Một Chút Vẩn Vơ

Chương 3: Vệt nắng chân mây



Nắng sớm chan hòa bên ô cửa, Hạnh Tương say mê phác thảo bức họa cô vừa nghĩ trong đầu. Cả đêm thao thức mãi, không sao ngủ được.

Mẹ cô loay hoay dưới bếp, mùi thức ăn thơm lừng khắp phòng. Vác chiếc bụng đói meo xuống nhà, cô háo hức nhìn bữa sáng ngon lành.

Bố cô chậm rãi uống ngụm trà, chốc chốc ông thoáng trông cô con gái qua nét mặt tươi vui. Thái độ cô vẫn bình thản sau cuộc hôn nhân ấy, mọi người còn lo trước lo sau an ủi cô. Có lẽ không cần thiết, cô đối mặt tất cả như điều hiển nhiên vậy.

Sự bình yên trôi theo tháng năm mỗi ngày. Đôi lúc cô tự hỏi sao lòng mình quá lãnh đạm. Thời gian là liều thuốc chữa lành mọi vết thương. Ắt hẳn góc tối trong trái tim đã mờ hẳn, nó rộn ràng sau biến cố tình yêu.

Sao thế nhỉ?

Cô lặng lẽ lang thang khắp phố, từng con đường thân thuộc gợi bao kỉ niệm xưa. Cơn gió vô tình lướt qua mái tóc dài xinh đẹp. Hạnh Tương rạng rỡ như cô thôn nữ ra phố.

Tiếng ghi ta đầu hồi nghe êm dịu trái tim. Cô lần bước tìm theo âm điệu ngọt ngào đó. Như một cách hiếu kì, cô bị cuốn hút bởi thứ Tây Ban cầm ấy.

Xem nào!

Nhiều người thích thú vây xung quanh, nét trầm trồ hiện trên gương mặt họ. Có thể là hâm mộ hoặc tán thưởng.

Anh ta chơi điêu luyện thế mà!

Cô thầm nghĩ nhưng rồi ngạc nhiên. Chính xác là vị thầy giáo dạy nhạc ở câu lạc bộ đây sao?

Hạnh Tương nhướng mày. Thôi nào! Tốt nhất cô nên đi hướng khác!

Cảm giác vừa ngại vừa sợ phiền, Hạnh Tương rảo bước thật nhanh. Cô ghé sang hiệu sách bên kia đường. Đành thả hồn quanh mấy trang giấy trắng vậy. Ít nhất nó giúp cô có thêm cảm hứng sáng tác.

Ngoài trời, đám mây quần vũ dữ dội. Lại sắp đổ mưa đây! Cô nhìn ra cửa sổ hiệu sách, mọi người hối hả chạy ngược xuôi.

Thế rồi cơn mưa trút xuống...

Âm điệu buồn tẻ ấy lại cất lên. Những hạt mưa bé nhỏ, long lanh như thứ pha lê lấp lánh. Mùi hơi đất xông lên nồng nặc, trận gió cuốn bay nó len lỏi khắp nơi.

Tiếng rỉ rả từ làn mưa lạnh giá, một tâm hồn thơ mộng bị lãng quên chốn nào. Cuộc sống đang quá yên bình, mỗi ngày cầm cọ vẽ và cứ thế. Đột nhiên cô thấy trống trải vô cùng.

Giấy trắng tinh tươm mùi sách mới, cô lần tay lựa vài quyển để đọc. Có thể chân lý là lựa chọn khôn ngoan, cô sợ khi chạm vào những quyển tình cảm mộng mơ thiếu nữ.

Đôi mắt sâu thẳm dừng lại ở trang đầu tiên cuốn tiểu thuyết dày cộm. Hạnh Tương đọc liền mạch như quên hết tất cả quanh mình.

- A!

Cái lạnh bất chợt bên má, cô giật mình đánh rơi cả quyển sách.

- Xin lỗi! Chị uống coca nhé!

Hạnh Tương nhướng một bên mày bởi thầy dạy nhạc vừa áp lon coca lên má mình. Có trời mới hiểu tại sao cô rơi vào hoàn cảnh éo le này.

Chẳng phải anh ta đang đánh đàn? Thôi nào! Đừng đùa chứ!

Tịnh Đông nở nụ cười ấm áp, anh nhìn cô không rời mắt. Ai biết cảm nhận cô lúc đó nhỉ! Cái gã hâm hâm đột nhiên bám riết cô đến thật kì lạ.

- Ơ...à cảm ơn cậu!

Cô miễn cưỡng cầm lon nước ngọt, Tịnh Đông lại khẽ cười, anh đặt cây đàn xuống sàn. Nhiều người quanh quẩn tìm sách, họ không chú ý lắm khi hai người nói chuyện.

Có vẻ anh đoán biết suy nghĩ của Hạnh Tương, Tịnh Đông cúi người nhặt quyển sách lên.

- Chị thích HK. Florent hả?

Hạnh Tương ậm ừ vài tiếng. Cô đang nghĩ làm sao để về nhà. Anh chàng này trông khá phiền.

- Ồ, mưa tạnh rồi! - Cô mừng thầm, đặt quyển sách về chỗ cũ.

- Chào cậu nhé!

Hạnh Tương nhanh chóng rời khỏi, bước chân Tịnh Đông còn mãi phía sau. Đâu dễ dàng gì, Hạnh Tương quay đầu lại.

- Thôi nào! Sao cậu đi theo tôi vậy?

Cô chau mày nhưng Tịnh Đông chỉ nhún vai.

- Chung đường mà!

- Phải! - Cô bấm bụng. Là cậu nói đấy! Hạnh Tương ghé ngay trạm xe buýt. Vừa hay chiếc xe dừng trạm, cô lên xe. Lúc đó Tịnh Đông vẫn ôm cây đàn chạy nhanh tới.

- Chờ tôi với!

Anh ta luống cuống trông khá buồn cười. Hạnh Tương đành ngó lơ, cô ngồi xuống ghế trống. Chiếc xe dần lăn bánh, con đường uốn lượn nom thật kì lạ. Hai bên đồng cỏ bao la, lũ gia súc chăm chỉ gặm cỏ. Khoảng trời bình yên thật.

Đến trạm dừng, Hạnh Tương xuống xe. Cô mừng thầm vì gã kia chắc không theo nữa!

Ôi!

Hạnh Tương nhăn mặt. Sao anh chàng kia lại tiếp tục bám đuôi nhỉ?

- Nè cậu!

Hạnh Tương mất kiên nhẫn, mặt cô mồ hôi nhễ nhại. Trời nắng quá, nơi cô đang đến là đồng cỏ ngoại thành. Xung quanh nhà cửa thưa thớt, dẫu vậy ở đây trồng nhiều loài hoa đẹp.

- Gọi tên được không? Gọi chị là Tương Tương nhé!

Anh ta cứ ngây ngô, thật sự đôi mắt gã đàn ông hâm hâm này khiến cô phát bực. Nói thế nào đây? Rằng cậu làm ơn đừng bám đuôi nữa!

Ôi trời! Cô vỗ tay lên đầu mình.

Tịnh Đông mang cây đàn trên vai, chợt anh nắm tay cô kéo vào bóng râm của cây lớn trước mặt.

- Này?

Cô chau mày, sự tự tiện không bình thường chút nào. Hạnh Tương bấm bụng ngồi xuống thảm cỏ, Tịnh Đông lấy trong túi nhỏ ra hai lon coca đưa cô. Trời nóng nực, cô cứ thế mà uống thỏa thích.

Tầng mây lơ lửng dưới nền thiên thanh ảo diệu. Cơn gió mát lành khỏa lấp trái tim trống trải lạ lùng.

- Tương Tương không đến câu lạc bộ nữa sao?

Hạnh Tương nghe cách anh ta gọi mình mà nổi hết gai óc. Mà hình như mỗi anh ta nói thế.

- Tôi bận lắm!

Cô thở dài, Tịnh Đông nghĩ điều gì đó, anh giở túi lấy đàn ra. Những ngón tay thanh mảnh bắt đầu khảy từng nốt nhạc êm ái.

Cô xao xuyến bên kỉ niệm đong đầy năm tháng cũ. Bao sợi nhớ sợi thương quyện chặt tâm hồn. Dĩ vãng tình yêu theo gió bụi mây ngàn, trong tâm tưởng cô đơn lạc lõng.

Ngày mưa em đến nói bao điều

Thầm hỏi con đường bỗng lặng yên

Mưa rơi tim ai sầu muôn thuở

Lạnh buốt con đường mãi vào tim
.