Một Cuộc Gặp Gỡ

Chương 4: Đây là một bộ phim hành động



Tiếp diễn (3)

Không biết đã buồn bã chạy mất bao lâu, bốn bề từ từ trở nên vắng lạnh, “thiên thần” lúc này dường như đã bị lạc đường, lúng túng ngẩng đầu nhìn xung quanh.

Ở sau lưng cô, hai người đàn ông mặc đồ tây đen tiếp cận một cách im lặng.

Bỗng nhiên, một trong hai người đàn ông giơ tay ra tóm lấy cổ tay của cô.

“Quý cô, cô…” Nhìn rõ gương mặt của “thiên thần” cả cô và hắn ta đều giật nhìn, nhưng người đàn ông kia rất nhanh chóng liền khôi phục lại sự bình tĩnh, không nói gì lại kéo tay “thiên thần”, “Xin cô đi theo chúng tôi một chuyến.”

____ Chỉ số nguy hiểm xác định: Cấp độ 1.

____ Năng lực hạn chế mở ra: 40%.

“Cái gì?” Hai người đàn ông đều không nghe rõ được “thiên thần” đang cúi đầu lẩm nhẩm cái gì.

Đột nhiên “thiên thần” ngẩng đầu lên, vẻ ngây thơ trong sáng vừa rồi hoàn toàn bị quét sạch, thay vào đó là một cú lên gối mạnh mẽ, người đàn ông mặc áo đen vừa nắm tay cô không kịp kêu lên một tiếng, gục ngã xuống đất.

Cô lại chuyển hướng về người đàn ông còn lại, người này hiển nhiên vì chuyện kỳ lạ bất ngờ xảy ra mà ngẩn cả người, “thiên thần” chẳng chút do dự, ngay sau đó là một cú bổ bằng cạnh tay xuống cổ của gã ta, hắn cũng ngã lăn xuống đất không còn động đậy.

Quá trình trước sau chỉ diễn ra trong vài giây ngắn ngủi, trước khi để cho người khác chú ý rồi dẫn đến hỗn loạn, “thiên thần” đã nhanh chóng rời khỏi hiện trường.



Cuối cùng, sau khi tìm kiếm rất lâu trong biển người, John khó khăn lắm mới phát hiện ra bóng dáng của “thiên thần”.

“Ba ba!” Trông “thiên thần” có vẻ như bị lạc đường mà cực kỳ sợ hãi, nhào lên người anh không ngừng nức nở, “Ba ba, đáng sợ quá!”

“Ngoan, đừng khóc.” John dịu dàng vuốt ve mái tóc dài mềm mại của “thiên thần”, “Nhìn ba mua cái gì cho con nè.”

John vừa nói vừa lấy ra con gấu Teddy đã chuẩn bị sẵn để dỗ “thiên thần”, nhét vào tay của cô, “Thích không nào?”

Trong nháy mắt, “thiên thần” liền nín khóc mỉm cười, ôm chặt lấy gấu Teddy chẳng chịu buông tay nữa.

Đối với chuyện xảy ra lúc hai người rời khỏi nhau, “thiên thần” chẳng nói một chữ nào. John đương nhiên là không hề hay biết chuyện gì, anh chỉ nghĩ là đã trải qua một trận khổ sở, “thiên thần” cũng không phản đối chuyện về nhà tiếp nữa, hai người cuối cùng cũng bình yên lái xe về tới nhà.

Nhưng kể từ ngày hôm đó, John phát hiện ra “thiên thần” không thích ra khỏi nhà nữa, cả ngày cô chỉ ở lì trong nhà, ôm ấp con gấu Teddy vật cưng mới của cô.

Theo như John thấy, chuyện đi lạc mất đã mang đến cho cô một sự kích thích quá lớn. Thần kinh của người bị chứng PTSD vốn yếu ớt, chuyện này cũng do bản thân mình mà ra, khiến cho cô bị thêm cả triệu chứng tự khép kín nữa. Trong lòng John tự trách không thôi.

Vì để khiến cho “thiên thần” ra khỏi nhà lần nữa, John không ngừng dùng mọi loại đồ vật để dẫn dụ cô.

Mấy ngày sau, cô cuối cùng cũng bị thuyết phục bởi quầy đồ chơi trong công ty bách hóa được miêu tả bởi John, đồng ý ra ngoài đi dạo phố. Trong lòng John tràn ngập cảm giác đạt thành tựu, lái xe chở cô đến trung tâm thương mại.

Bình thường mà nói, những cô gái giống như cô thì chắc chắn sẽ lưu luyến ở quầy nữ trang và mỹ phẩm. John nhìn gương mặt hưng phấn của “thiên thần” nhìn mấy món đồ chơi của con nít, anh thật dở khóc dở cười, cảnh tượng này thật không hợp nhau chút nào hết.

[Có thể nên mua cho cô ấy mấy món đồ chơi giúp phát triển trí não, mở mang một chút trí lực.] John nghĩ.

Nhưng phần lớn đồ chơi mà “thiên thần” yêu thích lại là mấy loại đồ chơi có lông, so với sở thích của đa số những người phụ nữ khác, thật tiết kiệm cho túi tiền của John không hề ít. Nhưng John phát hiện ra mình không hề để ý đến vấn đề này.

Bây giờ anh giống như là một đám lông biết di động, bị một đống búp bê chôn vùi, gần như nhìn không được đường đi trước mặt, mỗi lần đi đến đâu là phía sau lại rơi vãi một đám lông trên mặt đất.

“Hắt xì!” Lần đầu tiên John ý thức được rằng thật ra mình bị dị ứng với đám lông của đồ chơi.

Quay lại bãi đậu xe ngầm dưới đất, cuối cùng cũng thoát khỏi ánh mắt kinh ngạc của người đi đường, John thở dài một hơi.

Ôm lấy đám búp bê chồng chất như núi, anh bắt đầu phiền não nghĩ cách làm sao để nhét hết tất cả chúng vào trong xe.

Đột nhiên, “thiên thần” đi bên cạnh chợt ngừng bước.

“Sao vậy?”

____ Chỉ số nguy hiểm xác định: Cấp độ 3.

____ Năng lực hạn chế mở ra: 70%.

“Cái gì?” John hoàn toàn không nghe rõ “thiên thần” đang lẩm bẩm những gì.

“Quý cô, mời cô đi theo chúng tôi một chuyến.” Một giọng nam từ phía trước truyền đến, John cố gắng hết sức nhìn xuyên qua khe hở của đám đồ chơi lông nhung về phía trước, lúc này mới kinh hãi phát hiện ra bọn họ đã bị một đám đàn ông mặc đồ tây đen chặn đường.

“Các người là ai?” Giọng của John lộ ra sự hoảng sợ.

“Thưa ngài, xin đừng lo lắng. Người chúng tôi muốn tìm chỉ là quý cô ở bên cạnh ngài thôi.” Người đàn ông mặc đồ đen dẫn đầu trả lời.

John khiếp sợ chuyển ánh mắt lên người “thiên thần”, cô ta cuối cùng cũng dẫn đến những chuyện phiền phức!

“Thiên thần” không hề lên tiếng, chỉ giơ tay lấy từ phía John một món đồ chơi bằng lông, ném về phía người đàn ông mặc đồ đen vừa trả lời.

“Bang” một tiếng, người đàn ông thế mà bị một món đồ chơi mềm nhũn nện cho ngã lăn xuống đất.

Nhìn thấy tình cảnh này, mấy người đàn ông mặc đồ đen trong nhóm lập tức đồng loạt móc súng ra.

“Thiên thần” giành lấy mấy món đồ chơi còn trong tay John đang tính xoay người chạy trốn, một mạch xông về phía đám người mặc đồ đen, dùng mấy món đồ chơi đó đập vào bọn họ.

“Pằng”, “Pằng”, mấy tiếng súng vang lên, có mấy món đồ chơi đã bị bắn trúng.

Trong không trung tung bay nào là lông tơ, lông vũ, các loại bông gòn và đồ vật nhét trong đồ chơi bị rơi ra khi chúng bị xé tan, tầm nhìn của John cũng bị nhuộm thành một mảnh tuyết trắng.

Trong ánh trăng lờ mờ, anh nhìn thấy “thiên thần” một quyền đấm trúng mặc một người áo đen nào đó, hắn ta trực tiếp ngã thẳng xuống. Tiếp sau là một cú đá giò lái, đá trúng một người khác, hắn ta bay đến đụng phải một cây cột trong bãi đậu xe.

Có người nhắm thẳng họng súng vào “thiên thần”, “thiên thần” nghiêng mình né tránh, dùng một món đồ chơi nện ngã hắn ta.

Trong lúc hỗn loạn có người hô to lên, “Không được nổ súng!”

Nhưng âm thanh và thân người của hắn lập tức bị che mất cùng một lượt.

Mỗi động tác của “thiên thần” đều cuộn lên càng nhiều lông tơ và bông gòn vào không trung, cô đang quay cuồng ở trong cái vòng cuộn sợi bông màu trắng, xuất ra những động tác võ thuật có độ khó cao.

Lúc này, John nảy sinh ra một loại ảo giác, dường như trước mắt anh chính là một vị thiên thần thật sự. Cô từ trên trời giáng xuống, bay múa trong không trung, rãi xuống một đất đầy những lông vũ màu trắng tinh.

Người áo đen này nối tiếp người áo đen khác bị ném từ trong trận chiến ra lề đường, hoặc nằm thẳng hoặc cong vẹo trên mặt đất. Có vài chiếc xe con đậu ở gần đó đã bị đập tới móp hết, báo động chống trộm đang hú không dứt, hiện trường cực kỳ hỗn loạn.

John trợn tròn mắt há hốc mồm nhìn một mình “thiên thần” giải quyết hết thảy cả một đám người, không chỉ là không bị thương, thậm chí ngay đến một giọt máu cũng không để bị dây vào.

Người áo đen cuối cùng rốt cuộc cũng ngã gục xuống đất. “Thiên thần” dẫm một chân lên ngực hắn ta, người đàn ông đó “hự” một tiếng, không tiếp tục cử động nữa.

John bắt đầu cảm thấy cực kỳ may mắn vì không cho “thiên thần” mang giày cao gót.

Sau khi xử lý hết tất cả mọi chuyện, “thiên thần” xuyên qua vụn đồ chơi và người bị thương đầy trên mặt đất, đi một mạch tới trước mặt John.

John há miệng ra, nhưng lại phát hiện ra mình bị chấn động đến nỗi chẳng thể nào phát ra một chút tiếng động.

“Thiên thần” kéo lấy tay anh, nói, “Còn đứng ngây ra đó làm gì? Đi nhanh nào!” Nói xong còn ném cho anh một nửa ánh mắt khinh thường.

John đối với sự thay đổi trong lúc bất chợt của “thiên thần” không biết phải làm sao, chỉ ngẩn ngơ bị cô kéo chạy về phía trước.

Tìm thấy được chiếc xe mà họ đã lái đến, “thiên thần” nhét John vào trong ghế lái, tự mình ngồi vào vị trí ghế phụ, thấy John chậm chạp không động, cô nổi giận lớn tiếng quát, “Mau lái xe!”

Lúc này John mới định thần lại, vội vàng khởi động xe.

“Bây giờ đi đâu?” Một mạch lái xe chạy ra khỏi bãi đậu mà không gặp chút trở ngại, John có chút mờ mịt.

Từ ghế phụ kế bên không hề truyền đến tiếng trả lời, chỉ có một trận nức nở.

John kinh ngạc quay đầu nhìn qua, cô “thiên thần” chiến đấu vừa mới thân thủ mạnh mẽ, ánh mắt sắc bén bây giờ đã chẳng còn sót lại chút gì, cô đang co rút ở trong ghế ngồi, trong mắt ngân ngấn nước.

Đang lúc John do dự không biết có nên lên tiếng làm phiền cô không, “thiên thần” đột nhiên lên tiếng khóc lớn, giọng nói chứa đầy sự tủi thân, “Ba ba, đồ chơi bị bọn họ làm hư hết rồi!”

John nghe thấy, cắm cả đầu vào vô lăng, đầu anh ấn mạnh lên làm còi xe kêu inh ỏi.

Không biết làm thế nào mới tốt, John cuối cùng lái xe về gara nhà mình.

Còn trí thông minh của “thiên thần” vừa nhìn qua đã biết là đã trờ về với mức của trẻ nhỏ, trên đường đi cứ khóc lóc sướt mướt, chẳng hề có chút lời giải thích nào cho chuyện vừa mới xảy ra.

John không khỏi cảm thấy phiền não, hung hăng kéo “thiên thần” vào trong nhà, ấn xuống ghế sofa.

“Cô còn muốn giả ngốc đến lúc nào nữa hả?”

Hết chương 4