Một Đêm Hoan Ái: Thầy Giáo, Mau Dừng Lại!

Chương 7: Nhầm



- Thiên Vũ, rốt cuộc con đã không về nhà mấy ngày rồi hả?

Gia Thiên Vũ lắc đầu phiền toái trước câu trách móc từ đầu dây bên kia - là mẹ hắn.

- Mấy ngày? Chính xác là mấy ngày mẹ biết không?

Hắn cười nhạt, làm sao mà mẹ hắn biết được bởi vốn dĩ bà ấy cũng đâu quan tâm gì tới chuyện đó. Mỗi lần gọi đến là một lần trách móc, cũng chưa từng hỏi hắn lý do tại sao, mỗi lần hắn nói cần tiền trong chớp mắt tài khoản đã hiện lên một dãy số, bà ấy cũng chưa từng hỏi hắn cần tiền để làm gì.

Đó liệu có phải là sự quan tâm của một người mẹ hay không? Hay chỉ là sự nuông chiều nhu nhược mà vốn dĩ hắn chưa bao giờ cần đến.

- Con về nhà đi, cùng ăn tối với ba mẹ một bữa.

- Nuốt không trôi!

Gia Thiên Vũ không chần chừ dập máy, để lại những tiếng tút tút dài vô tận. Không biết tự bao giờ, bữa ăn gia đình đối với hắn thật sự quá xa xỉ, những món ăn dù nóng hổi đến mấy đặt lên bàn đều trở thành đồ nguội lạnh, khó nuốt.

Trong mắt hắn, gia đình ấy chưa bao giờ là một gia đình thật sự...

————

- Alo, siêu thị GM xin nghe! Dạ vâng, phiền anh để lại địa chỉ!

Ninh Tịch nhìn đồng hồ cũng đã khá muộn, chỉ còn vài phút nữa là tan ca nhưng lại có một đơn hàng cần giao gấp, cuối cùng cũng bằng lòng đi, địa chỉ cách đó khoảng mười phút đạp xe.

Có chút ái ngại đứng trước một cánh cổng lớn, Ninh Tịch chần chừ một hồi mới dám bấm chuông. Dù sao thì tâm hồn cô vẫn còn ở tuổi mười tám, cầm thứ nhạy cảm này trên tay không thoát khỏi ngại ngùng. Trong lòng lại thầm trách móc không biết là ai lại sơ suất không có sự chuẩn bị trước như vậy.

Thế nhưng cánh cổng vừa mở ra, Ninh Tịch lại chết sững, đôi mắt to tròn mở ra hết cỡ nhìn người đàn ông đối diện.

- Thầy... thầy...

Trầm Phong vừa tắm xong, chiếc khăn trắng muốt vẫn quàng trên cổ, mái tóc ướt nhẹp rũ xuống trông lại càng cuốn hút nhưng, vẫn là khuôn mặt lạnh tanh không cảm xúc đó.

Hắn còn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra đã bị Ninh Tịch dúi vào tay một túi đồ nho nhỏ.

- Cái này, cái này của thầy! - Ninh Tịch nhất thời hồ đồ miệng không còn lưu loát. - Em xin phép!

Trầm Phong khó hiểu nhìn dáng vẻ vội vã rời đi của cô, rồi nhìn xuống túi đồ trong tay.

Ninh Tịch mang trạng thái vô cùng căng thẳng đạp xe trở về, thật có chút bất ngờ. Thì ra dù có lạnh lùng, nghiêm khắc đến đâu cũng chỉ là người bình thường. Bề ngoài có thể khác nhưng bên trong tất cả mọi thứ đều bình thường, nên việc giải quyết nhu cầu sinh lí cũng quá đỗi bình thường.

Chỉ là, cô không ngờ người giao thứ đó cho Trầm Phong lại chính là mình.

"Mình có thể xem như chưa có chuyện gì xảy ra không?" - Cô tự nhủ.

———-

- Lớp trưởng, thầy Trầm có nhắn lại, mời em cuối giờ lên phòng lấy tài liệu cho lớp.

- Dạ em nhớ rồi ạ!

Không hiểu sao mỗi lần nghe tới thầy Trầm cô lại thấy rùng mình, như có một cơn lạnh chạy dọc sống lưng.

Ông trời luôn thích trêu ngươi như vậy, người không muốn gặp lại càng phải gặp, càng muốn trốn chạy càng không có cách nào thoát thân.

Trầm Phong ngồi bên bàn làm việc, đôi mắt không rời khỏi màn hình máy tính, những ngón tay thoăn thoắt lướt trên bàn phím tạo ra những âm thanh lách cách đều đặn. Dáng vẻ chú tâm làm việc của hắn thật khiến người ta liên tưởng đến phong thái của một nhà lãnh đạo thay vì một giáo viên bình thường.

- Thưa thầy, em tới lấy tài liệu...

Liếc thấy sự xuất hiện của Ninh Tịch hắn cũng không vội quan tâm, vẫn tiếp tục làm nốt giáo án đang dang dở. Một lát liền ngoắc tay chỉ vào tập tài liệu trên bàn, Ninh Tịch cũng không chờ đợi mà ôm lấy và rời đi.

- Khoan đã...Không có gì muốn nói sao?

Ninh Tịch vốn dĩ không hiểu, giữa cô và hắn đâu có chuyện gì để nói, hay là...

- Thầy đang nói đến chuyện tối qua? - Ninh Tịch lắc đầu - Thầy không cần để tâm đâu, thầy đã có bạn gái rồi nên chuyện đó hết sức bình thường thôi! Em tuyệt đối sẽ không tiết lộ chuyện này ra ngoài...

Cô chưa kịp nói hết đã bị một lực mạnh kéo lại, hông liền va vào cạnh bàn rất đau.

Trầm Phong chống hai tay xuống bàn, khống chế cơ thể nhỏ bé của Ninh Tịch ở giữa. Lãnh đạm lấy từ trong túi ra hộp Durex KingTex mà chính tay cô đưa cho hắn tối hôm qua.

- Muốn thử không?

Ninh Tịch thất đảm quay mặt né tránh lại nhận được cái nhếch môi khinh bỉ của Trầm Phong.

- Trước mặt tôi không cần phải diễn kịch nữa, nào...- Trầm Phong dùng ngón trỏ từ từ nâng cằm nhỏ nhắn của Ninh Tịch lên - Cho tôi xem vẻ mặt thoả mãn của cô giống như đêm hôm đó!

Ninh Tịch quả thật biết sợ rồi, khuôn mặt cô tái đi trong chốc lát, hai tay ghì chặt tập tài liệu trước ngực - Thầy, thầy đang nói gì vậy?

- Ninh Tịch, cô còn không phải loại người mang thân đi kiếm tiền sao?

Ninh Tịch không tin vào những gì mình nghe được, tâm trí vô cùng hoảng loạn khi nhìn vào ánh mắt kiên định của Trầm Phong. - Thầy... chính là...

- Đúng vậy! Người đã dùng tiền mua cô đêm hôm đó không ai khác, chính là tôi!