Mộng Về Đâu

Chương 4



[06]

Hôm đó Thẩm Yến Sơ hồn xiêu phách lạc rời khỏi Hạ phủ, cũng chẳng bao giờ tới nữa. Ngược lại là đại tỉ đến biệt viện tìm ta.

“Tam muội, ta chưa bao giờ coi muội là quân cờ cả, ta cứ nghĩ muội thích Thẩm Yến Sơ, muốn cùng hắn ở bên nhau nên mới xúc tiến hai người.”

“Còn việc hắn thích ta, hắn cũng chưa bao giờ nói chuyện đó cho ta biết, tâm ta càng không duyệt hắn.” Đại tỉ trước giờ luôn mạnh mẽ lưu loát giờ đây lại dịu dàng hiền từ, dùng lời nói nhỏ nhẹ ôn tồn giải thích.

Ta trầm mặc thật lâu, cho đến khi sắc mặt nàng ảm đạm rút tay về, ta mới chậm rãi nói: “Tỉ, bất kể thế nào ta cũng sẽ không gả cho Thẩm Yến Sơ.” Cho nên, người đừng thuyết phục ta.

Nghe vậy, ngón tay đại tỉ khẽ run, nhưng nàng vẫn tươi cười: “Không sao cả, muội vui vẻ là ta hạnh phúc rồi.”

Có thật không? Dù sao đời trước ta cũng vô tình biết được: ngay cả lần đầu ta và Thẩm Yến Sơ chạm mặt cũng là do đại tỉ sắp đặt.

Chính vì để cho ta nảy sinh tình cảm với chàng ấy.

Ta gả vào Thẩm gia thì đại tỉ mới có thể to gan dựa vào quan hệ thông gia mà dùng Thẩm Yến Sơ. Đời này, chẳng lẽ nàng ấy sẽ dễ dàng buông tha kẻ tài cán như vậy sao?

Ta nhìn nụ cười trên môi nàng, bỗng dưng trong lòng lại cảm giác được bất an dần đến.

[07]

Mấy hôm nữa là đến ngày mẹ ta đi dâng hương ở chùa Hà và sẽ ở đó ba ngày, trước giờ đều là ta đi theo, lần này cũng không ngoại lệ. Mẹ còn mang theo thứ muội để nàng cầu phúc cho Tam di nương.

Khi bước vào xe ngựa, ta thấy đại tỉ ở đây thì vô cùng ngạc nhiên: “Đại tỉ cũng đi sao?”. Trong lòng ta, người đứng thứ nhất không tin vào chuyện quỷ ma là đại tỉ, nàng cũng chưa bao giờ cầu thần bái phật. (Chỉ đăng tại watt thanhtieuquan và FB Thanh Tiếu Quân.)

Đại tỉ chỉ cười cười rồi gật đầu, còn mẹ ta lại thở dài, người giải thích rằng muốn đi bái lạy xem thử có thể cầu khẩn sớm sinh được hoàng tôn hay không.

“Cầu xin Quan Âm ở đó rất linh nghiệm nên lần này cho đại tỉ của con đi theo.” Mẹ vừa dứt lời, đôi mắt xinh đẹp của đại tỉ đã trở nên ảm đạm.

Nàng thành gia lập thất với thái tử hai năm, nhưng sau khi sinh ra hoàng tôn nữ(*) thì không thể sinh thêm nữa. Tuy thái tử không trách móc nhưng hoàng hậu đã không vừa lòng một cách kín đáo, năm trước nàng còn đưa cháu gái mình vào phủ Thái tử làm trắc phi.

(*) Cháu vua, con trai là hoàng tôn, con gái là hoàng tôn nữ.

Trong kinh thành có không ít người thầm nghị luận về việc đại tỉ không thể sinh con. Không có hoàng tử bên gối là tâm bệnh của đại tỉ, nên việc đi chung hôm nay cũng không lạ lắm.

Đến chùa Hà, trụ trì nói rằng không đủ phòng, vì thế mẹ và đại tỉ ở chung, còn ta thì ở cùng với tứ muội.

Đêm, ta ngồi trên giường mà xõa tóc, ánh trăng như thác nước đổ từng tia sáng lên cửa sổ, loang cả vào mái tóc đen tuyền khiến chúng tựa tơ lụa thượng hạng.

Ta cảm giác được động tĩnh sau lưng, quay đầu xem thử thì thấy Hạ Khuyết đứng đó nhìn mình, ta không khỏi nghi ngờ hỏi: “Tứ muội, có chuyện gì không?”

Hạ Khuyết sửng sốt, nàng hoảng loạn mở lời, giọng nói che đậy: “Không có chuyện gì, chỉ là bỗng nhiên muội cảm thấy tam tỉ còn đẹp hơn đại tỉ.”

Ta khẽ cười, ngả người nằm xuống giường. Hạ Khuyết liếc nhìn ta rồi đi đến bên cạnh bàn, nàng hít sâu một hơi, dùng móng tay khẩy khẩy tâm nến.

Trong phòng thoảng qua làn không khí nhẹ, trộn lẫn hương thơm không dễ bị phát hiện. Giây tiếp theo, tay của tứ muội bị ta đè xuống, Hạ Khuyết hoảng hồn suýt hét lớn, nhưng cũng bị ta bịt miệng.

Ta thở dài hỏi: “Tứ muội, đại tỉ hứa hẹn điều gì mà muội lại thay tỉ ấy làm việc?”

Ta buông tay ra, Hạ Khuyết lùi lại hai bước rồi ngã trên mặt đất.

“Hương liệu này là đại tỉ đưa cho muội đúng không, chúng có thể làm người ta ngủ mê man, có phải Thẩm Yến Sơ đang chờ ở gần đây không? Chờ cùng ta gạo nấu thành cơm?”

Hạ Khuyết tái mặt, nàng lắc đầu thật mạnh. Ta đến gần Hạ Khuyết, đè lưỡi dao sắc nhọn vào động mạch trên cổ của nàng, lạnh lẽo nói: “Tứ muội, dù là tỉ muội ta cũng không nhân nhượng đâu.”

Hạ Khuyết nhìn ánh sáng lóe trên lưỡi dao, mặt cắt không còn giọt máu, rất nhanh nàng đã cầu xin tha thứ: “Tam tỉ, xin tỉ đừng g.iết muội, muội sẽ nói hết tất cả.”

Thì ra đại tỉ cũng không hèn hạ như vậy, nhưng lại chẳng chênh lệch bao nhiêu. Nàng định đốt cháy phòng ở của ta, gặp lúc ta nguy nan Thẩm Yến Sơ sẽ xông đến cứu. Trước bao con mắt da thịt ta và chàng kề cận, đến lúc này dù không muốn gả cũng phải gả, không thì sẽ khó giữ được danh tiếng của ta.

Đại tỉ chưa bao giờ buông bỏ ý định cả.

Vì đạt được mục đích và ích lợi cá nhân, nàng sẵn lòng coi ta như quân cờ. Thứ gọi là tình tỉ muội sâu nặng cũng chẳng thể thắng nổi quyền lực.

"Đại tỷ hứa với muội sau khi chuyện thành sẽ gả muội cho Lục hoàng tử làm trắc phi ”.

Để một thứ nữ làm trắc phi của hoàng tử, đơn giản chỉ cần khiến ta ngủ mê đi. Giao dịch thật là dễ dàng.

“Tam tỉ, dù tỉ muốn bắt muội đến trước mặt cha mẹ nói rõ mọi chuyện thì muội cũng chịu…”

“Muội lầm rồi.”

Khóe miệng ta cong lên, nhưng ánh mắt lại rét lạnh: “Đại tỉ tính toán ta như vậy, lẽ tự nhiên ta cũng nên trả lại cho nàng giống thế.”

Hạ Khuyết vốn đang nằm trên mặt đất khóc nức nở, nghe vậy thì chợt ngẩng đầu, nàng kinh sợ nhìn ta.