Mộng Mị

Chương 5



Edit: _Lilylys_

Beta: ZzPeanutzZ

Tim cô đập càng lúc càng nhanh, thân thể như muốn nhũn ra, đầu ngón chân không tự chủ cuộn tròn, đặc biệt là lúc anh lấy ngón tay chơi đùa đôi tai mẫn cảm của cô, cô muốn đẩy anh ra, cảm giác kia thật tuyệt, cô còn tưởng mình sắp biến thành con mèo áp sát vào lòng bàn tay anh, cọ cọ lấy lòng.

Không biết tại sao anh lại trở nên thật gần, thật gần, gần như vậy mà cô không thể kháng cự.

Anh lại hôn cô.

Cái này thật là...thật là...

Cô khó có thể khắc chế thở dài một hơi, thần kinh căng thẳng thả lỏng, nhưng lửa nóng không tên tích tụ trong lồng ngực, anh vươn tay ôm lấy eo cô đem cô ép sát, sát đến độ toàn bộ dán vào nửa người trên của anh không một kẻ hở.

Cô vô thức ngẩng đầu, tay níu chặt áo sơ mi trước ngực anh vòng lên gáy anh, càng thêm dán vào anh, ma sát nho nhỏ làm cơn buồn ngủ trong người cô biến mất, phát ra tiếng rên khẽ, nghe thật là sắc tình.

Cô xấu hổ co người lại, miệng ngậm chặt, anh công kích vành tai mẫn cảm của cô làm cô run rẩy không kìm được rên rỉ, miệng lưỡi ấm nóng đi xuống, liếm hôn nhịp đập trên gáy cô.

Đầu cô không cách nào hoạt động, toàn thân cao thấp đều nóng lên vì anh.

Khi anh nâng tay phủ lên bộ ngực sữa cô mới phát hiện dây áo ngủ không biết lúc nào đã tuột xuống đầu vai, tay anh nóng quá, cô không nhịn được co rúm. Môi của anh ở bên môi cô, dời đi lực chú ý, khiến cô bị lạc trong ma lực khêu gợi của anh, nâng người nghênh đón bàn tay tà ác.

Đang lúc ý loạn tình mê, phân không rõ đây là thật hay mộng, đột nhiên có tiếng nói vang lên.

"Jessie, cám ơn anh đã giúp đỡ, tôi có mang bữa trưa —AAAAA—"

Nghe thấy tiếng của Hân Hân, Khả Nam bừng tỉnh, hốt hoảng ngẩng đầu, trên tay cô ấy cầm khay cơm, hai mắt trừng lớn nhìn cô, miệng há hốc.

Khuôn mặt nhỏ nhắn xoát cái đỏ ửng, thẳng đến lúc này mới phát hiện anh áp mình lên giường mềm mại, chăn trên giường rơi xuống đất, đùi cường tráng của anh chen giữa hai chân cô, váy ngủ trên đùi bị kéo đến hông, nửa người trên cũng lộ ra ngoài hơn phân nửa, không có lộ hết là vì....Tay anh đang đặt trên đó, hai tay cô đang gắt gao ôm lấy vai và gáy anh —

"Rất xin lỗi, tôi không biết hai người đang vội, tôi chỉ tới đưa cơm —" Sở Hân Hân hoàn hồn, xấu hổ xoay người đi, "Ngại quá, khi nào hai người hết bận thì gọi tôi!"

Nói xong, cô ấy nhanh chóng bưng khay thức ăn chạy ra ngoài.

Khả Nam thẹn đến muốn chui xuống đất, cả người tỉnh hẳn mà người đàn ông ở trên người cô hiển nhiên cũng thế, khi anh nghe được tiếng của Hân Hân thì thân thể cứng ngắc, nhưng anh không quay đầu lại nhìn mà tiếp tục vùi đầu trên cổ cô thở hổn hển.

Anh ngẩng đầu lên nhìn cô, đôi mắt vẫn sâu thẳm như cũ, môi mỏng khẽ giương.

"Thật không may, phải không?"

Cái miệng nhỏ nhắn hé mở, mặt đỏ tai hồng nhìn anh, thời điểm này mà anh còn đùa được.

Sau đó anh thật sự cười, hôn lên cái miệng đang mở vì ngạc nhiên của cô.

"Tôi đoán hiện tại em không hy vọng tôi sẽ tiếp tục." Anh dán trên môi cô thì thầm, đôi mắt thâm lam lộ ra mấy tia không thể đè nén, khàn khàn nói: "Hay là em muốn tiếp tục?"

Mặt cô càng đỏ, cuống quýt thả lỏng tay đang để trên người anh, lấy tay che thân, cực lực trấn định: "Em nghĩ hiện tại không phải thời điểm thích hợp."

Câu trả lời khiến anh bật ra tiếng cười khẽ, hại cô càng quẫn.

Anh ngồi dậy, giúp cô chỉnh lại áo ngủ nhưng vẫn không nhịn được ở trên đầu vai cô vuốt ve hai cái, lướt trên cánh tay trắng nõn.

Làm cô run rẩy một trận phát ra tiếng thở dốc khe khẽ.

Phản ứng của cô làm đồng tử anh co rút, anh dời mắt từ da thịt tinh tế của cô đến gương mặt hồng thấu, nhìn cô khẽ cắn môi, bộ dáng thật mê người. Anh suýt thì lại cúi người hôn cô.

Đó không phải là ý kiến hay.

Thế nên anh thu tay nói: "Có lẽ để lần sau đi."

Cô trợn mắt, vết đỏ ửng trên mặt khuếch tán tới ngực.

Anh thu hồi tầm mắt, cầm lấy chăn phủ lên thân thể mềm mại của cô, đứng dậy xuống giường đi ra ngoài.

Khả Nam xấu hổ không thôi, rụt cả cơ thể về trong chăn, vùi mặt vào gối buồn bực.

Đáng ghét...

Ôi trời, hẳn là cô nên khống chế anh ta trong lòng bàn tay, cô mới là người học qua tâm lý học, có gia truyền tuyệt học, biết cách khống chế và thao túng người khác, kết quả thì sao, bị anh nắm quyền chủ động.

Hiện tại không phải thời điểm thích hợp? Hiện tại không phải thời điểm thích hợp!

Cô rốt cuộc đang nói cái quỷ gì? Không có cái thời điểm thích hợp gì ở đây được chứ? Cô không thể cùng tên đó làm loạn, trời ạ, hiện tại có người chết nha, cô có khả năng trở thành người bị tình nghi, rốt cuộc cô đang nghĩ cái gì?!

Thật mất mặt, cô vẽ hổ thành ra cẩu chưa nói lại còn bị người ta dùng sắc dụ đến quên chính sự, thật may là mẹ cô không ở đây, bằng không cô không biết giấu mặt chỗ nào.

__Lilylys | Peanut__

"Xin lỗi, mình thật sự không cố ý."

"Ừ, mình biết."

"Mình nghĩ cậu bị ngất."

"Mình ngất thật."

"Mình nghĩ cậu vẫn đang hôn mê." Cô ấy một bên giải thích một bên giúp bạn mình đang ngồi ăn cơm trong phòng khách nhỏ rót chén trà: "Nếu mình biết cậu đang cùng mãnh nam kia thân mật với nhau mình tuyệt đối sẽ không biết thức thời mà chạy vào. Nhưng cậu biết đấy, mình nhớ cậu không thích anh ta, anh ta cũng nhìn cậu không vừa mắt, mình thật sự không ngờ cậu lăn lộn cùng anh ta."

"Mình không có lăn lộn với anh ấy." Trạm Khả Nam đã thay áo ngủ ra, mặc áo thun và quần bò thoải mái, vừa ăn sandwich vừa hàm hồ đáp.

Hân Hân phốc một tiếng bật cười rồi nhanh chóng xin lỗi: "Xin lỗi, mình không muốn giễu cợt cậu, nhưng trải qua chuyện vừa rồi những lời này của cậu chả có tý thuyết phục nào."

"Mình biết." Mặt Khả Nam đỏ lên, xấu hổ nói: "Nhưng mình thật sự không có cùng anh ấy lăn lộn gì đó, mình chỉ là...Mình cũng không biết...Chắc là do mình ngủ đến ngu người."

"Bạn yêu, cậu xác định muốn dùng cái này làm lý do à?" Sở Hân Hân buồn cười nhìn bạn mình: "Cậu phải biết, đàn ông và phụ nữ hấp dẫn nhau rất bình thường."

Cô trợn mắt giơ tay ngăn cản cô ấy: "Chính cậu cũng nói anh ấy nhìn mình không vừa mắt, mình chỉ là nhất thời hồ đồ."

Hân Hân nhún vai, mắt đẹp giương lên, khẽ cười: "Có đôi khi người càng nhìn không vừa mắt càng dễ chui vào đầu đấy."

"Đủ, tiểu thư à, mình không muốn tiếp tục thảo luận chuyện này." Cô vẫy tay, thay đổi đề tài dời đi lực chú ý của Hân Hân: "Mình thử dùng di động gọi cho mẹ nhưng không có tín hiệu, mình đoán do điện thoại mình quá cũ thu tín hiệu không tốt, điện thoại cậu có thể cho mình mượn không?"

"Không cần mượn, hiện tại di động mình cũng không có tín hiệu, nghe nói là vì cái phi cơ kia rơi ngoài ý muốn làm hư đài căn cứ của lâu đài." Cô ấy cười khổ.

Cô ngây ra một lúc, "Đừng nói với mình là điện thoại bàn cũng không thông, mình vừa thử một chút, nó —"

"Nó cũng treo." Hân Hân nhìn cô, dẩu môi: "Cái phi cơ chết tiệt rơi xuống cầu làm đứt cáp điện của lâu đài rồi. Nhưng cậu yên tâm, tầng hầm ngầm của lâu đài có máy phát điện, cho nên tạm thời chúng ta không cần lo lắng mất điện, nhưng mà mình nghĩ hai ngày tới sẽ không có internet, đến khi cảnh sát cho phép bọn họ dời xác phi cơ ở trên cầu đi, nhân viên điện tín mới có thể đến sửa chữa đài căn cứ và cáp điện tuyến."

"Chị Lâm vừa nghe không thể lên mạng thì than thở một trận, nhưng mình cảm thấy không có mạng cũng được chúng ta có thể nghỉ ngơi cho tốt."

Khả Nam kinh ngạc nhìn cô ấy, nắm tay cô ấy cất lời: "Hân Hân, mình biết cậu không tin bói toán này nọ nhưng mình vẫn cảm thấy nơi này có chút kỳ lạ, mình không muốn chúng ta tiếp tục ở lại chỗ này."

Hân Hân bật cười, lật tay nắm lại tay cô: "Mình biết, cậu yên tâm, mình đã nói với quản gia, chờ cảnh sát lấy lời khai của cậu xong, chúng ta đợi một chiếc phi cơ trực thăng khác về là có thể đi."

"Phi cơ khác?" Cô trừng mắt, có chút phản ứng không kịp.

"Cậu sẽ không cho rằng tỷ phú Jaren Ace chỉ có một chiếc phi cơ chứ?" Hân Hân đùa cợt hỏi, sau đó vỗ vỗ tay cô: "Nó đã qua lại đưa mấy người khách khác đi rồi, xảy ra chuyện ngoài ý muốn này, mình nghĩ người đó cũng không có hứng thú tiếp tục giúp con gái ông ta mở tiệc sinh nhật."

Khả Nam còn chưa kịp thở ra bên ngoài đã truyền đến tiếng đập cửa.

Hân Hân đi ra mở cửa, không lâu sau dẫn theo hai người cảnh sát tiến vào.

"Trạm tiểu thư, xin lỗi đã quấy rầy cô, có thể mời cô cùng chúng tôi xuống lầu trả lời mấy vấn đề không?"

Cô nuốt miếng sandwich cuối cùng, hít sâu mỉm cười bình tĩnh đứng dậy đáp.

"Đương nhiên."

__Lilylys | Peanut__

Gió thổi mây bay.

Mây đen giăng đầy trời không biết khi nào như đại quân tiếp cận.

Khả Nam sau khi cho lời khai xong thì rời khỏi thư phòng, nhận thấy một trận gió lạnh thổi tới, cơn gió từ lầu hai thổi đến, cửa lớn mở rộng, gió lạnh thấu xương theo khung cửa sổ trống rỗng tiến vào, thổi tung rèm cửa sổ bị cháy xung quanh.

Căn phòng này ở hướng nam, đón nắng tốt, vô luận là buổi sáng hoặc sau giữa trưa đều có ánh sáng sung túc, nhưng giờ phút này vì thời tiết thay đổi nhanh chóng trở nên âm u. Với lại trải qua buổi sáng bị lửa tàn phá ngoài ý muốn, sàn nhà đầy kính vỡ, cái bàn bị sập, còn có dấu vết lửa cháy.

Gió lạnh gào thét từng trận, ngoài cửa sổ mây đen cuồn cuộn, giống như tro bụi bao trùm toàn bộ thế giới.

Xuyên qua cửa ban công cô nhìn thấy cây cầu trước tòa lâu đài, không tự chủ đi đến ban công rộng mở.

Nơi này tuy là lầu hai nhưng do tòa nhà chính này ở trước lâu đài nên mỗi tầng rất cao, cô đứng ở chỗ này có thể nhìn hết cảnh vật phía dưới không sót thứ gì.

Trước tòa nhà là hoa viên, sau đó là một tòa tháp, cánh cửa phía dưới tòa tháp mở ra một cánh, bên ngoài là sườn dốc kết thúc của cầu đá. Tòa tháp giờ phút này bị đụng ra một cái động lớn, trên cây cầu đằng sau là chiếc phi cơ không nhìn ra hình dạng, nó cháy đen, có một phần treo trên không trung, mỗi khi có gió thổi qua sẽ làm tấm kim loại lay động, phát ra tiếng ồn. Cả thân nó ở trên cầu, chặn toàn bộ đường ra.

Nhìn mây đen giăng đầy trên bầu trời và tòa tháp đổ nát bất an trong lòng cô càng sâu.

"Em không nên tới nơi này."

Nghe tiếng nói cô hoàn hồn nhìn lại, thấy người đàn ông kia.

Gió lạnh thổi cổ áo anh tung bay, cũng làm tóc anh rối loạn, tay anh bỏ trong túi quần tây trang, áo sơ mi màu đen khiến anh thoạt nhìn có chút xấu xa, nhưng lại đẹp trai một cách chết tiệt.

"Nơi này là hiện trường vụ án." Anh nói.

Cô nhìn anh tiến lên phía trước, giọng khàn khàn lên tiếng: "Tôi không thấy được tuyến phong tỏa."

"Nơi này cảnh lực không đủ, bình thường rất ít khi phát sinh án mạng, cảnh sát không có kinh nghiệm phá án, bọn họ chưa kịp thu thập chứng cứ."

"Ồ." Cô chần chừ đáp, sự xuất hiện của anh dời đi hơn phân nửa lực chú ý của cô, nhưng cô vẫn thấy bất an, có chút ngượng ngùng, đặc biệt là sau khi anh hôn cô.

Người đàn ông này không hề cáo trạng với cảnh sát, cô không biết là cô uy hiếp có hiệu quả hay là anh đã loại bỏ nghi vấn cô là thủ phạm.

Cô buộc mình dời tầm mắt khỏi người anh, nhìn tòa nhà bị tàn phá phía dưới.

"Tôi không biết, tôi chỉ thấy nơi này mở cửa, sau đó tôi nhìn thấy cây cầu." Cô hít sâu nói: "Hân Hân nói với tôi phi cơ trực thăng rơi làm hư cầu, chưa nói làm hư tháp."

"Tôi nghĩ cô ấy không cảm thấy việc đó quan trọng." Anh đứng bên cạnh cô, cùng cô nhìn tòa tháp sập phía trước.

"Ừ." Cô khẽ lên tiếng.

Thanh âm người phụ nữ này có chút ưu sầu làm anh không kiềm được ngoái lại nhìn cô, không biết từ khi nào cô dùng hai tay vây lấy bản thân.

"Em cảm thấy tòa tháp này rất quan trọng?" Anh nghe thấy mình hỏi.

"Không, chỉ là có vài việc quấy nhiễu tôi." Cô chăm chú nhìn tòa tháp phía trước, nhíu đôi mày thanh tú.

"Chuyện gì?"

Cô mím môi, một lúc lâu mới chuyển tầm mắt về trên mặt anh: "Người treo ngược, tháp sập, tôi không thể không nghĩ đến một việc."

Anh nhếch mày: "Chuyện gì?"

"Trong bộ bài Tarot, người treo ngược là hy sinh, tháp sập đại biểu hủy diệt." Gió thổi tóc cô bay bay, cô nâng tay vén mấy sợi tóc đến sau tai, nhìn anh nói: "Bọn kia điên rồi, sự việc chỉ vừa mới bắt đầu mà thôi."

"Tôi nhớ em nói bói toán chỉ là một loại tâm lý học, giống như thấy tướng số làm rõ tâm ý bản thân."

"Không sai." Cô thở dài: "Bói toán là một loại tâm lý học nhưng đây là hung thủ bày ra mặt bài."

Anh khẽ cong khóe miệng: "Đây chỉ là trùng hợp, em phải biết rằng trong lúc em hôn mê đã có nhiều người rời đi, tên hung thủ có lẽ ở trong số đó."

"Có lẽ." Cô nhìn anh: "Cũng có lẽ người kia hiểu về bài Tarot, hắn muốn cho mọi người biết vì sao hắn phải làm vậy."

Anh ngẩn ra, nghe cô thở dài, sầu lo nói tiếp: "Tôi biết việc này nghe thật điên rồ, nhưng tôi cảm thấy đây chưa phải kết thúc, chỉ mới bắt đầu."

Đó không phải điên rồ, là quỷ dị.

Người phụ nữ này vừa quỷ dị vừa đáng yêu khiến lông tơ anh dựng đứng.

"Cho nên em biết hung thủ tại sao lại làm như thế à?" Anh hỏi.

"Không biết, chỉ có hai lá bài không nhìn ra cái gì." Cô nhún vai trả lời.

"Tôi nghĩ chúng ta không cần nhiều bài hơn đâu." Anh nói.

"Tin tôi đi, tôi cũng không muốn nhìn nhiều thêm đâu." Cô lẩm bẩm.

Cô nghiêm túc, cô thật sự tin vào lời nói kia, đối với cô không phải chuyện tốt.

Anh mở miệng cảnh cáo cô: "Tiểu Gypsy, tôi hy vọng em không đi khắp nơi nói chuyện này, nếu không những người bị bắt ở lại sẽ hoảng loạn."

"Bị bắt?" Khả Nam ngẩn người.

"Tôi tưởng em đã biết." Anh rút tay khỏi túi quần, chỉ vào bầu trời ảm đạm: "Bão sắp tới, Berlus vừa thông báo, vì thời tiết không tốt, sân bay đều ngưng hoạt động, phi cơ đợi mưa gió đi qua mới có thể trở về."

Chết tiệt thật!

Cô trừng mắt nhìn, cố giữ bình tĩnh nhưng vẫn không nhịn được trắng mặt, muốn suy nghĩ cách rời khỏi đây: "Xe thì sao? Có lẽ có thể ngồi xe rời đi?"

"Em nhìn đấy, xác chiếc phi cơ chặn ngang cây cầu, đây là một vụ án mạng lớn, cảnh sát Canada đã cử pháp y giỏi nhất đến, có điều phải chờ mấy ngày, cho đến khi họ thu thập vật chứng xong chúng ta không thể dời nó đi."

Khả Nam hít sâu, muốn bản thân bình tĩnh, mở miệng hỏi lại: "Cho nên, chúng ta còn phải ở đây một đêm?"

"Nếu bão ngày mai đi qua."

Cô không thể khống chế run run nhìn tòa tháp sập.

"Tôi không muốn như vậy." Cô lẩm bẩm.

"Ồ." Anh giơ tay chạm nhẹ vào chiếc cằm khéo léo của cô.

Cô phát hoảng.

"Đôi khi có một số việc nên nhắm mắt làm ngơ." Anh nói.

Khả Nam ngây ngốc nhìn anh, không biết câu này là cảnh cáo hay lời khuyên, ngón tay của người đàn ông còn ở trên mặt cô, hơi tản ra nhiệt độ khiến hô hấp cô đình trệ.

Cô không nhịn được nhỏ giọng đáp trả: "Tôi cảm thấy mình giống con nai đợi bị làm thịt, không phải nhắm mắt làm ngơ là có thể hết sợ hãi."

"Có lẽ em nên thử dời đi lực chú ý."

Âm thanh anh khàn khàn gợi cảm cô cảm nhận được anh đang tới gần.

Đáng chết.

Nhìn gương mặt anh tuấn càng ngày càng gần cô cuốn quýt mở miệng.

"Đừng làm như vậy?" Cô bất ổn thấp giọng yêu cầu: "Đừng hôn tôi."

"Tại sao?" Anh híp mắt, trong mắt xẹt qua tia không vui.

Bởi vì tôi chết tiệt nghĩ, anh làm cho tôi không tỉnh táo.

Ngón tay khô ráp lướt qua cánh môi mềm mại, khiến cô xém chút nữa là thốt lên, may mắn cô kịp thời đào ra một câu khác từ trong đầu.

"Anh đang ngủ."

"Hả?" Anh bất ngờ, hoang mang nhướng mày, ngừng âu yếm dụ hoặc.

Như được hoãn thi hành hình phạt, cô thở phào một hơi, "Anh nói với cảnh sát anh nghe thấy tiếng thét khi đang ngủ, vừa rồi ở trong phòng anh không nói thế."

"Tôi nói dối." Anh không thèm chớp mắt nói.

Cô mở to mắt, không thể tin được nhìn anh.

"Thế nào, em không biết con người sẽ nói dối sao?" Anh nhếch môi, rũ mắt nhìn cô, mỉm cười: "Huống hồ, tôi vì mạng nhỏ mà suy nghĩ, tôi xác định em không phải tên hung thủ điên cuồng kia."

"Tôi không phải." Khả Nam nhắc lại.

Anh ngóng nhìn cô, gật đầu tán đồng: "Đúng vậy, em không phải."

Sau đó anh đứng thẳng lên, có chút quyến luyến không buông, thu hồi tay ở trên mặt cô.

Tất nhiên, có thể đó chỉ là ảo giác của cô, cô lại vụng trộm hít một hơi, cảm giác như chớp mắt vừa rồi cô bị nguyền rủa.

"Anh tin tưởng tôi?" Cô hỏi anh, nhận ra giọng mình khàn khàn, mà tim vẫn cứ đập nhanh không ngừng.

Anh đem hai tay bỏ vào túi, khóe miệng khẽ nhếch, tươi cười có chút trào phúng, cô hỏi một đằng anh trả lời một nẻo: "Tiểu Gypsy, tối nay khóa kỹ cửa phòng của em, không cần rảnh rỗi nhiều chuyện, đừng tìm người đàm luận dự cảm chẳng lành của em, như vậy đối với em có vẻ tốt, chúng ta mới có thể thấy mặt trời ngày mai."

Nói xong anh xoay người rời khỏi.

Câu cuối cùng của anh xác thật là cảnh cáo.

Đột nhiên, bất an không yên lại dâng lên.

Gió lạnh ào ào thổi tới làm cô lạnh run, nhưng không chỉ do gió mà còn vì người đàn ông đang bước vào bóng tối của dãy hành lang.

__Lilylys | Peanut__

Đêm.

Không khí nặng nề bất an ngưng tụ trong bữa tối, mọi người ăn uống nói chuyện rôm rả, tuy rằng thỉnh thoảng có tiếng cười khẽ nhưng cũng rất gượng gạo, giống như miễn cưỡng gạt bỏ không khí nặng nề xung quanh.

Lúc dùng bữa cô phát hiện khách trong lâu đài hình như đều đã rời đi, chỉ còn ít ỏi mấy người, Marcus, đạo diễn Mary và cái tên đàn ông không phải tên Jessie ở lại, chị Lâm và Hân Hân đương nhiên cũng ở đây, các cô ấy là vì cô ngất nên mới không rời khỏi, khiến cô thấy có lỗi.

Cô nhìn ra được chị Lâm khẩn trương và lo lắng, rượu đỏ trong tay một ly tiếp một ly, uống hơi quá chén.

Trong không khí tràn ngập nổi sợ hãi nhưng không ai nói ra miệng.

Ngoài cửa sổ gió bắt đầu nổi, bên ngoài thiên hôn địa ám cô có thể cảm nhận được độ ẩm, nghe thấy tiếng mưa rơi rất nhỏ cùng tiếng gió gào thét quét qua.

"Được rồi, cứ như vậy, tôi chịu đủ rồi, tôi chán đĩa thức ăn này rồi." Mary đứng lên, ném khăn ăn lên bàn, nhìn quản gia Berlus vẫn đứng một bên nãy giờ, vẫy vẫy tay nói: "Thật xin lỗi, không phải đồ ăn có vấn đề, nhưng tôi nghĩ trải qua mấy việc này, tôi không có khẩu vị."

Sau đó bà quay đầy nhìn mọi người ngồi trên bàn: "Chủ nhân nơi này hiển nhiên không muốn xuất hiện, tôi muốn trở về phòng nghỉ ngơi, Jessie, cậu ăn no chưa? Hy vọng cậu không để ý đưa tôi đi qua đoạn hành lang âm trầm này?"

Nói xong, không đợi anh trả lời nửa câu đã bước ra ngoài, bà biết rõ người đàn ông kia nhất định sẽ đuổi kịp.

Mà tên không gọi Jessie kia quả thật đứng dậy đi theo, vươn tay đỡ nữ đạo diễn cao ngạo, anh vừa đi đến trước cửa cô nhìn thấy anh liếc cô một cái.

Đạo diễn Mary vừa đi Marcus cũng đi theo, ông ta lầm bầm hai câu đã ăn no linh tinh, buông khăn ăn rời đi.

"Xin lỗi, chị cũng không có khẩu vị gì." Chị Lâm áy náy cười, khi chị ấy đứng dậy có chút lảo đảo, Hân Hân và Khả Nam lập tức đứng lên đỡ lấy chị ấy.

"Chị Lâm chị có khỏe không?" Hân Hân quan tâm hỏi.

"Không sao, chị chỉ là vướn phải bàn ăn." Chị Lâm ngượng ngùng cười.

"Em về phòng với chị." Hân Hân nói: "Dù sao em cũng ăn no rồi, Khả Nam còn cậu —"

"Mình cũng no." Khả Nam nhanh chóng trả lời, "Chúng ta trở về phòng đi."

Mắt thấy người trong phòng ăn đều rời đi cô cũng không nghĩ ở lại cái nơi rộng lớn âm trầm trong đêm tối này.

Vì thế ba cô gái kết bạn đi lên lầu, các cô không nói nhiều rất ăn ý cùng nhau đi đường vòng, tránh xa nơi phát sinh án mạng, đi đến đầu bên kia mới lên lầu. Khi đi qua lầu hai lại nghe thấy tiếng đàn, ba người tò mò dừng chân ở chỗ rẽ, chỉ thấy lầu hai cách đó không xa có một hội trường công cộng nhỏ. Đạo diễn Mary dựa vào cây đàn dương cầm, người đánh đàn bị che khuất nhưng Khả Nam thấy được người đó xoắn tay áo sơ mi đến khủy tay, cánh tay rắn chắc, bàn tay to linh hoạt.

Mary cầm ly Cham-panh, mắt khép hờ, một mặt say mê.

"Cho dù là đại đạo diễn thì thế nào? Còn không phải thích tiểu lang —" Chị Lâm nhìn, không nhịn được cười khanh khách ra tiếng, sau đó ngừng lại, nhanh chóng vỗ vỗ mặt, xoay người lên lầu: "Đáng giận, đáng chết, chị say, mau trở về phòng, mau trở về phòng."

"Tiểu lang?" Khả Nam ngây ra một lúc, bắt buộc mình kéo tầm mắt từ đôi tay to kia về, xoay người đi theo lên lầu, ngây ngốc hỏi: "Đạo diễn Mary có nuôi chó sói à?"

Tuy rằng biết không nên ở nơi công cộng bàn tán, chị Lâm nghe vậy vẫn là không khỏi giở giọng xem thường, nhếch môi mỉa mai: "Đương nhiên, bà ta còn nuôi khá nhiều, hơn nữa bà ấy có mới nới cũ, một năm đổi không chỉ vài người thôi đâu."

"Như vậy không tốt nhỉ." Khả Nam nghe vậy không nhịn được lên tiếng: "Em nghe nói chó nhận chủ nhân, nó chỉ nhận người chủ đầu tiên là chủ nhân, sau khi đổi chủ nó vẫn tâm tâm niệm niệm, không quên tình xưa."

"Em yên tâm, tiểu lang này và bà ta đều là người tình ta nguyện, huống hồ bọn họ cũng không phải không có lợi ích."

"Lợi ích gì?"

"Đương nhiên là danh lợi rồi." Chị Lâm cũng không quay đầu lại chỉ nói: "Một số người chính là vậy, đôi khi không phải có gương mặt đẹp là được, còn phải có thiên thời địa lợi nhân hòa, chung quy cũng có người nghĩ muốn đầu cơ trục lợi."

"Hả?" Khả Nam hoàn toàn chẳng hiểu gì, cô hoang mang hỏi: "Chị Lâm, làm chó sói thì tại sao lại muốn thiên thời địa lợi nhân hòa?"

Hân Hân nghe đến đó rốt cục không nhịn được phốc một tiếng bật cười, nhắc nhở cô: "Khả Nam, chị Lâm nói không phải chó."

"Vậy là cái gì?" Cô mờ mịt hỏi. (Một đứa mù công nghệ như bả thì không nên mong mỏi gì cho cam 😒)

"Em không biết thật hay là giả ngốc?" Chị Lâm không hiểu nổi quay lại nhìn cô, thấy cô một mặt ngây ngốc, mới tiến đến bên tai cô: "Chị đang nói đàn ông."

Cô trừng mắt nhìn chị Lâm và Hân Hân cười đến vui vẻ mới mạnh mẽ lĩnh ngộ ra.

"Chị là nói..." Cô mặt đỏ bừng hỏi: "Các người là nói..."

"Tiểu lang là chỉ đàn ông." Chị Lâm thỏa mái cười, đi trên hành lang giơ tay làm đủ tư thế thủy thủ mạnh mẽ, nhỏ giọng giải thích: "Đàn ông trẻ tuổi cường tráng."

Hân Hân câu tay Khả Nam đi ở phía sau nhìn chị ấy: "Có đôi khi không nhất định là trẻ tuổi cường tráng, Mary rất có phẩm vị, bà ấy nhìn đàn ông người nào cũng có mị lực độc đáo."

"Cùng với thể lực." Chị Lâm kiên trì, hai tay còn nắm chặt để bên hông, liên tục làm ra vài động tác, làm xong còn suýt chút té ngã, cười đến lợi hại: "Chị dám thề, tiểu lang kia thể lực nhất định vô cùng tốt, em có nhìn đến cơ ngực của anh ta không? Đúng là khiến cho người ta chảy nước miếng."

"Không xong, chị say thật rồi." Hân Hân bước lên phía trước giữ chặt chị Lâm, "Chị uống mấy ly rượu hả?"

"Không sao, một chút, một chút mà thôi, uống xong ngủ sẽ ngon hơn." Chị Lâm đứng thẳng đùa cợt nói: "Chị không có tiểu lang, chỉ có thể dựa vào rượu để thả lỏng."

"OK, chị mau lên giường nằm đi, ngày mai tỉnh lại chị sẽ hối hận mình nói lung tung cho mà xem." Hân Hân buồn cười cầm tay chị ấy, kéo về hướng phòng chị Lâm.

Khả Nam ở phía sau cùng nhau vào phòng giúp đỡ Hân Hân cởi quần áo giày tất đưa chị ấy lên giường, rồi mới đi ra.

"Cậu có sao không?" Hân Hân ở trên hành lang nhìn cô hỏi: "Xin lỗi, mình nghĩ chị Lâm quá khẩn trương cho nên uống hơi nhiều."

"Mình ổn." Khả Nam nặn ra một nụ cười: "Mình biết."

"Mình trở về phòng đây, cậu cũng ngủ sớm một chút, ngủ ngon."

"Ngủ ngon."

Chúc ngủ ngon xong Hân Hân trở lại phòng cách vách chị Lâm, cô cũng trở lại phòng mình ở đối diện.

Tiếng đàn dưới lầu không biết khi nào đã ngừng, cô vô thức đứng trên hành lang nhìn cửa phòng bên cạnh, nhớ tới những gì chị Lâm vừa nói, trong lòng không khỏi cảm thấy thất vọng.

Thật ra việc này cũng không kỳ quái, phụ nữ có thể dựa vào đàn ông để đi lên thì đàn ông cũng sẽ làm như vậy, chỉ là không biết tại sao cô chưa từng nghĩ anh sẽ đi theo con đường đó.

Người không kêu Jessie kia không giống loại người sẽ dựa vào phụ nữ.

Vả lại, anh quả thật có thể hình khiến người ta chảy nước miếng, làm người nhìn trong lòng như có con nai chạy loạn, đôi mắt chuyên chú và khuôn mặt tuấn mỹ, còn có đôi tay linh hoạt khiêu gợi. Miệng lưỡi nóng bỏng khiêu khích —

Đủ, đủ! Trạm Khả Nam, mau dừng lại!

Trong đầu hiện lên cảnh tượng anh áp cô trên giường mà hôn, cô lập tức khinh bỉ chính mình, mặt đỏ tim đập nhanh chóng mở cửa vào phòng, tựa trên ván cửa thở dốc, miệng phảng phất còn lưu lại hương vị của anh.

OK, nói thật, nếu anh ta muốn dùng thân thể để đi lên, cô không nghĩ sẽ có phụ nữ kháng cự anh.

Nửa đêm, cô vì đói mà tỉnh lại.

Nằm trên giường, cô xoay người định tiếp tục ngủ, nhưng cả ngày cô chỉ ăn có đĩa sandwich, bữa tối chưa ăn được mấy miếng cơm, bây giờ rất đói bụng, trong vòng một ngày chết nhiều người như vậy cô còn cảm thấy đói, cô thấy có hơi tội lỗi, nhưng đói bụng chính là đói bụng, sớm biết vậy bữa tối cho dù không có khẩu vị cũng ăn nhiều thêm hai miếng, hiện tại cho dù đói cô cũng không dám một mình đi trong tòa lâu đài cổ quái này.

Thở dài, cô xuống giường đi đến quầy bar trong phòng khách, dùng máy pha cà phê nấu một ly nước ấm, may mắn là trong khi cô chờ nước sôi thì phát hiện trong quầy ngoại trừ máy pha cà phê còn có tủ lạnh ẩn, bên trong có người tri kỷ đặt một cái hộp thủy tinh trong suốt đựng bánh quy.

Thấy hộp bánh quy cô không tiếng động giơ hai tay hoan hô, thật tình cảm ơn người hầu tri kỷ hoặc quản gia, hay là quản lý? Buổi chiều khi chị Lâm và cô nói chuyện bát quái trong lâu đài cô mới biết bên ngoài có nam quản gia nhưng kỳ thực có một nữ quản lý, quản lý nữ người hầu và nội vụ, cô không có cẩn thận nghe, nhưng cô quyết định ngày mai hỏi rõ ràng sau đó tự mình đi cám ơn vị đáng yêu ấy.

Ôm hộp bánh quy thủy tinh ngồi trên kệ bếp rất nhanh cô phát hiện thêm hộp gỗ đựng đủ loại kiểu dáng, khẩu vị trà, có một nửa là cafe nhưng cũng có trà thảo mộc, huân y thảo, hoa cúc, dâu tây, việt quất...Vẫn là trà hoa cúc tốt.

Cô rút túi trà hoa cúc ra, mặc dù cô thích việt quất nhưng trà hoa cúc có thể hỗ trợ giấc ngủ, cô không muốn nửa đêm lại tỉnh.

Sau khi trời tối mưa gió bên ngoài dần lớn, nhiệt độ không khí bỗng chốc xuống thấp, cô nâng chén trà nóng uống, ăn bánh quy để bản thân đừng suy nghĩ miên mang.

Ăn hai ba miếng bánh, cô bình tĩnh lại, nhưng bánh này rất ngọt, cô sợ ăn nhiều sẽ không ngủ được uống hết trà liền đem bánh quy bỏ lại vào tủ lạnh, chuẩn bị lên giường ngủ.

Không ngờ đang lúc đóng cửa tủ lạnh thì nghe bên ngoài truyền đến tiếng nói chuyện.

Cô còn tưởng rằng mình nghe lầm, nhưng người nói chuyện đột nhiên kéo cao âm lượng, sau đó lại hạ giọng.

Cô khịt mũi, tò mò đi tới cửa.

Cửa phòng của tòa lâu đài này không giống với cửa khách sạn có lỗ mắt mèo để người ta nhìn ra ngoài, nhưng khóa cửa của nó là đồ cổ làm bằng đồng nguyên chất, chính là kiểu có một cái lỗ khóa có thể nhìn ra bên ngoài.

Chính vì thế, cô mới nghe thấy ngoài cửa thật sự có người nói chuyện.

Cô nghe được trong đó một người là chị Lâm, người kia là đàn ông, Khả Nam tò mò cúi người xuống, từ lỗ khóa nhìn ra ngoài.

Ngoài cửa, chị Lâm ở đối diện mở cửa ra phân nửa, tức giận trừng mắt với người đàn ông đứng bên cạnh cửa, cô dựa theo hình dáng và bóng lưng nhận ra đó là Marcus.

Cô kinh ngạc.

"Na Na, thông minh một chút, cô biết việc này có thể mang đến lợi ích cho chúng ta nếu không mụ phù thủy Mary cũng sẽ không ở lại, bà ta đã cùng tôi ký hợp đồng, tôi biết Sở Hân Hân rất muốn hợp tác với Mary."

"Hân Hân muốn hợp tác với Mary, nhưng con bé có thể chờ cơ hội tiếp theo. Chúng ta đều biết, ông đã sơn cùng thủy tận (*), nếu ông muốn thuyết phục Jaren Ace thì dựa vào bản thân đi, tôi sẽ không để ông lợi dụng Hân Hân."

(*) Sơn cùng thuỷ tận: đi đến đường cùng.

Marcus nghe vậy giận tím mặt, nắm lấy cánh tay chị Lâm: "Cô không nên ép người quá đáng!"

Khả Nam hoảng sợ, sợ ông ta đánh chị Lâm, tay giữ nắm cửa định mở cửa liền nghe thấy chị Lâm phụng phịu lạnh mặt nhìn hắn.

"Là tôi ép người quá đáng sao? Tôi cảm thấy ông mới ép người quá đáng, sự việc mới ra nông nổi này."

"Cô có ý gì?" Marcus sửng sốt.

Chị Lâm không kiên nhẫn nói: "Ông còn không biết sao? Sarah đã chết, Davy cũng đã chết, tôi nhớ năm trước các người cùng nhau hợp tác cũng chết người, không phải sao?"

Marcus chấn động thu tay, nghiêm mặt nói: "Đó là ngoài ý muốn."

Chị Lâm rút tay bị hắn nắm về, khoanh tay ôm ngực: "Mặc kệ ông nói thế nào, tôi không biết các người phạm phải chuyện tốt gì, nhưng hiển nhiên có người cho rằng các người sai."

Marcus sắc mặt trắng bệt, khàn giọng vội vàng cãi lại: "Việc đó là ngoài ý muốn, cảnh sát đã điều tra rồi, đó chỉ là việc bất hạnh ngoài ý muốn. Na Na, xin cô, cô nói không sai, tài chính của tôi xảy ra vấn đề nhưng chỉ cần bộ phim này thành công, tôi có thể xoay mình. Mary đáp ứng tiếp nhận bộ phim, người đàn ông kia cô cũng thấy, hắn nhất định sẽ nổi tiếng —"

"Đủ rồi." Chị Lâm nâng tay ngăn ông ta, nghiêm mặt: "Marcus, xin ông làm rõ tình huống, ông hiện tại không nên lo lắng bộ phim có công chiếu hoặc là ông có thể phá sản hay không, mà nên lo cho cái mạng này của ông đó, nếu tôi là ông, tôi sẽ lập tức trở về phòng khóa kỹ cửa, sáng mai đi tìm cảnh sát bảo hộ, tôi cho rằng mục tiêu tiếp theo của tên điên cuồng giết người là ông!"

Chị ấy nói rất nhanh, thần sắc nghiêm nghị, nói xong lùi về phía sau đóng sầm cửa.

Marcus nghe được trợn mắt há mồm, Khả Nam thấy đôi tay mập mạp của ông ta thỏng xuống bên người, hơi hơi run run, sau đó ông ta lấy khăn tay trong túi lau mồ hôi trên gáy, ông ta vốn muốn gõ cửa nhưng hết nhìn đông lại nhìn tây, tựa như sợ hãi cái gì đấy đột nhiên xông ra, cuối cùng vẫn là thần kinh căng thẳng xoay người rời đi.

Thấy ông ta đi rồi Khả Nam mới thở ra.

Nhưng mà theo đoạn đối thoại vừa rồi, chị Lâm và Marcus trước đây hẳn là có quen biết, chị ấy không đề cập đến. Lại nói, chị Lâm hình như là du học ở Mỹ, cũng từng làm tiệc ở Hollywood một thời gian, quen biết nhà làm phim cũng không kỳ lạ.

Hình như chị Lâm biết rõ nội tình vụ án mạng này, cô không nhịn được tò mò, có hơi muốn đi đến đối diện gõ cửa hỏi rõ ràng, đúng lúc này, di động cô để trong phòng ngủ vang lên, âm thanh kia ngắn ngủi vang dội.

Kỳ quái, không phải nói không có tín hiệu sao?

Cô ngạc nhiên, vội trở về phòng, cõi lòng đầy hy vọng cầm lấy di động kiểm tra, kết quả chỉ nhìn thấy trên màn hình hiện lên cảnh báo sắp hết pin, kế đến lại xôn xao một trận.

Cô trợn trừng mắt, thở dài, tắt nguồn cất điện thoại vào túi.

Ngồi trên giường cô hơi lo lắng quyết định ngày mai đi hỏi chị Lâm, thời gian trên điện thoại hiển thị 1:50, nếu bây giờ cô đi hỏi thì tối nay cô và chị Lâm đừng hòng ngủ tiếp.

Không nghĩ nhiều nữa, cô chui vào trong ổ chăn, ăn uống no đủ, cô dính vào gối lập tức ngủ, chính là lúc này đây lại ngủ không an ổn. Ngoài cửa sổ, mưa gió càng lúc càng lớn, ù ù tiếng sấm từ xa đến gần, tia chớp chói mắt chớp từng trận không ngừng.

Cô vùi cả người vào ổ chăn, mộng lộn xộn ào ào kéo đến, trộn lẫn vào nhau, rượu đỏ, vách đá, máu, phụ nữ treo ngược, tháp sập, trực thăng nổ, hỏa diễm càng quét —

Người đàn ông nửa thân trần, đôi mắt thuần lam —

Ren màu trắng, nước mắt lướt trên da ngọc lạnh băng —

Ánh mắt rình coi sau khóa cửa bằng đồng —

Cô chân trần chạy trên đá lạnh lẽo tiến về phía trước, đèn thủy tinh trên tường cổ lóe lên, tiểu cô nương tóc vàng trong tranh sơn dầu đổ huyết lệ, vương tọa bên trong tòa lâu đài tan chảy, thạch long trên tòa tháp sống dậy, vươn đôi cánh ác ma phát ra tiếng rống khủng bố, đuổi theo cô trên hành lang.

Cô kinh hoàng chạy về phía trước, xuyên qua hành lang dài, chạy đến khu vực cầu thang thì bị phi long phun ra hỏa diễm làm bị thương, nó vung cánh đánh về phía cô, cô ngã trên thang lầu xuống, đôi mắt phi long đỏ đậm bay xuống, mở ra ma trảo cứng rắn, xé rách cô —

Cô hét lên trong sợ hãi bừng tỉnh, toàn thân đều là mồ hôi lạnh.

Khả Nam thở hổn hển, rồi nhận ra mình không ở trên giường, cô nằm trên mặt đất, có chất lỏng gì đó thấm trên thảm, cô thấy chiếc giường ở trước mặt.

Ngoài cửa sổ vẫn có tia chớp thỉnh thoảng chiếu sáng căn phòng.

Lúc đầu cô cho rằng mình gặp ác mộng nên rớt xuống giường, khăn trải giường trên giường thỉnh thoảng xuất hiện. Khăn trải giường trong phòng cô màu vàng nhạt, đường viền hoa hồng bằng gấm.

Đây không phải giường của cô cũng không phải phòng cô, màu sắc thảm hoa cũng không giống.

Bất an và sợ hãi bao trùm cô, sau đó cô nhận thấy trên tay mình hình như đang nắm thứ gì đó, cô rũ mắt, giơ tay lên, thấy trong tay cầm đế nến hoa hồng làm bằng bạc thuần khiết, nhưng trên đó không có ngọn nến nào, chỉ có máu tươi một đường uốn lượn chảy xuống, tràn xuống mặt thảm, nhiễm đỏ mu bàn tay cô.

Cô mở to mắt, nhìn chằm chằm nó, không dám động đậy, hô hấp trì trệ, đầu trống rỗng.

Nhất thời, cô thực sự không thể suy xét, còn tưởng rằng là mơ, còn ở trong mơ, nhưng máu này xúc cảm chân thật như thế, từng giọt từng giọt chảy xuống.

Cô không biết mình đứng lên bằng cách nào, nhưng cô thực sự đứng lên, sau đó, sởn tóc gáy nhìn người đàn ông trên giường.

Marcus Livius.

Ông ta đã chết, thân thể mập mạp mặc áo ngủ tơ tằm màu lá cọ, ngực bị chọc một cái động lớn, máu thấm đỏ ga giường.

Cuồng phong gào thét, thổi tung ô cửa sổ sát đất, mưa gió tiến vào, hất bức màn lên, một tia chớp từ trên trời giáng xuống, chiếu sáng cả căn phòng.

Lần này, cô nhìn thấy rõ bộ dáng của Marcus, ông không chỉ bị khoét ngực, ông ta còn bị kim châm trên gối nằm đâm xuyên, hai mắt lồi ra ngoài khỏi hốc mắt, máu tươi chảy muốn thấm ướt cả cái giường.

Nháy mắt, thế giới có chút vặn vẹo.

Đế nến màu bạc trên tay cô rơi xuống bị thảm hấp thụ đại bộ phận âm thanh, cô cúi đầu nhìn xuống thấy mình đứng trong vũng máu, cả người cô toàn thân cao thấp đều dính máu, mà hơi nước trên thảm không phải là nước, là máu, máu đã dầng khô lại.

Đáng chết, cô giết ông ta? Không, không, cô không có giết ông ta —

Cô thở hổn hển, cả người phát run, mờ mịt nhìn hiện trường giết người trước mắt, nhìn hai tay và áo ngủ dính đầy máu tươi, mặt mất hết huyết sắc.

Hoặc là cô có?

Cô cảm nhận được hận ý đáng sợ, các trưởng bối đã từng cảnh cáo thể chất các cô rất dễ bị linh hồn chiếm được, đó là nguyên nhân vì sao các cô cần có được ý chí kiên cường, làm một nhà ngoại cảm cần phải tôi luyện, mà cô là con gà mờ chết tiệt —

Cô thật ngu xuẩn, nếu ngay từ đầu nói cho mẹ biết, cô không nên tự ý muốn khống chế hết thảy, hiện tại nhìn xem cô làm ra cái gì!

Tia chớp lại lóe lên, tiếng sấm ầm ầm vang.

Đột nhiên, cô giật mình tỉnh ngộ, cô biết mình không thể ở lại chỗ này, không thể.

Cô sẽ trở thành tội phạm giết người, cô biết, mặc kệ là người có phải do cô giết hay không, cô ở lại đây rất nguy hiểm.

Nhìn thi thể khủng bố, cô hít vào rồi hít vào, nhưng vẫn không thể trấn định nổi, không thể bình tĩnh suy nghĩ, cô cần thời gian, cần thời gian phân tích mọi việc rõ ràng.

Cho nên cô không nghĩ nữa, xoay người chạy ra ngoài.

_______________________

Thích truyện thì hãy bình chọn ủng hộ bọn mình nha 💋💋💋💋