Một Chú Một Em

Chương 23: Trò chuyện điện thoại



Nhìn thấy cô bé bị mình trêu cho đứng im như tượng đá, chú không nỡ giữ cô lâu thêm nữa. Chú buông tay Minh Tuệ, lùi lại một bước để cô có chút không gian bình tâm lại.

- Này… Chú muốn hỏi…

Bỗng nhiên Quân Viễn ngập ngừng, Minh Tuệ thấy có chút lạ. Cô đưa đôi mắt trong veo nhìn chú:

- Dạ?

- Mun… có đồng ý ở bên chú không?

Câu hỏi khiến trái tim Minh Tuệ như ngừng đập. Đầu óc cô tạm thời trống rỗng. Quân Viễn kiên nhẫn nhắc lại:

- Mun làm người yêu của chú nhé? Được không?

- …

…----------------…

Bầu trời buổi tối như một chiếc hũ thủy tinh chứa đựng ngàn vì sao. Mặt trăng khuyết treo mình trên đỉnh đầu của dãy phòng trọ.

Lâm Minh Tuệ vừa ăn cơm vừa nói chuyện với chiếc điện thoại được mở loa trên bàn:

- Tối mai hở chú?

Ừ, em có thời gian không?”

Âm thanh rè rè phát ra từ loa, nó nửa ấm nửa lạnh, là chất giọng đặc trưng của Quân Viễn. Bên má Minh Tuệ phồng lên vì nhai cơm:

- Để em xem đã. Vì em đang phụ giúp bạn đồng nghiệp thu thập lại thông tin khách hàng nên…

À, chuyện đó thì không cần. Tất cả dữ liệu dù có cố tình xóa trên web thì chú vẫn giữ vài bản trên icloud và PC riêng”.

Cô bé nghe đến đây thì tròn xoe mắt. Qua nay hai người con gái mất ăn mất ngủ vì chuyện này, vậy mà Quân Viễn có dữ liệu trong tay vẫn tỉnh bơ để họ cắm đầu tìm?

Minh Tuệ nuốt trọn miến cơm rồi nâng giọng:

- Trời ơi! Sao chú không nói sớm?

Bình tĩnh, nghe chú nói. Dữ liệu không phải ngẫu nhiên mà biến mất. Rõ ràng là có người muốn xóa. Chú chỉ đang thử xem thái độ làm việc của nhân viên đó như thế nào thôi. Tạm thời có thể tin tưởng cô ấy vì đã tìm lại được 2/3 số thông tin”.

Cũng phải, không ai tự dưng lại rước họa vào thân, khiến mọi người nghi ngờ chính mình. Chắc chắn là có người sau lưng hãm hại cô ấy.

Minh Tuệ ngẫm một chút rồi hỏi:

- Chú, chú có nghĩ là Vĩ Khang làm không? Kiểu như có nội gián á.

Cái này chưa có bằng chứng xác thực. Nhưng mới vài tuần trước, chú đã cho nghỉ việc hết những nhân viên có dính líu tới Vĩ Khang rồi”.

- Hmm… Vậy thì là ai được ta?

Phải rồi, em có muốn chuyển sang ở cùng chú không?”

Quân Viễn thẳng thắn đến mức làm Minh Tuệ giật nảy mình. Cô toát mồ hôi:

- Ấy ấy… ch-cho dù em đã đồng ý làm bạn gái chú… không có nghĩa là em dễ dãi nha!

Ha ha”.

Cô nghe được một tiếng cười trầm từ loa điện thoại. Quân Viễn nhanh chóng trả lời.

Bậy! Chú phạt Mun bây giờ! Ý chú là, chú thấy Mun ở một mình như vậy thì không an toàn. Hơn nữa, bây giờ chúng mình cũng đã xác định mối quan hệ rõ ràng rồi. Mun chuyển sang ở cùng, chú sẽ yên tâm hơn và có thể đưa đón Mun mỗi ngày”.

Đương nhiên là Minh Tuệ sướng tít mắt. Cô cười toe toét nhưng vẫn cố tỏ ra điềm tĩnh và liêm chính:

- E hèm… c-cũng được đó! Nhưng chắc bố mẹ em không chịu cho em ở chung với đàn ông đâu…

Đàn ông khác thì không được. Nhưng Đỗ Quân Viễn này mở lời thì bố mẹ em lại càng thích”.

- Ý là… chú công khai chuyện hai đứa mình hả?

Không. Chú nói để chú giám sát quá trình học tập và làm việc của em

Minh Tuệ nghe đến đây thì ho sặc sụa, cũng may là chưa kịp cho thìa cơm vào miệng, nếu không thì đã phun hết ra ngoài.

- Chú ác vậy! Lỡ bố mẹ em tưởng thật rồi kêu chú báo cáo lại tình hình học tập của em thì sao?

Ha ha, em nghĩ nhiều rồi”.

- Em lo sợ tương lai bị chú bắt nạt thôiii!

Được rồi, quay lại chủ đề chính. Tối mai em rảnh không?”

Thấy giọng Quân Viễn đột nhiên nghiêm túc trở lại, Minh Tuệ cũng không đùa nữa. Cô đáp:

- À… rảnh ạ.

Vậy thì sau khi tan làm nhớ thu dọn đồ đạc, mặc đồ thật đẹp. Đi ăn xong dọn về nhà chú”.

Lâm Minh Tuệ vẫn chưa thể tin. Đỗ Quân Viễn đã thật sự đã trở thành bạn trai của cô. Là tổng giám đốc Sapphire, là người chú mà cô hằng mong nhớ…

Mong đến buổi hẹn hò tối mai quá! Không biết yêu đương với chú già sẽ như thế nào nhỉ?