Một Chú Một Em

Chương 24: Trong phòng khách



Một ngày trôi qua. Minh Tuệ ngây thơ lên đồ đẹp để đi ăn tối với Quân Viễn. Cô tin ông bạn trai của mình sái cổ. Đâu có ngờ chú dẫn thẳng về nhà bố mẹ. Xe dừng ngay cửa, bố mẹ chú ra đón, muốn trốn cũng không kịp nữa rồi…

Viễn giữ đúng lời hứa quá!”

Nào nào, con bé đâu?”

Minh Tuệ chưa xuống xe đã nghe tiếng nói rôm rả bên ngoài. Cô ngồi đợi chú mở cửa giúp mà ao ước vài giây này có thể kéo thành vài tiếng đồng hồ. Cô còn chưa kịp chuẩn bị tâm lí. Ai đời hôm qua nhận lời yêu, hôm nay đã ra mắt bố mẹ?

Đỗ Quân Viễn, chú dám lừa tôi. Đợi tối tay về nhà xem tôi có băm nát chú ra không.

“Cạch”

Quân Viễn mở cửa xe. Minh Tuệ bước ra. Cô ngẩng mặt nhìn căn biệt thự. Có lẽ lần trước cô đã sai khi nghĩ chú khiêm tốn vì cái nhà riêng dành cho tầng lớp trung lưu kia. Bây giờ mới biết bố mẹ và chị gái chú sống trong một tòa lâu đài hoành tráng.

Mọi chuyện sẽ không có gì nếu hai ông bà Đỗ không nhận ra nét mặt Minh Tuệ có chút quen thuộc:

- Vào đi cháu. Sắp đến giờ ăn rồi.

- Ôi, con bé này nhìn quen mắt thế nhỉ?

- Bà nói tôi mới để ý. Này, Quân Viễn. Con bé tên gì thế?

Ba chữ “Lâm Minh Tuệ” thoát ra khỏi cổ họng của người con trai, hai người cao tuổi bỗng im lặng nhìn nhau. Bầu không khí thay đổi rõ rệt.

Cô gái nhỏ nhận ra được điều này liền kéo tay áo Quân Viễn, hỏi nhỏ:

“Họ sao thế? Không thích em à?”

Chú biết Minh Tuệ lần đầu tiên đến nhà bạn trai nên có chút căng thẳng. Chú vòng tay giữ lấy vai cô gái nhỏ rồi đáp:

- Không đâu. Em đừng nghĩ nhiều.

Sự yên ắng bất chợt ùa đến và giữ mãi cho đến khi cả bốn người vào phòng khách.

Minh Tuệ lần đầu được ngồi chiếc ghế bành kiểu hoàng gia, phải nói là êm ái đến mức tê người. Cơn “cay cú” vì bị chú Viễn lừa cũng giảm bớt phần nào.

Bố mẹ Quân Viễn ngồi đối diện, trò chuyện vô cùng thân thiện:

- Tưởng ai xa lạ, hóa ra là Minh Tuệ.

- Hơn hai mươi năm rồi nhỉ? Cháu lớn quá, bác không nhận ra.

Minh Tuệ thấy khó hiểu, chưa kịp hỏi gì thì Quân Viễn đã chen ngang:

- Bố. Mẹ. Em ấy chưa biết chuyện năm xưa. Đừng nói chuyện này nữa.

- À… hèn gì không năm nào cùng bố mẹ đến đây chơi.

- Mà nếu đã là người quen rồi thì hằng năm chứ theo phụ huynh đến đây chúc Tết cho vui nhà vui cửa.

Đầu óc cô gái nhỏ quay cuồng với mớ thông tin hỗn loạn.

Quân Viễn chính là bị di chuyền sự cứng đầu từ bố mẹ. Hai người lớn không chịu dừng, vẫn tiếp tục ngồi bàn tán rôm rả chủ đề cũ:

- Năm đó thằng Viễn bao nhiêu tuổi? Tám à?

- Ô? Thế hai đứa này cách nhau tận 8 tuổi cơ á?

- Ừ nhỉ! Mà sao hai đứa gặp và yêu nhau trùng hợp thế được?

- Đừng nói là đã hẹn hò từ cái đợt thằng Viễn ở nhà họ Lâm?

Minh Tuệ nghe hai bác nói đến đây thì giật mình, tay lắc lia lịa:

- Kh-Không ạ! Năm đó…

Cô căng thẳng đến mức bị bí từ. Đành đá nhẹ chân Quân Viễn nhằm ra hiệu “cứu em với”.

Chú tinh ý nhận ra liền lập tức đứng dậy, điềm đạm đi hướng vào bếp, vừa đi vừa nói:

- Trùng hợp gì chứ? Chẳng qua là do Trái Đất tròn thôi. Vậy nên những người yêu nhau mới tìm được nhau.

Hai bậc phụ huynh nghe xong mà khờ cả người. Thằng con trai nghiêm túc của tôi hôm nay lại mê sảng gì vậy?

Mun! Vào đây ăn tối”.

Tiếng Quân Viễn vọng ra từ trong bếp. Cô bẽn lẽn mời hai bác vào cùng. Bố mẹ Quân Viễn được dịp, cố tình nói lớn, trách móc con trai:

- Ôi giời! Nó có người yêu rồi nên ngó lơ bậc sinh thành.

- Minh Tuệ còn quan tâm bố mẹ hơn con đây này!