Mộng Về Đâu

Chương 3



[04]

Buổi tối ta nằm mơ.

Giấc mộng tái hiện lại cảnh tượng lần đầu tiên ta phát hiện ra những bức thư ấy, lúc đó ta vô cùng kinh ngạc và chán ghét. Ta không dám tin rằng phu quân mà ta yêu sâu đậm lại tâm niệm đại tỉ của mình từng ngày. Ta cầm lấy những bức thư để chất vấn Thẩm Yến Sơ, khinh nhục chàng làm trái luân thường đạo lý, chê bai chàng không đáng một đồng.

Từ đầu đến cuối chàng đều không biểu lộ bất cứ cảm xúc gì, chỉ nhìn ta nổi điên một mình, cuối cùng vì mất sức nên ta sụp xuống mà khóc không thành tiếng.

Ta hận thái độ lạnh băng của chàng nên tức giận nói không lựa lời: “Ta sẽ xé nát chúng! Chàng thật là độc ác! Hạ Dung là tỉ tỉ ruột của ta, còn chàng là phu quân ta, các người cấu kết làm trái luân lý thường ngày, loạn luân với nhau, thật đáng xấu hổ!”

“Thẩm Yến Sơ, ngươi thật là vô liêm sỉ, ta kinh tởm ngươi – ”(*)

(*) Chỗ này nữ chính phát điên nên Thanh đổi xưng hô.

Lời nói còn chưa dứt, chàng đã xông tới bóp chặt cằm ta, đôi mắt chàng dữ tợn: “Ta kinh tởm? Vậy nàng thích kẻ vô liêm sỉ như ta thì sao, chẳng phải so với ta nàng càng kinh tởm hơn sao?”

Giường như có sấm sét xuất hiện ở đằng sau, chàng tựa ác quỷ hiện hồn về.

Ta choàng tỉnh mà thở dốc từng đợt, mãi mới bình tĩnh trở lại.

Sáng sớm ngày kế tiếp, ta thấy một bóng người đứng bên ngoài biệt viện liền xoay người muốn rời đi. Chưa được mấy bước đã bị người nọ ngăn lại, mắt Thẩm Yến Sơ đỏ ửng, chàng nhìn ta chăm chú như đang đè nén thứ gì. Chàng giơ tay lên muốn chạm vào ta, nhưng ta chán ghét lùi về một bước.

Sắc mặt chàng ảm đạm trong nháy mắt, lảo đảo đứng không vững. Ta không hiểu vì sao chỉ qua một đêm thôi mà chàng lại biến thành bộ dạng thế này. Đang lúc ta suy nghĩ thì chàng run rẩy mở lời, thanh âm rất thấp, nói ra từng chữ một:

“Yểu nương, vì sao nàng không muốn gả cho ta?”

[05]

Ta nhìn chàng một hồi lâu, thật cẩn thận và chăm chú. Ta chưa trả lời chàng, ngược lại còn hỏi: “Chàng gọi ta là ‘Yểu nương’?”

Mặt chàng vì xấu hổ mà đỏ ửng, đang lúc muốn cất tiếng giải thích thì ta cắt ngang trước một bước: “Ta sẽ không gả cho chàng, vì ta không muốn sống một cuộc sống như kiếp trước, Thẩm Yến Sơ.”

Sắc mặt chàng trắng bệch.

Cơn gió thoảng qua mang theo chút hơi lạnh, giọng nói ta vang lên rõ ràng bên tai chàng: “Chàng cũng sống lại sao?”

Sống lại một lần nữa.

Chàng sửng sốt một lúc rồi kinh ngạc nhìn ta, môi mỏng hơi run: “Làm sao nàng biết được…”

Ta khẽ cười mỉm: “Bởi vì ta rất hiểu chàng.”

Ta ở bên Thẩm Yến Sơ cả đời, chàng không yêu ta, nhưng ta thương chàng. Yêu một người thì sẽ luôn theo bản năng mà quan sát từng cử chỉ của đối phương. Huống chi Thẩm Yến Sơ chưa bao giờ gọi ta một tiếng ‘Yểu nương’.

Sao mà chàng biết được ta đã chờ đợi sự thân mật ấy của chàng đến chừng nào. Nhưng mong muốn đó cũng sớm bị đau khổ chôn vùi rồi –

Chỉ còn một trái tim đầy vết hằn trên nền đất cằn cỗi.

Ta không còn thương Thẩm Yến Sơ nữa.

Có lẽ Thẩm Yến Sơ cũng đoán được ta sắp sửa nói cái gì, chàng theo bản năng mà tiến đến một bước muốn cầm lấy tay ta. Nhưng ta tránh được, ta chưa bao giờ nhìn chàng với ánh mắt nghiêm túc như lúc này.

“Thẩm Yến Sơ, nếu chàng và ta đã có cơ hội để sống lại một đời thì cũng không cần dây dưa nhau nữa đâu.”

“Người chàng yêu không phải là ta, ta cũng sẽ không yêu chàng nữa. Kiếp trước dây dưa đến như thế là do ta sai, và ta đã sai một lần rồi, không cần sai thêm lần nữa.”

Nhìn lại đời trước đi, người người tán dương hôn nhân của hai ta, nhưng đâu ai biết đó chỉ là một cánh đồng hoang vu lạnh lẽo.

Một phu nhân Thủ phụ một lòng mong mỏi chờ chồng, một Thủ phụ chất chứa hoàng hậu đến đầy tràn tâm can. Cả hai hợp thành một đôi vợ chồng chẳng có tình yêu. Phủ đệ lớn như vậy mà bốn bề đầy rẫy đau khổ, nơi nơi lạnh lẽo rét buốt.

Vị phu nhân Thủ phụ không thể biểu lộ cảm xúc, ngồi vào vị trí cao quý như ở kiếp trước, ta chẳng muốn làm nữa.

Quá mệt mỏi, cũng quá đắng cay.

Lần này được quay trở lại, ta không muốn phụ thuộc vào ai, càng không muốn trở thành một quân cờ vì ai. Ta chỉ muốn làm chính mình mà thôi.

Ta quay đầu đi về hướng ngược lại với Thẩm Yến Sơ, sau lưng đã vang lên giọng nói của chàng.

“Nếu lần này ta không làm sai như trước nữa thì sao?”

Ta dừng bước chân, quay đầu nhìn lại vừa vặn đối diện với ánh mắt sâu thẳm của chàng, chúng chất chứa một thứ cảm xúc gì đó chẳng thể nói rõ.

Nồng cháy và mãnh liệt.

Ta nhìn không hiểu. “Thẩm Yến Sơ, chàng nguyện ý vì đại tỉ mà cưới người không thương, nhưng ta không muốn gả cho nam nhân không yêu ta.”

Tia nắng ấm áp chiếu lên người ta, ta giơ tay đón lấy tựa như muốn cầm chúng vào lòng bàn tay vậy. Nhìn Thẩm Yến Sơ đang ngây ngốc, ta nói rõ ràng từng chữ một:

“Ta nói không gả, thì chàng mãi mãi sẽ không lấy được ta!”