Một Chút Thương Thương Nhớ Nhớ

Chương 4: Có bê đê không?



Tôi được đưa đến trạm y tế xã, bị xây xát, vết bầm tím đầy mình, nhưng quay sang nhìn Bảo đang vén tóc mái cho tôi, tôi bỗng òa khóc.

Lúc bị đánh, tôi mạnh mẽ dữ lắm, nhưng bây giờ thấy Bảo đối xử với tôi như vậy, tôi cảm thấy mình hèn hạ và tồi tệ kinh khủng.

Mặt mếu máo thành cái hình hài gì tôi cũng không biết nữa, chỉ biết đau cả thể xác lẫn tinh thần, tôi bối rối nói:

- Bảo tha lỗi cho tao nha, tao sai rồi! Trên đời này, Bảo vẫn là người tao thích chơi nhất.

Bảo không nói gì, dùng ánh mắt ấm áp ấy lướt qua đôi mắt và cái miệng nhỏ nhỏ đang thảm thương xin lỗi. Bảo gật đầu, đồng ý nối lại tình bạn xưa.

Tôi nheo nheo mắt, tiếp tục hỏi:

- Nhưng mà mày có bê đê không vậy?

Không phải tôi vô duyên đâu, có cơ sở hết đấy.

Bảo bắt đầu trổ mã vào hè năm lớp 8, giờ đã cao ngang ngửa tôi, da vẫn trắng trẻo, hồng hào như ngày nào, hàng lông mi khẽ chớp một cái là có người lăn ra giãy đành đạch lên ý. Tay Bảo siêu đẹp luôn, ngón tay thon dài ấy hay vuốt ve tôi.

Nhưng cũng chính vì tính cách kiệm lời, ít khi chơi với con trai và thậm chí cả năm còn không nói với con gái một lời nào, khiến Bảo trở nên khác biệt.

Người ta đẹp trai nên dù có lạnh lùng vẫn sẽ trở thành soái ca trong mắt người khác, còn tôi có ít nói, hướng nội bao nhiêu, người ta cũng kệ mẹ tôi, rỗi hơi đâu mà quan tâm con nhỏ ất ơ như tôi đâu.

Lại nói về Bảo, bởi vì làn da, hàng lông mi và cách hành xử ấy, Bảo luôn bị hiểu lầm là " 3D ", còn bị mấy thằng ngu ngục trêu đùa.

Thật ra tôi không nghĩ lung tung đâu, nhưng đầu óc hủ nữ nó hoạt động theo cách khác.

Vả lại nó còn chăm skincare và bôi kem chống nắng hơn cả tôi, nó cũng để ý đến mấy món đồ của con gái như son, phấn, hay thậm chí cả váy vóc.

Bảo mua cả đống thứ đó, rồi lại nhờ tôi giữ giùm, bởi Bảo giải thích rằng sợ bị mẹ chửi cái tội phung phí vào mỹ phẩm.

Thật ra Bảo không thích tiếp xúc với bất cứ đứa con gái nào, ngoại trừ tôi, có một vài đứa muốn xin in4, Bảo còn khó chịu ra mặt. Đối với con trai thì nó đỡ hơn một tí, nhưng vẫn không nói chuyện hay chơi đùa nhiều.

Với kinh nghiệm đọc truyện của tôi, tôi hoàn toàn hiểu tâm lí của Bảo, chắc muốn tôi là bức bình phong ấy mà.

Thế nhưng đống mỹ phẩm ấy, mỗi lần Bảo qua dùng, đều bắt tôi dùng chung.

Mới mấy tuần trước than mọc mụn mà bây giờ nhờ công ơn cao như núi Thái Sơn của Bảo, tôi đã hết sạch sành sanh đám mụn đầu đen và dưỡng da trở nên trắng hồng, giống con gái hơn một tẹo.

***

Bảo nghe xong câu hỏi ngớ ngẩn cùng cái mặt tò mò thộn ra, trông hết sức đần thối của tôi, thì mặt hơi xám xịt, tôi không biết bản thân có lỡ lời không, nhưng vẫn bụm miệng, không dám thở.

Điều tôi không ngờ là Bảo ngẫm nghĩ trong một khoảng thời gian dài đằng đẵng, tưởng chừng như hết cả kiếp người, mắt đảo qua đảo lại trên người tôi một hồi lâu, sau đó mới gật đầu.

Ui giời ơi, kể từ dạo đó, tôi gọi Bảo là " công túa ", chúng tôi xưng hô vợ - chồng, nhưng độc lạ ở chỗ tôi là chồng, còn Bảo là vợ.

Chúng tôi thân thiết, bám lấy nhau còn hơn lúc trước. Vì trong đầu đã mặc định Bảo không phải là nam, nên tôi chẳng còn dè chừng hay ái ngại trong những chuyện tiếp xúc cơ thể.

Còn về bà chị kia, không những bị ba mẹ tôi và cô Phụng làm cho một trận ra trò, kéo đến chửi mắng cả một lò, còn phải đền bù thiệt hại cho tôi bằng mấy triệu bạc.

Mấy tuần sau, tôi nghe bà chị Bích Trâm đó chửa hoang ý cả nhà!

Peak a poo! Bất ngờ chưa bà già...

***

Khi sang đến học kì 2 lớp 9, chúng tôi tất bật chuẩn bị hồ sơ để xét tuyển vào cấp ba.

Khu vực của tôi không thi, chỉ dựa vào điểm trung bình môn năm lớp 9 và học bạ 4 năm cấp hai, để xét tuyển.

Ban đầu, tôi cũng định học chuyên văn, còn Bảo thi vào chuyên toán. Nhưng về sau biết Ái Nhi cũng thi chuyên văn, tôi dứt khoát từ bỏ.

Quên nói với các cậu, hai cái con người sống lỗi sau khi xảy ra chuyện thì vẫn điềm nhiên diễn trò cho tôi xem, đúng là hai đứa pick me girl!

Tôi không thèm đếm xỉa đến hai bản mặt giả tạo đó, bởi vì giờ tôi có " công túa " chơi cùng rồi.

Về chuyện thi chuyên, Bảo thì vẫn đi thi như thường, đương nhiên tôi mong muốn nó sẽ tỏa sáng như những ngôi sao rực rỡ trên bầu trời, nhưng tôi bỗng không muốn nó rời xa mình nữa.

Hôm Bảo đi thi, đứng trước tượng Chúa, tôi không biết nên đọc kinh cầu nguyện cho nó đậu hay không nữa.

Trời ơi, Nguyên Bảo rớt chuyên toán, chỉ thiếu có 0,5 thôi. Mặc dù lòng vui như trẩy hội, tôi vẫn hay " ra dẻ " an ủi Bảo, miệng bô bô nói:

- Thôi không sao đâu, "công túa" của chồng ơi! Để chồng nói cho vợ nghe nè! Nếu vợ đi học ở lớp chuyên toán, toàn bọn con trai đực rựa, lỡ nó có ý đồ gì với vợ thì chồng biết phải làm sao? Đúng không? Về đây học với chồng là tuyệt vời nhất rồi.

Bảo cũng cười mỉm, gật đầu tỏ ý tán thành.

Cô Phụng ban đầu thất vọng về Bảo lắm, nhưng ngẫm nghĩ thấy tôi và Bảo học chung trường, chung lớp, cũng cảm thấy thuận tiện hơn, liền không còn vẻ mặt cau có nữa.

Tôi và Bảo dùng số tiền tiết kiệm bao năm, cùng với sự đầu tư của các bậc phụ huynh, chúng tôi mua một chiếc xe cub màu xanh rêu.

Thời thế thay đổi, mới chỉ một năm, mà Bảo cao vọt hơn tôi, bây giờ cũng phải hơn nửa cái đầu. Thế nên " vợ iu " của tôi là người cầm lái, còn tôi lon ton ôm eo Bảo để nó chở đi học, đi chơi, đi khắp phố phường Bảo Lộc.

Tôi vào lớp chọn nên học hành cũng áp lực lắm, tôi chẳng hiểu sao lũ bạn có thể học ngày học đêm để cạnh tranh từng con điểm.

Tôi thì không như thế, chỉ muốn yên bình sống qua ngày, thế nhưng mọi thứ đều ổn cho đến bài kiểm tra 15 phút đầu tiên của môn GDCD, tôi được hẳn ba điểm rưỡi.

Eo ôi, tôi sốc đến nỗi quên ăn, quên ngủ, hai mắt chòng chọc nhìn tờ giấy đỏ lòm, một con ba phẩy năm hại tôi sảng cả người, còn bị mẹ quất cây chổi vào người.

" Trời ơi, sao mày ngu thế con ơi, bố mẹ thì còng lưng ra đi làm, con làm bài đạo đức được có 3 rưỡi, ăn gì mà ngu như lợn vậy con, về nhà chăn bò cho rồi, con giời!" - Trích lời từ Đặng Thị Mẹ.

Đừng vội chửi tôi ngu, tôi cũng bất lực chết mọe. Mấy thứ triết học ấy quá cao vời với một đứa nít ranh 15, 16 tuổi đầu như tôi.

Nào là " Thế giới quan duy vật quy định vật chất có trước, quyết định ý thức. Thế giới vật chất tồn tại khách quan, độc lập đối với ý thức của con người, không do ai sáng tạo ra và không ai có thể tiêu diệt được. Thế giới quan duy tâm quy định ý thức có trước và là cái sản sinh ra giới tự nhiên... "

Đọc một hồi tôi vẫn chưa biết quả trứng có trước hay con gà có trước. Ở trường của tôi, việc đạt học sinh giỏi xem như cũng khá chông gai, trắc trở, bởi thầy cô cho đề khó và kiến thức nó cũng tự giác tăng độ khó cho chúng tôi.

Xem ra cuộc đời đi học đau khổ của tôi bắt đầu rồi!