Một Con Cá Chép Tinh

Chương 2



Mới vừa trốn đi, Tiêu Lân đã rối rắm việc có nên tặng đồ cho người kia hay không. Hiện tại pháp lực của hắn đã khôi phục, trở lại cũng không có khả năng sẽ bị Nguyễn Mục Thanh bắt được, chỉ là lần đó bi thương, thống khổ từ trên người Nguyễn Mục Thanh phát ra khiến hắn không thể nào quên được, cho nên mới có suy nghĩ muốn giúp Nguyễn Mục Thanh.

Suy tư cả ngày, lại vẫn chưa đưa ra được kết luận.

Đến buổi tối, hắn dựa theo trí nhớ, tìm đường trộm trở lại nhà Nguyễn Mục Thanh. Hắn ẩn thân hình đứng bên ngoài cửa sổ, nhìn thiếu niên đang uy dược cho phụ nhân nằm trên giường trong phòng. Nhấp nhấp môi, cũng không biết là đang suy nghĩ cái gì.

“Nương, người cố uống xong nửa chén dược còn lại này đi, đại phu nói nhất định phải uống đủ liều lượng mới có thể có hiệu quả.” Thiếu niên ngồi bên giường giọng nói ôn nhu, động tác uy dược cũng rất cẩn thận.

Phụ nhân đang nằm trên giường thấp giọng ho khan vài tiếng,  hô hấp dồn dập nói: “Vô dụng thôi, bệnh này của ta, sợ là sống không qua hết mùa đông này…”

Nói còn chưa dứt lời đã bị Nguyễn Mục Thanh nôn nóng mà đánh gãy: “Sẽ không, nương!” Ý thức được thanh âm của chính mình có chút lớn, y cúi đầu, dịch dịch góc chăn cho phụ nhân, sau đó cầm chén dược trên tay uy đến bên miệng nàng.

Im lặng chốc lát, thanh âm nhu hòa của thiếu niên lại tiếp tục vang lên: “Ngày mai ta lại ra con sông đầu thôn nhìn thử xem, nghe nói Cẩu Đản hôm qua ra sông bắt được tận mấy con cá trắm cỏ lớn, ta cũng đi thử xem, nếu là vận khí tốt, cũng sẽ bắt được vài con cá lớn cho người nếm thử.”

Phụ nhân suy yếu mà cười vài tiếng: “Ngày mùa đông đào đâu ra cá lớn, muốn đi xem cũng tốt, coi như là đi chơi đùa, mấy ngày nay khổ cực ngươi rồi.”

Nguyễn Mục Thanh liên tục lắc đầu: “Đâu ra vất vả như người nói, hiếu kính người chiếu cố người vốn dĩ chính là bổn phận hài nhi phải làm. Chính người a, phải mau mau khỏe lên, ta còn muốn mang người đi xem hoa đào sau núi kìa.”

Trong phòng hai người vẫn tiếp tục nói chuyện, phần lớn là thiếu niên nói, phụ nhân nghe, Tiêu Lân lại không còn tâm tình để nhìn tiếp.

Nên làm như thế nào, trong lòng hắn đã có đáp án.

Trở lại nơi tu luyện, thời gian sau đó Tiêu Lân cả ngày chỉ dùng để tu luyện khôi phục nguyên khí, sau đó mới bắt đầu gián đoạn cung cấp tôm tép cho Nguyễn Mục Thanh. Cứ như vậy, đã qua một tháng, đến một ngày kia sau trận tuyết lớn, nắng lên, Tiêu Lân theo thường lệ lặng lẽ mang đồ tới cho Nguyễn Mục Thanh như mọi khi, lại phát hiện chậu tôm tép lần trước hắn mang đến còn nguyên vẹn, chưa có bị động qua.

Hắn cảm thấy có chút kỳ quái, bởi vì tình huống như vậy vẫn là lần đầu tiên phát sinh, cho nên hắn quyết định đi xem Nguyễn Mục Thanh có phải hay không không ở nhà.

Không tìm bao lâu, hắn tìm thấy Nguyễn Mục Thanh đang ở trong phòng ngủ của mẫu thân y.

Nguyễn Mục Thanh quỳ gối trước giường, nhìn phụ nhân đang nằm trên cường không nhúc nhích, mặt đầy nước mắt.

Tiêu Lân trong lòng hiểu rõ —— vị phụ nhân đã không còn thở, thân thể lạnh như băng.

Nàng cuối cùng cũng không chịu đựng được qua hết mùa đông, sau trận tuyết lớn, thoát khỏi thống khổ cùng vướng bận mà buông tay.

Cũng không biết Nguyễn Mục Thanh đã khóc bao lâu, hai mắt sưng như hạch đào, tròng mắt còn phủ kín tơ máu.

Y biết bệnh tình của mẫu thân rất nghiêm trọng, đại phu cũng có nói qua với y sợ rằng nàng không đợi được đến mùa xuân. Nhưng cho dù đã chẩn bị tâm lý thật tốt, đến khi chân chính đến ngày này, y vẫn không ngăn được khổ sở cùng bi ai. “Chết là giải thoát” lý do này y đều không thuyết phục được chính mình, cho dù bệnh tật, đau đớn có tra tấn thể xác nàng, nhưng còn sống không phải tốt hơn sao.

Y quỳ trên mặt đất, quỳ đến chân cũng trở nên chết lặng, đầu gối bắt đầu đau đớn, nhưng y vẫn quỳ như vậy, trong đầu cũng lung tung rối loạn không biết phải làm gì tiếp theo.

Một tiếng vang thanh thúy đem lực chú ý của y quay trở về.

Thanh âm là từ cửa truyền đến, nơi đó có một viên châu tử không biết ở đâu ra đang nằm lăn lóc.

Nguyễn Mục Thanh vội vàng từ dưới mặt đất đứng lên, đi ra cửa, bởi vì hai chân quỳ đã lâu, lúc mới đứng dậy còn lảo đảo một chút.

Y tập tễnh bước chân ra khỏi phòng, lại không nhìn thấy ai, dù chỉ là một dấu vết chứng minh có người vừa tới cũng không tìm thấy.

Cúi người nhìn hạt châu còn trên mặt đất, trong lòng y có chút phức tạp. Loại đồ vật quý báu không rõ nguồn gốc này theo lý thì không nên giữ lại, chỉ là người đã đem hạt châu này tới, còn cố ý đặt trước cửa nhà y, kia, hơn phân nửa là cố ý cho y. Hơn nữa, quan trọng hơn chính là, vì mua thuốc chữa bệnh cho mẫu thân, y đã dùng hết số tiền tích cóp trong nhà, hiện tại Nguyễn Mục Thanh một đồng tiền để mua quan tài cho mẫu thân cũng không có.

Y đi đến hậu viện, đến chỗ đặt bồn gỗ, thấy bồn gỗ lại nhiều thêm ít tôm, còn có hai con cua, đang đấu đá lung tung trong chậu.

Tuy vẫn còn phân vân, cuối cùng vẫn là thở dài, quyết định giữ lại hạt châu, chỉ là…

Nếu về sau có thể gặp người kia, y nhất định trả lại ân tình này cho y gấp bội.

Mấy ngày kế tiếp, Nguyễn Mục Thanh đều ở nhà an bài tang sự cho mẫu thân.

Áo liệm, quan tài, tiền giấy, vật phẩm mai táng cần thiết, y đều mua đồ tốt một chút, chỉ mong làm được cho mẫu thân một cái tang lễ đàng hoàng.

Chờ xử lý xong sự tình, tâm tình thả lỏng, giữa đêm hôm ấy Nguyễn Mục Thanh ngã bệnh.

Trong lúc mơ hồ, y cảm thấy như mình rớt xuống hầm băng, vô luận có chui vào trong chăn như thế nào cũng không cảm thấy ấm áp. Y muốn đứng dậy tìm thêm một tầng chăn nữa cho mình, mí mắt lại nặng trịch, có làm cách nào cũng không mở lên nổi.

Cũng không biết co ro trong bao lâu, bỗng nhiên bên tai truyền đến một tiếng thở dài, truyền vào tai lại rõ ràng vô cùng, sau đó trên trán truyền đến cảm giác ấm áp, cảm giác ấm áp tiếp tục theo trán truyền đến toàn thân, thân thể đang khó chịu lập tức cảm thấy thoải mái hơn rất nhiều.

Một lát sau, cảm giác ấm áp trên trán rời đi, thân thể lại vẫn ấm áp như cũ. Y cố sức mở to mắt, nương theo ánh mặt trời, trong mông lung, chỉ nhìn thấy một mảnh góc áo màu vàng, nhưng rất nhanh đã không còn thấy nữa.

Không có thời gian suy nghĩ nhiều, ấm áp thoải mái làm y rất nhanh đã chìm vào giấc ngủ sâu.

Lúc y tỉnh lại cũng đã là giữa trưa, tuyết trên mặt đất cũng đã tan đi, ánh nắng chiếu rọi, trong phòng cũng ấm áp lên.

Nguyễn Mục Thanh đứng ở dưới ánh mặt trời lười biếng duỗi eo, trận phong hàn tối hôm qua giống như không làm ảnh hưởng đến thân thể của y nhiều, cả người đều cảm thấy nhẹ nhàng.

Mùa đông đã qua rồi, Nguyễn Mục Thanh thở dài nghĩ thầm.

Ngay sau đó y lại nhớ đến bồn gỗ trong hậu viện, cùng với người vô danh cho y hạt châu ngày hôm qua,  không biết có liên quan đến nhau hay không, Nguyễn Mục Thanh chậm rãi lâm vào trầm tư.

Vì thế, chờ đến khi Tiêu Lân một lần nữa tìm đến hậu viện nhà Nguyễn Mục Thanh, liền thấy dưới bồ gỗ có đè một miếng vải bố, trên mặt vải dùng than đen viết vài câu: [Cảm ơn ngươi những ngày qua đã đưa đồ vật. Ân tình không có gì báo đáp, trước hết muốn mời ngươi ăn một bữa cơm, sẵn tiện muốn nhìn thấy mặt ngươi.]

Tiêu Lân: “……”

May mắn những năm gần đây tốt xấu gì hắn cũng biết một ít chữ.

Chỉ là, đến tột cùng muốn hay không đi gặp y, hắn còn cần suy nghĩ một chút.

Tổng cảm thấy có chút không quá thỏa đáng.

Đáy lòng cự tuyệt, lỗ tai lại không khống chế được muốn nghe chút động tĩnh để biết Nguyễn Mục Thanh đang ở nơi nào.

Do dự nửa khắc, hắn chung quy vẫn là nhấc chân đi về phía phòng bếp, hắn nghe được thanh âm Nguyễn Mục Thanh nhóm lửa, xào rau.

Lần này hắn không có ẩn thân, bởi vì hắn nghĩ, nếu tới, vậy đường đường chính chính đi.

Lúc hắn đến cửa phòng bếp, Nguyễn Mục Thanh đang bỏ thêm muối vào nồi canh.

Hắn cũng không nóng nảy đi vào, liền đứng ở cửa ôm cánh tay lẳng lặng mà nhìn y.

Nhìn y dùng cái muỗng khuấy khuấy canh trong nồi, múc một chút nước, đưa đến bên miệng nếm thử, lại không ngờ tới canh quá nóng làm bỏng đầu lưỡi, y lập tức dùng tay quạt quạt khò khè hút khí nhằm giảm bớt nóng rát.

Nhìn y như vậy thật sự có chút ngốc, chọc cho Tiêu Lân cười ra tiếng.

Tiếng cười khiến cho Nguyễn Mục Thanh chú ý, y quay đầu nhìn ra cửa, ánh mắt lập tức ngây dại.

Trước cửa đứng một người, y phục màu vàng, trên cổ áo có thêu hoa văn bọt sóng màu bạc, tóc dài đen nhánh, dùng một cây trâm cố định về phía sau, đuôi tóc rũ xuống, con ngươi sâu thẳm như hồ nước, làm người khác nhìn đến không thể rời mắt.

Khi Nguyễn Mục Thanh nhìn về phía hắn, nét cười trong mắt hắn còn chưa biến mất, làm hắn nhìn qua trông càng ôn hòa, văn nhã.

Thấy mình bị phát hiện, Tiêu Lân lập tức ngừng cười, ho khan một tiếng, đi đến bàn gỗ ngoài bếp ngồi xuống.

Rất nhanh, Nguyễn Mục Thanh cũng bưng canh ra tới.

Nói là mời Tiêu Lân ăn cơm, kỳ thật Nguyễn Mục Thanh cũng không có làm đồ ăn mỹ vị gì, chỉ là trong nhà có nguyên liệu gì thì đơn giản là làm cái đó. Một đĩa tôm xào bóc vỏ, một dĩa rau cải trắng, một nồi canh cua, còn có chút ngô trong nhà còn thừa lại không nhiều.

Sau khi dọn cơm và thức ăn lên bàn, Nguyễn Mục Thanh vừa muốn ngồi xuống, liền nghe thấy người ngồi đối diện mở miệng nói: “Tiêu Lân.”

Y sửng sốt một lát, mới hiểu ra, đây là đối phương đang giới thiệu tên của hắn.

Nguyễn Mục Thanh nhìn hắn cười cười, cũng nói: “Nguyễn Mục Thanh.”

Tiêu Lân nói tiếp: “Ta không ăn cơm.”

Thấy Nguyễn Mục Thanh vẻ mặt nghi hoặc mà nhìn hắn, hắn nói tiếp: “Không đói bụng.” Lời nói ngắn gọn như cũ.

Nguyễn Mục Thanh hiểu rõ, cũng không hề nói thêm cái gì, liền cầm lấy chén đũa vừa ăn vừa nói với hắn: “Cảm ơn ngươi mấy ngày nay đã đem thức ăn tới, trước khi lâm chung mẫu thân có thể ăn chút thịt, đều là do ngươi giúp đỡ.”

Tiêu Lân không nói chuyện, chỉ là nhìn Nguyễn Mục Thanh, nhấp môi nhẹ nhàng lắc lắc đầu.

Hai người từng người trầm mặc một hồi, Nguyễn Mục Thanh hai ba ngụm ăn xong cơm, dùng chiếc đũa chọc chọc chén, rũ mắt không nhìn Tiêu Lân: “Ngày hôm trước lúc ta sinh bệnh, là ngươi tới chăm sóc ta phải không?” Tuy là câu nghi vấn, ngữ khí lại rất chắc chắn.

Tiêu Lân như cũ không nói lời nào, chỉ là đôi mắt mở lớn nhìn y, một bộ “ngươi như thế nào lại biết”.

Phản ứng của hắn vô tình lấy lòng Nguyễn Mục Thanh, cũng làm cho Nguyễn Mục Thanh vốn dĩ đang có chút căng thẳng thoáng chốc cũng thả lỏng không ít.

Y cười giải thích: “Lúc đó ta có tỉnh lại trong chốc lát, nhìn thấy một người giống ngươi, quần áo cũng tương tự như vậy”

Lời y nói có chút khoa trương, kỳ thật lúc đó y chỉ thấy được mỗi cái góc áo mà thôi.

Nhưng Tiêu Lân cũng không biết là y nói dối, nghe xong đôi mắt càng mở to hơn nữa.

Nguyễn Mục Thanh tiếp tục nói: “Ngày mẫu thân ta qua đời, viên kim châu tử cũng là ngươi lưu lại đi.”

Y không nhìn Tiêu Lân, cúi đầu, nhẹ giọng nói: “Con cá chép vàng kia, là ngươi có đúng không?”

Tiêu Lân trăm triệu lần không nghĩ tới đến cái này mà Nguyễn Mục Thanh cũng đoán được, đột nhiên hắn đứng lên, chuẩn bị chạy về địa bàn của mình, rồi lại nghĩ cứ như vậy chạy về, khác nào hắn có tật giật mình, thân phận khẳng định sẽ bại lộ, tuy rằng đối phương đoán chẳng sai tý nào.

Hắn đứng dậy cách xa Nguyễn Mục Thanh, cảnh giác nhìn y: “Ngươi muốn làm gì?”

Nhìn Tiêu Lân bày ra bộ dạng phòng ngự như vậy, Nguyễn Mục Thanh không hiểu tại sao lại nhớ đến lúc mình cầm dao muốn giết thịt hắn, hắn sợ đến mức xoắn cả đuôi.

Y buông chén không trong tay, ngẩng đầu đối mặt với Tiêu Lân: “Ta không muốn làm cái gì hết, ta chỉ là muốn cảm ơn ngươi.”

Tiêu Lân cứng ngắc nói: “Không cần khách khí.”

Nguyễn Mục Thanh: “Hiện tại ta không có nhiều tiền, chờ ta kiếm đủ tiền, sẽ trả lại cho ngươi.”

Tiêu Lân: “Không cần!”

Nguyễn Mục Thanh vẻ mặt khó hiểu: “A?”

Tiêu Lân rốt cuộc cũng phun ra được một câu dài nhất từ khi xuất hiện “Không cần ngươi trả lại tiền, ngươi giúp ta một việc.”

Tiêu Lân dừng một chút, nói: “Giúp ta thu thập vài thứ, ta chính mình không làm được, ta sẽ trả tiền công cho ngươi. Yên tâm, chỉ là chút chuyện đơn giản, sẽ không trái với đạo nghĩa, luật pháp.”

Tuy rằng Tiêu Lân nói không phải rất rõ ràng, nhưng muốn hiểu cũng không khó, Nguyễn Mục Thanh liền gật đầu đáp ứng, chỉ là âm thầm nghĩ, không thể nhận tiền công của hắn, hơn nữa chờ sau này kiếm đủ tiền rồi, vẫn sẽ đem trả cho hắn.

Chỉ là động tác kế tiếp của Tiêu Lân làm cho Nguyễn Mục Thanh sợ xanh cả mặt__Tiêu Lân đi tới, ôm eo y đứng dậy, xoay người một cái, liền đem y đến một cái sơn động xa lạ.

Y còn chưa bao giờ cùng người khác tiếp xúc gần gũi, chứ nói chi ôm eo, thậm chí y còn cảm giác được hơi thở ướt át của Tiêu Lân.

Chờ Tiêu Lân buông ra tay, Nguyễn Mục Thanh cảm giác hai tai của y cũng đã đỏ bừng.

Y còn chưa kịp quan sát tình hình nơi vừa đặt chân đến, đã thấy Tiêu Lân đang đi phía trước đột nhiên lảo đảo, biến thành một con cá chép vàng, nằm trên đất giãy đành đạch.

Nguyễn Mục Thanh hoảng sợ, lại cảm thấy có chút xấu hổ có chút kinh hách, rốt cuộc vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy hắn hóa hình, hình như là… Bộ dạng có chút chật vật.

Y đột nhiên hiểu ra vì sao nói hắn không tự làm được, đại khái là sợ ở bên ngoài hắn đột nhiên hiện nguyên hình sẽ rất nguy hiểm đi.

Không dám trì hoãn, Nguyễn Mục Thanh bước nhanh đến nhặt Tiêu Lân đang nằm dưới đất lên, đi vào trong sơn động, tìm nơi nguồn nước đêm Tiêu Lân thả vào.

Sơn động không sâu, nhưng rất ẩm ướt, hơn nữa còn có ánh sáng nhàn nhạt.

Y men theo ánh sáng đi về phía trước, rốt cuộc tìm được một con suối nằm ở cuối sơn động. Nước suối rất trong, mặt nước lăn tăn sóng, nhìn qua thực đẹp.

Phía trên suối nguồn có một cái động, có thể nhìn thấy bên ngoài thông qua động, nước suối là từ cái động đó chảy vào.

Nguyễn Mục Thanh đi qua, đem Tiêu Lân bỏ vào suối nguồn, vừa tiến vào trong suối, Tiêu Lân đã lập tức bơi đến chỗ sâu nhất rồi biến mất không thấy đâu.

Ở trong sơn động đợi hơn nửa ngày, đến chạng vạng Tiêu Lân mới xuất hiện với hình người một lần nữa.

Hắn cảm thấy thực không được tự nhiên, ánh mắt né tránh mà nói ra thứ mình muốn tìm cho Nguyễn Mục Thanh biết.

Thì ra con suối mà Tiêu Lân tu luyện gọi là Lạc Linh Tuyền, dưới suối có một cỗ linh mạch, tích lũy mấy trăm năm linh khí, vì thế Tiêu Lân mới có đủ linh khí để tu luyện. Chỉ là hiện tại linh khí trong suối đã trôi đi hầu như không còn, vì để có thể tiếp tục tu luyện, Tiêu Lân chỉ còn cách tìm đến sương sớm của Cực Băng Vô Cùng Thảo trong sơn động này bỏ vào Lạc Linh Tuyền, Cực Băng Vô Cùng Thảo là một loại linh thảo cung cấp linh khí.

Cực Băng Vô Cùng Thảo là một loại linh thảo, sinh mệnh rất dài, nhưng trên thực tế nó đối với đạo hạnh hiện tại của Tiêu Lân tác dụng cũng không lớn. Thế nhưng Cực Băng Vô Cùng Thảo có thể hấp thu linh khí của trời đất, tạo thành sương sớm chứa đựng linh khí dồi dào.

Tiêu Lân vốn có thể chính mình làm việc này, chỉ là hình thái hắn còn không quá ổn định, bởi vậy chỉ có thể tìm Nguyễn Mục Thanh hỗ trợ.

Sắc trời đã trễ, sương sớm buổi sáng sớm mới có thể thu thập. Hắn buồn ngủ mà ngáp một cái, hai mắt ngập nước mông lung.

Đang lúc Nguyễn Mục Thanh rối rắm không biết như thế nào để về nhà nghỉ ngơi, Tiêu Lân đã đơn giản biến ra một chiếc giường đặt ngay cạnh con suối.

Nguyễn Mục Thanh đầy đầu hắc tuyến: Này thật đúng là…… Rất tiện a.

Vì thế, một tháng kế tiếp, mỗi buổi sáng Nguyễn Mục Thanh đều bận rộn với việc thu thập sương sớm của Cực Băng Vô Cùng Thảo.

Bận rộn cũng chỉ có buổi sáng, mặt trời vừa ló dạng, sương sớm rất nhanh sẽ bị khô lại.

Bởi vậy, trừ một canh giờ bận rộn buổi sáng ra, còn lại cả ngày y đều chán đến chết mà vượt qua.

Bình thường nếu buồn chán y sẽ đi loanh quanh phụ cận nhìn xem một chút, nhưng không dám đi quá xa, sợ gặp phải sài lang hổ báo. Nhưng lâu dần, y phát hiện ra, chính là y lo lắng dư thừa, phụ cận nơi này đừng nói là sài lang hổ báo, đến con thỏ, con gà rừng cũng chẳng thấy bao giờ.

Mỗi ngày đồ ăn là Tiêu Lân làm cho, đều là y ra ngoài một vòng trở về thì đã thấy, đồ ăn đã được bày sẵn trên bàn. Còn xuất hiện như thế nào, ở đâu ra… Cũng chỉ có Tiêu Lân hắn tự mình biết rõ.

Trong khoảng thời gian này, cơ bản Tiêu Lân chỉ dùng để tu luyện, đôi khi cũng có đi ra ngồi với Nguyễn Mục Thanh trong chốc lát, đương nhiên đại đa số là Nguyễn Mục Thanh nói, hắn chỉ ngồi im lặng nghe. Chỉ là Nguyễn Mục Thanh cũng không biết, Tiêu Lân thường xuyên chờ buổi tối lúc y ngủ say, sẽ ngồi xuống bên cạnh giường y, chống cằm nhìn mặt y, không biết là đang suy nghĩ cái gì.

Chờ đến lúc hình thái của Tiêu Lân rốt cuộc cũng có thể ổn định, trong sơn động cũng đã tràn ngập hơi thở của Nguyễn Mục Thanh.

Pháp lực của Tiêu Lân nếu đã hoàn toàn khôi phục, Nguyễn Mục Thanh cũng nên về nhà.

Hôm nay, buổi sáng Nguyễn Mục Thanh cùng Tiêu Lân nhắc tới việc về nhà, Tiêu Lân cái gì cũng không nói, không có gật đầu cũng không có lắc đầu, chỉ là mặt không biểu tình mà nhìn chằm chằm y, trong ánh mắt phảng phất như có thiên ngôn vạn ngữ.

Nguyễn Mục Thanh bị nhìn đến lông tơ dựng đứng, mồ hôi lạnh ứa ra, mới nghe thấy Tiêu Lân ngữ điệu như thường đáp một tiếng: “Hảo.”

Tiêu Lân tiếp tục nhìn chằm chằm y, ngữ khí vẫn xa cách như cũ: “Ngươi ở đây chờ ta một chút.”

Dứt lời liền xoay người đi ra sơn động, bước chân hỗn độn.

Nguyễn Mục Thanh có chút không hiểu hắn muốn làm gì, nhưng vẫn nghe lời đứng tại chỗ đợi hắn về.

Không nghĩ tới Tiêu Lân đi lần này, nửa canh giờ sau mới trở lại.

Tiêu Lân vừa về đến, dưới ánh mắt nghi hoặc của Nguyễn Mục Thanh, kéo tay y, túm y đi ra bên ngoài: “Đi thôi, đưa ngươi về nhà.”

Nguyễn Mục Thanh bị túm đến đi đường đều nghiêng ngả lảo đảo, Tiêu Lân lại không có vì vậy mà giảm bớt tốc độ, kéo y ra tới bên ngoài sơn động mới dừng bước.

Nguyễn Mục Thanh đi sau cũng dừng lại, lại bị cảnh tưởng trước mắt làm cho kinh ngạc đến trợn mắt há hốc mồm.

Kia chính là ngôi nhà tranh y sống gần hai mươi năm, không thiếu một góc nào mà xuất hiện ở nơi này, đến cái hàng rào tre cũng còn an an ổn ổn cắm trên đất vây quanh nhà.

Y nhìn trên trán Tiêu Lân hãy còn mang theo một tầng mồ hôi mỏng, sau đó mới đẩy cửa nhà đi vào.

Bài trí trong phòng vẫn y như trong trí nhớ, mặt đất cũng không có gì khác lạ. Y lại đi ra hậu viện, bồn gỗ như vẫn được đặt ở vị trí cũ, chỉ là thiếu chút nước, có lẽ đã lâu không thay nước, vách bồn gỗ mọc ra một ít rêu xanh. Nhìn xuống mặt đất, y phát hiện nó vẫn sạch sẽ, không hề có cỏ dại mọc lên.

Nguyễn Mục Thanh thực khiếp sợ, bởi vì nhà này giống như được người ta đào cả đất cả nhà dời lại đây.

Mà chuyện này là ai làm…

Y nhìn về phía Tiêu Lân nãy giờ vẫn đứng không lên tiếng, bắt gặp hắn cũng đang dùng đôi mắt ngập nước mà lén nhìn y.

Tiêu Lân dứt khoát xoay người đối mặt với y, khoanh tay mà đứng, ngữ khí kiêu căng, nói: “Không phải ngươi muốn về nhà sao, ta giúp ngươi dọn nhà lại đây.”

Hắn im lặng trong chốc lát, mới nói tiếp: “Vậy bây giờ, ngươi có thể ở lại không?”

Nguyễn Mục Thanh nhìn Tiêu Lân, khóe miệng hơi nhếch lên, cười nói: “Được.”.

Truyện đã hoàn rồi!
Nếu bạn thích truyện này, hãy thử đọc các truyện khác cùng thể loại bên dưới nhé!