Một Đời Chỉ Ngoảnh Lại Vì Một Người

Chương 28: Nỗi đau ngọt ngào



Khi Châu thức dậy đã là tám giờ sáng.

Hải đã xin nghỉ làm ở bệnh viện, nhất quyết chuyển đến chăm sóc cô suốt hai tháng trời.. cô vẫn ngỡ mình đang nằm mơ.

Châu vươn tay, khẽ đẩy nhẹ cửa sổ, đón ánh nắng mùa thu.

Tiết Trung Thu đang đến gần, nghe tiếng đám trẻ xung quanh cười nói, thi nhau làm đèn lồng, Châu mỉm cười hạnh phúc. Còn nhớ ngày bé, cô khóc lóc nằng nặc đòi đèn lồng của Hải. Anh lúng túng không biết làm sao, đành đưa cô mượn tạm cây đèn của mình, rồi lôi giấy màu ra làm tặng cô một cái.

- Dậy rồi à? Đang nghĩ gì mà đăm chiêu thế? - Hải đứng tựa vào cửa, nhìn cô mỉm cười.

- Em đang nhớ về ngày bé, anh từng tặng em một cây đèn lồng.

Hải bật cười:

- Phải rồi.. từ đó anh rất sợ mỗi khi em khóc.. dai thật đấy.

Anh đỡ cô ngồi lên xe lăn, ra ngoài nhìn ngắm phố phường vào dịp lễ. Hàng xóm thấy họ thì vui vẻ chào hỏi, lại nhìn thấy Châu vì bệnh mà gầy rộc cả người, ai cũng thấy đau lòng, mang tặng họ rất nhiều quà để tẩm bổ.

Mọi người trò chuyện vui vẻ tới tận tối muộn.

Đêm đến, cô ngồi trong lòng anh, nghe anh kể chuyện cổ tích:

- Ngày xửa ngày xưa, có một tiểu tinh linh hiền lành đem lòng yêu một cô công chúa.. Một ngày nọ, tiểu tinh linh gặp nạn được công chúa cứu giúp, tiểu tinh linh nói sẽ kể cho cô một câu chuyện thần kì làm quà cảm ơn. Tiểu tinh ghé vào tai cô công chúa.. thì.. thầm..

Tiếng anh nhỏ dần, căn phòng bỗng trở nên yên lặng, chỉ còn tiếng thở đều đều của anh. Cô bật cười, anh muốn kể chuyện để giúp cô dễ ngủ, nào ngờ anh lại tự ru chính mình.

Lát sau, Châu cũng thiếp đi.

Cô không nhớ mình đã ngủ lúc nào. Từ khi mắc bệnh, cơ thể cô rất mệt mỏi, không thể gắng gượng quá lâu nên đã thiếp đi trong vòng tay anh.

Đến khi cơ thể đau nhói như kim châm, cô mới sực tỉnh.

Đau, đau quá! Tứ chi cô tê dại đi, đôi tay cứng đờ đến mức không thể cử động được. Gương mặt trắng bệch, mồ hôi vã ra như tắm, đầu cô đau đến mức muốn nổ tung. Thế nhưng Châu vẫn cắn răng nuốt cơn đau vào trong, cứ hai ba ngày lại có một cơn đau như thế, cô đã quen rồi, một mình chịu đựng là đủ rồi, không nên để anh lo lắng vì cô nữa..

Chẳng biết qua bao lâu, cơn đau dịu dần, Châu thở nhẹ, đặt tay lên lồng ngực, cảm nhận được nhịp tim yếu ớt đang đập từng hồi, cô mới yên tâm nhắm mắt ngủ ngon.

* * *

Sáng hôm sau, khi tỉnh dậy, mùi hương thơm len lỏi vào cánh mũi cô, bó hoa hồng xanh đã được đặt trên bàn từ bao giờ.

Cô mò mẫn, ngẩn ngơ vuốt cánh hoa mềm mại thì anh bước vào, trên tay bưng một bát cháo nóng.

- Ăn sáng thôi, công chúa. Hôm nay đại tinh linh nấu cháo cho người ăn đây.

Châu ôm bụng cười:

- Phải rồi, hôm qua anh còn chưa kể xong câu chuyện. Tiểu tinh linh ghé vào tai công chúa nói điều gì thế?

- À.. tiểu tinh linh nói là.. - Anh cúi đầu, thì thầm vào tai cô. - Anh yêu em.

Châu cúi đầu mỉm cười, gương mặt đỏ ửng. Anh vỗ nhẹ vào đôi má hồng:

- Ăn đi nhé, anh đi rửa đống nồi kia đã. Bừa bộn hết cả rồi haha.

Người đàn ông trước mặt cô bận rộn dọn dẹp, chăm sóc cho cô từ miếng ăn giấc ngủ, còn cô lại chẳng giúp được gì cho anh, Châu bất giác thở dài, khẽ nói:

- Có đáng không?

Vì chút niềm vui ngắn ngủi này, anh đã phải hy sinh quá nhiều..

Không ngờ anh lại nghe được, anh quay đầu, đôi mắt sâu nhìn cô chăm chú, hàng lông mày khẽ nhíu lại:

- Chuyện anh làm, không có đáng hay không đáng. Chỉ có tình nguyện hay không tình nguyện.