Mộng Về Đâu

Chương 6



[09]

Mẹ và đại tỉ bị lời nói trống rỗng tang thương của ta làm cho sợ hãi. Rõ ràng còn chưa đến hai mươi, nhưng giữa hai đầu lông mày lại phủ đầy gió sương từng trải.

Thật ra ta quá mệt, mệt đến không muốn giấu giếm thêm nữa.

Nhìn hai người, ta nhẹ giọng: "Đại tỉ rời kinh đến đây chỉ có phủ Thái tử biết, trước giờ Hi trắc phi vẫn luôn đố kị đại tỉ, muốn bày mưu để bị mắc bẫy là điều có khả năng. Huống hồ chi Thái tử yêu đại tỉ sâu nặng, nếu đại tỉ giả bộ khóc lóc thì Thái tử sẽ thương xót, người cũng sẽ vui mừng khi đại tỉ thoát nạn cách bình yên."

"Nhưng mà nếu hôm nay người gặp nguy nan là ta, hoặc là ta phải gả cho Thẩm Yến Sơ để giữ danh tiết của ta cũng như của tỉ muội Hạ gia, hoặc là cô đơn lẻ bóng đến cuối đời."

Ta nở một nụ cười giễu cợt, cũng là từ đáy lòng mà giễu cợt.

"Cho nên khi tỉ đường đường chính chính nói một cách có đạo lý như vậy, nhưng thật ra trong lòng tỉ có suy xét đến ý nguyện của ta? Cũng không bàn bạc với Hạ gia, người chỉ nghĩ đến ích lợi của mình mà thôi."

Ta nói rõ từng lời, nhưng ẩn dưới câu chữ đó chứa đầy những than thở. Than thở tình tỉ muội mỏng manh, cũng than thở dù sống lại một kiếp mà mối quan hệ này vẫn tương tàn.

Nhưng mà ta không hối hận, nếu như hôm nay không trả lại cho đại tỉ, để cho nàng biết rằng ta không phải dê con mặc nàng làm thịt, thì người chịu tổn thương sẽ chỉ có mình ta.

Hạ Dung run rẩy, nàng muốn biện giải: "Tam muội, ta – "

Lần này ta không cho nàng chạm đến tay ta nữa, nhìn thẳng vào mắt nàng, ta nghiêm túc nói: "Hạ Dung, từ nay về sau, ta và ngươi ân đoạn nghĩa tuyệt, ta cũng không muốn nhìn thấy ngươi lần nào nữa."

"Ngươi là Thái tử phi, là Hoàng hậu, là Thái hậu, nhưng không còn là tỉ tỉ của Hạ Tĩnh Yểu này." Dứt câu, ta xoay người rời đi.

Sau lưng truyền đến tiếng kêu gào của đại tỉ: "Tam muội! Tam muội, Yểu nương – "

Thanh âm vang lên, nàng té xuống giường. Ta vẫn không quay lại, chỉ là khi đi tới cửa, ta nhìn thấy Thẩm Yến Sơ đứng đó đã lâu.

Bởi cửa không đóng, những lời ta nói chàng nghe rõ ràng từng chữ. Chàng mở miệng, giọng nói khàn khàn: "Yểu nương, ta cũng không đồng ý kế hoạch này, ta vốn định nói cho nàng biết, nhưng mà"

"Nhưng mà chàng chưa nói". Ta nói tiếp lời của chàng. Sắc mặt chàng trở nên nghiêm túc, cằm căng chặt lại.

"Chàng không đồng ý, nhưng mà chàng vẫn đi theo." Đi theo để ứng cứu.

Bởi vì Thẩm Yến Sơ hiểu rõ đại tỉ: không đạt được mục đích nàng sẽ không bỏ qua. Ta chỉ trần thuật lại: "Đối với đại tỉ, chàng vĩnh viễn không thể nhẫn tâm."

Cả đời trước, cả đời này. Đều giống nhau.

Chàng sửng sốt, định mở miệng muốn nói gì đó, nhưng bị ta cắt ngang: "Thẩm Yến sơ, ta phải đi."

Dưới lớp mặt nạ sầm uất và rực rỡ của kinh thành là những tính toán bẩn thỉu, ngay cả tỉ muội ruột thịt cũng chẳng ngoại lệ. Thật khiến con người ta buồn nôn.

Ta muốn tâm trạng được tĩnh lặng lại. Rời khỏi nơi này cõ lẽ sẽ tốt hơn chút. Ta nghe được chàng hỏi ta: "Khi nào nàng trở về?"

Ta chỉ lắc đầu: "Không biết."

Có thể rất nhanh, cũng có thể sẽ không về nữa.