nhưng may thay Vương Triệt một thân phi ngựa, anh dũng xông đến giết địch cứu nàng. Vương Triệt lúc ấy là Bảo Thân Vương phụng mệnh diệt tặc khấu, bình định gian sơn. Nàng chẳng còn chỗ để đi đành xin đi theo Vương Triệt làm nô tì. Thấy nàng xinh đẹp, dịu dàng, hiểu lễ nghĩa, lại còn biết đàn hát, hắn càng quan tâm chú ý đến nàng nhiều hơn.

Dần dà họ dần yêu mến nhau, hắn đưa nàng về phủ. Nàng biết hắn là người mang dòng dõi hoàng tộc, lại hiểu rõ hắn đã có thê tử ở nhà nhưng vẫn một mực ở cạnh, nghĩ rằng đàn ông năm thê bảy thiếp là chuyện bình thường nàng cũng chẳng bận tâm đến.

Nhưng đến khi hắn trở thành Hoàng Thượng, mọi thứ đã khác, tình cảm cũng đã khác, người dần xa cách hơn, hắn lạnh lùng hơn, không còn là một Vương Triệt ấm áp quan tâm thay vào đó là một Đế Vương lạnh lùng xa lạ. Ngày trước người thật gần gũi, giờ thì hai người ở trước mặt nhau nhưng dường như có một bức tường vô hình ngăn cách từ lúc nào...

"Nàng đang nghĩ gì vậy?" Hoàng Thượng khẽ lấy khăn lụa lau đi những giọt mồ hôi lấm tấm trên trán của bà ấy.

"Không có gì... chỉ là thần thiếp đang nhớ lại chút chuyện cũ thôi! Hoàng Thượng người còn nhớ lần đầu chúng ta gặp nhau không?" Du phi ho khan chậm rãi hỏi.

Hoàng Thượng xót xa khẽ đáp "Ta nhớ chứ...khi đó...". Đêm ấy Hoàng Thượng ở Thái Hòa Hy cung cùng Du phi ôn lại chuyện cũ...

Trời gần sáng, cả hoàng cung đột ngột nghe tin Du phi đã qua đời... Hôm ấy, Hoàng Thượng vẫn thượng triều như bình thường, chẳng ai thấy được vẻ đau khổ xót xa của người với phi tử xấu số này. Lòng dạ đế vương còn sắt đá, lạnh giá hơn ai hết.

Trong đêm đen tịch mịch, Vương Đằng trầm ngâm ngồi trong thư phòng, đèn không buồn mở, giọt nước mắt lăn dài trên mặt hắn. Mẫu thân đã rời bỏ hắn, người đã đi rồi để hắn ở trong cái nơi lòng người lạnh lẽo này. Trong bóng tối, ánh mắt hắn sáng lên trong đêm đen mọi hận thù dồn nén bấy lâu nay đã nhen nhóm khói lửa. Hắn thầm nhủ với bản thân: "Từng người từng người một đã đối xử tệ bạc với mẫu thân ta, ngày sau ta sẽ trả lại hết thảy cho các người, gấp ngàn lần gấp vạn lần."

(Còn tiếp)