Mộng Mị

Chương 4



Edit: Lys_Lys

Beta: ZzPeanutzZ

Ngoài cửa sổ tòa lâu đài, mặt trăng nhô cao, những con dơi màu đen vỗ cánh bay ngang mặt trăng tròn vành vạnh.

Hơi thở hắc ám giữa đêm khuya trèo lên người cô gái mềm mại trên giường lớn, biến ảo trở thành thật thể, ngửi mùi thơm trên cơ thể cô, liếm hôn da thịt tuyết trắng.

Cô bứt rứt thở hổn hển, thử muốn tỉnh lại nhưng không cách nào nhúc nhích.

Nhiệt độ của người đàn ông vây quanh cô, mùi Whiskey nhàn nhạt tràn ngập trong không gian, tay anh vuốt ve mặt cô, miệng lưỡi nóng ẩm dụ dỗ cô hé miệng, cùng cô môi lưỡi giao triền.

Thân thể cô bị hai tay anh âu yếm đến nóng lên, run rẩy, hai chân bị đùi tráng kiện tách ra, cô khát vọng anh, muốn anh, lúc anh cởi áo ngủ của cô ngậm lấy nụ hoa đứng thẳng cô thậm chí không nhịn được vịn chặt đầu vai anh cong lưng nghênh đón, cùng thân thể cường tráng nóng bỏng của anh cọ xát.

Không được, không thể.

Cô thậm chí còn không quen biết anh.

Khả Nam kinh hoảng nghĩ nhưng thân thể cô không chịu khống chế, bàn tay thô ráp của anh tiến đến nơi non mềm giữa hai chân cô, qua lại vỗ về khiến cô không kìm hãm được ôm lấy gáy anh, yêu kiều run rẩy thở dốc.

Đây là mộng, là mộng.

Cô ra sức mở mắt, mới đầu cô nhìn không rõ lắm chỉ cảm nhận được bóng tối cường đại tà ác.

Sau đó, cô thấy đôi mắt màu lam sâu thẳm của anh, mắt của anh rất sâu, rất thâm, thâm gần như hắc ám, đôi mắt màu thâm lam kia chất chứa khát vọng thâm trầm to lớn.

Một loại khát vọng mãnh liệt không tên.

Điều đó không có khả năng, cô với anh chỉ là người xa lạ nhưng khát vọng của anh rõ ràng như vậy giống như không chiếm được cô anh sẽ chết.

Tay anh vỗ về cánh môi run run, vuốt ve chiếc cằm khéo léo, tiếp đó là nhịp đập dồn dập trên gáy cô.

Cô sợ hãi, khẩn trương, đồng thời cũng hưng phấn, kích thích, khát khao.

Kế đến anh hé miệng để lộ hàm răng trắng sắc nhọn.

Cô không thể kháng cự chỉ có thể thuận theo ngẩng đầu dâng lên cổ trắng tuyết.

"A —"

Tiếng thét khủng bố chui vào tai Trạm Khả Nam, cắt đứt ngọt ngào tà ác trong mơ.

Tiếng thét thê lương kinh người, cô sợ đến nỗi từ trên giường bật dậy, phát hiện hết thảy vừa mới xảy ra chỉ là một giấc mộng.

Trên giường cô không có một người đàn ông chứ đừng nói đến ma cà rồng.

Khả Nam ngồi yên trên giường lớn thở không ra hơi, chưa kịp hoàn hồn đã nghe tiếng thét thứ hai vang lên.

"A —"

OK, dễ nhận thấy tiếng thét này không phải là mộng.

Tiếng thét chói tai như vậy làm cho người ta sợ hãi, mặc dù cách một bức tường rất dày cũng nghe được rất rõ ràng.

Cô vỗ ngực nhìn về phía phát ra âm thanh, vội vàng xuống giường, tùy tay với lấy kiện áo choàng khoác lên người chạy ra ngoài, xuyên qua đại sảnh mở cửa phòng.

Trên hành lang đèn đuốc sáng trưng, Hân Hân ở đối diện phòng cô cũng mặc áo ngủ mỏng manh siêu cấp khiêu gợi mở cửa chạy ra.

"Có chuyện gì vậy?" Hân Hân hỏi cô.

"Không biết, mình nghe có người thét." Khả Nam lắc đầu trả lời.

"Hình như phát ra từ khu vực phía sau cầu thang." Hân Hân nói xong không chút suy nghĩ chạy qua đó.

"Hân Hân đợi chút —" Khả Nam sửng sốt gọi cô ấy lại nhưng Sở Hân Hân to gan lớn mật không vì vậy mà dừng lại, cô đành phải đuổi theo.

Hai người một trước một sau đi đến khu vực phía sau cầu thang, nơi này không giống thang lầu bình thường, là hình tròn hướng về phía trước giống như không gian bên trong vỏ ốc, kiểu dáng vô cùng đẹp, giữa thang lầu treo một chuỗi đèn thủy tinh dài từ đỉnh mái vòm.

Chùm đèn thủy tinh giữa cầu thang như một thác nước là đồ cổ, buổi chiều cô và Hân Hân xuống lầu chính là đi từ đây, mặc dù lúc ấy còn chưa có thắp đèn nhưng dưới sự phản xạ ánh sáng của mặt trời thuỷ tinh trên đỉnh vòm khắc hoa văn khiến cả khu vực như biến thành một cái hộp ngọc khổng lồ đầy màu sắc, ai bước vào cũng không khỏi tán thưởng.

Bây giờ ánh nắng không còn nhưng tinh thể phản chiếu sự rực rỡ của ánh đèn càng thêm tráng lệ, lấp lánh động lòng người, mỗi người đi vào đều phát ra tiếng kêu sợ hãi không phải vì thủy tinh đăng xinh đẹp mà bởi vì người phụ nữ trên đó.

Một người phụ nữ tóc dài màu đỏ, mắt cá chân bị dây thừng trói chặt treo ngược trên đèn thủy tinh, máu chảy trên cánh tay không còn sức sống của cô ta, từng giọt từng giọt rơi xuống đất, tụ thành một vũng máu nhỏ.

Hình ảnh dọa người kinh khủng, Khả Nam thấy thế hít một ngụm không khí, nâng tay bịt miệng, sợ chính mình cũng thét lên.

Chỉ liếc mắt một cái cô liền xác định người phụ nữa kia đã chết.

Một tiếng thét vang vọng trong cầu thang, bởi vị hiệu ứng phản xạ của bức tường mà càng ngày càng lớn hơn, dị thường kinh tâm động phách.

Cô quay đầu nhìn lại thấy một người hầu té xỉu, một người khác mặt cắt không còn giọt máu ngã ngồi trên mặt đất, trên lầu hai một vị khách nữ sợ tới mứt mặt trắng bệt la hét, cô nhìn lên lầu ba đối diện khách nhân lần lượt chạy đến có vài người hầu nam và một người đàn ông đang chạy lên tầng cao nhất, Hân Hân thì chạy như bay xuống dười lầu.

Cô biết Hân Hân muốn làm gì vì thế đi theo xuống.

Mấy người đàn ông dường như đang tranh cãi vấn đề gì đó nhưng vì quá nhiều người nói chuyện cô không nghe rõ gì hết, cộng thêm không gian thang lầu tràn ngập hắn ám đục ngầu và oán hận khiến cô không cách nào suy xét tường tận. Cô không muốn tiếp tục ở lại đây, còn Hân Hân đã xuống lầu giúp đỡ những người khác dìu người hầu bị dọa xỉu sang bên cạnh.

Cô tận lực đặt sự chú ý của bản thân lên người cần trợ giúp, nữ người hầu bị dọa trên mặt có dính máu, máu đó không phải của cô ấy. Tám phần là trên mặt bị máu nhỏ xuống nên ngẩng đầu nhìn mới phát hiện người phụ nữ bị treo ngược trên đó.

Khả Nam lấy khăn giúp nữ người hầu lau vết máu trên mặt, Hân Hân trấn an cô gái đang bắt đầu khóc nức nở, cô ấy đứt quãng kể lại tình huống mới vừa rồi nên Khả Nam đoán được tám chính phần.

Sau trận hỗn loạn, mấy người đàn ông thả cô gái tóc đỏ kia xuống, Hân Hân đi qua hỗ trợ đỡ lấy để đầu cô ta khỏi phải trực tiếp rơi trên đất, Khả Nam cũng tiến lên giúp, lúc này mới nhìn thấy trên cổ cô ta có hai cái lỗ máu, máu tươi chậm rãi theo đó chảy ra.

Cô vô thức nâng tay vuốt cổ mình, giống như trên đó cũng bị người ta cạp ra hai cái động.

Như cô dự liệu, người phụ nữ này đã chết, nhưng một người khách nam vẫn chen đến xem cô ta còn sống không.

"Cô ấy đã chết chưa?" Davy chen đến hỏi.

"Đã chết." Người đàn ông kia tiếc nuối nói.

Người phụ nữ tóc đỏ mắt trừng lớn, xuyên thấu qua đồng tử vẫn lưu lại hoảng sợ, đồ ngủ trên người không biết vì sao có chút tàn tạ, lõa lồ hơn nửa người, mắt thấy càng ngày càng nhiều đàn ông tiến lại, Khả Nam không đành lòng cởi áo khoác của mình khoác lên người cô ta.

"Cô ta đương nhiên đã chết, nhìn cũng biết, các người không phải nên đặt cô ta xuống sao, chúng ta phải giữ nguyên hiện trường vụ án!" Mặt Marcus đầy thịt, run run căm tức.

"Cũng có khả năng là cô ấy chỉ ngất đi, anh xem trên đất ít máu như vậy chúng ta trước tiên phải thả cô ấy xuống để xác định tình huống." Davy nhíu màu cùng ông ta tranh luận.

"Phải phải phải, hiện tại xác nhận xong, cô ta đã chết, chúng ta không nên phá hư hiện trường, phải báo cảnh sát xử lý —"

"Chúng ta đương nhiên phải báo cảnh sát, cái chết của cô ta không đơn thuần, nhất định là fan cuồng điện ảnh làm!"

Mấy người đàn ông lại bắt đầu tranh luận, Khả Nam không dư hơi để ý. Hơi thở hắc ám đó lại vây quanh cô, khiến cô đầu choáng mắt hoa một trận, cô sợ mình sẽ nôn nên lùi về bên cạnh, nhường vị trí cho mấy tên đàn ông kia.

Hắc ám âm u lạnh lẽo lấp đầy căn phòng, cô ngẩng đầu nhìn xung quanh nhưng không cách nào phân biệt sự vật trước mắt, âm thanh mọi người chợt xa chợt gần, gương mặt vặn vẹo mơ hồ không rõ.

Nhất thời cô có chút kinh hoảng, cảm giác như cả sàn nhà dưới chân cũng di động, cô vô thức ôm lấy chính mình.

Hung thủ đã trở lại, ở trong căn phòng này, cô biết, cô cảm nhận được.

Vong hồn người chết sợ hãi bắt lấy cô, hận ý của kẻ giết người đến người chết cũng sợ hãi.

Hàn khí theo lòng bàn chân chạy tán loạn trong thân thể, cô kinh hoàng không thôi, lại tìm không thấy nơi phát ra hận ý, mỗi bóng người mơ hồ trước mắt đều tựa như mang theo ác ý, cô buộc phải đứng tại chỗ nắm chặt dây chuyền thủy tinh trước ngực, không ngừng hít vào.

Đột nhiên, đúng lúc này, tầng oán hận lạnh băng kinh hãi run sợ xôn xao tiêu tan, bởi vì quá đột ngột cô bỗng chốc phản ứng không kịp, chỉ có thể suy yếu thở dốc, phát hiện Hân Hân đứng bên cạnh nhìn chăm chú vào người phụ nữ nằm trên mặt đất phía trước.

"Cô ấy là ai?" Khả Nam không nhịn được hỏi.

"Sarah Adams." Hân Hân mặt trắng bệch nghiêm túc trả lời: "Biên kịch người Mỹ."

"Bọn họ nói fan cuồng điện ảnh là chuyện gì xảy ra?"

Những lời này không phải cô hỏi nhưng giọng nói này dị thường quen thuộc, Khả Nam giật mình quay đầu, tên ở cách vách không biết khi nào đã đứng ở phía sau cô.

Thấy anh, trái tim cô đập mạnh một nhịp, nửa người trên anh mặc áo sơ mi hoàn toàn không cài nút, phơi bày cơ ngực và cơ bụng kiện mỹ, cô còn chưa hoàn hồn anh đã cởi chiếc áo sơ mi duy nhất trên người khoác lên vai cô.

Khiến cô chú ý tới đầu v* đứng thẳng và còn thói quen ngủ lõa thể của anh, cho nên mới chỉ kịp khoác áo sơ mi đã chạy ra.

"Cảnh này là cảnh cô ấy viết." Hân Hân không chú ý tới động tác của anh và tâm ý đang hoảng loạn của cô, chỉ chăm chú nhìn người phụ nữ trên mặt đất, nói: "Đó là bộ phim nhiều tập nổi tiếng do cô ấy viết."

Người đàn ông này đứng rất gần cô, trên người có không khí ban đêm.

Gió, sương sớm, còn có mùi đất.

Anh không ở trong phòng?

Khả Nam trợn mắt nhìn anh, hoàn toàn không thể nhúc nhích, anh cũng rũ mắt nhìn cô, há miệng hỏi lại.

"Phim nhiều tập gì?."

"Ma cà rồng Dracula."

__Lys_Lys | Peanut__

Ánh sáng chiếu vào phòng.

Những khách nhân kinh hồn còn chưa bình tĩnh đang uống trà an thần người hầu mang đến.

Trong phòng, mặt ai cũng tái nhợt.

Căn phòng này nằm trong tòa nhà hình tròn ngay trước lâu đài, vị trí đón nắng ở lầu hai và đại sảnh dưới lầu cực cao. Từ trước cửa sổ sát đất nhìn ra ngoài có ban công rộng lớn, đứng đây có thể xem hết khu vườn phía dưới, cây cầu và rừng rậm chìm trong biển mây xa xa.

Ngoài cửa sổ trời sắp sáng, không rõ thời gian, nhiệt độ rất thấp. Mà nhìn thấy một màn vừa rồi, tâm mỗi người đều lạnh đến cực điểm, không ai chú ý chân trời phương xa đã lộ ra chút ánh sáng, tất cả mọi người tâm thần đều còn trong thảm án kia.

Trà nóng, khói trắng lượng lờ trong tay Khả Nam.

Cô và Hân Hân ngồi song song trên ghế sofa, cẩn thận bưng cốc trà, không phải cô không muốn duy trì tao nhã chỉ dùng ngón trỏ và ngón cái cầm chén trà, mà do cô thật sự cần chút ấm áp sưởi ấm thân người cô.

Mọi người thấp giọng nói chuyện với nhau giống như sợ lớn tiếng sẽ quấy nhiễu đến người đã khuất.

Tại sao ở đây nhiều người như vậy mà cô không thể không chú ý tới người đàn ông đứng trong góc thoải mái dựa tường chăm chú nhìn mọi thứ trước mắt.

Anh vẫn để trần nửa người trên không quan tâm đến sự trần trụi của bản thân.

Mới vừa rồi, cô không hề thấy anh chạy đến, cửa phòng anh vẫn đóng, anh đi chân trần chứng tỏ là người trước tiên chạy ra, anh không có khả năng chậm hơn cô và Hân Hân, vì sao anh lại chạy ra ngoài? Anh ra ngoài làm gì?

Anh nhất định đến sớm hơn cô và Hân Hân, sớm bao lâu? Hay là anh sớm đã —

Nhận thấy tầm mắt của cô, anh ngẩng đầu cách một khoảng chống lại cái nhìn của cô.

Cặp mắt màu lam sâu thẳm như muốn nhìn xuyên qua cô.

Tim đập nhanh như muốn nhảy khỏi lồng ngực. Khả Nam vội vàng dời tầm mắt.

Áo sơ mi của anh còn trên người cô, cô nên trả lại cho anh nhưng cô không có thói quen để người khác nhìn chằm chằm giống Hân Hân, cô chỉ mặc có một cái áo ngủ mỏng manh đã sớm bị mồ hôi lạnh thấm ướt.

Anh vẫn đang nhìn cô, Khả Nam cảm nhận được ánh mắt nóng rực của anh khiến cô càng thêm khẩn trương nắm chặt chén trà trong tay, muốn hấp thu càng nhiều ấm áp.

Cô không biết anh xuất hiện khi nào, nhưng tại thời điểm đó quả thật cô từng cảm nhận được nổi sợ của người chết và hận ý của hung thủ ở trên cầu thang —

Ớn lạnh chạy dọc sống lưng, cô run không ngừng cho đến khi âm thanh cao vút vang lên.

"Davy, anh muốn đi đâu?" Cô ngẩng đầu, thấy Marcus và Davy đứng cạnh cửa tranh chấp.

"Tôi phải rời khỏi đây." Davy Rembrant nghiêm mặt nói: "Trời đã sáng, tôi đã kêu Berlus chuẩn bị phi cơ giúp tôi."

Marcus cau mày: "Anh đang chuyện bé xé to, chỉ là một fan cuồng điện ảnh mà thôi."

"Tùy anh nghĩ thế nào, tôi phải rời khỏi địa phương quỷ quái này, Marcus, tôi khuyên anh tốt nhất nên đi cùng tôi."

Marcus lắc đầu: "Không, tôi muốn ở lại, tôi biết anh và Sarah tình cảm rất tốt, không phải nên đợi cảnh sát đến sao? Bọn họ cần lấy lời khai của những người có mặt tại đây."

Trên mặt Davy hiện lên một tia giãy giụa nhưng ông ta sợ hãi nhiều hơn.

"Nói với bọn họ gọi điện cho luật sư của tôi đi!" Davy xoay người đi ra ngoài.

"Davy, anh điên rồi. Hiện thời Sarah không còn, càng cần anh giải thích kịch bản —"

Nhất thời, mấy vị khách quý đều nhao nhao chuyển động.

"Davy, đợi chút, tôi cùng đi với anh —"

"Chúng ta đi thôi, thu thập hành lý —"

"Davy nói đúng, cảnh sát có thể liên lạc với luật sư của chúng ta —"

Vài người liên tục rời khỏi phòng, nhưng cũng có người chọn ở lại.

"Khả Nam chúng ta cũng đi thôi." Hân Hân nói: "Mình nghĩ không cần tiếp tục đợi, mình đi kêu chị Lâm thức dậy, xảy ra chuyện lớn như vậy mà chị ấy còn chưa thức chắc chắn đã uống thuốc ngủ, may mắn chúng ta không có hành lý gì nhiều, không cần thu thập."

Khả Nam thở ra, cũng đứng dậy đi theo, tuy rằng cô muốn ở lại giúp cánh sát lấy lời khai, nhưng nói thật, tòa lâu đài này làm cho thần kinh của cô khẩn trương, Hân Hân chịu rời đi, cô thật là cầu còn không được.

Trước khi đi, cô không nhịn được nhìn về phía người đàn ông kia, anh đã không còn đứng đó.

Cô thu hồi tầm mắt xoay người muốn thả cái cốc xuống bàn lại va phải ngực anh —

"Rất xin lỗi, tôi không cố ý —"

Cốc trà không hề báo trước bắn tung tóe lên người anh, cô luống cuống muốn xin lỗi, nhưng đột nhiên cảm giác bất an mãnh liệt đánh úp khiến cô hơi lảo đảo, cô không thở nổi, tay chân mềm nhũn, không cầm nổi chén trà trong tay, chỉ có thể trơ mắt nhìn nó rơi xuống đất.

Cái cốc rơi trên đất, nước trà văng khắp nơi, nước trà đỏ nâu khuếch tán trên mặt đất, nhanh chóng biến thành vũng nước sâu. Nháy mắt cô nghe thấy tiếng thét kinh hoàng, tiếng nổ, cô hoảng hốt quay đầu, nhìn thấy Hân Hân toàn thân bị lửa thiêu, hoảng sợ nhìn cô, Davy thét chói tai, cô quay đầu thấy đầu ông ta mất một khối, một người phụ nữ nào đó rơi khỏi máy bay, tiếng nổ thứ hai vang lên, tất cả đều bị cháy rụi, thế giới xoay tròn, cuồn phong và hỏa diễm gào thét, cắn nuốt cô —

Không phải sự thật, không có khả năng nhưng hình ảnh này chân thật như thế, cô có thể cảm nhận được hỏa diễm tập kích, cảm nhận được thủy tinh bể vụn và kim loại sắc như dao cắt qua thân thể.

Rất đau, rất nóng, nhưng cô không thể nào kêu ra tiếng, chỉ cảm thấy thế giới thực tại và hư ảo cùng nhau đảo lộn, Hân Hân hoảng hốt quay đầu lại, người đàn ông kinh ngạc đỡ lấy cô không để cô ngã nhưng cô không thể hô hấp, cô thấy hình ảnh đáng sợ kia càng thêm rõ ràng, thậm chí còn ngửi được mùi thịt người khét —

Đột nhiên cô ý thức được mình vừa thấy gì.

Đó là tiên đoán, là chuyện sắp phát sinh.

Cô níu lấy anh, muốn mở miệng nói chuyện, nhưng lại không phát ra âm thanh.

"Không...Ngăn cản...Không được..."

"Cái gì?" Anh ngây ra một lúc.

Cô muốn nói cho anh biết, nói những gì cô nhìn thấy nhưng hắc ám đáng sợ tập kích cô, bắt lấy cô, kéo cô vào vực sâu bóng tối.

Cô mất ý thức.

__Lys_Lys | Peanut__

Anh không biết người phụ nữ này bị làm sao, cô cũng không hoàn toàn chạm vào anh nhưng lúc cô đụng phải anh sắc mặt trắng như người chết, trán đổ mồ hôi lạnh, toàn thân run rẩy mạch đập rất nhanh, bộ dáng bị dọa trong mắt đầy hoảng sợ, không có tiêu cự.

Phát ra âm thanh không rõ ràng rồi ngất đi.

Cô giống như con gấu bông không có sức sống ngất đi, nếu không phải anh đỡ lấy cô thì đầu cô đã đập lên bàn trà.

Anh phát hoảng.

"Khả Nam?! Sao lại thế này?"

Bạn của cô chạy tới kêu to, anh không để ý nữ minh tinh kia, để cô nằm xuống đất, đưa tay đặt lên mạch đập trên gáy và mũi cô, kiểm tra tình huống.

Cô không phải đang diễn, toàn thân cô lạnh lẽo mồ hôi lạnh thấm ướt áo ngủ mỏng manh, đồng tử màu đen phóng đại, hô hấp và nhịp tim đều đình chỉ.

Anh chủ động kiểm tra và duy trì hô hấp của cô, cấp tốc ấn lên ngực và làm CPR(2) cho cô.

(2)CPR: Tổ hợp các thao tác cấp cứu.

Sở Hân Hân cũng không cản anh, chỉ bảo những người vây xem lùi ra, nhường không gian.

Anh không ngừng lập lại động tác đè ép ngực cô, giúp cô hô hấp nhân tạo, sau một lúc lâu cô rốt cuộc có phản ứng, giống như người bị đuối nước ho sằn sặc đứng dậy.

Anh đỡ cô, cô giãy dụa muốn đứng lên.

"Cô ngất xỉu, đừng vội đứng lên, huyết áp của cô có thể rất thấp —"

"Không, tôi không sao..." Cô đẩy anh ra, muốn thoát khỏi anh, thần sắc kinh hoảng nhìn xung quanh: "Hân Hân? Hân Hân đâu?"

"Mình đây." Sở Hân Hân chạy nhanh lại đỡ bạn mình chân mềm nhũn.

"Cậu ở lại đây, ở lại đây...Minh phải đi ngăn cản..." Khả Nam không cách nào bình tĩnh suy nghĩ, cô thở gấp xoay người chạy ra cửa, đầu váng mắt hoa bóng tối đánh úp lại che mất tầm nhìn, thế giới trở nên tối đen làm cho cô kinh hoàng thiếu chút ngã sấp xuống nhưng người đàn ông kia ôm lấy cô.

Là anh, cô biết, cô ngửi được hương vị trên người anh, cảm nhận được nửa thân để trần của anh.

Anh chặn ngang cô ôm lên, trầm giọng nói: "Này, bình tĩnh một chút, cô cần nằm xuống."

"Không..." Mặt cô không có chút máu, hoảng loạn nói: "Tôi, tôi không cần...Xin anh...Tôi cần...ngăn cản."

Người phụ nữ này run như con mèo nhỏ bị ướt mưa, mặc dù không còn sức lực nhưng vẫn ở trong lòng anh giãy giụa.

Anh ôm cô đi đến sofa: "Thả lỏng, điều chỉnh hô hấp của cô vậy mới không ngất đi."

"Không, anh không hiểu....Tôi phải ngăn cản bọn họ...Phi cơ trực thăng kia..." Cô mở đôi mắt đen không có tiêu cự tràn ngập hoảng hốt, nhìn lướt qua đầu vai anh, đôi môi phát run thì thào nói: "Nó sẽ..."

Anh không nghe rõ, cúi đầu áp sát tai vào miệng cô, hỏi: "Cái gì?"

Cô ghé vào lỗ tai anh nói nhỏ.

Anh ngây người, đầu ngẩng mạnh lên.

Đồng thời lúc đó ngoài phòng truyền đến tiếng mổ kinh thiên động địa, âm thanh lớn đến nổi mặt kính cửa sổ trong suốt vỡ tan, người phụ nữ trong lòng toàn thân run rẩy.

Khách nhân trong phòng thất kinh thét lên né tránh những mảnh thủy tinh văng đến, tất cả mọi người đều nhìn thấy quả cầu lửa to lớn rơi xuống bên ngoài cửa sổ, ngay lúc đó nó nổ lần thứ hai, vỡ tan tành chỉ còn sót lại vài mảnh thủy tinh.

Anh ôm cô xoay người ngồi xổm xuống, dùng sofa che chắn, lấy thân anh giúp cô cản thủy tinh bốn phía văng đến.

Mọi người la hét, có người hô cháy, anh ngẩng lên nhìn căn phòng hỗn loạn trước mắt, nguyên bản chỉ còn lại khung cửa sổ, rèm cửa và thảm đều bốc cháy, có người vội vàng lấy bình chữa cháy dập lửa.

"Xin lỗi...Rất xin lỗi..."

Tiếng xin lỗi suy yếu nghẹn ngào.

"Tôi rất...rất xin lỗi..." Cô cúi đầu thì thào nói.

Anh rũ mắt nhìn đôi mắt đen nhánh ngập nước mắt của cô. Người phụ nữ trong ngực lần nữa ngất đi.

__Lys_Lys | Peanut__

Ánh nắng ấm áp lặng lẽ chiếu trên mặt thảm.

Gió nhẹ thổi đến, rèm cửa sổ bằng lụa phất phơ.

Khả Nam mở mắt, nhìn mây bay trên đỉnh núi xa xa ngoài cửa sổ, hồ nước dập dờn.

Cô nằm trên giường, gối lên gối đầu mềm mại.

Nhất thời không biết bản thân đang ở đâu, ký ức đáng sợ nháy mắt ùa về.

Hỏa diễm thiêu đốt, huyết nhục mơ hồ, tiếng nổ kinh thiên —

Cô nín thở, kinh hoàng bật dậy, vì đứng dậy quá nhanh nên choáng váng muốn ói, suýt thì rớt xuống giường, một bức tường thịt đỡ lấy cô.

Cô thở hổn hển ngước lên, thấy người đàn ông kia.

Jessie.

Không, không phải Jessie, đó không phải tên anh.

Ý nghĩ quỷ dị hiện lên trong đầu.

Cô thở hổn hển trừng mắt nhìn anh, muốn loại bỏ suy nghĩ khác thường, nhưng nó không chịu biến mất, cứ vang lên trong đầu.

Có một hình ảnh mờ hồ hiện lên, nhưng quá chói cô không nhìn rõ lắm.

"Huyết áp của cô rất thấp, không nên đứng dậy quá nhanh." Âm thanh của anh vang lên bên tai.

Kỳ lạ cảm giác ghê tởm biến mất, ngược lại tim đập mất kiểm soát.

Cô chú ý tới quần áo anh mặc, áo sơ mi đen mới tinh, không phải bộ quần áo trắng lúc trước, cô nhìn thấy trên mặt và cổ anh có vết trầy trông rất mới.

Gió lại bắt đầu thổi, cô lại ngửi được mùi vị da thịt cháy khét.

Dạ dày lại một trận khuấy đảo, mùi vị kia rất nhạt nhưng đọng lại không tan, cô có chút hoảng vô thức nín thở.

Anh thấy thế nghiêng người ngồi cạnh giường, nâng tay ôm lấy mặt cô gần như ra lệnh nói.

"Hít vào, nhìn tôi, đừng ngất nữa."

Cô cũng không muốn lại ngất lần nữa nên cô nhìn anh bắt buộc bản thân hít vào.

Cô tưởng rằng mình sẽ ngửi được mùi vị đáng sợ kia nhưng vì anh dựa vào quá gần, khi cô dùng sức hít vào chỉ ngửi được mùi hương khô ráo trên người anh.

Anh đã tắm trên người mang theo mùi xà phòng, mùi hương rất dễ chịu, cô không nhịn được hít vào một ngụm, lại một ngụm, rốt cuộc mới bình tĩnh một chút.

Ánh mắt anh thật xanh, vì ánh sáng chiếu vào mà màu sắc hơi khác nhau, cặp mắt xanh đó lúc này đang chuyên chú nhìn gương mặt tái nhợt của cô.

Trong giây phút đấy cô còn nghĩ anh sẽ hôn cô nhưng anh không có, anh nâng mặt cô lên dùng ngón cái đảo qua, giúp cô lau nước mắt.

Cô nhìn thấy trên thái dương anh có vết thương bị thủy tinh cắt, nghe thấy chính mình hỏi.

"Đó không phải mộng, đúng không?"

Đồng tử anh co lại, trở trên thâm trầm, mở miệng đáp.

"Đúng."

Đáp án này cô sớm đoán được nhưng vẫn không nhịn được run rẩy, hít sâu, nuốt nước bọt hỏi: "Hân Hân đâu? Cô ấy có ổn chứ?"

"Ở dưới lầu, cảnh sát đến đây, đang lấy lời khai."

Đáp án này khiến cô thở phào, nước mắt vẫn rơi không ngừng.

Anh chậm rãi lau nó đi, rất nhẹ, rất dịu dàng, làm tâm cô khẽ run.

"Sao anh lại ở đây?" Cô nhìn anh nhỏ giọng hỏi.

Người đàn ông trước mặt nhìn cô tiếp tục trả lời vấn đề của cô: "Cô bị ngất, Sở Hân Hân muốn tôi ở đây cùng cô."

Cô gật đầu, nói lời cảm tạ.

"Cám ơn anh."

Anh vỗ về mặt cô, lau nước mắt, vén tóc dài đến sau tai, động tác này quá mức thân mật, khiến cho hai tai cô tê dại, tim đập dồn dập.

Anh nhìn cô, hỏi một vấn đề khiến tâm cô thắt lại.

"Bây giờ, nói cho tôi biết, vì sao cô biết được phi cơ trực thăng sẽ nổ?"

__Lys_Lys | Peanut__

Người phụ nữ ngồi trên giường sắc mặt tái nhợt, bộ dáng nhu nhược bất lực, khiến cho người ta muốn ôm cô vào lòng, nhưng cô hẳn không nên biết chuyện đó, anh muốn biết vì sao cô biết được.

Nổ.

Anh nghe được, cô nói phi cơ sẽ nổ, nhưng việc đó còn chưa xảy ra, sao cô lại biết.

Cô nói phi cơ trực thăng sẽ nổ, sau đó nó liền nổ.

Không có khả năng khéo như vậy, cô nhất định biết cái gì đó.

Vấn đề của anh làm cô trở nên kinh hoảng, anh thấy môi cô khẽ run, nhận thấy thân hình bé bỏng run rẩy không ngừng.

"Tôi...Tôi không biết..."

"Cô biết, cô nói muốn ngăn cản nó, cô nói nó sẽ nổ." Anh nhìn cô, vuốt ve đôi môi mềm mại của cô, bình tĩnh hỏi: "Làm sao cô biết được?"

Lời anh nói khiến cô giật mình, anh thấy trong con người đen nhánh hiện lên khiếp sợ cực độ.

"Anh cho rằng tôi làm?"

Anh không nói gì, chỉ nhíu mày.

Cô thở dài, khuôn mặt nhỏ nhắn đanh lại: "Không phải tôi, nếu là tôi, vì sao tôi còn muốn ngăn cản nó chứ?"

Anh hơi nghiêng đầu, mắt lam híp lại: "Có lẽ cô hối hận, cũng có lẽ Davy Rembrandt không phải mục tiêu của cô."

Cô thở dốc, trong mắt ngập lệ quang, môi không có huyết sắc run run: "Không phải tôi..."

"Vậy làm sao cô biết?"

"Đó là bởi vì —" Cô nói một nửa đột nhiên ngừng lại.

"Bởi vì sao?" Anh truy vấn.

Cô lấy hai tay vòng quanh chính mình, mím môi, nhìn anh nói: "Anh không tin."

"Cô có thể nói nghe xem."

Môi cô đóng chặt, không chịu nói.

Anh kéo khóe miệng, ôn nhu lên tiếng: "Cô phải biết rằng đây là vụ án giết người liên hoàn, cảnh sát đang ở dưới lầu, chỉ cần tôi đem những gì nghe được nói với họ, cô sẽ lập tức biến thành kẻ tình nghi."

Uy hiếp thật rõ ràng.

Mặc dù động tác của anh dịu dàng, giọng nói hòa hoãn, nhưng đó là một lời uy hiếp.

Cô trấn định nhìn người đàn ông này: "Anh không thể đem vụ án của Sarah cũng đổ lên đầu tôi, cô ta ít nhất nặng 50 kg, tôi không có khả năng treo cô ấy lên."

"Muốn treo người nặng hơn cô có rất nhiều cách." Khóe miệng anh khẽ nâng, nói: "Đơn giản nhất chính là cô chỉ cần đeo ba lô vượt qua 50 kg, thì treo một người so với cô nặng hơn là chuyện dễ dàng."

Khả Nam không nhịn được khẽ thở dài, cô nhìn người đàn ông trước mắt, bàn tay của anh vẫn để trên mặt cô, nhưng ánh mắt anh rất lạnh, lạnh đến lòng cô cũng run lên.

"Nếu tôi bị tình nghi, thì anh cũng thế. Hôm nay rạng sáng khi nghe được tiếng thét mọi người đều tò mò chạy đến xem xét, đó mới là phản ứng bình thường, trừ —"

Chết tiệt!

Cô nói đến một nửa mới ý thức được mình nói gì, cô tỉnh táo lại, mặt trắng xanh ngậm miệng, hối hận muốn cắn lưỡi.

Ông trời! Cô đang nghĩ gì? Hiện tại ở đây chỉ có anh và cô, người đàn ông này thân thể cường tráng, cơ bắp rắn chắc, cô tin tưởng, anh có thể dễ dàng bẻ gãy cổ cô, mà nhìn xem, cô làm cái chuyện tốt gì? Chất vấn kẻ có thể là hung thủ? Cô ăn gan hùm mật gấu rồi?

Cô im lặng nhưng anh không buông tha cô.

Tên kia vuốt ve mặt cô, quan sát cô, mở miệng tiếp lời.

"Trừ tôi."

Cô dựng tóc gáy, không kìm được run rẩy.

Sau đó anh cong môi nở nụ cười.

"Cho nên, cô nghĩ tôi là hung thủ?"

"Tôi không nói như vậy." Khả Nam liếm môi khàn khàn nói, theo dõi anh.

"Nhưng tôi đến hiện trường trước đúng không, tôi đi nơi nào." Anh cười toe toét, "Phải không?"

Cô nuốt nước miếng, nghe tim mình đập thùng thùng thùng bên tai, trong giây phút đó cô nghĩ sẽ dối lòng, nhưng là giấu đầu hở đuôi, người đàn ông này sớm nhìn ra nghi ngờ của cô.

"Đúng." Khả Nam khẩn trương hỏi: "Anh đi đâu?"

Cô nghe thế không khỏi cảm thấy nhẹ nhõm.

Anh có thể cảm nhận được bất an và kinh hoảng trong cô, cô sợ anh, giống như con trùng bé nhỏ, bò trên sống lưng anh làm khóe mắt anh giật giật.

"Cô không cần sợ tôi như vậy, tôi nhớ không lầm trong bộ bài Tarot có một lá bài người treo ngược phải không?"

Cô há miệng, cứng họng nhìn anh.

Hay thật, anh ta đi một vòng lại quay về trên người cô.

Khả Nam thật sự muốn té xỉu cho anh xem ngay lập tức.

Anh tiếp tục nói: "Nếu cô giết người, đem người treo lên rồi quay về phòng mình, sau đó khi nghe thấy tiếng thét thì cùng bạn cô trở lại hiện trường gây án, quả thật có khả năng xảy ra."

"Tôi không phải hung thủ." Mặt cô trắng bệch, trừng mắt vì bản thân mình biện giải: "Tôi không có giết người."

"Tôi cũng không có." Anh nhìn thẳng vào mắt cô nói: "Tôi lên mái nhà là vì nghe tiếng gió."

Khả Nam nhìn anh.

"Tôi nghe được tiếng thét thứ nhất sau đó chạy qua, trên mái nhà có gió thổi xuống, đồng nghĩa với có người mở cửa trên lầu ra, cho nên tôi lên xem xét. Trước đó tôi ở trong phòng cùng bạn chat webcam, máy tính của tôi có ghi lại."

Nói xong, nhìn mỉm cười nhìn cô: "Cô xem, tôi có chứng cứ ngoại phạm, cô không có."

Lời này khiến cho sắc mặt cô càng trắng đến lợi hại.

"Cho nên, cô hãy nói cho tôi biết vì sao cô biết phi cơ trực thăng sẽ nổ, bằng không tôi sẽ mang cô đi giải thích với cảnh sát."

Cô không muốn đối mặt với cảnh sát, việc đó rất phiền toái, hơn nữa chắc chắn cô sẽ bị mang về cục cảnh sát tạm giam, cô không sợ bị nhốt, cô sẽ không bị nhốt lâu, chỉ cần một cuộc điện thoại, trong nhà sẽ cho người đến lãnh cô ra.

Chỉ là, không chỉ lãnh cô ra mà còn lôi cô về kế thừa gia nghiệp.

Trời ơi, nếu họ nghe được việc cô có năng lực từ nay về sau cô đừng hòng mơ tưởng thoát khỏi bọn họ.

Cô đi ra ngoài mấy tháng mới có thể nghĩ thông suốt, thân không có thiên phú trời cho như ai, nhưng cực kỳ có ích, cô được tự do, so với người thừa kế chính thức được chọn, em họ cô Trạm Hoa tự do hơn nhiều.

Hiện tại cô rất vui vẻ, muốn đi đâu liền đi đó, muốn làm cái gì thì làm cái đó, không giống Trạm Hoa đi đến đâu cũng có người đi theo.

Với lại, lần này cô đoán được chuyện không may là vì cái mạng nhỏ khó giữ này nên mới linh, ai biết lần tới linh thị có chuẩn như vậy hay không.

Cô thực sự không muốn thấy biểu cảm thất vọng của các trưởng bối, cô nhìn quá nhiều rồi.

Cô nhìn tên gia hỏa trước mặt, cân nhắc nặng nhẹ, mở miệng hỏi anh: "Anh muốn biết thật sao?"

"Phải, tôi muốn biết vì sao cô biết." Anh không chớp mắt đáp lời.

"Tôi biết được, vì tôi nhìn thấy." Cô nói.

Trong mắt anh hiện lên kinh ngạc, Khả Nam nhanh chóng mở miệng trước: "Không phải như anh tưởng, tôi không thấy có ai động tay động chân với phi cơ, tôi nhìn thấy cảnh tượng phi cơ nổ tung, trong lúc tôi đụng phải anh."

"Có ý gì?"

Cô bắt buộc bản thân mạnh mẽ: "Ý tứ là, trước thời điểm tôi đụng phải anh tôi căn bản không biết việc đó sẽ xảy ra, sau khi tôi đụng vào anh, hình ảnh kia đột nhiên hiện lên."

Anh híp mắt, âm thanh lạnh lùng: "Tiểu Gypsy, tôi đã nói tôi không tin mấy chuyện năng lực thần thánh."

"Tôi biết." Cô có chút tức giận: "Là anh muốn biết tôi vì sao biết được, tôi chính là như vậy biết được, gia tộc của tôi đều là nhà ngoại cảm —"

"Cô —"

"Để tôi nói hết!" Cô nâng tay ngăn cản anh.

Chẳng ngờ đến cô vậy mà quát anh, người đàn ông hơi nhướng mày.

Khả Nam trừng anh, tức giận nói: "Gia tộc tôi dựa vào cái này mà kiếm sống, chúng tôi có người bói toán, thầy tướng số, giải đọc chòm sao và bài Tarot, cũng có chút thông linh, chúng tôi có thể nhìn thấy ý niệm lưu lại, tôi biết anh không tin, nhưng đây là cách tôi biết được. Tôi nhìn thấy, cho nên muốn ngăn cản việc đó xảy ra, anh cho rằng tôi muốn nó xảy ra sao? Anh có biết tôi thấy gì không? Tôi thấy tôi và Hân Hân còn có Davy, ở trên cái phi cơ trực thăng đấy bị nổ thành nhiều mảnh nhỏ —"

Cô vừa nhớ tới hình ảnh kia liền thấy ghê tởm, mặt Khả Nam trắng bệt nghiêm lại, thở dốc: "Tôi thấy Davy đầu mất một nửa, máu tươi bắn tung tóe lên trên mặt tôi, Hân Hân bị dây an toàn trói chặt ở bên cạnh thét chói tai, tiếng da thịt cháy khét, còn có một người phụ nữ rơi khỏi phi cơ, sau đó bị tiếng nố thứ hai cắn nuốt, tôi nhìn thấy..."

Cô trừng mắt, khàn giọng: "Tôi nhìn thấy tôi đã chết, tôi nhận thấy tôi chết, cho nên mới sốc đến ngất đi."

Anh không thể tin trừng mắt nhìn người phụ nữ này, anh không tin quỷ thần, nhưng anh đã xem hài cốt và hiện trường, cô ấy nói đúng, cùng với thảm trạng của phi cơ gặp nạn giống nhau như đúc. Davy đầu mất một khối, người đàn ông ngồi đối diện ông ta đai an toàn bị hỏng, bị thiêu chết, có một người phụ nữ rơi khỏi phi cơ, chết tươi trong đình viện, mà người đàn ông cạnh người phụ nữ bị kim loại và thủy tinh đâm xuyên người, chưa rơi xuống đất đã tử vong.

"Tôi nói có đúng hay không?" Cô thấy ngạc nhiên trong mắt anh, phát hiện mình nói đúng, cả người như ngâm trong hàn băng ngàn năm, rùng mình một cái.

Người phụ nữ này không có khả năng biết được tình huống của phi cơ, khi phi cơ nổ, cô và anh ở cùng nhau, bị anh chặn tầm mắt, đến lúc anh đi thăm dò hiện tường mới biết được, cô không có khả năng trong lúc hỗn loạn còn có thể thấy chuyện gì xảy ra.

Anh rút tay về, anh không tin quỷ thần, nhưng anh biết có một số người giác quan thứ sáu rất mạnh.

Anh khoanh tay trước ngực, nói với cô: "Cho dù cô đúng, cũng không thể chứng minh cô không tham dự trong đó, cô biết càng nhiều, hiềm nghi càng lớn."

Lời nói này làm cô bạo phát, cô biết trên gia hỏa này sẽ không dễ dàng tin cô.

"Anh cho rằng tôi thích như vậy sao? Trước kia tôi chưa từng linh thị, tuy rằng ở trong gia đình như thế nhưng tôi là một con gà mờ thất bại, chỉ hiểu được một ít, nói thật thì, đây là lần đầu tiên tôi tiên đoán được, tôi không thể khống chế, tôi không biết vì sao nó xuất hiện, cũng không hiểu được nên làm như thế nào để không nhìn thấy, anh hiểu không? Tôi không thích như vậy, nhưng không biết làm sao để khống chế nó."

"Đây là lý do sức sẹo nhất mà tôi nghe qua."

Khả Nam học theo anh khoanh hai tay trước ngực, hít sâu, trừng mắt với anh: "Vậy thì, anh Jessie này, anh tên gì?"

"Jessie." Anh nhìn cô không chớp mắt đáp lại: "Đây là tên của tôi."

Tuy anh nói vậy nhưng cô biết đại khái là cô đoán đúng rồi —

Chết tiệt, tốt nhất là cô đúng!

"Đó không phải tên anh." Cô bình tĩnh nhìn anh, nâng cằm lên, giả bộ tự tin nói: "Anh không gọi Jessie, nếu anh đi nói với cảnh sát là tôi đã nói hoặc thấy gì đó, tôi sẽ phủ nhận, rồi nói với họ anh dùng tên giả!"

Anh ngây ra một phần vạn giây, nếu không phải cô luôn nhìn vào mắt anh, cô cũng sẽ không phát hiện ra biến hóa nhỏ kia.

Nhưng cô thấy rồi, cô biết mình đúng.

Tên này trăm phần trăm có mờ ám, cô bắt được nhược điểm của anh!

Cô không kìm được đắc ý cười, đè nén hưng phấn trong lòng, hai mắt sáng lên nghiêng người nói: "Thừa nhận đi, anh biết tôi nói đúng, đấy không phải tên anh, tựa như tôi không phải đàn ông."

Những lời này khiến anh đơi tầm mắt từ trên mặt cô nhìn xuống dưới rồi từ dưới nhìn lên, sau đó dừng lại chỗ hai tay cô giao nhau vì nghiên người về phía trước mà kênh rạch giữa hai v* hiện lên rõ ràng.

"Đúng vậy, cô tuyệt đối không phải là đàn ông." Anh cong khóe miệng nói.

Phát hiện anh ta đang nhìn chỗ nào đó cô vô thức đỏ mặt, dưới áo ngủ tơ tằm lộ ra mảng lớn da thịt.

Cô không nhịn được muốn kéo chăn che khuất nửa thân trên, cảm giác thật yếu thế, cô cố nén xúc động muốn lui về phía sau, nhớ lại thủ pháp học được nhiều nằm ở chỗ mẹ, ép buộc mình buông hai tay ở trước ngực ra, muốn dùng nhu thắng cương, chạm vào cánh tay hắn, thả chậm ngữ khí.

"Tôi tin tưởng anh thay tên đổi họ nhất định là có nguyên nhân bất đắc dĩ, tôi đối với bí mật của anh không có hứng thú."

Anh đầu tiên là rũ mắt nhìn cái tay nhỏ bé của cô chạm vào cánh tay mình, sau đó nâng mắt lên, dời tầm mắt về trên mặt cô, nhìn chằm chăm hai con ngươi đen nhánh.

Khoảnh khắc đó tim Khả Nam đập nhanh vài nhịp.

Thân thể tiếp xúc có thể làm giảm phòng vệ của đối phương, đây là chiêu cơ bản, nhưng cô không biết nó cũng ảnh hưởng đến chính mình, bàn tay bẻ nhỏ đặt trên cánh tay anh nóng lên, trong nháy mắt kia giữa hai người như có sợi dây liên kết vô hình.

Cô suýt không nhịn được thu tay, nhưng cuối cùng vẫn duy trì trấn định, dùng âm thanh chân thành, ôn nhu nói: "Nếu anh không tìm tôi gây phiền toái, tôi sẽ không nói ra bí mật của anh, chúng ta có thể cùng nhau thương lượng."

Mới đầu, anh chả thèm động đậy, cô chỉ nghe tiếng tim mình đập.

Anh buông lỏng tay, chậm rãi tiến lên phía trước, nâng tay vuốt ve mặt cô.

Cô khẩn trương không thôi, tim sắp nhảy ra ngoài mất rồi.

"Cô sẽ giữ bí mật của tôi?" Anh nhỏ giọng hỏi.

Cô nuốt nước miếng, liếm môi khàn khàn đáp: "Đương nhiên."

Người đàn ông trước mắt dựa vào thật gần, gần đến mức cô cảm thấy phảng phất như bị nhấn chìm trong đôi mắt màu lam của anh, hương vị nhẹ nhàn khoan khoái và khiêu gợi quẩn quanh nơi chóp mũi, gần đến cô không nhịn được muốn duỗi lưỡi liếm hôn cánh môi mê người của anh.

"Tôi làm sao biết cô không phải đang nói dối?" Anh khàn giọng hỏi.

"Nếu tôi nói ra bí mật của anh...Anh có thể...Có thể..."

Ôi trời, cô cảm nhận được cánh môi anh như có như không phất qua môi cô, mà cô giống như uống phải thuốc mê, tự mình nghiêng người về phía trước.

Nhưng tên đáng giận kia lùi về phía sau, nhíu mày truy vấn: "Tôi có thể như thế nào?"

Cô trừng mắt, bừng tỉnh.

Đáng chết cô đang muốn nói cái gì vậy?

Người đàn ông này khiến cô không cách nào thở nổi, đầu cô trống rỗng không thể suy nghĩ, cô vạn phần xấu hổ lùi về phía sau, tiếp tục nghĩ.

"Anh có thể..." Tâm quá mức hoảng loạn không dám chạm vào anh, vội vàng rút tay về, nắm chặc dây chuyền thủy tinh trước ngực: "Đem lời tôi nói cho cảnh sát, nhốt tôi lại."

Anh hơi nghiêng đầu đánh giá cô, dường như đang suy nghĩ lời cô nói.

Cô rút tay về còn anh thì không, tay anh vẫn để trên mặt cô, không biết khi nào hơn phân nửa cái tay còn lại để bên tai cô, ngón cái mơn trớn gò má cô.

_______________________

Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋